Chương hai

Tiếng chuông báo thức cứ reo gọi phá hỏng giấc ngủ của Thế Kiệt.

Cậu lười biếng vươn tay tắt cái đồng hồ.

Cậu vùi đầu vào gối tự nghĩ sẽ ngủ thêm một chút nhưng không hiểu sao cậu đã ngồi dậy.

Đã 8:30 sáng, vậy mà không một tiếng gọi nào.

Cậu hơi nhíu mày, cậu đi đánh răng đơn giản mặt độc một cái quần thun dài và đi xuống lầu.

Từ trên đi xuống căn nhà đều im lặng, ngoài tiếng bước chân của cậu thì không nghe âm thanh nào cứ như chỉ có cậu một người.

Tự rót cho mình ly nước và khẽ nhìn quanh như đang tìm gì đó.

"Kiệt à"

"Lina?...... Sao em biết anh ở đây"

"Sao thế không muốn em ở đây à?"

"Em biết đó không phải ý của anh"

"Em biết, em biết, aida anh ăn sáng chưa? Thay đồ đi, mình đi ăn nào....nhanh nhanh lên"

Tuy không hiểu Lina làm sao biết cậu ở đây nhưng cậu vẫn chìu theo ý cô lên thay đồ và đi ăn.

Trước khi đi cậu có nhìn lại căn nhà một lần.

Sau đó cả hai trở về thành phố rời xa nông thôn thơ mộng kia.

Trên đường về lina nó với cậu rất nhiều điều nhưng cậu chỉ ậm ừ cho qua. Hoàn toàn không giống bình thường, vì nếu bình thường cậu đã vui vẻ đáp lời cô.

Không hiểu sao hôm nay tâm trạng rất lạ, cứ như đang thiếu gì đó.....

Từ ngày đó trở về đã qua một tuần.

Thế Kiệt vẫn đi làm, sinh hoạt bình thường. Vẫn sáng đi làm, trưa gặp đối tác, chiều tham dự các buổi tiệc. Nhìn như không có gì xảy ra vẫn bận rộn như thế.

Nhưng ẩn trong đó có một điều đã thay đổi.

Đêm về mở cửa vào căn nhà tối không có hơi ấm. Cậu tự hỏi

'nơi đây lạnh lẽo như vậy sao?'

Nơi căn bếp thường có mùi đồ ăn, nơi sàn nhà sạch bóng, nơi phòng tắm có nước sẵn, nơi phòng ngủ gọn gàng.....

Hay ai đó nói 'về rồi à! vào mau có cơm rồi'

Đâu rồi nhỉ?

Thế Kiệt mệt mỏi cởi bỏ áo vét lịch lãnh vức một xó rồi nặng nề ngã vào sofa.

Năm đó vì đánh lạc hướng cha mình câu đã chọn được "con tốt" thế vào. Chính mình sắm vai là người mê đắm "con tốt" kia thật hoàn hảo.

Thời gian yêu thương bên nhau chẳng qua là những lời nói dối che dấu bên dưới là một âm mưu khác mà thôi.

Nhưng dần dần bản thân lại bị hút theo. Nụ cười đơn thuần, tuy hơi lớn tuổi nhưng lại rụt rè lo sợ, đôi khi rất phụ thuộc vào cậu. Chỉ cần ai đó tốt với hắn thì đã long tong kết bạn ngay. Thật khờ......

Nhưng với bản tính cao ngạo khiến cậu không chấp nhận cảm giác lạ này, người trong lòng cậu là Lina.

Để phủ nhận mọi cảm giác cậu đã cố ý lạnh nhạt, cậu biết cha cậu gây khó dễ cho hắn, cũng biết hắn đã chịu những gì nhưng vẫn làm ngơ.

Sau khi đủ sức lực hạ bệ thế lực của cha mình. Lina trở về....

Lúc đó hắn vẫn ngu ngơ chấp nhận bên cạnh cậu.

Cậu khó chịu nên không ngừng làm tổn thương hắn.

Dẫu vậy nhưng nhìn đến nụ cười ngượng kia lòng cậu cũng nhói theo.

Thói quen thật đáng sợ.

Quen ai đó nấu cơm, giặc giũ, ai đó đêm xuống sẽ bên cạnh không rời, ai đó sáng thức dậy sẽ nói 'em yêu anh'.

Đáng sợ.....

Sau khi làm cậu có thói quen ỷ lại thì lại biến mất.....

Bây giờ còn kịp không??

Sau bao việc người đó đã làm???.....

Tình yêu đôi rất đơn giản nhưng lại cũng rất mơ hồ. Cứ ngỡ bản thân đã có một hình bóng nhưng lại mâu thuẫn vì một hình bóng khác.

Tình yêu của hắn cậu thấy chứ! Thấy rất rõ.

Con người tưởng từng mạnh mẽ nhưng lại nhạy cảm yếu đuối kia từ từ đã làm cậu không biết nên như thế nào mới đúng. Dẫu tuyệt tình đến đâu hắn vẫn cắn răng gương trên môi những nụ cười tỏ vẻ 'Sẽ không sao đâu'.

Nhưng bây giờ con người đó ở đâu??

Bản thân cậu đối với hắn là yêu hay ghét cũng rất mơ hồ.

Chỉ duy nhất điều mà đến giờ cậu mới nhận ra.....là.....sai lầm rồi.....

Tất cả đều sai rồi......

Thời gian không quay lại, con người sẽ thay đổi tình cảm cũng sẽ thế. Cái gì cũng có giới hạn.

Chỉ là cậu bây giờ không cho phép!!! Nhất định, nhất định

Dù là tình cảm hay con người cậu đều không cho phép rời đi khi chưa có sự cho phép.!

Hôm sau. Thế Kiệt quay trở lại nơi nghỉ ngơi một tuần trước.

Sự việc rối bời bắt đầu từ ngày ở nơi đây. Đến cả Lina chắc cũng đã nhận ra điều gì đó nên cô đã trở về nước ngoài.

Chỉ còn cậu đang gom nhặt thứ đang vụn vỡ..

Nhưng thứ đã vỡ sẽ không thể hàn gắn. Sinh mệnh cũng như vậy,..... mất rồi sẽ vĩnh viễn....là cát bụi.

Đến bây giờ nhận ra đã là quá trễ....

"Người giúp việc đã thấy vật này nằm bên đôi giày ở vách đá sau căn nhà" trợ lý

"Cho người tìm kĩ chưa?" thế kiệt

".....e là..... Người đó đã nhảy xuống biển"

"......chết sao?" cậu không cảm xúc hỏi. Hướng nhìn xuống vách đá.

Tay siết chặt sợ dây chuyền khắc tên cậu trong tay.

Gió biển thổi cổ áo cậu bay một góc để lộ sợi dây chuyền y như cái đang cầm nhưng khắc chữ Quang Nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro