Chương 205
Lâm Vũ Hạo nghe bạn lữ Phương Thiên Nhai nói vậy, trong lòng lập tức hiểu rõ. Khó trách Thiên Nhai lại nói Hầu gia chỉ là con bọ ngựa. Thì ra phía sau còn có con hoàng tước khác. Thì ra còn một làn sóng người thứ ba, thảo nào Thiên Nhai không tiếc vận dụng luôn hai cái tứ cấp hồn hoàn, cũng phải tốc chiến tốc quyết!
Phùng Thiên Khải nghe lời Phương Thiên Nhai, sắc mặt khó coi vô cùng, dẫn theo bốn người còn lại cùng bước ra.
Phương Thiên Nhai thấy đối phương có năm người, kẻ cầm đầu mặc bạch bào, thực lực tướng cấp cửu tinh. Bên cạnh hắn là một tử bào hồn sủng sư tướng cấp thất tinh. Phía sau ba người còn lại đều chỉ là nhị cấp hồn sủng sư, hẳn là tử chất của hai kẻ kia, dung mạo rất giống.
Năm người vừa xuất hiện, Sâm Bảo đã lập tức báo cho chủ nhân nhà mình: hồn sủng của cả năm đều là Tầm Bảo Thử. Lâm Vũ Hạo biết tin, lập tức truyền âm cho Phương Thiên Nhai. Phương Thiên Nhai gật đầu, thì ra là người của Phùng gia.
Phùng Thiên Khải nhìn Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo, mở miệng nói: "Nhị vị tiểu hữu tuổi chưa đầy trăm mà đã có bản lĩnh như thế, thuận lợi đánh bại Xích Trùng đoạt được Hồn Tuyền Châu, quả nhiên khiến người ta bội phục."
Phương Thiên Nhai cười cười: "Phùng đạo hữu quá khen. Ngươi là người của Tầm Bảo Thành Phùng gia, tìm kiếm cơ duyên đối với ngươi hẳn không phải việc khó. Đã như vậy, hà tất phải cùng chúng ta đối đầu?"
Phùng Thiên Khải nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. Hắn không ngờ đối phương lại nhận ra mình.
Phùng Trạch khinh khỉnh liếc Phương Thiên Nhai một cái: "Ngươi đã biết chúng ta là Phùng gia nhân, vậy mau giao ra Hồn Tuyền Châu, nếu không, đừng trách Phùng gia chúng ta không khách khí với các ngươi."
Phương Thiên Nhai nghe xong, không nhịn được cười lạnh: "Ngươi một cái nhị cấp hồn sủng sư mà cũng muốn không khách khí với ta, e là khó lắm đấy!"
Phùng Trạch bị chọc giận không nhẹ: "Ngươi..."
Phương Thiên Nhai nhìn thẳng Phùng Thiên Khải: "Hoặc đi, hoặc chết. Các ngươi tự chọn!"
Phùng Thiên Khải nghe vậy, sắc mặt biến đổi: "Cái này..."
Phùng Thiên Xương bị một câu này chọc cho giận tím mặt: "Hai tiểu súc sinh các ngươi thật cuồng vọng!"
"Tìm chết!" Phương Thiên Nhai quát một tiếng, vung tay áo lên, từng đạo hỏa diễm vũ tiễn lập tức bắn về phía năm người Phùng gia.
"A..."
Mắt thấy hơn hai trăm mũi vũ tiễn do hỏa diễm tạo thành bay tới, năm người Phùng gia vội vàng lấy pháp khí ra ngăn cản công kích của Phương Thiên Nhai.
Phương Thiên Nhai vung chưởng đánh mạnh xuống đất, trực tiếp phong ấn mảnh không gian này. Sau đó hiện ra một cây trường thương. Lâm Vũ Hạo cũng đồng thời rút ra trường mâu của mình.
"Phốc..."
Phùng Trạch phun một ngụm máu lớn, khiên chắn trước người bị bắn thủng, trên thân trúng ba mũi hỏa diễm vũ tiễn, thi thể lập tức ngã xuống đất.
"Trạch nhi, Trạch nhi..."
Phùng Thiên Xương thấy nhi tử ngã xuống, vội vàng chạy tới xem xét, phát hiện nhi tử đã chết.
Chỉ chốc lát sau, Phùng Chương cũng bị bắn thành con nhím, toàn thân đầy lỗ máu, thê thảm ngã xuống.
Ba nhị cấp hồn sủng sư, chỉ còn Phùng Hoa chưa chết. Sở dĩ hắn chưa chết không phải vì lợi hại, mà chỉ vì trên người có ba món tam cấp phòng ngự pháp khí. Cho nên mới không bị vũ tiễn của Phương Thiên Nhai giết chết, song dù không chết, cánh tay hắn cũng bị bắn ra hai lỗ máu. Ba món tam cấp pháp khí trên người cũng không còn món nào nguyên vẹn, toàn bộ hủy hoại.
Hỏa diễm vũ tiễn ngừng bắn, Phương Thiên Nhai lập tức lao tới Phùng Thiên Khải, vung trường thương trong tay cùng hắn giao chiến. Mà Lâm Vũ Hạo thì cầm trường mâu đánh với Phùng Thiên Xương.
Bàn Bàn trực tiếp từ thức hải Phương Thiên Nhai bay ra, đối diện Phùng Hoa bắn ra từng cây băng chùy dài nửa bức tường.
"A..."
Phùng Hoa kinh hô, vội vàng né tránh, đáng tiếc công kích của tam cấp hồn sủng, nhị cấp hồn sủng sư làm sao chống nổi? Thế nên dù Phùng Hoa không cam lòng thế nào, cuối cùng vẫn chết trong tay Bàn Bàn, toàn thân đầy băng chùy, thi thể trăm ngàn lỗ máu.
"Hoa nhi!" Phùng Thiên Khải thấy nhi tử chết thảm, đau đớn hét lên, trong khoảnh khắc thất thần đã bị Phương Thiên Nhai đâm xuyên vai.
"A..."
Phùng Thiên Khải đôi mắt đỏ ngầu, tung một cước đá về phía Phương Thiên Nhai.
Phương Thiên Nhai nắm chặt trường thương, lùi lại tránh được công kích. Thương rút ra, vết thương trên vai Phùng Thiên Khải lập tức máu chảy như suối.
Phùng Thiên Khải một tay đè vết thương trên vai, tay kia ném ra ba quả tam cấp bạo tạc cầu về phía Phương Thiên Nhai. Phương Thiên Nhai vung tay, linh lực hóa thành ba đạo hỏa diễm thuẫn chắn trước người.
"Ầm ầm ầm..."
Theo từng tiếng nổ liên hoàn, hỏa diễm thuẫn vỡ nát, hóa thành tàn hỏa đầy đất, nhưng Phương Thiên Nhai vẫn không hề hấn gì.
Bàn Bàn bay đến sau lưng Phùng Thiên Khải, từng quả cầu sét to như quả bóng da nện xuống.
Phùng Thiên Khải cảm giác không ổn, vội vàng dựng lên từng đạo hồn lực thuẫn chắn sau lưng, ngăn cản công kích của Bàn Bàn.
Phương Thiên Nhai nhảy vọt tới, trường thương trong tay đâm thẳng Phùng Thiên Khải. Phùng Thiên Khải bị Phương Thiên Nhai cùng Bàn Bàn chủ tớ vây công, trước sau thụ địch, vội phóng ra một con cơ giới thú đỡ lấy Bàn Bàn, sau đó lại dồn toàn lực đối phó Phương Thiên Nhai.
"Thiên Phúc Trư? Ngươi chính là Phương Thiên Nhai của Thiên Nguyệt Học Viện!"
Phương Thiên Nhai cười lạnh: "Ta là ai, với ngươi mà nói cũng không quan trọng. Người chết không cần biết nhiều như vậy."
Phùng Thiên Khải nghe vậy, sắc mặt vặn vẹo: "Chúng ta vô oán vô cừu, ngươi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?"
Phương Thiên Nhai đầy khinh miệt: "Ta đã cho ngươi lựa chọn, nhưng ngươi không đi. Hiện giờ hồn sủng của ta đã bị ngươi thấy. Ngươi nói xem, ta có thể thả ngươi đi được chăng?"
"Ngươi..."
Phương Thiên Nhai không nói thêm, chiêu thức trong tay càng thêm sắc bén, mỗi chiêu mỗi thức đều là sát thủ tuyệt lộ, không lưu tình chút nào.
Phùng Thiên Khải cầm kiếm trong tay, vội vàng đỡ đòn của Phương Thiên Nhai, đáng tiếc hắn chỉ là kiếm tu nửa vời, kiếm thuật cũng không ra gì. Mấy chiêu đều bị Phương Thiên Nhai dễ dàng hóa giải, ngược lại công kích của Phương Thiên Nhai hắn căn bản đỡ không nổi. Chưa đầy trăm chiêu, đã bị đâm hơn ba mươi lỗ máu trên người.
"Ngươi..."
Phùng Thiên Khải còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh bất thiện. Hắn lập tức dựng hồn lực thuẫn.
"Ầm..."
Hồn lực thuẫn vỡ nát, một con thạch trư từ sau lưng hắn bay vọt tới trước mặt. Phùng Thiên Khải cúi đầu nhìn lỗ máu be bét trên ngực mình, ngẩn ngơ một chút, thi thể "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Phương Thiên Nhai thấy Phùng Thiên Khải đã chết, liền nhìn sang phía Lâm Vũ Hạo, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang thật lớn. Tại chỗ xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Phương Thiên Nhai ngẩn người tại chỗ, hồi lâu mới hoàn hồn.
"Vũ Hạo!" Phương Thiên Nhai kinh hô một tiếng, lập tức nhảy vọt qua. Hắn bay vào trong hố sâu, lập tức tìm kiếm bóng dáng bạn lữ.
"Thiên Nhai!" Lâm Vũ Hạo gạt đống thịt nát trên người ra, lộ ra gương mặt mình.
Phương Thiên Nhai nhìn Lâm Vũ Hạo cả người đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu, vội vàng vứt hết tàn chi đoạn tí trên người Lâm Vũ Hạo sang một bên, đào bạn lữ bị chôn bên dưới ra. Thấy tất cả phòng ngự pháp khí trên người Lâm Vũ Hạo đều vỡ nát, trên người, trên mặt chỗ nào cũng là máu, cánh tay có mấy vết thương. Hắn vội lấy thú cốt chữa thương ra trị thương cho Lâm Vũ Hạo.
Lâm Vũ Hạo thở hổn hển một hơi, nói: "Thiên Nhai, ngươi đừng lo, ta không sao. Phòng ngự pháp khí trên người ta đã đỡ phần lớn công kích. Ta chỉ bị chấn động một chút thôi. Ta không ngờ hắn lại đột nhiên tự bạo."
Phương Thiên Nhai vuốt ve gò má trắng bệch của Lâm Vũ Hạo, nói: "Nơi đây không nên ở lâu, chàng vào không gian dưỡng thương trước. Ta mang ngươi rời khỏi đây."
"Hảo!" Lâm Vũ Hạo gật đầu, liền được Phương Thiên Nhai đưa vào không gian.
Không cần Phương Thiên Nhai chỉ huy, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo đã dọn dẹp xong chiến trường, thu chiến lợi phẩm về, đem tất cả thi thể đốt sạch.
Phương Thiên Nhai đánh ra di vong phù, thu hồi Bàn Bàn, đưa Sâm Bảo về không gian, sau đó lấy ra thú cốt phi xa, rời khỏi Xích Hồ.
...
Vài ngày sau, Phương Thiên Nhai đến một tiểu trấn.
Hắn tìm một khách điếm trong trấn nghỉ chân, sau đó giải phong không gian, thả Lâm Vũ Hạo cùng Sâm Bảo chủ tớ ra.
Lâm Vũ Hạo trải qua vài ngày điều dưỡng, thân thể đã hoàn toàn khôi phục.
Phương Thiên Nhai thấy tức phụ đã lành lặn như xưa, rốt cuộc yên tâm. Mấy ngày nay hắn tuy không vào không gian thăm Lâm Vũ Hạo, nhưng hắn là chủ nhân không gian, muốn xem tình hình trong không gian lúc nào cũng được. Thấy tức phụ vẫn luôn tu luyện, hắn cũng không dám quấy rầy.
Lâm Vũ Hạo thấy Phương Thiên Nhai cứ nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ cười cười: "Đừng lo, ta thật sự không sao rồi."
Phương Thiên Nhai nắm tay Lâm Vũ Hạo, nói: "Lần sau cẩn thận một chút. Đây chỉ là tiểu trấn, trong trấn không có tam cấp chú tạo nguyên liệu, đợi đến đại thành, ta sẽ mua tam cấp chú tạo nguyên liệu, lại vì ngươi chú tạo thêm vài món tam cấp phòng ngự pháp khí. Ngoài ra, khi gặp nguy hiểm, nguyên có thể kích hoạt minh văn phòng hộ thuẫn trên người, hồn lực phòng hộ thuẫn cùng linh lực phòng hộ thuẫn cũng có thể dùng."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Ừ, ta nhớ rồi."
Sâm Bảo mặt mày ủ rũ nói: "Không phải chủ nhân nhà ta không dùng mấy thủ đoạn đó, mà là tên kia đột nhiên tự bạo, chủ nhân căn bản không kịp phản ứng. May mà trên người chủ nhân có đủ minh văn phòng ngự pháp khí, nếu không thì phiền phức to."
Lâm Vũ Hạo rất đồng tình: "Quả thật, ta cũng không ngờ tên kia lại đột nhiên tự bạo. May mà lúc ấy Sâm Bảo đang đối phó cơ giới thú của hắn, cách khá xa, nếu không Sâm Bảo cũng gặp nguy hiểm."
Phương Thiên Nhai trầm ngâm một chút: "Có lẽ là vì chúng ta giết nhi tử hắn, lại giết đại ca hắn, cho nên hắn mới tự bạo."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Có lẽ vậy!"
Bàn Bàn nói: "Ai nha, tên kia tự bạo thì tự bạo, chúng ta mặc kệ hắn. Mau xem chiến lợi phẩm đi! Hầu gia năm người kia chẳng ra gì, nhưng Phùng gia nhân thì giàu lắm đấy!"
Sâm Bảo rất đồng ý: "Đúng đúng đúng, xem có bảo bối nào thích hợp cho chủ nhân ta tấn nhập nguyên anh không!"
Phương Thiên Nhai nhìn hai con hồn sủng, bất đắc dĩ gật đầu, lấy ra mười cái trữ vật túi, đem đồ vật bên trong toàn bộ đổ ra: "Sắp xếp lại đi, đều ở đây cả rồi."
Lâm Vũ Hạo, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo lập tức bắt đầu phân loại chiến lợi phẩm trong phòng, cái nào dùng được thì chọn ra, cái nào không dùng được thì để riêng một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro