Chương 379
Tông chủ phu nhân nhìn thấy Lý gia phụ tử ôm thi thể Đông Phương Nguyệt và Lý Vi Vi rời đi, không nói một lời, nàng khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn trượng phu mình.
"Phu quân, chúng ta đã giết Đông Phương Nguyệt cùng Lý Vi Vi mẫu nữ, chỉ sợ Lý gia phụ tử kia..."
Đông Phương tông chủ khẽ gật đầu.
"Ta biết. Bất quá, Lý Thái là tông môn trưởng lão, không thể động vào hắn trong tông môn."
Tông chủ phu nhân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ân, thiếp hiểu rồi." Ý của phu quân là phải giết phụ tử kia ở ngoài tông môn, không thể ra tay trong tông, chỉ vì sợ các trưởng lão khác hoảng loạn cùng bất mãn.
Đông Phương Vũ nhìn về phía phụ thân, hỏi:
"Phụ thân, người đã xem ký ức cầu của Vi Vi, trong ký ức của nàng rốt cuộc có gì? Việc hạ độc, là chủ ý của chính nàng, hay là của cô cô, hoặc là của Triệu Văn Đào?"
Đông Phương tông chủ giải thích:
"Việc hạ độc là chính Lý Vi Vi tự mình nghĩ ra. Nàng thích Triệu Văn Đào, nhưng cô cô cùng cô phụ của ngươi tham luyến quyền quý, nhất quyết bức nàng gả cho ngươi. Thế là nàng muốn độc sát ngươi, như vậy sẽ không phải xuất giá. Ngoài việc muốn giết ngươi, nàng còn muốn giết Tiểu Điệp. Bởi Triệu Văn Đào thích Tiểu Điệp, nàng đố kỵ nhan sắc của Tiểu Điệp, đố kỵ thân phận Tiểu Điệp cao hơn nàng, đố kỵ Tiểu Điệp cướp nam nhân nàng thích. Cho nên cũng muốn hạ độc Tiểu Điệp."
Tông chủ phu nhân nghe xong, tức đến nghiến răng ken két.
"Tiện nhân, tiểu tiện nhân! Dám hạ độc con trai ta còn chưa nói, lại còn muốn giết nữ nhi của ta, ta thật không nên một chưởng đánh chết nàng, đáng lẽ phải đem nàng bầm thây vạn đoạn mới hả giận!"
Đông Phương Tiểu Điệp ngẩn người. Nàng nói:
"Bàn Bàn nói không sai, nàng quả thật muốn giết ta. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta xem nàng như tỷ tỷ ruột thịt, vậy mà nàng lại muốn giết ta, lại muốn giết ta..." Nghĩ đến đây, Đông Phương Tiểu Điệp đau lòng không thôi, lệ châu từng giọt rơi xuống.
Đông Phương tông chủ nghe vậy, nhìn về phía nữ nhi.
"Sao, con sủng vật trư của con đã nói cho con biết Lý Vi Vi muốn giết con?"
Đông Phương Tiểu Điệp gật đầu.
"Bàn Bàn truyền âm nói với ta, nó bảo Lý Vi Vi đối với ta ác ý ngập trời, bảo ta nhất định phải cẩn thận, nàng ta rất có thể sẽ hại ta, giết ta."
Đông Phương tông chủ nhướng mày.
"Con sủng vật trư đó đối với con quả nhiên không tệ, lại đem chuyện này nói cho con biết."
Đông Phương Tiểu Điệp liên tục gật đầu.
"Dạ, Bàn Bàn nó đặc biệt đáng yêu, lại đối với ta cực kỳ tốt."
Tông chủ phu nhân suy nghĩ một chút, nói:
"Sủng vật trư am hiểu quan sát người, tâm tư lại mẫn cảm. Nữ nhi của ta đơn thuần thiện lương, lại yêu thích nó như vậy, tất nhiên đã chiếm được hảo cảm của nó. Cho nên nó mới đem chuyện của Triệu Văn Đào cùng Lý Vi Vi nói cho Tiểu Điệp, sợ Tiểu Điệp bị hai kẻ kia lừa gạt."
Đông Phương tông chủ gật đầu.
"Đúng vậy. sủng vật trư chỉ tốt với người khác khi người đó cũng thật tâm thật ý đối tốt với nó. Nha đầu nhà ta không có tâm cơ, lại thật lòng yêu thích nó, nó hẳn đã cảm nhận được, vì thế mới đối đãi Tiểu Điệp tốt như vậy."
Đông Phương Vũ nhìn muội muội.
"Tiểu Điệp, chuyện con sủng vật trư kia rốt cuộc là thế nào?"
Đông Phương Tiểu Điệp nhìn đại ca, đem chuyện quen biết Bàn Bàn từ đầu tới cuối kể lại một lượt.
Đông Phương Vũ nghe xong, khẽ gật đầu.
"Ân, con sủng vật trư này đối với muội quả thật rất tốt."
Đông Phương Hách nhìn muội muội, nói:
"Muội muội, con sủng vật trư dù tốt đến mấy cũng không phải hồn sủng của muội a? Sao muội lại thích hồn sủng của người khác như thế?"
Đông Phương Tiểu Điệp nói:
"Bàn Bàn sinh ra đã đáng yêu, ta vừa nhìn thấy nó đã thích rồi. Muốn cùng nó làm bằng hữu."
Đông Phương Hách lắc đầu.
"Con nha đầu này, một con heo thì có thể đáng yêu đến mức nào chứ?"
Đông Phương Tiểu Điệp cười nói:
"Nhị ca, huynh không biết đâu. Đợi huynh gặp Bàn Bàn sẽ rõ, nó chính là con heo đáng yêu nhất trên đời này."
Đông Phương Vũ nói:
"Hồn sủng hệ sủng vật bình thường đều sinh ra nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, quả thật rất được nữ hồn sủng sư yêu thích."
Đông Phương Tiểu Điệp liên tục gật đầu.
"Dạ, Bàn Bàn đặc biệt đáng yêu."
Đông Phương Hách khoát tay, tỏ vẻ không dám nhận.
"Dù đáng yêu đến mấy, ta cũng không thích nó đâu."
Đông Phương Vũ nhìn muội muội, nói:
"Muội muội, lần này đại ca trúng độc có thể sớm phát hiện, cũng là công lao của con sủng vật trư kia. Chi bằng ngày mai chúng ta cùng đến khu giao dịch, mời Bàn Bàn cùng chủ nhân của nó ăn một bữa cơm, bày tỏ chút lòng biết ơn. Thế nào?"
Đông Phương Tiểu Điệp liên tục gật đầu.
"Hảo a!"
Đông Phương tông chủ nói:
"Chủ nhân của Bàn Bàn là lục cấp minh văn sư, đồng thời cũng là lục cấp chú tạo sư, quả thật đáng để con kết giao."
Đông Phương Vũ nhìn phụ thân, đưa tay phong ấn không gian, nói:
"Phụ thân, kỳ thực nhi tử hoài nghi... Triệu Văn Đào đã chết rồi."
Đông Phương tông chủ cùng nhi tử đối nhãn nhất nhãn, sâu sắc đồng ý.
"Ta cũng nghĩ đến."
Tông chủ phu nhân ngẩn ra, nhìn trượng phu cùng nhi tử.
"Các ngươi cho rằng Triệu Văn Đào đã bị chủ nhân của Bàn Bàn giết chết?"
Đông Phương Tiểu Điệp lắc đầu.
"Sẽ không chứ? Làm sao có chứ? Chủ nhân Bàn Bàn cùng tam sư huynh vô oán vô cừu, sao lại giết người được?"
Đông Phương Hách trầm ngâm một phen, nói:
"Không hẳn là chủ nhân Bàn Bàn động thủ trước, có khả năng Triệu Văn Đào muốn giết heo diệt khẩu, kết quả bị đối phương phản sát."
Đông Phương Tiểu Điệp nghe vậy, sắc mặt đại biến, trở nên cực kỳ khó coi.
"Thật sao? Vậy... là ta liên lụy đến Bàn Bàn? Còn liên lụy cả chủ nhân của nó?" Nghĩ đến đây, Đông Phương Tiểu Điệp áy náy vô cùng.
Đông Phương Vũ nói:
"Nếu chủ nhân Bàn Bàn, một lục cấp hồn sủng sư, lại có thể giết được thất cấp hồn sủng sư như Triệu Văn Đào, hắn tất nhiên là song tu giả, hơn nữa linh thuật đẳng cấp của hắn hẳn đã đạt tới thất cấp."
Đông Phương Tiểu Điệp gật đầu.
"Dạ, đại sư huynh cũng nói chủ nhân Bàn Bàn là song tu giả."
Đông Phương Hách sâu sắc cho là phải.
"Hồn sủng sư bình thường không thể hấp thu hỏa cầu của Cửu Bảo. Đối phương hẳn là tu sĩ hỏa linh căn, hơn nữa linh thuật đẳng cấp đạt thất cấp, mới có thể hấp thu công kích của Cửu Bảo."
Tông chủ phu nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng.
"Tên Triệu Văn Đào này ngày thường ỷ mình là đệ tử tông chủ, không ít lần ở trong tông môn làm xằng làm bậy. Hắn chỉ là nhị thiếu gia của một nhị lưu gia tộc, bình thường cuồng vọng tự đại, đột nhiên bị một con lục cấp sủng vật trư trước mặt Tiểu Điệp vạch trần chân tướng, tất nhiên là ghi hận trong lòng. Cho nên rất có thể hắn đi tới khu vực nguy hiểm của tông môn chặn giết Bàn Bàn cùng chủ nhân của nó, chỉ là chủ nhân Bàn Bàn lại là song tu giả, hắn giết người không thành phản bị giết, chết cũng đáng đời."
Đông Phương Tiểu Điệp nhìn phụ thân, nói:
"Phụ thân, chuyện này là do con liên lụy đến Bàn Bàn cùng chủ nhân của nó, nếu tam sư huynh quả thật bị bọn họ giết, người có thể hay không không truy cứu Bàn Bàn cùng chủ nhân của nó?"
Đông Phương tông chủ cười.
"Nha đầu ngốc, trong tông môn chúng ta tôn sùng ưu thắng liệt bại, Triệu Văn Đào bất quá chỉ là một đệ tử trong tông môn mà thôi, chết thì đã chết, có gì to tát? Trong tông môn này, ngoại trừ ba huynh muội các con cùng nương của các con, còn lại ai chết ta cũng không thèm để ý."
Đông Phương Tiểu Điệp liên tục gật đầu.
"Đa tạ phụ thân."
Đông Phương Hách không vừa ý nói:
"Triệu Văn Đào chết cũng là đáng đời. Một bên cùng Lý Vi Vi dây dưa không rõ, một bên còn muốn theo đuổi muội muội của ta, hắn còn muốn đạp hai thuyền? Cũng không thèm nhìn lại mình là thứ gì, một thứ tử của nhị lưu gia tộc, cũng xứng?"
Tông chủ phu nhân biểu thị tán đồng.
"Lão nhị nói không sai. Triệu Văn Đào tuy không tham gia chuyện hạ độc, nhưng hắn chính là ngòi nổ của tất cả mọi chuyện. Nếu không phải vì hắn, tiện nhân Lý Vi Vi kia sẽ không hạ độc con trai ta, cũng sẽ không muốn giết nữ nhi của ta, cho nên hắn cũng đáng chết như nhau."
Đông Phương Vũ nhìn phụ thân, nói:
"Phụ thân, đừng để ba vị sư đệ tiếp tục tìm nữa, người cứ nói Triệu gia đã truyền tin, Triệu Văn Đào đã trở về Triệu gia là được!"
Đông Phương tông chủ gật đầu.
"Cũng được."
...
Hôm sau, khu giao dịch.
Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo phu phu mới vừa bày quầy được một canh giờ, Đông Phương Vũ, Đông Phương Hách, Đông Phương Tiểu Điệp, Lãnh Phong, Giang Hải, Vương Triết sáu người đã tìm đến.
Đông Phương Tiểu Điệp đem hai vị ca ca giới thiệu cho Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo, đồng thời mời hai người cùng đến tửu lâu uống rượu.
Đến tửu lâu, tám người bước vào gian phòng đã đặt trước, Đông Phương Vũ gọi một bàn lớn món ăn, mọi người ngồi cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.
Đông Phương Tiểu Điệp ôm Bàn Bàn, một mực đút cơm cho nó. Nhìn đến Đông Phương Hách liên tục co giật khóe miệng, thầm nghĩ: Muội muội này cũng quá mức cưng chiều con sủng vật trư này rồi?
Đông Phương Vũ nhìn về phía Phương Thiên Nhai ngồi bên cạnh mình, hỏi:
"Sư đệ, ta còn chưa biết tên của ngươi."
Phương Thiên Nhai nói:
"Ta gọi Phương Thiên, đây là bạn lữ của ta, hắn gọi Lâm Vũ, vũ trong lông chim."
Lâm Vũ Hạo nghe Phương Thiên Nhai báo tên giả, khẽ nhướng mày. Thầm nghĩ: Thiên Nhai không báo tên thật, là lo lắng cho Lâm Vũ Triết tam huynh muội sao? Thiên Nhai chắc chắn lo lắng thân phận của ta bị ba huynh muội kia biết được, cho nên mới không báo tên thật. Thiên Nhai a, làm gì cũng chu đáo như vậy.
Đông Phương Vũ khẽ gật đầu.
"Ồ, nguyên lai là Phương sư đệ cùng Lâm sư đệ a!"
Đông Phương Hách nhìn hai người một chút, nói:
"Hai ngươi ăn cơm cũng đeo mặt nạ sao? Tháo xuống đi! Ở đây cũng không phải khu vực nguy hiểm, cần gì phải cẩn thận như vậy?"
Phương Thiên Nhai cười.
"Nhị thiếu nói phải." Nói rồi, hắn tháo mặt nạ xuống, Lâm Vũ Hạo cũng tháo mặt nạ.
Đông Phương Vũ nhìn kỹ dung mạo hai người một phen, phát hiện hai người này đều tuấn mỹ dị thường.
"Hai vị sư đệ quả nhiên khí độ bất phàm, dáng vẻ đường hoàng!"
Phương Thiên Nhai lộ ra nụ cười lễ phép.
"Thiếu chủ quá khen."
Lâm Vũ Hạo cũng nói:
"Thiếu chủ nói quá lời."
Kỳ thực hôm nay nhìn thấy Đông Phương Tiểu Điệp đám người tìm đến, Lâm Vũ Hạo rất lo lắng, lo lắng chuyện bọn họ hôm qua giết Triệu Văn Đào bị phát hiện, bất quá Thiên Nhai nói sáu người không có ác ý, hắn mới thoáng yên tâm một chút.
Đông Phương Hách nhìn chằm chằm hai người một phen.
"Năm trăm năm mươi chín tuổi, hồn sủng lục cấp sơ kỳ, linh thuật thất cấp sơ kỳ, tốc độ tu luyện của phu phu hai ngươi này khá lắm!"
Phương Thiên Nhai khiêm tốn cười.
"Nhị thiếu quá khen, thực lực chúng ta cũng chỉ thường thường, so với nhị thiếu còn kém xa."
Đông Phương Hách nói:
"Linh thuật cùng hồn lực của ta đều là thất cấp hậu kỳ, quả thật mạnh hơn các ngươi. Bất quá ta cũng lớn tuổi hơn các ngươi rất nhiều. Lúc ta hơn năm trăm tuổi, linh thuật còn chưa đạt tới thất cấp đâu."
Đông Phương Vũ cũng nói:
"Xem ra tư chất tu luyện của hai vị sư đệ quả thật rất tốt, chỉ là các ngươi tu hơi lệch. Linh thuật cùng hồn lực của các ngươi cách nhau cả một đại cảnh giới, điều này đối với tiền đồ của các ngươi không tốt. Là song tu giả, tốt nhất là phải cùng nhau tiến lên, đem hai loại lực lượng kéo đến cùng một đẳng cấp, như vậy lúc chiến đấu mới phát huy uy lực lớn nhất, đối với hồn sủng của các ngươi cũng tốt hơn."
Phương Thiên Nhai liên tục gật đầu.
"Dạ, đa tạ thiếu chủ chỉ giáo, ta cùng bạn lữ đang cố gắng đề thăng hồn lực."
Đông Phương Vũ cười.
"Phương sư đệ không cần câu nệ như vậy. Hôm qua, hồn sủng Bàn Bàn của ngươi tặng muội muội ta vòng tay, muội muội ta lại mua vòng tay ở quầy của ngươi, những vòng tay này đã cứu ta một mạng! Ngươi cùng hồn sủng của ngươi đều là ân nhân cứu mạng của ta. Cho nên hôm nay ta đặc biệt khoản đãi các ngươi để bày tỏ lòng biết ơn, các ngươi không cần khách khí, cũng không cần câu nệ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro