Chương 391

Lâm Vũ Hạo nhìn Lục Phong uể oải ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng rồi cũng trở về ghế của mình.

Lục Vân nhìn về phía Lâm Vũ Hạo, ôn tồn nói: "Lâm đạo hữu, tiểu đệ nhà ta không hiểu chuyện, để ngươi chê cười rồi."

Lâm Vũ Hạo đối diện ánh mắt của nàng, lạnh lùng đáp: "Đệ tử Thiên Khải Tông chúng ta không tỉ thí thuật số, chỉ đánh sinh tử chiến. Nếu mấy vị Lục tiểu thư cùng Lục thiếu gia muốn đánh sinh tử chiến, ta và Phương Thiên tùy thời phụng bồi."

Lục Vân vội xua tay: "Không không không, hai vị đều là song tu giả, lại là tinh anh đệ tử Thiên Khải Tông, thân kinh bách chiến. Chúng ta mấy tỷ đệ chỉ là thuật số sư, không giỏi chiến đấu. Sao dám cùng hai vị đánh sinh tử? Tự biết phân lượng, chúng ta vẫn có."

Lâm Vũ Hạo nghe đối phương nói vậy, khẽ mím môi, không nói thêm gì. Trong lòng thầm nhủ: Xem ra Lục Vân này mạnh hơn đám ngu ngốc còn lại trong Lục gia rất nhiều.

Lục Triết lên tiếng: "Phương Thiên, chúng ta bốn người là khách, quả thật không có tư cách khiêu chiến. Bất quá, tam tỷ Lục Thiến Thiến của ta là giao lưu sinh, nàng hẳn có tư cách khiêu chiến ngươi chứ?"

Lục Thiến Thiến nghe vậy, không khỏi nhíu mày. Kỳ thực nàng chẳng muốn khiêu chiến Phương Thiên chút nào. Bởi nàng biết, minh văn thuật của Phương Thiên không hề yếu, nếu thật sự đối đầu, nàng chưa chắc đã thắng.

Phương Thiên Nhai nhướn mày: "Được, ta có thể tiếp nhận khiêu chiến của giao lưu sinh. Bất quá các ngươi muốn minh văn của ta, tiền đặt cược phải là một trăm ức. Một ức thì miễn bàn."

Lục Phong trợn trắng mắt: "Một trăm ức, ngươi điên rồi sao? Chúng ta nào có nhiều hồn thạch như vậy?"

"Đó là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta. Không có hồn thạch thì ta không tiếp nhận khiêu chiến."

"Ngươi..."

Lục Phương nhìn về phía Phương Thiên Nhai, nói: "Phương đạo hữu, ngươi không nể mặt Lục gia chúng ta như vậy, e là không ổn đâu?"

Phương Thiên Nhai cười nhạt, chẳng thèm để ý: "Có gì mà không ổn? Thứ nhất, ta là hồn sủng sư Tây Đại Lục, không phải tu sĩ Đông Đại Lục. Thứ hai, thực lực mấy người các ngươi ngang ta, vì sao ta phải nể mặt các ngươi? Đừng nhắc phụ thân các ngươi với ta, thiên cao hoàng đế viễn, phụ thân các ngươi còn chưa đến mức chạy sang Tây Đại Lục đối phó ta đâu."

"Ngươi..."

Lục Thiến Thiến nhìn Phương Thiên Nhai, dịu giọng: "Phương Thiên, chi bằng chúng ta cũng đừng tỉ thí nữa. Phụ thân ta rất hứng thú với minh văn của ngươi, ngươi cứ mở giá đi, Lục gia chúng ta muốn mua."

Phương Thiên Nhai nhìn Lục Thiến Thiến, mặt đầy tán thưởng: "Cách này cũng tốt, bằng không ta sợ lỡ tay thắng tam tiểu thư, nàng lại khóc nhè mất!"

Tôn Văn sắc mặt khó coi: "Phương Thiên, ngươi đừng nói bậy ở đây. Thiến Thiến nể mặt tứ muội Nguyệt Nguyệt nhà ta, mới chịu bỏ tiền mua minh văn của ngươi."

Phương Thiên gật đầu: "Thì ra là vậy, đa tạ Tôn nhị thiếu cùng Lục tam tiểu thư."

Lục Vân liếc nhìn tam muội một cái. Nàng rõ ràng cảm thấy đối phương có chút chột dạ, lập tức hiểu ra: tam muội chắc chắn không nắm chắc thắng được Phương Thiên, nên mới nói muốn mua. Như vậy cũng tốt, tránh cho tam muội thua trận, mang đến tổn thất không thể tránh khỏi cho Lục gia.

Lục Vân chuyển mắt nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Phương Thiên, Lục gia chúng ta muốn mua chuyển di minh văn, bài độc minh văn cùng phòng độc minh văn."

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Không thành vấn đề. Chuyển di minh văn – hai món bát cấp linh bảo. Bài độc minh văn – hai món thất cấp linh bảo, phải là loại có thể phụ trợ hồn sủng tấn giai. Còn phòng độc minh văn cũng hai món thất cấp linh bảo, phải là loại có thể phụ trợ tu sĩ tấn giai."

Lục Vân nghe giá Phương Thiên Nhai báo, sắc mặt lập tức khó coi vô cùng.

Lục Phong nghe vậy, lại lần nữa từ trên ghế bật dậy: "Phương Thiên, ngươi nói cái gì ngông cuồng vậy? Ba cái minh văn mà đòi chúng ta sáu món linh bảo, còn muốn hai món bát cấp? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à!"

Phương Thiên Nhai nhìn Lục Phong bị chọc giận đến đen mặt, khóe miệng cong lên cười: "Hàng các ngươi muốn mua, ta đã báo giá xong. Mua không nổi là chuyện của các ngươi."

Lâm Vũ Hạo khinh bỉ liếc Lục Phong một cái: "Nghèo như vậy cũng dám tự xưng đại thiếu gia thế gia sao?"

"Ta..."

Lục Triết lạnh mặt: "Không phải chúng ta mua không nổi, mà giá của các hạ quá cao thôi."

Lục Phương cũng nói: "Đúng vậy, giá các ngươi quá cao, có thể giảm được không?"

Phương Thiên Nhai lắc đầu: "Minh văn của ta đáng giá ấy. Mười năm, hai mươi năm nữa giá chỉ có thể càng ngày càng cao, không thể thấp đi được. Cho nên đừng mặc cả với ta, giá này không thay đổi. Hơn nữa, sau này nếu hồn sủng của ta và bạn lữ tấn giai thất cấp, giá sẽ không còn là như hiện tại nữa."

"Cái này..."

Lục Vân nhìn Phương Thiên Nhai: "Phương đạo hữu, lúc chúng ta tới đây, phụ thân chỉ đưa hồn thạch, không cho linh bảo. Giá này... chúng ta phải bẩm báo phụ thân trước đã."

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Hảo, ta cho các ngươi ba ngày. Ba ngày sau vẫn gặp ở đây. Dù thành giao hay không, ta cũng mời các ngươi uống trà."

Lục Vân khẽ gật đầu: "Đa tạ Phương đạo hữu."

Phương Thiên Nhai nói: "Vậy phu phu chúng ta xin cáo từ trước." Nói xong, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cùng đứng dậy.

"Hảo!" Lục Vân cũng lập tức đứng lên, dẫn theo người Lục gia, nhiệt tình tiễn hai người ra khỏi trà lâu.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo phu phu rời đi, Đông Phương Hách cũng lười để ý đến Lục gia, trực tiếp bỏ đi. Lúc này trong nhã gian chỉ còn lại năm tỷ đệ Lục gia cùng Tôn Văn.

Lục Phong mặt âm trầm: "Tên Phương Thiên này thật là vô lý, vô lý hết sức!"

Lục Triết cũng khó coi: "Tên Phương Thiên này không biết trời cao đất dày, loại người này nếu ở Đông Đại Lục đã sớm thành người chết."

Lục Phương thở dài: "Nơi này là Thiên Khải Tông Tây Đại Lục, hơn nữa phu phu Phương Thiên và Lâm Vũ quan hệ rất tốt với ba huynh muội Đông Phương gia, có chỗ dựa vững chắc, cho nên bọn hắn không sợ Lục gia chúng ta, cũng không sợ phụ thân. Như vậy chúng ta rất bị động, chuyện mua minh văn sẽ rất khó khăn."

Lục Vân nhìn ba muội muội và tiểu đệ một lượt, rồi nhìn về phía Lục Thiến Thiến: "Tam muội, trước đây muội truyền tin nói với ta, hồn sủng của Phương Thiên là sủng vật trư, biết đọc tâm thuật đúng không?"

Lục Thiến Thiến gật đầu: "Đúng vậy, người này rất quỷ dị, có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Đại tỷ khi tiếp xúc với hắn phải đặc biệt cẩn thận!"

Lục Vân nhìn muội muội, đoán chắc tam muội từng ăn thiệt thòi trong tay đối phương nên mới nói vậy.

Lục Phương nhìn Lục Thiến Thiến: "Tam muội, muội đem tên Phương Thiên này nói thần thánh quá rồi đấy?"

Lục Thiến Thiến nói: "Nhị tỷ không biết đâu. Phương Thiên này là kết nghĩa tứ ca của Đường Thiên Khải, lại là ân nhân cứu mạng ba huynh muội Đông Phương gia. Hậu trường của hắn rất cứng, minh văn thuật cũng không kém. Đáng sợ nhất chính là đọc tâm thuật – ngươi nghĩ gì hắn đều biết. Tiếp xúc với người này tốt nhất nói ít, nghĩ ít, đừng để hắn nhìn thấu tâm tư."

Tôn Văn rất đồng tình: "Đúng vậy, Phương Thiên này rất khó đối phó. Hơn nữa đại ca Tôn Trác của ta hình như cũng rất thưởng thức hắn. Còn tứ muội và tứ muội phu của ta thường xuyên tụ hội cùng bọn họ."

Lục Vân nhìn Tôn Văn và Lục Thiến Thiến, không khỏi nhíu mày: "Chuyện này quả thật phiền phức!"

Lục Phong không cho là đúng: "Có gì to tát đâu. Hắn dám không giao dịch với chúng ta, chúng ta giết hắn, cướp truyền thừa mang về cho phụ thân là xong."

Lục Vân nghe vậy, nhìn tiểu đệ, nghiêm mặt hỏi: "Vừa rồi ngươi thật sự nghĩ như thế à?"

Lục Phong ngẩn ra: "Ta..."

Lục Vân giơ tay tát cho hắn một cái thật mạnh vào mặt: "Đồ ngu! Hắn biết đọc tâm thuật mà ngươi lại nghĩ đến giết người cướp truyền thừa? Như vậy chẳng phải tự nói cho hắn biết, để hắn phá hủy hoặc giấu truyền thừa đi sao?"

Lục Phong nhìn đại tỷ giận dữ, ngây người: "Không đến mức chứ? Hắn thật sự thấy được tâm tư của ta?"

Lục Thiến Thiến gật đầu: "Chắc chắn đã thấy. Hắn từng nói chúng ta muốn giết hắn."

Lục Phương nhíu mày: "Nếu đã vậy thì phiền rồi, hắn về nhất định sẽ giấu hoặc đốt truyền thừa đi. Đến lúc đó dù giết hắn cũng không lấy được gì."

Lục Phong: "Cùng lắm thì đến chỗ ở của hắn lục soát?"

Lục Vân lạnh lùng liếc tiểu đệ: "Ngươi là heo à? Đây là Thiên Khải Tông, ngươi không biết sao?"

Lục Phong bị mắng đến ngơ ngác.

Lục Thiến Thiến giải thích: "Đệ tử Thiên Khải Tông khác hẳn các môn phái khác. Thiên Khải Tông tôn sùng ưu thắng liệt bại. Trừ con cái tông chủ và trưởng lão ra, những đệ tử khác đều không có hồn bài. Hơn nữa để bảo hộ bản thân tốt hơn, bọn họ ngày ngày đeo mặt nạ, mặc thống nhất tông môn phục. Dù ở trọ, đi Hồn Tháp, Hồn Hồ, Hồn Quật đều không ghi danh. Nói cách khác, ở Thiên Khải Tông ngươi không thể tìm được chỗ ở của bất kỳ đệ tử nào. Một đệ tử nếu muốn biến mất, không ai tìm ra được."

Lục Phong nghe xong sắc mặt cực kỳ khó coi: "Cái gì? Tông môn này lại như vậy."

"Đồ ngu, ngươi tưởng đây là Ngự Kiếm Môn à?"

Lục Phong nhìn đại tỷ, mặt càng khó coi hơn.

Lục Thiến Thiến lại nói: "Đệ tử Thiên Khải Tông, ai nấy đều là sát nhân điên thân kinh bách chiến, trong tông môn giết người là chuyện thường ngày thường, bất kể thuật số sư hay võ tu đều thường xuyên giết chóc. Chỉ dựa vào vài người chúng ta muốn giết Phương Thiên và Lâm Vũ, kỳ thực không dễ."

Tôn Văn gật đầu: "Thiến Thiến nói đúng. Đệ tử Thiên Khải Tông làm gì cũng không giỏi, chỉ có giết người thì một tên hơn một tên, đều là ma đầu giết người. Chúng ta muốn giết bọn hắn không dễ đâu."

Lục Phương gật đầu: "Điểm này ta đồng ý. Phương Thiên và Lâm Vũ đều là song tu giả, lại là hổ lang của Thiên Khải Tông, không dễ giết như vậy. Muốn giết bọn hắn lấy truyền thừa e là đường khó đi. Không khéo bọn hắn còn giết ngược chúng ta. Bọn hắn không phải người Đông Đại Lục, đối với Lục gia và Ngự Kiếm Môn chẳng có chút kính úy nào, căn bản không sợ chúng ta. Hơn nữa ta rõ ràng cảm nhận được, lúc Lâm Vũ khiêu chiến tiểu đệ đã động sát tâm với tiểu đệ."

Lục Phong nghe vậy mặt trắng bệch: "Lâm Vũ muốn giết ta?"

Lục Thiến Thiến hừ lạnh: "Đối với đệ tử Thiên Khải Tông mà nói, giết người là chuyện bình thường như cơm bữa, nhìn ai không vừa mắt là lôi đến khu vực nguy hiểm giết ngay."

Lục Phong nghe xong mặt càng khó coi hơn.

Lục Vân suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cũng cảm thấy giết người cướp truyền thừa là hạ sách, vẫn nên giao dịch thì hơn. Thế này đi, ta truyền tin hỏi phụ thân một chút, xem ý tứ của người."

Mọi người liên tục gật đầu: "Cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro