Chương 301

Vài ngày sau, Sâm Bảo ngồi trên đài thao tác, mặt đầy vẻ khó hiểu. "Kỳ quái thật, ta rõ ràng cảm nhận được có bảo bối, vì sao lại không nhìn thấy gì chứ?"

Bàn Bàn nhìn chằm chằm Sâm Bảo một lúc, nghi hoặc hỏi: "Tầm bảo linh nhãn của ngươi không linh nữa rồi sao? Không thể nào?"

Sâm Bảo buồn bực lắc đầu. "Ta cũng không biết là chuyện gì."

Lâm Vũ Hạo nhìn hai con hồn sủng, trong lòng cũng đầy nghi hoặc. "Ta cũng mơ hồ cảm nhận được có bảo bối, nhưng lại không nhìn thấy."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, liền nhìn về phía tức phụ của mình, hỏi: "Ngươi cảm thấy bảo bối ở hướng nào?"

Lâm Vũ Hạo đáp: "Hướng đông nam, cách đây không xa."

Nghe được câu trả lời, Phương Thiên Nhai lập tức điều chỉnh phương hướng, lái Thâm hải thoa lao về phía Lâm Vũ Hạo chỉ.

Ba canh giờ sau, Phương Thiên Nhai dừng Thâm hải thoa lại. Bởi hắn nhạy bén phát giác phía trước là lãnh địa của lục cấp hải thú.

Lâm Vũ Hạo thấy hắn dừng lại, ngẩn người. "Sao lại dừng?"

Phương Thiên Nhai nói: "Phía trước là lãnh địa lục cấp hải thú. Có một con hải bá sơ kỳ, thân hình cực kỳ khổng lồ, lớn gấp ba lần những con ngũ cấp hải ngư chúng ta từng gặp."

Nghe vậy, Lâm Vũ Hạo nhíu chặt mày. "Vậy thì phiền phức rồi."

Phương Thiên Nhai nhìn Lâm Vũ Hạo, hỏi: "Ngươi đã thấy bảo vật bên đó chưa?"

Lâm Vũ Hạo lắc đầu. "Vẫn chưa thấy. Nhưng có thể cảm nhận được, chỉ cách ba trăm thước."

Sắc mặt Phương Thiên Nhai khẽ biến. "Ba trăm thước... chính là phạm vi hải bá ngư đang chiếm giữ. Ý ngươi là bảo bối mà ngươi và Sâm Bảo cảm nhận được nằm ngay trong lãnh địa lục cấp hải thú?"

Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu. "Có khả năng đó. Nhưng không hiểu sao, ta và Sâm Bảo cứ mãi không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được thôi."

Phương Thiên Nhai trầm ngâm một lát, nói: "Có lẽ là không gian song song."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, nghi hoặc nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một cái, Lâm Vũ Hạo tò mò hỏi: "Không gian song song là gì? Có phải giống như Chu Quốc chúng ta từng tới trước đây không?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Không giống. Chu Quốc trước đây không phải không gian song song, đó chỉ là một mảnh không gian được trận pháp vây kín, thuộc về kết giới không gian. Còn không gian song song là không gian phiêu phù bên ngoài chủ không gian, ở tu chân giới còn được gọi là bí cảnh. Trong những không gian phiêu ly như vậy sinh vật rất ít, linh khí lại nồng đậm hơn chủ không gian rất nhiều, thường hay xuất hiện linh bảo."

Lâm Vũ Hạo nửa hiểu nửa không: "Không gian phiêu ly... chính là không gian không nằm trong không gian chúng ta đang ở?"

Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Đúng vậy."

Bàn Bàn lập tức nhích lại gần, hỏi chủ nhân mình: "Chủ nhân, vậy chúng ta có vào cái không gian song song gì đó không?"

Sâm Bảo cũng nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Chủ nhân phu, ta cảm thấy trong không gian kia có bảo vật thích hợp cho ngài và chủ nhân tu luyện linh thuật."

Phương Thiên Nhai nhìn hai con hồn sủng một cái, rồi quay sang Lâm Vũ Hạo hỏi: "Ngươi nghĩ sao? Chúng ta có đi không?"

Lâm Vũ Hạo mặt đầy do dự. "Trực giác nói với ta, nếu lấy được những bảo bối kia, thực lực chúng ta chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc. Nhưng phía trước có lục cấp hải thú, chúng ta cứ xông thẳng qua như vậy, liệu có quá nguy hiểm không?"

Phương Thiên Nhai suy nghĩ một hồi, nói: "Lục cấp hải thú thì cũng không thành vấn đề lớn, chúng ta có thể dẫn nó đi chỗ khác."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, mắt sáng lên. "Dẫn đi? Dẫn thế nào?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Dùng cơ giới thú dẫn dụ con hải bá ngư kia đi là được."

Lâm Vũ Hạo nghĩ một chút, nói: "Nếu có thể dẫn được hải thú đi, vậy thì thử một lần cũng được."

Phương Thiên Nhai liếc hắn một cái, lập tức thả ra năm con tam cấp cơ giới thú. Năm con cơ giới thú này đều mang hình dáng sói. Phương Thiên Nhai nói: "Ta thả năm con cơ giới lang qua thử trước."

Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Hảo."

Phương Thiên Nhai lập tức phóng ra năm con cơ giới lang, đồng thời thả thêm hai con thám lộ ngư để quan sát tình hình bên hải thú.

Hải bá ngư đang nằm nghỉ trong lãnh địa của mình, thấy năm con cơ giới lang lao tới, nó vung đuôi dài quất một cái, lập tức đánh bay hai con, ba con còn lại quay đầu bỏ chạy. Hải bá ngư lập tức bơi theo truy đuổi.

Thấy hải bá ngư đã rời đi, Phương Thiên Nhai lập tức điều khiển Thâm hải thoa lao về phía trước, đến nơi cách ba trăm thước thì bắt đầu điên cuồng công kích hư không, bắn ra vô số hồn thạch pháo, lại phóng ra rất nhiều minh văn công kích. Đánh liên tục một nén hương, cuối cùng hải thủy hai bên rẽ ra, trong hư không xuất hiện một cái xoáy nước.

Lâm Vũ Hạo vẫn luôn quan sát tình hình hải bá ngư, thấy ba con cơ giới lang bị nó nuốt từng con một, sau đó nổ tung trong bụng, làm hải bá ngư toàn thân đầy vết thương, đang giận dữ bơi về phía này, hắn kinh hãi kêu lên: "Thiên Nhai, mau! Nó quay lại rồi!"

Phương Thiên Nhai nghe vậy, lập tức tăng hết tốc lực, lao thẳng vào xoáy nước.

"Két...!"

Đầu Thâm hải thoa vừa tiến vào xoáy nước, đuôi đã bị hải bá ngư cắn nát. May thay, bốn người nhà Phương Thiên Nhai đều ở khoang điều khiển phía trước, hai người hai hồn sủng từ khoang điều khiển bay vọt ra, trực tiếp lao vào xoáy nước. Xoáy nước xoay vài vòng rồi biến mất, hải bá ngư nhìn chằm chằm chỗ xoáy nước vừa xuất hiện, gầm lên điên cuồng, nhưng cũng chẳng làm được gì.

Bốn người nhà Phương Thiên Nhai rơi xuống một vùng cỏ mềm mại, hai người hai thú đều âm thầm thở phào một hơi.

Bàn Bàn mặt đầy mừng rỡ nói: "May quá, chúng ta chạy nhanh, không thì đã bị con quái vật xấu xí kia nuốt mất rồi."

Sâm Bảo cũng nói: "May quá, may quá."

Phương Thiên Nhai nhìn hai đứa nó, bất đắc dĩ nói: "Không dễ dàng như vậy đâu. Nó là lục cấp hải thú, lại đang ở lãnh địa của nó. Lúc chúng ta ra ngoài vẫn sẽ gặp nó. Chuẩn bị tâm lý đi, cuối cùng vẫn phải đánh một trận với nó."

Lâm Vũ Hạo nghĩ một chút, nói: "Nếu đã không tránh được một trận, vậy thì dẫn nó vào sa mạc đi. Như vậy chúng ta sẽ có cơ hội thắng lớn hơn."

Phương Thiên Nhai rất đồng tình. "Ngươi nói có lý."

Bàn Bàn nhìn quanh bốn phía, nói: "Nơi này trông không tệ a!"

Sâm Bảo nói: "Ta thấy rồi, trên ngọn núi phía trước có bảo bối. Là bảo bối thích hợp với chủ nhân phu."

Phương Thiên Nhai thả hồn lực dò xét một phen, nói: "Nơi đây có năm ngọn núi, trong núi yêu thú không ít. Mọi người cẩn thận một chút."

Lâm Vũ Hạo quan sát kỹ, nói: "Bên này có rất nhiều dược tài, hơn nữa dưới đất còn trữ tàng khoáng sản rất phong phú. Linh thạch ở đây cũng rất nhiều."

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo nhìn nhau một cái, hắn nói: "Ta đã đoán được."

Sâm Bảo thúc giục: "Vậy giờ chúng ta đi tìm bảo trước chứ?"

Phương Thiên Nhai nói: "Mọi người đeo hết phòng ngự pháp khí vào, xuất phát."

"Hảo!" Mọi người lập tức mặc giáp trụ, trang bị chỉnh tề rồi bốn người nhà Phương Thiên Nhai mới rời khỏi chỗ này.

Theo sự chỉ dẫn của Sâm Bảo, cả nhà hướng ngọn núi phía đông mà đi. Đường núi vô cùng dốc đứng khó đi, nhưng giữa núi mọc rất nhiều dược tài. Gặp dược tài nào dùng được, Lâm Vũ Hạo liền dừng lại hái. Phương Thiên Nhai đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt cảnh giác, luôn quan sát tứ phía.

Yêu thú dưới chân núi phần lớn chỉ là tam cấp, tứ cấp, cảm nhận được khí tức trên người Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo, chúng đều tránh xa, không dám tới gần. Điều này cũng tiết kiệm không ít phiền phức cho hai người.

Bốn người mất hai canh giờ mới lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi này có một con ngũ cấp hậu kỳ Liệt Diễm Báo trấn giữ, cảm giác có người xâm nhập lãnh địa, Liệt Diễm Báo lập tức từ động phủ lao ra.

Phương Thiên Nhai vung đao chém thẳng về phía Liệt Diễm Báo, Lâm Vũ Hạo cũng lập tức giương trường mâu, cùng xông tới. Trường mâu của Lâm Vũ Hạo là ba năm trước Phương Thiên Nhai săn giết một con ngũ cấp hải thú, dùng thú cốt luyện chế cho hắn, là ngũ cấp pháp khí, hơn nữa còn khắc đầy phòng ngự minh văn.

Mười năm đi đường này, Phương Thiên Nhai dẫn theo Bàn Bàn và Sâm Bảo tổng cộng săn tám con ngũ cấp hải thú, thú cốt của hải thú đều bị hắn chế thành ngũ cấp pháp khí. Vì vậy trong tay hai người Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo không hề thiếu ngũ cấp pháp khí, thậm chí hơn nửa phòng ngự pháp khí trên người cũng đã đổi thành ngũ cấp.

Thấy Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đánh chính diện, dây dưa cùng Liệt Diễm Báo, Bàn Bàn và Sâm Bảo lập tức đánh lén. Sâm Bảo phóng ra từng đạo từng đạo gai đằng đánh về phía Liệt Diễm Báo. Đáng tiếc trên người Liệt Diễm Báo sáng lên từng đạo hỏa quang, đằng mạn toàn bộ bị thiêu hủy. Sâm Bảo rất buồn bực, lấy ra thú cốt, bắt đầu phát động lôi điện công kích, từng đạo ngũ cấp lôi điện bổ về phía Liệt Diễm Báo.

Bàn Bàn cũng đồng thời phóng lôi điện công kích, từng quả lôi cầu đập vào Liệt Diễm Báo.

Liệt Diễm Báo bị bổ đến gào thét liên hồi, trên người rất nhanh xuất hiện từng đạo vết thương cháy đen.

Phương Thiên Nhai hư hoảng một chiêu, mang theo Lâm Vũ Hạo lui về hai mươi thước, sau đó phu phu hai người cùng ném ra sáu khối bạo tạc thú cốt.

"Ầm ầm ầm..."

Theo một loạt tiếng nổ, Liệt Diễm Báo bị nổ đến xám xịt mặt mũi, hai chân trước máu thịt be bét.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lần thứ hai xông tới công kích Liệt Diễm Báo. Liệt Diễm Báo há miệng phun ra từng quả cầu lửa khổng lồ về phía bọn họ. Phương Thiên Nhai giơ tay dựng lên ba đạo hỏa diễm thuẫn, trực tiếp hấp thu cầu lửa của đối phương.

Linh lực Lâm Vũ Hạo hóa thành một thanh thanh sắc trường kiếm, chặt về phía Liệt Diễm Báo, Liệt Diễm Báo vội vàng né tránh đạo công kích này. Cùng lúc đó, cổ tay Phương Thiên Nhai lật một cái, ba thanh trường đao cháy hừng hực hỏa diễm bay ra, chém về phía Liệt Diễm Báo.

Bàn Bàn và Sâm Bảo cũng lại lần nữa ra tay, tiếp tục phóng lôi điện bổ chém về phía Liệt Diễm Báo.

Liệt Diễm Báo bị cả nhà bốn người liên thủ công kích, cuối cùng chết trong tay bốn người nhà bọn họ.

Phương Thiên Nhai đi tới, trực tiếp thu lấy thi thể Liệt Diễm Báo, sau đó dùng Tịnh Trần thuật quét dọn sạch sẽ nơi này, xóa đi mùi máu tanh. Lúc này mới dẫn theo cả nhà cùng tiến vào động quật của Liệt Diễm Báo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro