🎰 [Canh Bạc Cuối] #2
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
Gộp 3 chương, tổng 14k chữ
.
.
.
———
232
———
Ở nơi mà mạng người cũng có thể đem ra đặt cược, nơi chỉ còn lại duy nhất một thứ luật chơi là cờ bạc, thiếu niên kia như một đốm lửa cháy sáng giữa khu rừng đen kịt, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Khi cậu cười khẽ một câu 'Tới lượt anh rồi đấy~', cả bàn cược như bùng cháy. Tiếng hò hét vang rền, điên cuồng đến mức chói tai.
Mọi người đang tung hô cho kẻ chiến thắng.
Cậu thật sự đã thắng trong ván cược này!
Đó là loại vận may kiểu gì? Và là sự liều lĩnh đến mức nào?
Bởi ván cược này xưa nay không phải trò chơi gia đình hay diễn kịch. Đây là ván cờ sinh tử, nơi không thể tồn tại bất kỳ hy vọng may rủi nào.
Và cũng không có chỗ cho sự ăn may.
Càng lúc càng nhiều con bạc kéo đến vây quanh. Sau khi hiểu tình huống, bọn họ lập tức trở nên hưng phấn như những người còn lại, nóng lòng chờ xem kết cục của trận đấu.
Ở nơi này, khái niệm về mạng sống đã sớm trở nên vô nghĩa. Huống chi đối thủ là nhân viên sòng bạc vốn chẳng phải người.
Không ai không tò mò, liệu nhân viên sòng bạc có thể bị giết không?
Tin tức lan truyền chóng mặt khắp Sòng Bạc Sinh Tử. Gần như một nửa con bạc trên tầng này đều kéo đến, muốn tận mắt chứng kiến cảnh nhân viên sòng bạc chết dưới họng súng.
Thế nhưng khi họ tới, ánh nhìn vốn định dành cho nhân viên sòng bạc lại lập tức bị thiếu niên kia chiếm trọn.
Trong sòng bạc này, người được yêu thích nhất không phải những mỹ nhân xinh đẹp, mà là những con bạc điên cuồng, máu liều.
Nhưng nó không đồng nghĩa là họ mù mắt.
Thiếu niên ấy với vóc dáng mảnh mai, làn da trắng như ngọc, gương mặt sạch sẽ như đóa ngọc lan. Nhưng nốt ruồi lệ nơi khóe mắt lại khiến vẻ thuần khiết ấy mang thêm chút quyến rũ mơ hồ.
Một vẻ đẹp thuần khiết mà lại mê hoặc.
Đó chính là kiểu người mà con bạc ở đây yêu thích nhất.
Mỗi khi thắng lớn, việc đầu tiên bọn họ làm là kéo một mỹ nhân vào phòng riêng, tận hưởng sự phấn khích của chiến thắng cùng khoái lạc xác thịt.
Thế nhưng giờ đây, gần như không ai còn quan tâm đến những gương mặt xinh đẹp khác.
Bởi vì dù thân hình gầy gò, thiếu niên ấy lại tỏa ra khí chất như một đóa anh túc đang nở rộ, khiến người ta cam tâm tình nguyện sa ngã.
Như cá với nước, như cờ bạc với con bạc, thiếu niên ấy sinh ra để sống trong thế giới này.
Sau khi biết chính cậu là người đánh bại nhân viên sòng bạc trong ván cược mạng sống, ánh mắt đám con bạc càng thêm nóng rực, thậm chí dần ngả sang cuồng tín.
Vài điểm sáng lẻ tẻ như những tia sáng hệ thống chợt bừng lên, nhập vào người Nguyễn Thanh. Loá mắt, thuần khiết.
Một hiện tượng mà chính hệ thống cũng không ngờ tới. Nhưng dường như nó đã đoán trước được.
Càng điên cuồng, càng thuần khiết. Càng dễ sinh ra niềm tin.
Tín ngưỡng chưa bao giờ là thứ được tạo ra từ lý trí. Nó là kết quả của sự cứu rỗi. Là niềm tin mãnh liệt nhất sau khi được kéo ra từ tuyệt vọng.
Ánh mắt nhân viên sòng bạc không biến đổi gì nhiều, nhưng bên trong đó là một ngọn lửa hừng hực giống hệt đám con bạc xung quanh, cháy lên vì một người.
Vì thiếu niên kia.
Lúc này, hắn ta mới thật sự giống một con người.
Dưới ánh nhìn chờ đợi của tất cả mọi người, nhân viên sòng bạc từ tốn nhấc khẩu súng trên bàn, chậm rãi giơ lên, chĩa thẳng vào thái dương mình.
Không khí lặng như tờ.
Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào hắn ta, không ai dám thở mạnh. Sợ lỡ mất khoảnh khắc đắt giá nhất.
Hắn ta dường như cảm nhận được sự sốt ruột của mọi người, không chậm trễ thêm nữa. Dưới hàng trăm ánh nhìn, bóp cò.
"Cạch."
Chỉ là tiếng cò súng, không có phát nổ. Không có tiếng súng vang lên.
Vẫn như năm lần trước—đạn rỗng.
Vì không gian quá tĩnh lặng, tiếng 'cạch' ấy vang lên còn lớn hơn thường lệ.
Nhưng rõ ràng, nó không thể so với tiếng nổ thật sự.
Mọi người chết lặng.
Nhìn nhân viên sòng bạc đặt súng xuống, không ai phản ứng kịp.
Ngay cả mặt mày như tranh vẽ của Nguyễn Thanh cũng khẽ nhăn lại.
Rõ ràng đó phải là viên đạn cuối cùng, sao vẫn là đạn rỗng chứ?
Nhân viên sòng bạc dường như đọc được sự nghi hoặc trong mắt mọi người, nở nụ cười, giọng điệu bình thản đến vô cảm, "Bị kẹt rồi."
"Có vẻ như ông trời đang đứng về phía tôi."
Súng bị kẹt, nghĩa là đạn không thể nổ, và đương nhiên cũng không thể giết chết hắn ta.
Mà súng lục kiểu này, ưu điểm chính là không dễ kẹt đạn.
Hơn nữa, đồ vật của Sòng Bạc Sinh Tử từ trước đến nay chưa từng gặp trục trặc. Càng không có chuyện súng bị kẹt.
Nhưng không phải không xảy ra có nghĩa là không có khả năng. Ánh mắt đám con bạc giờ đầy thất vọng.
Một ván cược mạng sống, vậy mà đến cuối cùng, chẳng ai chết.
Không người thắng, cũng chẳng có kẻ thua.
Đối với con bạc, đây là điều vô vị nhất. Không có tổn thất, cũng chẳng có cao trào.
Tất cả sự cuồng nhiệt bị dập tắt ngay trong khoảnh khắc đó.
Một vài kẻ còn bực bội buông tiếng chửi rủa.
"Đen đủi thật."
"Tan hết đi, mất cả thời gian của ông đây."
"Thà đi đánh vài ván còn hơn."
Hơn nửa đám đông bắt đầu rời đi, nhưng vẫn còn một số người nán lại quanh bàn cược, muốn xem phản ứng của thiếu niên.
Bởi vì họ hiểu, với một con bạc điên cuồng như vậy, kết quả thế hòa này là rất khó nuốt trôi.
Rõ ràng chỉ còn một bước là thắng, lại bị tuyên bố huề ngang.
Ngay cả người ngoài cuộc như họ cũng thấy khó chịu, huống chi là kẻ đã mang mạng sống ra đặt cược.
Cậu nhất định sẽ còn khó chịu hơn nữa.
Hơn nữa, họ mơ hồ cảm thấy rất có khả năng nhân viên sòng bạc đã gian lận.
Trong khi đám con bạc còn đang bán tín bán nghi, thì kênh phát sóng đã gần như chắc chắn.
【 Hắn ta gian lận! Chắc chắn có gian lận! Nào có chuyện súng bị kẹt chứ?! 】
【 Tui đã bảo rồi mà, muốn giết nhân viên sòng bạc dễ thế sao? Đó đâu phải con người bình thường, làm gì không giở trò! 】
【 Mẹ kiếp! Cay quá! Dám giỡn mặt với bà xã nhà tôi?! Nếu tôi ở hiện trường là tôi lao vào cắn chết tên đó rồi! 】
Nguyễn Thanh cũng biết nhân viên sòng bạc đã giở trò. Bởi viên đạn đó đúng là viên cuối cùng.
Cậu biết được điều này sau khi thử nhiều lần, tính toán chính xác từng bước.
Cũng chính vì thế, cậu mới yêu cầu được bắn trước.
Với thái độ của nhân viên sòng bạc, hắn ta tất nhiên sẽ đồng ý cho cậu làm điều đó.
Nguyễn Thanh vốn muốn xem thử nếu thật sự bắn trúng thì nhân viên sòng bạc sẽ chết thế nào. Nhưng kết quả lại là thế hòa.
Tuy vậy, cậu cũng không quá bất ngờ.
Ít nhất, cậu đã khẳng định được một chuyện.
Quy tắc 6: Nếu bị phát hiện gian lận, sẽ lập tức tính là thua cuộc. Quá ba lần sẽ bị đuổi khỏi sòng bạc.
Nói cách khác, việc không bị phát hiện gian lận vốn dĩ đã là một thủ đoạn quen thuộc ở Sòng Bạc Sinh Tử, và cũng là điều nằm trong quy tắc cho phép.
Vì thế, nhân viên sòng bạc mới dám hành động không chút kiêng dè, bởi hắn ta tin chắc rằng chẳng ai có thể điều tra ra bất thường.
Nguyễn Thanh ngẩng cằm, ngón tay thon trắng khẽ chạm vào bàn trước mặt.
Trong ánh mắt cậu lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khó chịu.
Nhân viên sòng bạc vốn không hiểu cảm xúc con người, cũng rất khó đoán phản ứng của họ, nhưng lần này, cậu chẳng cần phải nói một lời, hắn ta vẫn hiểu ngay được cậu muốn gì.
Hắn ta đẩy khẩu súng trở lại phía cậu.
Dù sao thì chuyện 'kẹt đạn' cũng chỉ là lời từ một phía. Tất nhiên chẳng ai tin hắn ta. Một con bạc yêu cầu kiểm tra súng cũng là điều chính đáng.
Đây là quyền lợi mà Sòng Bạc Sinh Tử đã công khai trao cho người chơi, nghi ngờ đối thủ gian lận, thì có quyền kiểm tra.
Chỉ tiếc rằng......
"Đoàng ——!!!" Tiếng súng nổ chát chúa khiến mọi thứ như đông cứng.
Đôi mắt nhân viên sòng bạc mở to trong khoảnh khắc, đồng tử co rút, rồi nhanh chóng chuyển thành ánh kim lạnh lẽo.
Hắn ta......
Đầu vẫn giữ nguyên, không hề nghiêng lệch, nhưng ánh mắt lại liếc chéo về phía sau.
Khung cảnh ấy trông vô cùng quỷ dị.
Ngay sau lưng hắn ta, một lỗ đạn nhỏ cắm trên bức tường, vệt khói mỏng vẫn còn vương lại. Viên đạn đã sượt qua ngay sát mặt hắn ta, cắm thẳng vào vách đá lạnh lẽo.
Gió do đạn xé không khí vẫn còn thổi tung tóc nhân viên nọ.
Người bóp cò chính là thiếu niên trước bàn cược.
Nguyễn Thanh sau khi nhận lại súng, hoàn toàn không làm động tác kiểm tra như nhân viên sòng bạc tưởng tượng.
Vì cậu biết, nếu đối phương dám chắc như vậy, thì tức là hắn ta đã đảm bảo không thể bị phát hiện.
Vậy kiểm tra để làm gì?
Cậu nhấc súng, không chần chừ, nhắm thẳng vào vai trái của nhân viên sòng bạc rồi bóp cò.
Và khi tiếng súng rền vang, toàn bộ bàn cược rơi vào im lặng tuyệt đối.
Tất cả đều chết lặng.
Không một ai, kể cả người xem trong kênh hay những con bạc vây quanh, ngờ được rằng Nguyễn Thanh sẽ nổ súng vào nhân viên sòng bạc.
Ngay cả chính hắn ta cũng chưa kịp phản ứng.
Nhưng viên đạn ấy không gây thương tích. Nó thậm chí còn không sượt qua da mặt.
Thứ duy nhất bị bắn trúng là một sợi tóc lơ lửng rơi xuống và đáp lên bàn cược trước mặt hắn ta.
Cậu cố tình chỉ nhắm vào tóc.
Vì như vậy, vẫn không bị xem là hành vi bạo lực.
Nguyễn Thanh vẫn giữ nguyên khẩu súng trong tay. Sau khi bắn phát đầu tiên, cậu nhẹ nhàng xoay nòng, lần này chĩa thẳng vào giữa trán của nhân viên sòng bạc.
Lại bóp cò.
"Bang!"
Lần này, không có tiếng nổ nào cả, chỉ là cậu tự phối âm, như một đứa trẻ nghịch ngợm đang giả vờ chơi đùa.
Một tiếng 'bang' vang lên trong trẻo, nhưng mang theo khí thế như muốn đoạt mạng thật sự.
Thật ra cũng không phải là giả vờ.
Bởi vì đúng là cậu muốn hắn ta chết.
Trận cược sinh tử vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Chỉ tiếc là người chết chỉ có thể xuất hiện trong lúc đặt cược. Một khi ván cược kết thúc, Sòng Bạc Sinh Tử tuyệt đối cấm mọi hành vi bạo lực.
Nguyễn Thanh hẳn là đã biết điều đó.
Vì vậy, cậu mới nhắm vào vai thay vì đầu.
Nhưng dù chỉ là như vậy, hành động ấy vẫn quá mức táo bạo, gần như là một sự khiêu khích điên cuồng.
Rốt cuộc, chưa từng có ai dám nổ súng vào nhân viên sòng bạc khi không còn trong thời gian đặt cược.
Súng chỉ có một viên đạn, bắn rồi thì hết.
Nhưng phản ứng của nhân viên sòng bạc lại giống như thể hắn ta vừa thật sự bị trúng đạn, ánh mắt đờ đẫn nhìn cậu, như thể bị dọa đến sững người.
Chỉ có bản thân hắn ta biết, cơn choáng váng ấy không phải vì sợ hãi.
Mà là vì trái tim hắn ta đang không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhịp đập tăng vọt vượt cả giới hạn sinh lý bình thường của con người. Đến mức hắn ta còn nghe được cả tiếng tim mình vang vọng như trống trận.
Tất cả âm thanh ồn ào xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng đập dồn dập trong lồng ngực.
Hắn ta nhìn người đang đứng trước mặt, đôi đồng tử màu vàng kim sáng rực như dựng đứng lên.
Hắn ta phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được cơ thể mình, giữ nguyên hình dáng con người.
Bởi hắn ta biết, nếu để lộ ra bản thể, thiếu niên kia sẽ sợ hãi.
Loài người chưa bao giờ thích những sinh vật vượt quá hiểu biết và giới hạn của họ. Tất cả chỉ đổi lại sự kinh tởm và hoảng loạn.
Huống chi quy tắc của Sòng Bạc Sinh Tử nghiêm cấm nhân viên hiện nguyên hình trước mặt người chơi.
Hắn ta vừa không muốn làm cậu sợ, cũng không muốn phá luật.
Nguyễn Thanh không hề biết những gì hắn ta đang suy nghĩ.
Cậu nghiêng đầu, nhìn gương mặt đờ ra của đối phương, cười khẽ, "Xem ra vừa rồi đúng là súng bị kẹt thật."
Dường như chuyện cậu định giết người chỉ là hiểu lầm.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, không hề có chuyện hiểu lầm gì cả.
Thiếu niên cầm súng không hề có vẻ áy náy. Ngược lại, trên môi là nụ cười tùy tiện, nghênh ngang đến cực độ.
Như một vị thần vừa thoát khỏi hình hài khiêm nhường, bước lên ngai vàng của sự điên loạn.
Sòng Bạc Sinh Tử chưa bao giờ thiếu kẻ điên, nhưng thiếu niên này lại khác biệt.
Cậu là kẻ điên, nhưng lại toát ra thứ kiêu ngạo khắc sâu tận xương tủy.
Một loại cảm giác như thể cho dù thế giới này không chứa nổi cậu, cậu vẫn sẽ ngồi trên ngai vàng của chính mình, từ trên cao nhìn xuống tất cả.
Cậu là kẻ điên.
Nhưng là một kẻ điên mang theo vẻ quý tộc đến rợn người.
Kênh phát sóng lập tức nổ tung.
Từ trước lúc Nguyễn Thanh và nhân viên sòng bạc bắt đầu ván cược, đã có một lượng lớn người xem đổ về đây.
Đó là người chơi từ những kênh khác đã bị thu hút bởi tiếng súng và tên của cậu.
Ban đầu bọn họ chỉ vì thấy chủ kênh có gương mặt quá đẹp mà vào xem. Nào ngờ lại cùng lúc chứng kiến một thiếu niên ngạo mạn, kiêu ngạo và rực rỡ đến nghẹt thở.
【 ÁAAAA! Tôi chết rồi! Vợ tôi quá ngầu! Cầm súng dí thẳng vào tôi luôn cũng được! Muốn bắn lúc nào thì cứ bắn! 】
【 Đẹp đến mức tui không thở nổi, bà xã sao có thể cười kiểu ác độc như vậy mà vẫn khiến người ta mê chết được cơ chứ...... Cười một cái mà tim tui rụng rơi theo luôn. 】
【 Huhu chủ nhân ơi nhìn mị này, mị đã ngoan ngoãn quỳ xuống rồi, xin ngài đừng nương tay, cứ giẫm lên mị mạnh vào! 】
Hàng loạt bình luận và lượt donate tràn ngập màn hình. Kênh ngay lập tức vượt ngưỡng lượt xem khủng.
Đây là người chơi đầu tiên có tốc độ tăng fan nhanh đến như vậy, thậm chí còn có khả năng phá luôn kỷ lục lịch sử.
Sảnh phát sóng trực tiếp của hệ thống thường không ưu ái gì với các người chơi mới, nhưng lại rất sẵn sàng đẩy các kênh có tốc độ tăng fan cao vào khu đề cử đặc biệt.
Nơi đó vốn được dành riêng cho những chủ kênh mới nổi bật. Thông thường, người chơi phải mất ít nhất một tháng và vượt qua mốc số lượng fan nhất định mới có cơ hội vào đó.
Thế nhưng Nguyễn Thanh, ngay trong ngày đầu phát sóng, đã được đẩy thẳng vào khu đặc biệt này.
Rất nhiều người xem tò mò bấm vào kênh phát sóng vừa được đề cử. Bởi căn phòng ấy hoàn toàn không có gì nổi bật, không ảnh bìa, khung hình tối đen như mực, không có một dòng giới thiệu nào.
Tên phòng cũng chỉ là một dãy số ID mặc định do hệ thống tự đặt.
Nói là sơ sài, quả thật chẳng thể sơ sài hơn được nữa.
Vậy mà một kênh phát sóng như vậy lại xuất hiện trong khu nổi bật, khiến người ta không khỏi sinh nghi.
Nhưng khi nhấp vào xem, họ ngay lập tức hiểu ra lý do vì sao chủ nhân của phòng này lại được đẩy lên hàng đầu.
Bởi vì người đó thật sự quá đẹp.
Đẹp đến mức như một luồng sáng mạnh mẽ xuyên thủng thế giới đầy mục nát và bóng tối. Trong cái không gian đầy dơ bẩn, khủng bố và suy đồi này, cậu lại rực rỡ đến chói lòa.
Chỉ cần gương mặt ấy thôi, cũng đủ khiến hàng triệu lượt theo dõi đổ về mà chẳng lỗ chút nào.
Tuy nhiên, có vẻ như bình luận phía dưới hơi kỳ quặc?
Người đẹp thế này không phải nên khiến fan mơ mộng được đè người ta ra sao?
Tại sao ngược lại, fan toàn quỳ xuống cầu xin được bị chà đạp?
Phải chăng gần đây...... gu của mọi người đã thay đổi?
Nguyễn Thanh không mở bình luận, cũng không biết trên màn hình đang bùng nổ những lời cuồng si cỡ nào, càng không biết điểm số của mình đang từ từ áp sát bảng xếp hạng top đầu.
Cậu cười khẽ, xoay khẩu súng một vòng rồi nói bằng giọng nửa cợt nhả nửa khinh thường, "Thế này có tính là tôi dùng bạo lực với anh không?"
Nhân viên sòng bạc đã sớm lấy lại bình tĩnh, thân thể và đồng tử cũng trở lại trạng thái bình thường. Hắn ta khẽ lắc đầu, nở nụ cười nhạt, "Không tính."
Nguyễn Thanh ném khẩu súng lên bàn như thể vứt một món đồ bỏ đi, giọng nói mang theo chút chán nản, "Chán thật đấy."
"Không chơi nữa."
Nhân viên sòng bạc nhìn khẩu súng bị ném xuống trước mặt mình, hơi nhíu mày, định nói điều gì đó.
Nhưng Nguyễn Thanh đã xoay người bước đi.
Đám con bạc vây quanh lập tức nhường đường, cuồng nhiệt đi theo sau cậu.
Muốn xem thử......
Liệu cậu còn định đặt cược trận nào nữa hay không.
Nhân viên sòng bạc vô thức cũng định bước theo, nhưng hiện tại là thời gian 'làm việc' của hắn ta.
Hắn ta không thể rời khỏi vị trí.
Chỉ có thể đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Nguyễn Thanh rời đi.
Ngoài hắn ta, còn có một vài người chơi khác cũng đang âm thầm quan sát.
Sau khi vào sòng bạc, họ không lập tức đặt cược mà lựa chọn tìm hiểu tất cả mọi quy tắc ở Sòng Bạc Sinh Tử, không chỉ là luật chơi chung, mà còn bao gồm đủ loại điều khoản cụ thể cho từng dạng cược.
Bởi vì nếu không nắm rõ mà cứ liều lĩnh đánh cược, thua là điều không tránh khỏi.
Sòng Bạc Sinh Tử nổi tiếng là một trong những phó bản cấp cao đáng sợ nhất. Đây cũng là nơi duy nhất cho phép người chơi mới tham gia bất cứ lúc nào, không cần chờ nhóm trước hoàn thành hay bỏ mạng xong mới được tiếp tục.
Không có bất kỳ giới hạn nào.
Thậm chí cái giới hạn '7 ngày hoàn thành nhiệm vụ' ở phó bản khác cũng có thể kéo dài tại đây.
Bởi vì trong khu cửa hàng của Sòng Bạc Sinh Tử, cái gì cũng bán, ngay cả thời gian cũng có thể mua thêm, điều này kỳ quái đến mức lại được chính hệ thống công nhận.
Chưa từng có thế giới nào khác sở hữu cơ chế như vậy.
Cửa hàng ở đây chẳng khác gì một bản rút gọn của cửa hàng hệ thống. Trong đó có ba món hàng là liên kết trực tiếp với hệ thống, tức là có thể mang ra khỏi phó bản.
Nói cách khác, nếu mua được tại Sòng Bạc Sinh Tử, người chơi có thể mang theo ra ngoài như bất kỳ đạo cụ nào kiếm được chính quy.
Khác với những phó bản bình thường, đạo cụ chỉ có thể đạt được một lần. Ai đến sau chỉ còn cách ngậm ngùi nhìn người trước giữ trọn.
Còn ở đây, chỉ cần có đủ vàng, ba món đồ kia có thể mua bao nhiêu lần cũng được.
Vì vậy, có vô số người chơi luôn khao khát giành được tư cách bước vào phó bản này.
Chỉ tiếc rằng tỷ lệ sống sót để thoát ra lại vô cùng thấp.
Muốn vượt ải Sòng Bạc Sinh Tử, người chơi phải có ít nhất một nghìn đồng vàng. Với những ai không giỏi đánh bạc, cho dù có mười cái mạng cũng chưa chắc đủ đổi lấy số tiền ấy.
Thế nhưng người giỏi đánh bạc thì lại quá ít.
Vậy nên những người chơi khác đều âm thầm bám theo kiểu người tay cược thiên tài, hy vọng có thể nhân cơ hội mà kiếm được một đường sống.
Và không nghi ngờ gì nữa, thiếu niên kia chính là một trong số hiếm hoi những kẻ được gọi là dân cờ bạc xuất sắc.
Từng nhóm người chơi rón rén đi theo cậu.
Bởi vì số lượng bám theo cũng không ít, nên việc họ xuất hiện không làm ai để ý quá nhiều.
Chỉ là đám khán giả trong kênh bắt đầu thấy là lạ.
【 Đều là người chơi với nhau cả, theo thì theo đại đi, có gì phải lén lén lút lút vậy? Cứ mạnh dạn bám đùi ấy! Đây có phải game đấu đối kháng đâu, đại lão kia cũng đâu làm gì được mình? 】
【 Không đúng, có gì đó kỳ lạ. Tụi mình gọi thiếu niên kia là người chơi mà chủ kênh chẳng có phản ứng gì cả? 】
【 Hả? Chẳng phải trong mấy phó bản yêu cầu giữ nhân thiết thì người chơi đều nhìn thấy được nhau à? Sao chủ kênh này lại không thấy? Người khác thì vẫn thấy mà? 】
Đám khán giả thử kiểm tra, rồi kinh ngạc phát hiện không phải chỉ có một mình chủ kênh phát hiện, mà toàn bộ người chơi ở phó bản hiện tại đều không thấy.
Trong mắt họ, thiếu niên hình như NPC của sòng bạc.
Nói cách khác, thiếu niên kia có vấn đề?
Kênh phát sóng lập tức náo loạn.
Chẳng lẽ thiếu niên ấy chính là trùm cuối của Sòng Bạc Sinh Tử?
Nhưng rõ ràng cậu đang mở kênh mà, fan vẫn có thể donate, có thể nhấn theo dõi.
Nhưng nghĩ lại thì kênh phát sóng này không có ảnh bìa, không có tên, mọi thứ đều rất mờ ám.
Trong những phó bản kinh dị vô hạn như thế này, đã từng có những tay trùm giả dạng người chơi để trà trộn vào. Lẽ nào lần này cũng thế?
Chỉ khác ở chỗ, người này cũng mở phát sóng.
Trong phút chốc, số lượng người xem kênh của Nguyễn Thanh tăng vọt lần nữa.
Hệ thống chỉ biết câm nín. Thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Kện không có tên hay bìa ảnh là bởi vì Nguyễn Thanh lười cài đặt. Cậu chẳng buồn điền thông tin, cũng không chọn ảnh đại diện.
Việc mở phát sóng cũng chẳng ảnh hưởng đến nhân thiết hay điểm số gì, vì khán giả và người chơi là hai hệ thống khác nhau.
Khán giả biết cậu là người chơi cũng không sao cả, sẽ không bị trừ điểm nhân vật, bởi vì người xem không thuộc về thế giới game kinh dị này.
Nguyễn Thanh vừa đi vừa ngó nghiêng, bộ dạng hờ hững, rõ ràng không có nhiều hứng thú.
Có lẽ là vì ván cược vừa rồi khiến cậu không hài lòng.
Ánh mắt cậu dừng lại trên một chiếc bàn cược cách đó không xa. Nhân viên sòng bạc ở đó thấy vậy, lập tức nở nụ cười rạng rỡ chào đón.
"Ngài muốn chơi thử một ván không?"
Bàn đó đang tổ chức một trò poker, có vẻ là một dạng biến thể đặc biệt.
Nguyễn Thanh bước tới, như thể có chút quan tâm.
Nhưng vừa đến gần, cậu phát hiện trên bàn vẫn còn người đang chơi. Muốn nhập cuộc thì phải chờ đến ván sau.
Mà cậu thì ghét chờ đợi.
Nhìn mấy tay con bạc đang ngồi quanh bàn, Nguyễn Thanh khẽ nhíu mày, chân bước chậm lại.
Nhân viên sòng bạc thấy thế, lập tức hiểu ý. Anh đưa tay đè xuống bộ bài, ngăn không cho người chơi kia rút thêm.
Gã con bạc giật mạnh tay muốn giành lại bài, nhưng bộ bài bị giữ chặt không nhúc nhích.
Gã bực bội ngẩng đầu định chửi.
Chỉ là chưa kịp mở miệng, nhân viên sòng bạc đã mỉm cười nói trước, "Xin lỗi, ván này bên tôi xin nhận thua."
Vừa nói, anh vừa đẩy về phía người kia một túi 1.000 đồng vàng.
"Đây là lễ vật bồi thường, phiền ngài rời bàn trước được không?"
Vài tay con bạc vốn đang tức sôi máu, nhưng khi nhìn thấy số vàng và sự nhún nhường của nhân viên sòng bạc, cũng đành lặng lẽ rút lui.
Dù vậy, họ không đi hẳn, mà đứng sang một bên chờ xem, muốn biết là người thế nào mà khiến nhân viên sòng bạc phải xuống nước đến vậy.
Nhân viên sòng bạc dọn dẹp lại bàn, sau đó cung kính giơ tay mời, "Mời ngài."
Nguyễn Thanh ung dung ngồi xuống ghế. Trên bàn vẫn còn bài poker của người chơi trước đó. Bên cạnh là bảng ghi rõ luật chơi và cách tính điểm.
Cậu chỉ liếc qua, không mấy hứng thú với mấy dòng chữ chi chít. Thay vào đó, cậu cầm lấy bộ bài, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ một góc rồi xoay một vòng trên mặt bàn.
"Cược gì đây?" Nguyễn Thanh nhàn nhạt hỏi.
Nhân viên sòng bạc không trả lời, mà cười mỉm hỏi lại, "Vừa rồi có phải ngài đã đặt cược vào mạng sống của số 5?"
Trên ngực nhân viên sòng bạc có một thẻ bài đánh số. Số 5 chính là người mà ván cò quay trước Nguyễn Thanh từng cược mạng.
Không đợi Nguyễn Thanh phản ứng, anh tiếp lời, "Vậy ngài có muốn cược mạng của tôi không?"
Nguyễn Thanh khựng tay lại, như thể bắt đầu thấy hứng thú.
"Còn ngài......" Nhân viên sòng bạc ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua đuôi mắt điểm lệ chí của Nguyễn Thanh, rồi khẽ mỉm cười, "Tôi muốn thân thể của ngài."
———
233
———
Nhân viên sòng bạc dừng lại một nhịp sau câu nói, có vẻ như nhận ra chính mình dễ gây hiểu lầm, nên lại tiếp lời với nụ cười lịch sự, "Mong ngài đừng hiểu lầm."
"Tôi không có ý lấy mạng ngài, chỉ là muốn có được ngài mà thôi."
Anh mỉm cười giải thích, "Tôi thấy những người thắng cược trong sòng bạc này thường hay giao phối khi thắng ván lớn. Vậy nên tôi có chút tò mò."
Lời anh nói cực kỳ thẳng thừng. Với anh, chuyện vui vẻ giữa người với người chỉ là hành vi bản năng, không hơn không kém là kiểu giao phối đơn thuần mà thôi.
Anh chỉ đang nói thật.
Nhưng kiểu thành thật đó nghe lại cực kỳ chối tai. Đám dân cờ bạc quanh đó lập tức lộ vẻ khó chịu.
Trong mắt họ, 'giao phối' là từ dùng để miêu tả loài vật không có tư duy, không có cảm xúc. Bị đem ra nói như thế chẳng khác nào đang bị sỉ nhục.
Dù vậy, ở Sòng Bạc Sinh Tử, bạo lực là điều bị cấm tuyệt đối. Dù có bức xúc, họ cũng chỉ có thể lẩm bẩm chửi thề vài câu.
Trong khi đó, đám khán giả mới không hề biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, chỉ nghe được lời nhân viên sòng bạc nói mà hò hét ầm trời.
【 Trời ơi, kích thích dữ vậy! Không ngờ chủ kênh đẹp trai vậy lại là kiểu gợi cảm thế này! 】
【 Mau làm đi! Mau làm đi! Đợi đến lúc tôi mở được chế độ xem 18+ là phải show ngay đoạn này đó! 】
Thế nhưng cũng có một nhóm fan đã theo dõi từ đầu thì phản ứng hoàn toàn ngược lại—họ tức giận, lao lên bàn phím mắng mỏ không ngừng nghỉ, chửi thẳng nhân viên sòng bạc mà chẳng kiêng nể.
【 Thằng chó! Mày sủa cái gì đấy!!? Muốn làm gì vợ tao? Mày có xứng không? Mẹ kiếp! 】
【 Tao cười muốn gãy cổ, chỉ là một thằng canh bàn bạc rách nát, mà cũng dám vọng tưởng đến bà xã tao à? Mày có soi gương không? Đưa địa chỉ đây, tao gửi cho mày một cái gương bây giờ! 】
Nguyễn Thanh sau khi nghe hết lời của nhân viên sòng bạc, chỉ hờ hững 'ừ' một tiếng, buông ngón tay đang giữ lá bài. Lá poker rơi xuống bàn bạc nhẹ nhàng, như thể chưa từng mang ý nghĩa gì.
"Không cược nữa."
Nói xong, cậu đứng dậy định bỏ đi.
Đám dân cờ bạc thấy thiếu niên vừa đứng lên, nhân viên sòng bạc kia khựng lại một thoáng, thì lập tức trong lòng khoan khoái hẳn, vội vàng dạt sang hai bên, mở đường như đang hộ tống một vị vua bước ra khỏi đại điện.
Nhân viên sòng bạc thấy bóng cậu quay lưng, vẫn cố giữ vẻ lễ phép, "Xin hỏi...... vì sao ngài lại từ chối?"
Nguyễn Thanh khựng bước, khẽ nghiêng người nhìn lại. Chiếc cằm trắng trẻo kiêu ngạo hơi nhếch lên, "Vì tôi thấy chướng mắt anh."
"Hơn nữa, anh không xứng đáng để tôi lấy điều đó làm cược."
Thân hình cậu mảnh mai, nhưng khí thế thì không hề nhỏ. Chỉ cần nhấc cằm lên một chút, ánh nhìn ấy đã mang đầy sự cao ngạo như thể đang đứng trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.
Ánh mắt đẹp đến rực rỡ ấy, lúc này đây lại lạnh lẽo và khinh thường, nhìn nhân viên sòng bạc như thể nhìn thấy một thứ rác rưởi.
Một kiểu ngạo mạn đến cực đoan.
Tất cả dân cờ bạc xung quanh đều không hẹn mà cùng lộ vẻ tán thưởng trong mắt. Bọn họ hiểu rất rõ hàm ý sau câu nói của Nguyễn Thanh.
Cậu có thể cược mạng, có thể liều chết oanh liệt, có thể chấp nhận trắng tay khi thua sạch, nhưng tuyệt đối không bao giờ chấp nhận sự sỉ nhục.
Vì vậy, lời đề nghị kia là một sự xúc phạm.
Với dân cờ bạc, mỹ nhân chẳng qua là vật trang trí cho chiến thắng, là chiến lợi phẩm. Chẳng ai thật lòng tôn trọng mỹ nhân cả, càng không xem họ như một cá thể độc lập.
Còn một người điên đúng nghĩa trong giới cược thủ như Nguyễn Thanh sẽ không bao giờ chấp nhận kiểu cược đó.
Trừ phi cậu thật sự có hứng thú với đối phương.
Mà hiển nhiên, cậu không có hứng thú với nhân viên sòng bạc kia.
Bầu không khí quanh bàn cực kỳ sảng khoái. Với dân cờ bạc, điều thú vị thứ hai sau đánh bạc chính là nhìn nhân viên sòng bạc bị vả mặt.
Nhân viên sòng bạc nghe xong thì khẽ nhíu mày, lần đầu lộ ra biểu cảm khó chịu.
Không rõ là vì bị từ chối, hay bởi câu nói 'tôi thấy chướng mắt anh'.
Anh cảm thấy có điều gì đó sai sai. Không lẽ bản thân bị bệnh rồi? Sao lại có thể đem một nhân loại ra làm cược?
Vấn đề này vượt xa cả chuyện khác loài rồi.
Cứ như kiểu một người mua cá ngày Tết, quay đầu lại bỗng muốn cưới chính con cá ấy làm vợ.
Mà con cá đó còn thẳng thừng từ chối.
Anh đè nén sự khó chịu trong lòng, lại nở một nụ cười hoàn hảo trở lại, giọng nhỏ nhẹ, "Xin lỗi, vừa rồi là tôi có phần cuồng vọng."
"Nếu vậy, ngài muốn cược gì với tôi?"
Lời nói ấy là một sự nhượng bộ rõ rệt, đến mức toàn bộ dân cờ bạc đều nhận ra.
Nguyễn Thanh dĩ nhiên cũng thấy, cậu quay lại ngồi xuống bàn, tùy tiện dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, "Cứ đánh theo luật của các anh đi."
Chiếc bàn này thuộc dạng bàn cược vàng, người chơi có thể cược bằng đồng vàng, sau đó còn có thể tiếp tục cược bằng chính đồ vật mình đang sở hữu.
Tuy tính nguy hiểm không cao, nhưng yêu cầu về vốn rất lớn.
Chỉ riêng phí vào bàn đã là 300 đồng vàng. Còn mức cược thì nếu không cẩn thận, trắng tay trong chớp mắt là chuyện quá đỗi bình thường.
Tất nhiên, nếu vận may tốt, phát tài trong một đêm cũng không phải chuyện không thể.
"Được." Nhân viên sòng bạc ấn một cái lên bàn, bàn lập tức nghiêng xuống một góc. Tất cả bài poker rơi gọn vào khay chứa.
Anh lấy ra bộ bài mới, nhanh chóng xào bài thành thục.
"Ngài muốn chơi kiểu nào?"
Nguyễn Thanh liếc sang bảng quy tắc bên cạnh. Bàn này có nhiều kiểu chơi, gần như đủ cả các biến thể poker.
Cậu chọn đại một loại đơn giản nhất, so lớn nhỏ.
So lớn nhỏ là kiểu chơi chia hai hoặc nhiều bộ bài, mỗi vòng so ai có lá bài lớn hơn, người thắng lấy toàn bộ bài ở vòng đó.
Cứ thế cho đến khi hết lượt, ai thu được nhiều bài nhất là người chiến thắng.
Kiểu chơi này có thể nhiều người cùng tham gia, nhưng lúc này trên bàn chỉ có Nguyễn Thanh và nhân viên sòng bạc.
Một vài người xung quanh nhìn nhau. Có người bắt đầu rục rịch.
Trong số đó, có một người đeo kính đã từng tham gia vài ván trước, lần này cũng định nhập cuộc. Anh ta còn chưa kịp ngồi xuống thì cô gái tóc xoăn đứng bên cạnh đã nắm tay kéo lại, khẽ lắc đầu.
Người đeo kính vỗ nhẹ tay cô, tỏ ý trấn an rồi vẫn quyết định tiến về phía bàn.
Cô gái tóc xoăn nhìn theo, cắn môi dưới, không ngăn nữa mà chọn đứng bên cạnh anh ta. Dáng vẻ của hai người thoạt nhìn không giống anh em, có lẽ là người yêu.
Những người chơi mới bước vào đều có chút căng thẳng. Tuy rằng ván cược trên bàn không liên quan đến họ, nhưng tâm trạng thì vẫn cứ hồi hộp.
Bởi lẽ đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến người chơi khác thật sự bước vào một ván cược.
Thực tế, họ còn chưa ai bắt đầu đánh cược, đồng vàng trong tay cũng ít ỏi. Dù phần thưởng đầu phó bản nhìn qua có vẻ hậu hĩnh, nhưng chỉ cần lỡ tay một chút, đã chẳng còn lại gì.
Một nhóm người chơi xúm lại sau lưng người chơi kia, một nhóm đứng sau lưng nhân viên sòng bạc, còn một nhóm lại tụ về phía sau Nguyễn Thanh.
Cược thì phải có tiền. Nguyễn Thanh rút toàn bộ đồng vàng và vé cược từ trong túi ra, thản nhiên ném lên bàn.
Vì động tác quá tùy tiện, một vài đồng vàng văng xuống sàn.
Đám con bạc lập tức lao tới tranh giành, cướp lấy số đồng vàng rơi vãi ấy.
Sòng Bạc Sinh Tử cấm sử dụng bạo lực, không được phép cướp đoạt trực tiếp, nhưng lại chẳng có quy định bắt buộc phải trả lại những thứ rơi xuống sàn.
Phần lớn thời gian, ai nhặt được thì của người đó.
Chỉ có một bé gái, sau khi nhặt được một đồng vàng, lại lặng lẽ chen vào đám đông.
Cô bé trông còn rất nhỏ, chừng mười hai, mười ba tuổi. Thân hình gầy gò, chen mãi mới luồn được đến gần bàn.
Sau đó, cô bé nhìn đồng vàng trong tay, cẩn thận đặt nó lên trước mặt Nguyễn Thanh.
Cậu chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Chiếc bàn rất nhanh đã đầy người.
Nhân viên sòng bạc lấy ra hai bộ bài, xào kỹ, sau đó chia đều thành từng phần, đẩy về phía giữa bàn.
Mỗi người chơi có thể chọn lấy phần mình muốn.
Một vài con bạc lập tức chọn lấy phần ưa thích. Người đeo kính cũng nhanh chóng chọn bài cho mình.
Chỉ còn lại hai phần chưa ai động tới.
Nhân viên sòng bạc nhìn về phía Nguyễn Thanh, khẽ mỉm cười, "Mời ngài chọn."
Có vẻ hứng thú của Nguyễn Thanh không cao. Cậu biếng nhác cầm lấy phần bài gần mình nhất, không thèm nhìn kỹ.
Bài đã chia xong, ván cược chính thức bắt đầu.
Mỗi người được phép xem bài của mình, sau đó chọn ra một lá, úp mặt lá bài xuống và đẩy lên phía trước. Khi tất cả đã chọn xong, sẽ cùng nhau lật bài.
Mọi người đều suy nghĩ rất kỹ trước khi đẩy bài ra.
Kể cả người đeo kính cũng vậy.
Chỉ có Nguyễn Thanh là khác biệt. Cậu chỉ lướt qua bộ bài, rồi ném đại một lá lên bàn, mặt vẫn hờ hững, không có chút hứng thú nào.
So với dáng vẻ lạnh lùng, cuồng ngạo khi cược mạng với số 5, giờ đây trông cậu chẳng khác gì một tên vô công rồi nghề lêu lổng trong xóm nhỏ.
Chỉ thiếu mỗi việc gác chân lên bàn mà thôi.
Nhưng mỹ nhân thì làm gì cũng đẹp, dáng vẻ lười nhác này ở Nguyễn Thanh lại mang một loại khí chất riêng biệt.
Tựa như một con mèo hoang cao quý, vừa kiêu ngạo vừa thờ ơ, lạnh lùng nhìn mọi thứ như thể chẳng gì xứng đáng lọt vào mắt mình.
Cô bé kia khẽ hé môi, có vẻ muốn nhắc cậu chọn bài cẩn thận một chút, nhưng cuối cùng lại mím môi im lặng.
Bởi vì khi ván cược đã bắt đầu, người đứng ngoài không được phép lên tiếng hay đưa ra bất kỳ nhắc nhở nào.
Nhân viên sòng bạc thấy dáng vẻ của Nguyễn Thanh thì cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng.
Anh thật sự không vui.
Rõ ràng khi cược với số 5, Nguyễn Thanh sáng rực như một ngọn lửa, khiến người ta không thể rời mắt.
Vậy mà đến lượt anh, lại bị đối xử như thể chẳng có chút giá trị nào.
Là do cậu có thành kiến với anh? Hay không thích kiểu chơi này?
Nhưng chẳng phải luật chơi là do chính cậu chọn sao?
Anh cố đè nén sự khó chịu trong lòng, lặng lẽ chọn bài.
Cuối cùng, mọi người đều đã đẩy bài lên. Có thể mở rồi.
Nguyễn Thanh, từ sớm đã chẳng buồn bận tâm đến việc chọn bài, giờ lại móc điện thoại ra chơi game.
Không hề có ý định tự mình lật bài.
Cậu liếc sang cô bé đứng cạnh, hờ hững mở lời, "Giúp tôi lật bài một chút. Thắng thì chia nửa phần cược cho em."
Câu nói đó khiến cả bàn bật cười.
Chỉ riêng cái dáng vẻ buông thả, không để tâm đến đồng vàng thắng thua của cậu cũng đủ để thấy nếu không cháy túi sạch sẽ thì cũng đã là may mắn lắm rồi.
Trên bàn cược, chỉ có cậu là người duy nhất vứt bài một cách tùy tiện mà chẳng buồn liếc qua lấy một cái.
Không những người khác không biết cậu chọn bài gì, đến cả bản thân cậu cũng không biết mình vừa ném đi lá nào.
Nhìn vào thì chỉ thấy một kẻ gan to hơn đầu, hoàn toàn không giống một con bạc thực thụ.
Muốn chết và biết đánh cược vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vận may sẽ không mãi mãi mỉm cười với bất kỳ ai.
Đám con bạc vây quanh liên tục lắc đầu, ánh mắt thất vọng đầy rõ rệt. Cả những người vừa mới đến cũng không khỏi ngán ngẩm.
Ngay cả cô gái nhỏ đứng bên cũng không tin vào cách chơi ấy.
Tuy vậy, cô vẫn kiễng chân, vặn lá bài ra giúp Nguyễn Thanh lật mặt bài lên.
Là quân Át chuồn.
Quân Át tượng trưng cho số 1, mà trong thứ tự bài, chất mạnh nhất là bích, tiếp theo là rô, rồi đến cơ, và cuối cùng là chuồn.
Nói cách khác, cùng số thì bích thắng rô, rô thắng cơ, cơ thắng chuồn.
Mà quân Át chuồn chính là lá bài nhỏ nhất trong bộ.
Tiếng cười chế giễu tức khắc nổ ra quanh bàn, lan cả ra sau lưng Nguyễn Thanh, lẫn trong đám người vây xem.
"Át chuồn hả? Hahaha, buồn cười chết mất. Tôi đã nói rồi mà, vận may đâu thể mãi theo chân một người được."
"Chắc trận này thua thảm, nhóc con, nơi này không phải sân chơi mẫu giáo. Tốt nhất quay về chơi súng nước đi haha!"
"Bảo sao chỉ dám cược đồng vàng, hóa ra cậu ta tự biết không ăn nổi ai. Tôi còn tưởng lúc nãy cậu ta đẹp trai kiểu gì mà ngầu lòi lắm cơ."
Cô gái nhỏ nghe những lời trêu chọc xung quanh thì bất an quay sang nhìn Nguyễn Thanh, như thể chính cô mới là người phạm lỗi.
Nhưng Nguyễn Thanh thì từ đầu đến cuối chẳng thèm ngẩng đầu lấy một cái, vẫn lười nhác chơi game trên điện thoại. Thái độ cậu hoàn toàn hờ hững, thậm chí là khinh thường.
Tựa như trò chơi điện thoại trên tay còn hấp dẫn hơn việc đánh cược trên bàn bài.
Lượt chia bài tiếp theo rất nhanh đã bắt đầu.
Nguyễn Thanh lại tùy tiện rút một lá, ném lên bàn mà không buồn xem. Mặc dù lần này có liếc qua, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại không quá hai giây trước khi quăng lá bài đi như ném rác.
Và lần này cũng không ném gọn gàng mà để bay lung tung, rơi lệch cả bàn.
Cho nên trước khi lật bài, hoàn toàn không ai biết cậu đã chọn gì.
Có lẽ ngay cả cậu cũng chẳng nhớ rõ.
Những người đang đứng sau lưng Nguyễn Thanh cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Họ lập tức chuyển hướng, chuyển sang đứng sau một con bạc khác đang cẩn thận tính toán từng nước.
Chỉ có những người chưa kịp tìm chỗ tốt mới miễn cưỡng đứng sau lưng Nguyễn Thanh để theo dõi kết quả.
Ván thứ hai, không nằm ngoài dự đoán: lại thua.
Ngay cả khán giả trong kênh phát sóng cũng bắt đầu sốt ruột.
【 Bà xã ơi, đừng chơi game nữa, ngẩng lên xem bài đi! 】
【 Đúng rồi á vợ, chỗ này cược toàn đồng vàng, cứ thua mãi thế thì chỉ còn mỗi thân xác để cược thôi, huhuhu...... tôi không chịu nổi, thân thể của vợ iu chỉ có thể là của tôi! 】
【 Bà xã à, ít nhất vì mị mà liếc qua bài đi chứ? Cứ thế này thì chịu sao nổi! 】
Thế nhưng Nguyễn Thanh vẫn cứ giữ nguyên bộ dạng lười nhác, mỗi lần rút bài đều tùy tiện như vậy, chẳng buồn liếc mắt dù chỉ một cái.
Có lúc thắng, có lúc thua, nhưng tổng thể thì số lần thắng là ít nhất bàn.
Xung quanh tràn ngập những tiếng cười mỉa mai, đa số người đều đã bỏ cuộc với cậu.
Thậm chí, họ bắt đầu khinh thường ra mặt.
Dù biết mình có thể sẽ thua, một con bạc đích thực vẫn sẽ chiến đấu tới cùng, nỗ lực tạo nên kỳ tích. Đó mới là thái độ nên có.
Chứ không phải như thiếu niên này, từ đầu đã vứt bỏ mọi thứ, còn tỏ ra coi thường tất cả.
Một vài con bạc đang theo dõi cậu lặng lẽ xê dịch ra xa, như thể chỉ đứng gần cũng đã là một điều mất mặt.
Thế nhưng khi trận đấu bước qua nửa chặng đường, tiếng cười bắt đầu thưa dần. Ánh mắt những con bạc quanh bàn đồng loạt nhíu lại, đầy nghi hoặc.
Bởi vì thiếu niên kia ngày càng thắng nhiều.
Cho đến cuối cùng, gần như tất cả các ván đều do cậu thắng.
Rõ ràng chỉ là một quân Tám bích, vậy mà vẫn có thể ăn trọn ván bài.
Lẽ nào thật sự là nhờ vận may?
Nhưng nếu chỉ là may mắn, sao lúc đầu lại không thấy đâu?
Đến khi thấy cậu lật ra quân Năm chuồn mà vẫn thắng được ván bài kế tiếp, tất cả con bạc quanh bàn đều rơi vào im lặng.
Không ai reo hò ăn mừng vì chiến thắng ấy, vì họ đều đang hoài nghi bản thân. Cảm giác như chính mình đang mơ, hoặc chưa kịp tỉnh ngủ.
Dù là may mắn thì cũng quá đáng đến khó tin rồi.
Năm chuồn mà vẫn thắng được ván tiếp theo, nghĩa là tất cả những người khác đều rút ra quân còn nhỏ hơn quân bài tệ nhất trên tay mình.
Dù đám con bạc có không muốn tin, thì số lần thắng của thiếu niên cũng đã vượt lên quá rõ, lập tức nhảy vọt lên vị trí thứ hai.
Mà người đang giữ hạng nhất chính là nhân viên sòng bạc kia.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên kia chưa từng liếc qua bài mình một lần. Mỗi lần chọn bài, cậu chỉ tùy tiện rút đại một lá rồi quăng lên bàn, chẳng buồn nhìn.
Vậy mà lại cứ như thể cậu biết trước lá bài mình rút.
Không, không chỉ là biết bài mình. Cậu còn có vẻ như biết cả bài người khác.
Biết từng người một sẽ rút gì, đánh gì.
Và dẫu không bao giờ rút bài mạnh hơn người khác quá ba điểm, cậu vẫn thắng hết ván này đến ván khác.
Chuyện này không thể đơn thuần dùng hai chữ 'vận may' để giải thích nữa.
Rõ ràng chỉ trong hai giây ngắn ngủi lúc nãy, Nguyễn Thanh đã ghi nhớ toàn bộ bài trong tay mình.
Không chỉ vậy, cậu còn ghi nhớ mọi lá bài đã được đánh ra trên bàn, từ đó suy đoán những gì còn lại trong tay các con bạc khác.
Thậm chí còn tính luôn xem người nào có khả năng đánh ra lá gì.
Mức độ chính xác ấy thật sự khiến người ta lạnh sống lưng.
Đám con bạc đứng xem xung quanh đã im bặt từ lúc nào. Tất cả đều dán chặt ánh mắt vào những lá bài trước mặt Nguyễn Thanh.
Nếu ván này cậu lại thắng nữa, thì số ván thắng của cậu sẽ ngang bằng với nhân viên sòng bạc.
Tất cả đều căng thẳng đến mức nín thở. Chỉ riêng Nguyễn Thanh vẫn ngồi đó, cúi đầu chơi game như chẳng có chuyện gì.
"You are the winner!"
Một âm thanh đột ngột vang lên khiến cả bàn giật bắn người. Lúc này mọi người mới nhận ra là trò chơi trên điện thoại của Nguyễn Thanh vừa thông màn.
Cậu thờ ơ 'chậc' một tiếng, rồi tiện tay ném luôn điện thoại lên bàn. Cuối cùng, ánh mắt cậu mới hướng về phía bàn cược.
Ngón tay trắng trẻo, thon dài nhẹ nhàng đặt lên lá bài trước mặt. Lần này, Nguyễn Thanh tự mình lật bài.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh lập tức chớp mắt, ngoan ngoãn lùi nửa bước, nhường chỗ cho cậu.
Tất cả các con bạc đều đã chọn bài xong, chỉ chờ đến lúc lật ra.
Trán của những con bạc có ít ván thắng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Khi mở bài, ánh mắt họ đầy mong đợi, không ngừng thầm cầu nguyện mình là người thắng.
Nhưng Nguyễn Thanh vừa lật lên, lập tức lộ ra một lá K bích.
Đó là một trong những lá mạnh nhất trong bài poker.
Cả bàn con bạc im lặng, đáy mắt đầy thất vọng. Ngay cả người đeo kính cũng khẽ cắn môi, vẻ không cam lòng.
Bởi vì anh ta vừa mới đánh ra lá bài mạnh nhất trong tay mình, vậy mà vẫn không thắng được.
Nguyễn Thanh thì hoàn toàn không có chút hồi hộp nào giống các con bạc còn lại. Cậu nhìn lá K bích trước mặt, rồi nhàn nhạt lấy đầu ngón tay gõ nhẹ vài cái lên mặt bài.
Vẫn là cái dáng vẻ lười biếng quen thuộc.
Chỉ là một động tác nhỏ, không phải kỹ thuật cao siêu, không phải thần thái gì đặc biệt......
Vậy mà lại khiến người ta không thể rời mắt.
Cứ như thể lá bài dưới tay cậu cũng trở nên đẹp hơn.
Dĩ nhiên bài không thể đẹp lên, chỉ là tay cậu quá đẹp.
Ngay cả móng tay cũng được cắt gọn gàng, mượt mà, sạch sẽ như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Mà cái cách cậu thờ ơ giành chiến thắng kia, lại càng khiến vẻ hoàn mỹ ấy trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Không ai có thể thoát khỏi sức hút đó.
Giống như một kẻ vừa mới hít độc, tự lừa mình rằng mình không nghiện, nhưng thật ra đã sa lầy không thể thoát.
Sau khi gõ nhẹ lên bài, Nguyễn Thanh rút tay về, không có ý định gom bài lại.
Rõ ràng là cậu thấy phiền.
Cô bé đứng cạnh thấy vậy liền vội vàng kiễng chân, gom những lá bài người khác vừa ném ra, rồi xếp chúng lại với chồng bài thắng của Nguyễn Thanh.
Thật cẩn thận, cẩn thận đến mức không dám thở mạnh.
Những lá bài khác bị người chơi ném vung vãi trên bàn, chẳng ai buồn quan tâm, nhưng cô bé kia thì lại cẩn thận sắp xếp từng lá một, gom gọn lại như thể đang giữ một báu vật trong tay.
Cô bé cúi đầu, trông như sợ ai đó sẽ giành lấy những lá bài ấy mất.
Và đúng là mấy con bạc xung quanh cũng hận không thể giật phắt chúng đi thật. Bọn họ thậm chí còn bắt đầu hối hận vì đã cười nhạo Nguyễn Thanh từ trước.
Nhìn cục diện bây giờ mà xem, dù cậu có giành được hạng nhất hay không, thì vị trí thứ hai chắc chắn nằm trong tay cậu rồi.
Mà ở Sòng Bạc Sinh Tử, chỉ cần vào top 2 trong ván cược có trên năm người là đã có thể chia tiền cược.
Người đứng đầu được 80%, người thứ hai được 20%.
Chỉ riêng phần 20% ấy thôi cũng đã là một món tiền không nhỏ, đủ để chống chọi một thời gian.
Ván cược vẫn đang tiếp diễn, từng người trong số các con bạc cũng sắp hết bài. Không khí trên bàn ngày càng căng thẳng.
Thế nhưng cho dù có căng thẳng đến mấy, thì những người còn lại cũng không thể xoay chuyển tình hình.
Bởi vì từ sau khi Nguyễn Thanh đánh ra lá K bích kia, ván cược gần như chỉ còn lại hai người đang ganh đua: cậu và nhân viên sòng bạc.
Cứ người này thắng thì người kia lại đuổi kịp, rồi lại bị vượt lên, rồi lại bám sát.
Hai người họ như thể đang chơi một trận đấu sinh tử, kéo dài đến không thể phân thắng bại.
Đây là loại kết quả cực kỳ hiếm thấy ở Sòng Bạc Sinh Tử.
Cuối cùng, tất cả các con bạc còn lại cũng chỉ còn đúng một lá bài trong tay—lá bài quyết định thắng thua.
Lần này không cần chọn lựa gì nữa, ai cũng đặt nốt lá bài duy nhất đó lên bàn.
Nguyễn Thanh cũng vậy.
Chỉ là, trước khi bài được lật lên, cậu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiếng gõ vang lên không lớn, nhưng bởi vì xung quanh đang im phăng phắc, nên tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Nguyễn Thanh.
Nhân viên sòng bạc đã sớm thu lại thái độ xem thường ban đầu, anh mỉm cười hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Nguyễn Thanh không đáp, chỉ đặt tay lên lá bài, rồi thờ ơ lên tiếng, "Lá K bích đầu tiên được đánh ra bởi người ngồi ghế số ba. Theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ, lá bài tiếp theo lần lượt là J cơ, 10 chuồn, 7 cơ, Q rô, và 6 bích."
"Lá K bích thứ hai là do tôi đánh ra. Lần lượt theo sau là 9 rô, K cơ, J chuồn, 4 cơ, 10 bích."
Giọng cậu đều đều, không nhanh không chậm, chẳng khác nào đang đọc thực đơn bữa trưa.
Và cậu cứ thế đọc ra toàn bộ các lá K, Q, J đã xuất hiện, kể luôn cả bài của từng người trong ván đấu.
Mọi người ban đầu còn hoài nghi, nhưng khi nghe đến những con số và thứ tự ấy, ai nấy đều chột dạ.
Họ không nhớ hết từng ván, nhưng những người chiến thắng thì vẫn còn ấn tượng về bài mình đã dùng để thắng.
Một vài người lập tức lật lại chồng bài mình thắng được để kiểm tra. Dù trình tự xếp bài có hơi lộn xộn, nhưng mặt bài hoàn toàn trùng khớp với lời Nguyễn Thanh nói.
Ngay cả màu và hoa văn cũng không sai một chi tiết.
Không khí trở nên đặc quánh.
Tất cả con bạc đang đứng xem đều lặng đi, kể cả những người đang ngồi trên bàn cùng Nguyễn Thanh lẫn nhân viên sòng bạc cũng không ngoại lệ.
Ai cũng hiểu cậu đang ngầm cảnh báo điều gì.
Không cần lên giọng, không cần tỏ thái độ, chỉ với giọng điệu dửng dưng ấy, Nguyễn Thanh đã khiến mọi người rùng mình.
Cậu nhớ hết mọi lá bài.
Và cậu cũng biết, bài còn lại là gì.
Đừng hòng chơi trò ăn gian trước mặt cậu.
(sốp đếch hiểu bài poker, nhờ chatgpt-kun giải thích hết trơn😓)
———
234
———
【 Lúc trước tôi đã linh cảm chủ kênh có khả năng nhớ bài, nhưng không ngờ cậu ấy lại có thể nhớ toàn bộ thứ tự bài một cách chính xác đến vậy! Trí nhớ kiểu này thực sự khiến người ta phát sợ! Đây chính là cảm giác bị người chơi cấp cao áp đảo sao? 】
【 Dùng thái độ và giọng điệu dửng dưng nhất để nói ra lời đe doạ nặng nề nhất, trời ơi mị chết mất! Cẩu cẩu đã nằm phục dưới chân, chủ nhân đừng đánh nữa ạ! 】
【 Ngu ngốc! Cái người đẹp trai đến mức làm người ta muốn khuỵu chân này là ai vậy trời? Không phải bảo ẻm chẳng làm được trò trống gì à? Tại sao lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của tui vậy? Tui gục luôn rồi đó!!! 】
【 Giọng gọi vợ bây giờ tự dưng chẳng thể cất lên nổi...... chỉ muốn gọi một tiếng chồng...... chồng ơi ôm anh một cái đi! 】
Không chỉ đám khán giả kênh bị thiếu niên làm cho kinh ngạc đến nghẹt thở, ngay cả các con bạc tại hiện trường cũng hoàn toàn bị cậu chấn động.
Nhìn qua thì trông cậu thậm chí còn không bằng người bình thường mà yếu ớt sống dựa vào sự chăm sóc của kẻ khác, rời khỏi người nuôi là lập tức héo tàn.
Thế nhưng cậu lại dám thách đấu súng tay đôi với nhân viên sòng bạc, không chỉ vậy, còn có thể ngang ngửa về khí thế, tuyệt nhiên không lép vế.
Cậu thậm chí còn đang cảnh cáo anh.
Dù giọng nói của cậu vô cùng lười nhác, chẳng chút để tâm, nhưng tất cả những con bạc ở đó đều cảm nhận rõ một luồng áp lực nghẹt thở tỏa ra từ người cậu.
Một thứ khiến tim người ta đập rộn lên, khiến cơ thể như thể bị ghì chặt bởi một bàn tay vô hình.
Nhân viên sòng bạc sau khi nghe hết lời Nguyễn Thanh nói, nụ cười nơi khóe môi không kìm được mà cong lên thêm vài phần, trong mắt anh như có ánh sáng nhấp nháy.
Không phải tức giận, cũng chẳng phải khó chịu, mà là phấn khích đến cực độ.
Anh nhìn Nguyễn Thanh, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và tán thưởng.
Đẹp quá.
Loài người, thì ra lại có thể đẹp đến vậy.
Rõ ràng yếu ớt đến mức chỉ một ngón tay cũng đủ để bẻ gãy, thế nhưng trong cơ thể nhỏ bé ấy lại ẩn giấu một thứ gì đó đầy sức mạnh, tựa như mặt trăng mờ nhạt treo lơ lửng trên bầu trời đêm, kết thànvẻ ngoài mong manh mà lại chứa đựng hiểm họa khôn lường.
Không trách được vì sao số 5 lại dao động cảm xúc mạnh đến vậy, mạnh đến mức cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
Nhân viên sòng bạc phải cố gắng đè nén cảm giác hưng phấn đang trào dâng trong lòng, không muốn mình lại giống những đồng loại khác bị lay động bởi những xúc cảm khó hiểu.
Anh hoàn toàn không ý thức được rằng bản thân đã sinh ra một loại cảm xúc nguy hiểm mang tên 'ích kỷ'.
Một thứ phản lại cả bản năng và gen loài của chính anh.
Còn Nguyễn Thanh, chẳng hề để tâm đến ánh nhìn hay phản ứng của bất kỳ ai. Sau khi nói xong, cậu dứt khoát lật bài trong tay.
Mười bích.
Không quá lớn, cũng không quá nhỏ.
Trong hai ván vừa rồi, số lượng bài được đánh ra không hề ít. Để nhớ chính xác hết những quân bài đã xuất hiện là một việc không dễ chút nào.
Nhưng đám con bạc đều biết rõ, thiếu niên này vừa rồi đã đếm chính xác đến cả lá mười bích.
Bọn họ còn tưởng cậu nói bừa, ai ngờ cậu lại nhớ được những quân lớn nhất còn lại trong tay mình.
Thế nên nếu không sai, thì mười bích chính là lá bài cao nhất còn sót lại trên bàn.
Dù các con bạc khác còn chưa lật bài, nhưng bọn họ đã biết chắc thiếu niên sẽ thắng ván này.
Khác với lần đặt cược súng trước đó còn có thể dẫn đến hòa, lần này tuyệt đối không thể có chuyện ấy xảy ra.
Vì trong lúc đếm bài, Nguyễn Thanh đã chỉ ra rằng đã có hai lá mười bích xuất hiện. Không thể nào còn một lá thứ ba.
Dẫu vậy, ánh mắt mọi người vẫn dán chặt lên quân bài cuối cùng trong tay nhân viên sòng bạc. Khi chưa thấy kết quả, họ không dám vui mừng.
Bóng ma của lần hoà trước vẫn còn lởn vởn trong đầu tất cả.
Nhân viên sòng bạc từ trước đến nay vẫn luôn giữ một nụ cười tiêu chuẩn, chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài.
Nhưng lần này, anh lại bật cười khẽ, rồi lật bài.
Chín bích.
Nguyễn Thanh thắng.
Không chỉ thắng ván cược, mà còn thắng cả một vòng.
Cậu chẳng hề ngạc nhiên. Như đã tính sẵn từ đầu, vì cậu biết rõ không còn quân bài nào lớn hơn quân mình đang nắm.
Trò chơi so bài tưởng như khó nhằn, nhưng thực tế lại đơn giản đến kỳ lạ.
Bởi vì ánh mắt và biểu cảm luôn bán đứng suy nghĩ của con bạc.
Khi đánh ra một quân bài lớn, con bạc sẽ tự tin.
Khi đánh ra bài trung bình, họ bắt đầu cầu nguyện, mong rằng chẳng ai có quân lớn hơn.
Chỉ khi đánh ra một quân không còn hy vọng, người ta mới thật sự bình thản.
Dù có cố che giấu đến đâu, những phản ứng rất nhỏ trên gương mặt vẫn sẽ vô thức xuất hiện. Chính người đó còn chẳng nhận ra mình đang thay đổi.
Và Nguyễn Thanh, vốn là người giỏi quan sát biểu cảm vi mô nhất, không khó để nhìn thấu.
Hai vòng đầu, cậu không hề tùy tiện ném bài. Cậu đang quan sát các con bạc khác, nhìn ánh mắt, nhìn động tác, nhìn cả những phản ứng rất nhỏ khi họ ra bài.
Từ đó, cậu phân tích tính cách, suy đoán lối chơi, ước tính xác suất xuất hiện của từng quân bài.
Chỉ có nhân viên sòng bạc là giữ biểu cảm y hệt từ đầu đến cuối, khiến cậu khó nắm bắt.
Nhưng khi đã xác định rõ bài của phần lớn người chơi, bài của anh cũng trở nên dễ đoán.
Có lẽ đây sẽ là một nơi tuyệt vời để cậu cày đồng vàng.
Nguyễn Thanh không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt cụp xuống, giấu đi toàn bộ tâm tình.
Lúc nhân viên sòng bạc lật bài xong, tiếng hò hét bùng nổ khắp nơi.
"A a a a! Thắng rồi! Cậu ấy thật sự thắng rồi!"
"Vãi! Kinh thật đấy! Tôi cứ tưởng cậu ta là một tên điên, ai ngờ kẻ ngu lại là tôi!"
"Làm sao mà làm được vậy!? Đừng nói là cậu ta đã dùng đồng vàng trong Sòng Bạc Sinh Tử để mua con mắt nhìn xuyên bài đấy chứ!?" Một con bạc kinh hãi kêu lên.
Người bên cạnh nhíu mày, hơi do dự rồi lẩm bẩm, "Nhưng kỹ năng kiểu đó hình như không được dùng trên bàn này mà? Có mua cũng vô dụng chứ?"
"Chắc chắn là không dùng được! Sòng Bạc Sinh Tử mà bán đồ phá luật à? Anh nghĩ gì vậy! Người ta thắng được là vì bản thân đủ mạnh thôi!" Một con bạc khác trợn tròn mắt, giọng nói càng lúc càng sục sôi. Trong lời nói tràn đầy sự bội phục và sùng bái dành cho Nguyễn Thanh.
Từng có người thắng được nhân viên sòng bạc, nhưng chưa ai thắng một cách nhẹ nhàng và đẹp mắt như thiếu niên ấy.
Và những người còn chưa lật bài đã hoàn toàn bị lãng quên: "......"
Mấy con bạc còn lại tuy bị bỏ qua, nhưng không ai lên tiếng phản bác.
Bởi vì đúng là trong tay họ không ai có lá mười bích. Ván này, quả thực Nguyễn Thanh đã thắng.
Cậu thắng hoàn toàn xứng đáng, không ai có thể cãi được.
Họ thua tâm phục khẩu phục.
Người nam đeo kính siết chặt tay, đáy mắt còn vương chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật.
Cô gái tóc xoăn cũng chẳng khá hơn gì, nhưng cô biết lúc này không phải lúc để gục ngã. Cô kéo tay gã đeo kính, khẽ mỉm cười với anh ta.
Anh ta hơi khựng lại, rồi siết tay cô thật chặt để đáp lại.
Không ai quan tâm đến những kẻ thua cuộc.
Con bạc nơi đây, sau mỗi ván thắng đều sẽ ùa tới ôm người thắng, hoan hô như điên, coi đó là một loại tín ngưỡng, niềm tôn sùng dành cho kẻ mạnh.
Nhưng lần này, dù họ cũng rất muốn nâng Nguyễn Thanh lên, lại chẳng ai dám tiến tới.
Bởi vì họ có cảm giác làm vậy sẽ là một sự mạo phạm.
Giống như trong gia đình, có người anh lớn hiền lành mà ta có thể trêu chọc, nhưng cũng có người trưởng bối uy nghiêm đến mức không thể tùy tiện nói đùa một lời.
Thiếu niên kia nhìn qua chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại khiến người khác sợ hãi đến mức bản năng không dám tiến lại gần.
Nhân viên sòng bạc chẳng thèm để ý đến đám con bạc, chỉ nhẹ nhàng đẩy phần thưởng 80% đồng vàng thắng cược đến trước mặt Nguyễn Thanh, mỉm cười nói, "Chúc mừng ngài đã giành chiến thắng. Đây là phần đồng vàng của ngài."
Dù anh luôn giữ thái độ lịch sự và khuôn mặt tươi cười, nhưng mỗi lần cười hay gọi 'ngài', đều khiến người ta có cảm giác như bị giễu cợt.
Chỉ lần này là ngoại lệ.
Anh đang thật sự chúc mừng Nguyễn Thanh một cách chân thành.
Trong mắt anh lóe lên ánh vàng mờ nhạt, dù có cố gắng kiềm chế thế nào cũng không thể che giấu được cảm xúc phấn khích khác thường.
Thiếu niên này thật sự quá đẹp.
Đẹp đến mức khiến lần đầu hiểu được tại sao con người lại có thể yêu.
Bởi vì đó không chỉ nằm trong hai chữ 'giao phối'.
Nhân viên sòng bạc nhìn thiếu niên trước mặt đẹp đến mức như tranh vẽ, bất giác đưa tay sờ lồng ngực nơi trái tim đang đập dữ dội.
Anh nghĩ, có lẽ mình đã yêu rồi.
Yêu như cái cách con người vẫn thường yêu.
Nguyễn Thanh không thèm nhìn anh lấy một cái. Cậu liếc qua đống đồng vàng trên bàn, sau đó chia làm hai phần.
Một phần chỉ có đồng vàng khoán.
Phần còn lại thì lẫn cả đồng vàng lẻ và đồng vàng khoán.
Cậu đẩy phần lẫn lộn đó về phía cô bé đứng bên cạnh, không hề tỏ ra luyến tiếc.
Thậm chí cách chia đó cũng chẳng nghiêm túc gì, cậu chia rất tùy tiện, chẳng buồn đếm kỹ, hoàn toàn không bận tâm liệu có đang đưa cho cô bé nhiều hơn phần mình giữ.
Mà thực ra, nếu nhìn kỹ, chỗ đồng vàng trước mặt cô bé rõ ràng nhiều hơn hẳn, ước chừng phải đến hai ba ngàn kim tệ.
Cô bé mím môi, có vẻ căng thẳng và lúng túng siết chặt vạt áo mình. Sau vài giây do dự, cô mới rụt rè lấy đúng một trăm đồng vàng, rồi đẩy chỗ còn lại về phía cậu, giọng nhỏ xíu, "Chừng này là đủ rồi ạ."
Dường như đã rất lâu rồi cô không nói chuyện. Giọng cô khàn khàn, nghe như vừa khóc xong, nghe mà thấy thương.
Nhưng đây là Sòng Bạc Sinh Tử. Nơi này mỗi ngày đều có người bán thân, mỗi giây phút đều có người chết.
Không ai đồng tình với kẻ yếu.
Cô bé nhìn rất gầy, gần như suy dinh dưỡng. Quần áo trên người tuy sạch sẽ, nhưng đã bạc màu đến trắng bệch, hiển nhiên là đã mặc rất lâu.
Một người như vậy, cho dù muốn dựa dẫm vào kẻ khác cũng chẳng ai buồn nhìn đến.
Trong cái nơi coi mạng người như rác rưởi này, để sống sót, cô bé ấy hẳn đã phải vùng vẫy khốn khổ biết nhường nào.
Nguyễn Thanh cũng chẳng thèm liếc nhìn chỗ đồng vàng bị đẩy trả lại. Cậu ngáp một cái, đuôi mắt long lanh chút nước, giọng lười nhác, "Không lấy thì vứt đi."
Nói xong, cậu nhét đám đồng vàng khoán vào túi áo một cách qua loa, rồi đứng dậy bỏ đi.
Nhân viên sòng bạc vẫn đứng nhìn theo bóng cậu, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm khó phát hiện, khiến người ta lạnh sống lưng.
Chỉ là, không ai để ý đến ánh mắt đó.
Đám con bạc khi thấy Nguyễn Thanh bỏ lại đống vàng lẻ cho cô bé, đều đoán ra cậu ghét mang nặng, nên mới để lại tất cả chỉ giữ đồng khoán.
Những kẻ đang phải liều mạng vì 50 đồng vàng mỗi ngày như họ thấy một người chê tiền cồng kềnh mà cho luôn cả đống như vậy, chỉ còn biết chết lặng.
Khác biệt giữa con bạc và 'con bạc' đích thực...... có lẽ là đây.
Lần này, không ai đi theo Nguyễn Thanh nữa. Họ đứng đờ ra, nhìn chằm chằm vào đống đồng vàng trước mặt cô bé.
Chờ cô từ chối.
Nếu cô không cần thật, có lẽ họ có thể chia nhau.
Nhưng cô bé sợ hãi vòng tay ôm chặt lấy đống đồng vàng, không thốt ra một lời từ chối.
Nếu chưa nói 'không cần' thì chẳng ai được quyền cướp.
Một khi động tay giật lấy, đó sẽ bị xem là dùng vũ lực.
Mấy con bạc đành thất vọng bỏ đi, lần lượt đuổi theo Nguyễn Thanh.
Muốn xem cậu còn định cược gì nữa.
Nhưng Nguyễn Thanh không đến chỗ đặt cược nào nữa, mà đi thẳng lên tầng.
Cậu đã ba ngày ba đêm không ngủ vì phải cày phó bản, trước đó còn bị thiếu niên tai mèo kia gọi dậy giữa chừng. Giờ quả thực đã mệt rã rời.
May mà phó bản lần này không yêu cầu cậu phải duy trì trạng thái tỉnh táo mọi lúc. Cậu đánh cược xong liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Dự tính đến tối sẽ lại ra ngoài xem tiếp.
Nguyễn Thanh không hề biết rằng, khi cậu chìm vào giấc ngủ, tại khu chính của trò chơi, có một người chơi trong lúc vô tình đã thấy được phát sóng từ Canh Bạc Cuối.
Nếu người chơi có được vật phẩm từ một phó bản, thì có thể dùng vật phẩm đó để tiến vào cùng phó bản đó.
Đó là cách duy nhất để vào.
Dĩ nhiên, cấp độ người chơi cũng phải tương thích với cấp độ phó bản.
Ví dụ như người chơi cấp cao dù có vật phẩm của phó bản cấp thấp, cũng sẽ bị hệ thống chặn lại.
Có một người chơi đã lấy được đồ từ Canh Bạc Cuối
Người đó nghe nói ở đây có ba loại đạo cụ chỉ cần đủ đồng vàng là có thể mua, hơn nữa còn có thể mang ra khỏi phó bản.
Vấn đề là, tỷ lệ qua được phó bản này cực kỳ thấp.
Người chơi nọ liền tiêu hao điểm, xem thử một kênh đang phát từ trong phó bản, để đo lường độ khó thực tế.
Rồi thấy ngay thiếu niên đẹp đến mức không tưởng ấy.
Anh ta nhíu mày. Người này nhìn hơi quen mắt?
Nhưng nếu từng gặp qua rồi, thì với gương mặt đẹp như vậy, lạnh lùng như vậy, sao có thể quên được.
Mà anh ta lại không thể nhớ ra mình từng gặp cậu.
Tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Lạ thật.
Anh ta như có điều suy nghĩ, mở diễn đàn người chơi ra, kiểm tra từng video phát sóng mà bản thân từng dùng điểm tích lũy để xem.
Muốn xác định xem liệu mình đã từng thấy Nguyễn Thanh ở video nào hay chưa.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Ngay lúc định từ bỏ, một ý nghĩ vụt qua đầu, anh ta bỗng mở bảng nhiệm vụ treo giải.
Rồi bấm vào phần video đính kèm do những người chơi khác nộp lên và xem kỹ.
Gương mặt hoàn toàn khác, thần thái cũng không giống.
Nhưng hình như không phải người xa lạ.
Người chơi kia nghĩ ngợi một chút, cắt lấy một đoạn ghi hình từ kênh phát sóng tại Canh Bạc Cuối, chính là phần thiếu niên đánh cược bài.
Sau đó, anh ta thử tải đoạn video đó lên hệ thống nhiệm vụ treo thưởng, xem có được chấp nhận không.
Dù sao nếu đoạn clip không phải liên quan đến người mà nhiệm vụ muốn tìm, hệ thống sẽ tự động từ chối.
Thử một lần cũng chẳng tốn gì.
Ngay lúc người chơi còn đang nghĩ khả năng cao sẽ thất bại, một cửa sổ thông báo bất ngờ bật ra.
【 Đã gửi thành công. Cảm ơn bạn đã cung cấp manh mối. 】
Ngay sau đó là âm thanh thông báo điểm thưởng.
Anh ta mở tròn mắt nhìn khung thông báo, thậm chí còn dụi mắt mấy lần, không dám tin vào tai mình.
Thành công rồi?
Thật sự là cùng một người?
Anh ta nộp đoạn video kia, chỉ vì cảm thấy thiếu niên ấy sở hữu nhan sắc và thực lực đủ để khiến sáu vị đại lão treo thưởng vì mình.
Không ngờ lại đúng là người thật.
Anh ta nhìn số điểm của mình tăng vọt lên thêm một nghìn, mừng như điên.
Ngay lập tức, anh ta nộp cả sáu nhiệm vụ treo thưởng một lượt.
Tuy chỉ nhận được một phần thưởng nhỏ, nhưng cũng đủ khiến anh ta hả hê.
Không chút do dự, người chơi lập tức đem vật phẩm lấy được từ Canh Bạc Cuối rao bán trên diễn đàn.
Đặt giá cực cao, vượt xa giá trị thực tế của món đồ.
Nhưng anh ta biết sẽ có người mua.
Không cần vào Canh Bạc Cuối mà vẫn kiếm được cả đống điểm, lại chẳng phải mạo hiểm mạng sống. Một thương vụ quá hời.
Anh ta từng nghĩ đến việc tự mình xông vào Canh Bạc Cuối bắt người, nhưng lại từ bỏ.
Nơi đó cấm dùng vũ lực, mà đấu trí thì anh ta không thể thắng thiếu niên kia.
Một người có thể trêu vào sáu đại lão rồi vẫn bình an vô sự rút lui, tuyệt đối không phải loại ngu xuẩn gì.
Chỉ với một ván bài đó thôi cũng đủ để thấy bộ não của cậu đáng sợ đến mức nào.
Chuyện giữa các đại lão, cứ để các đại lão tự giải quyết.
Video được nộp vào nhiệm vụ treo thưởng lập tức được người khác để ý đến.
Ban đầu, mấy người chơi cứ tưởng đã có ai bắt được nhân vật mục tiêu, nên bấm vào nhiệm vụ với vẻ hậm hực ghen tị. Ai ngờ thứ được nộp chỉ là một đoạn video.
Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Nhưng chỉ cần video được chấp nhận để nộp vào, nghĩa là người trong video chính là nhân vật được treo thưởng.
Trên diễn đàn lập tức có người lên tiếng.
【 Đây là trong một phó bản phải không? Cảm giác khung cảnh xung quanh quen lắm, hình như từng thấy ở đâu rồi. 】
【 Cái này là trong phó bản Canh Bạc Cuối. Thiếu niên kia đứng bên phải nhân viên sòng bạc. 】
【 Bảo sao không tìm thấy, thì ra trốn vào phó bản. Thật là xảo quyệt. 】
【 Má! Nhìn cái này đi! Vật phẩm từ Canh Bạc Cuối bị rao bán tới năm nghìn điểm!!! [ảnh chụp màn hình] 】
Mọi người lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những người chơi từng ghé qua Canh Bạc Cuối vội vàng đem đồ trong tay treo lên diễn đàn.
Giá cũng cao ngất ngưởng, vượt xa giá trị thật của món đồ.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, các món đồ đó đều bị một người chơi vô danh mua sạch.
Thậm chí còn có người ẩn danh khác lập topic, treo giá cao để thu mua toàn bộ vật phẩm từ Canh Bạc Cuối.
Những người chơi còn lại tức đến nghiến răng, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Muốn có vật phẩm của phó bản nào, bắt buộc phải từng vào đó.
Thỉnh thoảng đi vào các phó bản liên kết thì cũng có thể vớ được vài món, nhưng nếu chưa từng đặt chân đến Canh Bạc Cuối hay bất kỳ phó bản liên quan nào, thì không có cửa sở hữu đồ.
Họ chỉ biết đứng nhìn số tích điểm tăng lên vùn vụt mà chẳng thể làm gì, hệt như cảm giác khi nhìn sáu nhiệm vụ treo thưởng mà bó tay chịu trói.
Hơn nữa, Canh Bạc Cuối là một phó bản cấp cao, bản thân các vật phẩm ở đó vốn đã cực khó để lấy được. Thoát ra nguyên vẹn đã là may mắn lắm rồi.
Tuy vậy, các người chơi vẫn vô cùng tò mò chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nên ùn ùn kéo vào khu phát sóng.
Muốn thử vận may, xem có tìm được kênh phát sóng của thiếu niên kia hay không.
Nhưng tìm khắp một vòng, cũng không thấy.
Có lẽ là cậu chưa mở phát sóng. Dù sao thì mấy đại lão trước giờ cũng chẳng ai thích phát sóng công khai cả.
Không tìm được phòng của thiếu niên, mọi người đành lui bước, chuyển sang phương án khác.
Họ đổ tích điểm ra, chọn bừa một người đang mở kênh trong Canh Bạc Cuối để theo dõi.
Ai cũng đoán được chắc chắn những vật phẩm từ Canh Bạc Cuối kia đã bị mua hết bởi những kẻ muốn nhảy vào phó bản.
Vì đặc thù của nơi này là, sau khi một người chơi hoàn thành hoặc chết, sẽ có người mới được đưa vào.
Những ai vừa mua xong vật phẩm kia, khả năng cao chính là người chuẩn bị bị đưa vào ván tiếp theo.
Nói cách khác, cuộc đối đầu trong lòng phó bản sắp tới chắc chắn sẽ chưa từng có tiền lệ.
Bọn họ đều rất tò mò muốn biết, là ai có thể khiến sáu đại lão vì mình mà cùng lúc tung ra nhiệm vụ treo thưởng.
Nguyễn Thanh tất nhiên không hề hay biết có người đã vô tình phát hiện ra mình qua một đoạn phát sóng.
Vì tính chất đặc biệt của phát sóng trực tiếp trong trường hợp của cậu, nên chỉ người xem mới thấy được phòng phát sóng. Còn người chơi thì không.
Dù có người chơi khác vô tình nhìn thấy cậu qua kênh phát sóng, thì chỉ cần Nguyễn Thanh rời khỏi phó bản, ký ức liên quan đến cậu cũng sẽ bị hệ thống chính của trò chơi làm nhiễu loạn.
Ngay cả video được lưu lại cũng như vậy, khi lục lại trên diễn đàn, hình ảnh cậu sẽ trở nên mờ nhòe.
Trong điều kiện bình thường, gần như không ai có thể nhận ra cậu.
Chính vì vậy, Nguyễn Thanh hoàn toàn không ngờ sẽ có người chơi mang tâm thái thử vận may mà nộp video, vô tình làm lộ vị trí của cậu trong phó bản.
Lúc này, cậu vẫn còn đang ngủ, ngủ thẳng một giấc đến tận tối.
Sòng Bạc Sinh Tử thật ra không phân biệt ngày hay đêm. Dù đã vào buổi tối, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt như thường.
Nhìn qua chẳng khác nào đang giữa ban ngày.
Nguyễn Thanh gọi một phần ăn, sau khi dùng xong thì thong thả bước xuống lầu.
Dưới tầng lúc này đã đổi sang một lứa con bạc khác, trông ai cũng xa lạ.
Cả nhân viên sòng bạc cũng không còn là mấy người ban sáng.
Nguyễn Thanh chậm rãi tiến vào sòng, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc bàn trong góc.
Nói đúng hơn là, ánh mắt cậu dừng trên bộ bài trong tay một nhân viên sòng bạc.
Ánh nhìn của cậu thoáng trở nên sắc bén trong tích tắc, rồi bước tới gần.
Chiếc bàn đó khá đặc biệt, đang chơi mạt chược. Không có quy tắc gì quá đặc biệt, chỉ là tiền cược rất cao.
Trên bàn hiện tại có ba con bạc đang chơi với một nhân viên sòng bạc.
Cả ba đều là người chơi. Đây cũng chính là lý do khiến Nguyễn Thanh chọn tiến lại gần.
Nhưng cậu không đứng sau lưng những người chơi đó, mà chọn đứng sau lưng nhân viên sòng bạc.
Bởi vì nhân viên đều là quái vật trong lớp vỏ người, phần lớn con bạc luôn theo bản năng mà tránh xa họ. Phía sau lưng nhân viên thường không có ai đứng.
Dù có ai muốn quan sát bài của nhân viên, thì cũng đứng cách ít nhất ba đến bốn bước.
Cho nên khi Nguyễn Thanh tiến lại, thậm chí còn đứng khá gần, vài con bạc bên cạnh đều giật mình liếc nhìn cậu.
Tuy nhiên, không ai lên tiếng, tất cả tiếp tục tập trung theo dõi ván cược.
Không ai chú ý đến việc, kể từ khoảnh khắc Nguyễn Thanh đứng sau lưng, nhân viên sòng bạc lập tức căng cứng toàn thân.
Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy anh ta ngồi thẳng hơn hẳn lúc trước.
Thậm chí còn làm rơi bài.
Đám con bạc trố mắt nhìn nhân viên sòng bạc đánh ra một lá bài đẹp đáng lý phải giữ lại.
Nếu giữ lại lá đó, cơ bản là có thể ù.
Ấy vậy mà anh ta lại ném bài đi.
Nếu mới bắt đầu thì còn có thể hiểu, tưởng đâu đang nuôi hy vọng cho bộ bài lớn hơn như thuần một màu hay hoa trên sông gì đó.
Nhưng vấn đề là, bài trên tay anh ta vốn đã là thuần một màu rồi!
Cả đám con bạc đều kinh ngạc nhìn nhau. Chẳng lẽ anh ta còn muốn ra một bộ bài lợi hại hơn nữa?
Ngay cả ba người chơi đang ngồi trong ván cũng đồng loạt trao đổi ánh mắt, thần sắc căng thẳng tập trung theo dõi từng động tác và phản ứng của nhân viên sòng bạc.
Còn nhân viên sòng bạc thì tự nhủ tay mình chỉ lỡ run thôi.
Giống như toàn bộ tộc của anh ta, không chỉ mạnh mẽ mà khứu giác cũng đặc biệt nhạy bén.
Ngay khi thiếu niên đến gần, anh ta đã ngửi thấy một mùi lan thoang thoảng, mơ hồ, gần như không có thật.
Ban ngày là ca nghỉ của anh ta, nên chưa từng gặp thiếu niên này.
Nhưng số 5 lại dao động cảm xúc quá mạnh, đủ để toàn bộ tộc của anh ta cảm nhận được.
Cho nên ngay khi thiếu niên vừa xuất hiện, anh ta đã lập tức nhận ra đây chính là con bạc khiến số 5 bị dao động.
Và cũng chính vì thế mà đánh rơi bài.
Một khi bài đã ra thì không thể rút lại, anh ta chỉ có thể giả vờ như đây là nước đi mình tính toán.
Nhưng không sao, xét theo xác suất và lý thuyết, anh ta vẫn nắm phần thắng trong tay.
Cho dù ba con bạc có liên thủ đánh anh ta, kết quả cũng sẽ như nhau.
Nhân viên cố gắng gom lại sự tập trung, không để ý đến người đang đứng phía sau nữa.
Nhưng mùi lan ấy cứ vương vấn mãi, khiến anh ta chẳng thể tập trung nổi.
Nguyễn Thanh nhìn bàn chơi với vẻ dửng dưng, trông như chỉ tiện đường đứng xem.
Thế nhưng chỉ cần liếc qua bộ bài trong tay nhân viên sòng bạc, cậu đã biết chắc có khả năng cao người này đang gian lận.
Còn ba người chơi kia thì hoàn toàn chưa nhận ra điều đó.
Ván này chắc chắn sẽ thua.
Không cần xem tiếp cũng biết kết cục.
Nguyễn Thanh vừa định quay lưng rời đi thì bất chợt khựng lại, như thể phát hiện ra điều gì đó. Cậu quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro