Chương 271

Giờ cơm tối, Bàn Bàn trở về nhà. Nó đem chuyện xảy ra chiều nay kể lại cho Phương Thiên Nhai từ đầu tới cuối, không sót một chi tiết.

Lâm Vũ Hạo nghe Bàn Bàn kể, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng. "Linh Xà đảo? Nghe nói trên Linh Xà đảo toàn là luyện độc sư, người của Linh Xà đảo rất khó dây!"

Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Ừ, ta cũng từng nghe qua. Bất quá, theo ta biết, Linh Xà đảo xưa nay vẫn an phận một góc, không qua lại với các đảo khác, không ngờ lần này bọn chúng lại đến Thiên Dương đảo."

Bàn Bàn cười hì hì, mặt đầy đắc ý nói: "Còn không phải vì chủ nhân ngài mị lực quá lớn sao."

Phương Thiên Nhai liếc Bàn Bàn một cái, sắc mặt trầm xuống. "Đây tuyệt không phải chuyện tốt!"

Lâm Vũ Hạo nghiêm mặt nhìn Bàn Bàn, hỏi: "Bàn Bàn, ngươi thấy ba huynh đệ Bạch gia kia thế nào? Có sát ý không?"

Bàn Bàn lắc đầu. "Không có sát ý. Bất quá, nghe ý của Dương Thanh và Đường Mẫu Đơn, những người này hẳn là đến thỉnh chủ nhân ta tới Linh Xà đảo. Bọn chúng nói người Linh Xà đảo xưa nay vì đạt mục đích không từ thủ đoạn. Nếu chủ nhân ta không chịu cùng bọn chúng đi Linh Xà đảo, chỉ sợ bọn chúng sẽ bắt cóc chủ nhân ta, mạnh mẽ đưa đi. Vì vậy Dương Thanh bảo ta về báo cho chủ nhân, bảo chủ nhân ngàn vạn phải cẩn thận."

Nghe được câu trả lời ấy, sắc mặt Lâm Vũ Hạo càng khó coi thêm ba phần. "Thật là vô duyên vô cớ, còn muốn bắt cóc Thiên Nhai?"

Phương Thiên Nhai trầm ngâm một lát, nói: "Bắt cóc ta cũng không thể nhanh như vậy, ít nhất đêm nay chưa đến. Ngày mai bọn chúng đã muốn tới tứ phúc, vậy ta liền miễn phí khắc cho mỗi tên năm cái tứ cấp minh văn."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy ngẩn ra. "Miễn phí khắc minh văn cho bọn chúng?"

Bàn Bàn nhìn chủ nhân nhà mình, nhịn không được cười. "Chủ nhân, ngài đúng là xấu xa!"

Phương Thiên Nhai cười lạnh một tiếng. "Hại người chi tâm không thể có, phòng người chi tâm không thể không!"

Lâm Vũ Hạo nghe đối thoại chủ tớ hai người, lập tức hiểu ra. "Thiên Nhai, ngươi định dùng tuyệt sát minh văn?"

Phương Thiên Nhai cười. "Bọn chúng đã tới không thiện, tự nhiên phải phòng bị. Ba tên đều là Hồn Vương, hai Hồn Vương cửu tinh, một Hồn Vương thất tinh, thực lực không hề yếu!"

Lâm Vũ Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ba huynh đệ Bạch gia thật sự tới bắt ngươi, vậy chúng ta tất phải giết bọn chúng. Chỉ là giết bọn chúng rồi, chỉ sợ chúng ta phải rời Thiên Dương đảo sớm hơn dự định. Nếu giết ba huynh đệ này, Vạn Xà nữ vương tất sẽ không buông tha chúng ta."

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng vậy, vốn ta định đợi khế ước hết hạn rồi đối ngoại tuyên bố bế quan. Sau đó chúng ta cải dung lặng lẽ đi tìm cơ duyên. Hiện giờ xem ra kế hoạch phải thay đổi."

Lâm Vũ Hạo nói: "Dược tề bên ta đã chuẩn bị xong, phụ trợ Bàn Bàn cùng Sâm Bảo tấn giai Hồn Hoàng, còn có dược tề phụ trợ chúng ta tấn giai Hóa Thần, đều đã đủ cả. Còn ngươi? Ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

"Yên tâm, ta cũng chuẩn bị xong. Bốn chiếc thâm hải thoa của chúng ta, ta đã khắc đầy minh văn, hơn nữa toàn bộ cơ giới thú của chúng ta đều khắc minh văn phòng thủy, còn có tứ cấp phòng hộ pháp khí, ta cũng gấp rút chế ra một lô." Hai mươi năm qua, Phương Thiên Nhai chưa từng nhàn rỗi, vẫn luôn chuẩn bị cho ngày xuất hành.

Lâm Vũ Hạo nghe vậy liên tục gật đầu. "Tốt rồi."

Sâm Bảo nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Chủ nhân phu, hiện tại chúng ta có bao nhiêu cơ giới thú?"

Phương Thiên Nhai đáp: "Mười con tam cấp cơ giới thú, sáu con tứ cấp cơ giới thú, tổng cộng mười sáu con."

Sâm Bảo khẽ gật đầu. "Vậy hẳn là đủ dùng, nếu tìm bảo vật thì cần cơ giới thú dò đường."

Phương Thiên Nhai nói: "Ta còn có nhị cấp hải ngư cơ giới thú, có thể dùng để dò đường. Ta làm hai mươi con, đều phòng thủy, hơn nữa trông giống hệt hải ngư thật."

Sâm Bảo nghe vậy rất cao hứng. "Vẫn là chủ nhân phu nghĩ chu toàn."

Bàn Bàn thở dài một hơi. "Ai, phải đi rồi sao? Thật sự có chút luyến tiếc mỹ nhân, luyến tiếc mỹ thực của Thiên Dương đảo a!"

Phương Thiên Nhai cười. "Nếu ngươi có thể tấn giai Hồn Hoàng, sau này vẫn có thể quay lại."

Bàn Bàn gật đầu. "Cũng phải, nếu tấn giai Hồn Hoàng, vậy muốn đi đâu cũng được."

......

Hôm sau, Dương Thanh và Dương Hạo dẫn theo ba huynh đệ Bạch gia, tổng cộng năm người tới nhà Phương Thiên Nhai.

Lâm Vũ Hạo pha trà cho năm người, lấy linh quả ra chiêu đãi.

Bạch Thành lần đầu gặp Lâm Vũ Hạo, nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Lâm Vũ Hạo, không khỏi ngẩn ngơ một thoáng, trong lòng kinh diễm. Thầm nghĩ: Phương Thiên Nhai quả biết hưởng thụ, lại tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy ở bên cạnh. Đợi về tới Linh Xà đảo, ta nhất định phải cướp Lâm Vũ Hạo này về. Nghĩ đến đây, mỹ nhân đẹp đến vậy, tư vị tất nhiên không tầm thường, chẳng hề thua kém những nữ tử dung tục kia.

Lâm Vũ Hạo nhạy bén nhận ra ánh mắt dâm uế của Bạch Thành, sắc mặt biến đổi. Thầm nghĩ: Bàn Bàn nói không sai, Bạch Thành này đúng là tên sắc lang, là tên vương bát đản dám đùa giỡn nữ nhân giữa phố!

Bạch Minh uống một ngụm trà, nói với Phương Thiên Nhai: "Phương đạo hữu, nghe nói khế ước hợp tác của ngươi với Thiên Dương đảo sắp hết hạn, mẫu thân ta cũng rất có thành ý muốn hợp tác với ngươi, không biết các hạ nghĩ sao?"

Dương Thanh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Hắn biết gần đây khách đến Thiên Dương đảo bề ngoài nói là tới tứ phúc, kỳ thực đều là tới lôi kéo Phương Thiên Nhai. Chỉ là những người đó đều lén lút tới tìm Phương Thiên Nhai. Như Bạch Minh này, không đem Dương gia bọn họ để vào mắt, khiêu khích trắng trợn trước mặt người Dương gia, còn chưa từng có tiền lệ.

Phương Thiên Nhai nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt. "Đa tạ Bạch thiếu chủ nâng đỡ, cũng đa tạ nữ vương bệ hạ ưu ái, bất quá ta và bạn lữ đã quyết định, một thời gian nữa sẽ bế quan, không hợp tác với bất cứ thế lực lớn nào. Đợi phu phu chúng ta xuất quan rồi, nói chuyện hợp tác cũng chưa muộn."

Bạch Minh khẽ gật đầu. "Thì ra là vậy!"

Bạch Khải nhíu mày, nói: "Phương đạo hữu, ta hy vọng ngươi suy nghĩ lại, mẫu thân ta rất thưởng thức các hạ."

Bạch Thành hừ lạnh một tiếng. "Phương Thiên Nhai, ngươi đừng không biết điều."

Phương Thiên Nhai cười. "Chuyện này không cần suy nghĩ, ta và bạn lữ đã quyết định rồi."

"Cái này..."

Dương Thanh thấy hai bên nói chuyện không vui, liền lên tiếng: "Bạch thiếu chủ, hôm nay ba vị tới không phải là để mua tứ phúc sao?"

Bạch Minh liếc Dương Thanh một cái, rồi nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Được lắm, hôm nay ba huynh đệ chúng ta trước tiên tứ phúc, chuyện khác để sau hãy nói."

Phương Thiên Nhai thả sủng vật trư Bàn Bàn ra, đưa tay xoa xoa lông heo của nó, nói: "Ta nghe nói hôm qua ba vị Bạch gia đạo hữu và hồn sủng của ta xảy ra chút hiểu lầm, hồn sủng của ta đã đốt cháy y phục và tóc của Bạch tam thiếu?"

Bạch Minh nghe vậy, khóe miệng giật giật. "Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, không sao!"

Phương Thiên Nhai cầm tấm gỗ trong tay Lâm Vũ Hạo đặt lên bàn, nói: "Thế này đi, hôm nay ta miễn phí khắc cho mỗi vị Bạch thiếu năm cái tứ phúc, coi như bồi tội. Chư vị hiện có thể chọn tứ phúc. Còn những cái các ngươi bỏ hồn thạch mua, từ ngày mai ta sẽ khắc cho các ngươi, mỗi người hai mươi cái đúng không?"

Bạch Minh nghe vậy, nhịn không được cười. "Nếu đã như vậy, đa tạ Phương đạo hữu."

Phương Thiên Nhai cười không để tâm. "Bạch thiếu chủ không cần khách khí. Bàn Bàn nhà ta bị ta nuông chiều hư rồi, nếu có chỗ đắc tội, mong ba vị bỏ quá cho."

Hôm qua Bàn Bàn đã đưa cho hắn mười chiếc không gian giới chỉ, trong đó hồn thạch không tính là nhiều, nhưng có không ít bình bình lọ lọ độc dược cùng giải dược, còn có một ít độc thuật truyền thừa, Vũ Hạo đối với những truyền thừa đó rất cảm thấy hứng thú. Phương Thiên Nhai chủ động đề nghị miễn phí khắc minh văn, một là để khắc tuyệt sát minh văn, hai cũng là cảm tạ đại lễ hôm qua bọn chúng tặng.

Bạch Minh vẻ mặt không sao cả nói: "Không sao, Bàn Bàn các hạ chỉ là phong phú hài hước, cùng tam đệ ta đùa một chút thôi."

Bạch Thành lật trắng mắt nói: "Bổn đại nhân không chấp tiểu nhân, không cùng nó so đo."

Bàn Bàn nhìn bộ dạng ban ơn của đối phương, nhịn không được lật trắng mắt. Thầm nghĩ: Ba tên ngu ngốc này còn chưa biết chủ nhân ta sắp tính kế bọn chúng đây? Còn ngốc nghếch cho rằng đây là chuyện tốt gì? Miễn phí thì làm gì có thứ tốt chứ?

Bạch Khải nhìn chằm chằm Phương Thiên Nhai một lúc, thấy đối phương khóe miệng chứa cười, phong độ bất phàm, ôn văn nho nhã, không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ: Người này còn tính có chút đầu óc, không trực tiếp xé rách mặt với huynh đệ chúng ta, còn đáp ứng miễn phí khắc cho chúng ta mười lăm cái tứ phúc. Bất quá, nếu hắn không đáp ứng đi Linh Xà đảo, dù có tặng không tứ phúc cũng vô dụng.

Ba huynh đệ Bạch gia rất nhanh chọn xong tứ phúc, Phương Thiên Nhai khắc cho mỗi người năm cái, rồi tiễn ba người đi.

Ba ngày tiếp theo, ba huynh đệ Bạch gia ngày nào cũng tới, mỗi người lại dùng hồn thạch mua hai mươi cái tứ phúc, mỗi lần đến đều đề cập chuyện chiêu lãm, nhưng Phương Thiên Nhai vẫn không chút dao động.

Đến ngày thứ ba, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo vừa ăn xong cơm tối, ba huynh đệ Bạch gia đã dẫn theo hai mươi tên tùy tùng đến nhà Phương Thiên Nhai. Nói là tới thăm hỏi, nhưng Phương Thiên Nhai biết, đối phương là tới bắt cóc hắn.

Phương Thiên Nhai khách khí mời mọi người vào phòng khách. Lâm Vũ Hạo chuẩn bị trà nước cho ba huynh đệ Bạch gia.

Phương Thiên Nhai nhìn ba người, nói: "Ba vị Bạch thiếu, tứ phúc hôm nay đã xong, sao các ngươi lại quay lại?"

Bạch Minh cười, nói: "Phương đạo hữu, ngươi là người thông minh, chúng ta tới làm gì, chắc ngươi rõ chứ? Chúng ta tới chiêu lãm ngươi, hy vọng ngươi và Lâm đạo hữu hôm nay liền theo chúng ta về Linh Xà đảo."

Phương Thiên Nhai cười nhẹ. "Ta đã nói rồi, ta không tiếp nhận chiêu lãm của bất cứ đại thế lực nào."

Bạch Thành hừ lạnh một tiếng. "Phương Thiên Nhai, ngươi đừng không biết điều!"

Phương Thiên Nhai liếc Bạch Thành một cái, nói: "Ta đã nói với ngươi chưa, cái bộ dạng ngươi nhìn bạn lữ của ta khiến ta ghê tởm. Khiến ta muốn moi đôi mắt bẩn thỉu của ngươi ra."

Bạch Thành nghe vậy ngẩn người. "Ngươi..."

Bạch Minh thấy đáy mắt Phương Thiên Nhai tràn đầy sát ý, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế. Thấy hắn đứng lên, Bạch Khải và Bạch Thành cũng lập tức đứng lên.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cũng chậm rãi đứng dậy. Phương Thiên Nhai nhìn Bạch Minh, nói: "Bạch Minh, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, hai mươi ba người các ngươi chết ở chỗ này. Hai, ta tha cho các ngươi một mạng, các ngươi trở về Linh Xà đảo của các ngươi. Chọn đi!"

Bạch Minh nghe vậy, sắc mặt âm trầm đen như đáy nồi. Đôi mắt hắn tựa như tẩm độc, hung ác nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Phương Thiên Nhai, đã ngươi cho ta lựa chọn, vậy ta cũng cho ngươi hai lựa chọn. Một, ngoan ngoãn theo chúng ta về Linh Xà đảo. Hai, ngươi và Lâm Vũ Hạo phu phu các ngươi chết ở chỗ này. Ngươi chọn cái nào?"

Phương Thiên Nhai nghe vậy cười lạnh. "Nếu đã vậy, vậy chúng ta hãy xem xem, ai sẽ sống đến cuối cùng!"

Lời Phương Thiên Nhai vừa dứt, Lâm Vũ Hạo trực tiếp ném ra một khối minh văn thú cốt. Mọi người trước mắt cảnh vật chập chờn, lập tức xuất hiện ở một mảnh đại sa mạc khô cằn thiếu nước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro