Chương 245

Một tháng sau, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo phu phu hai người đã đến Oạt Kim đảo.

Oạt Kim đảo là một hòn đảo hoang nổi tiếng, nơi đây vô cùng hoang vu, không có một con yêu thú nào, cũng chẳng có hồn sủng sư nào đặt chân tới. Khắp núi đồi đều mọc đầy cỏ dại. Thế nhưng đám cỏ dại trong mắt hồn sủng sư bình thường, đối với Phương Thiên Nhai lại có không ít là bảo bối.

Lâm Vũ Hạo đứng ở bờ biển, thả hồn lực ra dò xét tình hình trên đảo. Nhìn từng đống từng đống linh thạch bị người ta vứt bỏ bên đường như rác rưởi, Lâm Vũ Hạo vui mừng đến phát cuồng. "Nơi này có thật nhiều linh thạch a!"

Phương Thiên Nhai thả Bàn Bàn ra. Hắn nói: "Vũ Hạo, ngươi mang theo Bàn Bàn và Sâm Bảo đi tìm linh thạch, ta đi đào linh thảo."

"Hảo!" Lâm Vũ Hạo lập tức thả Sâm Bảo ra, dẫn theo hai con hồn sủng liền rời đi ngay.

Phương Thiên Nhai không vội đào linh thảo, mà trước tiên lấy thú cốt ra, bố trí một cái tứ cấp minh văn phòng hộ trận, bao phủ cả hòn đảo lại. Tuy nói đây là đảo hoang, nhưng Phương Thiên Nhai vẫn lo bị người phát hiện, vì thế hắn trực tiếp che phủ toàn đảo, như vậy vừa không sợ bị người nhìn thấy, lại vừa không lo bị hải thú đánh lén, một công đôi việc.

Bố trí xong phòng hộ trận, Phương Thiên Nhai mới bắt đầu đi đào linh thảo trên đảo.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo ở Oạt Kim đảo đào suốt một năm linh thạch cùng linh thảo, mãi cho đến khi trên đảo không còn một cọng linh thạch hay linh thảo nào, phu phu hai người mới lên thuyền rời đi.

Lâm Vũ Hạo ngồi trong khoang thuyền kiểm kê một phen, vui sướng như điên. "Thật tốt quá, lần này chúng ta đào được sáu ức linh thạch. Linh thảo cũng đào được chín mươi ba gốc."

Phương Thiên Nhai nghe vậy cũng cười. "Thu hoạch quả nhiên không tệ. Sau này, chúng ta cải trang một phen, đi Cơ Giới đảo, ở đó mua một tòa nhà bế quan."

Lâm Vũ Hạo hỏi: "Cơ Giới đảo cách nơi đây của chúng ta có xa không?"

Phương Thiên Nhai nói: "Cũng không tính quá gần, ngồi thuyền đi, ba tháng là tới nơi."

Lâm Vũ Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Vậy, ta đem toàn bộ linh thảo trong tay luyện chế thành dược tề, còn có đống dược tài từ chỗ Đổng Uyển Nhi tứ nhân lấy được, ta cũng muốn luyện thành dược tề, luyện thành dược tề sẽ dễ bảo quản hơn."

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Hảo, ngươi vào không gian tùy thân của ta luyện dược đi, ta cùng Bàn Bàn, Sâm Bảo ba người chúng ta vì ngươi hộ pháp, trông chừng thuyền."

"Cũng được!" Lâm Vũ Hạo gật đầu tỏ ý đồng ý.

Phương Thiên Nhai liền nắm tay Lâm Vũ Hạo, đưa người vào không gian tùy thân. Tiễn Lâm Vũ Hạo đi rồi, Phương Thiên Nhai đi tới phòng điều khiển, thấy Bàn Bàn và Sâm Bảo đang ngồi trên bàn gặm hoa quả. Hắn bước qua xoa xoa đầu hai con hồn sủng, nói: "Khổ cực hai ngươi rồi, Vũ Hạo đã vào không gian tùy thân của ta luyện dược, ta cần sửa lại bốn chiếc hải thuyền trong tay một chút, bên này hai ngươi trông chừng, nếu mệt quá thì thay phiên nhau trông."

Nói xong, Phương Thiên Nhai lấy ra năm ngàn vạn hồn thạch cùng một ít thức ăn cho hai con hồn sủng.

Bàn Bàn nói: "Chủ nhân, bốn chiếc thuyền trong tay ngài đều là tứ cấp, nhanh hơn cái này rất nhiều, cái tam cấp này chậm quá a!"

Sâm Bảo cũng nói: "Đúng vậy, chủ nhân phu, chúng ta không thể dùng hải thuyền tứ cấp sao?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Bốn chiếc thuyền trong tay ta đều là chiến lợi phẩm, là thuyền của Linh Dược đảo, trên thuyền đều có ký hiệu của Linh Dược đảo. Trước đó, trên đường đi Oạt Kim đảo, ta mất một tháng mới xóa sạch ký hiệu trên bốn chiếc thuyền. Ta định cải tạo lại chiếc hải thuyền của Đổng Uyển Nhi một phen, đợi cải tạo xong, chúng ta sẽ dùng chiếc đó."

Bàn Bàn gật đầu. "Được thôi, vậy chủ nhân mau lên a! Ta không muốn trôi trên biển ba tháng đâu!"

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Được, ta biết rồi. Ta sẽ nhanh nhất có thể."

Sâm Bảo nói: "Chủ nhân phu, nếu như ký hiệu đều xóa sạch rồi, chúng ta trực tiếp dùng không được sao?"

Phương Thiên Nhai mặt đầy không đồng ý. "Không được, mỗi một vị chú tạo sư đều nhận ra pháp khí do chính mình chú tạo. Cho nên, không cải tạo mà dùng thì rất dễ bị nhận ra. Vẫn là cải tạo một chút cho chắc!"

Bàn Bàn nghĩ một chút, nói: "Chủ nhân, trước đây ngài không phải nói, trong bốn chiếc thuyền đó, thuyền của Liễu Hải là xa hoa nhất, lớn nhất sao? Vì sao ngài không cải tạo chiếc đó?"

Phương Thiên Nhai nói: "Thuyền của Liễu Hải quá lớn, nhà chúng ta bốn miệng dùng cái đó không hợp. Hơn nữa, thuyền càng lớn thì tiêu hao hồn thạch càng nhiều. Tuy chúng ta không thiếu hồn thạch, nhưng bốn miệng nhà chúng ta đều cần dùng hồn thạch, cho nên không thể lãng phí hồn thạch vào việc khoe khoang. Thuyền của Đổng Uyển Nhi là nhỏ nhất. Nhưng cũng có ba tầng trên dưới, mỗi tầng có sáu khoang phòng, đủ cho chúng ta dùng. Cho nên, chúng ta dùng cái này là được rồi."

Bàn Bàn nghe chủ nhân nói vậy, gật gật đầu. "Ồ, đã biết."

Phương Thiên Nhai nhìn hai con hồn sủng một cái, lại dặn dò thêm vài câu, rồi trở về khoang phòng của mình, bắt đầu sửa chữa thuyền của Đổng Uyển Nhi. Trong tay Phương Thiên Nhai không có vật liệu chú tạo, vì thế để cải thuyền, hắn đem ba kiện pháp khí của Liễu Hải nấu chảy hết. Nguyên liệu luyện ra trực tiếp dùng để sửa thuyền của Đổng Uyển Nhi, cũng coi như vật tận kỳ dụng.

Phương Thiên Nhai lại mất nửa tháng, cuối cùng đem thuyền của Đổng Uyển Nhi từ trong ra ngoài sửa chữa xong xuôi. Nhìn hải thuyền trong tay đã được cải tạo mới tinh, Phương Thiên Nhai hài lòng gật đầu. Đang định đi phòng điều khiển nói với hai con hồn sủng rằng thuyền đã sửa xong, thì cảm giác hải thuyền bắt đầu lắc lư trái phải.

Phương Thiên Nhai phát giác hải thuyền trên biển nghiêng ngả lắc lư, lập tức biết có chuyện không ổn. Vội vàng ra khỏi khoang thuyền, chạy tới phòng điều khiển. "Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì vậy?"

Bàn Bàn nói: "Có một tên gia hỏa to lớn, đang công kích phòng hộ trận của chúng ta."

Sâm Bảo nói: "Tên này có tu vi bán bộ hồn hoàng, không dễ trêu đâu!"

Phương Thiên Nhai lập tức thả hồn lực ra, xem xét tình hình bên ngoài, chỉ thấy một con cua vàng dài đến mười thước, đang dùng hai chiếc càng lớn điên cuồng công kích phòng hộ trận bên ngoài hải thuyền của bọn họ. "Là Hoàng Kim giải, mặc giáp trụ, chuẩn bị chiến đấu."

"Hảo!" Hai con hồn sủng lập tức bắt đầu mặc giáp trụ.

Lâm Vũ Hạo lập tức liên lạc với Phương Thiên Nhai. Lâm Vũ Hạo vừa mới luyện dược xong, lúc này hồn lực đã tiêu hao năm thành, trạng thái hồn lực không tốt lắm. Cho nên Phương Thiên Nhai vốn không định thả hắn ra. Thế nhưng Sâm Bảo lập tức báo cho chủ nhân của mình, vì vậy Lâm Vũ Hạo biết Phương Thiên Nhai chủ tớ ba người gặp phải cường địch, kiên quyết đòi ra giúp đỡ.

Phương Thiên Nhai bất đắc dĩ đành thả Lâm Vũ Hạo ra. Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo nhanh chóng mặc giáp trụ, đeo toàn bộ pháp khí phòng ngự. Rút ra pháp khí của hai người.

Phương Thiên Nhai nói với Lâm Vũ Hạo: "Vũ Hạo, ta và Bàn Bàn đánh chính công, ngươi cùng Sâm Bảo ở bên phối hợp là được, ngươi vừa mới luyện dược, hồn lực tiêu hao không ít, chớ có cậy mạnh, lượng sức mà làm."

Lâm Vũ Hạo nói: "Ngươi yên tâm, ta không dùng hồn lực, ta dùng linh lực. Sẽ không sao đâu."

Phương Thiên Nhai nghe tức phụ nói vậy, mới hơi yên tâm một chút.

"Ầm..."

Tứ cấp minh văn phòng hộ trận bên ngoài bị Hoàng Kim giải trực tiếp phá vỡ, cả chiếc hải thuyền tam cấp cũng bị chiếc càng lớn của Hoàng Kim giải bẻ gãy đôi, Phương Thiên Nhai một nhà bốn miệng phóng người từ phòng điều khiển bay ra ngoài.

Hai chiếc càng cua lập tức kẹp tới bọn họ. Phương Thiên Nhai vung trường thương trong tay, Lâm Vũ Hạo vung trường mâu trong tay, phu phu hai người một trái một phải chắn lại hai chiếc càng lớn của Hoàng Kim giải.

Bàn Bàn và Sâm Bảo lập tức đối với Hoàng Kim giải phát động công kích điên cuồng. Sâm Bảo phóng ra từng căn từng căn gai đằng đâm về phía Hoàng Kim giải. Bàn Bàn thì phóng ra từng đạo từng đạo lôi điện công kích, chém về phía Hoàng Kim giải.

"Keng keng keng..."

Hoàng Kim giải lợi dụng lớp vỏ ngoài cứng rắn của mình, đỡ được công kích của Bàn Bàn và Sâm Bảo, công kích của của chúng nó chẳng có tác dụng gì, ngược lại giống như gãi ngứa, khiến Hoàng Kim giải lộ ra nụ cười châm biếm.

Bàn Bàn bị nụ cười khinh miệt của Hoàng Kim giải chọc giận không nhẹ, trên người sáng lên từng đạo bạch quang, lập tức hóa thành một cây băng chùy, bay về phía Hoàng Kim giải. Sâm Bảo cũng lập tức phóng ra đằng mạn, bắt đầu quấn quanh Hoàng Kim giải, lo lắng Hoàng Kim giải tránh né chạy trốn.

Hoàng Kim giải vung lên đôi càng lớn của mình đập về phía Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo, hai người vội vàng né tránh công kích của Hoàng Kim giải. Cùng lúc đó, Hoàng Kim giải há miệng, đối với Bàn Bàn đang bay tới phun ra một quả cầu nước đường kính ba thước, định ngăn cản Bàn Bàn. Nhưng Bàn Bàn trực tiếp phá vỡ quả cầu nước, lao thẳng về phía Hoàng Kim giải. Hoàng Kim giải theo bản năng dùng chiếc càng lớn bên phải đỡ lấy Bàn Bàn. Kết quả cả chiếc càng lớn cùng phần gốc càng của nó, toàn bộ bị Bàn Bàn đâm xuyên, trực tiếp rơi xuống biển.

Hoàng Kim giải bị đứt một chiếc càng, đau đến mức kêu gào thảm thiết. Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lập tức thừa thắng xông lên. Phương Thiên Nhai một thương đâm về phía mắt Hoàng Kim giải. Trên người Lâm Vũ Hạo sáng lên từng đạo lục quang, từng thanh từng thanh trường kiếm màu xanh biếc điên cuồng chém về phía Hoàng Kim giải, Lâm Vũ Hạo làm vậy không phải để công kích Hoàng Kim giải, chỉ là để yểm hộ Phương Thiên Nhai, phân tán lực chú ý của Hoàng Kim giải.

Hoàng Kim giải một bên né tránh công kích của Lâm Vũ Hạo, một bên vung chiếc càng lớn còn lại ngăn cản công kích của Phương Thiên Nhai. Đúng lúc này, một thanh mộc kiếm đâm về phía lưng Hoàng Kim giải, đồng thời, một cây kim chùy cũng đâm về phía đầu Hoàng Kim giải.

Lâm Vũ Hạo thấy Bàn Bàn và Sâm Bảo đều phóng đại chiêu, hắn vung tay lên, từng đạo từng đạo đao nhận hình trăng lưỡi liềm màu xanh biếc bắn về phía Hoàng Kim giải, một chiêu này cũng là để mê hoặc Hoàng Kim giải, giúp Bàn Bàn chúng nó tranh thủ thời gian.

Công kích của Phương Thiên Nhai bị càng của Hoàng Kim giải chắn lại, Phương Thiên Nhai không cam lòng, vung trường thương trong tay công kích về phía càng của Hoàng Kim giải. Trong lòng buồn bực nghĩ: Hỏa thuộc tính hồn sủng sư quả nhiên rất không am hiểu hải chiến a! Ở trên biển linh thuật của hắn căn bản không thi triển được. Trừ phi hắn dùng Kim Ô Vũ Phiến, bất quá nếu dùng Kim Ô Vũ Phiến thì con Hoàng Kim giải này sẽ bị thiêu rụi sạch sẽ. Con cua lớn như vậy, không mang về ăn thì có chút đáng tiếc. Cho nên, Phương Thiên Nhai không nỡ thiêu Hoàng Kim giải.

Kim chùy do Bàn Bàn hóa thành bị Hoàng Kim giải dùng từng đạo từng đạo sóng nước chắn lại, nhưng mộc kiếm do Sâm Bảo hóa thành, Hoàng Kim giải lại không đỡ được. Hoàng Kim giải bị đâm xuyên toàn bộ sống lưng. Đau đến mức kêu gào thảm thiết, bắt đầu ở trong biển vùng vẫy kịch liệt, cuốn lên từng tầng sóng lớn, chụp về phía Phương Thiên Nhai chủ tớ bốn người.

Phương Thiên Nhai giơ tay ném ra ba cái tứ cấp bạo tạc thú cốt, trực tiếp ném về phía đầu Hoàng Kim giải.

"Ầm ầm ầm..."

Theo một loạt tiếng nổ, Hoàng Kim giải bị nổ bay ra thật xa.

Phương Thiên Nhai một nhà bốn miệng lập tức bay qua xem xét, phát hiện Hoàng Kim giải đã bị nổ chết. Phương Thiên Nhai thu hồi thi thể Hoàng Kim giải, thả ra chiếc hải thuyền của Đổng Uyển Nhi, chở mọi người cùng rời khỏi vùng biển này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro