Chương 349

Si Mị Thạch Lâm là một mảnh thạch lâm cực kỳ rộng lớn, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy hoang vu tiêu điều, cỏ không mọc nổi một ngọn, bóng người cũng chẳng có lấy nửa cái. Mắt nhìn tới đâu, chỉ thấy đá đến đó. Những tảng đá hình thù kỳ quái, màu sắc khác nhau, kích cỡ to nhỏ chẳng hề giống nhau. Lớn thì vài trăm cân, dựng sừng sững như thông xanh thẳng tắp, nhỏ thì chỉ bằng trứng cút, hạt đậu phộng. Nơi đây chính là biển đá, là nhạc viên của đá, ngoài đá ra thì chẳng còn gì khác.

Phương Thiên Nhai thả ra hồn lực của mình, quét một vòng trong thạch lâm, phát hiện nơi này không có hồn sủng sư nào khác, cũng không có yêu thú nào, chỉ có hắn và Vũ Hạo hai người. Hắn nhìn sang Lâm Vũ Hạo bên cạnh, nói:

"Thạch quái không sợ hồn lực công kích. Cho nên rất nhiều hồn sủng sư đều không dám đến đây. Một lát nữa nếu gặp thạch quái, nhớ kỹ, đừng dùng hồn lực đánh nó."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy khẽ gật đầu.

"Ừ, ta đã biết."

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo sóng vai tiến lên, đi được một đoạn thì đối diện có mười con thạch quái bước tới. Mười con này đều là thạch quái nhất cấp, đẳng cấp không cao.

Trên đao của Phương Thiên Nhai bừng lên một đạo hỏa diễm, vung đao chém qua. Một đao liền tru sát mười tên thạch quái. Mười con thạch quái lập tức biến thành một đống đá vụn đầy đất.

Lâm Vũ Hạo nhìn chằm chằm thi thể chúng, không khỏi trợn tròn mắt.

"Thân thể mấy con thạch quái này thật kỳ quái, toàn bộ đều do đá tạo thành."

Phương Thiên Nhai nói:

"Đây là một loại khoáng thạch rất hiếm, tên gọi Xích Vân Thạch. Có thể dùng để luyện khí."

Nói xong, hắn bước qua, nhặt lấy mười cái đầu thạch quái. Những bộ vị khác đều là đá thường, chỉ có đầu thạch quái mới là Xích Vân Thạch, dùng được để luyện khí.

Lâm Vũ Hạo hơi nghi hoặc nhìn bạn lữ của mình.

"Đây là khoáng thạch nhất cấp sao?"

Phương Thiên Nhai cười.

"Ừ, đầu của đám thạch quái này đều là khoáng thạch nhất cấp. Có thể mang đi luyện khí."

Lâm Vũ Hạo lại hỏi:

"Vậy nếu là thạch quái lục cấp, có phải chính là khoáng thạch lục cấp không?"

Phương Thiên Nhai gật đầu tán đồng.

"Đúng vậy. Thạch quái lục cấp chính là khoáng thạch lục cấp. Bất quá không dễ lấy như thế. Ta trước đây từng xem qua tư liệu về Si Mị Thạch Lâm trong sách. Ngày xưa cũng có rất nhiều hồn sủng sư vì muốn lấy khoáng thạch mà tới đây săn thạch quái, thế nhưng hồn lực công kích của hồn sủng sư đối với thạch quái hoàn toàn vô hiệu, vì vậy rất nhiều người cuối cùng đều bị thạch quái ăn mất, trở thành bữa ăn của chúng. Thời gian lâu dài, cũng không còn hồn sủng sư nào dám đặt chân tới đây nữa."

Lâm Vũ Hạo bừng tỉnh hiểu ra.

"Thì ra là vậy."

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo phu phu hai người vừa nói chuyện vừa tiếp tục tiến lên. Đi được một đoạn nữa thì lại gặp thạch quái, lần này là ba con nhị cấp cùng mười con nhất cấp. Đối với hai gã lục cấp tu sĩ là Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo mà nói, nhất cấp với nhị cấp thạch quái chẳng khác nào món ăn nguội, chỉ trong chốc lát đã giải quyết sạch sẽ, tiếp tục tiến sâu vào thạch lâm.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo ở lại Si Mị Thạch Lâm suốt ba tháng. Ban ngày chém giết thạch quái, buổi tối vào không gian của Phương Thiên Nhai tu luyện. Hai người đem toàn bộ thạch quái nhất cấp đến ngũ cấp trong Si Mị Thạch Lâm tiêu diệt sạch sẽ.

Ngày hôm nay, Lâm Vũ Hạo dẫn Phương Thiên Nhai đi tới trung tâm thạch lâm, dừng lại bên một tảng đá khổng lồ. Lâm Vũ Hạo nói:

"Ta thấy cơ duyên mà ta cần tìm, chính là ở dưới tảng đá này."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, lập tức kéo tay Lâm Vũ Hạo lùi ra ngoài trăm mét. Sau đó hướng về phía tảng đá khổng lồ ném ra ba quả ngũ cấp bạo tạc thú cốt.

"Ầm ầm ầm..."

Kèm theo tiếng nổ vang là từng trận gầm thét phẫn nộ.

Phương Thiên Nhai cảm giác mặt đất dưới chân rung chuyển, sắc mặt đại biến, lập tức mang theo Lâm Vũ Hạo bay vọt lên không trung.

Lâm Vũ Hạo cũng ngưng trọng nhìn về phía tảng đá.

"Tảng đá kia chẳng lẽ cũng là thạch quái?"

Phương Thiên Nhai nheo mắt.

"Khả năng rất lớn là thạch quái lục cấp, chính là vương giả của Si Mị Thạch Lâm này."

Nghe vậy sắc mặt Lâm Vũ Hạo càng khó coi thêm ba phần.

"Nếu là lục cấp, e là không dễ đối phó."

Phương Thiên Nhai nói:

"Không sao, chúng ta hai gã lục cấp, đối phó một con lục cấp vẫn còn dư sức."

Lâm Vũ Hạo nghiêng đầu nhìn bạn lữ một cái, khẽ gật đầu, hiện ra trường mâu của mình. Phương Thiên Nhai cũng đồng thời hiện ra trường đao có cán dài.

Kèm theo từng trận gầm thét, mặt đất bị xé rách từng đạo khe nứt, thạch quái từ dưới đất bò lên. Đây là một đại gia hỏa cao tới mười lăm mét, có thể đi thẳng đứng, có chân, có tay, có đầu. Nhìn qua rất giống một tên cự nhân, thế nhưng trên người nó không có lấy một miếng da thịt, chỉ có từng tảng đá lớn nhỏ khảm nạm vào nhau, tạo thành một bộ thạch giáp cứng rắn.

Lâm Vũ Hạo nhìn thấy trên đầu thạch quái có một cái kim cô, trên kim cô ấy lại khảm đúng khối Mộc Linh Thạch màu xanh biếc, không khỏi ngẩn người.

"Sao lại khảm trên đầu nó chứ?"

Phương Thiên Nhai nghe vậy cũng ngẩn ra một chút, nói:

"Mộc khắc thổ, xem ra khối Mộc Linh Thạch mà ngươi nói chính là dùng để trấn áp con quái vật này. Bằng không, bên ngoài Si Mị Thạch Lâm không có trận pháp ngăn cách, vì sao thạch quái bên trong lại không chạy ra ngoài? Ta nghĩ nhất định có liên quan đến khối đá này."

Lâm Vũ Hạo suy nghĩ một chút, cực kỳ đồng ý.

"Có lý."

Thạch quái phát ra từng trận gầm thét phẫn nộ, hoàn toàn không cho Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo chút thời gian suy nghĩ nào, vung hai bàn tay to lớn lên, hướng về phía hai người quạt tới. Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lập tức phân bay hai phía trái phải, tránh thoát công kích của thạch quái. Thạch quái không cam lòng, lại một lần nữa vung tay quạt tới.

Phương Thiên Nhai lập tức vung đao ngăn cản công kích của nó, trực tiếp chặt đứt một ngón tay thạch quái. Thạch quái đau đến gào lên thảm thiết, thế nhưng chẳng được bao lâu, lại mọc ra một ngón tay mới.

Thấy cảnh này, Phương Thiên Nhai cực kỳ khiếp sợ, lập tức thu hồi pháp khí của mình, dùng hỏa diễm biến ra một thanh trường đao, nói với Lâm Vũ Hạo:

"Đừng dùng pháp khí, dùng linh thuật, dùng mộc hệ công kích!"

Lâm Vũ Hạo nghe vậy cũng thu hồi trường mâu, tung người bay ngược về sau. Phương Thiên Nhai cũng theo sát lùi lại.

Thạch quái bước hai cẳng to lớn đuổi theo Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo.

Lâm Vũ Hạo vung tay áo, từng mũi tiễn vũ màu xanh biếc bắn nhanh về phía thạch quái. Thạch quái thấy đầy trời mũi tên xanh biếc, vội vàng giơ cánh tay lên che đầu.

Từng mũi tiễn đánh trúng cánh tay, chân và thân thể thạch quái. Cánh tay trái thạch quái trực tiếp bị đánh nát, biến thành một đống đá vụn, chân nó cũng rõ ràng bị đánh gãy một đoạn.

Thấy cảnh này, Lâm Vũ Hạo không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ: Con thạch quái này yếu như vậy sao? Dù sao cũng là lục cấp a!

Phương Thiên Nhai tung người bay tới, vung hỏa diễm trường đao chém về phía thạch quái. Thạch quái vội vàng né tránh công kích của hắn.

Lâm Vũ Hạo bay vọt đến sau lưng thạch quái, phóng xuất từng đạo phong nhận hình trăng lưỡi liềm màu xanh biếc công kích thạch quái.

Thạch quái muốn tránh né lại bị Phương Thiên Nhai kiềm chế, căn bản không thể né được, trên người lại rớt xuống không ít tảng đá.

Thiên Dương Diễm bay ra, đứng trên vai Phương Thiên Nhai, nói với Lâm Vũ Hạo:

"Lâm Vũ Hạo, ngươi sao ngu thế hả? Dùng toàn công kích rác rưởi gì vậy? Dùng mộc hệ công kích, ngươi không hiểu mộc hệ công kích là gì à! Dùng Thích Đằng cùng Ký Sinh đi, đừng dùng công kích phái sinh mộc hệ!"

Lâm Vũ Hạo nghe Thiên Dương Diễm nói vậy, lập tức vung tay áo, đánh ra từng trận sương mù màu xanh biếc, đem hạt giống ký sinh gieo vào khe hở trên thân thể thạch quái. Tuy thân thể thạch quái phủ đầy đá, nhưng giữa mỗi tảng đá đều có khe hở, không phải một khối hoàn chỉnh, vì thế Lâm Vũ Hạo đem toàn bộ hạt giống ký sinh đánh vào những khe hở đó. Sau đó, hắn bắt đầu điên cuồng rót linh thuật, thúc giục những hạt giống ký sinh kia sinh trưởng.

"Gào gào, gào gào..."

Thạch quái phát ra từng trận thảm thiết thê lương như xé tim gan, trên lưng lập tức mọc ra từng cây mầm non xanh mướt.

Phương Thiên Nhai thấy thạch quái định xoay người, lập tức công kích tới, hỏa diễm trường đao trong tay điên cuồng chém loạn về phía thạch quái. Thiên Dương Diễm cũng hóa thành từng quả cầu lửa nhỏ công kích vào hai chân thạch quái.

"Ầm..."

Kèm theo một tiếng nổ lớn, hai chân thạch quái bị thiêu cháy mất một nửa, chiều cao lập tức thấp đi một đoạn lớn.

Thạch quái dùng một cánh tay vẫn luôn ngăn cản công kích của Phương Thiên Nhai, hỏa diễm đao tạo ra rất nhiều vết cháy đen trên cánh tay nó, thế nhưng lực công kích vẫn chưa đủ.

Lâm Vũ Hạo ở sau lưng thạch quái, điên cuồng thúc giục hạt giống ký sinh, những hạt giống kia mọc rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã từ mầm non yếu ớt biến thành cỏ xanh cao nửa người.

Thạch quái đau đến gào thét không ngừng, từng tảng đá từ trên người nó rơi xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, thạch quái đã tan rã, biến thành một đống đá lớn.

Phương Thiên Nhai thấy thạch quái đã chết, lập tức lấy đầu thạch quái cùng cái kim cô kia.

Lâm Vũ Hạo đem năng lượng lấy được từ thạch quái chia một nửa cho Phương Thiên Nhai, linh lực hai người đều được bổ sung, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Thiên Dương Diễm vẻ mặt buồn bực nhìn Lâm Vũ Hạo.

"Ta nói Lâm Vũ Hạo, ngươi là heo à? Chủ nhân ta chẳng phải đã bảo ngươi dùng mộc hệ công kích sao? Mộc hệ công kích là gì ngươi không hiểu à? Chẳng lẽ không nói với ngươi mộc khắc thổ sao?"

Lâm Vũ Hạo bị Thiên Dương Diễm mắng như vậy, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

"Có lẽ ta hiểu lầm rồi."

Phương Thiên Nhai bất mãn túm Thiên Dương Diễm lại.

"Nói cái gì đó? Không được nói Vũ Hạo!"

Thiên Dương Diễm nhịn không được trợn trắng mắt.

"Chưa từng thấy tức phụ nào ngu như vậy, ngay cả mộc hệ công kích là gì cũng không biết."

"Thôi được rồi, ngươi thông minh. Ngươi ngủ ở đâu nãy giờ?"

Thiên Dương Diễm nghe chủ nhân trách cứ, trợn trắng mắt.

"Ta ngủ chứ sao! Hơn nữa tên này bị phong ấn mười vạn năm, căn bản không phát động được công kích lợi hại gì, các ngươi một mộc hệ một hỏa hệ, đều khắc chế nó. Ta nghĩ ngươi ba chiêu là giải quyết được rồi. Ai ngờ tức phụ ngươi ngu thế chứ? Nếu hắn ngay từ đầu đã dùng ký sinh thì đã sớm xong lâu rồi."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, bất mãn trừng nó một cái.

"Sao lắm lời thế, về ngủ tiếp đi!"

"Hừ!" Thiên Dương Diễm hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện trở lại đan điền của Phương Thiên Nhai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro