Chương 74: Không có chuyện gì

Edit: Phong Nguyệt

Có điều mặc cho Nhan Bân làm thế nào, ông Vương cũng không tiết lộ họ biết bí mật trên núi là gì.

Đến giờ cơm, Ông Vương đi về, Nhan Bân chạy vào nhà bếp phụ Lục Ý, vừa bận rộn vừa lải nhải: " Ông ấy không nói cho em, em cũng có cách biết, ngày mai em đi hỏi đạo diễn, đạo diễn nhất định sẽ nói cho em biết trên núi có gì."

Ở trong thôn nửa tháng, họ cũng biết đại khái tình huống nơi đây, có lẽ vì đời đời đều phải sống dựa vào ngọn núi này nên thôn dân rất kính nể nó, mùa nào cũng tổ chức hoạt động cúng tế sơn thần, cũng vì thế mà khi người ngoài nhìn sẽ tự động cảm thấy nó tràn đầy sắc thái thần bí.

"Người ta không muốn nói ắt có lý do." Lục Ý vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cậu ta, "Cậu tò mò như vậy làm gì?"

Nhan Bân đi tới giúp cậu bưng thức ăn, đặt lên chiếc bàn sơ sài, sau đó lấy chén đũa ra tráng bằng nước nóng một lần, lúc mang lên bàn, nhìn cái bàn xấu xí và ánh sáng le lắt trong phòng, lần thứ hai thở dài, thôi cũng quen rồi, cậu ta đặt mông ngồi xuống định bắt đầu ăn cơm, nào ngờ vừa ngồi xuống, chân ghế phát ra tiếng "rắc rắc".

Chuyện xảy ra trong chớp mắt, Nhan Bân chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, một tay cầm chén một tay cầm đũa ngã chổng vó.

Lục Ý kêu một tiếng, tính kéo cậu ta lại nhưng trước mắt bỗng nhiên lắc lư, cậu cảm thấy hơi chóng mặt, không nhìn được bất cứ thứ gì, lảo đảo ngã xuống.

Nhan Bân bưng chén ngồi dưới đất, thấy Lục Ý ngã xuống đất, sửng sốt, mặc kệ bản thân mình, bỏ chén xuống đất, nhanh tới đỡ Lục Ý: "Anh sao vậy?"

"Hơi chóng mặt." Lục Ý ngồi lên ghế tựa một lần nữa, chờ cảm giác choáng váng từ từ trôi qua "Xế chiều cũng bị vậy."

"Tay anh nóng quá." Nhan Bân sờ thấy tay Lục Ý nóng hổi, lập tức sờ trán cậu, phát hiện trán cậu còn nóng hơn, hốt hoảng hỏi "Buổi chiều thế nào?"

Buổi chiều đâu có phát sinh chuyện gì đâu ta?

Hình như Lục Ý có ra ngoài giúp đỡ nhà bên.

"Hồi ngủ trưa dậy, tôi ngại phiền phức nên lúc ra ngoài không khoác thêm áo" Giọng Lục Ý có chút khàn khàn, cậu hắng giọng một cái, "Chắc bị cảm lạnh."

"Không phải cảm lạnh, là sốt đó!" Nhan Bân xoay người rót một chén nước nóng đưa cho Lục Ý rồi chợt lấy điện thoại định ra ngoài bắt sóng, "Anh chờ một lát, en kêu đạo diễn tìm bác sĩ đến khám cho anh."

Lục Ý cảm thấy không nghiêm trọng như vậy, cậu đứng dậy muốn kêu Nhan Bân về, lại không kêu nổi, sau đó cậu từ từ ngồi xuống.

Sốt?

Lục Ý nâng tay sờ trán của mình, không phát hiện được gì.

Ngoại trừ chóng mặt, buồn ngủ, dường như cậu không cảm giác đặc biệt gì, không nghiêm trọng lắm.

Cậu im lặng ngồi một hồi, đợi Nhan Bân lấy nước xong quay trở lại.

Bên ngoài, không biết tuyết lại bắt đầu rơi khi nào, Nhan Bân mở cửa, cơn gió lùa vào, nhiệt độ trong phòng lập tức  thấp xuống.

Lục Ý che miệng ho khù khụ: "Đừng vội, tôi không sao..."

Nhan Bân không lên tiếng, sắc mặt khó coi, cậu ta đưa nhiệt kế mới đi mượn cho Lục Ý, để cậu đo nhiệt độ trước, Lục Ý bất đắc dĩ nhận lấy.

Nhan Bân lại không nói lời nào đi ra ngoài.

Hành vi này quá khác thường, có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.

Lục Ý đứng lên muốn ra ngoài nhìn xem, vừa mới hé cửa, gió lạnh thổi qua đỉnh đầu như bị ai rải nước đá, gần như cướp hết nhiệt độ trên người cậu, Lục Ý chỉ cảm thấy đầu muốn nứt ra, cậu chống cửa, dưới chân mềm nhũn như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Dẫu vậy, cậu cũng nhìn thấy rõ hình hình bên ngoài.

Tuyết rơi dày đặc, che ngợp bầu trời, bão tuyết cuồn cuộn, nhìn xa xa, hệt như đại dương mênh mông không thấy bờ, mặt đất nhanh chóng bị tuyết lấp mất.

Con ngươi Lục Ý rụt lại, cậu hơi kinh ngạc.

Cậu chưa bao giờ thấy tuyết lớn như vậy.

Gió mang theo tuyết thổi qua cơ thể cậu, làm cậu rùng mình, đột nhiên cậu ho khù khụ.

Trong không gian đầy gió tuyết xuất hiện một chấm đen, chấm đen càng ngày càng rõ ràng, đó là Nhan Bân lần thứ hai quay lại, trong ngực cậu ta ôm một mớ thuốc, thấy Lục Ý vịn cửa, lo lắng chạy tới đẩy cậu vào, sau đó cẩn thận đóng kín cửa.

"Anh bệnh rồi còn đi lung tung khắp nơi!" Nhan Bân mắng, "Em có chạy đi đâu?"

"Không phải..." Lục Ý ho ngắt quãng, "Tôi lo đã xảy ra chuyện gì đó."

Nhan Bân cau mày nhìn Lục Ý hồi lâu mới hít một hơi, chậm rãi nói: "Em có một việc muốn nói với anh."

Lục Ý nhìn cậu ta.

"Anh cũng thấy đó, trời đổ tuyết lớn." Nhan Bân sắp xếp từ ngữ, "Các thôn dân nói thời tiết hàng năm đều như vậy, theo kinh nghiệm của họ, trận tuyết năm nay là lớn nhất, có thể bị tắt đường, thôn dân không ra được, người ngoài cũng không vào được, tín hiệu cũng bị mất hết."

Lục Ý chận chạp phản ứng, cậu dời mắt nhìn mặt đất, không nói gì.

Sơn thôn luôn như vậy, thời tiết tốt thì tín hiệu tốt, thời tiết xấu một chút là tín hiệu  kém dần.

Không biết khi nào trận tuyết này mới hết, nói cách khác, không biết lúc nào sẽ có tín hiệu.

Lục Ý lặng thinh một lát: "Cơm sắp nguội rồi, ăn cơm trước đi."

"Đo nhiệt độ chút đi." Nhan Bân cau mày cầm nhiệt kế lên nhìn, phát hiện tận 39 độ, tức là sốt rất cao.

"Anh sốt cao như vậy sao không biết gì thế?" Nhan Bân không biết nên nói Lục Ý ra sao, xế chiều giúp hàng xóm xong, Lục Ý còn bình tĩnh làm việc nhà, nấu cơm, toàn bộ quá trình không hề khác thường!

"Tôi tưởng bệnh vặt." Gương mặt Lục Ý trắng bệch, "Từ khi tới nơi này, ngày nào cũng thấy chóng mặt."

Cậu tưởng do mình không quen khí hậu.

"Anh có bị ngốc không..." Nhan Bân giậm chân, cậu ta trừng Lục Ý, đi qua đi lại, nôn nóng cào tóc "Anh ăn đi rồi tôi đun thuốc cho anh, đừng sợ, không có gì đâu."

"Ừm." Lục Ý gật đầu, khẽ nói, "Không có gì đâu."

Cơm nước đã lạnh, Nhan Bân hâm nóng lại, Lục Ý ăn rất ít, thực tế mấy ngày nay cậu luôn ăn rất ít, Nhan Bân còn tưởng do không hợp khẩu vị, bây giờ mới phát hiện không phải.

Nhan Bân xuôi chèo mát mái từ nhỏ, bệnh cũng có người trước kẻ sau hầu hạ, chưa từng gặp phải chuyện thế này.

Tuyết lớn ngập núi, không có tín hiệu, không tìm được bác sĩ, thế là Lục Ý sốt cao.

Đúng là hoàn toàn tách biệt với đời.

Nhan Bân mượn một ít thuốc, đây là thuốc các thôn dân cho, họ nói khi lũ nhóc trong nhà bị sốt đều uống cái này, rất có hiệu quả, nhưng có hiệu quả với người ngoài hay không thì họ không biết.

Cơm nước xong, Nhan Bân để Lục Ý nằm lên giường nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu nhóm lửa đun thuốc.

Lục Ý nằm nghiêng trên giường, ngay dau đó mơ màng buồn ngủ, bởi vì vị trí hơi âm u nên cậu cũng mất đi khái niệm ngày giờ.

Những giấc mơ kì quặc cứ như cánh bướm vỗ phạch phạch.

Lục Ý lại mơ thấy mình bị nhốt trong tảng băng, cái lạnh xâm nhập vào từng lỗ chân lông khiến khớp hàm cậu run rẩy.

Bên ngoài vẫn đứng hai người.

Một người tiến lên gõ tảng băng, bộ dạng khá thoả mãn, quay đầu nói người còn lại: "Nó lại tới nữa rồi, lần này đông đá tốt lắm, nó sắp bị cóng chết rồi."

Một người khác nói: "Tốt quá."

Lục Ý sợ hãi, há miệng, thử phát ra tiếng nhưng không được.

Hình ảnh chuyển đổi, điện thoại bên gối bắt đầu rung, là Cố Diễn gọi tới.

Chắc chắn là mơ, tín hiệu chỗ này không tốt, làm sao Cố Diễn gọi được?

Biết rõ đây là mơ, Lục Ý vẫn vui vẻ nhận điện thoại, giọng điệu dịu dàng của Cố Diễn truyền tới, anh gọi A Ý.

Lục Ý đáp một tiếng.

Thế nhưng giọng của Cố Diễn bỗng dưng trở nên đứt quãng.

Lục Ý lo mình thật sự bị hai người đông chết mình nhấc đi, sợ không gặp Cố Diễn được nữa, cậu cố gắng gào tên Cố Diễn, kêu hắn chờ một chút, chờ thêm chút nữa.

Lại giống như tảng đá lớn chìm dưới biển sâu, "đùng", không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Ngay lúc này, thân thể cậu bị ai đó nâng lên, Lục Ý vô thức giãy giụa, chợt có một giọng nói vang lên: "Ý, đừng sợ, là em là em."

Lục Ý cảm thấy giọng này hơi quen tai, cậu cố mở mắt ra, thấy bên môi mình có một chén thuốc đen ngòm, mùi vị nồng nặc cực kỳ khó ngửi.

"Uống một chút." Giọng nói kia không ngừng run rẩy, "Anh uống một chút đi, đừng làm em sợ..."

Lục Ý vô thức muốn nói đừng sợ, muốn bắt lấy tay người kia để người kia không cần lo lắng, nhưng cậu không có chút sức lực nào, trước mắt tối sầm như rơi vào trong vũ trụ bao la.

Cậu hơi hé miệng để dòng nước đen ngòm ấy chảy vào miệng, vừa uống một chút, vị đắng cuồn cuộn trong dạ dày khiến cậu run rẩy không thôi.

"Cố Diễn..." Lục Ý nhắm hai mắt, thấp giọng nói, "Em muốn ăn kẹo..."

Nhan Bân gấp đến độ bậc khóc: "Anh uống thêm đi, Lục Ý anh đừng ngủ, anh ngủ lâu quá rồi...Anh muốn làm gì? Anh có thể nói lại lần nữa không?"

Lục Ý nhắm hai mắt, sắc mặt trắng như người chết.

Cạnh giường có mấy người đang bu quanh, đạo diễn, nhà sản xuất đều tới đây.

Núi đá đổ nát, đường vào núi đã hoàn toàn bị chặn, cũng không ai có thể ra được, bác sĩ không quen với khí hậu nơi đây, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Trong ngày này, họ suy nghĩ tất cả biện pháp nhưng vẫn không làm được gì như trước.

Lục Ý bỗng mở mắt ra, dưới mi mắt tất cả mọi người, cậu quỳ bên giường nôn ra!

—— Thứ cậu nôn ra là hai viên thuốc kia.

Sắc mặt của mọi người thoáng biến đổi, trái tim chùng xuống.

Hết chương 74

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro