Chương 283

Phương Thiên Nhai một nhà bốn miệng đang ngồi trên Thâm Hải Toa, vừa mới từ không gian sa mạc thoát ra, liền lập tức chịu phải công kích điên cuồng.

Phòng ngự trận pháp luyện kim bên ngoài Thâm Hải Toa đã bị Xích Vĩ Sa đánh nát từ trước, lúc này đến lớp phòng hộ minh văn còn lại cũng bị phá vỡ hoàn toàn.

"Ai?" Lâm Vũ Hạo kinh hô một tiếng, vội vàng điều khiển Thâm Hải Toa né tránh công kích của đối phương.

Phương Thiên Nhai liếc nhìn chiếc Thâm Hải Toa đang đuổi theo phía sau, trực tiếp bắn ba phát pháo về phía ấy.

"Ầm ầm ầm..."

Chiếc Thâm Hải Toa phía sau nhanh chóng tránh né, toàn bộ đều né được hỏa lực của Phương Thiên Nhai.

Phương Thiên Nhai không cam lòng, lại ấn nút lần nữa, lại phát hiện đã hết đạn pháo. Điều này khiến hắn buồn bực không thôi. "Vũ Hạo, hết đạn pháo rồi."

Lâm Vũ Hạo nói: "Đạn pháo trước đó đánh Xích Vĩ Sa đã dùng hết rồi. Hơn nữa, băng chùy minh văn, phong nhận minh văn, lôi điện minh văn, kim nhận minh văn mà ngươi khắc cũng đều dùng sạch cả."

Không còn cách nào, con Xích Vĩ Sa kia là ngũ cấp hải thú, thực sự quá khó dây, cho nên tất cả công kích trên Thâm Hải Toa đều bị dùng hết.

Phương Thiên Nhai nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. "Các ngươi vào không gian của ta trước, ta đến đối phó bọn chúng." Nói xong, Phương Thiên Nhai liền đưa Lâm Vũ Hạo, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo vào không gian.

Phương Thiên Nhai lập tức xoay chuyển phương hướng, lao thẳng về phía Thâm Hải Toa phía sau.

Thâm Hải Toa phía sau thấy Thâm Hải Toa của Phương Thiên Nhai lao tới, lập tức bắn pháo về phía hắn. Phương Thiên Nhai vừa né tránh vừa xông tới, trực tiếp đâm thẳng vào đối phương. Ngay khoảnh khắc hai chiếc va chạm, Phương Thiên Nhai kích hoạt tự bạo, bản thân thì né vào không gian.

"ẦM..."

Theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng biển cuồn cuộn, đám cá xung quanh bị nổ chết một mảng lớn. Thâm Hải Toa của Phương Thiên Nhai trực tiếp nổ tung thành mảnh vụn, Thâm Hải Toa phía sau cũng bị nổ tan tành, bốn tên tứ cấp hồn sủng sư từ trong bay ra, đều bị nổ đến xám xịt mặt mày, người người mang thương.

Phương Thiên Nhai ẩn thân rời khỏi không gian, nhìn thấy bốn người chính là Thiên Vân đảo Chu gia lão đại Chu An, lão nhị Chu Kiệt, lão tam Chu Đồng, lão tứ Chu Hoa, Phương Thiên Nhai không khỏi nhíu mày, trực tiếp thi triển huyễn cảnh minh văn, đem bốn người đưa vào không gian sa mạc.

Chu gia tứ huynh đệ nhìn thấy không gian sa mạc trước mắt, sắc mặt bốn người đều cực kỳ khó coi. Bởi vì, đây không phải lần đầu bọn họ tiến vào không gian sa mạc của Phương Thiên Nhai. Lần đầu tiên tiến vào, bọn họ tận mắt nhìn thấy Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo giết chết ba mươi hai người Lam Ngọc hải tặc đoàn. Mà đây là lần thứ hai.

Phương Thiên Nhai, Lâm Vũ Hạo, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo chủ tớ bốn người xuất hiện trước mặt Chu gia tứ huynh đệ.

Phương Thiên Nhai lạnh lùng nhìn bốn người. "Ta cùng các ngươi tứ nhân vô oán vô cừu, vì sao các ngươi lại từ phía sau đánh lén?"

Bàn Bàn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã. "Các ngươi là vì bốn ức hồn thạch treo thưởng kia chứ gì?"

Chu An sắc mặt âm trầm. "Không chỉ vì hồn thạch, còn có Huyền Thiên Nguyên Phách. Thật ra ngày đó, chúng ta cũng phát hiện Huyền Thiên Nguyên Phách. Chỉ tiếc, chúng ta là nhóm thứ ba phát hiện. Còn các ngươi là nhóm đầu tiên. Đợi khi chúng ta chạy tới, các ngươi đã lấy được Huyền Thiên Nguyên Phách, hơn nữa còn giết chết nhóm thứ hai – năm huynh muội Dương gia."

Phương Thiên Nhai cười lạnh. "Bảo vật cùng hồn thạch quả thực rất mê người, các ngươi vì hai thứ này mà muốn giết chúng ta, chúng ta cũng không lời nào để nói." Nói đoạn, Phương Thiên Nhai phóng xuất thú hỏa của mình, quấn lấy lão tứ Chu Hoa.

Lâm Vũ Hạo cũng lập tức phóng xuất thú hỏa, quấn lấy lão tam Chu Đồng.

Phương Thiên Nhai vung trường thương hướng lão đại Chu An giết tới. Chu An này là Hồn Vương bát tinh thực lực, thực lực không kém, cho nên Phương Thiên Nhai chọn hắn.

Lâm Vũ Hạo mang theo Sâm Bảo hướng lão nhị Chu Kiệt giết tới. Lão nhị Chu Kiệt là Hồn Vương lục tinh thực lực, yếu hơn lão đại Chu An một chút.

Sáu người rất nhanh đã ở trong sa mạc đánh nhau. Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo tuy vừa trải qua một trận đại chiến, nhưng hồn lực hai người đã được bổ sung, ứng phó trận chiến này vẫn còn dư dả. Còn Chu gia huynh đệ thì không được, tứ huynh đệ đều mang thương tích trên người.

Trước đó Phương Thiên Nhai tự bạo Thâm Hải Toa, uy lực tự bạo của tứ cấp pháp khí cực kỳ kinh người. Nếu không phải bốn người đều có pháp khí hộ thân, e rằng lúc này không phải trọng thương thì cũng đã bỏ mạng.

Gia tộc hồn sủng của Chu gia là Cổn Long Đao, cho nên đao pháp của Chu gia tứ huynh đệ đều cực kỳ lợi hại, chỉ là năng lực tác chiến của hồn sủng Cổn Long Đao lại rất bình thường.

Chu An cầm đại đao đang cùng Phương Thiên Nhai liều mạng chém giết, mà hồn sủng Cổn Long Đao của hắn thì đang đối chiến với Bàn Bàn.

Bàn Bàn nhìn chằm chằm thanh đao kia một cái, nói: "Trông cũng không tệ a? Trên thân còn có long văn?"

Cổn Long Đao đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, ta chính là Cổn Long Đao."

Trên người Bàn Bàn sáng lên từng đạo hỏa diễm minh văn, từng cây hỏa diễm chùy bắn về phía Cổn Long Đao.

"A, lửa..."

Cổn Long Đao kinh hô một tiếng, vội vàng bay loạn khắp nơi né tránh công kích của Bàn Bàn.

Bàn Bàn nhìn bộ dáng hoảng loạn của đối phương, trong lòng rất kinh ngạc, thầm nghĩ: Đại chiêu của ta còn chưa dùng đâu? Sao tên này đã hoảng rồi?

Phương Thiên Nhai phát giác Cổn Long Đao không đúng, lập tức truyền âm cho Bàn Bàn, nói cho nó biết đối phương thuộc kim thuộc tính, sợ lửa, dùng hỏa diễm công kích khắc chế nó.

Bàn Bàn nghe được truyền âm của chủ nhân, lập tức hiểu rõ. Cũng giống như đại kình ngư sợ thổ hệ công kích, thì ra thanh đao này sợ lửa. Trên người Bàn Bàn lại một lần nữa sáng lên hồng sắc minh văn, từng quả cầu lửa lớn đỏ rực nện về phía Cổn Long Đao.

Cổn Long Đao sợ tới mức vội vàng né tránh, vừa né vừa kêu: "Chủ nhân, cái gia hoả này quá lợi hại, hay là chúng ta đổi người đi!"

Chu An nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn hư hoảng một chiêu, lập tức chạy qua xem tình huống hồn sủng.

Phương Thiên Nhai thấy đối thủ của mình từ Chu An biến thành Cổn Long Đao, không khỏi cười lạnh. Thầm nghĩ: Không biết là Cổn Long Đao nghĩ quá đơn giản, hay Chu An nghĩ quá đơn giản, hắn chính là Kim Ô chi thể thuần hỏa hệ tu sĩ!

Bàn Bàn thấy đổi người, lập tức phóng đại chiêu, hóa thành một quả cầu lửa cháy hừng hực lao thẳng vào Chu An.

Bên Phương Thiên Nhai vung trường thương trong tay, đâm về phía Cổn Long Đao. Cổn Long Đao lập tức ngăn cản công kích của hắn, kết quả mũi thương của Phương Thiên Nhai phun ra một luồng lửa, thiêu đốt về phía Cổn Long Đao.

Cổn Long Đao thảm thiết kêu một tiếng, vội vàng né tránh, trên thân đã bị thiêu đen kịt.

"ẦM..."

Chu An vừa lên đã bị Bàn Bàn đâm bay ra hơn ba thước, một cánh tay trực tiếp bị cháy đứt.

"Phụt..." Chu An nằm sấp trên mặt đất phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Trên người Bàn Bàn sáng lên minh văn, từng cây băng chùy lại một lần nữa công kích về phía hắn.

Chu An vội vàng bò dậy, luống cuống tay chân ngăn cản công kích của Bàn Bàn.

"Chủ nhân!" Cổn Long Đao thấy chủ nhân bị thương, kinh hô một tiếng.

Phương Thiên Nhai thấy đối phương thất thần, vung tay ném ra một tấm lưới lớn do hỏa diễm tạo thành, trực tiếp nhốt Cổn Long Đao vào trong lưới.

"A, ngươi cái tên xấu xa này, ngươi nhân lúc người ta gặp khó khăn, thả ta ra, thả ta ra!"

Phương Thiên Nhai thu trường thương lại, chậm rãi nâng hai tay lên, từng đạo hỏa diễm không cần tiền bắn về phía Cổn Long Đao.

"A, cứu mạng, cứu mạng a..."

Cổn Long Đao né trái tránh phải, nhưng không thoát được hỏa diễm võng của Phương Thiên Nhai, rất nhanh đã bị đốt cháy, trực tiếp hóa thành tro bụi.

"Phụt..."

Hồn sủng vừa chết, Chu An lại một lần nữa phun máu. Bàn Bàn thừa thắng xông lên, hóa thành một cây băng chùy, trực tiếp xuyên thủng ngực đối phương.

Chu An thân thể lảo đảo một cái, thi thể không cam lòng ngã xuống đất.

"Đại ca, đại ca..."

Lão nhị Chu Kiệt kinh hô xuất thanh, nhất thời không chú ý, liền bị Lâm Vũ Hạo trực tiếp đâm xuyên ngực, đau đến mức hắn nhíu chặt mày.

Phương Thiên Nhai cùng Bàn Bàn lập tức đi đối phó lão tứ Chu Hoa. Chu Hoa là người thực lực yếu nhất trong bốn người, chỉ là Vương cấp nhất tinh, Phương Thiên Nhai, Bàn Bàn cùng thú hỏa tam phương liên hợp, nhẹ nhàng dễ dàng giết chết Chu Hoa.

Lúc này, Lâm Vũ Hạo cũng đã giết chết lão nhị Chu Kiệt, tuy tốn chút công phu, nhưng cũng coi như thuận lợi.

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo thu hồi thú hỏa, một nhà bốn miệng hướng lão tam Chu Đồng giết tới.

Chu Đồng lập tức ném ra một quả ngũ cấp hồn hoàn.

"Cẩn thận!" Phương Thiên Nhai vội vàng chống lên hai mươi tầng phòng hộ, Lâm Vũ Hạo cũng chống lên mười tầng phòng hộ.

"ẦM..."

Một đạo công kích hủy thiên diệt địa đánh tới, ba mươi tầng phòng hộ của Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo bị từng tầng từng tầng đánh nát, may mà hai người không bị thương.

Chu Đồng ném ra hồn hoàn xong, lập tức lấy ra truyền tống thạch muốn chạy trốn, thế nhưng thử mấy lần đều không thể rời đi, điều này khiến hắn vô cùng tuyệt vọng. Hắn phóng xuất hồn sủng của mình, hướng Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo giết tới, một người một đao khí thế hung hăng.

Phương Thiên Nhai vung trường thương lập tức ngăn cản Chu Đồng, còn Lâm Vũ Hạo thì ngăn hạ hồn sủng Cổn Long Đao của Chu Đồng. Song phương đánh nhau một chỗ.

Chu Đồng đôi mắt đỏ ngầu, oán độc nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Phương Thiên Nhai, ngươi giết đại ca và tứ đệ của ta, ta sẽ không tha cho ngươi. Ta nhất định phải giết ngươi."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, lạnh lùng liếc hắn một cái. "Nếu sớm khuyên nhủ đại ca ngươi đừng đuổi giết ta và Vũ Hạo, hắn cũng sẽ không chết. Nói cho cùng, các ngươi tứ huynh đệ bất quá là chết vì một chữ tham. Các ngươi thấy chúng ta cùng Xích Vĩ Sa đối chiến, cho rằng chúng ta đã là mạnh hết lực, cho nên chọn lúc này ra tay giết chúng ta, phải nói các ngươi rất thông minh. Nhưng các ngươi vẫn tính sót một số việc."

Nếu không có Sâm Bảo nuốt Xích Vĩ Sa bổ sung cho bọn họ nhiều năng lượng như vậy, lúc này ai thắng ai thua còn chưa chắc. Đáng tiếc, Chu gia huynh đệ rốt cuộc tính sót một điểm này, tự mình hại mình a!

Chu Đồng nghe vậy, cười lạnh. "Chúng ta tham tâm? Chúng ta đến nội hải vốn là để tìm cơ duyên, rõ ràng chúng ta cũng thấy Huyền Thiên Nguyên Phách, dựa vào cái gì bảo vật như vậy lại thuộc về các ngươi, dựa vào cái gì?" Nói xong, Chu Đồng hướng Phương Thiên Nhai lao tới.

Phương Thiên Nhai lập tức chắn trước người Lâm Vũ Hạo, trực tiếp kích hoạt hai mươi tầng phòng hộ, Bàn Bàn cũng đồng thời kích hoạt hai mươi tầng phòng hộ.

"ẦM..."

Thanh âm tự bạo của tứ cấp hồn sủng sư chấn động lỗ tai, vang vọng cả thiên địa. Bốn mươi tầng phòng hộ của Phương Thiên Nhai cùng Bàn Bàn toàn bộ bị chấn nát, tất cả pháp khí trên người Phương Thiên Nhai cùng khải giáp và pháp khí phòng ngự trên người Bàn Bàn cũng bị nổ nát, một nhà bốn miệng bị khí lãng của vụ nổ hất văng ra hơn năm thước, hung hăng ngã xuống đất.

Phương Thiên Nhai ngã trên cát, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Bàn Bàn nằm sấp bên cạnh Phương Thiên Nhai, cũng là một thân thương tích.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro