Chương 386
Đường Thiên Khải nhìn về phía tứ ca của mình, hỏi: "Tứ ca, ta nghe Đông Phương biểu ca bọn hắn gọi ngươi là Phương Thiên, ngươi đổi tên rồi sao?"
Phương Thiên Nhai giải thích: "Không có, tên hiện tại của ta vẫn là Phương Thiên Nhai. Tẩu tử của ngươi tên là Lâm Vũ Hạo. Hai người chúng ta thông qua tuyển bạt của Thanh Vân Tông mà đến Thương Mang tinh cầu. Vốn tưởng là đến Thanh Vân Tông làm đệ tử, ai ngờ tới Thương Mang tinh cầu, bọn hắn lại bắt chúng ta đi làm khoáng công. Sau này, ta cùng tẩu tử đào được một ít hồn thạch, từ khoáng khu trốn ra, liền không dám dùng tên thật nữa. Hiện giờ ta gọi là Phương Thiên, tẩu tử gọi là Lâm Vũ, mỗi người giảm đi một chữ."
Đường Thiên Khải gật đầu. "Thì ra là vậy!"
Tôn Nguyệt Nguyệt ngẩn ra một chút. "Vậy hai tên khoáng công xấu xí bị Thanh Vân Tông treo thưởng truy nã kia, chẳng lẽ chính là..."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng vậy, chính là ta và tẩu tử ngươi. Khi đó chúng ta đã dịch dung, cho nên bọn hắn không biết chân dung thật của chúng ta trông thế nào."
Tôn Nguyệt Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ. "Thì ra là thế!"
Đường Thiên Khải nhìn chằm chằm Lâm Vũ Hạo một lúc, nói: "Tứ tẩu, đã về đến nhà rồi, sao còn chưa bỏ mặt nạ xuống? Để ta nhìn dung mạo của tẩu một chút đi!" Đối với dung mạo của Lâm Vũ Hạo, Đường Thiên Khải vẫn luôn rất tò mò.
Lâm Vũ Hạo nhìn Đường Thiên Khải một mặt hiếu kỳ, bất đắc dĩ cười cười, cởi bỏ mặt nạ trên mặt, lộ ra chân dung thật.
Đường Thiên Khải nhìn kỹ Lâm Vũ Hạo, không nhịn được cười. "Không tệ, không tệ, ánh mắt tứ ca ta vẫn trước sau như một, lợi hại như thế! Tứ tẩu quả nhiên tuấn tú cực kỳ!"
Tôn Nguyệt Nguyệt cũng nói: "Tứ tẩu quả thật phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song."
Lâm Vũ Hạo khiêm tốn: "Cũng tạm được thôi."
Phương Thiên Nhai trừng Đường Thiên Khải một cái, không vui nói: "Ngươi đừng tưởng ta nông cạn như vậy được không? Ta không phải người chỉ nhìn mặt mũi. Hơn nữa, lúc ta cùng Vũ Hạo thành thân, hắn trúng độc, xấu xí vô cùng, không hề anh tuấn như bây giờ."
Đường Thiên Khải nghe vậy, càng thêm hiếu kỳ. "Tứ ca, rốt cuộc là chuyện gì?"
Phương Thiên Nhai suy nghĩ một chút, liền đem những năm tháng trải qua kể lại cho đệ đệ nghe một lượt.
Đường Thiên Khải nghe xong, liên tục gật đầu. "Tứ ca, ngươi cũng không dễ dàng gì! Ta cảm thấy ngươi còn gian nan hơn cả ta!"
Phương Thiên Nhai nói: "Cũng tạm, đều đã qua rồi. Đúng rồi, ngươi có tùy thân không gian không?"
Đường Thiên Khải gật đầu. "Có một gian tu luyện không gian, lớn chừng động phủ này."
Phương Thiên Nhai trầm ngâm một chút, lại hỏi: "Thời gian có giống bên ngoài không?"
Đường Thiên Khải lắc đầu. "Không phải, là không gian gấp mười lần."
Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Ta cũng có một cái không gian gấp mười lần, bất quá ta còn có một cái linh sơn không gian, trước đây ta đã dung hợp một phiến du ly không gian."
Đường Thiên Khải nghe vậy, không khỏi trợn tròn mắt. "Dung hợp không gian? Làm sao dung hợp được? Tứ ca, ngươi dạy ta đi!"
Phương Thiên Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. "Ngươi học không được đâu. Ta là dùng Kim Ô thánh tượng để dung hợp."
Đường Thiên Khải nhận được đáp án như vậy, lập tức xìu xuống. "Thì ra là vậy, quả nhiên ta không được. Năm huynh đệ chúng ta, chỉ có huyết mạch Kim Ô của ngươi thuần chính nhất, có thể triệu hoán Kim Ô thánh tượng, những người khác đều không làm được."
Phương Thiên Nhai nói: "Bên ta có ba ngọn linh sơn và một hồ cạnh bờ. Sau này, nếu ngươi muốn ăn trái cây hay ăn cá, có thể đến linh sơn của ta."
Đường Thiên Khải liên tục gật đầu. "Tốt quá, đi thôi, chúng ta bây giờ liền đi xem."
"Hảo!" Phương Thiên Nhai gật đầu, dẫn Lâm Vũ Hạo, Đường Thiên Khải cùng Tôn Nguyệt Nguyệt ba người cùng tiến vào linh sơn không gian.
Đường Thiên Khải lần đầu tiên tới nơi đây, nhìn thấy ba ngọn linh sơn linh khí nồng đậm cùng một hồ lớn mọc đầy hoa sen, không khỏi nhếch môi cười. "Tứ ca, nơi này của ngươi thật sự quá tốt!"
Tôn Nguyệt Nguyệt phóng ra hồn lực dò xét bốn phía một phen. Nàng phát hiện nhất hào sơn trồng rất nhiều lục cấp dược tài, nhị hào sơn trồng rất nhiều thất cấp dược tài, tam hào sơn thì trồng rất nhiều quả thụ, bất quá đẳng cấp quả thụ không cao, đều là ngũ cấp cùng lục cấp. Phía bắc tam hào sơn có một hồ lớn, trong hồ mọc đầy liên hoa, cá trong hồ cũng không ít.
Tôn Nguyệt Nguyệt liên tục gật đầu. "Tứ ca, không gian này của ngươi quả thật là nhân gian tiên cảnh!"
Phương Thiên Nhai cười cười, nói: "Tẩu tử của ngươi là dược tề sư, ta nghĩ có một không gian như vậy trong tay, trồng dược tài sẽ tiện hơn rất nhiều."
Lâm Vũ Hạo nói: "Nơi này ngoại trừ dược tài, trái cây, cá ra, nhất hào sơn, nhị hào sơn cùng tam hào sơn, mỗi đỉnh núi đều có một sơn động. Ta và Thiên Nhai đã mua nội thất đặt ở trong động, đem ba sơn động cải tạo thành động phủ có thể tu luyện. Nếu gặp nguy hiểm, chúng ta có thể tới đây tránh nạn, cũng có thể ở đây sinh sống."
Đường Thiên Khải nghe Lâm Vũ Hạo giới thiệu, nói: "Tẩu tử, nơi này của các ngươi thật sự quá tốt!"
Phương Thiên Nhai dẫn phu phu Đường Thiên Khải tham quan khắp ba ngọn núi một phen, sau đó dẫn bọn hắn đến bên Liên Hoa hồ, bốn người nhóm lửa, cùng ngồi bên hồ nướng cá.
Tháp linh bay tới, nhìn bốn người không nhịn được lườm một cái. "Lại chạy tới ăn cá của ta."
Phương Thiên Nhai nói: "Thôi được rồi, đừng keo kiệt như vậy. Đi bắt vài con cá lại đây, ta nướng cho ngươi ăn."
"Được thôi!" Tháp linh gật đầu, bắt cá mang tới, Phương Thiên Nhai lại giúp tháp linh nướng thêm hai con.
Đường Thiên Khải nhìn tháp linh, nói: "Tứ ca, đây là khí linh của ngươi sao?"
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Ừ, nó là khí linh tiên khí, ta ký khế ước ở tinh cầu cấp thấp."
Đường Thiên Khải gật đầu. "Ta và Nguyệt Nguyệt trước đây cũng từng đi vị tri (chưa biết) khu vực lịch luyện, mỗi người tìm được một món tiên khí, bất quá đều không có khí linh."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Không tệ, có tiên khí hộ thân, các ngươi sẽ an toàn hơn."
Tôn Nguyệt Nguyệt ăn một miếng cá nướng trong tay, nói: "Tứ ca, trước đây ta và Thiên Khải đi vị tri khu vực tìm được ba cây thất cấp Minh Ngộ trà trà thụ. Chi bằng chúng ta đem ba cây trà thụ này trồng trên núi của tứ ca, tứ ca thấy thế nào?"
Đường Thiên Khải gật đầu. "Đúng đúng đúng, trồng ở chỗ tứ ca."
Phương Thiên Nhai có chút ngượng ngùng: "Như vậy không ổn đâu! Trà thụ dù sao cũng là bảo vật phu thê các ngươi tìm được."
Lâm Vũ Hạo cũng nói: "Đúng vậy, thất cấp Minh Ngộ trà có thể phụ trợ minh ngộ thuật số cùng đại cảnh giới, trà thụ này vô cùng hiếm có, cũng vô cùng trân quý. Vẫn là ngũ đệ cùng ngũ đệ muội tự giữ lại đi!"
Lâm Vũ Hạo là dược sư, tự nhiên biết giá trị của ba cây trà thụ này cao đến mức nào, Thiên Nhai làm ca ca, sao có thể thu lễ vật quý trọng như vậy của đệ đệ?
Tôn Nguyệt Nguyệt giải thích: "Tứ tẩu, ngươi không biết đấy thôi. Gia đình nhà ta tình huống khá phức tạp. Phụ thân ta là người nhĩ căn mềm yếu, đối với mẫu thân chính thê rất lạnh nhạt, lại cực kỳ sủng ái mấy vị thiếp thất. Cho nên hai vị thứ xuất ca ca cùng hai vị thứ xuất muội muội của ta, cái gì cũng cùng ta và đại ca so đo, tranh đoạt. Nếu ta đem trà thụ trồng ở nhà, lá trà thu được tất nhiên sẽ bị bọn hắn cướp mất. Cho nên ta cảm thấy trồng ở đây mới an toàn. Lá trà từ ba cây trà thụ cũng đủ cho bốn người chúng ta dùng. Đến lúc có trà, tứ ca và tứ tẩu chia cho ta và Thiên Khải một nửa là được."
Đường Thiên Khải tán đồng: "Nguyệt Nguyệt nói đúng. Lá trà của chúng ta, tuyệt đối không cho đám cẩu vật kia."
Phương Thiên Nhai nhìn phu thê hai người, khẽ gật đầu. "Được rồi, đã các ngươi đều nói vậy, vậy thì trồng trên núi đi! Một lát nữa ăn xong cá nướng, chúng ta cùng đi chọn chỗ tốt trồng trà thụ."
"Hảo, đa tạ tứ ca!" Tôn Nguyệt Nguyệt gật đầu đồng ý.
Lâm Vũ Hạo nhìn phu thê hai người, hỏi: "Thiên Khải, Nguyệt Nguyệt và đại cữu tử của ngươi là huynh muội cùng cha cùng mẹ. Bốn người còn lại đều là thứ xuất, không cùng một mẹ với Nguyệt Nguyệt, phải không?"
Đường Thiên Khải gật đầu. "Đúng vậy, chỉ có đại cữu tử Tôn Trác của ta và lão bà của ta, hai huynh muội bọn họ mới là đích xuất. Lão nhị Tôn Văn, lão tam Tôn An, lão ngũ Tôn Lâm Lâm, lão lục Tôn Phi Phi bốn người đều là thứ xuất. Nhạc phụ ta sủng thiếp diệt thê, đối với nhạc mẫu một điểm cũng không tốt. Bất quá đối với đại ca thì còn tạm được. Khi lão bà ta sinh ra đã được tính ra là thần nữ mệnh cách, cho nên nhạc phụ ta cũng không dám quá khắc nghiệt với nàng. Nhưng những tên thứ xuất kia, từng đứa một ỷ vào mẫu thân được sủng, luôn luôn minh a ám a chèn ép chúng ta, khi dễ chúng ta."
Lâm Vũ Hạo nghe xong, chốt lông mày sâu khóa. "Đại gia tộc chính là người quá đông, nhân tế quan hệ quá phức tạp."
Phương Thiên Nhai nhìn Đường Thiên Khải, nói: "Nhớ kỹ, thực lực mới là vương đạo. Đợi ngươi trở thành cửu cấp, không ai dám khi dễ ngươi. Cho nên ngươi và Nguyệt Nguyệt muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nhất định phải hảo hảo tu luyện, không thể có chút buông lỏng nào. Ngươi là Đại Địa thần thể, hồn sủng cũng là cực phẩm hồn sủng, muốn tấn cấp cửu cấp bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nguyệt Nguyệt là đơn linh căn, hồn sủng cũng là cực phẩm, muốn tấn cấp cửu cấp cũng không khó."
Đường Thiên Khải sâu sắc cho là đúng. "Ừ, tứ ca nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy."
Tôn Nguyệt Nguyệt nói: "Lần này ta và Thiên Khải đến Thiên Khải Tông, kỳ thực chính là vì đề thăng đẳng cấp hồn sủng của chúng ta. Linh thuật đẳng cấp của hai người chúng ta đã tăng lên thất cấp hậu kỳ, nhưng thực lực hồn sủng mới chỉ lục cấp sơ kỳ, còn chỉ là hồn thánh nhất tinh, cho nên chúng ta mới đến Thiên Khải Tông."
Phương Thiên Nhai nói: "Các ngươi đến Thiên Khải Tông là đúng, Thiên Khải Tông có rất nhiều địa phương tốt. Các ngươi nên trước tiên đi hồn tháp, sau đó đợi thực lực hồn sủng đề thăng tới hồn thánh tam tinh, liền đem hồn sủng đưa vào không gian gấp mười lần củng cố thực lực. Thực lực ổn định rồi, có thể phục dụng dược tề, để hồn sủng tấn cấp hồn thánh tứ tinh, sau đó các ngươi có thể đi hồn hồ."
Tôn Nguyệt Nguyệt gật đầu. "Đúng vậy tứ ca, chúng ta cũng định làm như thế."
Đường Thiên Khải nói: "Tứ ca, ta thấy hồn sủng của ngươi đã hồn thánh tứ tinh, ngươi định đi hồn hồ sao?"
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Ừ, vốn ta định làm trao đổi sinh, đi Ngự Kiếm Môn các ngươi kiến thức một phen, sau đó mới đi hồn hồ. Bất quá lần này ta đắc tội Tôn Văn và Lục Thiến Thiến, cho nên trao đổi sinh ta cũng không làm nữa. Lúc này nếu ta đến Ngự Kiếm Môn, phu thê bọn hắn tất nhiên sẽ nhằm vào ta, chi bằng trăm năm sau hãy tính."
Đường Thiên Khải nói: "Tứ ca, ngươi đừng vội, chúng ta trước tiên đề thăng thực lực. Đợi hồn sủng của ta và Nguyệt Nguyệt tấn cấp thất cấp, chúng ta cùng nhau trở về Ngự Kiếm Môn, ai dám khi dễ ngươi, ta sẽ đánh kẻ đó."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Ngươi nói đúng, chúng ta trước tiên ở lại Thiên Khải Tông đề thăng thực lực. Nếu linh thuật và hồn lực của chúng ta đồng thời đều đề thăng tới thất cấp, cho dù chiến bát cấp hồn sủng sư hoặc bát cấp tu sĩ, chúng ta cũng có sức đánh một trận."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro