Chương 328

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo rời khỏi thành chủ phủ rồi lập tức đi thẳng đến khách điếm. Phương Thiên Nhai bao một gian thượng phòng, trực tiếp đưa lão bản tiền thuê nửa tháng, sau đó dẫn Lâm Vũ Hạo lên phòng.

Vừa vào phòng, Phương Thiên Nhai lập tức phong ấn không gian. Hai người thay đổi y phục trên người, lại cải trang thêm một lần nữa, biến thành hai nam tử dung mạo bình bình. Sau đó, hai người dùng ẩn thân minh văn, lặng lẽ rời khỏi khách điếm.

Phương Thiên Nhai dẫn Lâm Vũ Hạo đến trung tâm công cộng phi hành pháp khí của Vân Thành. Tại đây mua hai vé đi Bách Hoa Thành, rồi lên công cộng phi hành pháp khí rời khỏi Vân Thành.

Từ Vân Thành đến Bách Hoa Thành đường xá khá xa xôi, dù là ngũ cấp phi hành pháp khí cũng phải bay mất hai tháng. Vì thế lần này Phương Thiên Nhai không mua vé cứng mà mua vé có khoang phòng. Loại vé này tuy đắt hơn một chút, nhưng có khoang phòng riêng, thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, dù là vé khoang phòng, ngồi công cộng phi hành pháp khí vẫn tiết kiệm không ít hồn thạch so với tự mình lái pháp khí.

Lâm Vũ Hạo bước vào khoang phòng, nhìn quanh một lượt, phát hiện khoang phòng song nhân này không lớn, chỉ vỏn vẹn mười thước vuông. Có hai chiếc giường đơn, trên giường có chăn đệm, ngoài ra không còn gì khác.

Phương Thiên Nhai ở cửa bố trí một tầng ngũ cấp minh văn hộ thuẫn, Lâm Vũ Hạo thì thi triển Tịnh Trần thuật, quét dọn trong ngoài khoang phòng sạch sẽ một phen.

Phương Thiên Nhai xem xét khắp nơi, đem hai chiếc giường đơn ghép lại với nhau, đẩy vào góc tường, sau đó lấy ra bàn ghế, đặt ở góc bên kia.

Lâm Vũ Hạo tìm một khoảng trống thì bắt đầu nấu cơm trưa. Phương Thiên Nhai sắp xếp xong đồ đạc cũng lập tức qua giúp đỡ.

Lâm Vũ Hạo nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Thiên Nhai, ta thấy cái ánh mắt Lăng Tuyết nhìn chúng ta không thiện, người này chỉ sợ đã bắt đầu ghi hận chúng ta rồi."

Phương Thiên Nhai khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Một hồn vương mà thôi, lật không nổi trời."

Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu: "Cũng phải. Chỉ là ta không ngờ nữ nhân này lại ti tiện đến vậy, thế mà thả ra hồn lực vụng trộm nhìn chúng ta giải độc."

Phương Thiên Nhai nói: "Nữ nhân này từ đầu đã xúi giục Lưu Minh kia, đem Lưu Minh làm thương khiến. Thế mà Lưu Minh lại ngu xuẩn tới cực điểm, tựa hồ còn không nhận ra mình bị người ta lợi dụng."

Lâm Vũ Hạo sâu sắc đồng tình: "Quả thật, ta cũng không ngờ tên này lại ngu đến thế."

Phương Thiên Nhai nhìn tức phụ nhà mình: "Thôi, không nói bọn chúng nữa. Chúng ta nói về Bách Hoa Thành đi. Thành chủ Bách Hoa Thành là một nữ thành chủ, tên gọi Lư Bách Hoa, hồn thánh ngũ tinh thực lực. Phu quân sớm mất, dưới gối chỉ có một độc tử. Người này tên là Lư An Thái, là đệ tử Bạch Hổ Tông, hồn hoàng tứ tinh thực lực, tu vi không thấp. Trước đây chưa từng ra ngoài lịch luyện, cũng chưa từng rời môn phái, vẫn luôn ở trong Bạch Hổ Tông, sau đó không biết vì sao, vô duyên vô cớ ngã quỵ. Sau lại được sư phụ cùng sư huynh đệ đưa về Bách Hoa Thành. Lư thành chủ Bách Hoa Thành tìm không ít dược tề sư khám cho hắn, đều không chữa khỏi."

Lâm Vũ Hạo nghi hoặc nhướng mày: "Cái này kỳ quái thật? Vô duyên vô cớ ngã quỵ? Trước đây hai mươi bốn người Vân gia là gặp công kích của Ngũ Độc Môn mới trúng độc, còn Lư An Thái này, cũng quá kỳ lạ rồi?"

Phương Thiên Nhai trầm ngâm một chút, nói: "Ta nghi ngờ Lư An Thái rất có thể đã trúng chú thuật hoặc nguyền rủa chi loại tà thuật. Nếu đối phương trúng độc, dù không có dược tề sư nào giải được, ít nhất dược tề sư cũng có thể nhìn ra hắn trúng độc, nhưng hiện giờ không ai nhìn ra hắn bị bệnh gì. Cho nên ta nghi ngờ hắn không phải trúng độc."

Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Ừ, nếu là trúng độc, nhất định sẽ bị dược tề sư cùng y sư chẩn ra, chẩn không được, vậy rất có thể không phải trúng độc."

Phương Thiên Nhai tiếp tục nói: "Nếu người này trúng tà thuật hoặc nguyền rủa, chuyển di minh văn cũng có thể chữa khỏi. Nhưng ngươi không được nói với Lư thành chủ rằng hắn trúng tà thuật. Ngươi phải nói hắn trúng độc."

Lâm Vũ Hạo nghi hoặc hỏi: "Vì sao vậy?"

Phương Thiên Nhai nói: "Nếu để người ta biết chúng ta có thể trị nguyền rủa cùng tà thuật, ta sợ thân phận của ta sẽ bại lộ."

Lâm Vũ Hạo đã hiểu: "Ừm, ta hiểu rồi."

Giờ cơm trưa, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo thả Bàn Bàn cùng Sâm Bảo ra, Thiên Dương Diễm cũng ngáp dài xuất hiện trên bàn ăn: "Chủ nhân a, đã qua bao lâu rồi? Không đạo tìm được chưa?"

Phương Thiên Nhai lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa tìm được."

Thiên Dương Diễm trợn trắng mắt: "Quả là phiền phức."

Bàn Bàn nói: "Dương Dương, ngươi đừng sốt ruột, lần này chúng ta phải ngồi hai tháng công cộng phi hành pháp khí cơ mà? Biết đâu đi được nửa đường là gặp rồi?"

Thiên Dương Diễm trợn trắng mắt: "Chúng ta bị động quá rồi đấy? Phải chủ động xuất kích mới đúng chứ!"

Phương Thiên Nhai cười khổ: "Chúng ta còn chẳng biết người ta ở đâu? Chủ động xuất kích kiểu gì đây?"

Thiên Dương Diễm nghe đáp án như vậy, buồn bực vô cùng: "Không có trận đánh, thật nhàm chán a!"

Sâm Bảo ngẩng mặt lên, nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Chủ nhân phu, trước đây ngài cho chúng ta xem bảng truy nã, trên bảng truy nã có một tờ treo thưởng một ức, do Chu Tước Thành phát ra, tìm nữ nhi đúng không?"

Phương Thiên Nhai nghe vậy ngẩn ra, lập tức lấy tin tức kính ra xem. Xem xong liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tiểu nữ nhi của thành chủ Chu Tước Thành mất tích, treo thưởng một ức để tìm. Đối phương tên là Chu Lâm, hồn vương thất tinh thực lực, hồn sủng là Xuân Mộng Thiền (ve sầu)."

Sâm Bảo gật đầu: "Ồ!"

Phương Thiên Nhai nghi hoặc hỏi: "Sâm Bảo, sao ngươi đột nhiên hỏi chuyện này?"

Sâm Bảo giải thích: "Lúc chúng ta lên phi hành pháp khí, ta thấy có một bà lão dáng vẻ rất xấu, ăn mặc bẩn thỉu, hồn sủng của bà ta là Xuân Mộng Thiền."

Phương Thiên Nhai nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt: "Ngươi có thể ở tình huống đối phương không thả hồn sủng mà nhìn thấy hồn sủng của người ta?"

Sâm Bảo gật đầu: "Ừm, trước đây không được, sau khi tấn giai ngũ cấp thì có bản lãnh này. Ta có thể dùng con mắt thứ ba nhìn thấy hồn sủng trong thức hải của người khác."

Phương Thiên Nhai nhìn chằm chằm Sâm Bảo liên tục gật đầu: "Xuân Mộng Thiền loại hồn sủng này cực kỳ hiếm thấy, cho nên ngươi nghi ngờ bà lão kia chính là Chu Lâm?"

Sâm Bảo nói: "Cái này ta cũng không dám chắc, ta chỉ có thể nói, hồn sủng của bà lão kia là Xuân Mộng Thiền."

Lâm Vũ Hạo lập tức hỏi: "Vậy ngươi có nhìn thấy bà lão ngươi nói ở khoang phòng nào không?"

Sâm Bảo nói: "Bà ta ngồi ghế cứng, không có khoang phòng."

Lâm Vũ Hạo đã hiểu: "Thì ra là vậy!"

Phương Thiên Nhai suy nghĩ một chút, nói: "Đây quả thật là một manh mối. Đợi phi hành pháp khí này đến Bách Hoa Thành, chúng ta chú ý bà lão kia một chút."

Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Ừ, ta biết rồi."

......

Một tháng sau,

Hôm nay, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo đang ngồi trong phòng tu luyện, đột nhiên cảm thấy công cộng phi hành pháp khí bắt đầu lắc lư, hai người đồng thời mở mắt. Phương Thiên Nhai thả hồn lực dò xét một phen, không khỏi trợn tròn mắt: "Gặp không đạo rồi, Vũ Hạo, mau, đeo hết tất cả phòng ngự pháp khí lên."

Lâm Vũ Hạo ngẩn người, lập tức gật đầu: "Hảo." Nói rồi vội vàng lấy khải giáp mặc vào.

Phương Thiên Nhai vừa đeo phòng ngự pháp khí vừa thả Bàn Bàn ra, nói: "Chuẩn bị nghênh chiến."

Bàn Bàn hưng phấn cười hắc hắc: "Biết rồi." Nói xong lập tức mặc khải giáp của mình.

Lâm Vũ Hạo cũng để Sâm Bảo mặc khải giáp. Thiên Dương Diễm bay ra: "Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tới."

Phương Thiên Nhai nói: "Ba đứa các ngươi trước quay về, lát nữa ta thả ra."

"Ồ!" Gật đầu, ba tiểu đều trở về, Bàn Bàn về thức hải của Phương Thiên Nhai, Thiên Dương Diễm về tu luyện thất của Phương Thiên Nhai.

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo ở trong khoang phòng lại đợi thêm một nén hương, bên ngoài tiếng pháo oanh oanh long long không dứt, công cộng phi hành pháp khí bọn họ ngồi đã bị đánh hỏng, buộc phải dừng lại trên một ngọn núi hoang.

Phi hành pháp khí dừng lại, hành khách bên trong liền từng người chạy ra ngoài. Có rất nhiều hành khách lấy truyền tống thạch muốn rời đi, nhưng lại phát hiện truyền tống thạch đã không dùng được nữa. Bọn họ căn bản không rời đi được.

Lâm Vũ Hạo vừa ra khỏi công cộng phi hành pháp khí đã cảm thấy không ổn. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên ngọn núi hoang này mọc rất nhiều Hồng Diệp Huyết Tinh Thảo. Hồng Diệp Huyết Tinh Thảo là một loại độc thảo, độc của nó không trí mạng, nhưng có thể khiến người ta không sử dụng được hồn lực, không thả được hồn sủng. Đối với hồn sủng sư mà nói, một khi trúng độc sẽ biến thành phế nhân.

Lâm Vũ Hạo ý thức được không ổn, lập tức lấy giải dược ra, đưa cho Phương Thiên Nhai uống một lọ, chính mình cũng uống một lọ. Còn phải đa tạ tam thiếu Nam Cung Phong của Ngũ Độc Môn kia, giải dược này chính là do hắn lưu lại.

Lâm Vũ Hạo ở Thanh Vân Tông hai mươi năm, dựa vào truyền thừa trong tông môn trở thành ngũ cấp dược tề sư. Đồng thời cũng nhờ truyền thừa trong tay Nam Cung Phong cùng hai vị trưởng lão Ngũ Độc Môn mà trở thành ngũ cấp luyện độc sư. Chỉ là chuyện này chỉ có Phương Thiên Nhai biết, người khác đều không hay.

Phương Thiên Nhai không biết bạn lữ cho mình uống thuốc gì, nhưng đối với Lâm Vũ Hạo hắn tuyệt đối tin tưởng, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Lâm Vũ Hạo truyền âm nói với Phương Thiên Nhai: "Trên núi này có độc thảo, là Hồng Diệp Huyết Tinh Thảo, có thể khiến hồn sủng sư không dùng được hồn lực, không thả được hồn sủng. Ta cho ngươi uống là giải dược, lấy được từ trên người Nam Cung Phong kia."

Phương Thiên Nhai nghe bạn lữ giải thích, khẽ gật đầu, nói: "Nhớ kỹ, giải dược trong tay ngươi đừng cho ai, giữ lại chúng ta tự dùng."

Lâm Vũ Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Không bao lâu, phi hành pháp khí của không đạo hạ xuống. Một nhóm ba mươi hai người không đạo xuất hiện trước mặt mọi người, vây kín tất cả hành khách. Thực lực đầu lĩnh không đạo không yếu, là hồn hoàng cửu tinh. Hắn là một đại hán thô kệch, trên mặt có một đạo vết sẹo dữ tợn, khinh miệt nhìn hơn trăm tên hành khách cùng mười hồn sủng sư phụ trách quản lý và lái pháp khí, lạnh lùng nói: "Các ngươi nghe đây, muốn sống thì giao hết nhẫn không gian ra."

"Cái này..."

Hành khách nghe vậy, từng người sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

"Dựa vào đâu chứ?" Có vài hành khách không phục, định động võ, nhưng lại kinh hãi phát hiện hồn sủng không thả ra được. Hai tên tiểu lâu la đi tới, trực tiếp chém chết ba người không phục, cướp nhẫn không gian của ba người, chấn nhiếp những người còn lại.

Những người khác thấy cảnh này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám động đậy.

Đầu lĩnh không đạo lấy ra một lọ nhỏ, ép ra một giọt máu, giọt máu ấy lập tức bay về phía bà lão kia.

Bà lão thấy giọt máu rơi lên mu bàn tay mình, kinh hãi thất sắc.

Đầu lĩnh không đạo thấy vậy ha ha cười lớn, lập tức vươn tay chụp tới bà lão.

Phương Thiên Nhai tung người bay vọt tới, chắn lại đối phương, vội vàng kéo bà lão qua. Lâm Vũ Hạo vung tay ném ra một khối thú cốt. Cùng bà lão và tất cả không đạo tiến vào sa mạc không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro