Chương 377
Trong tông chủ cung điện.
Đông Phương Tiểu Điệp cùng Lãnh Phong, Giang Hải, Vương Triết bốn người đồng hành trở về. Vừa bước vào đại điện đã thấy tông chủ cùng tông chủ phu nhân đang ngồi đó.
"Phụ thân, mẫu thân, con đã về! Đông Phương Tiểu Điệp nói xong liền như một con bướm nhỏ bay vụt tới trước mặt song thân.
"Bái kiến sư phụ, sư nương!" Lãnh Phong ba người vội cúi đầu cung kính hành lễ.
Đông Phương tông chủ khẽ gật đầu. "Đều ngồi đi!"
"Dạ!" Ba người đồng thanh đáp lời, lúc này mới dám ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tông chủ phu nhân nhìn tiểu nữ nhi nhà mình, cưng chiều hỏi: "Lại chạy lung tung nơi nào rồi? Cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng đâu."
Đông Phương Tiểu Điệp cười hì hì. "Mẫu thân, con không có chạy lung tung đâu, chỉ đến khu giao dịch uống một chén trà thôi mà. Hơn nữa, con còn mua quà cho phụ thân và mẫu thân nữa đấy!"
Đông Phương tông chủ nghe vậy không nhịn được cười. "Ồ? Còn có phần của vi phụ?"
Đông Phương Tiểu Điệp liên tục gật đầu. "Đương nhiên rồi! Phụ thân, mẫu thân, hai người xem này." Nói rồi nàng lấy ra hai chiếc vòng tay, mỗi người một chiếc.
Đông Phương tông chủ nhận quà từ nữ nhi, trong lòng rất vui. "Tốt, tốt, nữ nhi của ta cuối cùng cũng biết hiếu thuận rồi."
Tông chủ phu nhân nhìn chiếc vòng trên tay mình, cũng mỉm cười. "Quà Tiểu Điệp mua mẫu thân rất thích." Chỉ là hơi xấu một chút, nhưng đây là lần đầu tiên nhận quà từ nữ nhi, phu nhân cũng không nỡ chê bai.
"Mẫu thân, để con đeo giúp người." Đông Phương Tiểu Điệp nói xong liền đeo vòng cho mẫu thân trước, sau đó lại đeo cho phụ thân, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.
Đông Phương tông chủ nhìn chiếc vòng xấu xí trên cổ tay mình, lại nhìn nữ nhi, cười hỏi: "Nha đầu, sao đột nhiên lại nhớ mua vòng tay cho ta và mẫu thân con thế?"
Đông Phương Tiểu Điệp giải thích: "Phụ thân, chiếc vòng này rất lợi hại, có thể phòng độc. Trong tông môn bán rất chạy, không chỉ con mua, ba vị sư huynh cũng mua, hơn nữa con còn thấy rất nhiều sư huynh sư tỷ đều mua cả."
Đông Phương tông chủ nghe xong nhướn mày. "Vòng tay phòng độc?"
Đông Phương Tiểu Điệp gật đầu. "Vâng ạ."
Đông Phương tông chủ bán tín bán nghi nhìn sang Lãnh Phong đang ngồi bên cạnh. Lãnh Phong nhận được ánh mắt hỏi han của sư phụ, lập tức nói: "Sư phụ, đây là minh văn thủ hoàn, hiệu quả rất tốt. Trước đây đệ tử từng nghe rất nhiều sư đệ nhắc tới, người dùng qua đều nói hiệu quả cực kỳ tốt."
Giang Hải cũng nói: "Đúng vậy, tuy chiếc vòng này chỉ là lục cấp, nhưng có thể phòng rất nhiều loại độc, hễ gặp độc liền tự động bật ra bảo hộ chủ nhân."
Vương Triết cũng chen vào: "Đúng đúng đúng, minh văn thú cốt thủ hoàn trong tông môn hiện đang cực kỳ hot, còn có bài độc thú cốt cùng tịnh trần thú cốt cũng rất tốt dùng, nổi danh vô cùng. Ba loại minh văn thú cốt đều bán cực kỳ chạy."
Đông Phương tông chủ nhướn mày. "Minh văn? Trong tông môn có minh văn sư?"
Đông Phương Tiểu Điệp nói: "Có ạ, chủ nhân của Bàn Bàn chính là minh văn sư. Bất quá con không biết đối phương tên gì, con chỉ biết hắn vừa là minh văn sư vừa là chú tạo sư, hồn sủng là một con sủng vật trư tên Bàn Bàn, đặc biệt đáng yêu."
Đông Phương tông chủ nhìn dáng vẻ hớn hở của nữ nhi, bất đắc dĩ cười. "Dù hồn sủng nhà người ta có đáng yêu thế nào thì cũng là của người ta. Con đấy, hãy đặt tâm tư nhiều lên Cửu Bảo một chút, Cửu Bảo mới là hồn sủng của con."
Đông Phương Tiểu Điệp gật đầu. "Dạ, con biết rồi thưa phụ thân."
Tông chủ phu nhân nói: "Cửu Bảo đã vào hồn tháp rồi, Tiểu Điệp à, con cũng mau bế quan đi! Con và Cửu Bảo cùng tu luyện mới có thể thuận lợi tăng lên hai tiểu cảnh giới."
Đông Phương Tiểu Điệp gật đầu. Nàng nói: "Mẫu thân, con muốn chuẩn bị thêm một chút, vài ngày nữa, vài ngày nữa con sẽ bế quan."
Tông chủ phu nhân gật đầu. "Được thôi."
Đông Phương Tiểu Điệp nghĩ một lát, nhìn về phía phụ thân, nói: "Phụ thân, có một việc con muốn bẩm báo ngài." Nói rồi nàng liếc nhìn nha hoàn bên cạnh.
Đông Phương tông chủ phất tay. "Các ngươi đều lui ra!"
"Dạ!" Các nha hoàn đồng thanh đáp, sau đó nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Đông Phương Tiểu Điệp thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Phụ thân, con hy vọng ngài có thể hủy bỏ hôn ước giữa đại ca và biểu tỷ Lý Vi Vi."
Đông Phương tông chủ nghe vậy ngẩn ra. "Ồ? Vì sao?"
Đông Phương Tiểu Điệp giải thích: "Phụ thân, biểu tỷ đã có người trong lòng, người nàng thích là tam sư huynh. Hơn nữa, hai người họ đã ở bên nhau rất lâu rồi. Cho nên con hy vọng phụ thân có thể thành toàn cho họ, đừng để đại ca cưới một thê tử không yêu mình."
Đông Phương tông chủ nghe nữ nhi nói xong, sắc mặt biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.
Tông chủ phu nhân cũng biến sắc. "Tiểu Điệp, con làm sao biết Vi Vi thích Văn Đào?"
Đông Phương Tiểu Điệp nói: "Là... là bằng hữu của con nói cho con biết. Bằng hữu nói tam sư huynh và biểu tỷ đã ở bên nhau nhiều năm, còn có da thịt chi thân."
Tông chủ phu nhân nghe vậy càng thêm kinh ngạc. "Bằng hữu? Bằng hữu nào của con? Là đệ tử trong tông môn sao?"
Đông Phương Tiểu Điệp lắc đầu. "Không phải, nó không phải người."
"Cái gì? Không phải người? Vậy là..."
Đông Phương tông chủ nhìn nữ nhi, hỏi: "Là con sủng vật trư kia nói cho con biết?"
Đông Phương Tiểu Điệp gật đầu. "Vâng ạ, Bàn Bàn là bằng hữu của con, nó đối xử với con rất tốt, còn tặng con một chiếc vòng phòng độc. Bàn Bàn nói cho con biết, tam sư huynh kỳ thực không thật lòng thích con, hắn chỉ thích chính mình hắn, còn nói tam sư huynh từ năm mười sáu tuổi đã không còn là thân đồng tử, sau đó biểu tỷ đến trà lâu tìm con, Bàn Bàn liền nói cho con biết tam sư huynh và biểu tỷ có tư thông."
Đông Phương tông chủ nghe xong một hồi kể lể của nữ nhi, quay sang nhìn ba tên đệ tử. "Giang Hải, ngươi đem sự tình từ đầu tới cuối nói lại một lần."
"Dạ, sư phụ." Giang Hải đứng dậy, đem chuyện hôm qua cùng hôm nay kể lại tỉ mỉ không sót chữ nào.
Đông Phương tông chủ nghe xong liên tục gật đầu. "Như vậy, là Văn Đào trước đắc tội con sủng vật trư kia, đối với sủng vật trư nói năng lỗ mãng, cho nên con sủng vật trư kia thẹn quá hóa giận, liền đem chuyện của Văn Đào trước mặt các ngươi toàn bộ nói ra, đúng không?"
Giang Hải gật đầu. "Dạ, sư phụ."
Lãnh Phong cũng đứng lên nói: "Sư phụ, đệ tử cảm thấy trí tuệ hồn sủng chỉ tương đương trẻ năm sáu tuổi, rất khó nói dối, cho nên chuyện này độ tin cậy rất cao."
Vương Triết cũng đứng dậy bẩm: "Sư phụ, tuy sủng vật trư loại hồn sủng này chiến đấu phế vật, nhưng thiên phú thần thông của nó lại là quan nhân, nhìn người cực chuẩn. Cấp bậc càng cao nhìn người càng chuẩn, thậm chí có thể đọc tâm, đọc được đối phương đang nghĩ gì."
Đông Phương tông chủ sắc mặt trầm xuống. "Bổn tọa cũng cảm thấy hồn sủng nói láo khả năng không lớn, người nói láo khả năng còn lớn hơn."
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đóng cửa?" Đang nói thì nhị thiếu Đông Phương Hách bước vào, thiếu chủ Đông Phương Vũ cũng cùng tiến đến.
Mấy người trong đại điện thấy hai huynh đệ đồng thời xuất hiện đều ngẩn ra, ngay sau đó liền nghe "bốp bốp bốp", từng cái lồng tím từ trên người sáu người bật ra, chỉ trong nháy mắt, Đông Phương tông chủ, tông chủ phu nhân, Đông Phương Tiểu Điệp, Lãnh Phong, Giang Hải, Vương Triết mỗi người đều có một cái lồng tím bao bọc.
Đông Phương Hách tò mò chớp mắt. "Phụ thân, mẫu thân, tiểu muội, ba vị sư đệ, các ngươi đeo cái gì thế?"
Thiếu chủ Đông Phương Vũ cũng đầy mặt kinh ngạc, đứng tại chỗ nhìn người nhà mình, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đông Phương Tiểu Điệp nhìn lồng trên người mình, rất khó hiểu. "Lạ thật, ở nhà sao lại bật ra? Chẳng lẽ hỏng rồi?"
Lãnh Phong lắc đầu. "Không đúng, không thể sáu chiếc vòng cùng lúc hỏng được?"
Giang Hải nhìn về phía Đông Phương huynh đệ. "Thiếu chủ, nhị thiếu, trên người hai vị có thứ gì không sạch sẽ không?"
"Không sạch sẽ?" Đông Phương Hách ngẩn ra, cúi đầu xem xét một phen, lập tức lắc đầu. "Không có mà? Y phục ta rất sạch sẽ!"
Đông Phương tông chủ nhìn đệ tử của mình. "Vương Triết, đi mời tam trưởng lão tới đây."
"Dạ, sư phụ." Vương Triết lập tức đứng dậy rời đi.
Tông chủ phu nhân ngẩn người, nhìn phu quân mình. "Phu quân, chàng nghi ngờ hai đứa nhỏ trúng độc?"
Đông Phương tông chủ nói: "Không phải trúng độc, mà là trên người có độc vật, bằng không không thể sáu cái phòng độc lồng cùng lúc bật ra."
Tông chủ phu nhân sâu sắc đồng ý. "Có lý."
Đông Phương Hách đầy mặt mê man. "Phụ thân, mẫu thân, hai người đang nói gì vậy?"
Đông Phương tông chủ nói: "Hôm nay muội muội con cùng Lãnh Phong ba người đi khu giao dịch chơi, mua cho ta và mẫu thân con quà, nói là vòng tay phòng độc, sau đó chúng ta đeo vào, hai đứa con vừa về, lồng phòng độc liền bật ra."
Đông Phương Hách nghe vậy kinh ngạc trừng lớn mắt. "Cho nên... trên người chúng con có độc vật? Chúng con trúng độc rồi?"
Đông Phương tông chủ lắc đầu. "Không rõ, đợi chút tam trưởng lão đến sẽ biết."
Đông Phương huynh đệ nghe vậy sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Đông Phương Tiểu Điệp lập tức lấy ra thêm hai chiếc vòng tay. "Đại ca, nhị ca, muội cũng mua cho hai huynh, hai huynh cũng đeo đi."
"Hảo a!" Đông Phương Hách lập tức nhận lấy đeo vào cổ tay.
Đông Phương Vũ nhận lấy, nhìn tiểu muội một cái. "Cảm tạ tiểu muội."
"Đại ca không cần khách khí. Mau đeo đi!"
"Hảo!" Đông Phương Vũ đeo chiếc vòng vào cổ tay phải.
Đông Phương Hách vừa đeo xong, trên người cũng bật ra một cái lồng. "Oa, ta cũng có!"
Đông Phương Vũ đeo xong, trên người cũng bật lồng, chỉ là cái lồng này bao bọc toàn thân trừ bàn tay trái bị để ở ngoài. Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm tay trái mình, đầy mặt khó hiểu, thầm nghĩ: Người khác đều bao hết cả người, sao ta lại không?
Đông Phương tông chủ đứng dậy, đi tới trước mặt đại nhi tử, đưa tay kéo nhi tử lại, đem bàn tay trái lộ ở ngoài lấy xuống hai chiếc không gian giới chỉ ném xuống đất, lại đem một chiếc phòng ngự thủ hoàn trên cổ tay nhi tử cũng tháo xuống ném đi.
Đợi mọi thứ đều vứt bỏ, mọi người liền thấy kỳ tích xuất hiện: cái lồng trên người Đông Phương Vũ kéo dài, đem cả cánh tay trái cùng bàn tay trái của hắn cũng bao bọc lại.
Tông chủ phu nhân vội vàng đi tới. "Đây..."
Đông Phương tông chủ sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm ba món pháp khí trên mặt đất, nói: "Ba món đồ trên mặt đất, chắc chắn có một món có độc, hoặc là cả ba đều có."
Tông chủ phu nhân gật đầu đồng ý. "Chắc là vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro