Chương 316
Phương Thiên Nhai nhìn đối phương, tiếp tục nói: "Thứ hai, ta muốn bốn mươi tên hộ vệ, chia thành hai đội, ngày đêm tuần tra trên núi của ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến quấy nhiễu ta. Trừ ngươi ra, những kẻ linh tinh khác, ta một mực không gặp."
Tiêu Thần nhìn chằm chằm Phương Thiên Nhai một lúc, khẽ gật đầu. "Được, điều này cũng không thành vấn đề, ta sẽ phái hộ vệ tốt nhất đến bảo vệ ngươi."
Từ An nghi hoặc hỏi: "Ta nói Phương đạo hữu, với thực lực của ngươi còn cần người bảo hộ sao?"
Phương Thiên Nhai trợn trắng mắt. "Nói thật lòng, với thực lực của ta quả thực không cần người bảo hộ. Nhưng ta tính tình không tốt, ai dám đến trêu chọc ta, ta liền giết hắn. Ta chỉ sợ một sơ sẩy lại đem mấy vị trưởng lão khác cùng cái nha đầu ngu ngốc nhà tông chủ giết mất."
Từ An nghe được đáp án như vậy, khóe miệng giật giật, nhất thời nói không nên lời. Cho nên, công việc của đám hộ vệ này kỳ thực không phải bảo hộ, mà thuần túi là để đối phó tiểu biểu muội thôi.
Lâm Vũ Hạo biểu thị tán đồng. "Đúng vậy, tính tình phu phu chúng ta đều không tốt lắm. Trước cửa nhiều hộ vệ một chút thì tốt hơn, ít nhất đám hộ vệ ấy còn biết phân thốn, không giống chúng ta chẳng biết phân thốn gì."
Tiêu Thần mặt đầy lúng túng nói: "Nhị vị yên tâm, chờ các ngươi đến Thanh Vân Tông, an toàn của các ngươi, ăn uống sinh hoạt, tất cả đều do ta an bài và bảo hộ."
Phương Thiên Nhai nhìn Tiêu Thần, khẽ gật đầu. "Yên tâm, có Tiêu thiếu ở đây, ta tự nhiên yên tâm. Điều kiện thứ ba của ta là tông môn không được lấy bất cứ lý do gì ngăn cản ta và Vũ Hạo bế quan. Chúng ta đến tông môn là để kiếm hồn thạch, kiếm hồn thạch là để tu luyện. Cho nên, khi chúng ta muốn bế quan, bất kỳ ai cũng không được can thiệp."
Tiêu Thần liên tục gật đầu. "Cái này đương nhiên, các trưởng lão khác trong tông môn bế quan, phụ thân ta chưa từng can thiệp."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Vậy thì tốt."
Lâm Vũ Hạo nhìn về phía Tiêu Thần, hỏi: "Tiêu thiếu, ta muốn hỏi một chút. Mỗi vị trưởng lão đều phải thu đồ đệ sao?"
Tiêu Thần đối diện với Lâm Vũ Hạo một cái, lập tức lắc đầu. "Không phải, thu đồ đệ là tùy ý nguyện của trưởng lão, tông môn sẽ không can thiệp. Đệ tử tông môn chia làm hạch tâm đệ tử, thân truyền đệ tử, ký danh đệ tử cùng ngoại môn đệ tử. Ngoại môn đệ tử đều là nhất cấp và nhị cấp hồn sủng sư, thực lực tương đối thấp, thực lực trên tam cấp mới có thể làm nội môn đệ tử. Đệ tử sau khi vào tông môn, sẽ tự chọn sơn phong. Nếu đệ tử chọn sơn phong của nhị vị, như vậy bọn họ chính là ký danh đệ tử nội môn. Nếu nhị vị có người vừa mắt thì có thể thu làm đồ đệ, đồ đệ của trưởng lão chính là thân truyền đệ tử. Thân truyền đệ tử thực lực đạt đến tứ cấp, liền có thể tự động chuyển thành hạch tâm đệ tử."
Lâm Vũ Hạo như có điều suy nghĩ gật đầu. "Không ép thu đồ đệ là tốt rồi."
Tiêu Thần giải thích: "Tuy tông môn không ép trưởng lão thu đồ đệ. Nhưng nhị vị tốt nhất vẫn nên mỗi người thu một đồ đệ, như vậy khi các ngươi bế quan, sẽ do đồ đệ của các ngươi giúp quản lý sơn phong. Các trưởng lão khác đều làm vậy, họ sẽ chọn đệ tử tư chất tốt thu làm đồ đệ, sau đó khi bế quan liền giao sơn phong cho đồ đệ quản lý, ngày thường nếu không muốn quản lý sơn phong cũng có thể để đồ đệ thay thế. Nếu có đồ đệ, nhị vị sẽ nhẹ nhàng rất nhiều."
Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu. "Thì ra là vậy!"
Phương Thiên Nhai cười nói: "Không vội, còn tới mười năm thời gian cơ mà? Nếu đến lúc đó người bái nhập môn hạ chúng ta đông, vậy thì quả thật phải thu vài đồ đệ giúp quản lý. Nếu người ít, vậy thì không cần."
Lâm Vũ Hạo cùng bạn lữ đối diện một cái, cực kỳ tán đồng. "Ngươi nói đúng."
Phương Thiên Nhai nhìn Tiêu Thần bên cạnh, lại nói: "Đợi ta trở thành trưởng lão Thanh Vân Tông, giá bài độc tứ phúc sẽ trực tiếp tăng lên một vạn hồn thạch, bất quá Tiêu thiếu yên tâm, năm trăm tứ phúc ngươi đặt làm vẫn theo giá năm ngàn bán cho ngươi."
Từ An nghe vậy, không nhịn được co rút khóe miệng. "Ngươi tăng giá này, tăng cũng quá nhanh, quá nhiều đi!"
Phương Thiên Nhai cười. "Thị trường bài độc tứ phúc đã mở ra, tự nhiên phải tăng giá. Hơn nữa ta tăng giá, Tiêu thiếu liền có thể kiếm được nhiều hồn thạch hơn, Từ nhị thiếu không hy vọng biểu ca ngươi kiếm được nhiều hồn thạch sao?"
Từ An nhìn Phương Thiên Nhai đang hỏi mình, lập tức lắc đầu. "Đó là đương nhiên ta hy vọng biểu ca có thể kiếm được nhiều hồn thạch hơn."
"Vậy thì tốt!"
Tiêu Thần nhìn về phía Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo, hỏi: "Vậy nhị vị định khi nào cùng ta trở về Thanh Vân Tông?"
Phương Thiên Nhai đối diện ánh mắt dò hỏi của Tiêu Thần, cười nói: "Trong tông môn Tiêu thiếu đã xử lý ổn thỏa, bên tông chủ cũng đã chào hỏi rồi chứ? Nha đầu ngu ngốc kia đã cho người trông chừng chưa? Sẽ không lại như chó điên nhảy ra cắn ta chứ?"
Tiêu Thần đối mặt câu hỏi của Phương Thiên Nhai, sắc mặt có chút khó coi. "Ngươi yên tâm, trong tông môn ta đã chào hỏi xong, muội muội ta ngày mai liền bế quan."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Vậy thì tốt, năm ngày sau chúng ta đến Thanh Vân Tông, ta và Vũ Hạo thu dọn một chút, trước khi đến tông môn sẽ làm xong bốn trăm tứ phúc còn lại của Tiêu thiếu."
Tiêu Thần gật đầu. "Cũng tốt."
...
Năm ngày sau, Phương Thiên Nhai, Lâm Vũ Hạo, Tiêu Thần ba người cùng nhau đến Thanh Vân Tông.
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lần đầu tiên đến tông môn, diện tích Thanh Vân Tông chiếm cứ rất lớn, lớn bằng ba cái Thiên Nguyệt Học Viện vậy. Lâu các đình đài, tùng xanh liễu biếc, hành lang uốn lượn, dòng nước róc rách. Nơi đây phong cảnh như tranh, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Tiêu Thần dẫn Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo trực tiếp đến cung điện của tông chủ, gặp tông chủ Thanh Vân Tông — Tiêu Chiến Bắc, người này có thực lực Hồn Thánh thất tinh, là lục cấp hồn sủng sư. Thực lực cực kỳ cường hãn. Nhưng dung mạo lại sinh ra rất nho nhã, khuôn mặt trung niên khoảng ba mươi tuổi, cho người ta cảm giác rất bình dị gần gũi, hiền hòa đáng yêu.
Phương Thiên Nhai liếc mắt đầu tiên nhìn thấy người này, ấn tượng với người ấy còn tính là không tệ.
Tiêu tông chủ nhìn Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo một phen, liên tục gật đầu. "Mới ba trăm đa tuổi đã là Hồn Hoàng thực lực, xem ra tư chất tu luyện của hai người các ngươi đều rất tốt!"
Phương Thiên Nhai nghe vậy, kéo kéo khóe miệng, nói: "Tông chủ quá khen, tư chất tu luyện của chúng ta cũng chỉ thường thôi."
Tiêu tông chủ cười. "Người trẻ tuổi rất khiêm tốn! Đều ngồi đi!"
"Đa tạ tông chủ." Nói rồi, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đều ngồi xuống ghế.
Tiêu tông chủ nhìn Phương Thiên Nhai từ trên xuống dưới một phen, nói: "Ta nghe Thần nhi nói, tứ phúc của ngươi rất lợi hại, hơn nữa hai người các ngươi đã đạt thành chung nhận thức, sau này muốn cùng nhau hợp tác bán tứ phúc trong tông môn đúng không?"
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng vậy, ta và thiếu chủ đã ký hai mươi năm giao dịch khế ước. Hai mươi năm tương lai, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác bán tứ phúc. Thiếu chủ nhân mạch rộng, thủ hạ đông đảo. Sinh ý của chúng ta còn cần thiếu chủ vận tác."
Tiêu tông chủ nghe vậy, liên tục gật đầu. "Ngươi là một người thông minh."
Nếu là người thường, sẽ không nghĩ đến việc hợp tác với nhi tử hắn, chỉ biết lặng lẽ phát tài lớn. Nhưng Phương Thiên Nhai nghĩ rất chu toàn. Hắn tìm Thần nhi hợp tác, tương đương với đang hợp tác với y – tông chủ này, như vậy các trưởng lão khác cũng không dám nói gì thêm, huống chi Thần nhi là thiếu chủ, liên hệ sinh ý, an bài trật tự những việc này, Thần nhi làm đều rất hợp lý.
Phương Thiên Nhai khẽ cười. "Tông chủ quá khen."
Tiêu tông chủ nhìn Phương Thiên Nhai, ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Vũ Hạo. "Nghe nói Lâm tiểu hữu là ngũ cấp dược tề sư, hồn sủng là Kim Ngọc Nhân Sâm?"
Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Đúng vậy, ta là ngũ cấp dược tề sư."
Tiêu tông chủ hài lòng gật đầu. "Ừ, rất tốt, hai người các ngươi đều rất có tài hoa. Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thập tam trưởng lão và thập tứ trưởng lão của Thanh Vân Tông ta. Phương Thiên Nhai làm thập tam trưởng lão, cư trú Thiên Ngạo Phong. Lâm Vũ Hạo làm thập tứ trưởng lão cư trú Thiên Châu Phong. Trước khi hai người các ngươi có đệ tử trên núi, có thể ở chung một chỗ. Sau này nếu các ngươi có đệ tử riêng, cũng có thể thu vài đồ đệ giúp quản lý sơn phong, vẫn có thể ở chung một chỗ như cũ."
"Tạ tông chủ."
Tiêu tông chủ lại nói: "Ngoài ra, Thần nhi đáp ứng các ngươi mỗi năm mười vạn hồn thạch thù lao, từ hôm nay tính khởi, đầy một năm phát một lần. Về hộ vệ, ngày mai sẽ phái đến cho các ngươi. Trừ hộ vệ ra, tông môn còn phái cho các ngươi bốn tên nô bộc. Đây là nô bộc tông môn miễn phí phái phát. Nếu các ngươi cảm thấy bốn người không đủ, có thể đến ngoại môn tùy ý chọn nô bộc và nha hoàn. Nhưng nha hoàn cùng nô bộc do các ngươi tự chọn, cần các ngươi tự trả lương cho họ."
Phương Thiên Nhai lập tức nói: "Không cần đâu tông chủ, chúng ta có bốn nô bộc là đủ rồi. Chúng ta đối với hoàn cảnh tông môn còn chưa quen thuộc lắm. Bốn nô bộc này chủ yếu giúp chúng ta dẫn đường thôi. Những việc vặt khác, chúng ta tự mình làm được. Không cần thêm nha hoàn và thị tùng dư thừa."
Tiêu tông chủ khẽ gật đầu. "Vậy cũng tốt, khi các ngươi cần có thể nói với Thần nhi."
"Tạ tông chủ."
Tiêu tông chủ khẽ gật đầu. "Vậy đi, để Thần nhi dẫn các ngươi đi xem sơn phong của mình một chút! Các ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt."
"Tạ tông chủ, vậy phu phu chúng ta xin cáo lui." Nói xong, Phương Thiên Nhai đứng dậy, kéo Lâm Vũ Hạo, theo Tiêu Thần cùng rời đi.
Thấy ba người đi rồi, tông chủ phu nhân từ bên trong bước ra, ngồi bên cạnh phu quân. Nàng nói: "Thần nhi hình như rất để ý Phương Thiên Nhai này! Vì để Phương Thiên Nhai đến tông môn làm trưởng lão, hắn nhất định bắt Hồng nhi đi bế quan."
Tiêu tông chủ nhìn dáng vẻ bất mãn của tức phụ, mỉm cười. "Thần nhi là thiếu chủ, hắn biết nghĩ cho tông môn. Phương Thiên Nhai là nhân tài khó có được, Thanh Vân Tông cần nhân tài như vậy. Thần nhi cũng cần người như thế phụ tá."
Tông chủ phu nhân không khỏi nhíu mày. "Nhưng Hồng nhi không thích người này."
Tiêu tông chủ nghe vậy, sắc mặt biến đổi. "Hồng nhi thích hay không thích, so với lợi ích tông môn, cái nào quan trọng hơn, còn cần vi phu giải thích với nàng sao?"
Tông chủ phu nhân nhìn sắc mặt Tiêu tông chủ, ngẩn người, nhất thời nói không nên lời.
Tiêu tông chủ lại nói: "Hồng nhi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành thân rồi. Ta đã chọn cho nó một đối tượng, là thiếu tông chủ Bạch Hổ Tông — Bạch Sùng."
Tông chủ phu nhân nghe vậy, sắc mặt đại biến. "Phu quân, Hồng nhi là tiểu nữ nhi của chúng ta. Vân nhi và Mộng nhi còn chưa xuất giá đâu? Giờ đã bàn chuyện hôn sự cho Hồng nhi, có phải quá sớm không?"
Tiêu tông chủ mặt đầy không tán đồng nói: "Làm sao giống nhau được? Hồng nhi là đích nữ của ta, xưa nay đích thứ có khác. Đích nữ tự nhiên phải xuất giá trước. Sao có thể để thứ nữ xuất giá trước được?"
Tông chủ phu nhân suy nghĩ một chút. "Vậy nếu Hồng nhi xuất giá trước, chi bằng gả cho nhi tử của thái thượng trưởng lão – Tống Hàn đi? Ta cảm thấy Tống Hàn không tệ, hơn nữa hắn cũng thích Hồng nhi."
Tiêu tông chủ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. "Nói bậy gì đó? Đích nữ của ta sao có thể gả cho nhi tử của một thái thượng trưởng lão? Nó phải làm thiếu chủ phu nhân, phải làm tông chủ phu nhân mới được."
"Nhưng ta không muốn Hồng nhi phải gả xa."
"Chuyện này không do nàng chọn lựa. Đích nữ chính là phải gả đến đại tông môn liên hôn, vì Thanh Vân Tông chúng ta tranh thủ lợi ích lớn hơn. Nếu là thứ nữ muốn tùy tiện tìm phu quân thì thôi. Nhưng đích nữ thì không được."
Tông chủ phu nhân nghe lời phu quân, sắc mặt rất khó coi. Nàng biết, chuyện phu quân đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Trong lòng phu quân, quan trọng nhất chính là tông môn, bọn họ mãi mãi chỉ có thể xếp thứ hai. Dù phu quân cũng rất yêu thương Hồng nhi, nhưng ở đại sự, hắn tuyệt đối sẽ không hồ đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro