Chương 321
Phương Thiên Nhai vừa báo ra cái giá mười hai ức, Tiêu Thần cùng Vân Phong đều nhìn nhau, ngay cả những người khác cũng đồng loạt hướng mắt về phía hắn. Trong đại sảnh đấu giá bỗng chốc rơi vào một mảnh tĩnh lặng quỷ dị.
Phương Thiên Nhai bị mọi người dùng ánh mắt "hành lễ" như vậy, trong lòng chỉ còn biết thở dài. Hắn thầm nhủ: "Bọn này bị làm sao thế? Cùng nhìn ta làm gì? Đây chẳng phải đấu giá hội sao? Giá cao được hàng, có gì mà phải kinh ngạc thế chứ?"
Tiêu Thần nghiến răng: "Mười hai ức ba ngàn vạn."
Phương Thiên Nhai thong dong: "Mười ba ức."
Vân Phong nhịn không được trực tiếp bật cười, cúi đầu nhìn xuống Phương Thiên Nhai, nói: "Xem ra vị đạo hữu này nhất định phải đoạt bằng được rồi!"
Phương Thiên Nhai đáp: "Ta loại người nửa bước đã vào quan tài thế này, không mau tấn giai chỉ còn nước chết thôi."
Vân Phong nghe vậy gật gù tán đồng: "Cũng phải." Lão gia hỏa hơn hai ngàn tuổi mà mới Hồn Hoàng tứ tinh, thực lực này quả thực không cao. Nếu trước ba ngàn tuổi không thể tấn giai Hồn Thánh, chỉ có nước thân tử đạo tiêu. Nghĩ tới đối phương không cam lòng chết đi, cho nên mới chạy tới đây mua linh bảo để tấn giai.
"Mười lăm ức!"
Tiêu Thần nghe đệ đệ hét giá mười lăm ức, không khỏi nhíu mày, xoay người nhìn Tiêu Vũ: "Nhị đệ!"
Tiêu Vũ cười cười: "Không sao, ta còn hai ức hồn thạch đây."
Đấu giá sư lập tức hô: "Hảo, mười lăm ức, quý khách lầu ba xuất giá mười lăm ức, còn ai cao hơn không?"
"Mười sáu ức!" Phương Thiên Nhai lại thêm một ức nữa.
Tiêu Thần nghe giá này, không khỏi thở dài một hơi: "Thôi, chúng ta chụp vật khác vậy!"
Tiêu Vũ nghe vậy, lông mày nhíu chặt: "Đại ca!"
Tiêu Thần nói: "Công pháp cùng dược tài phụ thân muốn còn chưa mua được, tính sao nổi!"
Tiêu Vũ nhìn đại ca mình, trong lòng đầy tiếc nuối. Thầm nghĩ: Vị ở lầu dưới này cũng quá hào phóng đi? Thổ hào như thế, mười sáu ức nói lấy là lấy!
"Hảo, mười sáu ức, vị đạo hữu lầu một xuất giá mười sáu ức, còn ai cao hơn chăng?"
Nghe đấu giá sư hỏi, trên lầu dưới lầu im phăng phắc. Đấu giá sư gật đầu: "Hảo, khối thượng phẩm hồn ngọc này thuộc về vị đạo hữu lầu một."
Phương Thiên Nhai nghe vậy, âm thầm thở phào. Hồn ngọc đã vào tay, chỉ còn thiếu hồn thủy nữa thôi.
Lâm Vũ Hạo liếc nhìn hồn ngọc trong tay Phương Thiên Nhai, thầm nghĩ: Chúng ta còn bốn mươi chín ức hồn thạch, theo tình hình này, chụp được thượng phẩm hồn thủy hẳn không thành vấn đề.
Sau đó, lại có thêm không ít vật phẩm xuất hiện, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo đều không ra tay. Hồn thủy là vật áp trục, xuất hiện cuối cùng, giá khởi cũng là một ức hồn thạch.
Phương Thiên Nhai ngồi trên ghế chờ một lúc, nghe giá đã tăng tới tám ức, sau đó không tăng nữa. Hắn trực tiếp báo: "Chín ức." Lại một lần nữa khiến mọi người ngoái nhìn.
Chu Hàm nghe giá của Phương Thiên Nhai, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn: "Lão gia hỏa lại tới tranh với ta."
Tam trưởng lão bất đắc dĩ nói: "Thiếu chủ, chúng ta đã mua bảy món, nhiều nhất chỉ còn lấy ra được mười một ức hồn thạch."
Chu Hàm nghe vậy khẽ gật đầu: "Mười một ức!"
Tiêu Thần nghe Chu Hàm báo giá, nghiến răng: "Mười một ức ba ngàn vạn." Tiêu Thần cũng đã mua không ít thứ, giờ nhiều nhất chỉ còn mười hai ức, nhiều hơn thực sự không lấy ra nổi.
Phương Thiên Nhai lại báo: "Mười hai ức."
Tiêu Thần nghe giá này, chỉ biết khẽ thở dài. Xem ra thượng phẩm hồn thủy này, hắn cũng không mua nổi rồi!
Chu Hàm mặt mũi méo mó: "Lão gia hỏa, còn giàu có gớm!"
Tam trưởng lão nói: "Người này đã hơn hai ngàn tuổi, có chút hồn thạch cũng là bình thường."
Ngũ trưởng lão cũng nói: "Người này tới đấu giá trường, những thứ khác chẳng mua gì, chỉ mua thượng phẩm hồn ngọc cùng thượng phẩm hồn thủy này, nghĩ tới là không thể chờ nổi mà muốn bế quan!"
Chu Hàm nghe hai vị trưởng lão nói, mặt đầy khinh bỉ: "Lão tạp mao cũng muốn tấn giai Hồn Thánh? Nằm mơ đi!"
Đấu giá sư nhìn Phương Thiên Nhai, cười nói: "Hảo, vị quý khách lầu một xuất giá mười hai ức hồn thạch, còn ai cao hơn không?"
Tiêu Thần nhíu mày không lên tiếng nữa, Chu Hàm mặt âm trầm cũng im lặng. Vân Phong nhìn hai người, lại nhìn xuống Phương Thiên Nhai phía dưới, cười nói: "Ta ra mười hai ức ba ngàn vạn."
Phương Thiên Nhai nhìn đối phương: "Ta ra mười ba ức."
Vân Phong sắc mặt trầm xuống: "Mười ba ức năm ngàn vạn."
Phương Thiên Nhai cười: "Mười bốn ức."
Vân Phong nghe giá mười bốn ức này cũng câm nín. Thầm nghĩ: Lão gia hỏa này thật sự là thổ hào! Trước đó đã tiêu mười sáu ức, giờ lại mười bốn ức, ba mươi ức hồn thạch! Ta rời tông môn, phụ thân cũng chỉ cho ta hai mươi ức hồn thạch thôi!
Đấu giá sư nghe giá mười bốn ức, cười đến miệng không khép lại được: "Hảo, vị quý khách lầu một xuất giá mười bốn ức. Còn ai cao hơn không?"
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều im lặng. Cuối cùng, Phương Thiên Nhai dùng mười bốn ức, đoạt được thượng phẩm hồn thủy.
Hồn thủy chụp xong, đấu giá hội cũng chính thức bế mạc. Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo ngồi hàng cuối cùng, gần cửa nhất. Vì vậy, hai người dẫn đầu rời khỏi đấu giá trường.
Hai người vừa đi, Chu Hàm lập tức dẫn theo hai trưởng lão cùng hai mươi tên hộ vệ đuổi theo, còn có vài hồn sủng sư bình dân cũng chạy theo.
Ra khỏi cửa đấu giá trường, Tiêu Vũ nhìn đại ca, truyền âm hỏi: "Đại ca, chúng ta có đuổi theo lão gia hỏa kia không? Chu Hàm đã đi rồi."
Tiêu Thần lắc đầu: "Thôi, Chu Hàm đã đi, chúng ta có đi cũng vô dụng."
Tiêu Vũ nghe vậy khẽ gật đầu: "Cũng phải."
Tiêu Thần dẫn đệ đệ cùng ba vị trưởng lão và mười tên hộ vệ, cùng rời khỏi Bạch Hổ thành.
Đi trên đường lớn, Phương Thiên Nhai rõ ràng cảm nhận được có người theo dõi mình. Hắn kéo tay Lâm Vũ Hạo, trực tiếp tiến vào không gian.
Những kẻ theo sau thấy Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo đột nhiên biến mất, đều lộ vẻ khó hiểu.
"Biến mất rồi, kỳ quái, sao lại biến mất?"
"Chắc là truyền tống thạch, chạy rồi."
"Mau đuổi!" Nói rồi, mấy hồn sủng sư đều lấy ra phi hành pháp khí, đuổi theo Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo.
Chu Hàm nhíu mày, cũng lập tức dẫn người cưỡi phi hành pháp khí đuổi ra ngoài thành.
Trong tu luyện thất mười lần, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo nhìn nhau. Lâm Vũ Hạo hỏi: "Bọn chúng còn đuổi theo không?"
Phương Thiên Nhai đáp: "Có hai phần ba đuổi ra ngoài thành, còn một phần ba đang tìm chúng ta trong thành. Chúng ta không cần gấp, ở đây chờ một tháng, một tháng sau hãy ra."
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Hảo."
Phương Thiên Nhai mở hắc hộp bên cạnh, đem thượng phẩm hồn ngọc cùng thượng phẩm hồn thủy vừa mua được bỏ vào trong hộp, thu lại.
Bàn Bàn cùng Sâm Bảo nhìn hộp mà mắt thèm thuồng: "Đều là bảo bối a!"
Sâm Bảo nói: "Trước đây ta còn lo mua không được, không ngờ dễ dàng thế này đều mua được rồi."
Lâm Vũ Hạo nói: "Ta cũng lo mua không được, không ngờ chỉ tốn ba mươi ức, hai món linh bảo đều vào tay."
Phương Thiên Nhai giải thích: "Đây là lần đầu chúng ta tham gia đấu giá hội Đông Đại Lục. Thứ nhất, chúng ta không quen giá cả Đông Đại Lục. Thứ hai, có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp tài lực của mình."
Bàn Bàn gật gù đồng tình: "Đúng thế, hai mươi năm nay, chủ nhân ngày ngày bán minh văn, phu nhân ngày ngày bán dược tề, có mấy ai kiếm hồn thạch được như hai phu phu các ngươi?"
Sâm Bảo cũng nói: "Đúng vậy, những trưởng lão trong tông môn, một năm kiếm được chút hồn thạch ấy, sao sánh nổi với chủ nhân cùng chủ nhân phu?"
Phương Thiên Nhai nghe hai tiểu gia hỏa tâng bốc, không nhịn được cười: "Nói thật, ta cũng không ngờ lại dễ dàng đoạt được thế này."
Lâm Vũ Hạo nói: "Cũng không tệ, chúng ta còn ba mươi lăm ức hồn thạch, đoán chừng đủ để Bàn Bàn cùng Sâm Bảo tấn giai."
Phương Thiên Nhai nhìn Lâm Vũ Hạo, hỏi: "Đấu giá sư nói thượng phẩm hồn ngọc cùng hồn thủy có thể phụ trợ tăng lên một đến hai tiểu cảnh giới. Làm sao để Bàn Bàn cùng Sâm Bảo trực tiếp tấn giai Hồn Hoàng lục tinh đây?"
Lâm Vũ Hạo suy nghĩ một chút: "Cần thêm một ít dược tề phụ trợ. Còn phải để Bàn Bàn cùng Sâm Bảo hấp thu nhiều hồn thạch hơn. Đợi khi chúng đạt Hồn Hoàng tứ tinh đại viên mãn rồi mới bế quan, như vậy mới thuận lợi tăng lên hai tiểu cảnh giới."
Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu: "Ừm, vậy ngươi giúp chúng chuẩn bị một ít dược tề đi!"
Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Không thành vấn đề, việc này giao cho ta!"
Bàn Bàn nghe vậy thở dài: "Muốn tứ tinh đại viên mãn? Vậy chẳng phải phải đợi hai mươi năm nữa mới dùng được mấy bảo bối này sao."
Sâm Bảo cũng nói: "Đúng vậy, còn phải đợi lâu lắm!"
Lâm Vũ Hạo nói: "Tốt nhất là ba mươi năm sau mới bế quan, thực lực các ngươi càng no đủ, khả năng tăng hai tiểu cảnh giới càng lớn."
Bàn Bàn cùng Sâm Bảo nghe xong đều uể oải.
Phương Thiên Nhai đưa tay xoa xoa đầu hai tiểu gia hỏa: "Đừng sốt ruột! Mỹ thực bất phạ vãn (đồ ngon không sợ muộn)! Các ngươi củng cố thực lực cho viên mãn, đúng là cần chút thời gian, nhưng bế quan ở đây tiết kiệm được mười lần thời gian, năm năm là có thể xuất quan. Nói cách khác, ba mươi lăm năm sau, các ngươi chính là Hồn Hoàng lục tinh."
Bàn Bàn nghe vậy gật đầu lia lịa: "Cũng phải, người khác bế quan năm mươi năm, ta và Sâm Bảo chỉ cần năm năm là được."
Sâm Bảo cũng phấn chấn trở lại, nhìn Phương Thiên Nhai nói: "Chủ nhân phu, ngài phải cất bảo bối cho chúng ta thật kỹ. Đừng làm hỏng đấy."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Yên tâm, đều phong tồn trong hắc hộp, sẽ không hỏng đâu."
Lâm Vũ Hạo nhìn Phương Thiên Nhai: "Thiên Nhai, ngươi mang chúng ta lên núi đi! Ta qua đó xem thử, dược tài trồng trước đây đã chín chưa, nếu chín rồi thì luyện thành dược tề phụ trợ tăng thực lực cho Sâm Bảo cùng Bàn Bàn."
Phương Thiên Nhai gật đầu: "Cũng được, chúng ta lên núi xem sao." Nói xong, hắn liền dẫn Lâm Vũ Hạo, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo cùng tiến vào trong núi.
Lâm Vũ Hạo tại Nhất Hào sơn xem xét một phen, hài lòng gật đầu: "Không tệ, dược tài bên này mọc rất tốt."
Sâm Bảo nhìn chủ nhân mình nói: "Chủ nhân, ta và lão đại nhất thời nửa khắc cũng không thể bế quan. Chi bằng ngài đừng luyện dược tề nữa. Chúng ta nuôi dược tài thêm ba mươi năm, mỗi ngày ta thúc sinh một lần, tranh thủ đem mấy gốc dược tài nuôi thành bách niên dược tài, như vậy dược lực chẳng phải mạnh hơn sao?"
Lâm Vũ Hạo nghe vậy khẽ gật đầu: "Ừ, ngươi nói có lý. Nếu chủ tớ chúng ta liên thủ, mỗi ngày truyền chút mộc chi khí cho dược tài, trong ba mươi năm đem dược tài nuôi thành bách niên dược tài cũng không phải không thể."
Phương Thiên Nhai nhíu mày: "Như vậy có mệt quá không?"
Lâm Vũ Hạo cười cười không để ý: "Không sao, bách niên dược tài dược lực mạnh hơn, luyện ra dược tề cũng tốt hơn." Nói xong, Lâm Vũ Hạo liền dẫn Sâm Bảo đi thúc sinh dược tài.
Phương Thiên Nhai cùng Bàn Bàn cũng đi theo. Bất quá chủ tớ hai người đều không phải mộc thuộc tính, chỉ có thể đứng nhìn mà không giúp được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro