Chương 233
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một nụ cười.
Lâm Vũ Hạo vui vẻ nói: "Hỏa diễm xà của ta đã tỉnh lại, nó thăng lên ngũ cấp rồi."
Phương Thiên Nhai cũng cười: "Hỏa diễm hổ của ta cũng thăng ngũ cấp." Bởi vì hai đóa thú hỏa cùng lúc bước qua đại cảnh giới, nên Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo cũng được kéo theo tăng lên một tiểu cảnh giới, coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Lâm Vũ Hạo cảm thán: "Không ngờ thú hỏa lại lợi hại đến vậy, trực tiếp kéo theo thực lực hai người chúng ta tăng lên."
Phương Thiên Nhai cười cười: "Cũng không tính quá kinh người. Đã vậy, thực lực chúng ta tăng rồi, chi bằng đi Lôi Minh đảo thôi! Đến Lôi Minh đảo đem thể thuật đề thăng đến ngũ cấp, kẻo sau này không chịu nổi ngọn lửa của thú hỏa."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy, trầm ngâm một lát: "Lôi Minh đảo? Đó là đảo vô chủ đúng chứ?"
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Đúng vậy, Lôi Minh đảo là đảo vô chủ, cũng là luyện thể thánh địa của Nam Châu. Rất nhiều người thích đến đó luyện thể. Trên đảo quanh năm sấm sét bao phủ, cực kỳ thích hợp luyện thân."
Lâm Vũ Hạo nghĩ ngợi: "Muốn đi Lôi Minh đảo thì phải chuẩn bị trước đã, lương thực, dược tề, cùng tất cả vật dụng hàng ngày đều phải mua đủ. Ngoài ra còn phải mua thuyền phiếu nữa."
Phương Thiên Nhai nói: "Không vội, ngày mai chúng ta trước tiên chữa khỏi cho Dương Thanh, đợi lấy được Thất Thải Hồn Châu của hắn rồi, chúng ta cải trang rời khỏi đây, vào thành tìm một gian khách điếm tạm trú, mua sắm những thứ cần mua, mua xong thuyền phiếu là có thể lên đường."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Cũng tốt. Lấy được Thất Thải Hồn Châu rồi, chúng ta tốt nhất nên cải trang, kẻo huynh đệ Dương gia trở mặt."
Phương Thiên Nhai nhìn bạn lữ: "Ta kỳ thực không lo bọn hắn trở mặt. Chủ yếu là lo Liễu gia. Trên Linh Dược đảo này, huynh đệ Dương gia dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là bèo không rễ, còn Liễu gia mới thật sự là địa đầu xà, mới là tồn tại không dễ chọc. Thứ nhất, Đổng Uyển Nhi thân phận bất phàm, ta sợ nàng sẽ tìm ngươi gây phiền phức. Thứ hai, chúng ta nếu chữa khỏi Dương Thanh, Liễu Thanh Thanh cùng Chu Hằng tất nhiên sẽ không vui. Thứ ba, một khi để Liễu gia biết chúng ta thân hoài trọng bảo, có được Thất Thải Hồn Châu, tất sẽ giết người đoạt bảo. Cổ nhân có câu, thất phu vô tội, hoài bích có tội."
Lâm Vũ Hạo cẩn thận suy nghĩ lời bạn lữ, cũng cảm thấy cực kỳ có lý. Liễu gia quả nhiên phiền phức hơn Dương gia rất nhiều. Liễu gia là địa đầu xà, lại có ngũ cấp hồn sủng sư tọa trấn, quả thật không dễ trêu chọc.
"Ừm, cứ làm theo lời ngươi, lấy được Thất Thải Hồn Châu rồi, chúng ta lập tức cải trang rời đi."
Bàn Bàn từ đâu bay ra, uể oải đáp xuống vai Phương Thiên Nhai, liên tục thở dài: "Ai, nếu Sâm Bảo lấy được viên Thất Thải Hồn Châu kia, thực lực lại vượt qua ta mất. Ta thật vất vả mới đuổi kịp nó a."
Phương Thiên Nhai đưa tay xoa xoa đầu Bàn Bàn: "Đừng nghĩ nhiều, hiện tại ngươi cần làm chính là củng cố thực lực, hảo hảo đem Hồn Vương nhất tinh của ngươi củng cố cho vững. Đợi thực lực ngươi vững vàng, viên mãn, lần sau tìm được cơ duyên, sẽ cho ngươi thăng cấp."
Bàn Bàn gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."
Lâm Vũ Hạo bước tới, vuốt vuốt đám lông heo trên lưng Bàn Bàn: "Đừng nóng lòng, trước hết uống hết chỗ dược tề ta luyện cho ngươi đi, uống xong những dược tề đó, thực lực của ngươi rất nhanh sẽ vững. Sâm Bảo trước đây không có dược tề uống, mất cả mười năm mới củng cố được. Ngươi thì khác, có dược tề này, sẽ rất nhanh thôi."
Bàn Bàn gật gù: "Đúng là vậy, ta may mắn hơn nó nhiều. Nam Đại Lục này quả nhiên tốt hơn Tây Đại Lục, không giống Tây Đại Lục, tìm một gốc tứ cấp dược tài cũng khó khăn vô cùng."
Phương Thiên Nhai cũng gật đầu: "Đó là đương nhiên. Nơi tốt thì bảo bối càng nhiều."
Lâm Vũ Hạo ánh mắt tràn đầy hướng tới: "Không biết cao đẳng tinh cầu sẽ như thế nào nhỉ? Chắc chắn môi trường tu luyện tốt hơn hồn sủng sư tinh cầu của chúng ta rất nhiều."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Đó là tự nhiên. Bất quá, nơi tốt cũng không dễ ở, phải có thực lực hơn người mới được cư trú."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Cũng phải."
Phương Thiên Nhai nhìn Sâm Bảo đang ngoan ngoãn đứng trên bàn, rũ đầu không dám chen lời, đưa tay xoa xoa đầu nó: "Sâm Bảo, ngươi thăng tứ cấp cũng đã hai mươi năm, thực lực đã đạt tới Vương cấp nhất tinh đại viên mãn. Ngày mai lấy được Thất Thải Hồn Châu rồi, ngươi vào tu luyện thất tùy thân của ta hảo hảo luyện hóa nó, tranh thủ sớm ngày đề thăng thực lực, biết chưa?"
Sâm Bảo liên tục gật đầu: "Vâng, ta biết rồi. Đa tạ chủ nhân phu."
Phương Thiên Nhai nhìn Lâm Vũ Hạo: "Vũ Hạo, Sâm Bảo đã biết sai rồi, ngươi tha cho nó đi!"
Lâm Vũ Hạo nhìn Sâm Bảo đang đứng trên bàn, bộ dạng đáng thương hề hề, bèn lườm một cái: "Thôi được, lần này tha cho nó. Nhưng trưa chỉ được ăn một quả, tối cũng chỉ một quả thôi."
Sâm Bảo ủy khuất cực kỳ nhìn chủ nhân của mình, nước mắt lưng tròng: "Chủ nhân, một quả ăn không no đâu..."
Lâm Vũ Hạo trừng mắt: "Không no mới đúng, để ngươi nhớ lâu. Lần sau còn dám phạm lỗi, phạt không cho ăn cơm luôn!"
Sâm Bảo vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, ta biết rồi ạ, chủ nhân."
Bàn Bàn nhìn bộ dạng đáng thương của Sâm Bảo, không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Lát nữa ta phải tìm cách trộm ít đồ ăn cho Sâm Bảo mới được, không thì nó đói bụng mất. Cùng là tứ cấp, khẩu vị đều lớn cả, một quả làm sao đủ chứ?
...
Đảo chủ phủ, trong khách phòng.
Dương Hạo nhìn đại ca mình: "Đại ca, viên châu kia là huynh liều mạng mới lấy được, đưa cho Phương Thiên Nhai chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
Dương Thanh khẽ thở dài: "Không còn cách nào khác, ta mà cứ thế này, chẳng mấy chốc sẽ phế mất. Ta đã phế thì giữ viên châu đó còn có ích gì?"
Dương Hạo nghiến răng: "Cũng phải... Chỉ là không biết Phương Thiên Nhai sẽ dùng cách gì trị cho đại ca, cũng không biết hắn có chữa khỏi thật không."
Dương Thanh trầm ngâm một lát: "Phương Thiên Nhai chắc chắn chữa được cho ta. Ta đề nghị ký khế ước, hắn cũng không phản đối, có thể thấy hắn rất có nắm chắc."
Dương Hạo tò mò: "Không biết hắn sẽ dùng loại tứ phúc gì đây?"
Dương Thanh lắc đầu: "Ta cũng không rõ. Bất quá ta biết, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo đều là nhân trung long phượng, rất đáng để kết giao. Nếu lần giao dịch này thành công, không chỉ ta được chữa khỏi, chúng ta còn có thể kết được quan hệ với bọn họ."
Dương Hạo gật đầu: "Đúng vậy. Tứ phúc của Phương Thiên Nhai rất lợi hại, dược tề thuật của Lâm Vũ Hạo cũng không tầm thường. Không ngờ hắn chỉ học có một lần đã luyện chế được loại dược tề mình chưa từng biết."
Dương Thanh thở dài: "Nỗi bi ai lớn nhất của bình dân hồn sủng sư chính là không có danh sư chỉ điểm, cũng không có truyền thừa tốt. Nếu Lâm Vũ Hạo có được một vị danh sư chỉ bảo, dược tề thuật của hắn tuyệt không thua kém Đổng Uyển Nhi. Đừng thấy Đổng Uyển Nhi lớn hơn Lâm Vũ Hạo năm trăm tuổi, ngày sau nếu Lâm Vũ Hạo có cơ duyên tốt, thành tựu nhất định vượt xa nàng."
Dương Hạo gật đầu lia lịa: "Ta cảm thấy Lâm Vũ Hạo còn lợi hại hơn cả Liễu Thanh Thanh. Liễu Thanh Thanh làm sao làm được một ngày đã học thành một loại dược tề chứ!"
Dương Thanh tán đồng: "Quả thật vậy."
...
Hôm sau, huynh đệ Dương gia lại đến bái phỏng nhà Phương Thiên Nhai.
Dương Hạo vừa vào sân đã thấy trong sân đặt hai cái thùng tắm lớn, một thùng chứa một con bàn hải tinh (sao biển mập) tam cấp, thùng còn lại chứa một con Thủy tinh hà (tôm) tam cấp. Hai con hải thú đều là loại to xác, nằm trong thùng tắm phun bong bóng phì phì, bị chủ tớ Lâm Vũ Hạo cùng Sâm Bảo trông chừng, không dám động đậy, chỉ biết ngoan ngoãn nằm im.
Dương Thanh nhìn hải thú trong thùng, không nhịn được cười, chắp tay với chủ nhà: "Nhị vị đạo hữu, đây là muốn giữ chúng ta lại dùng bữa trưa sao?"
Phương Thiên Nhai nghe vậy cũng cười: "Dương thiếu nghĩ nhiều quá rồi. Đây là để chữa bệnh cho ngài, không phải để ngài ăn đâu."
Dương Thanh càng thêm nghi hoặc: "Dùng để chữa bệnh?"
Phương Thiên Nhai cười cười: "Một lát nữa ngài sẽ biết. Ngài và Tam thiếu trước tiên ngồi xuống uống trà đi!"
"Hảo!" Dương Thanh dẫn theo đệ đệ ngồi xuống ghế bên cạnh. Bất quá hai huynh đệ cũng không uống trà, chỉ tò mò nhìn chằm chằm hai con hải thú.
Phương Thiên Nhai bước tới, Sâm Bảo lập tức thả ra từng đạo từng đạo dây leo, trói chặt bàn hải tinh lại. Phương Thiên Nhai thả Bàn Bàn ra, nhanh chóng khắc lên thân hải tinh một cái tiếp thu minh văn. Sau đó, Sâm Bảo mới thả dây leo.
Phương Thiên Nhai lại đi tới bên Lâm Vũ Hạo, Lâm Vũ Hạo cũng dùng dây leo trói chặt Thủy tinh hà, Phương Thiên Nhai khắc tiếp thu minh văn lên người Thủy tinh hà. Đợi minh văn khắc xong, Lâm Vũ Hạo mới thả con tôm ra.
Phương Thiên Nhai nhìn huynh đệ Dương gia đang ngồi một bên: "Xong rồi. Dương thiếu, ngài đứng qua đây, đứng giữa hai thùng tắm này."
"Hảo!" Dương Thanh đứng dậy, theo lời Phương Thiên Nhai đứng giữa hai thùng tắm.
Dương Hạo đi tới bên cạnh Phương Thiên Nhai: "Bắt đầu chứ?"
Phương Thiên Nhai liếc hắn một cái: "Tam thiếu, ngươi đỡ đại ca ngươi một chút."
"Ồ!" Dương Hạo vội vàng gật đầu, lập tức chạy tới đỡ lấy Dương Thanh.
Phương Thiên Nhai nắm lấy chân trước của Bàn Bàn, khắc lên mặt Dương Thanh một cái chuyển di minh văn.
Dương Thanh lập tức cảm thấy trên thân mình sáng lên một đạo quang, rất nhanh sau đó, một luồng khí đen sì từ trong cơ thể hắn bay ra, rơi xuống con bàn hải tinh trong thùng bên cạnh. Bàn hải tinh phát ra một tiếng kêu thảm, chết ngay tại chỗ.
Dương Hạo quay đầu nhìn con hải tinh đã chết trong thùng, ngẩn người: "Chết... chết rồi?"
Lâm Vũ Hạo lập tức bước tới, bắt mạch cho Dương Thanh, xem xét tình trạng.
Dương Thanh tự cảm nhận một chút, nói: "Lâm đạo hữu, ta cảm thấy trong cơ thể vẫn còn một ít độc tố."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Ừm, độc của ngài đã giải được hai phần ba, còn lại một phần ba chưa giải hết. Ngài yên tâm, Thiên Nhai sẽ giúp ngài trị thêm lần nữa."
"Hảo, đa tạ Lâm đạo hữu vì ta bắt mạch."
"Không cần khách khí." Nói xong, Lâm Vũ Hạo lui sang một bên.
Phương Thiên Nhai lại nắm chân Bàn Bàn, lần nữa thi triển chuyển di tứ phúc cho Dương Thanh. Lần này, Dương Thanh chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng, không chỉ độc trong người được giải sạch, mà ngay cả dược độc tích tụ nhiều năm cũng bị bài xuất hết, thân thể nhẹ nhàng nói không nên lời, thoải mái hơn hẳn lúc chưa trúng độc trước đây.
Dương Hạo nhìn theo luồng khí đen bay ra từ người đại ca, rơi xuống con Thủy tinh hà. Con Thủy tinh hà vốn trong suốt lấp lánh, trong nháy mắt biến thành đen kịt, cũng một mạng ô hô ai tai: "Lại chết nữa."
Phương Thiên Nhai thở dài một tiếng: "Ta sở dĩ không muốn dùng tứ phúc này, chính là vì sát thương lực của nó quá lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro