Chương 254
Hắc Sa nhìn thấy Bàn Bàn hóa thành một cây kim chùy vàng rực rỡ lao thẳng xuống đầu hắn. Hắn vội vàng lùi lại, lập tức dựng lên trước người ba đạo hồn lực thuẫn.
"Bốp bốp bốp..."
Bàn Bàn trực tiếp xuyên thủng ba đạo thuẫn, đâm thẳng về phía Hắc Sa. Hắc Sa vội né tránh, nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay trái lập tức bị Bàn Bàn xuyên qua, rơi xuống đất.
"A..."
Hắc Sa thảm thiết kêu lên một tiếng, đau đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo.
Bàn Bàn nhìn Hắc Sa vẫn chưa chết, bĩu môi. "Té ra chưa chết, xem ta đây — Tử Vong Lôi Cầu!" Vừa nói vừa lại phóng tuyệt chiêu, cả con heo biến thành một quả cầu sét, đâm thẳng vào Hắc Sa.
Hắc Sa nhìn Bàn Bàn toàn thân tím rịm, tí tách lửa điện, sợ đến xanh mặt, vội từ túi trữ vật lấy ra một con hải quy cấp bốn trung kỳ, ném ra chắn trước người, đỡ lấy công kích của Bàn Bàn.
"Ô ô..."
Hải quy thảm hô một tiếng, bị Bàn Bàn một kích mất mạng, bay ngược ra ngoài, bị sét đánh đen thui.
Hải quy chính là khế ước thú sủng của Hắc Sa, thú sủng vừa chết, Hắc Sa phun ra một ngụm lớn máu tươi, loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Hắn vội lấy ra một khối truyền tống thạch, định chạy trốn. Thế nhưng truyền tống thạch còn chưa kịp kích hoạt, hắn lại phun thêm một ngụm máu lớn.
"Không! Tiểu Hắc!" Hắc Sa kinh hãi kêu lên. Xoay đầu nhìn lại, hắc sa ngư của mình đã bị Phương Thiên Nhai chém giết. Hắc Sa không dám do dự nữa, vội kích hoạt truyền tống thạch, đáng tiếc vẫn đứng yên tại chỗ. Hắn trợn tròn mắt, không thể tin nổi. "Sao lại thế này? Sao lại thế này?"
Bàn Bàn đã lao tới, từng đạo phong nhận dài nửa trượng liên tục đánh úp về phía Hắc Sa.
Hắc Sa không kịp nghĩ nhiều, vội ném thuẫn bài ra ngăn cản công kích của Bàn Bàn.
Phương Thiên Nhai thu hồi hỏa hổ, vung trường thương trong tay trực tiếp đánh về phía Hắc Sa. Bàn Bàn đánh chính diện, Phương Thiên Nhai đánh lén, Hắc Sa bị thương rất nhanh đã vẫn lạc dưới tay chủ tớ hai người.
Chiến đấu kết thúc, Bàn Bàn lập tức đi nhặt chiến lợi phẩm. Phương Thiên Nhai thì vội vàng chạy đến xem tình hình bên Lâm Vũ Hạo. Phát hiện bên Lâm Vũ Hạo cũng đã đánh xong, khải giáp trên người Lâm Vũ Hạo bị nổ tan tành, may mà người không bị thương.
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lập tức dọn dẹp chiến trường, thiêu hủy thi thể Hắc Sa cùng Hải Đường, giữ lại hồn sủng và sủng vật của hai người làm bữa tối.
Lại một lần nữa trở về phòng điều khiển, Sâm Bảo nghi hoặc chớp chớp mắt. Nó nói: "Chủ nhân phu, minh văn của ngài thật kỳ diệu! Một cái đã đưa chúng ta lên núi hoang."
Phương Thiên Nhai cười. "Cũng tạm được."
Lâm Vũ Hạo nói: "May mà ngươi đưa hai tên kia lên núi hoang. Bằng không, ở giữa biển lớn đánh nhau, phu phu chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của bọn chúng."
Phương Thiên Nhai rất đồng tình. "Nói đúng lắm. Hắc Sa và Hải Đường đều là hải tặc, hơn nữa hồn sủng cùng thú sủng của bọn chúng cũng đều là hải thú. Nếu đánh ở biển, bọn chúng quả thật chiếm ưu thế hơn chúng ta."
Lâm Vũ Hạo nói: "Xem ra lần sau bán dược tề, chúng ta phải cẩn thận hơn mới được."
Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Ừ, ngươi nói đúng."
Sau đại chiến, bốn miệng nhà Phương Thiên Nhai bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
Bàn Bàn nhìn đống hồn thạch chất như núi, hài lòng gật đầu liên tục. "Không tệ, không tệ, hai tên này cũng khá giàu có, lại có tới ba mươi tám ức hồn thạch!"
Phương Thiên Nhai nói: "Bọn chúng là hải tặc, làm cái nghề giết người cướp của, đương nhiên giàu có." Nói rồi, hắn cầm lấy một chiếc thoi đen hai đầu nhọn, xem xét kỹ càng.
Sâm Bảo thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Tìm được không ít dược tài, đáng tiếc không có linh bảo."
Lâm Vũ Hạo cầm lấy đống dược tài xem qua. Hắn nói: "Bình thường, linh bảo nào có dễ tìm như vậy?" Nói xong, hắn thu hết dược tài mà Sâm Bảo tìm được.
Sâm Bảo nói: "Hai tên này có không ít dược tề trên người, còn có mấy quyển dược tề truyền thừa. Chắc là thường hay cướp dược tề sư."
Lâm Vũ Hạo trầm ngâm một lát. Hắn nói: "Dược tề sư phần lớn đều rất giàu, bọn chúng nhắm vào dược tề sư cướp bóc cũng không lạ."
Phương Thiên Nhai bổ sung: "Dược tề sư không chỉ giàu có, mà lực chiến đấu cũng không ra gì. Cho nên bọn chúng mới nhắm vào dược tề sư, chỉ đáng tiếc lần này âm công lật thuyền, nhìn nhầm người."
Bàn Bàn tìm khắp nơi, vẻ mặt khó hiểu. "Kỳ quái, sao không có thuyền? Bọn chúng không phải hải tặc sao? Trong tay không có thuyền sao? Không đúng a?"
Phương Thiên Nhai lắc lắc chiếc thoi đen chỉ bằng bàn tay trong tay. "Ở đây."
Nghe vậy, ba người Lâm Vũ Hạo lập tức nhìn qua. Bàn Bàn nói: "Cái đó là thuyền sao? Ta nhìn giống thoi dệt vải hơn."
Lâm Vũ Hạo cũng nói: "Đúng vậy, thứ đó trông không giống thuyền lắm?"
Phương Thiên Nhai giải thích: "Đây là Thâm Hải Thoa. Không phải thuyền bình thường, thứ này dùng để thám biển, chuyên đi dưới đáy biển. Hắc Sa và Hải Đường là hải tặc, sau khi xác định mục tiêu xong, sẽ dùng Thâm Hải Thoa, chạy trước đến phía trước mục tiêu, tính kế những dược tề sư bị bọn chúng nhắm trúng."
Lâm Vũ Hạo cầm lấy Thâm Hải Thoa từ tay Phương Thiên Nhai, cẩn thận xem xét. "Thì ra còn có loại thuyền này!"
Sâm Bảo nhìn chằm chằm Thâm Hải Thoa chớp chớp mắt. "Ta cảm thấy thứ này tốt, chúng ta có thể ngồi Thâm Hải Thoa xuống đáy biển tìm bảo. Hồn sủng sư Nam Đại Lục nếu gặp phải bị kẹt đại cảnh giới không cách nào thăng cấp, cũng đều xuống đáy biển tìm bảo."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Sâm Bảo nói không sai, Nam Đại Lục diện tích biển lớn, diện tích đất liền nhỏ, cho nên hồn sủng sư muốn tìm bảo, chỉ có thể thám biển."
Lâm Vũ Hạo đã hiểu. "Thám biển, nghe có vẻ hơi nguy hiểm! Yêu thú trong biển không ít đâu!"
Phương Thiên Nhai suy nghĩ một chút. Hắn nói: "Chúng ta trước hết đến Lam Ngọc Đảo xem sao! Nếu Lam Ngọc Đảo tìm không được linh thạch, vậy chỉ còn cách thám biển. Không còn biện pháp nào khác."
Lâm Vũ Hạo nhìn bạn lữ của mình một cái, khẽ gật đầu. "Cũng phải, nếu không có linh thạch, không có cơ duyên, thực lực chúng ta muốn thăng cấp, e là không dễ!"
Mà nay, bọn họ đã xuất quan mười năm, thực lực Nguyên Anh hậu kỳ cũng đã vững chắc. Việc tìm linh thạch, tìm cơ duyên, quả thật nên đưa lên nghị sự rồi.
...
Vài ngày sau, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo phu phu cuối cùng cũng đến được Lam Ngọc Đảo danh tiếng lẫy lừng.
Sau khi lên bờ, Phương Thiên Nhai liền phát hiện nơi đây có hai tòa trận pháp phòng ngự cấp năm, chia cả hòn đảo thành hai phần đông tây.
Thấy có người lên bờ, hộ vệ đứng bên ngoài hộ trì trận pháp lập tức tiến lên chào hỏi. "Nhị vị tiền bối, các ngài là đến Đông Viên săn giết, hay đến Tây Viên hái trái cây?"
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo nhìn nhau một cái, Lâm Vũ Hạo hỏi: "Biểu ca, ngài nói sao?"
Phương Thiên Nhai suy nghĩ một phen. Hắn nói: "Chúng ta đến Tây Viên hái linh quả."
"Hảo, đến Tây Viên thì mỗi người một tháng một vạn hồn thạch. Một năm thì mười vạn hồn thạch, ngoài ra, trái cây các ngài hái được sẽ dùng giá thị trường mua lại. Bất quá, Tây Viên sẽ cung cấp động phủ miễn phí, mỗi người một bữa cơm cũng miễn phí."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy, không khỏi ngẩn ra. Trong lòng thầm nghĩ: Hái trái cây còn phải nộp thêm hồn thạch? Đây là Yêu Thú Sơn sao? Sao cảm giác giống vườn trái cây tư nhân thế này?
Phương Thiên Nhai nói: "Chúng ta ở một tháng." Nói rồi, hắn nộp hai vạn hồn thạch, nhận lệnh bài, liền dẫn Lâm Vũ Hạo bước vào trận pháp phòng ngự phía tây.
Bên này khắp núi đồi đều trồng đủ loại quả thụ. Rất nhiều quả thụ đã kết trái, quả chín đỏ mọng trông như từng chuỗi mã não. Lại có một số quả thụ chưa ra quả, nhưng đã nở hoa, hoa ngũ sắc tranh nhau khoe sắc. Các loại hương hoa hòa quyện trong không khí, tạo thành từng đợt hương thơm phức tạp.
Thấy có khách đến, lập tức có một nữ bộc tiến lên tiếp đãi hai người. "Bái kiến nhị vị tiền bối. Tiểu nữ tên Xuân Đào, có thể dẫn đường cho nhị vị tiền bối. Nhị vị tiền bối muốn đi hái quả trước, hay muốn đến động phủ nghỉ ngơi trước?"
Phương Thiên Nhai nhìn Xuân Đào một cái. Xuân Đào này là hồn sủng sư cấp hai, dung mạo thanh tú, mặc một bộ y phục hồng phấn, đứng giữa vườn trái cây toát lên vẻ tiểu gia bích ngọc. Phương Thiên Nhai nói: "Xuân Đào, dẫn chúng ta đi dạo trong vườn trái cây một vòng, giới thiệu cho chúng ta một chút!" Nói xong, hắn đưa cho đối phương một trăm hồn thạch.
"Đa tạ tiền bối ban thưởng." Nhận hồn thạch, Xuân Đào liền dẫn Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đi dạo trong vườn trái cây, vừa đi vừa giảng giải.
Xuân Đào chỉ vườn trái cây phía trước nói: "Phía trước là rừng Hoàng Kim Đào, Hoàng Kim Đào là linh quả cấp ba, cứ năm năm thành thục một lần, năm nay không có quả, phải sang năm mới có. Bất quá cây đã nở hoa, hoa vàng rực, mang theo hương thơm thoang thoảng, vừa dễ ngửi, vừa có thể dùng để ủ rượu. Nhị vị tiền bối nếu có hứng thú, có thể mua một ít hoa Hoàng Kim Đào."
Lâm Vũ Hạo giật giật khóe miệng. Mua? Lại phải tốn thêm hồn thạch?
Phương Thiên Nhai lắc đầu. Hắn nói: "Ta không biết ủ rượu, chúng ta đi tiếp phía trước đi!"
"Hảo!" Xuân Đào dẫn hai người tiếp tục đi tới, vượt qua khu Hoàng Kim Đào thơm ngát, đến một khu vực quả treo lủng lẳng. Xuân Đào giới thiệu: "Đây là Thủy Tinh Lê thụ, hiện tại đã treo quả, ba tháng nữa quả sẽ thành thục. Thủy Tinh Lê là linh quả cấp hai, cứ một năm thành thục một lần."
Lâm Vũ Hạo nhìn Thủy Tinh Lê trên cây, thầm nghĩ: Quả này Bàn Bàn cùng Sâm Bảo chắc chắn không ăn, đẳng cấp hơi thấp. Hai con sủng vật này kén chọn kinh khủng, kém nhất cũng phải linh quả cấp ba.
Phương Thiên Nhai nhìn quanh một vòng, phát hiện vườn trái cây này không chỉ có nha hoàn dẫn đường như Xuân Đào, còn có rất nhiều hộ vệ mặc khải giáp đứng canh gác một bên. Phương Thiên Nhai trong lòng phỉ nhổ, thầm nói: Tên ngốc Tưởng Tiêu Nhiên kia nói với ta đây là Yêu Thú Sơn. Đây mẹ nó đâu phải Yêu Thú Sơn gì chứ? Rõ ràng là vườn trái cây tư nhân!
Xuân Đào tiếp tục dẫn hai người đi tới, đến một khu rừng anh đào. Xuân Đào nói: "Đây là Bạch Trân Châu Anh Đào, hiện tại đã thành thục, nhị vị tiền bối nếu thích có thể hái. Giá cả giống ngoài tiệm." Nói rồi, Xuân Đào lấy ra hai chiếc giỏ nhỏ, đưa cho Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo.
Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Không cần, anh đào này chỉ cấp một, hồn sủng của ta kén chọn lắm, linh quả cấp một nó không thèm ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro