Chương 259

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo trở về không gian tùy thân, hai người đều tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.

Lâm Vũ Hạo nói: "Chúng ta ở trong không gian có an toàn không? Sẽ không bị bọn chúng tìm ra chứ?"

Phương Thiên Nhai đáp: "Yên tâm, bọn chúng không tìm được không gian của ta. Chúng ta ở đây trước tiên bổ sung hồn lực cùng linh lực đã hao tổn, sau đó hãy ra ngoài. Đến lúc đó, dù có bị tìm thấy cũng không sợ."

Nghe Phương Thiên Nhai nói vậy, Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu. "Vậy cũng tốt."

Bàn Bàn nói: "Có muốn xem chiến lợi phẩm trước không, không biết gia tài của đám hải tặc Lam Ngọc này có dày không đây?"

Sâm Bảo cũng mặt đầy hiếu kỳ. "Đúng vậy, ta cũng rất tò mò!"

Phương Thiên Nhai lấy ra tất cả nhẫn không gian, cả nhà bốn miệng bắt đầu kiểm tra gia sản của đám hải tặc.

Bàn Bàn hài lòng gật đầu liên tục. "Không tệ không tệ, tất cả hồn thạch cộng lại đã được sáu mươi hai ức, hải tặc quả nhiên có tiền!"

Sâm Bảo tìm được một đống lớn dược tài, đưa cho Lâm Vũ Hạo. "Chủ nhân nhìn xem, rất nhiều dược tài trân quý."

Lâm Vũ Hạo thấy những dược tài này thì vô cùng vui vẻ. "Không tệ không tệ."

Phương Thiên Nhai nhìn chằm chằm ba cái rương đen hồi lâu, sau đó quay sang Sâm Bảo hỏi: "Sâm Bảo, ngươi có thể nhìn thấy trong ba cái rương này chứa gì không?"

Sâm Bảo nhìn kỹ rương một lúc, rồi lắc đầu. "Không thấy được. Cái rương này có thể ngăn cản ánh mắt của ta."

Phương Thiên Nhai nhíu mày. "Vậy sao!"

Bàn Bàn nhìn ba cái rương đen kia một chút, nghi hoặc hỏi: "Trong rương có bảo bối sao?"

Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Ta cũng không biết, bất quá trên rương dùng Cửu Liên Hoàn tỏa, là một loại khóa cực kỳ khó mở. Ta nghĩ đám hải tặc kia chắc cũng không có cách mở được ba cái rương này."

Bàn Bàn lập tức mặt đầy nịnh nọt nói: "Người khác không được, không có nghĩa chủ nhân ngài không được a? Chủ nhân ngài chính là thiên tài chú tạo sư! Ngài nhất định có thể mở được khóa này."

Phương Thiên Nhai nói: "Hiện tại không được, phải đợi hồn lực ta khôi phục đã."

Bàn Bàn có chút thất vọng. "Vậy sao!"

Lâm Vũ Hạo nói: "Vậy thì chờ một chút vậy! Dù sao cũng không gấp."

"Ừ!" Phương Thiên Nhai gật đầu, thu lại ba cái rương đen kia.

Lâm Vũ Hạo đưa ba chiếc thoa đen và năm tấm bản đồ da thú cho Phương Thiên Nhai. "Thiên Nhai, ngươi xem, đây là Thâm Hải Thoa và hải để bản đồ."

Phương Thiên Nhai nhận lấy xem xét một phen, mừng rỡ như điên. "Tốt quá, có những thứ này, chúng ta thăm dò biển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Lâm Vũ Hạo cũng cười theo. "Đúng vậy, thăm dò biển dễ hơn rồi."

Sâm Bảo ôm tới rất nhiều dược tề, đưa cho Lâm Vũ Hạo. "Chủ nhân, ngài xem có bao nhiêu dược tề đây! Đám gia hỏa này cũng không giết ít dược tề sư đâu."

Lâm Vũ Hạo kiểm tra một phen, quả nhiên có hơn sáu ngàn lọ dược tề, đều được bí phong trong một cái rương.

Phương Thiên Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhiều dược tề như vậy, cũng chưa chắc là giết dược tề sư mà có. Có lẽ là cướp được. Trước đó, từ đối thoại của Đại Hồ Tử và Tiết Hoài không khó nghe ra, tên Đại Hồ Tử này gan rất lớn, thường xuyên cướp bóc thuyền bè qua lại. Hơn nữa, ba mươi hai người kia chỉ là tàn dư của Lam Ngọc hải tặc đoàn, từ đó có thể thấy, Lam Ngọc hải tặc đoàn ngày xưa quy mô nhất định rất lớn, có lẽ vài trăm thậm chí vài ngàn người, là một hải tặc đoàn thể cực lớn. Loại hải tặc đoàn lớn như vậy tất nhiên thường xuyên gây đại án, không thể chỉ như hùng tặc đại đạo nhỏ lẻ làm ăn. Cho nên bọn chúng thường cướp thuyền qua lại, thậm chí giết thân nhân đảo chủ các đảo khác, mới chiêu nhạ bất mãn của các hồn hoàng đảo khác, bị tiêu diệt."

Lâm Vũ Hạo rất đồng tình. "Thiên Nhai phân tích có lý, nghĩ lại, Lam Ngọc hải tặc đoàn này chắc cũng từng không ít lần cướp thuyền Luyện Kim đảo, bằng không cũng sẽ không chọc giận Tiết đảo chủ."

Bàn Bàn trợn trắng mắt. "Tội phạm chuyên nghiệp à? Vậy hồn thạch có phải thiếu đi một ít không?"

Phương Thiên Nhai nói: "Ta nghĩ những hồn thạch này hẳn chỉ là một phần nhỏ. Phần lớn hồn thạch chắc đã bị Tiết gia thu lấy."

Bàn Bàn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng. "Ai, thật là, phần lớn bị người ta lấy mất, chúng ta chỉ chia được phần nhỏ."

Phương Thiên Nhai cười cười. "Lời không thể nói như vậy, chúng ta chỉ có hai người hai thú, để ngươi đi giết một hải tặc đoàn nghìn người ngươi giết nổi sao? Tiết đảo chủ dù sao cũng là hồn hoàng, đương nhiên phải lấy phần lớn."

Lâm Vũ Hạo cũng nói: "Đúng vậy, ta và Thiên Nhai chỉ là hai hồn vương, có thể lấy được chỗ hồn thạch này đã không tệ, đừng tham lam quá chứ!"

Bàn Bàn gật đầu. "Cũng phải, đối phó ba mươi hai người kia đã mệt muốn chết, giết một nghìn người quả thực không thể. Chúng ta người quá ít, thực lực cũng không bằng hồn hoàng."

"Thôi, đừng mơ mộng nữa, chỉnh lý một chút, đồ dùng được thì thu lại, không dùng được thì đốt hết. Chúng ta cũng mau tu luyện đi!"

"Hảo!" Mọi người lập tức bắt đầu chỉnh lý, chỉnh lý mất một canh giờ, đem dược tài, pháp khí, dược tề, trận pháp bàn dùng được đều giữ lại, không dùng được thì toàn bộ đốt sạch.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo ở trong không gian tu luyện ba ngày, linh lực cùng hồn lực khôi phục xong, hai người ẩn thân rời không gian, trực tiếp dùng Thâm Hải Thoa, đi thăm dò biển.

Lâm Vũ Hạo vì để Sâm Bảo yên tâm luyện hóa Thâm Hải Hồn Tủy, liền chia sẻ năng lực giám bảo của Sâm Bảo. Chủ nhân và thú sủng có thể chia sẻ năng lực lẫn nhau. Vì vậy Lâm Vũ Hạo chia sẻ năng lực giám bảo, giữa mi tâm liền thêm một con mắt. Có bản lĩnh này, hắn có thể ở đáy biển sâu tìm bảo rồi.

Bên trong Thâm Hải Thoa nhỏ hơn hải thuyền rất nhiều, chỉ có một phòng điều khiển, diện tích bên trong cũng chỉ sáu mươi thước vuông. Chính vì nhỏ nhắn tinh xảo như vậy nên mới có thể dưới nước chạy nhanh, tốc độ nhanh hơn hải thuyền bình thường gấp ba lần.

Sáu mươi thước vuông, đối với gia đình bốn miệng Phương Thiên Nhai tuy không lớn, nhưng cũng đủ dùng.

Lâm Vũ Hạo ngồi ở ghế lái, phụ trách điều khiển Thâm Hải Thoa, Phương Thiên Nhai thì lấy ra đồ nội thất, từng cái bày biện tốt. Sau đó liền bắt đầu nghiên cứu ba cái rương không mở được kia.

Sâm Bảo vào không gian của Phương Thiên Nhai hấp thu Thâm Hải Hồn Tủy, Bàn Bàn thì nằm trên giường đang hấp thu hồn thạch, cả nhà bốn miệng mỗi người một việc, ai bận việc nấy.

...

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đang vô mục đích thăm dò biển, tìm kiếm linh thạch. Sinh hoạt phu phu hai người trôi qua rất bình lặng. Mà tin tức Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lại xuất hiện, toàn bộ Nam Đại Lục lại không thể bình tĩnh thêm nữa.

Trên Luyện Kim đảo, Tiết đảo chủ nghe con trai kể lại, nhíu mày. "Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo xuất hiện?"

Tiết Hoài gật đầu. "Vâng phụ thân, bọn họ đến Lam Ngọc đảo du ngoạn, đến Tây Viên hái trái cây."

Tiết đảo chủ suy nghĩ một chút, hỏi: "Hiện tại hai người bọn họ thực lực thế nào?"

Tiết Hoài đáp: "Phương Thiên Nhai là hồn vương tam tinh, Lâm Vũ Hạo là hồn vương tứ tinh."

Tiết đảo chủ khẽ gật đầu. "Ba mươi sáu năm, thực lực tăng khá nhanh."

Tiết Hoài nói: "Lần này, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo vừa hay gặp tàn dư Lam Ngọc hải tặc đoàn, lại chém giết đám tàn dư kia. Chắc chắn được không ít hồn thạch, ước chừng lần sau bọn họ xuất hiện, thực lực tất sẽ lại tăng thêm."

Tiết đảo chủ rất đồng tình. "Cũng phải."

Tiết Yến mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực lúc ấy ta muốn mời Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo, thế nhưng đại ca không cho."

Tiết Linh cũng nói: "Đúng vậy, lại bỏ lỡ cơ hội mời hai người họ. Chu gia tứ huynh đệ đuổi theo, nghe nói cũng không tìm được hai người kia."

Tiết đảo chủ nhìn hai nữ nhi, nói: "Đại ca các ngươi làm đúng, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo vừa giết người, trên người lại có hồn thạch, các ngươi nếu lỡ mời, chỉ sợ bọn họ tưởng các ngươi muốn cướp hồn thạch của họ, sẽ giết các ngươi mất."

Tiết Yến nghe vậy, sắc mặt biến đổi. "Cũng phải."

Tiết Hoài nói: "Ta cảm thấy, hiện tại Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo có hồn thạch trong tay, chắc sẽ không gia nhập thế lực khác. Bọn họ hẳn là trốn đi tu luyện. Đợi đến khi không còn hồn thạch, đó mới là lúc bọn họ hợp tác với thế lực khác."

"Ừ, nói không sai, bọn họ có hồn thạch, lúc này tự nhiên sẽ không hợp tác với người khác."

...

Cơ Giới đảo, đảo chủ phủ.

Hạ đảo chủ nghe Hạ Hàm đám người kể lại, không khỏi nhíu mày. "Ý ngươi là, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo giết ba mươi hai tên hải tặc? Trong đó có năm hồn vương?"

Hạ Hàm gật đầu. "Vâng, năm hồn vương, đầu mục hải tặc là hồn vương thất tinh, bốn người khác, một hồn vương nhất tinh, một hồn vương nhị tinh, hai hồn vương tứ tinh."

Hạ đảo chủ không khỏi nhướng mày. "Chiến lực hai người này rất khủng bố a!"

Hạ Hàm gật đầu. "Vâng, bọn họ đều rất lợi hại. Đặc biệt là Phương Thiên Nhai, hỏa diễm công kích của hắn rất mạnh. Hơn nữa, Bàn Bàn là vô thuộc tính hồn sủng, trên người cái công kích gì cũng có."

Hạ Băng nhịn không được trợn trắng mắt. "Cũng chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua là ỷ có tứ phúc thôi. Nếu không có tứ phúc, Phương Thiên Nhai cũng chẳng ra gì."

Hạ đảo chủ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hạ Băng. "Ngươi tướng cấp cửu tinh, lại cảm thấy hồn vương chẳng ra gì?"

Hạ Băng tiếp xúc ánh mắt sư phụ, không tự giác rụt cổ. "Sư phụ, ta... ta không phải ý đó?"

"Ta không muốn biết ngươi có ý gì. Ta chỉ muốn nói, Phương Thiên Nhai mạnh hơn ngươi rất nhiều. Hắn cùng tuổi với ngươi, là bình dân hồn sủng sư, đã là vương cấp tam tinh, còn ngươi, năm tuổi đã bái ta làm sư, ta chưa từng thiếu ngươi tài nguyên tu luyện, thế nhưng thực lực của ngươi ngay cả một bình dân hồn sủng sư cũng không bằng. Ngươi lại còn ở trước mặt ta lớn lối nói Phương Thiên Nhai chẳng ra gì. Băng nhi, ngươi thật khiến ta thất vọng."

Hạ Băng nghe vậy, vội vàng quỳ trước mặt Hạ đảo chủ. "Sư phụ, là đệ tử nói bậy, là đệ tử nói bậy rồi."

Hạ đảo chủ nhìn Hạ Băng quỳ trước mặt mình, khẽ lắc đầu. "Cửu nha đầu a, ngươi quá xem mình là trung tâm rồi. Ở Cơ Giới đảo, có ta, có các sư huynh che chở ngươi, đồ tốt gì cũng nhường ngươi chọn trước. Ngươi có phải cho rằng đi đâu ngươi cũng là công chúa, đều có thể ưu tiên chọn tất cả đồ tốt nhất không?"

Hạ Băng nghe vậy, ngẩn người. "Ta..."

Hạ đảo chủ tiếp tục: "Đừng nói với ta chuyện Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đoạt trái cây của ngươi, loại lời ngu ngốc không có đầu óc này nữa. Trái cây Lam Ngọc đảo là hàng hóa, người ta dùng hồn thạch mua, không phải cướp của ngươi. Ngươi hái không được, chỉ có thể nói ngươi vô dụng mà thôi."

Hạ Băng nghe những lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hạ đảo chủ nhìn tám người lần này đi Lam Ngọc đảo, nói: "Tám người các ngươi lần này ra ngoài du ngoạn, biểu hiện rất tệ. Đều trở về bế môn tư quá đi! Nghĩ xem mình sai ở đâu, sau đó nói cho ta biết. Ba tháng tới, không được rời đảo chủ phủ. Tốt nhất hảo hảo tĩnh tư đãng quá."

"Dạ, sư phụ!" Tám người đồng thanh, lập tức lui ra khỏi thư phòng Hạ đảo chủ.

Hạ đảo chủ nhìn bóng lưng tám người rời đi, lắc đầu liên tục. Trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Băng nhi là nữ hài tử, kiêu căng một chút khó tránh, Hàm nhi sao cũng thế này? Hàm nhi chính là người kế thừa ta khổ tâm bồi dưỡng a!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro