Chương 309

Mọi người nghe vậy, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Từ Tình. Tam trưởng lão nhìn mảnh thú cốt do Từ Tình đưa tới, đưa tay nhận lấy, cẩn thận xem xét, thần sắc không khỏi kinh ngạc. Lão hỏi Từ Tình:

"Lục tiểu thư, đây là vật gì?"

Từ Tình giải thích: "Đây là tứ phúc của một vị Hồn Hoàng tiền bối, nói rằng có thể giải bách độc, bất kể độc gì cũng giải được."

Tam trưởng lão nghe xong không khỏi ngẩn người. "Cái này..."

Lục trưởng lão chăm chú nhìn mảnh thú cốt, lẩm bẩm: "Thú cốt lại có thể giải độc cho người? Lão phu sống đến từng này tuổi quả thực chưa từng nghe qua!"

Cửu trưởng lão ánh mắt phức tạp nhìn Từ Tình, nói: "Lục tiểu thư, chỉ sợ là bị người lừa rồi chăng?"

Từ Tình lắc đầu. "Không thể nào. Hắn là tiền bối, sao lại lừa ta được." Nói xong, nàng lấy lại mảnh thú cốt từ tay Tam trưởng lão, trực tiếp dùng hồn lực kích hoạt giải độc minh văn bên trên.

Năm đạo giải độc minh văn từng cái từng cái từ trên thú cốt bay ra. Từ Tình giơ tay đánh một chưởng về phía đại ca đang nằm trên giường. Năm đạo minh văn tựa như một trận gió, tranh nhau chen vào trong cơ thể đại thiếu Từ Hằng của Từ gia, mà Từ Tình chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, lập tức ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Biến cố xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì năm đạo minh văn đã tiến vào trong cơ thể Từ Hằng, Từ Tình cũng đã ngã xuống.

"Tình nhi!" Từ phu nhân là người đầu tiên tỉnh hồn, vội vàng đỡ nữ nhi đang hôn mê trên mặt đất.

"Nha đầu!" Từ thành chủ cũng giật mình hoảng hốt, nhìn con gái đang ngất xỉu.

"Muội muội!" Lão nhị Từ An lập tức chạy tới xem tình trạng của Từ Tình.

"Phốc..." Đột nhiên, Từ Hằng nằm trên giường bỗng phun ra một ngụm lớn huyết đen.

"A, đại ca!" Thấy Từ Hằng thổ huyết, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía hắn.

Tam trưởng lão vội vàng tiến lên bắt mạch cho Từ Hằng. Bắt mạch xong, sắc mặt lão vô cùng cổ quái. "Kỳ quái, sao lại thế này?"

Lục trưởng lão cũng tới bắt mạch, sau khi bắt xong thì kinh hãi vô cùng. "Không thể nào, sao lại...?"

Cửu trưởng lão cũng lập tức bắt mạch. Bắt xong, lão cũng đầy mặt không thể tin nổi. "Sao lại thế này? Sao lại thế này?"

Từ thành chủ lo lắng nhìn ba vị trưởng lão. "Ba vị trưởng lão, nhi tử của ta rốt cuộc làm sao? Sao lại đột nhiên thổ huyết?"

Tam trưởng lão thận trọng nói: "Từ thành chủ, từ mạch tượng xem ra, độc trong người thiếu gia đã giải."

Từ thành chủ nghe vậy không khỏi trợn mắt há mồm, mặt đầy vẻ không tin. "Sao có thể? Các ngươi không phải nói độc của nhi tử ta không giải được sao?"

"Cái này..."

Từ phu nhân nói: "Ba vị trưởng lão, phiền các ngài xem giúp nữ nhi của ta một chút! Con bé đã ngất đi rồi."

Cửu trưởng lão lập tức tới bắt mạch cho Từ Tình, nói: "Từ phu nhân chớ lo, lục tiểu thư chỉ là hồn lực hao hết mà hư thoát, đưa nàng về phòng, cho hấp thu chút hồn thạch, một canh giờ sau sẽ không sao."

Từ phu nhân nghe vậy mới yên lòng.

Tiêu Thần nhìn ba muội muội, nói: "Tam muội, tứ muội, ngũ muội, các ngươi đỡ biểu muội về phòng. Dùng chút hồn thạch cho muội ấy. Canh chừng biểu muội đi! Bên này đã có ta và nhị đệ."

"Hảo!" Ba người gật đầu, đi tới đỡ Từ Tình rời khỏi phòng.

Lúc này, ba vị trưởng lão lại lần nữa bắt mạch cho Từ Hằng, kết quả vẫn như cũ. Độc của Từ Hằng quả thật đã giải.

Tam trưởng lão nói: "Thật kỳ quái, thiếu gia rõ ràng trúng năm loại độc, không ngờ lại thật sự có thể giải."

Lục trưởng lão cũng rất nghi hoặc. "Lục tiểu thư cũng không biết từ đâu mua được mảnh thú cốt này, lại thật sự có thể giải độc."

Cửu trưởng lão lắc đầu. "Không phải thú cốt có thể giải độc, là cái gọi là tứ phúc kia, tứ phúc mới có thể giải độc." Nói rồi, Cửu trưởng lão nhặt mảnh thú cốt dài chừng ngón tay lên, mấy lần dùng hồn lực kích hoạt, trên thú cốt vẫn không có gì.

Tiêu Vũ kéo kéo tay áo đại ca Tiêu Thần, hỏi: "Đại ca, ngươi nói năm đạo văn lộ kỳ quái biểu muội vừa rồi lấy ra, có phải chính là đạo văn lộ trước kia người kia đánh lên người chúng ta hay không?"

Tiêu Thần nghe vậy ngẩn ra, sau đó gật đầu. "Giống, quả thực rất giống."

Từ thành chủ nhìn hai người. "Thiếu chủ, nhị thiếu, các ngươi biết cái gọi là tứ phúc này?"

Tiêu Thần giải thích: "Trước kia chúng ta trên đường gặp phải yêu thú có độc, nhị đệ trúng độc, sau đó có một vị Hồn Hoàng đi ngang qua, giúp nhị đệ giải độc. Đối phương lúc ấy đánh một chưởng lên người nhị đệ, đánh ra một đạo văn lộ màu xanh kỳ quái, sau đó độc của nhị đệ liền giải."

Từ thành chủ nghe đáp án như vậy, rất là nghi hoặc. "Ồ? Còn có chuyện này?"

Tiêu Thần gật đầu. "Đúng vậy."

Từ phu nhân nhướn mày, nói: "Cái gọi là tứ phúc này thật sự quá mức quỷ dị, lại có thể không cần uống dược tề mà giải độc, quả thực không thể tưởng tượng nổi!"

Tiêu Vũ hiếu kỳ hỏi: "Cô cô, người có biết biểu muội của ta từ đâu lấy được tứ phúc vừa rồi không?"

Từ phu nhân lắc đầu. "Không biết, Tình nhi nha đầu này thường thích chạy lung tung khắp nơi, mua đủ thứ kỳ kỳ quái quái. Ta cũng không rõ con bé lấy từ đâu."

Tiêu Vũ khẽ gật đầu. "Ồ, xem ra chỉ có thể tự miệng hỏi biểu muội thôi."

Một canh giờ sau, Từ Hằng trên giường từ từ tỉnh lại, Từ Tình cũng đã tỉnh, được ba vị biểu tỷ đỡ đến phòng đại ca.

Từ Tình thấy đại ca đã tỉnh, mừng rỡ như điên. "Đại ca, huynh không sao chứ, huynh thật sự không sao chứ?"

Từ Hằng khẽ gật đầu. "Biểu ca nói, là tiểu muội cứu ta. Đại ca đa tạ muội."

Từ Tình không để ý lắc đầu. "Đại ca không cần khách khí, chỉ cần độc của đại ca giải được, ta đã mãn nguyện."

Tiêu Hồng nói: "Biểu muội, muội ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!"

Tiêu Mộng cũng nói: "Đúng vậy, muội vừa mới tỉnh, hồn lực còn chưa khôi phục đâu." Nói rồi, nàng và Tiêu Hồng đỡ người ngồi xuống ghế.

Tiêu Thần nhìn Từ Tình, hỏi: "Biểu muội, mảnh thú cốt muội dùng lúc trước, từ đâu mà có?"

Từ Tình nói: "Là ta mua ở Đông thị trường. Tốn năm vạn hồn thạch đấy, rất đắt."

Tiêu Thần nghe vậy càng thêm hiếu kỳ, lại hỏi: "Vậy người bán mảnh thú cốt cho muội là ai?"

Từ Tình nghe biểu ca hỏi, đáp: "Là Phương lão bản! Phương lão bản người rất anh tuấn, hơn nữa hắn là Hồn Hoàng. Quầy hàng của hắn có dược tề, có pháp khí, còn có loại thú cốt này. Bất quá, người tới quầy hắn mua đồ đều thích mua dược tề, ít người mua thú cốt. Ta cũng là lần đầu mua thú cốt. Vốn dĩ ta muốn mua giải độc dược tề, hắn nói dược tề bán hết rồi, liền lấy thú cốt cho ta."

Tiêu Vũ nghi hoặc hỏi: "Mảnh thú cốt hắn bán cho muội có phải ngũ cấp không?"

Từ Tình gật đầu. "Đúng, là ngũ cấp. Vốn dĩ ta là Hồn Vương không thể dùng thú cốt ngũ cấp, nhưng các ngươi ai cũng không tin ta, cho nên ta chỉ có thể tự mình cứu ca ca."

"Cái này..."

Tiêu Thần là người đầu tiên xin lỗi: "Biểu muội, là biểu ca không tốt, không bảo vệ tốt biểu đệ đã đành, còn liên lụy đến muội."

Từ thành chủ cũng nói: "Nha đầu, phụ thân không phải không tin con, chỉ là con cầm một mảnh thú cốt liền nói có thể cứu đại ca con, việc này quả thực quá mức kinh thế hãi tục!"

Từ phu nhân cũng nói: "Mẫu thân cũng không phải không tin con. Chỉ là lúc ấy ta còn chưa kịp phản ứng, con đã dùng thú cốt rồi."

Từ An nhìn muội muội mình, nói: "Ngươi nha đầu này, đúng là cố chấp, có chuyện gì không nói với nhị ca, nhị ca há lại không tin ngươi? Ngươi tội gì tự mình hao hết hồn lực chứ?"

Từ Tình nhìn người nhà đang đau lòng vì mình, nàng khẽ mỉm cười. "Các ngươi không không tin ta là được rồi."

Tiêu Vân nhìn Từ Tình, hỏi: "Biểu muội, muội còn mảnh thú cốt lợi hại kia không?"

Từ Tình gật đầu. "Còn, còn một mảnh, mảnh này là tứ cấp, là Phương lão bản tặng ta." Nói rồi, Từ Tình lại lấy ra một mảnh thú cốt.

Tiêu Vân đưa tay nhận lấy, phóng xuất hồn lực xem xét, thấy trên thú cốt có năm đạo văn lộ màu xanh biếc. Tiêu Vân chăm chú nhìn văn lộ ấy, những người khác cũng chăm chú nhìn.

Tiêu Mộng nói: "Cái này giống cái chúng ta dùng trước kia quá!"

Tiêu Vân gật đầu. "Ta cũng cảm thấy giống, đại ca, ngươi nói xem?"

Tiêu Thần liếc muội muội một cái, sau đó nhìn Từ Tình, nói: "Biểu muội, biểu đệ đã không sao, hôm nay muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai muội dẫn chúng ta cùng đi gặp vị Phương lão bản này được không?"

Từ Tình gật đầu. "Hảo a!"

Từ thành chủ nói: "Bản sự người này quỷ dị như vậy, ta ngược lại cũng muốn gặp hắn một lần."

Từ phu nhân nói: "Ngươi là thành chủ, ngươi đừng đi, để mấy đứa nhỏ đi thôi! Người ta là Hồn Hoàng, ngươi một Hồn Thánh mà qua, sẽ dọa người ta chạy mất đấy."

Từ thành chủ nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý. "Cũng phải."

Từ Hằng nói: "Ta cũng muốn đi gặp ân nhân cứu mạng của mình."

Từ thành chủ mặt đầy không đồng ý. "Ngươi đừng đi, ngươi mới giải độc xong, ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày đi!"

Tiêu Thần tỏ vẻ tán đồng. "Cữu cữu nói đúng, để ba vị trưởng lão giúp biểu đệ điều lý thân thể cho tốt, đợi thân thể biểu đệ khỏe rồi đi sau cũng không muộn."

Từ Hằng gật đầu. "Cũng được."

......

Ngày thứ hai, Tiêu Thần, Tiêu Vũ, Tiêu Vân, Tiêu Mộng, Tiêu Hồng, Từ An cùng Từ Tình bảy người cùng tới Đông thị trường, có Từ Tình dẫn đường, bảy người rất nhanh đã tìm được quầy hàng của Phương Thiên Nhai.

Phương Thiên Nhai hôm nay đến không tính là sớm, vừa mới bày xong quầy thì đã thấy Tiêu Thần bảy người gió cuốn lửa cháy tìm tới. Từ Tình đến, Phương Thiên Nhai ngược lại không ngoài ý muốn, nhưng hắn không ngờ năm người Tiêu Thần cũng tới đây. Phương Thiên Nhai mỉm cười với Từ Tình, nói: "Lục tiểu thư tới rồi, đại ca nhà ngươi thế nào? Có cần ta bạn lữ qua xem một chút không?"

Từ Tình cười nói: "Không cần đâu Phương lão bản, độc của đại ca ta đã giải. Đa tạ ngài."

Phương Thiên Nhai không để ý cười cười. "Không cần khách khí, đây là khách nhân ngươi mang đến?"

Từ Tình gật đầu. "Đúng vậy, Phương lão bản, ta giới thiệu cho ngài, đây là nhị ca ta Từ An."

Phương Thiên Nhai cùng Từ An đối thị một cái. "Nhị thiếu."

Từ An lộ ra nụ cười lễ phép hợp lễ. "Đa tạ Phương lão bản chữa khỏi cho đại ca ta."

"Nhị thiếu không cần khách khí."

Từ Tình tiếp tục nói: "Năm vị này là biểu ca biểu tỷ nhà cậu ta, đều rất lợi hại. Đây là đại biểu ca Tiêu Thần, đây là nhị biểu ca Tiêu Vũ, tam biểu tỷ Tiêu Vân, tứ biểu tỷ Tiêu Mộng, ngũ biểu tỷ Tiêu Hồng."

Phương Thiên Nhai hướng năm người gật đầu. "Gặp qua năm vị Tiêu đạo hữu."

Tiêu Thần chăm chú đánh giá Phương Thiên Nhai từ trên xuống dưới, nói: "Phương lão bản? Chúng ta hẳn là lần thứ hai gặp mặt rồi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro