Chương 331
Một tháng sau, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo rốt cuộc cũng đến Bách Hoa thành.
Hai phu phu không vội vàng đi thẳng đến thành chủ phủ, mà trước tiên ở trong thành dò la tin tức một phen, sau đó đem pháp khí cùng dược tề không dùng đến bán đi một phần lớn, lại mua sắm không ít lương thực. Đợi mọi việc đều thu xếp ổn thoả, hai người mới lại cải trang một phen, lúc này mới hướng thành chủ phủ mà đi.
Cửa lớn thành chủ phủ Bách Hoa thành cũng là náo nhiệt phi phàm, dược tề sư cùng y sư xếp hàng chờ khám bệnh cho Lư An Thái nhiều không kể xiết. Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đứng cuối hàng, kiên nhẫn chờ đợi. Hai phu phu đợi trọn một canh giờ mới đến lượt mình.
Quản gia nhìn kỹ hai người một phen, không khỏi nhướng mày. Hắn nhìn Lâm Vũ Hạo, hỏi: "Vị đạo hữu này là ngũ cấp dược tề sư?"
Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu. "Đúng vậy, ta là ngũ cấp dược tề sư, tên Mộc Thiên. Đây là đồ đệ của ta, tên Lý An, tứ cấp dược tề sư."
Quản gia hài lòng gật đầu. "Thì ra là Mộc dược sư cùng Lý dược sư, nhị vị mời vào." Nói rồi lập tức gọi một nha hoàn tới, dẫn hai người vào trong phủ.
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo theo nha hoàn đi một mạch đến khuê phòng của Lư An Thái.
Lúc này Lư An Thái sắc mặt xanh đen, nằm trên giường đã sớm hôn mê bất tỉnh. Lư thành chủ Lư Bách Hoa ngồi một bên, đau lòng nhìn con trai mình, đôi mắt đã sớm khóc đến sưng đỏ. Bên cạnh đứng ba vị dược tề sư, một ngũ cấp, hai tứ cấp, đều là người của thành chủ phủ Bách Hoa thành.
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cúi đầu hành lễ. "Bái kiến Lư thành chủ."
Lư Bách Hoa phất phất tay qua loa. "Đến đây bắt mạch cho con ta!"
"Tuân mệnh!" Lâm Vũ Hạo ứng thanh, lập tức tiến lên bắt mạch. Bắt mạch hồi lâu, hắn không khỏi nhíu mày. Không có triệu chứng trúng độc, quả nhiên không phải trúng độc. Lâm Vũ Hạo lén truyền âm nói ý nghĩ của mình cho Phương Thiên Nhai.
Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu, nói: "Sư phụ, để đồ nhi giúp người một tay!" Nói rồi bước tới lật mí mắt Lư An Thái xem xét, lại nhìn cổ đối phương một chút.
Lâm Vũ Hạo buông cổ tay đối phương ra, nhìn về phía Phương Thiên Nhai. Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. Lâm Vũ Hạo lập tức hiểu, Thiên Nhai đã có cách chữa trị.
Lư Bách Hoa hỏi: "Nhị vị dược tề sư, tình trạng con ta thế nào?"
Lâm Vũ Hạo nói: "Lư thành chủ, Lư thiếu trúng phải một loại kỳ độc rất hiếm thấy tên là Mặc Lan."
"Mặc Lan?" Nghe vậy, Lư Bách Hoa nhướng mày, nhìn về phía ba vị dược tề sư bên cạnh.
Vương dược sư nhận được ánh mắt dò hỏi của nàng, lắc đầu. "Thành chủ, thuộc hạ chưa từng nghe qua loại độc này."
Lý dược sư cùng Trương dược sư cũng lắc đầu. "Chúng ta cũng không biết loại độc này."
Lư Bách Hoa nhìn về phía Lâm Vũ Hạo, hỏi: "Vị dược tề sư này, ngươi có thể giải độc cho con ta không?"
Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu. "Thành chủ yên tâm, ta có gia truyền giải độc chi pháp có thể giải, chỉ xin thành chủ mang mọi người ra ngoài chờ, kẻo lát nữa các ngươi bị lây nhiễm trúng độc."
"Cái này..."
Phương Thiên Nhai thấy Lư Bách Hoa hơi do dự, bèn nói: "Lư thành chủ, ngài cứ yên tâm. Giải độc thuật của sư phụ ta thiên hạ vô song. Trước đây tứ nam nữ của Vân thành chủ cũng là do sư phụ ta chữa khỏi. Nếu ngài không tin, có thể hỏi Vân thành chủ."
Lư Bách Hoa nghe vậy không khỏi ngẩn ra. "Ngươi... ngươi chính là Mộc Thiên?"
Chuyện Vân thành, Lư Bách Hoa biết rõ. Nghe nói hai tháng trước, có một ngũ cấp dược tề sư tên Mộc Thiên chữa khỏi cho bốn đứa con của Vân thành chủ. Khi ấy nàng biết chuyện liền lập tức liên lạc với Vân thành chủ, đáng tiếc Vân thành chủ nói Mộc Thiên đã rời đi, không liên lạc được. Không ngờ hôm nay người lại đến đây?
Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Đúng vậy, ta chính là Mộc Thiên."
Lư Bách Hoa liên tục gật đầu. "Tốt, vậy con ta liền giao cho ngươi." Nói xong, Lư Bách Hoa đứng dậy, mang theo ba vị dược tề sư cùng một đám nha hoàn rời khỏi gian phòng.
Phương Thiên Nhai thấy mọi người đã đi, liền đóng cửa phòng, trực tiếp phong ấn không gian. Sau đó lấy ra con thỏ đã sớm chuẩn bị sẵn.
Lâm Vũ Hạo nhìn hắn, hỏi: "Tình trạng Lư An Thái này rốt cuộc là thế nào?"
Phương Thiên Nhai nói: "Hắn trúng một loại nguyền rủa, loại nguyền rủa này không phải nguyền hắn chết, mà là mượt nguyền rủa để hút hồn lực của hắn. Nếu để đối phương thành công, thực lực Lư An Thái sẽ trở thành thực lực của kẻ kia, đến lúc đó Lư An Thái sẽ chết. Bất quá quá trình này cần mất một năm."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy, mặt đầy khinh bỉ. "Quá độc ác, chính mình không chịu tu luyện cho tốt, lại muốn trộm tu vi của người khác."
Phương Thiên Nhai nói: "Yên tâm, chuyển di tứ phúc của ta đối với chữa nguyền rủa rất hữu hiệu. Nguyền rủa thất bại, kẻ thi triển nguyền rủa tất sẽ chịu phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng, sau này cũng không thể tiếp tục gây hại."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy khẽ gật đầu. "Vậy là tốt nhất."
Phương Thiên Nhai nhìn tức phụ ghét ác như thù, không khỏi cười. "Giúp ta đè mấy con thỏ này lại."
"Hảo." Lâm Vũ Hạo lập tức thả ra từng đạo đằng mạn, trói chặt thỏ trong lồng.
Thực lực Lư An Thái không thấp, Phương Thiên Nhai phải hy sinh mười con thỏ mới thành công chuyển di nguyền rủa của hắn đi. Chuyển di xong, hắn đem mười con thỏ cùng lồng thiêu hủy sạch sẽ.
Lư Bách Hoa ở ngoài chờ trọn một canh giờ, mới thấy Phương Thiên Nhai mở cửa phòng. Thấy cửa mở, nàng lập tức mang theo ba vị dược tề sư đi vào.
Lâm Vũ Hạo nhìn nàng, nói: "Lư thành chủ, độc của Lư thiếu đã giải."
Lư Bách Hoa nghe tin, mừng đến phát cuồng. "Thật sao, tốt quá, tốt quá!"
Vương dược sư nhìn Lâm Vũ Hạo, hỏi: "Mộc đạo hữu, chúng ta có thể bắt mạch cho thiếu chủ một chút không?"
Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Đương nhiên."
Ba vị dược tề sư thành chủ phủ lập tức bắt mạch cho Lư An Thái, xác định độc đã thực sự được giải, mới bẩm báo với Lư Bách Hoa.
Lư Bách Hoa nghe ba người bẩm báo, càng thêm vui đến rơi nước mắt. "Tốt quá, tốt quá!"
"Nương..."
Lư Bách Hoa nghe thấy thanh âm suy yếu của con trai từ phía sau vang lên, vội vàng quay người chạy đến bên giường, thấy con đã tỉnh, càng thêm mừng rỡ như điên. "Con ơi, con tỉnh rồi, con tỉnh rồi!"
Lư An Thái nhìn mẫu thân. "Nương, con thấy mệt quá."
Lâm Vũ Hạo nói: "Lư thành chủ, thân thể Lư thiếu còn rất hư nhược, ngài để dược tề sư trong phủ luyện một ít dược tề điều lý thân thể cho Lư thiếu dùng, sẽ khỏe nhanh hơn."
Phương Thiên Nhai nói: "Còn nữa, cho Lư thiếu hấp thu nhiều hồn thạch, ăn chút linh quả, thịt yêu thú, bồi bổ thật tốt một phen. Một tháng sau là có thể khôi phục như cũ."
Lư Bách Hoa liên tục gật đầu. "Tốt, ta biết rồi, cảm tạ nhị vị dược tề sư. Đây là thù lao của các ngươi." Nói rồi lấy ra một ức hồn thạch đưa cho Lâm Vũ Hạo.
Lâm Vũ Hạo nhận hồn thạch, nói: "Đa tạ Lư thành chủ, vậy chúng ta xin cáo từ."
Lư Bách Hoa nhìn dược tề sư bên cạnh, nói: "Vương dược sư, ngươi đi luyện một ít dược tề điều lý thân thể cho An Thái. Lý dược sư, ngươi tiễn nhị vị dược tề sư giúp ta."
"Tuân mệnh, thành chủ." Vương dược sư ứng thanh rồi xoay người rời đi.
"Tuân mệnh, thành chủ!" Lý dược sư liền cung kính tiễn phu phu Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo ra khỏi thành chủ phủ.
Lý dược sư nhìn bóng lưng hai người khuất dần, quay sang quản gia bên cạnh nói: "Lư quản gia, không cần tìm thêm dược tề sư cùng đại phu nữa, thiếu chủ đã được chữa khỏi rồi."
Quản gia nghe vậy ngẩn ra, sau đó mừng rỡ không thôi. "Thật sao, thiếu chủ được chữa khỏi rồi?"
Lý dược sư gật đầu. "Đúng vậy, được chữa khỏi rồi, là Mộc Thiên, Mộc dược sư chữa khỏi."
Quản gia nhận được câu trả lời chắc chắn, cười đến miệng không khép lại được, lập tức tuyên bố tin tức này cho tất cả dược tề sư đang xếp hàng. Những dược tề sư kia nghe được, chỉ đành ủ rũ rời đi.
Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo trở lại khách điếm, lại cải trang một phen, lặng lẽ rời khỏi Bách Hoa thành.
Trên phi hành pháp khí, Lâm Vũ Hạo nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Thiên Nhai, chúng ta đi Thiên Cơ thành trước hay đi Chu Tước thành trước?"
Phương Thiên Nhai nói: "Đi Chu Tước thành trước, cuối cùng mới đến Thiên Cơ thành. Với tốc độ hiện tại của chúng ta, nửa tháng nữa là đến Chu Tước thành, rời khỏi Chu Tước thành mười ngày sau là có thể đến Thiên Cơ thành. Hai thành này cách nhau cũng khá gần."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy khẽ gật đầu. "Thì ra là vậy!"
Phương Thiên Nhai nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra ta không quá muốn đi Thiên Cơ thành. Bên Thiên Cơ thành thần côn rất nhiều, nếu chúng ta đến đó, ta sợ bị nhận ra thân phận."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy cũng nhíu mày. "Đây quả là phiền phức. Thiên Cơ thành treo thưởng tám ngàn vạn, chúng ta hiện tại cũng không thiếu tám ngàn vạn này, chi bằng đừng đi nữa. Đến Chu Tước thành xong liền rời đi, tránh sinh chuyện ngoài ý muốn."
Phương Thiên Nhai suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu. "Cũng được. Tình huống Thiên Cơ thành đại khái giống Lư An Thái, không ai nhìn ra là bệnh gì, bất quá ta cảm thấy người nhà hắn hẳn đã bói ra đối phương trúng phải bệnh gì rồi."
Lâm Vũ Hạo trầm ngâm một phen, hỏi: "Thiên Cơ thành nương tựa vào tông môn nào?"
Phương Thiên Nhai đáp: "Thiên Cơ thành nương tựa Chu Tước tông."
Lâm Vũ Hạo nhìn hắn. "May mà không phải nương tựa Bạch Hổ tông, bằng không bảo bối trong tay chúng ta không biết có bị họ bói ra hay không."
Phương Thiên Nhai tự tin nói: "Cái này không thể nào. Không gian của ta cho dù là thiên cơ sư cũng không bói ra được."
Lâm Vũ Hạo cùng Phương Thiên Nhai nhìn nhau, nghe vậy cũng yên tâm không ít. "Vậy thì tốt."
Phương Thiên Nhai thả Bàn Bàn cùng Thiên Dương Diễm ra, nói: "Hai ngươi ở đây trông chừng, ta cùng Vũ Hạo về khoang tu luyện. Một lát đổi các ngươi."
Lâm Vũ Hạo thả Sâm Bảo ra, nói: "Để Sâm Bảo cùng Âm Dương ở lại đây đi! Ngươi vừa tiêu hao không ít hồn lực, đừng để Bàn Bàn ở lại nữa."
Phương Thiên Nhai nhìn Bàn Bàn rõ ràng uể oải, khẽ gật đầu. "Cũng được, để Sâm Bảo cùng Âm Dương ở lại đây vậy!"
Sâm Bảo nhìn Thiên Dương Diễm, rụt cổ một cái. "Chủ nhân phu phu, hay là chỉ để ta ở lại đây đi! Dù sao ngươi đã cài đặt lái tự động rồi, trông phi hành pháp khí cũng không cần hai người."
Phương Thiên Nhai nhìn bộ dạng sợ hãi của Sâm Bảo, không nhịn được cười. "Được rồi, khổ cho ngươi rồi, Sâm Bảo."
"Không sao đâu." Sâm Bảo cười cười, không thèm để ý nói.
Thiên Dương Diễm nhìn Sâm Bảo bằng ánh mắt tán thưởng. "Tính ngươi còn biết điều."
Phương Thiên Nhai giơ tay vỗ Thiên Dương Diễm một cái. "Ngươi đừng suốt ngày dọa Sâm Bảo." Sâm Bảo vốn là mộc thuộc tính, trời sinh sợ Thiên Dương Diễm, Thiên Dương Diễm còn suốt ngày hù dọa nó, khiến Phương Thiên Nhai rất bực mình.
"Ừ!" Thiên Dương Diễm hời hợt ứng một tiếng, rồi trở về không gian của Phương Thiên Nhai ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro