Chương 48: Bây giờ không phải lúc phát phúc lợi riêng

Edit: Phong Nguyệt

Hôm sau khai máy, mọi thứ đều thuận lợi.

Trác Tinh gia nhập đoàn làm phim theo lời mời của Lục Ý, song mới trò chuyện được vài câu với Lục Ý đã trực tiếp đi gặp đạo diễn.

Lục Ý phải chụp poster tạo hình phim.

Câu chuyện của Khương Thụ và Hứa Thời bắt đầu từ năm lớp mười hai, khi cả hai đều mười tám tuổi.

Lúc chụp ảnh, stylist chọn cho Lục Ý một kiểu áo len trắng cổ tròn, còn Cố Diễn là kiểu áo sơ mi lam nhạt.

Poster tạo hình chia thành từng giai đoạn, bởi vì tính cách không giống nhau nên bối cảnh cũng không giống nhau nốt.

Nhiếp ảnh gia nhìn bọn họ một lát, để Cố Diễn và Lục Ý bày vài động tác dựa theo bối cảnh trước.

Bọn họ đang đứng trên một con đường rợp bóng cây, hai bên đường trồng đầy cây phong, giữa thu, lá phong đỏ rực như lửa lác đác rơi, lót một lớp mỏng trên đất, thêm mấy cái ghế dài được bố trí kế bên, bầu không khí toát ra một sự khoan khoái nhẹ nhàng không nói nên lời.

Gió nhè nhẹ thổi qua, lá kêu xào xạc.

Bối cảnh thật ý vị.

Lục Ý và Cố Diễn nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Sau khi chụp xong mấy tấm ảnh đơn, nhiếp ảnh gia bắt đầu chỉ định động tác để bọn họ chụp ảnh đôi.

Anh ta kêu Lục Ý và Cố Diễn nằm dưới đất, mặt đối mặt, nhìn chăm chú đối phương, sau đó chụp một cái.

Stylist và phó đạo diễn đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng thảo luận hiệu quả.

"Khương Thụ và Hứa Thời trở thành người yêu, tình cảm hòa hợp với nhau, Cố Diễn và Lục Ý chụp rất ra dáng..."

"Vâng ạ, rất có thần thái, nhưng thiếu thiếu gì đó."

"Tôi cũng thấy thiếu gì đó."

Phó đạo diễn im lặng một hồi, nâng cằm suy nghĩ, nhíu mày lại.

Cố Diễn với Lục Ý còn nằm trên đất, giữa hai người cách nhau một đoạn, nhưng đưa tay là có thể chạm tới nhau.

Nhiếp ảnh gia chụp xong, nhìn ảnh trong máy, không khỏi cảm khái, thật quá đẹp đôi, anh ta ở trong giới này bao lâu nay, người làm anh ta kinh ngạc nhường này chỉ có Lục Ý và Cố Diễn.

Rõ ràng chỉ mặc quần áo đơn giản, vậy mà tất cả lại lu mờ trước sắc đẹp của hai người.

Dẫu lá phong đỏ sặc sỡ cũng không bắt mắt bằng một phần của họ.

Dưới màu đỏ rực của lá phong, Lục Ý khoác chiếc áo màu trắng, như mỹ nhân hóa thân từ tuyết, ngũ quan được tỉ mỉ điêu khắc ra, cực kỳ đẹp đẽ, dường như chỉ cần chớp mắt một cái, chúng sinh lập tức khuynh đảo.

Mà Cố Diễn hoàn toàn khác biệt với cậu, đường nét rõ ràng, thậm chí hơi góc cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ, cả người toát ra hơi thở trưởng thành.

Khi chụp ảnh, hai người nhanh chóng hóa thân vào vai diễn, tràn ngập cảm giác thiếu niên.

Khương Thụ ấm áp hoạt bát, Hứa Thời trưởng thành chín chắn, chuẩn đến từng cm.

Dường như thời niên thiếu vẫn chưa đi xa họ, lại dường như đi xa tới vậy mà họ vẫn có thể tìm về.

Nhiếp ảnh gia nhìn ảnh, muốn hỏi bộ phim này có phải đo ni đóng giày cho hai người không.

Chụp một hồi, phó đạo diễn gọi nhiếp ảnh gia sang.

Cố Diễn ngồi dậy, tiện tay kéo Lục Ý lên, phủi lá phong trên người cậu: "Có lạnh không?"

Trên mặt đất lạnh lẽo, trời lại vào thu, hai người ăn mặc hơi mỏng manh, nằm lâu như thế, không khỏi cảm thấy lạnh.

Tay Lục Ý lạnh ngắt, một chút nhiệt độ cũng không có, cậu lắc đầu cười nói: "Không lạnh."

"Chắc tới trưa sẽ chụp xong." Cố Diễn nói, "Chờ tới đó, anh dẫn em đi ăn lẩu."

Lục Ý vô thức xả ống tay áo xuống để ấm một tí, nghe vậy, mắt sáng lên, song lại hơi do dự: "Chúng ta không đi chung với nhóm đạo diễn sao?"

Hôm nay là ngày đầu, tuy tiệc khai máy đã làm hôm qua, nhưng ngày đầu tiên đã đánh lẻ có tốt lắm không?

"Không cần." Trước giờ Cố Diễn không để mình chịu thiệt, trời lạnh thế này, ăn một bữa lẩu cũng không quá đáng, hơn nữa có Lục Ý ở đây, anh càng không nỡ để mình chịu thiệt, anh xoa đầu Lục Ý, nở nụ cười, "Trưa nay chúng ta đi trải qua thế giới hai người, tối lại mời mọi người ăn chung."

Thế giới hai người...

Lục Ý cong mắt: "Được."

Có lẽ không đủ ấm, Lục Ý xả xuống tí nữa, gần như muốn thu cả tay vào áo.

Vì mặc áo kiểu len tròn nên cổ áo rất rộng, Lục Ý kéo như vậy, cổ áo trượt xuống, xương quai xanh bóng loáng nhẵn nhụi cứ thế lộ ra.

Thật kích thích thị giác.

Từ góc của Cố Diễn, vừa vặn có thể nhìn sâu hơn, anh lặng im một hồi mới ôn hòa nở nụ cười, nghiêng người qua: "Cục cưng à."

Lục Ý đang cúi đầu xem còn dính lá không, nghe vậy ngẩng đầu lên, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, còn vui vẻ "Hả?" một tiếng.

Cố Diễn giúp cậu chỉnh quần áo, che kín nơi kia: "Chú ý thời gian hoàn cảnh, bây giờ không phải lúc phát phúc lợi riêng."

Thấy động tác của anh, Lục Ý sững sờ, chậm chạp nhận ra Cố Diễn có ý gì, vành tai thoáng đỏ bừng, che cổ áo: "Em không có..."

"Ừm, anh biết em đang thăm dò mức độ tiếp thu của anh, cũng được thôi, nhưng ở đây nhiều người qua lại lắm." Cố Diễn nở nụ cười, "Trưa nay chỉ có hai chúng ta, em muốn bộc lộ thế nào cũng được, ăn xong bữa chính thì nhân tiện ăn thêm bữa tráng miệng."

Lục Ý có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch: "..."

Sao... Cố Diễn lại có những suy nghĩ linh tinh thế chứ chứ!

Anh còn... còn thích nói những lời đó ra khỏi miệng...

Nhiệt độ nóng lên, Lục Ý lui về phía sau hai bước, quyết định tạm thời giữ khoảng cách với Cố Diễn.

Chẳng được bao lâu, Cố Diễn từ phía sau nhích tới gần, kéo tay cậu qua, đặt vào lòng bàn tay mình: "Chạy cái gì?"

Lục Ý tránh né, đỏ mặt: "Ở đây nhiều người..."

Đâu đâu cũng có camera, nếu đoạn đối thoại ban nãy hay cảnh bọn họ xà nẹo bị ghi lại, Lục Ý quả thực xấu hổ chết mất.

Lúc riêng tư Cố Diễn muốn làm gì cũng được, trước mặt người ngoài thì cậu không quen.

"Bạn Lục." Cố Diễn híp mắt, "Mong bạn đọc thuộc lòng quan hệ chúng ta, đây là nội dung quan trọng cần phải kiểm tra."

Lục Ý: "..."

Lục Ý lập tức nghiêm túc lại, mặt vẫn nóng hổi.

"Là ai tối hôm qua hôn anh, ai muốn anh ngủ chung hả?" Cố Diễn thả lỏng tay cậu, giả bộ lui về phía sau, "Được đó Lục Ý, hóa ra em là thằng đàn ông vừa mặc quần áo vào là lập tức trở mặt, đã vậy còn muốn giấu giếm quan hệ của chúng ta, thế anh..."

Lục Ý bị anh kích như vậy, nghe giọng điệu của anh còn tưởng giận thật, xoay người kéo Cố Diễn không do dự, vội la lên: "Em không có ý đó."

Cố Diễn không lên tiếng, thoạt nhìn như bị tổn thương.

Lục Ý cắn răng, dang tay ôm anh, để chứng minh mình thật sự không nghĩ như vậy, cậu còn hôn một cái lên mặt anh: "Em sai rồi, em không đúng, em xin lỗi anh mà..."

Ánh mắt Cố Diễn lóe lên ý cười.

"Biết sai rồi?" Cố Diễn ung dung nói, "Vậy em có biết trái tim mong manh của anh có bao nhiêu tổn thương không? Vừa nãy thấy tay em lạnh, muốn đi qua làm ấm tay cho em, em lại quay đầu nói ở đây nhiều người? Anh đau lòng em là anh sai?"

Trái tim...mong manh...

Câu nói này quả thật là đả kích chí mạng với Lục Ý, cậu không thể không nghiêm túc suy xét bản thân mình, hồi lâu sau, cậu hổ thẹn nhỏ giọng nói: "Vâng, em thật sự sai rồi, em sâu sắc nhận ra sai lầm của mình rồi mà."

"Đây là bộ dáng biết sai rồi?" Cố Diễn thản nhiên nói, "Biết sai rồi, chỉ hôn mặt một cái, sao gọi là thành ý được? Bạn nhỏ, áy náy của em qua loa quá rồi đó, anh không chấp nhận."

Lục Ý: "..."

...

Mấy phút sau, sau khi trao đổi ý kiến với phó đạo diễn xong, nhiếp ảnh gia cầm camera về, vừa cúi đầu nhìn ảnh vừa nói: "Rồi, chuẩn bị, chúng ta đổi phong cách."

Nhiếp ảnh gia ngước mắt nhìn họ: "Lần này chúng ta..."

Lời còn chưa nói hết, hắn nhìn thấy Lục Ý, sửng sốt một chút: "Ủa sao vậy? Sao mặt cậu đỏ như vậy? Sao môi sưng vù thế này?"

Lục Ý thật sự muốn đào lỗ chui xuống, cực kì xấu hổ, cậu cúi đầu, nói lắp: "Tôi... Tôi nóng..."

"Em ấy không sao." Cố Diễn chặn Lục Ý ở phía sau, đổi đề tài, "Vừa nãy anh nói đổi phong cách khác? Là sao?"

"À là vầy!" Nhiếp ảnh gia bấy giờ mới nhớ đến chuyện chính, hắn nắm tóc, do dự một chút, hỏi, "Hai người đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi đúng không?"

Cố Diễn gật đầu một cái.

Nhiếp ảnh gia đập tay: "Tốt!"

Lông mày hắn giãn ra, phấn chấn nói: "Lục Ý, cậu từng theo đuổi Cố Diễn chưa?"

Lục Ý nhô đầu từ sau lưng Cố Diễn ra, không hiểu mô tê gì: "... Hả?"

"Là vầy," Nhiếp ảnh gia giải thích, "Vừa nãy tôi, Phó đạo diễn và stylist thương lượng với nhau, chúng tôi nghiên cứu tính cách họ, phát hiện phong cách hồi nãy không đúng, trong kịch bản, Khương Thụ là bên chủ động, cậu ấy thích một người, không để ý hết thảy theo đuổi đối phương, còn Hứa Thời lại bởi vì gia đình, cậu ấy đối với mọi chuyện đều lạnh lùng, cho nên chúng ta phải để Khương Thụ thể hiện tình cảm rõ ràng, chủ động trong chuyện tình cảm."

Lục Ý khó khăn phân tích ý hắn.

Cố Diễn đạt điểm tối đa môn năng lực phân tích đại diện phiên dịch: "Ý là, bây giờ chụp cảnh Khương Thụ theo đuổi Hứa Thời, dùng phong cách nhiệt tình theo đuổi làm poster, đúng không?"

Nhiếp ảnh gia đập tay, vẻ mặt khen ngợi: "Đúng rồi!"

Lục Ý: "..."

"Được." Cố Diễn nhìn Lục Ý, khóe mắt đuôi mày nhuốm đầy ý cười, "Tôi và Lục Ý đều rất mong chờ."

Hết chương 48

Có trời biết Cố Diễn lại nghĩ ra trò vui gì :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro