Chương 2. Nhét trứng rung vào 🦋 em trai


Vệ Trạch nằm sấp trên giường không nhúc nhích.

"Muốn tôi cởi giúp à?" Vệ Nhiên mò mẫm nút áo đối phương.

Vệ Trạch chợt cúi đầu cắn tay gã, cười lạnh, "Mày là thằng khốn nạn."

Vệ Nhiên không giận, gã dùng tay khác nắm cằm Vệ Trạch rồi rút tay về, nhìn mu bàn tay.

Thấy dấu răng rõ ràng hằn lên, gã than bằng giọng hứng thú, "Càng ngày càng mất dạy."

Rèm cửa nhẹ nhàng gõ lên cửa kính, Vệ Trạch liếm vết máu bên mép, nghĩ đến bóng lưng Vệ Nhiên lúc rời khỏi nhà họ Vệ ba năm trước, khinh thường nhắm mắt lại.

Vệ Trạch là con trai vợ cả của ông chủ Vệ, mà Vệ Nhiên dù là anh trai y nhưng lại do dì hai sinh, không được ưa thích. Ba năm trước mẹ Vệ Nhiên qua đời, gã liền đi theo đội buôn của gia đình thẳng đến hôm nay mới trở về. 

Vệ Trạch với gã bị mối quan hệ tranh giành gia sản chia rẽ, từ nhỏ đã chướng mắt nhau nên dĩ nhiên y chưa từng gọi gã là "anh cả".

Vệ Nhiên liếm lên vết thương bị Vệ Trạch cắn rách. Vệ Trạch hoảng hốt đá vai gã, mắng, "Tởm."

Vệ Nhiên bật cười, siết cổ tay Vệ Trạch kéo y vào lòng rồi nheo mắt quan sát nét mặt y, "Ướt được trước mặt anh trai không phải còn tởm hơn à?"

Vệ Trạch cứng cổ đè nén lửa giận, giật phăng cúc áo, xé hết đống vải quấn quanh ngực ra, "Muốn làm tình với em trai ruột còn tởm hơn."

Lũ ve tự dưng rít lên như bị cái nóng hè thiêu đốt. Vệ Trạch và anh trai ngồi nhìn chằm chằm nhau trên giường. Khinh miệt, căm ghét và một loại cảm xúc khó nói đan xen, khiến hơi thở hai người ngày một gấp gáp.

"Anh hứng tình với tôi đấy à?" Vệ Trạch mất kiên nhẫn trước, cặp vú mềm mại bắt đầu cương như bị ai đó chạm vào. Lúc này thà nhịn nhục tiến lên còn hơn chưa gì đã bỏ chạy, y liền cố tình ưỡn ngực trước mặt anh trai, áp ngực lên người gã, đoạn cắn răng mò xuống phần thân dưới cháy bỏng nhô lên của gã, "Anh cả có thấy nhục không?"

"Lên đến giường mới chịu gọi 'anh cả'?" Hơi thở Vệ Nhiên đã bắt đầu rối loạn nhưng gã cũng không muốn chịu thua. Gã siết eo Vệ Trạch, ôm cứng y vào lòng, hung dữ phát mông y.

Vệ Trạch không nhịn được bật thốt ra tiếng rên khe khẽ.

Vệ Nhiên lập tức cười lạnh, "Lại ướt? Cậu đúng là dâm đãng."

Vệ Trạch nghe vậy lại đè tay xuống quần người đối diện rồi nắn bóp hững hờ, "Anh cũng không tốt gì, cứng đến mức này rồi."

Khoảnh khắc "tán tỉnh" chớp nhoáng làm cả hai đều động tình, chẳng qua Vệ Trạch vốn là song nhi, tính nhẫn nại không bằng anh cả. Người y nhũn ra, hai khối thịt mềm trước ngực bị anh trai thô bạo nắm lấy. Vệ Trạch luôn rất cẩn thận và nhẹ nhàng mỗi lần tự động chạm, trong khi Vệ Nhiên thì dùng sức nắn bóp hai bầu ngực, ngón tay kẹp đầu nhũ vân vê.

"Sau này không được bó vào nữa." Vệ Nhiên bóp đến hưng phấn, hai đùi chống xuống hai bên eo Vệ Trạch, dương vật cương cứng càn quấy bên ngoài âm đạo đối phương qua lớp vải, "Ba năm rồi mà chẳng to lên."

"... Cút." Vệ Trạch hận nhất là khi người ta phát hiện ra bí mật của mình, huống hồ giờ y còn cởi hết đồ cho đối phương chơi đùa bộ ngực. Y giận run, giùng giằng muốn hất tay Vệ Nhiên.

Nhưng Vệ Nhiên chợt vùi đầu ngậm một đầu vú, miệng bao lấy da thịt trên bầu ngực, cái lưỡi nóng bỏng lởn vởn lướt qua núm vú nhạy cảm.

Vệ Trạch ưỡn người, ánh mắt dần mê man, chốc lát Vệ Nhiên đắc ý nhướng mày, "Cậu ướt đẫm quần rồi." Nói đoạn dò tay xuống háng Vệ Trạch và ấn mạnh vào vị trí vải vóc đậm màu kia, kích thích âm đạo của y, "Cậu bị anh ruột sờ ướt."

"Anh... anh cố ý..." Vệ Trạch không còn vẻ phách lối trước đấy, hai chân run rẩy, eo khẽ đung đưa theo cái tay đang sờ vùng kín, gương mặt hứng tình.

"Gọi 'anh cả' đi rồi tôi bỏ qua cho cậu." Tay Vệ Nhiên hơi dừng lại.

Có lẽ Vệ Trạch là kiểu người mà mi càng cứng với y thì y lại càng phản nghịch. Nếu anh trai y không nói vậy thì khả năng y còn nức nở xin tha, nhưng một khi gã đã mở lời, y càng không thể nhượng bộ. Vậy nên y đã tự động cọ xát lên tay gã.

Vệ Nhiên hít sâu một hơi, khàn giọng cười rồi vùi đầu vào ngực Vệ Trạch. Mắt kính lạnh băng đụng phải da thịt làm y thét lên, tiếp đó xấu hổ bưng kín miệng.

"Không gọi thật à?" Vệ Nhiên liếm láp đầu ti đỏ thắm, Vệ Trạch non tơ tản ra mùi hương mơn mởn gọi mời. Vệ Nhiên tháo kính, vuốt ve bầu ngực vểnh lên, nhìn chằm chằm ánh mắt đê mê của em trai rồi thừa cơ cởi quần y.

"Vệ... Vệ Nhiên!" Vệ Trạch hốt hoảng khép hai chân.Dâm thủy ấm áp chảy xuống dọc hai đùi y, Vệ Nhiên chăm chú nhìn vệt nước nhục dục ấy, nhoẻn miệng cười thấu hiểu.

Vệ Trạch giật mình, nhủ thầm không ổn. Quả nhiên, anh trai y lại mở lời chế giễu, "Tôi còn chưa chạm vào mà cậu đã ướt thế rồi sao?"

Vệ Trạch không cam lòng, không biết sao âm đạo lại ướt nhẹp nhanh thế nên không biết bác bỏ ra sao. Cho đến khi nghe tiếng thở dốc nặng nề của Vệ Nhiên, y mới kéo tay anh trai lên đùi mình, đôi mắt ầng ậc nước, "Có... có giỏi thì khiến tôi ướt sũng đi."

Đầu ngón tay chạm vào cánh hoa êm ái, Vệ Nhiên thở gấp hơn, hung khí trong quần đã sẵn sàng ra trận. Vệ Trạch cảm nhận được thì đáy lòng khoái trá, "Sao? Không dám sờ à?" Y dắt tay anh trai sờ mó qua loa, "Đừng bảo sờ thế nào anh cũng không biết nhé?"

Vệ Nhiên không đáp, nhưng lại dùng một tay khác túm tay Vệ Trạch.

Vệ Trạch ngẩn người, tiếp đó đắc ý cười phá lên, "Anh còn trinh đấy hả?" Y vừa cười mấy tiếng đã tịt, bởi Vệ Nhiên đã hung bạo nhéo môi lớn của y. "Đau! Chó má... đau quá!"

"Cũng biết đau cơ à?" Mặt Vệ Nhiên dài ra, gã liên xoa nắn ngoài cửa mình của người đối diện, "Chỗ này của cậu cũng chưa bị ai sờ đến bao giờ thì đắc ý cái gì?"

Vệ Trạch lúc này chỉ có thể nằm ườn, sung sướng chất chồng ngăn y nói chuyện. Y nhúc nhích cái eo, âm đạo phun nước. Vệ Nhiên sờ một lúc rồi ấn lên âm vật, Vệ Trạch trợn to mắt, eo giật một cái, dâm thủy ồ ạt ứa ra ngoài.

"Mới được bao lâu?" Vệ Nhiên thu tay về rồi quơ quơ ngón tay dính đầy dâm thủy trước mặt em trai, "Được tôi sờ sướng vậy à?"

Vệ Trạch nằm trong lòng anh thở dốc, đang định chửi thề thì trông thấy Vệ Nhiên liếm ngón tay vừa rồi. Y nín họng lập tức, trố mắt nhìn anh trai cau mày mút ngón tay, cái lưỡi đỏ thẫm liếm láp từng đốt, nuốt trọn những giọt nước dính lên vào bụng.

Vệ Trạch kinh ngạc ghé lại gần, thử liếm ngón tay Vệ Nhiên. Mùi vị tanh ngọt khiến y xấu hổ đỏ mặt, không khỏi ngập ngừng chê bôi, "Ghê quá."

Vệ Nhiên im lặng cắm ngón tay vào miệng y, khuấy tung đầu lưỡi mềm mại của y. Vệ Trạch vùng vẫy mấy cái thì bị anh trai sờ âm hộ, nhất thời chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

"Hư hỏng." Vệ Nhiên gập ngón tay móc lên hàm trên Vệ Trạch, tiếp đó khẽ than thở, sự chần chừ cuồn cuộn dưới đáy mắt. Cuối cùng gã không nhịn được cúi người hôn lên vệt nước trên cằm Vệ Trạch, rồi chầm chậm dịch lên, dừng lại bên bờ môi y.

Vệ Trạch thoáng định thần, tình dục nóng rẫy dưới háng không tìm được nơi giải phóng làm y bỗng chướng mắt Vệ Nhiên. Nhận ra anh trai chần chừ, y lập tức cười lạnh, "Anh... đến cả người thân anh cũng không tha à?"

Vệ Nhiên hiểu rõ tuy mặt mày Vệ Trạch bây giờ trông đắc ý như thể mèo bắt được chuột, nhưng thực tế ngữ khí của y lại rất mềm, vì vậy gã không đấu võ mồm với y, chỉ áp sát y, đè lên môi y. Vệ Trạch luống cuống muốn né tránh, nhưng đã bị Vệ Nhiên giữ cằm.

"Phải thử đã chứ?" Giọng Vệ Nhiên có vẻ buồn cười, "Đừng bảo không dám đấy."

"Tôi thấy kẻ không dám là...." Vệ Trạch vừa mở miệng, Vệ Nhiên đã luồn lưỡi vào miệng y rồi quấn lấy lưỡi y. Nước miếng chảy ra từ khóe miệng Vệ Trạch, chút ít kháng cự của y dần chuyển thành thở dốc, hai tay cũng do dự choàng lên cổ anh trai, ngay cả chân cũng quấn lấy hông Vệ Nhiên.

Ánh mắt Vệ Nhiên rốt cuộc dịu xuống, gã ôm Vệ Trạch, hôn đôi môi run rẩy của đối phương. Nếu nói kỹ thuật hôn của Vệ Trạch còn non nớt thì chẳng thà nói rằng cả hai người họ đều chưa thành thạo. Chốc lát họ đã mất kiểm soát, Vệ Nhiên ngày càng ngang ngược khiến Vệ Trạch không thở nổi. Y ngã xuống nệm, bị anh trai đè sát lên người.

"Vệ Trạch?" Vệ Nhiên khẽ gọi, nước miếng dính trên môi hai người vẫn tiếp tục rỉ ra, khiến bờ môi Vệ Trạch nhuộm một tầng nước sóng sánh.

Sương mù giăng đầy đôi mắt Vệ Trạch, y giả bộ già dặn nhưng lại là một cậu nhóc chưa có kinh nghiệm tình trường. Để bây giờ bị Vệ Nhiên khều lửa dục, y chỉ biết mơ màng gọi "Anh cả". 

Vệ Nhiên buồn cười, vùi đầu hôn hít hồi lâu, đầu gối dễ dàng tách mở hai đùi Vệ Trạch. Vệ Trạch vừa rên rỉ vừa khịt mũi đầy bất mãn, đại khái là vì quần Vệ Nhiên cọ lên đùi làm y khó chịu, khiến y chun mũi tránh né. Vệ Nhiên đổi sang dùng ngón tay sờ, hết sờ lại bóp âm đế nho nhỏ. Vệ Trạch không quấy, anh trai đã dịu dàng hơn hẳn mà vẫn moi ra được một đống nước của y.

"Anh cả..." Vệ Trạch bỗng nắm bả vai anh trai, cố làm mình tỉnh táo hơi đôi chút. Bấy giờ thấy ánh mắt ôn hòa đan xen đắc ý của anh trai là y lại ngó lơ âm đạo ướt đẫm, nhấc chân cọ lên eo gã, "Đừng bảo đút vào thế nào anh cũng không biết nhé?"

Dịu dàng mới nở trong lòng Vệ Nhiên tan thành mây khói, gã khuấy mạnh cái lỗ ướt mềm, "Cậu thì nếm rồi cơ đấy?"

"Dĩ... dĩ nhiên tôi..." Dĩ nhiên Vệ Trạch còn nguyên đai nguyên kiện, nhưng việc quái gì y phải thừa nhận chứ. Y liền gằn giọng, "Cơ thể tôi thế này, lại có lắm anh em xung quanh, ai có thể chưa từng chạm vào tôi?"

Vệ Nhiên biết em trai bốc phét. Vùng kín của y hồng hào, non nớt, khít rịt, rõ ràng cho thấy chưa từng bị đụng đến, nhưng nghe y nói dối vậy gã vẫn vô cùng phẫn nộ, liền hung tợn moi móc khiến nước dâm tràn trề, "Một lũ phá của." 

"Anh... anh quản được tôi chắc?" Âm đạo vừa đau vừa tê, Vệ Trạch giận điếng người, "Anh thì là... cái thá gì..."

"Tôi là anh cậu." Vệ Nhiên banh chân đối phương ra, kéo kéo môi nhỏ, "Gọi 'anh cả' cho tôi."

"... Cứ nằm đấy mà mơ." Vệ Trạch vô thức xoa nắn bầu ngực trong khi miệng vẫn cố tình kháng cự.

Vệ Nhiên càng phẫn nộ, gã ghét nhất cái điệu bộ đã hứng tình lắm rồi mà còn không chịu nhượng bộ của em trai nên càng ra sức bắt nạt y. Sau đó gã không dùng ngón tay nữa mà lôi một quả cầu xinh xắn ra từ trong túi, "Bây giờ gọi tôi một tiếng 'anh cả' vẫn còn kịp đấy."

Vệ Trạch nghiến răng chửi, "Khốn kiếp!"

Vệ Nhiên cười gằn, chạm hờ vật kia lên tai Vệ Trạch. Vệ Trạch thấy nó rung bần bật thì kinh hoàng, vội vàng với tay muốn giật lại nó, nhưng Vệ Nhiên vẫn nắm chặt quả trứng nhỏ chấn động rồi đè lên núm vú y, "Loại đồ chơi này chưa phổ biến đâu, tôi đem từ nước ngoài về, cho cậu thử trước vậy."

Chẳng mấy chốc đầu ti Vệ Trạch đã bị quả trứng làm đỏ ửng, cảm giác tê dại chèn ép y, y nằm bẹp xuống giường lắc đầu nguầy nguậy, hai chân xoắn chặt, cuối cùng nức nở ôm cánh tay Vệ Nhiên, "Anh... anh cả... bên kia nữa..."

Vệ Nhiên nghe theo, dùng trứng rung cọ bên ngực còn lại của y rồi chậm rãi lần xuống dọc theo đường cong mềm mại, quanh quẩn bên đùi, mân mê dần đến âm đạo. Trứng rung là do Vệ Nhiên tình cờ mua trên đường về nhà, vốn cũng chẳng nghĩ sẽ dùng nhanh như vậy, dẫu sao Vệ Trạch vẫn chưa được khai phá, gã sợ y sẽ không chịu nổi thứ này. Ai ngờ Vệ Trạch quá gợi đòn, Vệ Nhiên cố kiềm chế mà cuối cùng vẫn không nhịn được đè trứng rung lên miệng lỗ nhỏ của y.

"Anh cả!" Eo Vệ Trạch giật bắn, mắt nhỏ mấy giọt lệ, "Anh... anh mau lấy ra đi..."

Vệ Nhiên không ngờ y phản ứng mãnh liệt đến thế, bèn di chuyển trứng rung xung quanh môi nhỏ đang ửng đỏ dần, ngón tay nhớp nháp dâm thủy tràn ra từ âm đạo. Nhưng Vệ Trạch càng nhượng bộ gã lại càng không dừng được, gã ghì trứng rung lên âm đạo, nhìn Vệ Trạch giãy giụa trong vô ích đến khi buông xuôi, nhìn y bụm mặt nghẹn ngào, bé bướm múp rụp sưng lên, từng dòng nước sền sệt nối nhau ứa ra ngoài làm ướt đẫm một mảng ga giường.

"Anh cả..." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, núm vú tròn mẩy cọ lên ngực gã, "Anh mau lấy..."

"Giờ lại biết gọi 'anh cả' rồi à?" Vệ Nhiên bóp eo Vệ Trạch, hơi nhấc trứng rung lên, dâm thủy dinh dính bọc lên nó. Vệ Nhiên thấy cơ thể nóng ran, chỉ thiếu điều cởi hết quần áo rồi mây mưa với em trai.

"Anh ơi..." Vệ Trạch như thở không ra hơi, rõ ràng ngực y không bị chèn ép mà lại thấy khó chịu hơn cả lúc quấn băng. Y cuộn ngón chân, uốn éo người, "Anh... nữa đi... sờ nữa đi mà..."

Khóe miệng Vệ Nhiên nhếch lên hài lòng, gã vạch mở môi bé rồi nhét thẳng trứng vào.

"Anh cả!" Vệ Trạch thét lên, ngồi bật dậy, vội vàng lần tay xuống hòng lấy quả cầu trong cơ thể ra. Nhưng Vệ Nhiên đã nhanh chóng ghì tay y lên đỉnh đầu. Y điên cuồng giãy giụa, âm đạo phát ra tiếng nước sì sụp, tường thịt bị mài nóng, mồ hôi lẫn nước mắt chảy xuống gối đầu.

Vệ Nhiên dễ dàng áp bức Vệ Trạch, rồi lại vuốt ve khuôn mặt nhòa nước mắt của y, "Phun nước trước mặt tôi sướng lắm phải không?"

Vệ Trạch xấu hổ. Khuôn mặt tương tự mình của Vệ Nhiên và mối quan hệ quái dị giữa hai người tạo nên một luồng khoái cảm bí ẩn, y thấy trứng rung trong cơ thể - nhờ có dâm thủy bôi trơn - đang len lỏi sâu hơn, tường thịt liên tục bị công kích, cảm giác khổ sở xen lẫn sung sướng ập tới khiến y khoan khoái hơn hẳn lúc tự mình thủ dâm.

Tuy nhiên kẻ chơi y ra nước có liên kết máu mủ sâu đậm với y. Vệ Trạch vùi mặt vào vai Vệ Nhiên, nghẹn ngào cắn cổ gã. Bị anh ruột phát hiện bí mật cơ thể và thậm chí còn bị gã chạm vào là những điều y chưa từng ngờ được. Nhưng khoái cảm cuộn trào từng đợt làm y bất chấp việc về sau Vệ Nhiên sẽ đối xử với mình ra sao, y ghé tai gã cầu xin, "Lấy ra giúp em đi mà, anh thân mến."

Hơi thở nóng bỏng và gấp gáp của em trai phả bên tai bên cổ, Vệ Nhiên đầm đìa mồ hôi, ôm lấy Vân Trạch, nắn bóp mông y. Trứng rung trong cơ thể Vệ Trạch tụt vào sâu hơn nữa, sắp chạm tới màng trinh yếu ớt. Vệ Trạch quýnh lên ôm cổ anh trai, "Anh... anh cả của em..."

Vệ Nhiên nghe mà mở cờ trong bụng.

"Giúp em với..." Mắt Vệ Trạch lại nhỏ lệ, hai chân quấn bên hông Vệ Nhiên, háng không ngừng cựa quậy cọ lên dương vật sưng phồng trong quần gã, "Anh ơi, giúp em..."

Vệ Nhiên mới mò xuống hạ thân Vệ Trạch mà lòng bàn tay đã ướt nhẹp dâm thủy, gã gảy âm vật, "Gọi thêm mấy tiếng nữa cho anh nghe."

"Anh cả... anh cả thân mến..." Vệ Trạch sắp khóc, "Ngứa quá, anh lấy ra giúp em..."

Nhưng Vệ Nhiên lại càng gắng sức xoa bóp âm vật của y. Vệ Trạch sợ đến mức lại bắt đầu chửi bậy, móc mỉa anh trai không biết hầu hạ người ta. Y đã xuất tinh mấy lần, đùi trong toàn nước, lỗ thịt hấp háy nhả thêm chất lỏng, cuối cùng sợ hãi rên lên, ưỡn ngực, núm vú bởi thế cạ vào ngực Vệ Nhiên, tiếp đó mất sức đổ vật xuống giường. Cực khoái qua đi, trứng rung bị dòng nước đẩy ra ngoài âm đạo kéo theo một vũng nước to đùng.

Vệ Trạch vừa ấm ức vừa khổ sở, hận Vệ Nhiên không giúp mình nên đạp cho gã mấy phát. Vệ Nhiên thấy y như con thú non giận dữ, ánh mắt rưng rưng đã biến mọi lời mắng mỏ của y thành nũng nịu.

"Khốn kiếp... tôi phải đuổi anh ra ngoài..." Vệ Trạch giận lắm, đầu đầy mồ hôi, "Cái nhà này... không có chỗ cho anh..."

Vệ Nhiên lại đeo kính lên, ôm y vào lòng, nhéo gáy y một cái, "Anh muốn xem em đuổi anh đi thế nào."

"Anh thật sự muốn tranh gia sản với tôi à?" Vệ Trạch tỉnh táo hơn chút.

Vệ Nhiên không trả lời vấn đề này, chỉ vui vẻ xoa đầu y, hỏi, "Em thắng nổi anh không?"

"Đùa à, làm quái gì mà tôi không thắng?"

"Với bộ dạng này của em hả?" Vệ Nhiên chạm lên đùi Vệ Trạch, "Thay vì gả chồng?"

"Anh... anh không được nói ra ngoài!" Vệ Trạch tái mặt, "Mẹ kiếp, nếu anh dám nói ra ngoài, tôi sẽ... sẽ ..." Y ấp úng hồi lâu mà vẫn không tìm ra điểm yếu của Vệ Nhiên, chỉ đành ngẩn ngơ, đáy lòng ấm ức.

Vệ Nhiên bật cười, cố tình liếm yết hầu y, "Em sẽ làm sao?"

"... Vô liêm sỉ!" Vệ Trạch cố mắng đến cùng rồi quay phắt đầu đi không muốn nhìn mặt người ta.

Vệ Nhiên cũng không ép buộc y, liếm một hồi gã dừng lại nói, "Anh sẽ không nói cho người khác."

"Anh tốt vậy cơ à?" Vệ Trạch cười khẩy nhìn trứng rung dính đầy dâm thủy một bên.

"Em là em trai anh." Vệ Nhiên hôn môi y, "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên anh sẽ không nói cho người khác biết."

Vệ Trạch nghe vậy cụp mắt, hiểu anh trai ám chỉ điều gì.

Gió nóng râm ran thoảng mùi tình dục, Vệ Trạch bối rối nhìn khuôn mặt rất giống bản thân, cuối cùng khịt mũi.

"Đáng ghét."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro