Chương 23-24
Chương 23: Tên
Một buổi tối bận rộn.
Tuyết rơi trên bầu trời ngày càng dày.
Khi Kumoi Kuuri nhận ra, cả đường phố đã được phủ một lớp áo bạc.
Những ánh đèn màu bạc vốn đã được trang trí nay phản chiếu trên lớp tuyết càng trở nên rực rỡ hơn.
Giống như từng viên tinh thể nhỏ được xếp chồng lên nhau.
Hôm nay Kuriyama Midori đã mang theo hai thẻ nhớ để chụp ảnh.
Sau khi cả hai thẻ nhớ đầy, Kumoi Kuuri kiểm tra lại ảnh Kuriyama Midori chụp, về cơ bản không có vấn đề gì thì mọi người có thể về nhà.
"Ngày mai tớ sẽ đến cửa hàng ảnh, in tất cả những bức ảnh này ra." Kuriyama Midori vừa nói vừa đặt máy ảnh vào ba lô của mình.
Khi bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà, bảo họ đến đón, Kuriyama Midori phát hiện thời gian trên điện thoại đã là 2 giờ sáng.
"Trời ạ, đã muộn thế này rồi. Vậy tớ đi trước nhé, anh trai tớ đang đợi tớ ở đằng kia. Tạm biệt ~ hẹn gặp lại ngày mai!"
Kumoi Kuuri nói tạm biệt, sau đó nhìn Kuriyama Midori nhảy nhót rời đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã ngừng rơi tuyết, cảm thán: "Đã muộn thế này rồi à."
Matsuda Jinpei không nói gì, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc và kẹp vào răng.
Năm tiếng đồng hồ chụp ảnh này.
Rõ ràng không làm gì nặng nhọc.
Nhưng tại sao lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy?
Là "nam chính" trong màn trình diễn hữu nghị.
Kumoi Kuuri thể hiện "lời cảm tạ sâu sắc" mà cô đã nói trong tin nhắn.
"Uống cà phê không?" Kumoi Kuuri ngoan ngoãn đứng trước mặt anh ấy, đảm bảo nói. "Em đã học pha cà phê đá Iceland với Kuriyama, đã được luật sư Kisaki Eri kiểm chứng là không tệ, em đã mất rất nhiều thời gian để học pha cà phê thủ công đó."
Matsuda Jinpei biết mình không nên kỳ vọng gì vào "lời cảm tạ sâu sắc" của cô ấy.
Lúc 2 giờ sáng, mời người ta uống cà phê, thật sự là...
"Được thôi." Anh ấy gật đầu.
Kumoi Kuuri vỗ vỗ lớp tuyết đọng trên người, làn da vốn trắng bệch bị nhiệt độ hơi lạnh làm cho chóp mũi hơi đỏ lên.
Matsuda Jinpei tháo khăn quàng cổ từ cổ mình ra, quấn từng vòng quanh cổ Kumoi Kuuri.
Chiếc khăn quàng cổ có một chút mùi thuốc lá hơi đắng, như mùi khói từ gỗ lê, còn thoang thoảng chút hương thực vật tươi mát.
Kumoi Kuuri vươn tay kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ nửa khuôn mặt.
Anh ấy cười với cô từ góc khuất tầm nhìn.
"Nhưng pha cà phê không phải là 'lời cảm tạ sâu sắc' đâu."
Kumoi Kuuri mím môi: "Ngoài cái này ra, em không nghĩ ra cái gì khác."
"Nếu thực sự muốn cảm ơn, thì phải để người được cảm ơn đưa ra yêu cầu mới thể hiện được thành ý của em chứ."
Matsuda Jinpei thở ra từng làn sương trắng, ra vẻ trầm tư ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Để tôi nghĩ xem nào, đưa ra yêu cầu gì thì tốt đây..."
Trái tim Kumoi Kuuri thắt lại.
Anh ấy sẽ không đòi hỏi chuyện mà bác sĩ Koyama đã nói chứ?
Không thể nào? Không thể nào?
Anh ấy chắc không "mặt dày" đến vậy đâu...
Nếu vậy thì làm sao đây?
Có nên từ chối không?
Lòng Kumoi Kuuri rối như tơ vò, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ấy đẩy lên xe.
"Về thôi, ở lại thêm chút nữa, anh sẽ biến thành tảng băng mất."
Trên đường về.
Kumoi Kuuri vẫn đang lật xem tài liệu mình mang ra.
Vụ án của Kitamura Kazuya này không dễ thắng.
Vì có tiền lệ án từ mười năm trước.
"Yêu cầu của thân chủ em là gì?" Matsuda Jinpei hỏi.
Kumoi Kuuri vừa lật tài liệu vừa nói: "Từ chối yêu cầu bồi thường của vợ, và yêu cầu tính toán lại thu nhập chung sau hôn nhân cũng như nhà hàng Michelin Nishizaka đứng tên vợ và con trai."
Matsuda Jinpei cười một tiếng: "Khó."
Kumoi Kuuri đương nhiên cũng biết khó, nên cô ấy hiện tại đang nghĩ cách: "Nhà hàng đó vẫn luôn do Kitamura Kazuya quản lý, anh ấy nói anh ấy chưa từng nghĩ mình sẽ ly hôn vợ, nên đã hoàn toàn buông bỏ về mặt tiền bạc, dẫn đến hiện tại rất bị động."
Nhưng điều này cũng không phải hoàn toàn không có cách nào.
Cô ấy chớp chớp mắt, đáng thương vô cùng cầu xin vị cảnh sát bên cạnh: "Em có thể xin điều tra hồ sơ vụ bạo lực gia đình mười năm trước được không? Cảnh sát Matsuda?"
"..." Matsuda Jinpei.
Luật sư cũng có quyền xin điều tra hồ sơ, nhưng nếu là người khác thì còn cần nộp đơn xin lên Sở Cảnh sát Đô thị, tốn một khoảng thời gian chờ đợi nhất định.
Lúc này thì ưu điểm của việc có một người bạn trai cảnh sát đã được thể hiện.
Được sự cho phép của Matsuda Jinpei.
Để báo đáp sự giúp đỡ của anh ấy, Kumoi Kuuri khoác chiếc tạp dề mua về chưa từng dùng.
Vị cảnh sát ngồi đối diện, chống cằm hỏi: "Pha cà phê thủ công hình như không cần đeo tạp dề đâu nhỉ?"
"Kuriyama nói nấu ăn phải có cảm giác nghi thức, món ăn cũng sẽ vì hiệu quả cuối cùng mà giải phóng hương vị lớn nhất của mình."
Matsuda Jinpei mím môi, không nói gì.
Những người xung quanh anh ấy không ai biết nấu ăn, trước đây ở học viện cảnh sát thì có một người biết, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới được nếm thử tài nấu nướng của cậu ấy, còn Hagiwara thì... khỏi nói, không giành đồ ăn với anh ấy đã là tốt rồi.
Anh ấy nhìn Kumoi Kuuri vụng về gấp giấy lọc, đặt vào phễu trong cốc, sau đó múc bột cà phê vào và đổ nước sôi lên giấy.
Mùi cà phê hơi đắng lan tỏa, mang theo một chút hương caramel ngọt ngào.
Nói chung, toàn bộ quá trình khá ra dáng, rõ ràng là đã học nghiêm túc từ Kuriyama Midori.
Khả năng học hỏi của cô ấy rất mạnh.
Cũng rất giỏi trong việc hỏi han và học tập từ người khác.
Dường như bất kể là việc gì, chỉ cần cô ấy làm bằng cả trái tim, thì nhất định phải làm cho thật tốt mới thôi.
Matsuda Jinpei vẫn rất thích kiểu tính cách này.
Vì anh ấy cũng vậy.
Có lẽ đây là một dạng đồng loại tương hút.
Matsuda Jinpei càng ngày càng cảm thấy cô ấy thú vị.
Cái gọi là cà phê đá Iceland.
Chính là trong nước cà phê chiết xuất thêm mật ong và chanh, bên trên kẹp một lát chanh, và trang trí thêm hai lá bạc hà.
Cà phê nóng hổi được cho vào mấy viên đá trong suốt.
Hơi lạnh và hơi nóng hòa quyện vào nhau, biến thành hai luồng sóng đối chiều nhưng nhanh chóng hòa tan.
Kumoi Kuuri đưa đến tầm tay anh ấy: "Mời dùng."
Cô ấy còn chưa kịp rút tay về, ngón tay người đàn ông vươn tới véo lấy đầu ngón tay cô ấy, hướng lòng bàn tay đang đỏ lên vì nóng về phía mình.
Kumoi Kuuri thậm chí không đặc biệt chú ý rằng ngón tay mình vừa bị nước sôi làm đỏ, chỉ là có chút cảm giác bỏng rát mà thôi.
"Em còn có thể nhẫn nại vậy sao." Anh ấy trầm tư ngẩng đầu nhìn Kumoi Kuuri, như nhớ lại vẻ mặt cô ấy khóc khi bị cửa tàu điện kẹt trước đây. "Diễn xuất cũng rất tốt."
"..." Kumoi Kuuri.
Cô ấy không sợ đau như Matsuda Jinpei nói.
Vừa rồi cầm cốc nước ấm quên đeo găng tay cách nhiệt.
Nhưng chút đau đớn này đối với Kumoi Kuuri mà nói cũng chẳng là gì.
Thực ra không phải không đau, mà là cơ thể này dường như đã quen với một loại đau đớn nào đó.
Nhưng hiện tại bị anh ấy nhìn thẳng như vậy.
Cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay bỗng nhiên phóng đại gấp mấy lần.
Kumoi Kuuri muốn rút tay ra khỏi tay anh ấy, nhưng lại bị xương ngón tay anh ấy giữ chặt.
Anh ấy đứng dậy, kéo cô đến trước tủ lạnh.
Sau đó, anh ấy lấy những viên đá từ ngăn đá tủ lạnh ra, đặt lên lòng bàn tay cô ấy.
Cảm giác lạnh buốt bao trùm lên cảm giác tê dại, bỏng rát.
Vẻ mặt anh ấy trong ánh đèn mờ ảo, có chút đẹp trai sâu sắc.
Anh ấy vốn dĩ là một người đàn ông có nhan sắc rất cao.
"Nếu nổi bọt nước thì sẽ ảnh hưởng đến việc em lật tài liệu đó." Giọng anh ấy như những viên băng vừa được gột rửa, sảng khoái trong trẻo nhưng âm cuối lại khàn khàn. "Tay em rất đẹp, đừng để lại sẹo."
Kumoi Kuuri bỗng nhiên như bị nhấn nút tạm dừng, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn những viên đá tan chảy trong lòng bàn tay anh ấy và mình.
Viên đá vuông dần tan chảy và mỏng đi.
Những giọt nước trong hồ ngày càng nhiều, khoảng cách giữa các ngón tay của họ cũng ngày càng gần.
Nước lạnh ướt đẫm chảy qua cổ tay cô ấy, hoàn toàn thấm vào tay áo khiến nó ẩm ướt.
Ánh mắt anh ấy thẳng thắn nhìn ngón tay cô ấy, vị cảnh sát hình sự thẳng thắn này thực sự bất ngờ lại cố chấp đến vậy.
Sau năm phút im lặng dài.
Kumoi Kuuri nhìn ngón tay mình hơi đỏ lên, ngay cả móng tay màu phấn trắng cũng hơi nhạt đi. Khi ngón tay bị anh ấy nắm chặt, giống như một con chim nhỏ bị kẹt trong bẫy.
Anh ấy dựa vào quá gần.
Kumoi Kuuri thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn đồng tử của anh ấy, độ ấm gần gũi đến mức khiến da đầu cô ấy căng lên.
Cô ấy lịch sự bày tỏ lòng biết ơn: "Em tự làm là được, Matsuda-kun."
Vị cảnh sát bỗng nhiên mở miệng: "Ngay vừa rồi, tôi đột nhiên nghĩ ra muốn em 'cảm tạ sâu sắc' tôi như thế nào rồi."
"Cái gì?" Kumoi Kuuri ngẩn ra.
"Gọi tên tôi đi."
"..." Kumoi Kuuri.
Anh ấy ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại khiến người ta không thể kháng cự.
"Ngay bây giờ, gọi tên tôi, và sau này cũng vậy. Vì chúng ta là mối quan hệ có thể gọi tên nhau."
Bứt quá trong mối quan hệ
Matsuda Jinpei: o(////▽////)q
Trong chương này, một người nào đó muốn hẹn hò riêng và còn đặc biệt tắm rửa sạch sẽ, kết quả... Ha ha ha ha.
Cuối cùng cũng viết đến cốt truyện nhỏ đầu tiên thăng hoa tình cảm rồi!
---------------------------------------------------------------------------------
Chương 24: Ngủ
Sau nửa giờ giằng co, Kumoi Kuuri vẫn phát âm tên anh ấy một cách cứng nhắc.
"Jin [仁-nhân]."
Anh lặp lại: "Jin [陣-trận]?"
"Jin[仁-nhân]."
"..." Matsuda Jinpei.
Hai chữ này dù có cùng âm La Mã nhưng âm cuối vẫn có thể phân biệt được.
Khi cô nói, cô cố tình nâng cao âm cuối, như tiếng ngáp đầu tiên của một chú mèo con vừa tỉnh giấc.
Dường như làm vậy có thể khiến cô không cảm thấy ngại ngùng khi nói ra.
Kumoi Kuuri cũng ngẩng đầu lên một cách hợp tình hợp lý, vẻ mặt "Em cứ như vậy đấy".
Matsuda Jinpei thỏa hiệp: "Được rồi, sau này cứ gọi tôi như vậy. Nếu còn gọi họ của tôi, tôi sẽ tức giận đấy."
Đôi mắt anh ấy cong lên một cách đẹp đẽ.
Trong suốt thời gian qua, Kumoi Kuuri đã thấy rất nhiều dáng vẻ của Matsuda Jinpei, đôi khi là sự nghiêm túc khi điều tra án ở Sở Cảnh sát Đô thị, hoặc sự ngạo nghễ khi anh ấy đi đầu trong đám đông tại hiện trường.
Nhưng cô rất thích Matsuda Jinpei lúc này.
Giống như cậu bé hàng xóm vừa tỉnh ngủ, dụi dụi mái tóc hơi rối và nói một tiếng "Chào buổi sáng" tràn đầy năng lượng.
Anh ấy không có sự chăm sóc tỉ mỉ, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một nhiệt độ bão hòa quá mức.
Trước đây Kuriyama Midori vẫn luôn cảm thán, may mắn là sau khi mất trí nhớ, Kumoi Kuuri gặp được Matsuda Jinpei.
Nếu là một người đàn ông khác, sống chung lâu như vậy với một người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy mà không có chút hành động "không an phận" nào thì là điều không thể.
Kumoi Kuuri hoàn toàn đồng ý.
Mặc dù cô nghĩ rằng nếu có ai dám làm gì mình, cô sẽ ra tay bóp chết người đó.
Nhưng Matsuda Jinpei thực sự luôn rất lịch thiệp.
Anh ấy đang cố gắng thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai, nhưng lại không đòi hỏi quyền lợi của một người bạn trai.
Anh ấy đã làm rất nhiều điều cho Kumoi Kuuri, nhưng Kumoi Kuuri lại chưa cho anh ấy bất cứ điều gì.
Ngay cả tháng lương đầu tiên cũng chưa nhận được, vụ ủy thác đầu tiên cũng chưa giải quyết xong, phí luật sư cũng chưa thu.
Cô ấy đã ở nhà Matsuda Jinpei hơn nửa tháng, như thể thực sự trở thành nữ chủ nhân của nơi này.
Mà thôi, chỉ là gọi một cái tên thôi mà.
Cũng chẳng có gì.
Một mối quan hệ.
Dường như chỉ vì một ly cà phê đêm khuya, một cách xưng hô mà đã xảy ra những thay đổi tinh tế.
Giống như tảng băng bị nhiệt độ làm tan chảy.
Khiến hai ngón tay phục tùng ở hai bên tảng băng dần kéo khoảng cách lại gần hơn.
Tâm trạng của anh ấy dường như trở nên rất tốt.
Nhưng Kumoi Kuuri khi ngồi ở bàn đọc tài liệu thì lòng rối bời, không tài nào đọc được chữ nào.
"Rất ngon, tôi thích hương vị này, cảm ơn em đã pha cho tôi uống, Kuuri." Anh ấy cầm cốc trà, nhấp một ngụm Americano lạnh lẽo.
Vị chanh xua đi vị chua ban đầu của cà phê, còn thoang thoảng chút hương gỗ hun khói và muối ở đầu lưỡi.
Tâm trạng tốt cùng ly cà phê ngon khiến cảm xúc anh ấy rất sảng khoái.
"..." Kumoi Kuuri đáp lại. "Cảm ơn lời khen, à... Jin."
Phù.
Cái cách xưng hô này thực sự rất "nóng miệng" mà.
Cô ngẩng đầu nhìn vô định một chút, định nhìn phong cảnh bên ngoài để bình ổn lại tâm trạng.
Nhưng trên tấm kính phản chiếu bóng dáng vai anh ấy hơi rung lên, như thể đang cố nén tiếng cười.
Trong lòng Kumoi Kuuri bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa nhỏ, khiến nhiệt độ cơ thể cô tăng lên vài độ.
Kumoi Kuuri vùi đầu càng thấp.
Cô cảm thấy mặt mình hình như cũng hơi nóng.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Chưa từng có.
Khối thịt được bao bọc trong lồng ngực như bị thứ gì đó đun nóng, khiến nhiệt độ cơ thể cô cũng tăng lên.
Cô biết Matsuda Jinpei nhất định đã nghe được cuộc trò chuyện của cô và Kuriyama Midori trưa hôm đó.
Nói cách khác, sẽ không nói hai người họ có thể gọi tên nhau.
Quá mất mặt.
Cái cảm giác bị người khác bắt gặp này, quả thực khiến cô không dám ngẩng đầu.
Mà thôi, nghĩ lại cũng đúng.
Từ khi khôi phục ký ức, dường như cảm giác mất mặt này chưa bao giờ dừng lại.
"Chết tiệt, đừng cười!" Kumoi Kuuri không chịu nổi, túm lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía anh ấy.
Matsuda Jinpei vững vàng đỡ lấy, ôm vào lòng, đặt chiếc cốc trà đang lay động xuống và hỏi ngược lại: "Anh tại sao không thể cười?"
"Dù sao cũng không thể! Anh làm ồn ào em."
Matsuda Jinpei nghiêng đầu: "Thật oan uổng, tôi có phát ra âm thanh đâu."
"..." Kumoi Kuuri vươn tay thu dọn tài liệu trên bàn.
Thôi vậy.
Cô về phòng xem.
Tạm thời không có cách nào ở chung phòng với tên này, quá dễ bị làm phiền.
Matsuda Jinpei cũng đứng dậy, chặn ngang cửa phòng ngủ của Kumoi Kuuri, dùng chân chống cửa không cho cô mở.
Kumoi Kuuri tay trái ôm sách, tay phải nắm thành nắm đấm, muốn anh ấy buông ra ngay lập tức.
Matsuda Jinpei ấn cổ tay cô, khuôn mặt điển trai áp sát.
Kumoi Kuuri: "!?"
Anh ấy dừng lại cách má Kumoi Kuuri một centimet, ánh mắt hóa thành ánh sáng thực chất, như những làn sóng nhiệt mang lửa rửa trôi khuôn mặt Kumoi Kuuri.
"Mặt em rất đỏ."
"Tôi không có." Cô nói.
"Tôi đưa em đi soi gương." Anh ấy nói.
"Không! Buông tay!" Giọng Kumoi Kuuri đè nén sự tức giận.
"Em có cảm thấy như tìm lại được chút cảm giác thích tôi không?"
"..." Lồng ngực Kumoi Kuuri nghẹn một ngọn lửa nhỏ, bị những lời này làm bùng lên.
Cô khó tin nói: "Anh điên rồi sao? Nói cái gì mê sảng vậy? Tự luyến cũng không đến mức này chứ? Anh không thấy xấu hổ sao?"
"Không thấy." Tai anh ấy cũng nhiễm một màu đỏ kỳ lạ, nhưng ánh mắt thẳng thắn như lửa gặp gió, xâm nhập đến.
"Theo đuổi người mình thích là việc gì cần phải xấu hổ sao? Anh không thấy vậy."
"..." Kumoi Kuuri.
"Nếu em cảm thấy em như có chút lại thích tôi, thì làm ơn cứ nói to cho tôi biết như trước đây đi, tôi rất muốn biết..."
Matsuda Jinpei không đùa giỡn, anh ấy nói những lời mà Kumoi Kuuri muốn đánh anh ấy một cách rất nghiêm túc.
Nhưng vẻ mặt anh ấy quá nghiêm túc.
Kumoi Kuuri cảm thấy nắm đấm của mình nếu thực sự đánh vào, có thể sẽ phá vỡ sự nghiêm túc quý giá như kim cương này.
"...Bởi vì, tôi hiện tại đang trong tình trạng yêu đương nhưng chưa hoàn toàn yêu đương để theo đuổi em đấy. Em dù sao cũng phải đáp lại một chút chứ?"
Anh ấy nói xong, Kumoi Kuuri cảm thấy hai mắt mình trợn tròn.
Mục tiêu.
Giống như đã bị khóa.
Kể từ đó.
Cách xưng hô này đã trở thành độc quyền của Kumoi Kuuri.
Khi Kuriyama Midori nghe thấy cách gọi "Jin-kun", cô ấy còn lộ ra vẻ mặt "phụ nữ đúng là chỉ giỏi nói cứng", nhìn Kumoi Kuuri và cười khúc khích: "Xem ra tiếp xúc gần gũi, đúng là dễ dàng khiến mối quan hệ tiến triển vượt bậc."
Kumoi Kuuri không biết mối quan hệ hiện tại của mình với Matsuda Jinpei có đạt đến cái gọi là "tiến triển vượt bậc" hay không.
Nhưng việc gọi "Matsuda-kun" và "Jin-kun" dường như chỉ là thay đổi cách xưng hô, chứ không thực sự khiến mối quan hệ giữa họ trở nên thân mật hơn.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng.
Kumoi Kuuri quyết định tạm thời duy trì mối quan hệ này ở mức độ như vậy một thời gian.
Vụ án của Kitamura Kazuya vẫn đang được tiến hành.
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến phiên tòa.
Cô ấy có quá ít tài liệu trong tay, đến lúc đó khả năng cao sẽ bị đối phương "chọc thủng" như một cái rây.
Kisaki Eri thì vì phải đến Yokohama chuẩn bị buổi tọa đàm về luật học của mình, sau khi đưa ra một số gợi ý thì cũng đã về nhà thức trắng đêm.
Sau một ngày điên cuồng tìm đọc tài liệu, Kuriyama Midori còn lo lắng hơn cả Kumoi Kuuri.
Cô ấy chìm nghỉm trong đống giấy tờ chồng chất như núi tuyết, phát ra giọng nói như hồn lìa khỏi xác: "Tớ sắp không chịu nổi nữa rồi, Kumoi-san, mắt tớ sắp mù rồi."
Hai người họ thức trắng một đêm.
Giữa chừng ngủ được một hai tiếng ngắn ngủi, Kumoi Kuuri thấy Kuriyama Midori toàn thân rã rời, mắt lờ đờ, liền nói: "Cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, phần còn lại là việc của tớ, cậu đi nghỉ đi."
Cô ấy vốn dĩ chỉ là thư ký của Kisaki Eri, phụ trách một số việc vặt vãnh mà thôi.
Đây không phải là công việc mà Kuriyama Midori nên làm, chỉ là tối qua thấy Kumoi Kuuri có vẻ muốn thức trắng đêm ở văn phòng luật, cô ấy nghĩa khí bùng lên và nhất quyết ở lại cùng Kumoi Kuuri.
Lời đã nói ra, Kuriyama Midori cũng không thể rút lui giữa chừng.
Cô ấy cũng không ngờ Kumoi Kuuri lại có thể thức khuya đến vậy.
Khi nghe Kumoi Kuuri nói những lời này, Kuriyama Midori cảm động đến sắp khóc, sau đó với đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Kumoi-san, cậu còn định ở đây bao lâu nữa? Cậu không về nghỉ ngơi sao?"
Kumoi Kuuri không ngẩng đầu: "Còn một chút nữa."
Kuriyama Midori liếc nhìn chồng sách tài liệu dày mười mấy cuốn bên tay phải cô ấy, đây đâu phải là một chút đâu.
"Cậu đúng là Kisaki Eri thứ hai." Kuriyama Midori cảm thán. "Luật sư Kisaki Eri trước đây cũng có thể thức khuya như cậu, nên đây là điểm tương đồng giữa học sinh và giáo viên sao."
Người này hơn người kia ở khoản "cày cuốc".
Kumoi Kuuri vừa lật sách vừa ghi chép: "Tôi chỉ là ghét cảm giác thua cuộc."
Kuriyama Midori trước khi đi pha cho cô ấy một ly cà phê đậm đặc, ngoài ra còn thêm một câu chúc chiến thắng: "Cậu nhất định sẽ thắng vụ án đầu tiên trong đời!"
Sau khi Kuriyama Midori rời đi, Kumoi Kuuri tiếp tục miệt mài sắp xếp.
Cô ấy không nhớ thời gian đã trôi qua bao lâu, trong khoảng thời gian này Kumoi Kuuri thậm chí còn không có thời gian ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
Khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, Kumoi Kuuri tưởng Kuriyama Midori quay lại, không ngẩng đầu: "Có quên gì không?"
Người bên ngoài cửa bước vào, khẽ cười nói: "Đúng vậy, một người bạn gái to lớn như vậy không về nhà ngủ, tôi đến tìm đây."
"?" Kumoi Kuuri nghe thấy giọng nói của người đàn ông, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vì cúi đầu quá lâu mà xương cổ phát ra tiếng "cạch cạch" giòn tan, cô xoa cổ nhìn thấy Matsuda Jinpei mặc một chiếc áo khoác parka màu đen, tay thong thả đút vào túi quần ôm bó sát, bước vào với ánh nắng ban mai rực rỡ, vươn tay rút lấy cây bút trong tay cô ấy.
"Anh làm gì?" Giọng Kumoi Kuuri nâng lên một chút.
Cô ấy giật mình vì giọng nói khàn khàn của mình.
Matsuda Jinpei nhìn cô ấy, hơi nheo mắt: "Nghe này, nghe này, giọng vịt này không thể đi tòa án tranh luận với người ta được đâu, chẳng lẽ đến lúc đó thẩm phán phải dán tai vào miệng em sao? Đủ rồi, nghỉ ngơi đi."
"Tôi..."
Cô ấy vẫn còn một đống sách chưa đọc xong.
Matsuda Jinpei ấn chiếc áo khoác của cô ấy lên đầu cô ấy, sau đó vươn tay lấy đi những tài liệu cũ kỹ trong tay cô ấy, giọng nói có chút lười biếng và khinh thường nặng nề truyền đến từ bên ngoài lớp áo: "Tin tôi đi, những lý thuyết chó má của mấy nhà triết học chó má này tương lai em lên tòa án căn bản không dùng đến đâu."
Mắt Kumoi Kuuri lộ ra một chút từ chiếc áo khoác, trừng mắt nhìn anh ấy: "Vậy anh nói cái gì quan trọng?"
"Thực tiễn."
"..." Kumoi Kuuri.
Anh ấy với thái độ "anh đây bây giờ sẽ đưa em đi thực tiễn", kéo Kumoi Kuuri ra khỏi văn phòng luật sư rồi đẩy cô vào chiếc Mazda màu đen, không nói không rằng vặn chìa khóa xe, lái xe về phía ánh nắng ban mai trắng xóa lúc sáu giờ sáng.
Nhìn chiếc đu quay của trung tâm thương mại Haido đã được sửa chữa lại trước mắt.
Mặt Kumoi Kuuri tối sầm lại.
"Anh dẫn em đến đây làm gì? Em không thấy ngồi thêm một chuyến đu quay là có thể được gì thực tiễn." Cô nói. "Bây giờ cũng không phải lúc khôi phục ký ức, em..."
"Suỵt." Ngón tay Matsuda Jinpei đặt trước môi mình, vươn tay kéo cô đi về phía đu quay. "Đi theo tôi."
Chiếc đu quay bị đánh bom nửa tháng trước đã được tân trang lại.
Đu quay cũng đã mở cửa kinh doanh, nhưng vì nhiều người dân đều biết sự kiện đánh bom trước đó, không ai dám đi chiếc đu quay này nữa.
Chỉ có Matsuda Jinpei và cô ấy đi về phía dưới đu quay.
Cả hai bên đều không có ai, toàn bộ trung tâm thương mại đều trống rỗng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?" Kumoi Kuuri thực sự có chút không hiểu, nhìn Matsuda Jinpei đi đến quầy bán vé đu quay mua vé.
Sau khi Matsuda Jinpei trả tiền, anh ấy vẫy vé trong tay về phía cô ấy nói: "Tin tôi đi, sau khi xuống khỏi đu quay, tỷ lệ thắng kiện của em có thể kéo lên tới 90%."
Kumoi Kuuri vốn dĩ khi ngồi ở bàn làm việc không cảm thấy mình mệt mỏi nhiều.
Vừa rồi trên đường đến đây, Matsuda Jinpei cố tình lái xe rất chậm, như một chiếc ghế lắc lư để thôi miên.
Cô ấy đã ngủ hơn nửa tiếng trên xe, đơn giản bổ sung một chút thể lực.
Mở mắt ra còn nghe thấy giọng điệu đùa cợt của tên này, cô ấy bực mình: "Tốt nhất là như vậy." Nếu anh không muốn bị đánh.
Thực ra cô ấy cũng không mong đợi sau khi xuống đu quay có thể như Matsuda Jinpei nói.
Có lẽ là vì tên này thấy cô ấy làm việc cường độ cao, muốn đưa cô ấy đến thư giãn một chút.
Thôi vậy.
Ý định tốt mà.
Kumoi Kuuri liếc nhìn thời gian trên điện thoại, hiện tại là 8 giờ sáng tròn.
Một vòng đu quay mất khoảng 20 đến 30 phút.
Thời gian này không quá dài.
Khi Kumoi Kuuri bước vào cabin đu quay, nhìn mặt đất dần xa, cô nghĩ: Cứ ngồi cùng anh ấy nửa tiếng này, sau đó dù thế nào cũng phải quay lại văn phòng luật làm việc!
Trong cabin ngắm cảnh, Matsuda Jinpei đứng ở vị trí gần cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôm nay thời tiết rất giống ngày đó."
"Thật sao?" Kumoi Kuuri tùy tiện đáp lời.
Cô ấy dù sao cũng không nhớ.
Nhưng tên này không sợ hãi sao?
Bản thân suýt chết ở đây, giờ lại quay lại nơi thập tử nhất sinh, vậy mà vẫn có thể ung dung đàm tiếu với cô.
Kumoi Kuuri tựa đầu vào kính, liếc nhìn sắc trời mà anh ấy nói.
Trên đường chân trời xa xăm, ánh nắng sớm màu trắng ngày càng rõ ràng, vầng hào quang tỏa ra bên ngoài còn mang theo một dải màu sắc, biến những tòa nhà cao tầng ở xa thành màu sắc đôi tuyệt đẹp.
"Chỗ đó, chính là hiện trường vụ án cố ý gây thương tích của Chida Saburo mười năm trước."
Anh ấy đột nhiên nói.
Kumoi Kuuri ngẩn ra, nhìn theo vị trí ngón tay của Matsuda Jinpei.
Gần phía Tây Bắc của đu quay có một con phố hình chữ thập giống như được khắc trên thanh kiếm của hiệp sĩ, nơi đó là một con phố cổ rất nổi tiếng ở khu vực này, nghe nói từ thời Taisho đã giữ nguyên phong cách, còn có rất nhiều ngôi nhà gỗ và cờ cá chép bằng giấy trắng tinh treo ngoài cửa.
"Nhiều năm như vậy, nơi đó cũng không có gì thay đổi." Matsuda Jinpei nói. "Nhưng những người ở đó đều đã quên đi những chuyện đã từng xảy ra."
Kumoi Kuuri cảm thấy những lời này của anh ấy rất có ý nghĩa sâu xa, như thể đang ám chỉ điều gì đó.
Theo mặt đất ngày càng xa, tầm nhìn có thể nhìn thấy trước mắt cũng ngày càng rộng.
"Anh dẫn em đến đây, chỉ là muốn em nhìn hiện trường vụ án năm đó sao?" Kumoi Kuuri hỏi.
"Đương nhiên không phải." Anh ấy nói, đưa cho Kumoi Kuuri một vật, là một con dao sừng dê tinh xảo và đẹp đẽ.
Khi Kumoi Kuuri nhận lấy, trái tim cô đập mạnh.
Con dao sừng dê này rất giống với cái mà cô và Matsuda Jinpei đã nghiên cứu nửa ngày, vẽ trên bản thiết kế.
"Tôi đã tìm rất nhiều cửa hàng, không ai có thể làm được cái này. Cuối cùng một người bạn cũ thần thông quảng đại của tôi đã giúp tôi liên hệ một xưởng thiết kế để phục dựng lại mô hình theo bản vẽ của em. Mặc dù có chút khác biệt so với cái của em, nhưng ngoại hình vẫn khá giống."
Nghĩ đến việc anh bạn thân vẫn luôn bị anh ấy gọi điện thoại làm phiền trong thời gian này, sau đó cũng nổi đóa hỏi rốt cuộc anh ấy muốn đưa thứ này cho ai, Matsuda Jinpei có chút ít khiếu hài hước: "Lần sau gặp mặt, khả năng cao là sẽ bị chỉnh một trận đấy."
Kumoi Kuuri càng dở khóc dở cười: "Cái này đưa cho tôi ở văn phòng luật cũng được mà, tại sao còn phải chạy xa một chuyến..."
Đối với sự kiện bom đu quay trước đó, Kumoi Kuuri thực ra đã biết khá nhiều.
Chẳng qua một số chi tiết vẫn chưa rõ ràng.
Đây cũng là nguồn gốc việc Kumoi Kuuri mất đi ký ức, giờ khắc này khi ngồi lại ở đây, cô hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào.
Ba phút ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ hồi tưởng lại đều có một cảm giác sống một giây bằng một năm.
Matsuda Jinpei hơi ngồi thẳng lại, khi nhìn sang, vẻ mặt anh ấy nghiêm trọng, lông mi chắn ánh sáng khiến đồng tử đen nhánh trở nên u ám và đầy tình cảm.
Anh ấy khẽ kìm nén hơi thở, như thể đang xác định từng âm tiết.
Mỗi từ, đều rõ ràng vô cùng.
"Thứ này đối với em mà nói rất quan trọng, tôi biết. Khi em giao nó cho tôi, em còn nói một câu, tôi cả đời này sẽ khắc những lời đó vào lòng. Sau đó, tôi muốn nói với em..."
Hơi thở Kumoi Kuuri ngừng lại, đột nhiên cảm thấy anh ấy hình như đang dựa lại quá gần.
Anh ấy muốn nói gì?
Kumoi Kuuri có chút không nghe rõ, chỉ cảm thấy khi cầm con dao sừng dê bằng nhựa trong tay, tim cô đập rất nhanh, như thể muốn nhảy ra khỏi cơ thể vậy.
Hơi thở cô ấy sắp không theo kịp.
Tầm nhìn trước mắt mờ đi, màng tai ù ù.
Trong cabin ngắm cảnh này dường như lại có thêm hai bóng người.
Hai bóng người giống hệt Matsuda Jinpei và chính cô ấy.
Chỉ là hai bóng người đó hiện lên bán trong suốt.
Họ mặt đối mặt, Kumoi Kuuri nhìn thấy bóng dáng chính mình đưa vật trong tay cho người đàn ông đối diện, biểu cảm không khác gì chính mình sau khi mất trí nhớ.
Hình như lúc đó.
Cô ấy đứng trên đu quay và cô ấy sau khi mất trí nhớ đã trùng khớp một cách nào đó, họ đều là một người, nhưng lại không hoàn toàn là một người.
Chiếc đu quay đang từ từ đi lên.
Toàn bộ cabin ngắm cảnh cũng hơi rung chuyển theo.
Ngay cả linh hồn của cô ấy cũng đang rung động theo.
Trong trạng thái linh hồn nửa thoát ly này, cô ấy dường như nhớ lại một số phán đoán vụn vặt.
//
Quả bom lúc đó đã được anh ấy tháo dỡ gần hết.
Chỉ còn sợi dây cuối cùng.
Nhưng sợi dây này, anh ấy dù thế nào cũng không thể cắt được.
Vì trên màn hình bom nhấp nháy một câu.
Trong ba giây cuối cùng của vụ nổ bom này sẽ hiển thị vị trí cụ thể của quả bom khổng lồ tiếp theo.
Nhưng nếu anh ấy tháo dỡ quả bom này, dù họ sẽ sống sót, nhưng mọi người xung quanh địa điểm đặt quả bom tiếp theo sẽ chết vì nổ.
Anh ấy đang giằng co.
Có nên đợi đến ba giây cuối cùng, nhìn thấy địa điểm hiển thị trên bom, để cứu được nhiều người dân vô tội hơn không?
Hay vì sự sống của chính mình mà cắt đứt sợi dây đang buộc chặt sinh mệnh của nhiều người hơn?
Mà cô ấy dường như đã nhìn ra sự giằng co trong lòng anh ấy, bất ngờ ngồi yên tĩnh trong cabin ngắm cảnh.
Matsuda Jinpei cũng là lần đầu tiên nói nhiều với vị hậu bối không mấy quen thuộc này, nói về người cha vô dụng của mình, nói về người đồng đội đã mất bốn năm trước, nói về lý do anh ấy trở thành cảnh sát.
Cô ấy cứ thế yên tĩnh lắng nghe, như một cái bóng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Sao, thật đáng tiếc, cứ thế mà ra đi thì có chút không cam lòng nhỉ." Anh ấy đùa cợt châm một điếu thuốc, sau khi hít một hơi mới sực nhớ ra hỏi Kumoi Kuuri: "Điếu cuối cùng, em có phiền không?"
Kumoi Kuuri lắc đầu, chỉ dùng vẻ mặt trống rỗng nhìn anh ấy.
Matsuda Jinpei giả vờ thoải mái nói: "Nếu tôi không cắt, em sẽ hận tôi chứ."
Kumoi Kuuri không nói gì.
Anh ấy tự mình nói: "Sẽ cảm thấy mình sao lại ngu ngốc như vậy, tại sao lại chạy đến nơi này với cái tên không muốn sống đó, kết quả rõ ràng có thể sống sót lại cứ phải thể hiện làm một anh hùng trước khi chết... Đại loại vậy, chắc là sẽ nghĩ như vậy chứ? Không sao đâu, em nói ra cũng không sao, ngay cả bây giờ đánh tôi một quyền tôi cũng sẽ không né. Nhưng em đừng khóc nhé, tôi ghét nhất phụ nữ khóc..."
"Nếu tôi nói tôi sợ chết, anh có cắt không?" Cô ấy lạnh giọng mở miệng.
Giọng nói này quả thực như đã thay đổi một người, khi mới vào vẫn là bộ dạng kêu la ầm ĩ, thậm chí còn nói hy vọng có thể làm bạn trai bạn gái với anh ấy ba phút trước khi chết, hơn nữa còn quay được cái gọi là video và ảnh "bằng chứng".
Nhưng khi anh ấy quyết định không cắt.
Người phụ nữ đang ngồi sau lưng anh ấy, khiến Matsuda Jinpei cảm thấy cô ấy có chút xa lạ.
Nếu không phải biết cô ấy không có chị em song sinh, Matsuda Jinpei thậm chí muốn nghĩ rằng trong một giây đó, anh ấy đã gặp hai Kumoi Kuuri.
Cô ấy không khóc lóc ầm ĩ, càng không sợ hãi vì quả bom chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Chỉ là vô cùng bình tĩnh nhìn anh ấy, dường như câu trả lời này mới là nội dung rất quan trọng.
Nên trả lời như thế nào đây?
Dường như dù trả lời thế nào, anh ấy cũng sẽ trở thành một tội nhân.
Matsuda Jinpei mím môi, lộ ra nụ cười khổ: "Nếu ở đây chỉ có một mình tôi, tôi sẽ không. Nhưng em ở đây..."
Anh ấy không muốn kéo cô ấy vào.
Hiện tại, đoàn tàu không thể phanh đang đi vào quỹ đạo lựa chọn, một bên buộc chặt một nhóm người, một bên buộc chặt một người.
Chiếc xe của anh ấy, dù đi về đâu, cũng không thể phanh lại.
Nghĩ đến đây, Matsuda Jinpei lại bắt đầu đùa giỡn, như thể để làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, dù hoàn toàn không có cách nào nhẹ nhàng.
"Biết thế vừa rồi nên đẩy em ra ở giữa đường đi, ngã tàn tật cũng tốt hơn là bị nổ nát bét."
Kumoi Kuuri lại lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Nếu tôi nói tôi sợ chết, anh có cắt không?"
"..." Matsuda Jinpei.
Kumoi Kuuri trong im lặng khẳng định dũng khí của anh ấy: "Tôi tin, nếu ở đây chỉ có một mình anh, anh sẽ không cắt."
Những lời này khẳng định tinh thần trách nhiệm của anh ấy.
Matsuda Jinpei lúc đó như lần đầu tiên nhìn thấy Kumoi Kuuri mà hơi ngây người.
Anh ấy rất muốn hỏi Kumoi Kuuri sao vậy, tại sao lại bình tĩnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Theo lý mà nói, dựa vào tính cách của cô ấy đã sớm khóc ầm ĩ rồi.
Chẳng lẽ là một sự thay đổi hoàn toàn nào đó trước khi chết?
Anh ấy vẫn không nói gì.
Mà là sau một hồi im lặng rất lâu, bỗng nhiên đứng dậy nắm lấy cần kéo đi về phía quả bom.
"Tôi không thể để em chết, tôi biết tôi cắt quả bom này cũng sẽ không có ai trách tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình. Cuộc đời tương lai, tôi sẽ mãi mãi cống hiến cho những oan hồn của những người đã chết vì hành động này, tôi..."
Mặc dù anh ấy nói rất bình tĩnh, nhưng cơ thể anh ấy không lừa được người.
Tay anh ấy đang run rẩy.
Cần kéo dừng lại ở mép dây, không thể trùng khớp.
Anh ấy đã tháo dỡ vô số quả bom, chưa từng run tay.
Nhưng lần này, đầu ngón tay anh ấy như bị đóng băng, dù thế nào cũng không thể cắt để tín hiệu bị che chắn.
Con số trên bom vẫn đang thu nhỏ lại.
Không tháo dỡ kịp thì sẽ không kịp.
Nhưng cũng chỉ có quả bom này nổ, mới có thể làm quả bom kia độc quyền nhận tín hiệu, đảm bảo đội tháo gỡ bom có thể kịp thời đến tháo dỡ.
Kẻ đánh bom căm ghét cảnh sát, chỉ vì muốn nhìn thấy cảnh sát hy sinh để bình ổn thù hận trong lòng hắn.
Anh ấy không làm được.
Anh ấy thực sự không làm được.
Một bàn tay cầm lấy cần kéo trong tay anh ấy, đưa qua một con dao sừng dê rất đẹp.
Giọng cô ấy, nhẹ nhàng và yếu ớt truyền đến.
— "Tôi cũng có một người rất quan trọng, đây là di vật duy nhất người ấy để lại cho tôi."
— "Nó có thể tháo dỡ phần cố định của quả bom này."
— "Nó quan trọng hơn cả sinh mệnh của tôi."
Thần sắc cô ấy cực kỳ giống một người.
Một kẻ mà ngay cả thi thể cũng không thể khâu lại, chỉ có nấm mộ với áo mũ.
Và anh ấy như trong khoảnh khắc hoảng hốt, đã thấy người đó, đứng cạnh Kumoi Kuuri và cười với mình.
— "Jinpei-chan, nhìn cái dáng vẻ của cậu kìa."
Cô ấy tôn trọng lựa chọn của anh ấy.
Từ bỏ thứ quan trọng nhất của mình.
Rõ ràng cô ấy hoàn toàn có thể không lấy con dao sừng dê này ra, chỉ cần cướp lấy thứ trong tay anh ấy.
Cô ấy quay lưng lại với ánh sáng, một giọt nước mắt vỡ vụn lăn dài trên khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy.
Đó là nước mắt thật sự của cô ấy, đang dùng bản thân thật sự để nói với Matsuda Jinpei.
Cô ấy nói: "Anh là một cảnh sát tốt, anh không nên chết ở đây."
Những lời này, khiến trái tim anh ấy xáo động.
"Em muốn xem pháo hoa, hãy để nó nở rộ đi."
Kumoi Kuuri đã nhìn thấy.
Những gì xảy ra trên đu quay, cô ấy đã "xem" toàn bộ.
Đúng vậy.
Con dao sừng dê đó là của cô ấy.
Những bức ảnh cũng là cô ấy chụp, video cũng là cô ấy quay bằng điện thoại của Matsuda Jinpei.
Khi quả bom tách khỏi khoang kẹt, Matsuda Jinpei kéo cửa cabin ngắm cảnh ra, sau đó ném quả bom ra ngoài.
Khi quả bom nổ, sóng xung kích va chạm vào cabin ngắm cảnh.
Toàn bộ cột chống đỡ của cabin ngắm cảnh đều rung chuyển dữ dội, bị sóng nhiệt lay động điên cuồng.
Là anh ấy ôm chặt lấy cô ấy, dùng cơ thể mình bảo vệ cô ấy khỏi bị va đập bầm dập trong cabin ngắm cảnh đang rung chuyển.
Cơ thể anh ấy rất ấm áp.
Kumoi Kuuri cảm nhận được nhiệt độ của anh ấy tăng lên theo lúc bom nổ.
Nhưng cô ấy đã quên hết tất cả những điều này.
Trong tiếng nổ lớn dữ dội, vụ nổ chói mắt và sự rung chuyển kịch liệt, cô ấy đã ngất đi.
Mặc dù đã khôi phục một chút ký ức, nhưng ngoài ra thì không có gì.
Người quan trọng như sinh mệnh đối với cô ấy là ai?
Con dao sừng dê là ai cho cô ấy?
Kumoi Kuuri không biết.
Khi cô ấy tỉnh lại, Matsuda Jinpei đang ở rất gần cô ấy.
Không xa hơn khoảng cách lần trước vô tình ngã lên giường là bao.
Anh ấy tiến lại gần có chút ngượng nghịu, còn hơi thăm dò, như thể đang tìm kiếm sự đồng ý của cô ấy và chờ đợi cô ấy đáp lại.
Chậm rãi tiến lại gần.
Cô ấy thậm chí có thể nhìn thấy đuôi lông mi anh ấy đang run rẩy vì căng thẳng.
Kumoi Kuuri rất vui mừng, vươn tay ôm lấy vai anh ấy, lay mạnh anh ấy một chút.
Matsuda Jinpei bị ngắt quãng sự gần gũi, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô ấy.
"Tôi nhớ ra rồi, phương pháp mà bác sĩ Koyama đề nghị quả nhiên rất hiệu quả!" Giọng Kumoi Kuuri phấn khích như dòng suối vui tươi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy bộc lộ cảm xúc vui vẻ kể từ khi tỉnh lại ở bệnh viện.
Cô ấy thực sự rất hy vọng có thể khôi phục ký ức.
Mặc dù chỉ nhớ lại một sự kiện gần đây, nhưng cũng đủ khiến cô ấy vui mừng.
Matsuda Jinpei ngây người nửa ngày, đối mặt với trạng thái vui vẻ mà cô ấy thể hiện ra có chút chậm nửa nhịp: "Thật sao? Xem ra việc em khôi phục ký ức là nằm trong tầm tay rồi."
Anh ấy vừa rồi nhìn thấy cô ấy nhắm mắt lại khi đối mặt với sự gần gũi của mình, cho rằng cô ấy đang ngầm đồng ý hành vi của anh ấy.
Nhưng bây giờ xem ra hình như không phải...
Cô ấy vừa rồi là vì nhớ ra chuyện gì đó nên mới nhắm mắt lại sao?
Matsuda Jinpei dở khóc dở cười.
Anh ấy buông lỏng ngón tay đang nắm chặt, cho vào túi quần và bắt đầu sờ hộp thuốc.
Thật muốn hút một điếu quá đi.
Nhìn Kumoi Kuuri vui vẻ, Matsuda Jinpei thở phào một hơi: "Vậy em đã nhớ lại tất cả rồi sao?"
"Thật thì không, nhưng có thể nhớ lại đã chứng tỏ tôi sẽ không cả đời không nhớ ra đúng không?" Kumoi Kuuri tâm trạng rất sảng khoái, cô ấy đẩy Matsuda Jinpei ra, bỗng nhiên lại nhớ đến những lời đề nghị mà bác sĩ Koyama đã nói lần trước...
Trở lại những nơi có ấn tượng sâu sắc đối với cô ấy có thể thúc đẩy việc khôi phục ký ức.
Trước đây Kumoi Kuuri cũng đã từng mang cơm cho Matsuda Jinpei vào buổi trưa, đã đi qua lối ra tàu điện ngầm nơi họ gặp nhau lần đầu, nhưng đều không có hiệu quả tốt bằng lần này đến đu quay.
Nhưng điều này có phải cũng chứng tỏ, nơi đây cũng là một ký ức rất quan trọng đối với cô ấy không?
Kumoi Kuuri rất nghiêm túc cảm ơn anh ấy: "Anh biết nơi này có thể khiến tôi nhớ lại điều gì đó, nên mới đưa tôi đến đây sao? Cảm ơn anh."
Matsuda Jinpei vươn tay như muốn vỗ vai cô ấy, nhưng giữa chừng lại vòng lại, rất tùy ý vuốt một nắm tóc ngắn hơi xoăn của mình, cười nói: "Không cần cảm ơn."
Thực ra anh ấy cũng rất mong Kumoi Kuuri có thể nhanh chóng nhớ lại.
Có một điều anh ấy rất tò mò.
Tại sao Kumoi Kuuri lại tình cờ có một con dao sừng dê hữu ích.
Mặc dù cô ấy nói đó là di vật của người rất quan trọng đối với cô ấy, Matsuda Jinpei ban đầu nghĩ là trùng hợp.
Nhưng Kumoi Kuuri dường như rất hiểu cách tháo dỡ quả bom đó.
Hiện tại Kumoi Kuuri không nhớ gì cả.
Anh ấy đương nhiên cũng không thể hỏi ra.
Mà thôi, cũng không sao.
Cảm xúc phấn khích của cô ấy cũng đã qua đi khá nhiều.
Cabin ngắm cảnh của họ vừa vặn bắt đầu đi xuống từ đỉnh điểm.
Matsuda Jinpei hít sâu một hơi, cảm nhận người phụ nữ đang tiến lại gần vị trí của mình.
Anh ấy hắng giọng một tiếng, chuẩn bị nói nốt những lời vừa rồi chưa kịp nói.
"Nhưng có thể nhìn thấy em vui vẻ như vậy, tôi cũng rất vui. Nếu em đã nhớ lại chuyện trên đu quay, thì hẳn cũng đã xác định được mối quan hệ giữa chúng ta rồi chứ? Khi bom nổ, cabin ngắm cảnh bị va đập mạnh, cửa cabin cũng bị phá vỡ vụn rồi em liền hôn mê trong đau đớn. Tôi có một câu chưa nói xong với em. Đó là, tôi..."
Tạch.
Một cái đầu nhỏ tựa vào vai anh ấy, cùng với tiếng thở nhẹ nhàng của cô ấy.
Cô ấy quá mệt mỏi.
Vừa rồi vẫn luôn cố gắng duy trì tinh thần.
Ký ức như những bong bóng hiện ra khiến cô ấy càng thêm mệt mỏi.
Cô ấy thực sự không còn sức lực để chống đỡ bản thân nữa, dựa vào vai vị cảnh sát hình sự và chìm vào giấc ngủ.
"..." Giọng Matsuda Jinpei đột nhiên im bặt.
Tiếng ngủ nhẹ nhàng truyền đến, hơi thở anh ấy cũng theo đó mà thả lỏng.
Tay cô ấy tự nhiên và vô lực đặt trên đầu gối anh ấy, lòng bàn tay ngửa lên.
Con dao sừng dê mô phỏng vốn được nắm trong tay cô ấy đã rơi ra, bị Matsuda Jinpei kẹp giữa hai chân.
Trong giấc mơ, ngón tay cô ấy vẫn có một hành động tự chủ theo bản năng, muốn nắm lấy chuôi dao.
Matsuda Jinpei đưa tay mình ra.
Ngón tay cô ấy hơi cuộn lại, lòng bàn tay dán sát nhiệt độ ngón tay anh ấy, và họ đan mười ngón tay vào nhau.
Cô ấy không biết mình đã ngủ bao lâu.
Nhưng khi tỉnh dậy, cô ấy đang tựa vào vai Matsuda Jinpei.
Bờ vai anh ấy rất rắn chắc, như thể đã được luyện tập đặc biệt.
Tựa lên đó quá dễ ngủ.
Có thể tỉnh dậy cũng là một điều cần ý chí mạnh mẽ đấy chứ.
Thấy Kumoi Kuuri tỉnh lại, Matsuda Jinpei cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Bầu không khí tốt nhất đã qua đi, anh ấy thực sự có chút bất lực.
"Khỏe không?" Anh ấy hỏi.
Kumoi Kuuri dụi dụi mắt, mơ màng gật đầu.
Dựa vào Matsuda Jinpei "sạc điện" một lúc, Kumoi Kuuri cảm thấy mình khá hơn nhiều.
Vừa vặn cabin ngắm cảnh cũng sắp chạm đất, khi cô ấy đứng dậy suýt nữa làm rơi con dao sừng dê trong tay xuống đất.
Cô ấy bỗng nhiên nhớ lại chuyện chụp ảnh trong đêm tuyết rơi đó, tò mò nói: "Nhưng mà anh đặt con dao sừng dê trong túi quần, anh không thấy cộm à?"
Matsuda Jinpei sững sờ mất một lúc lâu, sau khi hiểu ra lời Kumoi Kuuri, anh ấy quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kumoi Kuuri không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, chỉ biết anh ấy gần như nghẹn ngào thốt ra một câu: "Không cộm."
"Được rồi, những thói quen kỳ lạ của mấy anh đàn ông." Kumoi Kuuri tâm trạng rất tốt, giọng điệu cũng trở nên tinh nghịch.
Matsuda Jinpei không đáp lại, chỉ quay lưng về phía cô suốt cả chuyến đi, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thở như để xoa dịu tâm trạng. Dường như anh ấy vừa trải qua một cuộc chạy đường dài và đang điều hòa hơi thở trong quá trình giảm tốc.
Kumoi Kuuri cũng thấy rất bối rối.
Anh ấy mệt đến vậy sao?
Khoảng cách mặt đất cũng dần được rút ngắn.
Matsuda Jinpei đưa cho cô ấy một cuốn sổ tay.
"Cái gì đây?"
Kumoi Kuuri vươn tay định nhận lấy, thì Matsuda Jinpei đột nhiên duỗi thẳng cánh tay, cố tình đặt cuốn sổ vào một nơi cô ấy không thể với tới.
"Đây là nội dung tôi đã hứa sẽ giúp em tăng tỷ lệ thắng kiện lên 90%. Nhưng thời gian có chút quá gấp, tôi không tra được nhiều, đây đã là manh mối lớn nhất tôi có thể tìm được. Ngày mốt em mở phiên tòa đúng không? 10% còn lại, em phải tự mình tìm."
Kumoi Kuuri vươn tay chộp lấy, nhưng không được: "Anh rốt cuộc có đưa cho tôi không đây?"
Thấy cô ấy có vẻ hờn dỗi, Matsuda Jinpei cảm thấy rất thú vị.
Anh ấy tung hứng cuốn sổ bằng hai tay, đồng tử ánh lên những gợn sóng khi nhìn Kumoi Kuuri.
"Đương nhiên là đưa cho em, nhưng bây giờ em phải về nhà với tôi ngay, đi ngủ! Ngủ đến khi tôi hài lòng thì mới được, nếu không tôi sẽ không đưa cho em."
"..." Kumoi Kuuri.
Ánh mắt của những người đi đường nhìn sang, rồi họ tủm tỉm cười.
"..." Kumoi Kuuri.
Dường như có gì đó không đúng.
--------------------------------------------------------------
Chương này là tình tiết quan trọng đầu tiên trong diễn biến tình cảm của cặp đôi Matsuda và Kumoi, khi Matsuda đã lớn tiếng nói lên mong muốn của mình!
Tình thế đã đảo ngược, bây giờ là nam theo đuổi nữ ~
Sự việc xảy ra trên đu quay đã được tóm tắt đơn giản, điểm khiến Matsuda Jinpei rung động chính là khoảnh khắc Kumoi Kuuri giao con dao sừng dê ra.
Thật ra mà nói, cho dù Kumoi Kuuri trước đây luôn giả vờ ngây thơ để tiếp cận Matsuda, nhưng chỉ riêng việc cô ấy không màng sinh tử (cộng thêm chút "pha loãng") chạy lên đu quay, bất cứ ai có lương tâm đều sẽ có chút thiện cảm và cảm động. Hơn nữa, cảnh cuối cùng khi Kumoi Kuuri thể hiện bản thân thật sự đã nâng thiện cảm và sự cảm động lên một cấp độ mới.
Ngoài ra, câu nói "Anh là một cảnh sát tốt" của Kumoi Kuuri là thật lòng, và cũng là một điểm mấu chốt quan trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro