Chương 205: Phá chướng


Nghiêm Cận Sưởng đem chuyện những cái chắn này được hình thành từ oán khí nói cho thanh linh kiếm kia biết, cũng hỏi nó có thể trực tiếp bổ vỡ cái chắn trước mắt hay không.

Linh kiếm kia lại lắc lắc thân kiếm, mũi kiếm rơi xuống đất, bắt đầu khắc chữ lên mặt đất —— rốt cuộc nó cũng tìm được phương thức giao tiếp tương đối phù hợp.

Nghiêm Cận Sưởng cúi mắt nhìn xuống, liền thấy vết máu vừa mới khô cạn trên mặt đất bị mũi kiếm từng nét từng nét khắc ra mấy chữ:
“Chỉ bằng sức ta, lực lượng không đủ. Cần có người cầm kiếm dẫn lực, mới có thể phá chướng.”

Trên thân linh kiếm này mang huyết oán, nếu trực tiếp ra tay cầm kiếm, chỉ e oán khí sẽ lập tức xâm nhập cơ thể, không thể ngăn, cũng không thể tránh.

Việc mạo hiểm bị lây dính oán khí để cầm kiếm phá chắn, đích thực cần phải nghiêm túc cân nhắc.

Cùng lúc đó, trên tầng đầu tiên của Kiếm Đài, các tu sĩ vây xem sắc mặt khác nhau.

Có người vuốt râu than thở:
“Bọn họ rốt cuộc vẫn chậm một bước. Nếu sớm hơn một chút tiến vào tầng thứ 51, có khi đã không bị cái chắn do oán khí biến thành này cản lại.”

Các tu sĩ ở những tầng bậc thang khác của Kiếm Đài tuy không nhìn thấy cảnh tượng bên kia cái chắn, nhưng những tu sĩ đứng ở tầng cao hơn thì đã thấy rõ tình hình vừa rồi xảy ra tại tầng 51.

Đại khái chính là khi sương mù ở tầng 50 lan đến Nghiêm Cận Sưởng, hơn ba mươi tu sĩ bị kẹt tại tầng 51 đã đồng loạt rút những thanh kiếm cắm trên bậc thang ra, hợp lực chém vào cái chắn dẫn đến tầng 52.

Thế nhưng, khi cái chắn bị bổ ra mà còn chưa hoàn toàn khép lại, những tu sĩ đã bước lên tầng 52 trước đó đột nhiên phản bội, đứng chắn ở chỗ cái chắn vỡ, đánh lui những người còn đang cố trèo lên, ngăn không cho họ vượt qua.

Vì để phá vỡ cái chắn do oán lực hóa thành, rất nhiều tu sĩ đã phải rút kiếm đầy oán khí, trên người ít nhiều bị nhiễm oán lực. Họ vốn định sau khi tiến lên tầng tiếp theo sẽ hóa giải oán khí trên người, không ngờ những tu sĩ lên trước lại “qua cầu rút ván”, không chỉ ngăn trở họ phá chắn, còn cướp luôn những thanh kiếm bao trùm oán khí mạnh nhất, triệt tiêu mọi khả năng đánh phá lần nữa.

Khi khe hở trên cái chắn dần dần khép lại, những người chưa kịp vượt qua chỉ đành bị vây lại tầng 51.

Bọn họ lại muốn thử cách trước đây để phá chắn một lần nữa, nhưng đã bị thương trong trận chiến vừa rồi, linh kiếm mang oán khí cũng không còn nhiều.

Bị phản bội, bị thương nặng, khí tức yếu ớt, họ căn bản không thể chịu nổi tầng bậc tràn ngập oán khí này, chẳng mấy chốc đã bị kéo vào ảo cảnh huyết sắc, khó mà thoát ra.

Đó cũng là lý do khi Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều bước lên, lại nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi như vậy.

“Lưu đạo quân, ngươi cũng quá để tâm đến hai tên tán tu kia rồi? Nếu bọn họ sớm hơn một bước đến tầng 51, chỉ e đã chết trong trận loạn chiến vừa rồi, ngăn trở họ lên tầng 52 không phải là cái chắn bằng oán lực, mà là vô số đao kiếm đẫm máu.”

Người bên cạnh cũng phụ họa:
“Không sai, hai người này đúng là lợi hại, nhưng tầng đệ nhất của Kiếm Đài quá khó. Những người tu luyện ở các Kiếm Đài khác đã vượt lên hơn bảy mươi tầng, cách đỉnh Kiếm Đài chỉ còn vài bậc. Nhất là những người ở Kiếm Đài thứ năm, người nhanh nhất đã tới tầng 80. Có lẽ tân kiếm chủ của thanh kim sắc linh kiếm sắp xuất hiện rồi. Chỉ riêng Kiếm Đài thứ nhất là tu sĩ cứ chậm rì rì, không rõ là do bọn họ quá yếu, hay do tầng này thật sự quá khó.”

“Chọn phải Kiếm Đài thứ nhất, đúng là số đen. Thanh hắc kiếm kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.”

“Không chắc đâu, biết đâu hắc kiếm kia mới là bảo vật lợi hại nhất thì sao.”

“Nếu vậy sao ngươi không lên thử?”

“Dù có lợi hại, mất mạng rồi thì cũng uổng công thôi.”

“Hiện giờ tầng thứ 51 của Kiếm Đài thứ nhất chỉ còn lại hai người bọn họ, với tu vi đó, sức lực đó, chắc chắn không thể nào phá được cái chắn này. Trước mắt chỉ còn cách đợi những người phía sau đến, hợp sức mới mong đánh vỡ được…”

Tu sĩ kia còn chưa nói dứt lời, đã thấy nam thanh niên mặc lam y giơ tay lên, một con rối Kim giai toàn thân đỏ sẫm lập tức xuất hiện, vươn móng vuốt tóm lấy một thanh kiếm quấn đầy huyết oán chi khí, nhắm thẳng vào cái chắn trước mặt.

“Không thể nào? Bọn họ định dùng chỉ một thanh kiếm thôi sao?”

Ngay sau đó, thanh kiếm được Kim giai con rối nâng lên bắt đầu hấp thu huyết oán chi khí tràn ngập xung quanh, tập trung về phía mũi kiếm.

Hơi thở huyết sắc hội tụ vào thân kiếm vốn dính đầy oán khí, nhưng thanh kiếm kia lại hoàn toàn chịu đựng được, không hề run rẩy!

Nếu là linh kiếm khác, bị oán khí mạnh như vậy bao phủ, lúc này e đã rung động dữ dội, thậm chí có thể vỡ nát.

Nghiêm Cận Sưởng không muốn phí quá nhiều thời gian ở đây, liền để linh kiếm kia tận lực hấp thu huyết oán chi khí xung quanh, tranh thủ một lần phá được.

Kiếm linh hiển nhiên cũng rất muốn bước lên trên, biết rõ cần đại lượng oán khí mới phá được cái chắn này, nên không chút do dự mà hấp thu.

Nghiêm Cận Sưởng điều khiển Kim giai con rối nắm chặt thanh kiếm bị oán khí bao phủ, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Dù hắn là dùng con rối để cầm kiếm, nhưng linh khí của hắn thông qua con rối vẫn phải tiếp xúc với oán khí, không cách nào tránh được.

Thứ hơi thở này không bạo ngược điên cuồng như ma khí, nhưng lại dễ khiến lòng người trở nên nóng nảy, điên cuồng.

Người sống có thất tình lục dục, ai dám chắc không từng oán, từng hối?

Chỉ cần có oán, liền dễ bị nó kéo vào sâu.

Nghiêm Cận Sưởng cắn chặt răng, cố giữ tỉnh táo. Khi thấy oán khí tích tụ đã gần đủ, mới hỏi:
“Ngươi đã đến cực hạn chưa?”

Thanh kiếm nhẹ rung.

Nghiêm Cận Sưởng: “Vậy tiếp tục đi. Nếu một kích không phá được, chúng ta cũng không biết phải đợi bao lâu mới có thể gom đủ oán khí như vậy lần nữa.”

Kiếm linh cảm thấy có lý, lại tiếp tục hấp thu thêm.

Huyết sắc hơi thở từ bốn phương tám hướng tràn về, toàn bộ bị hút vào thanh kiếm. Mũi kiếm chìm trong làn gió tanh tưởi, gần như không còn thấy rõ.

An Thiều lo lắng nói:
“Kiếm linh này từng trải qua gì? Oán khí trên thân nó quá nặng.”
Nếu không, sao lại dễ dàng hấp dẫn được nhiều oán khí đến vậy?

Nghiêm Cận Sưởng hít thở hơi nặng:
“Chắc là một chuyện mãi mãi không thể xóa nhòa.”

An Thiều lo lắng nhìn Nghiêm Cận Sưởng, trong tay tụ tập một đoàn ánh sáng kim nhạt, chuẩn bị sẵn sàng để thanh tẩy oán khí cho hắn bất cứ lúc nào.

Qua chừng một chén trà nhỏ, thanh kiếm kia rốt cuộc phát ra một tiếng vo ve, ra hiệu đã chuẩn bị xong.

Lúc này thân kiếm hoàn toàn bị oán khí bao trùm, không còn thấy chút ánh kiếm nào. Từ xa nhìn lại, Kim giai con rối như đang cầm một khối oán khí khổng lồ.

Nghiêm Cận Sưởng nhẹ động ngón tay, Kim giai con rối lập tức giơ cao thanh kiếm, hung hăng chém xuống cái chắn trước mặt!

Oán khí hội tụ thành một khối khổng lồ, hung hăng lao thẳng về phía cái chắn!

“Ầm!”

Theo tiếng nổ vang dội, cái chắn được hình thành từ oán lực kia lập tức bị kiếm phong bao trùm đại lượng huyết oán chi khí chém thành vô số vết nứt như mạng nhện, rồi trong nháy mắt hoàn toàn vỡ tan!

Nghiêm Cận Sưởng trong lòng buông lỏng, thầm nghĩ:
Thành công rồi.

Nào ngờ đoàn oán khí hắn và linh kiếm toàn lực tung ra kia vẫn chưa tan biến, mà còn tiếp tục lao về phía trước!

“Ầm!”

“Răng rắc!”

Cái chắn nối tầng 53 —— cũng vỡ nát theo!

Đoàn oán khí kia hung mãnh không gì sánh nổi, một đường lao thẳng lên, thế như chẻ tre, oành oành oành, phá tan không biết bao nhiêu cái chắn tiếp theo!

Nghiêm Cận Sưởng: “……”

An Thiều: “!!!”

Các tu sĩ ở bậc thang khác: “?”

Các tu sĩ vây xem bên ngoài: “=口=!”

Tình huống gì vậy!?

Cái gì vừa mới vọt lên thế kia!?

Nghiêm Cận Sưởng là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức kéo lấy An Thiều vẫn còn đang kinh hãi, điều khiển phi kiếm theo những nơi đã bị phá mở kia, xông lên phía trước!

An Thiều lúc này mới kịp phản ứng, lập tức đem linh phong sắc kim nhạt ngưng tụ trong tay bắn ra phía sau, tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm!

Kim sắc con rối cùng thanh trường kiếm kia cũng theo sát phía sau, từng tầng từng tầng xuyên qua những lớp chắn đã bị đánh vỡ.

Luồng oán khí kia trong quá trình va chạm liên tục cũng dần yếu đi, cuối cùng đụng mạnh vào lớp chắn tiếp theo, hoàn toàn tiêu tán.

Thị lực của Nghiêm Cận Sưởng cực tốt, dù đang bay nhanh giữa không trung, hắn vẫn rõ ràng nhìn thấy, ngay sau khi luồng oán khí kia tiêu tán, lớp chắn cuối cùng đã đỡ lấy oán khí ấy liền xuất hiện một khe hở, to cỡ ngón tay.

Mà tất cả những lớp chắn ở nơi này, sau khi bị tổn hại đều sẽ lập tức phục hồi. Khe nứt này cũng vậy, sau khi xuất hiện thì ngay tức khắc bắt đầu dần khép lại.

Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng khẽ lóe, lập tức rút ra Cửu Kiêu Khốn Linh Tỏa, đem linh lực bao phủ lên chuỗi khóa linh trên đó, rồi đột ngột quăng mạnh về phía trước!

Mũi nhọn phía đầu chuỗi khóa trong nháy mắt lao vút về phía trước, kéo theo sức mạnh của Nghiêm Cận Sưởng, hung hăng đâm vào vết nứt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục kia!

Thấy khe nứt bị khựng lại, Nghiêm Cận Sưởng lại điều khiển con rối Kim giai giơ trường kiếm kia xông lên!

Kiếm linh kia cũng cực kỳ cơ linh, chỉ trong nháy mắt đã hấp thu thêm một chút oán khí từ bốn phương tám hướng, hung hăng đâm vào khe nứt!

“Rắc!”

“Rầm!”

Lớp chắn kia lại một lần nữa vỡ nát!

Nghiêm Cận Sưởng toàn lực lao thẳng lên trên!

Do tốc độ quá nhanh, con rối Kim giai chắn phía trước Nghiêm Cận Sưởng không tránh kịp, đụng thẳng vào vật cản phía trước, còn Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều thì bị văng vào người con rối, lăn lộn mấy vòng mới miễn cưỡng dừng lại được.

Lớp chắn phía sau An Thiều cũng trong khoảnh khắc đó khép lại, khôi phục như ban đầu.

Những tu sĩ đang đứng gần các lớp chắn bị phá nát chỉ ngẩn ra một thoáng, rồi cũng rất nhanh phản ứng lại, nhao nhao điều khiển phi kiếm lao lên, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một bước so với Nghiêm Cận Sưởng bọn họ, bị chắn lại bởi lớp chắn tiếp theo.

Dù vậy, tốc độ leo tầng này cũng đã là cực nhanh rồi!

Những tu sĩ chưa kịp theo kịp, nhìn lớp chắn vừa khép lại trước mắt mình thì vô cùng hối tiếc, trong lòng không ngừng tự trách tại sao khi nãy nghe tiếng nổ lớn lại chạy đi xa, thay vì đi về hướng có tiếng vang kia để xem xét tình hình.

Nghiêm Cận Sưởng tất nhiên không nghe thấy những tiếng oán than kia, sau khi xác nhận mình và An Thiều đều bình yên vô sự, liền nhìn quanh bốn phía, rồi lập tức trông thấy vài cây cột đá màu đen dựng sừng sững cách đó không xa.

Nghiêm Cận Sưởng: “……”

Hắn xoa xoa mắt, cho rằng bản thân mình vừa sinh ra ảo giác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro