Chương 317

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo theo Tiêu Thần dẫn đường, đi xem hai ngọn sơn phong mà tông chủ ban cho hai người. Ngọn núi của Phương Thiên Nhai có cung điện nguy nga, còn ngọn núi của Lâm Vũ Hạo thì không có cung điện, chỉ có một toà trạch viện ba tiến ba xuất xây trên đỉnh núi. Hai người bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định ở lại ngọn núi của Lâm Vũ Hạo. Bởi cung điện bên Phương Thiên Nhai quá lớn, dùng hộ thuẫn bao phủ không tiện chút nào, còn bên này nhà cửa nhỏ hơn, dễ phòng ngự hơn.

Chọn xong chỗ ở, Tiêu Thần liền cáo từ rời đi. Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo thi triển Tịnh Trần thuật, trong ngoài quét dọn một lượt sạch sẽ. Phương Thiên Nhai lại bố trí ba tầng minh văn hộ thuẫn, đem nơi ở của hai người bảo vệ vững vàng.

Lâm Vũ Hạo chuẩn bị xong bữa trưa. Một nhà bốn khẩu ngồi trong nhà mới, dùng bữa cơm đầu tiên.

Bàn Bàn cùng Sâm Bảo bay loạn khắp nơi tham quan. Bàn Bàn nói: "Nơi này không tệ a! Đồ đạc đều mới tinh!"

Sâm Bảo nói: "Kỳ thực cung điện của chủ nhân phu kia còn khí phái hơn. Chúng ta vì sao không ở cung điện?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Cung điện quá lớn, khó bố trí hộ thuẫn. Ở đây tốt hơn."

Lâm Vũ Hạo nhìn về phía Phương Thiên Nhai, nghi hoặc hỏi: "Ngươi vì sao lại bố trí tới ba đạo hộ thuẫn?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Đạo thứ nhất ở ngoài đại môn. Đạo thứ hai bao phủ chính phòng chúng ta ở, đạo thứ ba bao phủ tẩm phòng của chúng ta. Sau này trong viện sẽ có bốn tên tôi tớ, ta không muốn bọn hắn tuỳ tiện tiến vào khu vực chúng ta ở, càng không cho vào tẩm phòng. Cho nên ta bố trí ba đạo."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, liên tục gật đầu. "Ừm, ngươi nghĩ rất chu toàn. Kỳ thực ta cảm thấy chúng ta không cần bốn tên tôi tớ kia thì tốt hơn."

Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Không được, tông môn quá lớn, chúng ta cần người dẫn đường. Hơn nữa trước khi chưa có đệ tử, một ít việc vặt cũng cần người hỗ trợ xử lý. Bình thường để bọn hắn quét dọn trong viện, có việc chạy vặt thì sai khiến bọn hắn. Sau này ta phải bán tứ phúc, trong nhà mỗi ngày đều có khách đến, không thể lần nào cũng để ngươi tiếp đãi. Cho nên bọn hắn vẫn hữu dụng. Huống chi tiền công của bọn hắn là tông chủ phát, miễn phí cho chúng ta dùng, không dùng uổng phí!"

Lâm Vũ Hạo nhíu mày. "Nhưng bọn hắn là người của tông chủ, nói trắng ra chính là tai mắt của tông chủ."

Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Ta biết bọn hắn là tai mắt. Nhưng nếu chúng ta không tiếp nhận tai mắt này, tông chủ sẽ càng không yên tâm về chúng ta. Cho nên tai mắt này nhất định phải tiếp nhận."

Lâm Vũ Hạo nghe Phương Thiên Nhai nói vậy, sắc mặt biến đổi. "Ta hiểu ý của ngươi. Nếu chúng ta không nhận tai mắt công khai đưa tới này, tông chủ tất sẽ phái người âm thầm giám sát chúng ta. Cho nên thà để hắn sáng còn hơn để hắn tối. Ít nhất sáng thì chúng ta còn phòng bị được, còn tối thì thật sự phòng không nổi."

Phương Thiên Nhai nhìn tức phụ sắc mặt khó coi, hắn cười. "Ngươi hiểu là tốt rồi."

Lâm Vũ Hạo thở dài một tiếng. "Thật không biết đến Thanh Vân Tông này rốt cuộc đúng hay sai?"

"Đừng nghĩ nhiều, ngươi phải hiểu thực lực mới là vương đạo. Chỉ cần chúng ta hảo hảo tu luyện, đề thăng thực lực, tông chủ thì đã làm được gì? Thái thượng trưởng lão thì đã làm được gì? Chúng ta căn bản không cần sợ bọn hắn."

Bàn Bàn nói: "Chủ nhân, chúng ta tuy chưa từng giết Hồn Thánh, nhưng lục cấp hải thú cũng đã giết hơn hai mươi con. Ngài nói xem, Tiêu Chiến Bắc này so với những hải thú kia, ai lợi hại hơn?"

Phương Thiên Nhai suy nghĩ một chút, nói: "Cái này thật khó nói. Tiêu Chiến Bắc này có thực lực Hồn Thánh thất tinh, tương đương lục cấp hậu kỳ hải thú, hơn nữa hồn sủng của hắn cũng là chiến đấu hình. Không dễ đối phó a!"

Lâm Vũ Hạo nói: "Không chỉ vậy, Thanh Vân Tông ngoài Tiêu Chiến Bắc còn có ba vị Thái thượng trưởng lão, ba người này cũng là lục cấp hồn sủng sư. Thanh Vân Tông tổng cộng có bốn vị lục cấp hồn sủng sư."

Bàn Bàn không khỏi trợn tròn mắt. "Bốn vị? Vậy quả thật rất lợi hại!"

Sâm Bảo khinh hừ một tiếng. "Có gì ghê gớm, toàn lão đầu tử sắp xuống lỗ, vị tông chủ kia đã ba ngàn tuổi, chủ nhân nhà ta nếu ba ngàn tuổi sớm đã là cửu cấp hồn sủng sư rồi."

Phương Thiên Nhai rất đồng ý. "Sâm Bảo nói đúng, mấy tên lục cấp kia đều là lão đầu. Ta và Vũ Hạo nếu ba ngàn tuổi, thực lực khẳng định mạnh hơn bọn hắn."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, bất đắc dĩ cười. "Lý là lý như thế. Nhưng hiện tại chúng ta vẫn đánh không lại người ta a!"

Phương Thiên Nhai vẻ mặt không thèm để ý: "Sợ gì? Từng bước từng bước mà đến. Chúng ta trước ở đây hai mươi năm, đa kiếm chút hồn thạch. Đợi hồn thạch kiếm đủ, chúng ta liền đi tìm cơ duyên đề thăng thực lực. Chỉ cần tìm được cơ duyên tốt, chẳng mấy năm Bàn Bàn và Sâm Bảo cũng có thể thành Hồn Thánh. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Lâm Vũ Hạo nhìn bạn lữ của mình, rất đồng tình. "Cũng phải."

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo ở trong tông môn an ổn lại, bắt đầu bán tứ phúc, bán dược tề, đi Tàng Thư Các đọc sách, ngày tháng trôi qua cực kỳ quy luật. Phu phu hai người ở trong tông môn vô ưu vô lo trải qua hai mươi năm.

Ngày này, một nhà bốn khẩu lại ngồi trong nhà cùng ăn cơm trưa.

Lâm Vũ Hạo rót cho Phương Thiên Nhai một chén rượu, nói: "Thiên Nhai, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, nhìn về phía Lâm Vũ Hạo: "Chuyện gì mà nghiêm túc thế?"

Lâm Vũ Hạo khẽ thở dài: "Chúng ta ở trong tông môn đã hai mươi năm. Hiện giờ thực lực Bàn Bàn và Sâm Bảo đều đã đạt Hồn Hoàng tam tinh đại viên mãn. Thực lực hai chúng ta cũng đều là Hoá Thần hậu kỳ đại viên mãn. Hơn nữa hai mươi năm nay, sách trong Tàng Thư Các ngươi đã xem hết một lượt. Ta cũng học xong toàn bộ dược tề truyền thừa trong đó. Ta cảm thấy... chúng ta nên đi rồi."

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Ừm, ta đã nói với Tiêu Thần. Nửa tháng sau chúng ta bế quan. Bế quan xong, chúng ta sẽ lặng lẽ rời tông môn đi tìm cơ duyên."

Lâm Vũ Hạo lắc đầu: "Không, ý ta không phải bế quan. Ý ta là trực tiếp rời Thanh Vân Tông. Những năm này ta đã dò xét rõ ràng, muốn đi tổng môn phải là đệ tử, trưởng lão không đi được. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải ở lại đây?"

Phương Thiên Nhai nghe tức phụ nói vậy, gật đầu: "Ta hiểu ý ngươi, ngươi cảm thấy không cần thiết ở lại. Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu chúng ta lỡ đột ngột rời đi, tông chủ sẽ cho rằng chúng ta phản bội Thanh Vân Tông. Đến lúc đó rất có thể sẽ bị Thanh Vân Tông truy nã, trở thành kẻ thù của Thanh Vân Tông, được không bù mất."

Lâm Vũ Hạo nhìn nam nhân của mình, lông mày nhíu chặt: "Cũng phải."

Phương Thiên Nhai nắm tay Lâm Vũ Hạo: "Đừng lo, hồn thạch nên kiếm thì kiếm, bế quan thì bế quan. Tạm thời không cần rời đi. Đợi tổng môn phái tới tuyển chọn, chúng ta lại bế quan, kim thiền thoát xác cũng chưa muộn."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cũng được."

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo nhìn nhau, hắn nói: "Chiều nay, gọi hết gọi các đồ đệ của chúng ta tới, nói cho bọn họ biết chuyện chúng ta sắp bế quan, để bọn chúng có sự chuẩn bị trong lòng."

Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Hảo."

Phương Thiên Nhai nghĩ một chút lại nói: "Còn một việc, Tiêu Thần nói với ta, muội muội ngu ngốc của nàng đã xuất quan. Cho nên nửa tháng trước khi bế quan, chúng ta tạm thời đừng rời nhà, miễn gặp phải ả ngu xuẩn kia."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Biết rồi."

Bàn Bàn uể oải nói: "Vậy chúng ta cũng không thể mãi trốn Tiêu Hồng a? Lỡ sau này gặp phải thì làm sao?"

Phương Thiên Nhai cười nói: "Không cần lo, nha đầu kia sắp xuất giá rồi, nghe nói gả cho thiếu chủ Bạch Hổ Tông. Đợi chúng ta xuất quan, vĩnh viễn không phải gặp lại ả ngu xuẩn đó nữa."

Bàn Bàn nghe vậy, cười hắc hắc: "Thế thì tốt quá."

Sâm Bảo nói: "Vị tông chủ đại nhân này thật thông minh a! Lại đem Tiêu Hồng cái tai hoạ kia ném tới Bạch Hổ Tông, đi hoạ hại người ta."

Lâm Vũ Hạo rất đồng tình: "Đúng thế, người như Tiêu Hồng đến đâu chắc cũng không yên ổn được!"

Phương Thiên Nhai mỉm cười: "Kệ nàng, chỉ cần nàng không tới quấy rầy chúng ta là được."

......

Chiều hôm đó, ba đệ tử của Phương Thiên Nhai là Tống Ngọc, Khương Bằng, Vương Triển cùng hai đệ tử của Lâm Vũ Hạo là Trương Manh và Lý Hoàn, năm người cùng đến chỗ ở của phu phu.

"Bái kiến sư phụ (sư nương)!" Tống Ngọc ba người cúi đầu hành lễ.

"Bái kiến sư phụ (sư bá)!" Trương Manh và Lý Hoàn cũng đồng loạt hành lễ.

Phương Thiên Nhai phất tay, nhàn nhạt nói: "Năm người các ngươi ngồi đi!"

"Tạ sư phụ!" Năm người đồng thanh, lúc này mới ngồi xuống.

Phương Thiên Nhai nhìn ba đồ đệ của mình, hỏi: "Tống Ngọc, tình hình Thiên Ngạo Phong thế nào?"

Tống Ngọc lập tức đáp: "Sư phụ yên tâm, sư đệ sư muội đều rất nghe lời, mọi người ở chung cũng hoà thuận."

Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu: "Ừm, ngươi là đại sư tỷ, những năm này vẫn luôn là ngươi quản lý Thiên Ngạo Phong, vi sư biết ngươi làm rất tốt. Ngươi vất vả rồi."

Tống Ngọc vội nói: "Sư phụ, đây là việc đệ tử nên làm."

Phương Thiên Nhai hài lòng gật đầu, nhìn về phía Khương Bằng và Vương Triển: "Lão nhị, lão tam, các ngươi phụ tá đại sư tỷ quản lý núi cũng là công lao không nhỏ. Vi sư gọi các ngươi tới, thứ nhất là muốn gặp các ngươi, xem thử chú tạo thuật của các ngươi học đến đâu. Thứ hai, ta muốn nói với các ngươi, nửa tháng sau ta và sư nương các ngươi sẽ bế quan. Đến lúc đó Thiên Ngạo Phong vẫn do ba người các ngươi quản lý. Có việc thì ba người thương lượng, thật sự không giải quyết được thì có thể tìm thiếu chủ hoặc tứ trưởng lão hỗ trợ. Bên kia ta đã chào hỏi rồi."

"Tạ sư phụ!" Ba người đồng thanh gật đầu.

Phương Thiên Nhai hài lòng nhìn ba người, nói: "Đi thôi, chúng ta đến chú tạo thất, vi sư xem chú tạo thuật của các ngươi học thế nào."

"Tạ sư phụ!" Ba người đáp, liền theo Phương Thiên Nhai rời đi.

Làm thân truyền đệ tử chính là có chỗ tốt như vậy, có thể được trưởng lão trực tiếp truyền thụ. Những ký danh đệ tử khác một tháng mới được nghe Phương Thiên Nhai giảng một tiết, học được hay không đều tự mình lo. Không hiểu cũng chỉ có thể tự mò mẫm. Nhưng thân truyền thì khác, chỗ nào không hiểu có thể thỉnh giáo sư phụ, còn được sư phụ tận tình chỉ bảo. Song đổi lại, thân truyền đệ tử cũng phải vì trưởng lão xử lý rất nhiều việc vặt trên núi, như quản lý đệ tử trên núi, như khi sư phụ bế quan thì thay sư phụ giảng bài, v.v.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro