Chương 361
Bạch tông chủ nghe Lâm Vũ Hạo nói vậy, sắc mặt khó coi vô cùng. "Lâm Vũ Hạo..."
Lâm Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng. "Ngươi muốn động thủ sao? Muốn đánh thì ta phụng bồi. Không đánh thì lập tức dẫn người của ngươi cút khỏi đây. Đừng có cản đường bọn ta."
Bạch tông chủ nghe xong, suýt nữa tức đến lệch mũi. "Lâm Vũ Hạo, tiểu tử miệng còn hôi sữa ngươi, mới chỉ tấn nhập lục cấp, trở thành Hồn Thánh nhất tinh hồn sủng sư, đã tưởng lão phu không làm gì được ngươi nữa sao? Ngươi cũng quá không coi lão phu ra gì rồi!"
Bạch Huy cũng lên tiếng: "Hừ, năm xưa ngươi phải liên thủ cùng Phương Thiên Nhai mới giết được Nam Cung Vân Hải. Chớ có tự luyến cho rằng một mình ngươi đã đủ sức giết một tên Hồn Thánh chứ?"
Lâm Vũ Hạo liếc nhìn hai cha con nhà ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều làm gì? Hồn Thánh nhất tinh thì đã sao, Hồn Thánh thất tinh thì đã sao, cùng là Hồn Thánh cả, ai là hoàng khẩu tiểu nhi đây? Bạch tông chủ lại gọi đạo hữu của mình là hoàng khẩu tiểu nhi, chẳng phải quá tự cao tự đại rồi sao?"
"Tiểu súc sinh!" Bạch tông chủ gầm lên một tiếng, lập tức hiện ra một cây côn ngân bạch sắc, hướng thẳng Lâm Vũ Hạo lao tới. Lâm Vũ Hạo vung trường mâu trong tay, chặn lại côn của đối phương, hai người lập tức giao chiến trên không trung.
Bàn Bàn cùng Sâm Bảo thấy hai người đã động thủ, lập tức lao về phía hai mươi hai người Bạch Minh và Bạch Huy. Bạch Minh là kẻ đầu tiên chạy trốn, hắn lấy ra một cái lục cấp hồn hoàn, ném thẳng về phía Phương Thiên Nhai đang độ kiếp.
"Thiên Nhai..."
Lâm Vũ Hạo kinh hô một tiếng, vừa định bay qua, đã thấy Hắc Thiết Tháp bên cạnh Phương Thiên Nhai bay vọt lên. Thấy Hắc Thiết Tháp bay lên chặn lại công kích, Lâm Vũ Hạo mới yên tâm, tiếp tục chuyên tâm đối phó Bạch tông chủ.
Tháp linh khống chế Hắc Thiết Tháp trực tiếp bay lên, ngăn trở công kích của đối phương. "Lục cấp công kích mà cũng muốn thương tổn chủ nhân ta, si tâm vọng tưởng."
"Tử Vong Hắc Thiết Tháp!" Nhìn Hắc Thiết Tháp chỉ lớn bằng bàn tay, trong lòng Bạch Minh ghen tỵ vô cùng.
Tại sao, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về Phương Thiên Nhai? Sinh ra đã có gia tộc truyền thừa công pháp tu luyện, linh thuật cùng hồn lực song tu không nói, hắn còn là chú tạo sư, lại có thể tứ phúc cho người khác. Không ngờ rằng ngay cả tiên khí như Tử Vong Hắc Thiết Tháp cũng bị hắn ký kết khế ước.
Phương Thiên Nhai à Phương Thiên Nhai, vì sao, vì sao mọi thứ tốt nhất đều là của ngươi, vì sao chứ?
Tháp linh điều khiển Hắc Thiết Tháp không nói hai lời, trực tiếp đập thẳng vào Bạch Minh. Bạch Minh vội vàng dựng lên hồn lực thuẫn để ngăn cản.
"Ầm..."
Hồn lực thuẫn vỡ nát, Bạch Minh bị đập thành đống thịt bầy nhầy, bị tháp linh trực tiếp nuốt chửng. Nuốt xong Bạch Minh, tháp linh vẫn còn chưa đã ghiền, lại chạy đi giết những hộ vệ còn lại.
Bạch tông chủ thấy tứ nhi tử chết thảm, đau lòng muốn tuyệt. "Lão tứ, lão tứ a!"
Lâm Vũ Hạo nào cho hắn thời gian đau thương, trường mâu trực tiếp đâm xuyên vai đối phương.
"A..." Bạch tông chủ thảm hô một tiếng, vội vàng lui về phía sau, phất tay thả ra hồn sủng Bạch Hổ của mình.
Lâm Vũ Hạo thấy đối phương thả hồn sủng, lập tức phóng thích Thú Hỏa của mình, quấn lấy Bạch Hổ, còn bản thân thì bay tới tiếp tục giao chiến với Bạch tông chủ.
Bạch Hổ nhìn con hỏa xà, ngơ ngác nói: "Ngươi là thứ gì vậy? Lâm Vũ Hạo có hai hồn sủng sao?"
Hỏa xà không có trí tuệ cao như vậy, đương nhiên cũng không biết nói chuyện, chỉ phun ra một ngụm lửa lớn, thiêu đốt về phía Bạch Hổ.
"Ê, ngươi cũng không nói một tiếng đã động thủ à!" Bạch Hổ kinh hô, vội vàng né tránh công kích của hỏa xà.
Lúc này, bên phía Phương Thiên Nhai đã bắt đầu độ đợt lôi kiếp cuối cùng, sau lưng hắn hiện ra Kim Ô thánh tượng cao hơn mười trượng. Sau khi luyện hóa Kim Ô huyết, Kim Ô huyết mạch của Phương Thiên Nhai càng thêm nồng đậm, Kim Ô thánh tượng ngưng tụ ra cũng càng thêm ngưng thực, càng thêm chân thật.
Kim Ô thánh tượng bay lên đỉnh đầu Phương Thiên Nhai, giương cánh che chắn, vì hắn ngăn trở từng đạo lôi kiếp.
Tháp linh thấy cảnh này, không nhịn được nhướng mày. "Kim Ô thần thể sao? Xem ra vị chủ nhân này quả nhiên không đơn giản! Chẳng lẽ là hậu duệ thần thú?"
Bàn Bàn, Sâm Bảo cùng tháp linh giết sạch đám hộ vệ, ba tiểu gia hỏa lập tức cùng lao về phía con Bạch Hổ lục cấp kia.
Bàn Bàn nói với tháp linh: "Này, ngươi đừng tranh với bọn ta, con này là của ta và Sâm Bảo."
Tháp linh lườm một cái. "Chủ nhân nói rồi, ai giết được thì thuộc về người đó."
Sâm Bảo nói: "Hai ngươi đừng cãi nữa, cùng giết đi! Giết xong chúng ta cùng ăn, lại chia cho chủ nhân và chủ nhân phu một ít thịt. Lục cấp chắc chắn rất ngon."
Bạch Hổ nghe vậy, tức đến run người. "Ba tên hỗn đản các ngươi, đang nói cái gì đó?"
Bàn Bàn cười lạnh. "Bọn ta nói ngươi rất ngon miệng." Nói xong, Bàn Bàn tấn công đầu tiên, từng quả cầu lửa lớn đập thẳng vào Bạch Hổ.
Bạch Hổ vung vuốt, đánh ra từng đạo băng chùy, phá vỡ công kích của Bàn Bàn.
Tháp linh cũng không chịu yếu thế, trực tiếp đập tới. Bạch Hổ vội vàng né tránh.
Lâm Vũ Hạo thu hồi Thú Hỏa của mình, đem Bạch Hổ giao cho ba tiểu gia hỏa đối phó, còn hắn thì chuyên tâm đối phó Bạch tông chủ.
Có Kim Ô thánh tượng trợ giúp, Phương Thiên Nhai rất nhanh đã vượt qua đợt lôi kiếp cuối cùng, thuận lợi tấn giai Hợp Thể. Trên người hắn sáng lên từng đạo trị thương minh văn, vết thương cháy đen toàn thân đang nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Phụt..."
Đang đánh nhau, Bạch tông chủ đột nhiên phun ra một ngụm lớn máu tươi, vừa nhìn đã thấy hồn sủng Bạch Hổ của mình đã bị Bàn Bàn, Sâm Bảo và tháp linh ba tiểu gia hỏa giết chết, thi thể cũng bị chia ăn sạch sẽ.
Lâm Vũ Hạo nào chịu để đối phương phân tâm, vung mâu đâm thẳng về phía Bạch tông chủ.
Bạch tông chủ hoảng hốt né tránh công kích của Lâm Vũ Hạo. "Lâm Vũ Hạo, ta muốn ngươi ôm hận suốt đời!" Nói xong, Bạch tông chủ lập tức bay về phía Phương Thiên Nhai.
"A, Thiên Nhai cẩn thận!" Lâm Vũ Hạo kinh hô, vội vàng đuổi theo.
Phương Thiên Nhai thấy Bạch tông chủ lao tới, lập tức kích phát lục cấp phòng hộ tráo trên người, chỉ trong nháy mắt, hai mươi tầng lục cấp phòng hộ tráo đã bao phủ toàn thân. Thiên Dương Diễm cũng trực tiếp bay ra, dùng hỏa diễm của mình bao bọc lấy Bạch tông chủ.
"Ầm..."
Kèm theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, Bạch tông chủ tự bạo. Lâm Vũ Hạo bị sóng xung kích của vụ nổ hất văng ra ngoài. Thiên Dương Diễm cũng hóa thành từng đốm lửa rơi đầy đất. Hai mươi tầng phòng hộ trên người Phương Thiên Nhai vỡ mất mười lăm tầng.
Lâm Vũ Hạo vội vàng từ dưới đất bò dậy, mặt mũi xám xịt, nhìn thi thể vỡ nát của Bạch tông chủ trên mặt đất, nhìn đống lửa đầy đất, lại nhìn Phương Thiên Nhai bình an vô sự, kinh hô: "Dương Dương, Thiên Nhai, Dương Dương bị nổ tan rồi. Thiên Nhai..." Nói rồi, Lâm Vũ Hạo chạy đến bên cạnh Phương Thiên Nhai.
Năm tầng phòng hộ còn lại trên người Phương Thiên Nhai biến mất, vết thương trên người cũng đã lành hẳn. Hắn nói: "Dương Dương không sao. Ngươi đừng lo."
Lâm Vũ Hạo nghe vậy, nghiêng đầu nhìn xuống đất, chỉ thấy những đốm lửa trên mặt đất chậm rãi tụ lại, rất nhanh đã biến trở lại thành một đóa Thiên Dương Diễm. "Aizz, lão gia hỏa này thật không muốn sống nữa, lại đi tự bạo!"
"Dương Dương, ngươi không sao chứ?" Lâm Vũ Hạo vội vàng chạy tới, ôm lấy Thiên Dương Diễm xem xét một phen.
"Không sao, ta là dị hỏa, đâu dễ chết như vậy!" Thiên Dương Diễm không để ý nói, trở lại bên cạnh Phương Thiên Nhai.
Phương Thiên Nhai từ dưới đất đứng dậy, Lâm Vũ Hạo vội vàng đỡ lấy hắn. "Thương thế thế nào?"
Phương Thiên Nhai nói: "Không sao, đã lành hết rồi. Còn ngươi? Có bị lão gia hỏa kia làm thương không?"
Lâm Vũ Hạo lắc đầu. "Ngươi đừng lo, ta cũng không sao, trên người ta phòng hộ pháp khí nhiều, hắn làm gì được ta."
Nghe vậy Phương Thiên Nhai mới yên lòng một chút, hắn đưa tay, động tác dịu dàng lau đi tro bụi trên mặt Lâm Vũ Hạo. Trong lòng thầm nghĩ: Tên ngốc này, rõ ràng đã nhận ra Bạch tông chủ muốn tự bạo, vậy mà còn lao lên? Sao lại ngốc như vậy chứ? Phải nói rằng, ngốc nghếch muốn bảo vệ phu quân như thế, khiến Phương Thiên Nhai rất đau lòng.
Không cần Phương Thiên Nhai phân phó, Bàn Bàn, Sâm Bảo cùng tháp linh rất nhanh đã dọn sạch chiến trường, đem hết thi thể chia ăn.
Phương Thiên Nhai thấy ba tiểu gia hỏa bay trở lại, nói với Lâm Vũ Hạo: "Vũ Hạo, chúng ta đi thôi! Ta cảm giác có hai chiếc phi hành pháp khí đang lại gần."
Trên người Phương Thiên Nhai tuy thương thế đã lành nhưng huyết khí hao tổn nghiêm trọng, Lâm Vũ Hạo, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo vừa trải qua đại chiến, lúc này cũng không thích hợp tiếp tục giao đấu. Vì thế Phương Thiên Nhai quyết định lập tức rút lui, không gặp mặt những hồn sủng sư khác nữa.
"Hảo!" Lâm Vũ Hạo gật đầu, lập tức lấy ra phi hành pháp khí của bọn họ, mang theo mọi người rời khỏi hoang đảo.
Phương Thiên Nhai một nhà rời đi chưa được một nén nhang, đã có hai chiếc phi hành pháp khí dừng lại trên hoang đảo, hai nhóm người xuất hiện trên đảo. Một nhóm là đệ tử Chu Tước Tông ra ngoài lịch luyện, tổng cộng sáu người. Nhóm còn lại là đệ tử Vân Lam Tông, năm người. Mười một người đều là Hồn Vương tu vi. Mười một người gặp nhau, chào hỏi lẫn nhau một câu, sau đó liền phân ra xem xét trên hoang đảo.
Bên Chu Tước Tông, có một nữ hồn sủng sư sở hữu Hồi Tố Thú, lập tức sử dụng Hồi Tố Thú hồi tố lại cảnh tượng vừa rồi. Những người khác vội vàng lấy ra Lưu Ảnh Thạch ghi chép lại.
"Oa, là Phương tiền bối đang tấn giai sao? Lôi điện thật khủng khiếp!"
"Cũng không biết Phương tiền bối lần này tấn giai cấp mấy?"
"Chắc là lục cấp chứ?"
"Chưa chắc đâu. Biết đâu là thất cấp đấy?"
"Là thất cấp a, Lâm tiền bối từng nói, trước đây Phương tiền bối tấn giai Luyện Hư, Luyện Hư là lục cấp. Lần này hẳn là tấn giai thất cấp Hợp Thể."
"Hợp Thể a! Oa, Phương tiền bối thật lợi hại!"
"Đúng thế, Phương tiền bối tấn giai thất cấp, quả thật là Đông Đại Lục đệ nhất nhân!"
"Các ngươi nhìn xem, cái kia có phải Tử Vong Hắc Thiết Tháp không?"
"Tử Vong Hắc Thiết Tháp? Không thể nào?"
"Ta thấy rất giống! Bạch Minh cũng nói đó là Tử Vong Hắc Thiết Tháp mà!"
"Thật sự bị Phương tiền bối ký khế ước rồi sao?"
"Phương tiền bối là lục cấp chú tạo sư sao? Lợi hại như vậy."
"Không rõ, chỉ biết tứ phúc của Phương tiền bối rất lợi hại. Chú tạo thuật thế nào thì thật không biết."
Mấy đệ tử Vân Lam Tông nghe đệ tử Chu Tước Tông bàn tán xôn xao, trong lòng chấn động không thôi, nhưng bọn họ không có Hồi Tố Thú, chỉ đành bỏ hồn thạch nhờ vị nữ hồn sủng sư Chu Tước Tông giúp bọn họ hồi tố một lần. Bọn họ cũng đều lấy Lưu Ảnh Thạch ghi lại, định mang về tông môn bán.
Dù sao nội dung này thực sự quá bạo, Phương Thiên Nhai tấn giai Hợp Thể, Bạch tông chủ tự bạo, Lưu Ảnh Thạch này nếu mang về tông môn bán, nhất định kiếm được bồn đầy chậu đầy. Ai mà không muốn mua một viên Lưu Ảnh Thạch để xem cảnh tượng thất cấp tu sĩ tấn giai chứ? Ai mà không muốn xem cảnh lão bài tử Hồn Thánh tự bạo chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro