Chương 242: Tìm kiếm cữu cữu

Cổ Dao nghe xong lập tức nhận lời, nhưng cũng không cần Trương các chủ đối đãi đặc biệt, cứ tính phí ủy thác như bình thường.

Thấy Cổ Dao kiên quyết, chưởng quỹ đành hứa sẽ bẩm báo lại, để các chủ quyết định.

Khi rời Thiên Thạch Các (千石阁), Cổ Dao và Trì Trường Dạ mang theo lượng lớn linh thảo, rõ ràng chúng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ Cổ Dao xuất quan để nhờ luyện đan. Những đan dược này, Cổ Dao tự thân chưa chắc đã có đủ nguyên liệu.

Về động phủ thuê, Cổ Dao không vội vào đan phòng, chống cằm suy nghĩ. Trì Trường Dạ xoa đầu hắn: "Đang nghĩ gì thế?"

Cổ Dao thở dài, quay sang nói: "Hiện giờ kênh thông tin của Thương Minh hẳn đã rộng hơn trước, có thể bao phủ toàn bộ Thiên Hạo Đại Lục (千浩大陆), hơn nữa Trương các chủ lại rất có năng lực."

Tại Bách Hà Thành (百河城), từ Liễu quản sự đến Tề quản sự đều ngưỡng mộ thành chủ, kể cả con gái Liễu Nguyệt (柳玥) cũng rất tôn sùng phụ thân.

Trì Trường Dạ nghe xong liền đoán ra, nắm tay hắn nói: "Có thể thử, nhờ Trương các chủ âm thầm giúp chúng ta tìm người. Cữu cữu hẳn đã để lại dấu vết gì đó ở đây."

Đến Thiên Hạo Đại Lục, Cổ Dao không dám công khai tìm kiếm cữu cữu, sợ mang lại rủi ro. Nhưng mỗi khi qua các thành trấn hay khu tu sĩ, hắn đều lưu ý tin tức địa phương. Điền Phi Dung (田飞容) và tiểu béo cũng luôn ghi nhớ việc này, nhưng đến giờ vẫn chưa nghe tin tức gì liên quan đến cữu cữu.

Có lẽ do họ đi qua quá ít nơi, kênh thông tin hạn chế nên chưa có kết quả.

Cổ Dao nghi ngờ tên cữu cữu cũng có thể là giả, biển người mênh mông biết tìm thế nào?

Ban đầu trong tửu lâu nghe nói về Thương Minh, hắn không nghĩ nhiều, nhưng sau nhận ra tổ chức này có thể làm rất nhiều việc, chỉ riêng buôn bán tin tức đã kiếm bộn tiền. Nếu nhờ Thương Minh tìm người, hẳn sẽ tiết kiệm thời gian sức lực hơn nhiều, hiện tại Trương Thiên Phong (张千枫) tiền bối có lẽ là đối tác phù hợp.

Cổ Dao hít sâu: "Ừ, dù sao cũng phải thử." Bọn họ không có thời gian đi khắp nơi tìm kiếm.

Hắn lấy một ngọc giản trống, áp lên trán sao chép hình ảnh cữu cữu đã xem hai lần vào đó. Trì Trường Dạ cũng rất tò mò về vị cữu cữu này, nhận lấy xem thử. Ngũ quan của Cổ Dao có chút giống cữu cữu, nhưng khí chất lại khác biệt, có lẽ do môi trường sống khác nhau.

Kỳ lạ thay, cữu cữu của Tiểu Dao giống như công tử quý tộc được gia đình nuôi dạy cẩn thận, chỉ qua ảnh cũng toát lên phong thái tao nhã bẩm sinh.

Việc này không cần vội, Thương Minh vừa thành lập chưa lâu, Trương Thiên Phong muốn tận dụng mạng lưới nhân mạch cũng không thể một sớm một chiều. Vì vậy Cổ Dao trước tiên luyện đan, khi giao đan cho Thiên Thạch Các mới nhờ việc này.

Lần này Cổ Dao tăng số lượng cực phẩm đan, ngay cả thất phẩm cao cấp đan cũng có hơn một nửa là cực phẩm. Hắn muốn cho người khác thấy giá trị của mình, còn lệnh truy nã của Trường Tiên Môn không phải cứ ẩn mình là có thể hủy bỏ, chi bằng dùng đan thuật tăng cường nhân mạch thế lực.

Nửa tháng sau, Cổ Dao và Trì Trường Dạ lại tay trong tay đến Thiên Thạch Các, theo chưởng quỹ lên lầu. Cổ Dao đưa cho chưởng quỹ một túi trữ vật để kiểm tra số lượng đan dược.

Chưởng quỹ thấy Cổ Dao hoàn thành nhanh như vậy, trong lòng hơi lo, dù nghe nói đan thuật của hắn tốt nhưng chưa tận mắt chứng kiến, sợ rằng trong thời gian ngắn không luyện được nhiều đan chất lượng.

Nhưng khi thần thức thăm dò vào túi trữ vật, nhìn thấy những bình ngọc cùng đan dược bên trong, hắn chấn động và vui mừng.

"Diêu đan sư đã là thất phẩm cao cấp đan sư? Còn có cả cực phẩm đan!" Hơn nữa không chỉ một loại, số nguyên liệu giao ra khá nhiều, lúc giao đi cũng không thật sự mong Cổ Dao luyện hết, coi như để hắn luyện tay cũng được, dù sao nguyên liệu cũng do cấp trên cung cấp.

Chưởng quỹ kích động đến đỏ cả mặt, lão tử đỏ mặt tía tai, thất phẩm cao cấp cực phẩm đan! Giá trị này chưa chắc đã thua lục phẩm hạ cấp đan, như vậy các chủ trong thương minh cũng sẽ có chút thể diện.

"Diêu đan sư (姚丹师) quả nhiên đan thuật siêu phàm, tại hạ thay các chủ đa tạ Diêu đan sư những ngày qua vất vả." Chưởng quỹ thở gấp đến mức không đều.

"Đâu có, bọn ta cũng nhờ các chủ che chở không ít thời gian. Nhân tiện, ta còn có một việc muốn nhờ, những yêu cầu đều ghi trong ngọc giản này, phiền ngươi chuyển giúp đến tay các chủ, các chủ xem xong ngọc giản sẽ hiểu." Cổ Dao (古遥) trước mặt chưởng quỹ đặt một chiếc ngọc giản vào trong hộp ngọc, rồi phong ấn hộp ngọc lại. Trương các chủ có thể giao việc cực phẩm đan cho chưởng quỹ này, chứng tỏ hắn đáng tin cậy.

Dù có chút mạo hiểm, nhưng không thể không làm gì. Hắn lo lắng phòng ngừa cữu cữu (舅舅) gặp nguy hiểm, nếu sớm nhận được tin tức thì có thể sớm nghĩ cách giải quyết.

"Hảo." Chưởng quỹ nghiêm túc nhận lấy, "Tại hạ nhất định không phụ lòng Diêu đan sư, xin ngài yên tâm."

"Đa tạ." Cổ Dao khẽ cười, sau đó cùng Trì Trường Dạ (迟长夜) cáo từ. Chưởng quỹ vội vàng cất kỹ những thứ này, rồi tự mình tiễn họ xuống lầu.

"Hai vị tiểu ca, thật là hữu duyên a, lại gặp được các ngươi rồi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai người đang trên cầu thang liếc xuống, đều cảm thấy khó chịu. Đúng là nữ tu Hồ tộc (狐族) gặp ở chợ hôm đó, lần này đã thu lại đuôi cáo, không còn vẫy qua vẫy lại sau lưng nữa.

"Nguyên lai là đạo hữu, bọn ta đã xong việc, đạo hữu cứ từ từ xem đi, cáo từ." Trì Trường Dạ nắm lấy cánh tay Cổ Dao bước xuống cầu thang, nói xong với Hồ Mị (胡媚) liền thẳng hướng cửa đi ra.

Chưởng quỹ đi phía sau nhìn thấy vị này cũng đau đầu, không biết Cổ Dao và Trì Trường Dạ khi nào quen biết vị này.

"Hai vị tiểu ca dường như không vui khi gặp Hồ Mị ta? Chẳng lẽ Hồ Mị ta sinh ra không đẹp sao?" Hồ Mị vừa liếc mắt đưa tình với chưởng quỹ, vừa tự luyến sờ mặt nói.

Trì Trường Dạ không muốn đáp lại Hồ Mị, không định nói thêm, nếu nói chắc lại không dứt được. Cổ Dao ngượng ngùng quay lại nhìn nàng một cái, cười gượng: "Không quen, bọn ta không quen, ngươi bận đi."

Nói xong hai người biến mất. Hồ Mị trong cửa hiệu giận dỗi dậm chân nũng nịu: "Chưởng quỹ, ngươi nói Hồ Mị ta sinh ra có xấu xí không? Khiến hai vị tiểu ca tránh xa như vậy?"

Chưởng quỹ toát mồ hôi lạnh, vị đại tỷ tộc Hồ này a, Diêu đan sư bọn họ không phải thấy ngươi xấu, chắc là sợ bị ngươi quấn lấy không dứt. Nhưng ánh mắt đe dọa của Hồ Mị khiến hắn không dám nói thật, đành khô khan nói: "Đâu có, Hồ đạo hữu xinh đẹp như vậy, làm sao liên quan đến hai chữ xấu xí? Hai vị đạo hữu chắc có việc gấp nên đi vội, đúng, chắc có việc quan trọng phải làm?"

"Hừm." Hồ Mị vặn vẹo eo đi vòng quanh chưởng quỹ một vòng, thấy trán hắn thật sự toát mồ hôi mới cười khẽ, "Các ngươi nhân tộc a, đều coi yêu tu tộc Hồ chúng ta là gì? Đừng để ta Hồ Mị biết có ai sau lưng phá hoại thanh danh ta, bằng không bản cô nương sẽ không tha."

"Không có, tuyệt đối không có!"

Chưởng quỹ khấn vái cầu xin cuối cùng cũng đưa được Hồ Mị đi, thở phào nhẹ nhõm. Muốn báo tin cho Cổ Dao nhưng sợ Hồ Mị cho người theo dõi, lúc đó lại càng phiền phức. Thôi, đợi lần sau Diêu đan sư tới, hắn sẽ nhắc nhở. Nhưng xem ra Diêu đan sư cũng không muốn dính líu với Hồ Mị này.

Chỉ là có chút phiền phức, không phải muốn tránh là tránh được. Hai ngày sau, khi Điền Phi Dung (田飞容) ra khỏi bế quan báo với Cổ Dao có nữ tu tìm hắn, lại hỏi có phải tu sĩ quen biết thời gian gần đây không, Cổ Dao chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm.

Trì Trường Dạ không vui nói: "Ta đi ném người đó ra!"

Cổ Dao vội kéo hắn lại: "Thôi, cứ mời vào, hỏi xem rốt cuộc nàng ta muốn gì. Lần này không giải quyết triệt để, lần sau chắc lại tìm tới cửa. Nữ tu này chỉ sợ địa vị trong tộc Hồ không thấp, tộc Hồ là một đại tộc trong yêu tu."

Tộc Hồ trong yêu thú thuộc loại linh trí cao, phát triển đến nay thế lực không nhỏ. Lần trước thấy thái độ chưởng quỹ Thiên Thạch Thương Phố (千石商铺) đối với nữ tu kia, rõ ràng cũng thấy nàng là phiền phức.

Chỉ vô tình gặp hai lần, lần này lại tìm được đến động phủ bọn họ, rõ ràng đã bị nàng để mắt. Loại người này đại khái không đạt mục đích sẽ không buông tha.

Điền Phi Dung mắt linh hoạt nhìn quanh, trong đầu không biết vẽ ra kịch bản gì, theo lời Cổ Dao mời người vào.

Người chưa vào, tiếng cười của Hồ Mị đã vang lên, sau đó Cổ Dao và Trì Trường Dạ thấy Hồ Mị uyển chuyển bước vào. Dù không lộ đuôi nhưng vẫn khiến người ta cảm giác có cái đuôi lớn đang vẫy sau lưng. Điền Phi Dung đi sau nhíu mày nhìn nữ tu này, có chút hiểu vì sao nhắc đến người này, Cổ Dao và Trì Trường Dạ đều không thoải mái.

"Hồ tộc Hồ Mị đến thăm, hai vị đạo hữu không ngại chứ?" Hồ Mị che miệng cười khẽ.

Trì Trường Dạ mặt đen như mực, người đã đến rồi còn hỏi ngại không ngại? Nói ngại thì có tự động rời đi không?

Cổ Dao méo miệng, mời Hồ Mị ngồi: "Nguyên lai là Hồ đạo hữu, mời ngồi. Động phủ đơn sơ, tiếp đãi không chu đáo."

Điền Phi Dung ngồi xuống cùng, khóe miệng tuy cười nhưng cảnh giác nhìn Hồ Mị, không biết yêu tu tộc Hồ này toan tính gì.

Hồ Mị cười nói: "Đạo hữu nhiệt tình như vậy, vậy ta Hồ Mị cũng không khách khí nữa."

Cổ Dao thầm nghĩ, không, ta không nhiệt tình chút nào, mà Hồ Mị ngươi biết khách khí là gì sao?

Hồ Mị tiếp tục: "Ta muốn nhờ Diêu đan sư hoặc Cổ đan sư luyện giúp vài lò đan, được không?" Hai chữ cuối uốn lượn lên giọng, mang theo sự mê hoặc khó tả.

Chỉ là Cổ Dao nghe xong lại rùng mình, Trì Trường Dạ ánh mắt sắc lạnh liếc Hồ Mị. Điền Phi Dung càng cảnh giác, không biết nàng ta khi nào dò la tin tức của bọn họ kỹ như vậy. Hiện tại ngoài Thiên Thạch Thương Phố, không ai biết thân phận bọn họ.

Nếu lúc này Trì Trường Dạ muốn giữ người lại, Điền Phi Dung sẽ không do dự ra tay.

Cổ Dao liếc nhìn Hồ Mị, khẽ cười nói: "Đã là cầu đan, vậy cứ theo quy củ mà làm. Linh thảo và tin tức để lại, đợi luyện xong sẽ thông báo Hồ đạo hữu đến lấy đan."

Hồ Mị (胡媚) chớp chớp mắt: "Vậy ta nên xưng hô với tiểu ca là Diêu Đan Sư (姚丹师) hay Cổ Đan Sư (古丹师) đây?"

"Tiểu ca" là cách gọi gì thế? Cổ Dao (古遥) lắc đầu: "Không quan trọng, Hồ đạo hữu muốn gọi thế nào cũng được."

Hồ Mị thấy ba người bọn họ đều ở thế phòng bị, cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền đặt một túi trữ vật lên bàn đẩy về phía trước, nói: "Thôi được, ta vẫn gọi ngươi là Diêu Đan Sư như mọi người vậy. Diêu Đan Sư nếu gặp rắc rối gì, có thể đến tộc Hồ tìm ta Hồ Mị. Ta nghĩ so với Thường đạo hữu, ta có thể mang đến cho ngươi sự giúp đỡ lớn hơn, tộc Hồ cũng có thể bảo vệ Diêu Đan Sư tốt hơn."

Nói xong, nàng liếc mắt đưa tình rồi uyển chuyển bỏ đi. Khi ra ngoài tầm mắt mấy người, Hồ Mị bỗng nhảy cẫng lên vui sướng, trong miệng còn phát ra tiếng kêu chít chít như loài hồ ly, ngoái lại nhìn phía sau, nghiến răng rồi bỏ đi, lẩm bẩm: "Không ngờ tên kiếm tu lôi hệ kia lại là đồ keo kiệt như vậy, dám lén ra tay ám toán, nào có chút phong thái của kiếm tu. So ra vẫn là Diêu Đan Sư hấp dẫn hơn."

Trì Trường Dạ (迟长夜) mặt lạnh như tiền, Điền Phi Dung (田飞容) không dám thở mạnh. Con yêu hồ này to gan, dám trước mặt Trì Trường Dạ mà công khai dụ dỗ người của hắn, đặc biệt còn chê bai Trì Trường Dạ.

"Ahem," Cổ Dao cũng không biết nói gì, nghĩ ngợi hồi lâu mới lên tiếng, "Dạ đại ca đừng giận, nàng ta chỉ là đem cả tộc Hồ ở đây ra so sánh với ngươi thôi."

Điền Phi Dung vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, Cổ đệ nói rất đúng, Trì ca một mình địch nổi cả tộc Hồ."

Trì Trường Dạ liếc lạnh nhìn Điền Phi Dung khiến hắn rụt cổ, vội vàng chuồn mất.

Cổ Dao định nói đi luyện đan, nhưng tay lại bị Trì Trường Dạ nắm chặt, không đi được nữa.

Trì Trường Dạ thở dài, ôm lấy Cổ Dao, cằm đặt lên đỉnh đầu hắn: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta nào có để bụng chuyện đó. Ta chỉ tức giận vì con hồ ly cái kia dám trước mặt ta mà công khai cướp người của ta, lẽ nào ta lại không được tức giận?"😍

Cổ Dao dùng đầu nhẹ nhàng đập vào ngực Trì Trường Dạ, cười khẽ: "Vậy ngươi cũng nên biết, Hồ Mị chỉ để ý đến đan thuật của ta thôi. Với lại, ta có dễ bị dụ dỗ đi đâu không?"

Trì Trường Dạ cũng cười, ngực rung nhẹ, tiếng cười trầm ấm luồn vào tai Cổ Dao khiến tai hắn đỏ ửng lên.

Bách Hà Thành (百河城)?

Lô đan dược này cực kỳ quan trọng, nên Thiên Thạch Thương Phố (千石商铺) đã tiêu tốn không ít linh thạch để dùng trận truyền tống chuyên dụng chuyển hàng hóa về tổng các. Loại trận pháp này nếu truyền tống sinh vật sống sẽ khiến chúng tử vong.

Trương Thiên Phong (张千枫) sau khi nhận được đan dược liền kiểm tra, càng xem càng hài lòng. Quả nhiên đan thuật của Cổ Dao còn cao siêu hơn những lời đồn đại và hiểu biết của hắn. Trình độ đan thuật vượt xa cấp độ tu vi, chứng tỏ linh hồn lực cực mạnh, khống chế lực cực cao, tu vi thần thức vượt trội hơn cả linh lực. Những người như vậy càng có tiềm lực phát triển sau này.

Trương Thiên Phong bày đan dược ra, mời Tề quản sự (齐管事) và Liễu quản sự (柳管事) cùng xem. Hai người này cũng kinh ngạc không thôi, bất quá đúng là như vậy. Tốc độ tu luyện của bốn người họ nhanh như vậy, bản thân chịu khổ tu luyện không ngừng, lại có cực phẩm đan dược hỗ trợ, dù là tu sĩ linh căn không tốt lắm cũng có thể tu luyện đến cảnh giới tương đối cao.

[Chi3Yamaha] Không biết sao mà cái tên ông các chủ cứ bị đổi thành Trương Thiên Chấp (执-zhí), chữ Chấp đó với chữ Phong (枫-fēng) đâu có liên quan gì nhau đâu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy