Chương 390: Tâm Lý Chiến Thuật
Trên phi chu của Tô Vực (蘇域).
Hai mươi mốt tên hộ vệ Nguyên Anh, cung kính đứng thẳng hai bên. Tô Vực, Trương Yến (張燕), Liễu Thiên Kỳ (柳天琦) cùng Kiều Thụy (喬瑞) bốn người ngồi trong khách sảnh, nhàn nhã phẩm trà.
"Đại bá, đại bá mẫu, nhìn nhị vị phong trần mệt mỏi. Trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn hai người, Liễu Thiên Kỳ mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
"À, chuyện này nói ra thì dài. Năm đó, ngươi, Tuyết Nhi (蘇凌雪) cùng Lạc Lạc ba người cùng trúng độc, sau chuyện đó, tam thúc của ngươi đã phái người điều tra. Chính là người của Đổng gia (董家) gây ra. Vì thế, Tô gia (蘇家) chúng ta cùng Đổng gia những năm gần đây chưa từng yên ổn. Đổng gia không chỉ hạ độc các ngươi, mà còn tranh đoạt đan dược sinh ý với Tô gia. Hai nhà đấu đá kịch liệt. Một thời gian trước, lão quái vật của Đổng gia xuất quan, lại cả gan đến khiêu chiến Tô gia chúng ta. Thế là gia gia ngươi đã động thủ với lão quái vật đó. Kết quả, cả hai đều bị thương. Gia gia ngươi nói, hiện tại Tô gia chỉ còn lại ngươi là cành chính. Hắn bảo ta cùng đại bá mẫu ra ngoài tìm ngươi, nhất định phải đưa ngươi về để hảo hảo bảo hộ, sợ ngươi lại bị Đổng gia hãm hại!" Nói đến đây, trên mặt Tô Vực tràn đầy lo âu. Nhưng đáy mắt lại chẳng hề có chút lo lắng dành cho chất tử thân sinh.
Bảo hộ ư? Chỉ sợ là muốn giam lỏng ta! Liễu Thiên Kỳ đâu phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết Tô Viễn Đồ (蘇遠圖) muốn bắt mình về, tuyệt không đơn giản chỉ vì bảo hộ.
"Thì ra là vậy. Vậy tam thúc và tam ca chuyện là thế nào?" Nhìn Tô Vực cùng Trương Yến, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
Dựa theo kinh nghiệm của nữ tứ Mộng Vô Ngân, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy, Tô gia sau khi mất đi nữ tam Tô Lăng Tuyết, đại gia tộc này chẳng bao lâu nữa, e rằng cũng sẽ diệt vong!
"À, chuyện này xảy ra từ mười năm trước. Khi đó, tam thúc ngươi vì báo thù cho nhị tỷ và tứ tỷ của ngươi, đã đấu với Đổng gia không đội trời chung. Sau đó, hắn Vẫn Lạc (隕落) dưới tay ngũ tử của lão quái vật Đổng gia. Chẳng bao lâu, tam ca của ngươi cũng bị người Đổng gia giết chết. Sau này, gia gia ngươi xuất quan, báo thù cho họ, giết chết lão ngũ Đổng gia. Nhưng nay lão quái vật Đổng gia xuất quan, mối thù giết con, chỉ sợ lão gia hỏa đó sẽ không dễ dàng buông tha. Vì thế gia gia ngươi mới lo lắng cho an nguy của ngươi." Mở miệng, Trương Yến nghiêm túc kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nghe.
Nghe câu trả lời này, Liễu Thiên Kỳ trong lòng cười lạnh một tiếng. Nghĩ thầm: Tô gia lão tam cùng Tô Mạch Phong (蘇麥風 – chi3 nhớ là Lăng Phong mới đúng) bị Đổng gia giết? Chỉ e không hẳn vậy! Từ sau khi Tô Lăng Tuyết chết, lão đại và lão tam của Tô gia chẳng phải đã như nước với lửa sao? Biết đâu có kẻ thừa nước đục thả câu?
"Đáng giận! Đổng gia này quá đáng giận! Ta nhất định không tha cho chúng!" Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nghiến răng phẫn hận, biểu lộ sự căm tức với Đổng gia. Có những chuyện biết là một chuyện, nhưng bề ngoài vẫn phải giả vờ cho ra dáng.
Nhìn phu lang (夫郎) đầy phẫn nộ, Kiều Thụy liên tục gật đầu, cũng tỏ ra tức giận. "Đúng vậy! Một đám hỗn đản, quá không xem Tô gia chúng ta ra gì!"
"Phi Nhi, Tiểu Thụy, các ngươi không cần quá lo lắng. Trong nhà đã có gia gia ngươi che chở, chỉ cần chúng ta về nhà là an toàn!" Nhìn chất tử, Tô Vực nói như vậy, ý muốn chất tử ngoan ngoãn theo mình về nhà, đây mới là mục đích chuyến đi lần này.
"Vâng, ta hiểu, đại bá." Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ nói mình hiểu rõ.
"Hiểu là tốt. Phi chu của ta là lục cấp, hai tháng nữa chúng ta sẽ về đến nhà. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ ổn!" Vỗ vai chất tử, Tô Vực biểu hiện vẻ từ ái của một đại bá.
"Hảo, vậy ta cùng Tiểu Thụy xin về phòng nghỉ ngơi trước. Đại bá có việc gì cứ gọi người đến tìm ta!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy đứng dậy.
"Được, đi đi. Lộ trình này phải đi hai tháng, hai phu phu các ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt!" Phất tay, Tô Vực ra hiệu cho hai người đi nghỉ.
"Vâng!" Đáp lời, Liễu Thiên Kỳ dẫn Kiều Thụy rời đi.
Thấy hai người chọn một gian phòng, vào nghỉ ngơi, Tô Vực và Trương Yến liếc nhìn nhau.
"Phu quân, chàng nói hắn có biết lão nhị cùng tức phụ lão nhị đã rời khỏi Tô gia không?" Nhìn trượng phu, Trương Yến truyền âm hỏi.
Nghe tức phụ hỏi, Tô Vực lắc đầu. "Ta nghĩ hẳn là không biết. Nếu không, hắn đã chẳng đồng ý về nhà dễ dàng như vậy."
"Cũng phải!" Gật đầu, Trương Yến cũng cảm thấy hai tên ngốc này không biết gì.
"Hai ngươi canh giữ ở cửa, giám sát nhất cử nhất động của chúng!" Quay đầu, Tô Vực ra lệnh cho hai hộ vệ trông chừng hai người. "Vâng, đại gia!" Đáp lời, hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bước tới, đứng trước cửa phòng Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Trong phòng của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Sau khi vào phòng, Liễu Thiên Kỳ lập tức bố trí kết giới.
Ngồi trên giường, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy lo lắng.
"Thiên Kỳ, ngươi nói bọn họ đột nhiên tìm ngươi, là vì sao?" Nhìn phu lang, Kiều Thụy lo lắng hỏi.
"Để dùng ta làm con tin, buộc nghĩa phụ tự mình trở về Tô gia, tiếp tục luyện đan cho Tô gia." Về giá trị lợi dụng của bản thân, Liễu Thiên Kỳ hiểu rất rõ. Tô Hằng (蘇恆) cùng Hắc Nguyệt Nương (黑月娘) yêu thương nhất chính là nhi tử Tô Lăng Phi (蘇凌飛) của họ. Vì thế, Tô Viễn Đồ mới phái đại nhi tử và đại tức phụ đích thân đến "thỉnh" hắn, đại tôn tử này, trở về.
"Ngươi đã biết bọn họ không có ý tốt, sao còn đồng ý trở về?" Nhìn phu lang, Kiều Thụy nghi hoặc hỏi. "Không thể không đồng ý. Tô Vực là Hóa Thần trung kỳ, Trương Yến là Hóa Thần sơ kỳ, bên cạnh còn có hai mươi tên hộ vệ Nguyên Anh. Nếu cứng đối cứng, chúng ta không có chút cơ hội thắng nào." Nếu ở thị trấn đã khai chiến, hắn và Tiểu Thụy căn bản không có chút thắng tính nào.
"Đúng là vậy. Vậy giờ phải làm sao?" Phân tích và phán đoán của phu lang, Kiều Thụy đều tán đồng.
"Hahaha, đừng lo. Chúng ta chẳng phải còn hai tháng sao? Hai tháng giết hai mươi hai người, thời gian còn dư dả!" Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ khẽ cong khóe môi, đáy mắt tràn đầy sát ý lạnh lùng. Muốn bắt họ về uy hiếp nghĩa phụ? Đó là điều không thể!
"Trên phi chu giết bọn chúng?" Nghe vậy, Kiều Thụy tràn đầy chiến ý.
"Không, chúng ta không động thủ, trước tiên để Tiểu Miên Hoa ra tay!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ gọi Tiểu Miên Hoa ra.
"Tiểu Miên Hoa, bên ngoài có nhiều món ngon. Một ngày thôn phệ bốn tu sĩ Nguyên Anh. Nhớ kỹ, đừng để bất kỳ ai phát hiện ngươi. Một ngày bốn người là đủ, không được ăn nhiều. Hiểu chưa?"
"Vâng, chủ nhân, ta hiểu rồi." Gật đầu, Tiểu Miên Hoa hóa thành một luồng khí mờ nhạt, bay đi.
"Tại sao chỉ là một ngày bốn người, không thôn phệ hết?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy khó hiểu hỏi.
"Bởi ta muốn bọn chúng sợ hãi!" Đây là một loại tâm lý chiến thuật.
"Oh?" Nhướng mày, Kiều Thụy có chút không hiểu.
"Đây gọi là tâm lý chiến thuật. Nhìn người bên cạnh vô cớ chết đi hoặc mất tích, đồng bạn của chúng sẽ sinh ra sợ hãi. Một nỗi sợ hãi khôn cùng, như bóng với hình." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ cong môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng. "Oh, ta hiểu rồi, là dọa chúng?" Gãi đầu, Kiều Thụy hiểu ý phu lang.
"Đúng vậy." Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một trận đồ cùng một bộ trận kỳ tương ứng.
"Thiên Kỳ, ngươi muốn bố trận?" Thấy phu lang lấy trận kỳ, Kiều Thụy đoán đối phương muốn bố trận.
"Ừ, ta muốn bố trí một Lôi Hỏa Sát Trận. Trong không gian giới chỉ (空間戒指) của Lưu Tiểu Vũ (劉小雨) có trận kỳ và trận đồ." Uy lực trận pháp này tuy không bằng Phong Phá Trận, nhưng cũng là sát trận ngũ cấp thượng phẩm. Huống chi, Liễu Thiên Kỳ khi ở tầng trận pháp đã từng bố trí trận này, nên muốn thử lại.
"Hảo, ta giúp ngươi!" Gật đầu, Kiều Thụy nhận trận kỳ, chủ động hỗ trợ.
Ngày thứ hai...
Sáng sớm, phu thê Tô Vực và Trương Yến vừa rời phòng, đội trưởng đội hộ vệ – Giang Hải (江海) lập tức chạy đến trước mặt Tô Vực bẩm báo.
"Đại gia, trên phi chu có bốn hộ vệ Nguyên Anh sơ kỳ mất tích!" Nói đến đây, sắc mặt Giang Hải cực kỳ khó coi.
"Cái gì? Mất tích? Chuyện gì xảy ra?" Nhìn Giang Hải, Tô Vực kinh ngạc. Phi chu chỉ lớn chừng này, sao đang yên lành lại đột nhiên mất tích? Không ổn!
"Tối qua, ta để bốn người bọn họ canh giữ ở khoang điều khiển. Nhưng sáng nay, khi ta đến xem, bốn người đã mất tích. Trong khoang điều khiển không có chút dấu vết đánh nhau nào." Dù phi chu ở chế độ tự động, đội trưởng lo phi chu gặp yêu thú, nên để bốn người canh gác. Ai ngờ, sáng sớm tỉnh dậy, bốn người đã biến mất không dấu vết. "Không ở khoang điều khiển, biết đâu họ về phòng ngủ? Ngươi không tìm ở các phòng khác sao?" Nhìn đội trưởng hộ vệ, Trương Yến hỏi. Dù sao nơi này có nhiều phòng, không ở khoang điều khiển không có nghĩa là mất tích.
"Đúng vậy, đã tìm các phòng khác chưa?" Nhìn chằm chằm Giang Hải, Tô Vực hỏi lại.
"Đã tìm rồi. Trừ phòng của đại gia và đại phu nhân, phòng của ngũ thiếu gia, các phòng khác ta đều phái người tìm. Nhưng không có, không tìm thấy họ." Nói đến đây, đội trưởng mặt mày ủ dột. Hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, bốn người sống sờ sờ, sao tự nhiên biến mất?
Nghe vậy, Tô Vực nhíu mày, bước tới trước cửa phòng Liễu Thiên Kỳ. "Tối qua, Phi Nhi có ra ngoài không?"
"Không, ngũ thiếu gia và ngũ thiếu phu nhân không ra ngoài!" Lắc đầu, hai hộ vệ canh cửa nói không có.
Nhận được câu trả lời, Tô Vực cau mày, giơ tay gõ cửa phòng Liễu Thiên Kỳ.
Chốc lát, Liễu Thiên Kỳ mở cửa. "Đại bá, đại bá mẫu, sớm an!"
"Ừ, tối qua ngươi và Tiểu Thụy ngủ ngon chứ?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Tô Vực quan tâm hỏi.
"Vâng, rất tốt. Có chuyện gì sao, đại bá?" Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, dẫn Tiểu Thụy đến đại sảnh đi. Chúng ta cùng ăn sáng."
"Hảo, ta bảo hắn rửa mặt chải đầu một chút!"
"Ừ!" Gật đầu, Tô Vực và Trương Yến bước đi.
Chẳng bao lâu, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chỉnh tề y phục, cùng đến đại sảnh ăn sáng với phu thê Tô Vực. "Phi Nhi, tối qua xảy ra chuyện lạ. Trên phi chu mất bốn hộ vệ." Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Tô Vực thấp giọng nói.
"Cái gì? Hộ vệ mất tích? Đang yên đang lành sao hộ vệ lại mất được?" Mắt trừng lớn, Kiều Thụy khó tin hỏi.
"Đúng vậy, sao hộ vệ lại vô cớ mất tích? Chẳng lẽ người của Đổng gia trà trộn vào?" Kinh ngạc nhìn Tô Vực, Liễu Thiên Kỳ ra vẻ như lâm đại địch.
"Chuyện này, ta cũng không biết. Nhưng để an toàn, tối nay ngươi và Tiểu Thụy ngủ chung phòng với ta và đại bá mẫu ngươi!" Không cho Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cơ hội phản đối, Tô Vực trực tiếp quyết định.
"Hảo, đa tạ đại bá!" Gật đầu, Liễu Thiên Kỳ lập tức đồng ý, không phản đối.
Thấy Liễu Thiên Kỳ không chút nghi ngờ, cứ thế đồng ý, Tô Vực khẽ gật đầu, khá hài lòng.
Hắn ra lệnh cho hộ vệ chuyển giường từ phòng Liễu Thiên Kỳ sang phòng mình. Tô Vực định đặt chất tử này dưới mí mắt mình giám sát. Dù là ai gây ra chuyện hộ vệ mất tích, Tô Lăng Phi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Nếu không đưa được Tô Lăng Phi về, hắn không thể ăn nói với phụ thân.
Sáng ngày thứ ba...
"Đại gia, đại gia, không xong rồi! Lại mất thêm bốn hộ vệ! Lại mất thêm bốn hộ vệ!" Sáng sớm, đội trưởng vội vàng chạy đến gõ cửa phòng Tô Vực.
"Chuyện gì vậy?" Mở cửa, Tô Vực nhìn đối phương.
"Đại gia, không xong, lại mất thêm bốn hộ vệ Nguyên Anh sơ kỳ!" Nhìn Tô Vực, đội trưởng lo lắng bẩm báo.
"Sao có thể? Mất ở đâu?" Nghe lại mất bốn hộ vệ, Tô Vực cũng không giữ được bình tĩnh.
"Khoang điều khiển, vẫn là khoang điều khiển!" Nói đến đây, đội trưởng mặt mày ủ dột.
"Đi, đến khoang điều khiển xem!" Hắn không tin, tám người đều mất ở khoang điều khiển. Chẳng lẽ khoang điều khiển có vấn đề gì?
"Vâng!" Đáp lời, đội trưởng dẫn Tô Vực đến khoang điều khiển.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro