Chương 7. Ức hiếp em trai trong phòng y tế

(mỏ vịt play)

Vệ Trạch ngủ suốt đường về, trước khi về phòng có tỉnh một lần, thấy anh trai thì chui tọt vào lòng gã mà không sợ nóng. Vệ Nhiên gói kỹ y bằng âu phục rồi bế về phòng ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tắm rửa cho y. 

Thằng nhóc này nằm trong bồn tắm cũng không ngoan, đã gật gà gật gù trên đùi Vệ Nhiên rồi mà còn không quên cọ cọ gậy thịt sưng phồng dưới háng gã. Vệ Nhiên vừa bực vừa buồn cười, rửa sạch tinh dịch trên dương vật cho y, lại lau chùi cẩn thận âm hộ sưng tấy, sau đó bọc Vệ Trạch trong khăn tắm, thả về giường.

Vệ Trạch ngủ rất say, vậy mà lúc anh trai nằm xuống vẫn vô thức lăn đến gần.

"Cũng chỉ có lúc này mới ngoan." Vệ Nhiên tháo mắt kính, xoa vết đỏ trên sống mũi và than khẽ.

Cái tay Vệ Trạch đang khoác trên cổ tay Vệ Nhiên hơi cử động, có vẻ bất mãn với lời nói của gã.

"Gợi đòn mà." Vệ Nhiên nhẹ nhàng trở mình nhéo má Vệ Trạch, tiếp đó không nhịn được cúi đầu hôn, hôn hít một hồi lại kéo y nằm sấp trên ngực mình.

"Anh cả..." Vệ Trạch mê man mở mắt.

"Không sao, ngủ đi." Vệ Nhiên vỗ lưng y, sau đó tay trượt xuống bên hông Vệ Trạch.

"Anh cả..." Vệ Trạch vùi mặt vào người anh, mơ màng than, "Nóng quá."

"Nóng mà còn chui vào lòng anh?" Vệ Nhiên cười, Vệ Trạch trong lồng ngực hắn đã ngủ thiếp đi mất, trán y lấm tấm mồ hôi mà tay vẫn ôm chặt eo anh trai.

Vệ Nhiên cho rằng sáng hôm sau thức dậy Vệ Trạch sẽ nổi giận, dẫu sao y cũng bị trứng rung hành hạ cả ngày nên chắc chắn bực tức. Ai ngờ Vệ Trạch dậy xong chỉ nằm sấp trên giường không chịu đi học, thấy anh trai đồng ý liền vui vẻ nằm xuống.

"Anh cả, em muốn ăn dưa hấu." Vệ Trạch lại gần anh trai kéo kéo ống quần hắn.

Vệ Nhiên lập tức đứng dậy, "Anh đi mua cho em."

Vệ Trạch cười vui vẻ, thế rồi liếc thấy sống mũi anh trai còn đọng một giọt mồ hôi, y ngẩn ra, "Để người ở đi đi."

"Đúng lúc phải đi bàn mấy chuyện." Vệ Nhiên từ chối, "Em ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung."

"Trời nóng vậy, em chạy đi đâu được?" Vệ Trạch thầm thì. Thấy anh trai chỉnh cà vạt trước gương, y lại bắt đầu nhộn nhạo trong lòng, chân trần chạy qua kéo cổ áo Vệ Nhiên.

"Đừng nghịch." Vệ Nhiên mỉm cười.

Vệ Trạch thấy anh trai không tức giận là gan càng lớn, nhảy lên lưng Vệ Nhiên không chịu xuống.

"Tiểu Trạch đừng nghịch nào." Vệ Nhiên thở dài, cõng Vệ trạch ra khỏi phòng ngủ, đến trước cửa mới thả em trai xuống, "Bên ngoài nắng lắm."

Vệ Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân một hồi, lúng túng gãi mũi, "Em muốn dưa lạnh."

"Nóng vậy anh tìm đâu dưa đá cho em?"

Vệ Trạch suýt thì bật thốt "Thúy Điểu các", nhưng sợ anh trai nổi giận nên cố nhịn, chỉ đứng ở cửa lằng nhà lằng nhằng không chịu về phòng.

"Được rồi được rồi, anh mua đá về cho em." Vệ Trạch đẩy y quay lại, khuyên với giọng buồn cười, "Về nằm đi."

Bấy giờ Vệ Trạch mới mãn nguyện, với lấy tờ báo quay lại phòng ngủ, nằm sấp trên giường đọc báo mà lòng hơi bứt rứt.

Không có anh trai ở bên Vệ Trạch mất sức sống hẳn, trước kia Vệ Nhiên chưa trở lại y không nhận thấy điều này, vẫn ngày ngày đến Thúy Điểu các tìm thú vui. Mà khi ấy y cũng không thân với anh trai như bây giờ nữa. Hiện tại Vệ Nhiên đã về, Vệ Trạch bỗng thấy căn nhà như có thêm hơi ấm.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe hơi, đoán chừng là Vệ Nhiên vừa lái xe đi rồi, Vệ Trạch trở mình úp báo lên mặt, hơi gió nóng ran xen lẫn mùi mực in thoang thoảng trên chóp mũi. Y nhích sang bên Vệ Nhiên thường nằm, mơ màng ngủ mất.

Y tỉnh lại khi Vệ Nhiên đã quay về, đang ngồi ở mép giường cởi âu phục.

Vệ Trạch ngáp một cái, xoay mình dùng mũi chân gãi eo anh trai, "Anh cả."

"Dậy rồi à ?" Vệ Nhiên tháo cà vạt, còn chưa quay đầu đã thấy vai nặng xuống. Thì ra Vệ Trạch đã nằm đè lên lưng gã, khua tay gỡ kính của gã.

"Dưa đang ướp lạnh dưới tầng, chờ lát." Vệ Nhiên cởi khuy cổ áo, tiếp đó xoay người ôm Vệ Trạch, "Ngủ thêm tí nhé?"

Vệ Trạch không chịu, "Em muốn ăn dưa hấu."

"Anh cầm lên cho em." Vệ Nhiên đành đứng dậy, chẳng qua chưa đi được mấy bước lưng đã nặng tiếp.

Vệ Trạch đắc ý ôm cổ anh trai, "Anh cõng em đi."

Vệ Nhiên vỗ mông y rồi thật sự cõng y xuống tầng. Trên bàn đặt một quả dưa ướp trong chậu đá, Vệ Trạch thấy mà thèm, giục anh trai đi nhanh hơn.

"Còn biết sai bảo người khác nữa." Vệ Nhiên đặt Vệ Trạch xuống ghế, nhéo má y, "Sai khiến anh thích lắm hả?"

Trong mắt Vệ Trạch chỉ còn lại màu xanh dưa hấu, y giương mắt nhìn, xin anh trai bổ dưa cho mình.

"Gọi 'anh cả' cho anh nghe chút đã." Vệ Nhiên gãi mũi Vệ trạch.

"Anh cả, anh cả yêu dấu." Vệ Trạch kéo áo gã rồi thơm lên má gã, "Anh tuyệt vời nhất."

Vệ Nhiên xoa tóc y, cầm dao bổ dưa thành hai nửa. Vệ Trạch đứng bên cạnh túm lấy một nửa, múc một thìa lớn, chẳng qua chưa đưa lên miệng đã chần chừ. Y len lén liếc nhìn Vệ Nhiên, thấy áo sơ mi của gã ướt đẫm mồ hôi thì lúng túng kề thìa dưa lên miệng gã, "Này, cho anh."

Ánh mắt Vệ Nhiên hơi sáng, khóe miệng tươi cười. Gã há miệng ăn rồi cúi đầu hôn môi Vệ Trạch, vị trái cây ngon ngọt và mát mẻ ngập tràn trong khoang miệng.

Vệ Trạch nhớ dưa hấu, không chịu dây dưa với Vệ Nhiên. Y rầm rì một lúc, anh trai thả y ra, ngồi một bên ghế đọc điện báo. Vệ Trạch ăn đã đời, cầm thìa múc hết lần này đến lần khác, ruột dưa chưa lạnh hoàn toàn nên ngọt hơi gắt, Vệ Trạch co chân lên ghế ăn sướng rồi mới nhớ tới anh trai.

"Này." Vệ Trạch lại kề một thìa dưa hấu lên mép Vệ Nhiên.

Vệ Nhiên há miệng ăn trong khi không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện báo. Vệ Trạch lại múc một thìa đưa tới, thấy sự chú ý của anh trai chẳng hề dời đi, y bực tức cất thìa, nhào qua hôn môi Vệ Nhiên, nếm được đầy vị dưa hấu ngọt ngào.

"Nghịch cái gì?" Vệ Nhiên đặt y lên đùi, ném điện báo qua một bên, "Ăn no rồi hả?"

"Anh cả chơi với em một lúc đi." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, "Đọc điện báo nhiều chán lắm."

"Còn sức chơi?" Vệ Nhiên bóp eo y, "Hết sưng rồi à?"

Mặt Vệ Trạch thoắt đỏ, nhớ tới hôm qua buông thả đến mức nào, y đang định nổi giận thì điện thoại bên bàn bỗng reo lên.

Vệ Trạch tuột xuống khỏi đùi anh trai, chạy tới nghe, ra là cậu cả nhà họ Trần.

"Cậu Vệ cứu tôi với!" Cậu cả họ Trần lớn tướng rồi mà còn bật khóc, "Cha tôi ép tôi cưới vợ!"

Vệ Trạch nắm ống nghe cười nghiêng ngả, bảo cậu ta, "Chuyện vui mà."

"Tôi thật sự không muốn kết hôn..."

"Thế thì đừng cưới." Vệ Trạch cười xong đáp, "Có gì ghê gớm."

"Cậu hai đừng nói đùa, tôi không cưới thì ông già nhà tôi sẽ chặt chân tôi đấy." Cậu Trần bên kia nước mắt nước mũi ròng ròng, "Cậu xem có cách nào giúp tôi đi mà."

Vệ Trạch đảo mắt, liếc anh trai, nói nhỏ, "Được, gặp chỗ cũ, tôi giúp cậu." Nói xong cúp điện thoại, mặc quần áo rón rén chuồn ra ngoài.

"Nóng thế này em muốn đi đâu?" Vệ Nhiên đặt điện báo lên bàn, "Anh đưa em đi."

Vệ Trạch hơi cứng người, tỉnh bơ nói láo, "Đi học nghe thầy giảng bài."

Vệ Nhiên nhíu mày, đứng dậy lên tầng, "Chờ anh lát."

Vệ Trạch nhìn dáo dác, gật đầu, nhưng lại thừa dịp anh trai lên tầng để lén chạy đi, chẳng qua chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng còi xe hơi.

Vệ Nhiên xanh mặt bước xuống xe, túm cổ Vệ Trạch nhét vào ghế sau.

"Anh cả." Vệ Trạch cúi đầu bất đắc dĩ.

"Đợi về nhà dạy dỗ em." Vệ Nhiên cười khẩy, "Có bản lĩnh đấy, mới đi lên mấy phút đã dám chạy rồi."

Vệ Trạch run người, cố giữ bình tĩnh, "Dù sao anh cũng tìm được em mà."

Vệ Nhiên khịt mũi khinh bỉ, hồi lâu mới dữ dằn hỏi, "Ai vừa gọi điện cho em?"

"Còn có thể là ai chứ... Cái thằng nhát gan Trần Sĩ Hồng ấy." Vệ Trạch cởi một khuy áo, "Nhờ em giúp cậu ta thôi."

Trần Sĩ Hồng chính là cái gã họ Trần xui xẻo. Vì không muốn cưới vợ mà mài mặt cầu xin Vệ Trạch giúp đỡ. Vệ Nhiên nghe vậy hơi biến sắc, im lặng đưa Vệ Trạch đến cổng trường, lạnh lùng nhìn y mở cửa xe chạy vào, sau đó một lát lại không nhịn được xuống đi theo.

Dĩ nhiên Vệ Trạch không biết anh trai mình sẽ lén lút bám chân, y vừa nghĩ xem nên giúp Trần Sĩ Hồng kiểu gì vừa thong thả bước vào phòng y tế. Đám phá của bọn họ coi phòng y tế là căn cứ hội họp bí mật, bất kể có đại sự hay không cũng đều chụm đầu vào đây. Quả nhiên cậu Trần đang ngồi bên trong, mặt mày ủ ê, thấy Vệ Trạch đến là chỉ thiếu nước nhào tới ôm đùi của y.

Vệ Trạch ngứa mắt cái điệu bộ này của cậu ta, khoanh tay tựa vào cửa cười khẩy, "Chuyện nhỏ như con thỏ, bỏ chạy đi."

Trần Sĩ Hồng vỗ đầu, "Ừ nhỉ."

Vệ Trạch móc một tấm chi phiếu từ trong ngực, đạp mông cậu ta, "Ra ngoài lánh nạn tạm đi."

"Ai ui cậu hai hào phóng quá." Trần Sĩ Hồng hớn hở nhận tấm phiếu rồi gật đầu chạy ra ngoài, "Chờ qua trận này tôi mời một bữa, cậu nhất định phải nể mặt tôi đấy."

"Cậu cút đi..." Vệ Trạch cười mắng, "Có tí chuyện vặt mà xem cậu quýnh lên thế nào kìa."

Trần Sĩ Hồng vui vẻ ra ngoài, còn chưa đi được hai bước đã nhìn thấy Vệ Nhiên đằng đằng sát khí. Cậu ta lập tức run bần bật, suýt quỳ sụp xuống, run sợ nép sát tường cười khổ, "Cậu... cậu cả cũng tới đây ạ?"

Vệ Nhiên thấy cậu ta là lại nhớ nội dung bức điện báo, giận điên người, bóng gió giễu cợt, "Ồ, tôi tưởng là ai, thì ra là cậu Trần."

Trần Sĩ Hồng nghe vậy hoảng chết luôn, dính vào tường lết ra ngoài.

Vệ Nhiên bấy giờ chỉ một mực nghĩ về thằng em trai không chịu tỉnh ngộ, chẳng thừa hơi sức để ý tên công tử thỏ đế này. Gã đá văng cửa phòng y tế, lại thấy Vệ Trạch đang ngồi trên giường bệnh tháo vải băng ngực ra.

"Anh cả?" Vệ Trạch sợ hết hồn, đứng phắt dậy, "Sao anh vẫn chưa đi?"

Vệ Nhiên khóa trái cửa, sau đó vừa đi về phía giường bệnh vừa tháo cà vạt, kế đến túm tay Vệ Trạch cột lên đầu giường.

"Chết tiệt!" Vệ Trạch không hiểu anh trai giận cái gì, chỉ biết giãy giụa, Vệ Nhiên xé nốt đống vải chưa tháo hết trên ngực y ra rồi vùi đầu mút.

"Anh cả..." Vệ Trạch mới bị hút mấy cái đã chịu thua, "Thêm nữa..."

Vệ Nhiên liếm bầu vú mềm mại, cắn lên núm vú tròn vo, uống đầy sữa thơm xong bỗng đứng dậy nắm cằm Vệ Trạch, "Em cho nó nhìn?"

Vệ Trạch không hiểu hỏi ngược lại, "Nó... nào?"

Vệ Nhiên nghe thế hằm hè đứng dậy, lục tung ngăn kéo bên cạnh tìm dụng cụ mở rộng hình mỏ vịt, sau đó lột quần Vệ Trạch và dùng hai ngón tay banh mép lồn ra, "Em có nói hay không?"

"Em... em nói gì?" Vệ Trạch kinh hoàng, "Anh... anh đừng dùng cái đấy..."

Ham muốn độc chiếm của Vệ Nhiên hoàn toàn bùng nổ. Hễ nghĩ đến việc đôi gò bồng đào mềm mại của Vệ Trạch bị kẻ khác nhìn thấy là gã lại phát điên, dùng mỏ vịt mở rộng âm đạo Vệ Trạch.

"Anh cả!" Vệ Trạch sợ phát khóc, hai chân dang rộng, lỗ thịt lộ ra, thịt non đỏ hỏn hơi lợt ra ngoài, nước dâm từ từ nhỏ xuống.

"Nói." Vệ Nhiên thong thả cởi quần, "Thằng họ Trần kia đã thấy chưa?"

Bấy giờ Vệ Trạch mới hiểu anh trai nổi giận cái gì. Y lấy làm ấm ức, "Chỉ có mình anh thấy thôi..."

"Thật?" Vệ Nhiên cởi quần áo xong cũng không vội thỏa mãn Vệ Trạch mà cúi đầu hôn cổ tay bị cà vạt trói lại của y, "Vậy nó tìm em làm gì?"

Vệ Trạch nhìn chằm chằm dương vật cương cứng của người đối diện, âm đạo bị mỏ vịt banh ra một lỗ lớn nhơm nhớp nước, y lẩm bẩm, "Cắm vào... anh cả mau cắm vào..."

Vệ Nhiên trèo lên giường kéo tấm rèm bên cạnh lại, trầm giọng tra hỏi, "Nói cho anh nó tìm em làm gì rồi anh thỏa mãn em."

Tuy là một cậu ấm đoảng mọi mặt nhưng Vệ Trạch lại được cái không bán đứng bạn. Huống hồ y chỉ sợ Vệ Nhiên nghe xong nổi giận, vạch trần chuyện này ra, như vậy Trần Sĩ Hồng sẽ hết đường chạy thoát. Nghĩ đoạn y sống chết không nói, mà y càng như vậy thì lửa giận trong lòng Vệ Nhiên càng cháy rực. Gã không những không cắm vào âm đạo ngập ngụa nước mà còn cúi đầu thổi hơi vào cái lỗ mở rộng.

Hơi gió ấm áp luồn sâu bên trong khiến Vệ Trạch lên đỉnh, khóc nấc, bắn nước tung tóe lên khóe miệng Vệ Nhiên, sau đó bị gã liếm sạch sẽ.

"Có nói hay không!" Vệ Nhiên kiềm chế lửa giận bừng bừng, dùng mỏ vịt mở âm đạo lớn hơn nữa.

"Đau quá!" Vệ Trạch khóc òa, hai tay bị trói giãy giụa kịch liệt, âm đạo rất tê, dụng cụ lạnh băng ướt đẫm dâm thủy rồi nóng dần lên theo nhiệt độ cơ thể.

"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên cúi đầu đè lên người Vệ Trạch, chèn ép cặp bánh bao trước ngực y, cố nén ghen tuông mãnh liệt và khàn giọng nói, "Em là của anh."

"Em là của anh..." Vệ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, eo không ngừng ưỡn ra, chỉ mong anh trai có thể nhồi kín cái miệng đói khát, "Chỉ có anh có thể vào trong em..."

"Ngoan lắm." Sắc mặt Vệ Nhiên đã khá hơn, gã rút mỏ vịt ra rồi thúc hông đâm vào âm đạo múp rụp, muốn đụ sao cho thật tàn nhẫn.

"Tiểu Trạch, nói cho anh biết em và Trần Sĩ Hồng nói chuyện gì." Vệ Nhiên híp mắt, "Nói rồi anh sẽ bắn cho em."

Vệ Trạch đỏ vành mắt, cúi đầu nhìn âm đạo bị cắm phun nước tràn trề, ấp úng không chịu nói. Y không nói thì dĩ nhiên Vệ Nhiên sẽ giận, gã lại đè eo Vệ Trạch hung ác rút ra thúc vào, giã đến mức Vệ Trạch không bắn tinh nổi nữa.

"Anh cả... anh đút no em được không?" Vệ Trạch khó chịu gần chết, chỉ mong mau anh bắn cho mình, "Em muốn được anh rót đầy."

"Vậy nói xem em và nó nói chuyện gì." Vệ Nhiên nâng chân Vệ Trạch rồi đâm mạnh vào. Mỗi lần rút ra, dương vật nóng bỏng đều mang theo làn sóng dâm ào ào tuôn chảy làm ướt đẫm giường bệnh.

Vệ Trạch tính bướng, dù có đói khát đến mấy cũng không bán bạn. Y liều chết không hé nửa lời để rồi bị anh trai điên cuồng đâm chọc đến khi tầm mắt y tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Vệ Nhiên giận không biết trút đi đâu. Gã tháo cà vạt, ôm Vệ Trạch đã mềm nhũn và tiếp tục làm tình thô bạo, lúc lâu sau mới thỏa mãn rên một tiếng rồi bắn ra, tinh dịch đậm đặc tưới đầy tử cung mềm ướt, bắn đến mức bụng của Vệ Trạch hơi phồng.

Vệ Trạch hơi co giật, tiếp đó nằm mềm ra trên giường. Vệ Nhiên nằm trên người y thở hổn hển một hồi rồi đứng dậy mặc quần áo, xụ mặt bế Vệ Trạch ra ngoài. Chẳng qua gã càng nghĩ càng giận, lái xe về đến tận nhà rồi mà vẫn còn căm tức, lại dùng cà vạt buộc cổ tay Vệ Trạch lên thành giường.

"Anh xem em còn có thể chạy đi đâu." Vệ Nhiên tháo mắt kính, cười khẩy, đè lên người Vệ Trạch, ngón tay nóng bỏng vuốt ve khuôn mặt của y, "Cả đời em chỉ được ở bên cạnh anh, không cho đi nơi nào hết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro