Chương 228: Tứ Hồng Thư Viện Trở Về
Phong Minh không nghĩ tới, sau khi tiếp đón năm công chúa điện hạ của Hoàng triều Nam Hoàng, hắn lại phải tiếp đón Lục hoàng tử của Hoàng triều Tây Minh, và cả Thất hoàng tử của Hoàng triều Bắc Minh.Tất cả bọn họ đều đến tặng lễ, hơn nữa những hoàng tử công chúa này ra tay vô cùng hào phóng, khiến Phong Minh không ngờ mình còn có thể nhờ vậy mà kiếm được một khoản lớn.Tiễn Thất hoàng tử Bắc Minh đi, thần sắc Phong Minh có chút sững sờ: "Có cảm giác Thất hoàng tử Bắc Minh này, có chút không giống với người chúng ta từng gặp ở bí cảnh trước đây."Bạch Kiều Mặc hiểu rõ hơn ai hết, từ khi ở bí cảnh hắn đã biết Thất hoàng tử Bắc Minh đã để ý đến Phong Minh. Bởi vì hắn nhìn trúng khả năng luyện chế đan dược cực phẩm của Phong Minh, muốn lợi dụng cậu để tinh luyện Hoang Thú Tinh Huyết hoàn toàn không chứa tạp chất cho hắn.Trong lòng Bạch Kiều Mặc cười lạnh, trên mặt vẫn bình thản đáp: "Bởi vì một người sư phụ Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong và một người sư phụ Khai Hồn Cảnh cường giả mang ý nghĩa rất khác nhau. Ban đầu hắn ta hẳn là muốn dùng mọi thủ đoạn để đưa Minh đệ về Hoàng triều Bắc Minh, nhưng hiện tại hắn đã có điều cố kỵ."Phong Minh tức khắc nhíu mũi lại một cách ghét bỏ: "Thì ra loại người này cũng biết thu liễm à, nhưng có khi nào chỉ là làm màu bên ngoài thôi không?"Bạch Kiều Mặc vỗ vỗ tay Phong Minh nói: "Hắn ta dám động thủ, ta sẽ chặt tay hắn."Phong Minh rõ ràng cảm nhận được sát khí từ Bạch Kiều Mặc, tức khắc vui vẻ: "Đúng vậy, Bạch đại ca nói đúng, quản hắn là hoàng tử hay công chúa, chúng ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt."Thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn vốn là hai ngày, vì tin tức ngoài ý muốn này mà đổi thành một ngày. Cửu trưởng lão tối đó đã thông báo, sáng sớm mai sẽ lên đường.Phong Minh cũng không chê dừng lại thời gian quá ngắn, cậu thật sự muốn chạy về chúc mừng sư phụ.Rời Thánh Nguyên Thành, lại một lần nữa bước lên thuyền lớn, tâm trạng mọi người có chút thay đổi.Trước kia khi đến, Cửu trưởng lão cũng không có thái độ đặc biệt gì với Phong Minh, đối xử với cậu ta y như những tu sĩ đến từ ngoài hoàng thành khác.Nhưng lần này, Cửu trưởng lão đã đặc biệt tìm Phong Minh nói chuyện một lát rất thân thiết. Nếu là lúc mới đến mà được đối xử như vậy, Phong Minh chắc chắn sẽ cảm thấy vừa được sủng ái vừa lo sợ, nhưng hiện tại cậu biết đây đều là nhờ sư phụ thăng cấp, nên cũng không vì thế mà đắc ý quá đà.Bất quá, tâm trạng thật sự rất tốt! Có chỗ dựa vững chắc đúng là khác hẳn. Như Cửu trưởng lão, trước kia sao có thể xem trọng những tu sĩ từ bên ngoài như bọn họ.Đối với Hoàng thất và vị cường giả Khai Hồn Cảnh kia mà nói, những tu sĩ như bọn họ thật ra chỉ là công cụ để họ thu hoạch truyền thừa trong điện bí cảnh, ai đạt được cũng đều như nhau.Đứng trên boong tàu thổi gió, tâm trạng rạng rỡ cực kỳ, Phong Minh cùng Bạch Kiều Mặc thì thầm vào tai nhau: "Vị cường giả Khai Hồn Cảnh kia vẫn còn ở trên thuyền lớn sao?"Bạch Kiều Mặc lắc đầu: "Dường như không còn ở đây. Có lẽ vừa nhận được tin tức của Dư sư phụ liền quay về rồi."Cho dù không có cường giả Khai Hồn Cảnh trấn giữ, thuyền lớn thuận lợi đi thẳng, không hề gặp phải toán cướp nào.Một chiếc thuyền lớn nổi bật như vậy, ai mà không biết thuộc sở hữu của Hoàng thất Đông Mộc? Dám đánh cướp, đó là đối đầu với Hoàng thất Đông Mộc.Vì vậy, chuyến về thuận buồm xuôi gió, mọi người quay về Hoàng thành Đông Mộc trước, sau đó Giang trưởng lão và Dư trưởng lão sẽ dùng phi thuyền đưa đệ tử Tứ Hồng Thư Viện về.Suốt chặng đường tăng tốc không ngừng nghỉ, cuối cùng đã trở về Tứ Hồng Thư Viện. Lúc này Tứ Hồng Thư Viện và Lan Thủy Thành náo nhiệt như mở hội, tất cả đều đang chúc mừng Dư Tiêu thăng cấp lên Khai Hồn Cảnh cường giả.Khi đoàn người Phong Minh lái phi thuyền hạ xuống giữa không trung, tu sĩ Lan Thủy Thành đã phát hiện ra.Họ biết thất đệ tử của Dư đại sư đang đại diện Hoàng triều Đông Mộc ra ngoài giao lưu, cạnh tranh với các thiên tài trẻ tuổi từ những thế lực lớn khác."Chắc chắn là tiểu đệ tử của Dư đại sư đã trở về rồi. Thật hâm mộ Phong luyện dược sư quá, vừa về đã có thêm một vị sư phụ Khai Hồn Cảnh.""Ta hiện tại còn cảm giác như nằm mơ vậy, Dư đại sư thế mà lại thăng cấp Khai Hồn Cảnh. Bất quá, hạnh phúc nhất vẫn là những người làm đệ tử của ông, đặc biệt là tiểu đệ tử mới thu nhận lại càng được Dư đại sư xem trọng nhất.""May mà lúc trước ta lựa chọn ở lại Lan Thủy Thành phát triển. Dư đại sư thăng cấp lần này, địa vị của Lan Thủy Thành về sau chắc chắn sẽ cao hơn nữa, muốn định cư ở đây chi phí cũng sẽ không nhỏ.""Đó là điều chắc chắn. Chỉ riêng Dư đại sư cũng đủ sức thu hút vô số tu sĩ đến Lan Thủy Thành. Có Dư đại sư ở, Lan Thủy Thành của chúng ta chỉ có thể ngày càng hưng thịnh."Mấy thế gia ở quận Cao Dương, còn nhận được tin Dư Tiêu đại sư thăng cấp sớm hơn cả đoàn Phong Minh đang ở Thánh Nguyên Thành.Ai nấy đều chấn động, đồng thời tâm trạng vô cùng phức tạp. Không ít người đã hướng về phía Phong gia, bởi Phong Minh chính là thất đệ tử của Dư Tiêu.Nếu Phong Minh trở về Phong gia, thì Phong gia ở quận Cao Dương, sau khi có Khai Hồn Cảnh cường giả làm chỗ dựa, sẽ lập tức vươn lên trở thành thế gia lớn nhất quận Cao Dương.Bao gồm cả Phong gia, các thế gia ở quận Cao Dương sau khi biết tin này, liền chuẩn bị hậu lễ, phái người đến Lan Thủy Thành trước, mang lễ vật đến Tứ Hồng Thư Viện dâng lên cho Dư Tiêu.Tu sĩ Khánh Vân Thành cảm thấy từ nay về sau, họ chỉ có thể ngước nhìn song nhi phế vật Phong Minh của Khánh Vân Thành ngày nào.Ngay cả những người từng đối địch với Phong Minh cũng không còn dám nảy sinh ý định đối phó cậu ta nữa.Bởi vì sự chênh lệch quá lớn, lớn đến mức khiến họ cảm thấy bất lực.Từ khi Phong Minh rời khỏi Khánh Vân Thành, họ đã không còn thuộc về cùng một thế giới nữa.***Tại Tứ Hồng Thư Viện, hai vị trưởng lão dẫn đệ tử trở về, Viện trưởng đích thân ra nghênh đón. Ngay cả Dư Tiêu, người từ khi thăng cấp vẫn luôn không rời khỏi nơi ở, cũng ra tiếp đón tiểu đệ tử của mình.Từ khi ông thăng cấp, các thế lực và tu sĩ đến bái phỏng ông liên tục không dứt. Dư Tiêu để tránh bị quấy rầy, thường không tiếp đón mà giao cho Viện trưởng xử lý.Còn lễ vật gửi đến Thiên Tuy Phong, nơi ở của ông, thì không ngừng nghỉ. Đệ tử Thiên Tuy Phong cũng nhờ vậy mà được một phen vẻ vang.Vừa thấy sư phụ, Phong Minh vui vẻ nhào tới: "Sư phụ! Ở Thánh Nguyên Thành, con nhận được tin sư phụ thăng cấp, hận không thể lập tức bay về. Sư phụ quả nhiên lợi hại, đệ tử xin chúc mừng sư phụ!"Nhìn thấy tiểu đệ tử xuất hiện, Dư Tiêu nghe những lời đó, dù là gì đi nữa, cũng đều cảm thấy êm tai vô cùng, khiến ông mặt mày hớn hở.Ông vỗ vỗ đầu nhỏ đang cúi trước mặt mình rồi nói: "Minh Nhi, con chuyến này cũng vất vả rồi. Không tệ, tu vi đã thăng lên Nguyên Dịch Cảnh hậu kỳ, xem ra chuyến này thu hoạch không nhỏ, vi sư thực sự rất mừng."Phong Minh đắc ý nói: "Sư phụ đều là Khai Hồn Cảnh cường giả rồi, đồ đệ cũng không thể quá kém cỏi, làm mất mặt sư phụ!"Sáu vị sư huynh sư tỷ đi theo cùng, đồng loạt che mặt. Bọn họ những người làm sư huynh sư tỷ này, có phải cũng đã làm mất mặt sư phụ rồi không?Tiểu sư đệ vừa về, trong mắt sư phụ chỉ có tiểu sư đệ, nhìn không thấy bọn họ.Bất quá sau khi hai thầy trò nói chuyện xong, sáu vị sư huynh sư tỷ cũng vây quanh tiểu sư đệ, quan tâm hỏi han một phen."Tiểu sư đệ chuyến này đi là địa bàn của Thánh Nguyên Tông, tiểu sư đệ có bị những tên đệ tử tinh anh mắt mọc trên đầu của Thánh Nguyên Tông ức hiếp không?"Nhắc đến chuyện này, Phong Minh quả thật có điều muốn nói: "Đương nhiên là có rồi! Vừa đến ngày đầu tiên đã suýt chút nữa bị một đệ tử tinh anh của Thánh Nguyên Tông khiêu khích. Đối phương còn là đệ tử thân truyền của một Lục phẩm Luyện Dược sư nữa chứ. Bất quá, tiến vào bí cảnh rồi mới thấy rõ thực lực. Hắn ta là kẻ bại dưới tay con!""Oa, tiểu sư đệ đã phá đến ải thứ mấy?" Bọn họ cũng đâu phải chưa từng nghe nói về Thiên La bí cảnh, có người còn từng đích thân vào, biết rõ tình hình bên trong."Phá đến ải thứ 8.""Hay thật đó! Không hổ là tiểu sư đệ của chúng ta, làm rạng danh sư phụ và bọn ta!"Những sư điệt cũng có người giải thích cặn kẽ về truyền thừa điện trong Thiên La bí cảnh cho họ. Sau khi nghe giải thích, ai nấy đều hiểu rõ ý nghĩa của việc vượt qua đến ải thứ 8 trong truyền thừa điện, từng người dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía tiểu sư thúc của mình.Tiểu sư thúc ngày càng lợi hại, hiện tại ngay cả tu vi từng bị chậm trễ cũng đã bắt kịp, về sau còn có khiếm khuyết nào sao? Không hề."Bạch sư đệ cũng thăng cấp Nguyên Đan Cảnh rồi." Trần Thiên Lãng thở dài cảm thán.Hắn có cảm giác rằng, tiểu sư đệ và Bạch Kiều Mặc hai người về sau sẽ càng tiến xa hơn, còn những người làm sư huynh sư tỷ như bọn họ sẽ bị bỏ lại xa tít phía sau, đuổi cũng không kịp.Bạch Kiều Mặc vừa được sư phụ quan tâm, khiêm tốn đáp: "Cũng may mắn thôi ạ."Trần Thiên Lãng bật cười, tính tình của Bạch sư đệ và tiểu sư đệ thật sự không giống nhau, thế nhưng hắn lại nhìn ra được, tình cảm giữa hai người họ thật sự rất tốt.Mọi người cùng nhau đi đến đại điện Tứ Hồng Thư Viện. Giang trưởng lão và Lưu trưởng lão nói lời chúc mừng với Dư Tiêu xong, liền hướng Viện trưởng giới thiệu tình hình chuyến đi Thánh Nguyên Tông lần này, cùng với biểu hiện của các đệ tử.Biểu hiện của Phong Minh không nghi ngờ gì là xuất sắc nhất, là người duy nhất phá đến ải thứ 8. Chắc chắn Hoàng thất sẽ có phần thưởng ban xuống.Viện trưởng Bùi thực sự rất kích động. Gần đây Tứ Hồng Thư Viện hỷ sự liên tiếp, hắn phải cố gắng kiềm chế lắm mới không để mình bay bổng.Thôi được, có Hoàng thất treo trên đầu, bất cứ lúc nào hắn cũng không dám kiêu ngạo."Biểu hiện của mọi người đều rất tốt, đã tranh vinh dự cho Tứ Hồng Thư Viện chúng ta. Sau này Thư Viện sẽ có phần thưởng dành cho các vị. Chuyến này các ngươi vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi trước đi, sau đó tham gia đại điển thăng cấp của Dư trưởng lão, à không, Dư Thái Thượng Trưởng lão.""Vâng, Viện trưởng."Mọi người vui vẻ đồng ý. Chẳng phải họ vội vàng trở về suốt chặng đường như vậy, là sợ bỏ lỡ đại điển chúc mừng của Dư Tiêu sao?À không, hẳn là chờ Phong Minh trở về. Dư Thái Thượng Trưởng lão quả nhiên là coi trọng tiểu đệ tử nhất.Cuộc họp ngắn ngủi kết thúc, Dư Tiêu dẫn bảy đệ tử cùng một nhóm đồ tôn về Thiên Tuy Phong.Trong lúc đó Phong Minh cũng phát hiện ra đệ tử La Nguyệt Phong, nhưng ai nấy đều thành thật lạ thường, đâu còn dáng vẻ đối chọi gay gắt với đệ tử Thiên Tuy Phong như trước kia.Rốt cuộc đã khác biệt rồi, khoảng cách đã bị kéo xa.Trên đường về, đại sư huynh thay mặt các sư huynh sư tỷ khác nhỏ giọng nói với Phong Minh một câu: "Lần này đa tạ tiểu sư đệ."Vừa nói, hắn vừa đưa mắt ra hiệu với Phong Minh, bảo: "Sư phụ đã nói với bọn ta rồi."Cho nên sáu người bọn họ đều biết, lần này sư phụ có thể thành công thăng cấp, công lao lớn nhất là của tiểu sư đệ. Không có Ngưng Hồn Thảo và Địch Hồn Thủy làm lễ bái sư mà tiểu sư đệ dâng lên, việc thăng cấp của sư phụ sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa ông cũng chưa chắc đã hạ quyết tâm để thăng cấp.Sư phụ hiện giờ đã thăng cấp, địa vị của những đồ đệ như bọn họ cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên. Cho nên nói, tất cả đều nhờ phúc của tiểu sư đệ.Phong Minh biết đại sư huynh đang ám chỉ điều gì, ngượng ngùng cười hai tiếng: "Đâu có đâu có, thứ tốt phải tặng cho người thích hợp nhất, để đạt được lợi ích tối đa mới đúng chứ. Đại sư huynh cũng không biết đâu, khi tin sư phụ thăng cấp truyền đến Thánh Nguyên Thành, những hoàng tử công chúa cao cao tại thượng kia trước đây đều chạy đến tặng lễ cho con!"Mấy vị sư huynh sư tỷ nghe xong đều bật cười ha hả."Bọn ta cũng không kém. Sư phụ nói, chỉ cần không quá đáng, cứ việc nhận lấy, có thể nhận được."Phong Minh: "Hắc hắc, con đã nhận rồi thì không nghĩ sẽ trả lại đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro