Chương 389

Phương Thiên Nhai dùng ba ngày thời gian, chữa khỏi độc cho mười người bị trúng độc. Đông Phương tông chủ nghe nói nhi tử và nữ nhi đều đã giải độc, vui mừng khôn xiết, ban cho Phương Thiên Nhai một trăm vạn hồn thạch để tạ ơn.

Phương Thiên Nhai nhờ chữa khỏi độc cho Đông Phương huynh muội mà danh chấn Thiên Khải tông, các môn đồ tông môn đến quầy hàng của hắn mua minh văn thú cốt càng ngày càng đông. Hắn cùng Lâm Vũ Hạo mỗi ngày vừa bày quầy, lập tức có vô số người kéo tới mua minh văn thú cốt, mua dược tề, ngay cả người mua pháp khí cũng tăng lên không ít.

Nửa tháng sau, thân thể Đông Phương Hách cùng Đông Phương Tiểu Điệp đã được điều lý hoàn toàn, bèn tại tửu lâu khu giao dịch khoản đãi Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo phu phu một bữa. Người dự yến có ba huynh muội Đông Phương gia, Đường Thiên Khải cùng Tôn Nguyệt Nguyệt phu thê, còn có Lãnh Phong, Giang Hải, Vương Triết, cộng thêm Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo vừa vặn mười người.

Mọi người ngồi chung một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện. Đường Thiên Khải hiếu kỳ hỏi: "Nhị biểu ca, các ngươi làm sao lại trúng độc thế? Bị người Ngũ Độc môn đánh lén à?"

Đông Phương Hách nghe Đường Thiên Khải hỏi vậy, thở dài một tiếng. "Đừng nhắc nữa, chúng ta đúng là xui xẻo tận mạng! Chúng ta đến khu vực chưa biết tìm cơ duyên, ai ngờ vô tình lạc vào một không gian khắp nơi mọc đầy độc thực. Ở nơi đó, hai mươi cái hộ độc tráo căn bản không đủ dùng, tuyết thượng gia sương, lại còn đụng phải người Ngũ Độc môn. Cuối cùng, toàn bộ đều trúng độc. May mà chúng ta chạy thoát được, bằng không đã bỏ mạng trong không gian kia rồi."

Đường Thiên Khải liên tục gật đầu. "Thì ra là thế!"

Đông Phương Tiểu Điệp một bên đút cơm cho Bàn Bàn, một bên nói với Phương Thiên Nhai: "Phương sư huynh, ta cảm thấy huynh nên chế một cái đai lưng phòng độc mới được, hai mươi cái phòng độc tráo quả thực không đủ dùng! Nếu ta có năm mươi cái, chắc chắn đã không trúng độc."

Lãnh Phong gật đầu. "Đúng vậy, hai mươi cái phòng độc tráo nghe thì nhiều, dùng mới thấy không đủ chút nào! Nếu mỗi người chúng ta thêm mười cái nữa, đã không chật vật đến thế."

Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Cái này, ta sẽ cân nhắc."

Đông Phương Vũ nói: "Lần này, nhị đệ, tiểu muội cùng ba vị sư đệ của ta, năm người họ có thể vượt qua cửa ải sinh tử, nhặt về một mạng, đều là công lao của Phương Thiên. Nào, mọi người cùng nâng chén, chúng ta kính Phương Thiên một chén."

Đông Phương Hách lập tức hưởng ứng đầu tiên. "Đúng thế, lần này nếu không có Phương Thiên, ta đã bị độc tố lấy mạng."

Đông Phương Tiểu Điệp cũng nói: "Đúng a, nếu không có Phương sư huynh, chúng ta chỉ sợ đã chết trong không gian chưa biết, căn bản không về được."

Lãnh Phong cũng nâng chén. "Chuyển di minh văn của Phương sư đệ quả nhiên thần kỳ. Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi."

Giang Hải cũng nói: "Đúng vậy, đa tạ Phương sư đệ."

Vương Triết nói: "Phương sư đệ, ngươi thật lợi hại! Bất kể là phòng độc minh văn hay chuyển di minh văn, lần này đều giúp đại ân cho chúng ta! Như sư muội nói, nếu không có phòng độc thủ liên, chúng ta e đã ngã xuống khu vực chưa biết, không về được tông môn. Đại ân cứu mạng năm huynh muội chúng ta đối với ngươi, suốt đời khó quên."

Phương Thiên Nhai cũng nâng chén. Hắn nói: "Các vị sư huynh, tam tiểu thư quá khách khí rồi."

Đông Phương Vũ cười nói: "Chúng ta cạn chén, chúc mừng năm người họ trọng giành sinh mệnh!"

"Cạn!" Mọi người cùng nâng chén, một hơi uống cạn.

Đông Phương Vũ nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Phương Thiên, hôm qua đệ tử đại trưởng lão Trương Khánh tới hỏi ta, nói phụ thân hắn trước đây trúng một loại độc, mời rất nhiều y sư đều không chữa được, muốn mời ngươi trị liệu, không biết ngươi có nguyện ý tiếp đơn này không?"

Phương Thiên Nhai nói: "Chuyển di minh văn cũng không phải mọi loại độc đều chuyển được. Cái này còn phải xem tình huống. Nếu vị sư huynh kia muốn ta trị liệu, có thể để hắn đưa phụ thân đến tông môn, ta có thể giúp trị. Nếu trị khỏi, cần trả mười vạn hồn thạch phí trị liệu, nếu không chữa được, cho ta một vạn hồn thạch phí khổ cực là được."

Đông Phương Vũ khẽ gật đầu. "Hảo, đợi ta quay lại nói với hắn."

Đông Phương Hách nhìn Phương Thiên Nhai, hiếu kỳ hỏi: "Phương sư đệ, chuyển di minh văn của ngươi chỉ giải độc thôi sao? Còn có công năng gì khác không?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Chuyển di minh văn này có thể giải độc, có thể trị chú thuật, còn có thể chuyển di một số thương thế."

Đông Phương Hách nhướng mày. "Còn có thể trị chú thuật!"

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng vậy, minh văn này dùng để giải độc thì giải được tám phần mười độc tố, nhưng nếu dùng để trị chú thuật, chín phần mười chú thuật đều có thể hóa giải. Hiệu quả trị chú thuật rất tốt."

"Thì ra là vậy!" Đông Phương Hách gật đầu, đã hiểu.

Đường Thiên Khải liếc nhìn tứ ca bên cạnh, không nói gì. Hắn cùng tứ ca là ngũ thai, có tâm linh cảm ứng, nên biết tứ ca còn một câu chưa nói. minh văn này là cấm kỵ minh văn, giải độc thành công tám thành, hóa giải chú thuật thành công chín thành, mà kéo dài tuổi thọ thì thành công một trăm phần trăm.

Kỳ thực, vị minh văn sư nghiên cứu ra minh văn này chính là vì dùng nó để kéo dài tuổi thọ cho mình. Chỉ cần đảo ngược sử dụng minh văn, liền có thể đem sinh mệnh lực cùng thọ nguyên của người khác gia trì lên bản thân, nhờ đó kéo dài tuổi thọ. Cho nên minh văn này quá mức tà ác, kiếp trước từng bị tông chủ phụ thân của Phương Thiên Nhai cất giấu trong thư phòng dưới đất, nếu không phải Phương Thiên Nhai là nhi tử của tông chủ, cũng không thể học được loại minh văn lãnh tích lại cấm kỵ này.

Đông Phương Vũ nghĩ một chút rồi nói: "Minh văn này trị chú thuật là tốt nhất sao? Ta thật sự quen mấy vị quý tộc trúng chú. Phương Thiên, ngươi nguyện ý trị liệu cho họ không? Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi liên lạc."

Phương Thiên Nhai nói: "Đa tạ thiếu chủ, việc thành, ta phân ba thành lợi nhuận cho ngài."

Đông Phương Vũ lắc đầu. "Không cần đâu. Ngươi trước sau cứu mạng ba huynh muội chúng ta, ta giới thiệu vài mối làm ăn cho ngươi, cũng chẳng phải chuyện lớn."

Đông Phương Hách nói: "Không sao, đại ca ta hồn thạch nhiều hơn ngươi. Ngươi không cần khách khí với đại ca ta."

Đường Thiên Khải cũng nói: "Đúng thế, đại biểu ca vốn là người vui làm việc thiện, thích giúp người, tứ ca, ngươi đừng khách khí."

Phương Thiên Nhai nói: "Dù thế nào, ta đều vô cùng cảm tạ thiếu chủ những năm qua đối với phu phu chúng ta chiếu cố cùng trợ giúp. Ta kính thiếu chủ một chén."

Lâm Vũ Hạo cũng nâng chén. "Ta cũng kính thiếu chủ một chén."

"Hảo!" Đông Phương Vũ nâng chén, cùng phu phu hai người chạm chén, ba người một hơi uống cạn.

Có Đông Phương Vũ trợ giúp, Phương Thiên Nhai dần dần lại tiếp nhận một số bệnh nhân trúng độc cùng trúng chú, chữa khỏi không ít người, danh tiếng lại càng lớn hơn. Theo danh tiếng Phương Thiên Nhai càng lúc càng vang, quý tộc tới cầu hắn khám bệnh cũng ngày càng nhiều.

Trong bảy năm, Phương Thiên Nhai chữa khỏi mười sáu vị quý tộc trúng chú thuật, chữa khỏi ba mươi lăm vị quý tộc trúng độc, danh khí tại Bắc Đại Lục càng lúc càng lớn, mọi người đều xưng hô Phương Thiên Nhai là Bắc Đại Lục đệ nhất minh văn thiên tài.
(chỗ này hình như là Tây-西 mới đúng mà bản gốc là Bắc-北)

Thời gian trôi qua bảy năm, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo vẫn luôn tu luyện trong không gian mười lần, bảy năm đối với chúng chính là bảy mươi năm, thực lực hai con hồn sủng đã tăng lên tới Hồn Thánh thất tinh đại viên mãn.

Bước tiếp theo, Phương Thiên Nhai nhất gia tứ khẩu định đi Hồn Quật. Hồn Quật không phải chỉ có hồn sủng mới vào được, hồn sủng sư cũng có thể vào. Bất quá phí tổn bên kia hơi cao, thuê một động quật mười năm cần năm ức. Một động quật có thể chứa một đến hai người.

Nhất gia tứ khẩu Phương Thiên Nhai thuê một động quật là đủ, bất quá đến đó cần chuẩn bị lương thực, trong tay Phương Thiên Nhai còn hai bệnh nhân đang khám, vì thế nhất gia tứ khẩu đang chuẩn bị, chờ Phương Thiên Nhai khám xong bệnh nhân trong tay, cả nhà bốn người sẽ đi Hồn Quật.

Lâm Vũ Hạo nhìn bạn lữ của mình, hỏi: "Bên ta thức ăn cùng dược tề đã chuẩn bị xong, bên ngươi thế nào rồi?"

Phương Thiên Nhai nói: "Bệnh nhân khác đều đã chữa khỏi, còn lại một vị Tần gia ngũ gia, hắn trúng chú thuật, lại là bát cấp thực lực, ta đã trị cho hắn ba ngày, còn phải trị thêm một hai ngày nữa, đợi chữa khỏi hắn, chúng ta liền đi Hồn Quật."

Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu, nói: "Phu thê ngũ đệ đã bế quan, hai con hồn sủng cũng được chúng ta đưa đến Hồn Hồ. Chúng ta cũng không thể lạc hậu được! Ngươi là làm ca ca, nếu thực lực không bằng đệ đệ, mất mặt lắm đấy!"

Phương Thiên Nhai nghe vậy, mỉm cười. "Ta lại cũng không để ý mấy chuyện này. Bất quá, đề thăng thực lực mới là vương đạo, quả thực rất trọng yếu."

Bàn Bàn nói: "Kỳ thực Đường Thiên Khải cùng chủ nhân ta đồng niên, cũng không nhỏ hơn chủ nhân ta bao nhiêu!"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Chúng ta là ngũ thai, tự nhiên đồng niên. Tam ca ta sinh sớm hơn ta nửa canh giờ, hóa thành anh nhi. Ta sinh sớm hơn lão ngũ nửa canh giờ hóa thành anh nhi. Nghiêm khắc mà nói, ta chỉ lớn hơn hắn nửa canh giờ, quả thực không lớn hơn bao nhiêu."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, khẽ gật đầu. "Lớn nửa canh giờ cũng là lớn a!"

Phương Thiên Nhai rất đồng ý. "Cái đó cũng đúng."

Sâm Bảo nói: "Kỳ thực ta cảm thấy chủ nhân phu đã rất lợi hại rồi. Đường Thiên Khải kia chính là thổ trú cao đẳng tinh cầu! Chúng ta thì sao? Là ngoại lai hộ từ thấp đẳng tinh cầu tới. Thực lực chủ nhân phu không bị hắn bỏ xa đã rất giỏi rồi. Dù sao, điều kiện tu luyện của người ta từ nhỏ đã tốt hơn chúng ta."

Lâm Vũ Hạo rất đồng ý. "Đúng thế, chúng ta có không gian mười lần, người ta cũng có. Chúng ta từ thấp đẳng tinh cầu tới, người ta từ nhỏ đã sống ở cao đẳng tinh cầu. Hiện giờ linh thuật chúng ta thấp hơn phu thê Đường Thiên Khải hai tiểu cảnh giới, hồn lực lại cao hơn họ ba tiểu cảnh giới, thực lực coi như ngang nhau, không phân cao thấp. Chúng ta có thể không bị bỏ lại quá xa, đã rất tốt rồi."

Phương Thiên Nhai gật đầu, nói: "Không cần lo lắng, huynh đệ chúng ta năm người đều là nhi tử được hai vị phụ thân yêu thương nhất. Không gian người khác có, chúng ta cũng có; cơ duyên người khác có, chúng ta cũng sẽ có."

Bàn Bàn nghĩ một chút, nói: "Đường Thiên Khải còn tạm được, thực lực xấp xỉ chủ nhân ta, ba vị ở Tiên Giới kia thì khó nói, chắc chắn lợi hại hơn chủ nhân ta, người ta sinh ra đã ở Tiên Giới, đương nhiên mạnh hơn chúng ta."

Phương Thiên Nhai không để ý nói: "Ba vị đại ca kia của ta mạnh hơn chúng ta chẳng phải rất tốt sao? Đến lúc đó chúng ta có thể tìm họ đánh gió thu, để họ giúp chúng ta tìm cơ duyên a!"

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, ngượng ngùng cười. "Cái, cái đó không hay lắm đâu!"

Phương Thiên Nhai không để ý cười cười. "Có gì mà không hay, đều là thân huynh trưởng của ta, nếu có thể giúp, họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Bàn Bàn nghe vậy, cao hứng. "Đúng thế, đúng thế, đến lúc đó chúng ta cũng đi làm tu nhị đại, để đại ca của chủ nhân tìm cơ duyên cho chúng ta."

Sâm Bảo chớp chớp mắt. "Làm tu nhị đại à, hảo a! Có hậu trường, có cơ duyên, có hồn thạch, thật là quá tốt!"

Lâm Vũ Hạo nhìn hai con hồn sủng, bất đắc dĩ cười. "Hai ngươi a, cứ luôn muốn không làm mà hưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro