Chương 283: Theo dõi


Nghiêm Cận Sưởng vừa mới đổi lại mặt nạ da người trên mặt mình, đang định thay cho An Thiều, liền cảm thấy một luồng gió thoảng qua mặt, đồng thời có một vật nhỏ mềm nhẹ dừng trên mặt.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, Nghiêm Cận Sưởng mới đưa tay lên, gỡ tiểu nộn mầm đang dán vào mặt mình xuống: "Thuận lợi chứ?"

Đồng thời đưa tay xé xuống mặt nạ da mới đắp trên mặt An Thiều.

An Thiều vừa định mở miệng nói, lập tức nuốt hết trở vào.

À, thì ra đây là thân thể của ta.

"Ta thuận lợi xem được danh sách." An Thiều nâng tiểu chồi non, chỉ vào mặt mình: "Chuyện này là sao vậy?"

Nghiêm Cận Sưởng liền kể lại những gì vừa xảy ra, còn nói: "Ta vốn còn hơi lo lắng bọn họ sẽ xông vào nhìn mặt chúng ta, cũng đã chuẩn bị xong con rối để chiến đấu một trận, không ngờ cái tên Bạch đại thiếu kia chỉ nhìn ta một cái, liền vội vàng rời đi."

An Thiều nhớ tới lúc trước mình nghe được đoạn đối thoại trong căn phòng kia: "Cho nên, hắn thật là tới tìm chúng ta? Vì sao?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Có lẽ có liên quan đến mấy món đồ chúng ta vừa bán đấu giá, trước đó chẳng phải hắn đã nhìn thấy chúng ta cùng những con rối kia ở hậu đường Bắc Diên Thiên sao?"

An Thiều trầm ngâm: "Chẳng lẽ, hắn cũng biết chuyện Đan Hoàn Tử Phách?"

Vừa nói, An Thiều vừa quay về thân thể mình, lấy từ túi Càn Khôn ra giấy và bút, ghi lại những cái tên vừa thấy.

Nghiêm Cận Sưởng: "Đông Dương, Nam Vinh, Tây Thược, Bắc Cung... Nếu ta không nhớ lầm, đây đều là chi họ của các đại tộc trong Linh Dận."

An Thiều gật đầu: "Không sai, thông thường không ai dám giả mạo mấy cái họ này, hơn nữa còn ngồi ở vị trí sương tịch thiên đẳng, cho nên lúc này ngồi bên trong các sương tịch đó, hẳn là đúng là tu sĩ của mấy đại tộc đó."

"Đúng rồi, thiên đẳng số 6 sương tịch là mấy tu sĩ Huyền Khôi Tông, trong đó vài người từng giao thủ với ngươi, mấy món điểm tâm và rượu trên bàn chắc là do bọn họ phái người đưa tới."

"Ừm, lúc nãy có thấy Ân Lân." Nghiêm Cận Sưởng chỉ tay lên cái tên An Thiều vừa viết: "Ngươi tính sao? Đan Hoàn Tử Phách đã bị người ngồi thiên đẳng số 1 - người gọi là Đông Dương Tử Tốn - đấu giá được. Xem biểu hiện của hắn khi đấu giá thì có vẻ hắn rất hiểu rõ công dụng của Đan Hoàn Tử Phách, bản thân hắn hoặc gia tộc sau lưng hắn, có thể cũng có những khối Đan Hoàn Tử Phách khác."

An Thiều: "Thật ra, ta đã nhỏ máu lên khối Tử Phách kia, giấu vào nụ hoa bị phong ấn trong Tử Phách. Dù cách xa mấy cũng cảm ứng được phương hướng có máu của ta."

An Thiều tựa người vào ghế: "Ngươi nghĩ xem, nếu như bọn họ cũng có Đan Hoàn Tử Phách, lại biết công dụng của nó, vậy khi họ lấy được khối mới, sẽ làm gì?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Mang về, đặt cùng những khối Đan Hoàn Tử Phách khác."

An Thiều mắt sáng lên: "Đúng vậy! Họ sẽ đặt chúng lại một chỗ. Chỉ cần ta tìm được, thì có thể lấy được ít nhất hai khối trở lên."

Nghiêm Cận Sưởng: "Nhưng tiền đề là, nơi họ cất Đan Hoàn Tử Phách phải dễ xâm nhập và rút lui."

An Thiều thở dài: "Nhìn thấy mấy cái tên đó xong, ta cũng hơi do dự, với thực lực hiện tại của ta, sợ là khó mà làm được."

"Nhưng không sao, Đan Hoàn Tử Phách phải có đủ mười khối mới phát huy tác dụng. Trước đó, chúng chỉ là một đống đá tím xinh đẹp." An Thiều nhìn về phía phòng đấu giá: "Cận Sưởng, lần này nghỉ ngơi hồi phục xong, chúng ta thử đánh lên tầng ba tháp thí luyện đi, linh khí ở đó hẳn là sẽ nhiều hơn tầng hai, có thể tăng tốc độ tu luyện."

Nghiêm Cận Sưởng rất đồng ý.

Lúc này, buổi đấu giá Bắc Diên Thiên đã kết thúc, An Thiều đấu được một kiện Linh Khí phòng ngự - cấp địa giai hạ phẩm.

Không bao lâu, người của Bắc Diên Thiên mang Linh Khí tới cho họ, đồng thời kết toán linh thạch.

Do con rối Kim giai thượng phẩm ban đầu được bán với giá rất cao, nên các con rối cùng cấp sau đó cũng có người trả giá cao, thành giao trong khoảng 700 đến 1000 vạn linh thạch.

Có người mua vì tò mò, có người vì cảm thấy mới lạ.

Vì vậy, sau khi trừ phần linh thạch tiêu dùng, họ còn thu về hơn 4000 vạn linh thạch.

Dù sau khi khấu trừ các khoản, còn lại không ít Linh Khí, và rất nhiều linh thạch, Bắc Diên Thiên cũng thu được khoản không nhỏ, nên mấy người hầu mang Linh Khí và linh thạch đến đều cười rất tươi.

Nghiêm Cận Sưởng nhận túi Càn Khôn từ tay họ, lại từ túi Càn Khôn của mình lấy ra 1000 vạn linh thạch bỏ vào, rồi đưa cho An Thiều.

An Thiều:?

Nghiêm Cận Sưởng: "Vừa rồi ta có đấu giá mấy món Linh Khí, tiêu mất mấy ngàn vạn linh thạch. Mấy người hầu kia khấu trừ ngay tại đây, nếu chỉ tính mấy con rối ta giao, cũng không được giá cao như vậy. Khoản đó xem như là linh thạch bán đấu giá Tử Phách của ngươi."

An Thiều nhận túi Càn Khôn, lại nhìn sang hai món Linh Khí mà người hầu đưa tới - Vạn Hưởng Chung và Bát Môn Thuẫn. Trước khi rót linh lực, hai món này đều chỉ lớn bằng bàn tay, đặt trong hộp có lót lụa đỏ mềm mại.

Vạn Hưởng Chung như tên, là một cái chuông màu nâu đen, cầm lên nhẹ lay còn nghe được tiếng "leng keng quang quang".

Bát Môn Thuẫn trước khi rót linh lực là một khối hình vuông, một mặt màu đỏ sậm, một mặt màu đen, hai mặt đều khắc chữ cổ.

An Thiều tò mò: "Vạn Hưởng Chung là rót linh lực cho to ra, rồi ẩn thân bên trong giống như Túc Phương Tháp? Nhưng Bát Môn Thuẫn dùng như nào? Cũng phóng đại lên? Vậy chẳng phải chỉ chắn được một mặt?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Ngươi đoán nó vì sao gọi là Bát Môn Thuẫn?"

An Thiều: "Nó có thể biến thành tám khối?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Không phải. Chỗ kỳ lạ của nó là, sau khi tu sĩ rót linh lực vào, nó sẽ phóng to, xoay quanh bốn phía tu sĩ với tốc độ cao, thoạt nhìn giống như tạo ra nhiều tấm chắn, nên gọi là Bát Môn Thuẫn."

An Thiều: "Nhưng vậy thì tiêu hao rất nhiều linh lực phải không?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Cho nên khi đấu giá, người ta mới do dự."

Vừa nói, một người một yêu đã theo dòng người rời khỏi Bắc Diên Thiên.

Dù Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều sau khi rời đi đã nhanh chóng thay mặt nạ mới, rất cẩn thận, nhưng chẳng bao lâu, Nghiêm Cận Sưởng liền phát hiện phía sau có người theo dõi.

Hắn cố ý dẫn An Thiều vào nơi đông người, định ném rớt những kẻ theo dõi kia.

Đáng tiếc không thành, họ đi qua nhiều khu chợ, mua không ít đồ ăn vặt, thậm chí còn vào cửa hàng bán hoa linh, bị chủ tiệm khua môi múa mép, mua hai gói hạt giống.

Kẻ theo dõi vẫn không rời, cũng không ra tay, chỉ bám theo không gần không xa. Nếu họ vào tiệm, mấy kẻ kia sẽ chờ bên ngoài, rồi lại tiếp tục đuổi theo sau.

Cảm giác bị theo dõi khiến người rất khó chịu, An Thiều dần mất kiên nhẫn: "Cận Sưởng, nhìn y phục bọn họ, chắc là người nhà họ Bạch? Ngươi nói họ theo chúng ta làm gì?"

Nghiêm Cận Sưởng khẽ gật: "Có thể là vì Tử Phách, cũng có thể... là họ biết kẻ ra tay với Bạch Phong Duyên là chúng ta."

Nghiêm Cận Sưởng thấy phía trước có tiệm quần áo, liền kéo An Thiều vào.

Chủ tiệm thấy có khách, đánh giá y phục họ mặc, lòng đã đoán được đại khái, liền cười tươi ra đón.

Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều mỗi người chọn một bộ, cùng vào một phòng thử đồ.

Chủ tiệm nhìn cửa phòng khép lại, phản ứng một hồi mới phát hiện: Hai người vào cùng một phòng thử đồ?!

Chủ tiệm: "......" Hai nam nhân, không thấy chật sao?

Không lâu sau, cửa mở, chủ tiệm vội ra đón, còn chưa kịp nhìn rõ y phục, đã bắt đầu khen không ngớt.

Cho đến khi phòng thử đồ lần lượt bước ra một, hai, ba, bốn bóng người!

Chủ tiệm:?

An Thiều giơ tay khoác vai hai bóng người đi trước, cười tủm tỉm: "Chủ tiệm, chúng ta đây, hai cái này là con rối, mặc y phục chúng ta vừa thay ra."

Chủ tiệm vừa nãy còn khen hai con rối: "......"

Chủ tiệm cười gượng hai tiếng: "Hai con rối này vóc dáng, tư thế đi đứng, thật giống nhị vị, ta nhất thời không nhận ra."

Gần đây Bắc Viên Thành có nhiều yển sư tới, mang theo con rối khắp nơi, chủ tiệm cố làm ngơ hai con rối, quay sang nhìn hai người vừa thay y phục mới.

Chủ tiệm ngẩn ra, rồi nói: "Công tử vóc dáng thật đẹp, bộ trường bào đỏ này mặc lên người thật sự rất hợp."

An Thiều nhìn sang Nghiêm Cận Sưởng: "Thật vậy sao?"

Nghiêm Cận Sưởng khẽ gật: "Nếu cầm thêm cây quạt, đúng là phong lưu tiêu sái nhẹ nhàng lang quân."

An Thiều cũng đánh giá Nghiêm Cận Sưởng: "Hiếm khi thấy ngươi mặc trường bào tay rộng." Bình thường Nghiêm Cận Sưởng toàn mặc áo dài tay bó, tiện cho việc điều khiển con rối.

Dù trường tụ có thể dùng dây thắt lên, nhưng vẫn không tiện bằng bó tay.

Hai người nhanh chóng thanh toán, chưa rời đi mà còn hỏi thăm chủ tiệm mấy việc.

Cùng lúc, Nghiêm Cận Sưởng điều động ngón tay, thao tác hai con rối mặc y phục cũ của họ, dẫn đầu ra khỏi tiệm.

Nghiêm Cận Sưởng điều khiển con rối đã rất thành thạo, hai con rối đi đứng giống hệt họ, thật sự đã lừa được những kẻ đang theo dõi bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro