77

Chương 77

Nếu một người ở trong núi rừng hoang vu quá lâu, họ sẽ cảm thấy cô đơn. Thỉnh thoảng quay lại vui chơi với đám đông sẽ tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn. Lộ Bạch biết rằng bữa tiệc hôm nay chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, nên cậu chỉ nói chuyện ăn uống vui vẻ với mọi người, cố gắng hết sức để tiếp đãi khách là đủ rồi.

Sau khi ăn sủi cảo, vẫn còn điểm nhấn của buổi tối... cơm giao thừa và đốt pháo hoa.

Mọi người: Lễ hội truyền thống của người trái đất thì ra là ăn uống vui chơi!

Lộ Bạch: "Đúng vậy, thường kéo dài trong mười lăm ngày, kết thúc sau Tết Nguyên tiêu."

Samuel: "Cậu đang ám chỉ rằng tôi phải cho cậu nghỉ mười lăm ngày phải không?"

Lúc này, sau khi xem pháo hoa xong, mọi người uống rượu trong vườn đã ngà ngà say, ngay cả Samuel vốn nghiêm túc cũng dần tỏ ra thoải mái hơn, thậm chí còn đùa giỡn với Lộ Bạch.

"Hở?" Ám chỉ? Lộ Bạch không hiểu: "Nếu tôi thực sự muốn nghỉ phép, không cần phải ám chỉ, hỏi trực tiếp ngài không tốt hơn sao?"

Mọi người đều tự động dịch lời cậu nói trong đầu, ý nghĩa của câu vừa rồi có nghĩa là cậu biết Samuel chắc chắn sẽ đồng ý.

"???"

Samuel thấy mình được tin tưởng như vậy cũng hơi sửng sốt, sau đó lộ ra một nét mặt có thể gọi là mỉm cười, cụp mắt xuống nhấp một hớp rượu. Đúng vậy, anh sẽ đồng ý.

Mấy người xung quanh nghe được cuộc trò chuyện này, quay ra nhìn nhau, nói thế nào nhỉ, lúc đầu họ thực sự ghen tị với Samuel vì có thể liên lạc với Lộ Bạch mọi lúc mọi nơi. Nhưng đồng thời cũng mừng cho Lộ Bạch, dù sao thì Samuel cũng là một cấp trên đáng tin cậy.

"Để tôi thêm rượu cho mọi người." Lộ Bạch thấy rượu trong chai đã gần hết, lập tức đứng dậy đi lấy rượu cho mọi người.

Sau khi cậu đi khỏi, đám khách lì lợm không chịu về bị chủ nhà không khách sáo đuổi: "Uống hết ly cuối cùng rồi đi về đi."

Có cần trực tiếp như vậy không? Hầu như tất cả những người có mặt ở đó đều có địa vị cao, chẳng qua là vì đến nhà Samuel chơi nên mới bị đuổi về thôi.

Nhóm nô lệ tư bản đều thở dài: "Được rồi, ngày mai chúng ta vẫn phải đi làm." Họ là nhóm ba người Dave, Max và Baron.

Còn những người khác, chẳng ai quan tâm họ có làm việc hay không.

"Tôi đi giúp một tay." Oliver đứng lên, nói.

Khi còn trong hình thú, mỗi ngày họ đều được Lộ Bạch chăm sóc, bây giờ đã trở lại hình dạng con người, có vẻ không nên để mặc Lộ Bạch một mình bận rộn.

"Tôi cũng đi." Louis đuổi theo sau.

"Chỉ là lấy một chai rượu thôi mà, không cần phải làm thế này đâu..." Adonis không tin bọn họ chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ: "Được, tôi cũng đi."

Thấy mọi người cùng chung tay giúp đỡ, Chasel háo hức định hành động: "Vậy..."

Chưa kịp thốt ra chữ muốn đi, chú hắn đã liếc cho một cái: "Ngồi xuống."

Chasel nhún vai, đành phải ngồi lại. Đây không phải là phong cách của hắn! Nhưng nếu muốn tiếp tục tham gia vào năm sau thì không thể không khuất phục.

Lộ Bạch lúc này thực ra đã hơi say, khi cầm rượu trên giá, thân hình cậu hơi lảo đảo.

"Cẩn thận." Oliver xuất hiện sau lưng cậu.

"Không sao đâu, tôi chỉ hơi say thôi, hơi chóng mặt." Lộ Bạch biết rõ tình trạng của mình, cậu đang chuẩn bị định tạt nước lạnh vào mặt để tỉnh táo lại.

Oliver gật đầu, lấy chai rượu từ tay cậu: "Để tôi cầm."

"Say rồi sao?" Giọng nói của Louis vang lên, cậu ta lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho Lộ Bạch vừa mới rửa mặt xong.

"Cảm ơn." Lộ Bạch định lấy khăn giấy lau mặt, nhưng không ngờ lại có người đưa cho một chiếc khăn tay, cậu ngạc nhiên... Thời buổi này còn có người trẻ tuổi chu đáo như vậy sao? Nhưng sau khi lau xong, cậu lại cảm thấy ngượng ngùng, chiếc khăn tay tinh xảo như vậy lại bị mình làm bẩn rồi.

"Không sao đâu, cậu giữ dùng đi." Louis nói.

"Vậy... cảm ơn nhé." Vì đã dùng rồi nên đúng là không tiện trả lại, Lộ Bạch đành giữ lại.

"Anh không đi giúp sao?" Chasel thấy Adonis quay lại với vẻ bực bội thì rất thắc mắc.

"Điện hạ." Adonis đột nhiên vòng tay qua vai Chasel: "Ngài nói một câu thật lòng đi, ngài thấy gấu dễ thương hơn báo đen à?"

Câu hỏi này được đưa ra là Chasel đột nhiên nhận ra chuyện gì đang xảy ra: "Ta nghĩ sư tử là dễ thương nhất."

"..." Adonis lập tức đẩy vai ngài Thái tử ra, chiến hạm tình bạn đã lật.

Lộ Bạch hơi say trở lại, ngồi xuống cạnh Samuel, Oliver thay cậu rót nửa ly rượu cho mỗi người. Tại Sao Thần Vương, làm vậy có nghĩa là tiễn khách.

"Cảm ơn, anh Oliver." Max đứng dậy thì thầm: "Tôi rất ngưỡng mộ anh, hy vọng một ngày nào đó có thể thấy anh trở lại chiến trường."

Oliver hơi sửng sốt, rồi mỉm cười, gật đầu với Max: "Có lẽ vậy."

Uống hết nửa ly rượu cuối cùng cũng chỉ mất một lúc. Samuel là chủ nhà, anh có trách nhiệm tiễn khách ra cửa, Lộ Bạch cũng muốn tiễn, nhưng Samuel giữ vai cậu lại: "Cứ ngồi yên đi."

Thấy Lộ Bạch say rượu, những người khác cũng phụ họa: "Đúng đấy, thấy chóng mặt thì nghỉ ngơi cho khỏe."

Thời gian trôi qua quá nhanh, cuộc tụ họp quá ngắn, những người không có thông tin liên lạc của Lộ Bạch đều âm thầm nhớ nhung, nhưng vì Samuel theo dõi Lộ Bạch chặt chẽ quá nên họ không dám làm gì cả.

"Chúng tôi đi đây, tạm biệt Lộ Bạch." Nhóm người nhìn Lộ Bạch lần cuối, bảo Lộ Bạch đừng tiễn họ.

"Được rồi, tạm biệt mọi người." Lộ Bạch mặt đỏ bừng, đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi bóng lưng nhóm người biến mất ở cuối vườn, cậu mới cảm thấy hơi buồn bã, thậm chí còn không nỡ rời xa nhóm khách này, dù phần lớn đều là người lạ. Hóa ra cậu không chỉ thấy buồn khi chia tay với cục lông xù, mà cả với người đã để lại ấn tượng tốt cho mình cũng có thể khiến cậu cảm thấy mất mát khi trở lại trạng thái cô đơn lạnh lẽo sau cuộc vui. Nhưng Lộ Bạch không hề thấy bi thương, đối mặt với nhóm khách này có cảm giác thật lạ, cậu luôn cảm thấy có một cảm xúc khó hiểu đọng lại trong lòng, giống như có thể có bất cứ lúc nào mình cần. Tuy không biết tại sao lại như vậy, nhưng cảm giác thật dễ chịu.

Sau khi tiễn khách, Samuel quay lại thì thấy Lộ Bạch ngồi một mình trong vườn, lúc thì cau mày, lúc lại cười toe toét, hoàn toàn giống như một người say... Thì ra Lộ Bạch uống rượu kém thế này, anh phải nhớ kỹ. Để Lộ Bạch gặp gỡ những người kia ít nhiều gì cũng có phần mạo hiểm, trong lúc Lộ Bạch còn đang mơ màng, Samuel thì thầm dò hỏi: "Cậu có thích những vị khách lạ vừa rồi không?"

Lộ Bạch gật đầu ngay, nói rất rõ ràng: "Khách của ngài đều là những người xuất sắc, tính cách cũng rất tuyệt, tôi rất vui khi được gặp họ."

"Cậu có muốn giữ liên lạc với họ không?" Samuel hỏi lại, mắt lóe sáng.

Lộ Bạch do dự một lát, rồi lắc đầu: "Tôi sẽ cảm thấy áp lực khi phải kết bạn với họ." Đương nhiên, đây chỉ là một phần lý do, trên thực tế, lý do quan trọng hơn là do Lộ Bạch cảm thấy mình không xứng với họ về mặt khách quan: "Những vị khách đó... đều là những người rất xuất sắc trong lĩnh vực của họ, đúng không?"

Rõ ràng là xuất thân từ gia đình tốt, cho dù không tỏ ra cao sang trước mặt cậu cũng khó có thể che giấu được khí chất cao quý của mình.

"Cậu cũng là người xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó." Samuel an ủi, nếu vì địa vị của mình mà cảm thấy tự ti thì không cần thiết.

Lộ Bạch không ngờ lại nghe được lời khen ngợi như vậy, cậu sửng sốt, sau đó tỏ vẻ ngượng ngùng...

"Được rồi, cậu nên lên lầu đi ngủ." Sau khi xác định Lộ Bạch không còn nghi ngờ gì nữa, Samuel ngừng hỏi, định đi vào nhà. Nhưng đi được ba bốn bước, anh lại quay về, đứng trước Lộ Bạch trầm tư, người này chắc say rồi. Âm thầm cân nhắc lam sao để di chuyển nhóc say xỉn Lộ Bạch này, cuối cùng Samuel quyết định bế ngang lên, đây là cách đơn giản và hiệu quả nhất. Đối với Samuel thì Lộ Bạch cực kỳ nhẹ, nhưng cũng có thể là do anh ít khi bế người khác, không có ví dụ để so sánh nên chỉ nghĩ Lộ Bạch rất nhẹ.

Lộ Bạch hơi say, bị lắc suốt dọc đường thì càng cảm thấy choáng váng, mí mắt nặng trĩu.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến cậu nhớ lại những ký ức quen thuộc, dựa vào ngực Samuel lẩm bẩm: "Bông Xù..." Người luôn giữ ấm cho cậu dạo gần đây chính là Bông Xù!

Samuel sửng sốt, suýt nữa rút tay về làm Lộ Bạch ngã xuống đất, sau đó mới phát hiện Lộ Bạch không hề mở mắt, chỉ đang nói mê trong lúc say rượu, bấy giờ mới bình tĩnh lại.

"Ấm thật..." Lộ Bạch quả thực say rượu bày trò, cậu vô thức cọ vào cấp trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể của đối phương trực tiếp sưởi ấm gò má cậu.

Samuel nhìn nhóc say xỉn này, không tính toán với cậu mà chỉ bước nhanh hơn, đưa cậu vào phòng.

So với cấp trên có khả năng chịu lạnh rất tốt, Lộ Bạch vừa về từ vùng núi tuyết vẫn còn mặc áo khoác dày. Ngủ như thế này sẽ rất khó chịu. Vì đều là đàn ông nên Samuel không có gì phải kiêng kỵ, anh thản nhiên cởi quần áo của Lộ Bạch, nếu là người khác, anh đưa về phòng đã coi như trọn tình trọn nghĩa rồi, nhưng vì là Lộ Bạch nên không chỉ đưa có về phòng mà còn giúp thay đồ ngủ.

Ngày hôm sau Lộ Bạch tỉnh dậy, may mắn là không bị đau đầu dữ dội, cậu ngồi dậy gãi đầu, phát hiện mình đang mặc đồ ngủ. Vào phòng tắm xem thử, thấy quần áo cũ cậu cởi ra đã được cho vào máy giặt, hình như đã giặt và sấy khô: "?"

Lộ Bạch gãi đầu, hóa ra uống rượu có thể mất trí nhớ. Lộ Bạch không nhớ gì về chuyện xảy ra đêm qua sau khi tiễn khách, ngoại trừ việc, dường như đã mơ thấy Bông Xù. Nâng cổ tay lên hít một hơi, mùi rượu lập tức xộc vào mũi, vậy là Lộ Bạch biết mình chưa tắm, quần áo ngủ chắc chắn cũng không phải do mình tự thay.

Lộ Bạch lập tức tắm rửa, mặc quần áo rồi ra ngoài, không lâu sau, quản gia đã ra chào hỏi cậu.

"Chào buổi sáng, xin hỏi Thân vương Samuel còn ở đây không?" Không đợi đối phương lên tiếng, Lộ Bạch đã hỏi trước.

Quản gia đáp: "Chào buổi sáng cậu Lộ Bạch, Điện hạ đang bơi trên tầng thượng."

Trong lúc họ đang nói chuyện, một bóng người ăn mặc chỉnh tề bước xuống cầu thang, sau khi nhận ra họ, anh dừng lại chờ.

Đúng là Samuel.

Lộ Bạch lập tức đi tới nói: "Chào buổi sáng." Cậu phát hiện tóc của đối phương hơi ướt, hình như vừa mới ngâm mình trong nước thật.

Trùng hợp là tình trạng tóc của Lộ Bạch cũng giống như người kia nên bị anh nhíu mày nhắc nhở: "Thời tiết vẫn còn lạnh, gội đầu xong nhớ sấy khô tóc."

"Được..." Lộ Bạch không có ý gì khác, chỉ quan tâm đáp lại: "Ngài cũng vậy."

Samuel sửng sốt một lát, không nói gì, quay đầu đi xuống lầu, trong lòng anh, anh và Lộ Bạch thật sự khác biệt.

Lộ Bạch không cảm thấy bị bỏ rơi, cậu đi theo hỏi: "Tối qua ngài giúp tôi thay đồ phải không? Cảm ơn."

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi." Samuel không để ý lắm.

Sau khi ăn sáng xong, cấp trên và cấp dưới cùng thu dọn đồ đạc trở về Trạm cứu hộ. Samuel vừa từ trong rừng trở về, còn rất nhiều việc phải làm, Lộ Bạch nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cũng nghĩ mãi đến Kẹo Sữa và cú mèo.

"Hôm nay tôi sẽ sắp xếp đồ đạc, chiều sẽ quay lại rừng." Trên đường về, Lộ Bạch nêu ra kế hoạch của mình.

"Tôi đưa cậu đến đó." Cấp trên bên cạnh vẫn ủng hộ công việc của cậu như thường lệ, không chút do dự.

Ngừng một lát, Samuel nói: "Bây giờ báo tuyết có thể sống một mình rồi, cậu đừng chiều nó quá."

Lộ Bạch lập tức nghiêm túc đồng ý: "Trước kia, vì nó còn nhỏ nên muốn để hổ trắng dạy nó một ít kỹ năng săn bắt, sau mùa xuân, khi hoàn cảnh sống được cải thiện, tôi chắc chắn sẽ để nó tự sống."

"Cậu tự tính toán là được." Samuel gật đầu, nêu ra vấn đề này không phải vì Samuel phản đối việc Kẹo Sữa phát triển, anh chỉ không muốn Lộ Bạch từ bỏ lý tưởng du ngoạn khắp Khu bảo tồn để chăm sóc Kẹo Sữa.

Ngoài ra, em trai của Chasel là Julien cũng sẽ vào Khu bảo tồn trong tháng này, là chú đồng thời là người quản lý Khu bảo tồn, Samuel không thể từ chối lời cầu khẩn của chị dâu là Vương hậu Flora, đồng ý sắp xếp để Lộ Bạch chăm sóc nhiều hơn. Điều này không hoàn toàn xuất phát từ sự ích kỷ, bởi vì Julien đã rơi vào trạng thái trầm cảm không rõ lý do trong suốt một năm qua, hình thú của cậu ta thực sự cần phải được chú ý.

Khoảng 3 giờ chiều, Lộ Bạch trở về nơi cắm trại trên núi tuyết, tuy đã vào xuân nhưng nhiệt độ ở đây quanh năm không quá thấp. Vì vậy, báo tuyết sống ở khu vực này khá phù hợp. Sau khi ở lại Trạm cứu hộ vài ngày, Lộ Bạch giờ đã lại trông chỉnh tề tươm tất như trước, tóc cắt ngắn, quần áo cũng mới. Khi quay lại không thấy cục lông xù đâu, cậu đoán là chúng đã ra ngoài nên bắt đầu dọn dẹp thùng xe bị Kẹo Sữa phá phách hơi bẩn...

Trong lúc dọn dẹp, Lộ Bạch tranh thủ bật livestream, trò chuyện cùng người hâm mộ đã lâu không gặp: "Xin chào mọi người, tôi đã trở lại sau sáu bảy ngày nghỉ ngơi rồi đây." Vừa nói, cậu vừa cầm chiếc chăn dùng làm ổ cho Kẹo Sữa ra giũ dưới nắng: "Nhìn bụi bay lên trời kìa, Kẹo Sữa ở dơ quá." Trước mặt khán giả, một khúc xương đùi bất ngờ rơi ra khỏi chăn, Lộ Bạch không nói nên lời.

Nhưng đối với những khán giả kênh livestream, đây thực sự là một cảnh tượng rất đáng sợ, khiến họ nổi da gà!

Lộ Bạch nhặt khúc xương đùi đã bị Kẹo Sữa liếm đến mức không còn ra hình dạng gì nữa lên, ném ra xa. "Kẹo Sữa trước đây không mang xương về ổ, tôi đoán là nó đã hình thành thói quen này trong vài ngày trở lại đây." Gần đó có nước nhưng chăn giặt xong vẫn không khô được, Lộ Bạch chỉ phủi bụi rồi cất lại cho Kẹo Sữa. Nếu Kẹo Sữa thích nơi này thì có thể tiếp tục sống ở đây, cậu cũng không mang xe theo nữa. Nơi tiếp theo phải đến không có tuyết nên chiếc xe này thực sự vô dụng.

Khi trở về từ bên ngoài, báo tuyết nhìn thấy khúc xương quen thuộc nằm tít tận đằng xa, nó lật đật chạy tới ngoạm lên, tha về ổ. Đang chạy, Kẹo Sữa đột nhiên khựng lại, sau đó phấn khích khua chân, chạy hết tốc lực. Phấn khích đến nỗi quên cả nhổ xương trong miệng ra.

"Kẹo Sữa... mày lại mang về?" Lộ Bạch nghe tiếng báo tuyết thì mừng rỡ, nhưng nhìn thấy xương thì lại lo lắng, sao lại mang về nữa rồi?

"Kíu kíu kiú ~" Quần Bó bay đến đậu trên vai Lộ Bạch, thân thiết mổ lên tai mama. Vấn đề là khi nó còn nhỏ, bị nó mổ là một niềm vui, nhưng khi lớn lên, bị nó mổ lại trở thành chịu đựng...

Lộ Bạch chịu đựng tình yêu của Quần Bó, lại vừa lo xoa vuốt báo tuyết từ đầu đến chân, xoa cho cả con báo mềm hết cả xương mới đứng dậy tiếp tục dọn dẹp.

Không gặp một tuần, Kẹo Sữa lớn nhanh như thổi từ khi vào xuân, bây giờ trông có vẻ cứng cáp hơn nhiều. Lộ Bạch lấy thịt tươi mang theo ra cho chúng ăn, ban đầu định vứt bỏ khúc xương mà Kẹo Sữa yêu thích kia đi, nhưng nghĩ lại, vì cậu không có ở đây, thứ này có thể là đồ chơi của Kẹo Sữa, nên cậu cũng không nỡ vứt nó đi.

"Hiếm cái nào trơn tru như vậy, giữ lại cho nó vậy." Lộ Bạch sờ khúc xương kia, nói: "Tôi sẽ tiếp tục đi theo bản đồ, nhưng báo tuyết không thích hợp đi theo tôi nữa, tôi phải chia tay với nó rồi."

Lúc này, những khán giả kênh livestream không biết rằng hổ trắng lớn đã được sắp xếp cho đi tìm bạn tình vì bị nhân viên cứu hộ hiểu lầm là đang động dục từ một tuần trước, họ chỉ nghĩ rằng hổ trắng lớn vẫn chưa trở về.

Bình luận: Hổ trắng lớn phải làm sao? Nơi nhân viên cứu hộ sắp đến không thích hợp để Kẹo Sữa sinh tồn, cũng không thích hợp để hổ trắng lớn sinh tồn.

Cả hai loài này đều có khả năng chịu lạnh ở vùng cao, không thích hợp với những nơi khác. Có vẻ như chia ly là điều không thể tránh khỏi.

Bình luận: Buồn quá, không nỡ rời xa Kẹo Sữa sau khi xem nó một thời gian dài như vậy, thật sợ phải đối mặt với cảnh chia tay như thế này.

Đang nói, Lộ Bạch chợt nhớ ra mình chưa nói cho mọi người biết hổ trắng lớn đã đi đâu: "Vì đến mùa này nên hổ trắng sẽ đi xa một thời gian, khụ, tôi không làm phiền được, vậy thì mùa sau chúng ta lại gặp nhau nhé."

Đã nói rõ ràng đến mức này rồi, khán giả kênh livestream hiểu ngay, đến mùa? Không làm phiền được? Xin lỗi, thật dễ hình dung!

Lộ Bạch ở lại đây hai ngày, chủ yếu là để quan sát kỹ lưỡng đời sống của báo tuyết sau khi rời khỏi sự bảo vệ của hổ trắng. Nói thật thì ngay cả khi hổ trắng còn ở đây, nó cũng không quá chiều Kẹo Sữa... Nhưng đối với thế giới động vật, bao ăn đã là nuông chiều quá rồi, Lộ Bạch che mặt. Không còn hổ trắng bao ăn nữa, Kẹo Sữa bây giờ đã mọc đủ răng sắc nhọn để có thể tự kiếm sống, Lộ Bạch cũng yên tâm rồi.

Đêm trước khi lên đường, cậu hỏi Quần Bó: "Tao sẽ đến một nơi có sư tử sinh sống, cùng với một đàn mèo bự mà mày không quen, mày có muốn đi theo tao không?" Thực ra cậu nghĩ thế này, Quần Bó rõ ràng có mối quan hệ tốt với Kẹo Sữa, nên cậu không muốn chia cắt hai bạn nhỏ này. Với động vật, việc liên tục thay đổi môi trường sống không phải là ý tưởng hay trừ khi cần thiết.

Quần Bó cực kỳ nhạy cảm với từ sư tử: "Kíu!" Nó ghét sư tử, hai từ này khiến nó xù lông.

"Vậy thì mày ở lại với Kẹo Sữa đi, hai đứa chăm sóc nhau." Thấy nó phản kháng, Lộ Bạch xoa nó, nhóc thông minh này cũng thù dai lắm.

Sau khi tạm biệt hai đứa trẻ mới lớn, điểm dừng chân tiếp theo của Lộ Bạch là đi lấy lại xe địa hình đã để trong rừng nhiều tháng không dùng đến. Theo quy định, chiếc xe phải được gửi về để sửa chữa nên mất rất nhiều công sức.

Sau khi giao xe cho đồng nghiệp, Lộ Bạch đi bộ về hang của anh em báo săn, Hai Hoa và Út Hoa không có trong hang. Bây giờ là mùa sinh sản, báo hoa và báo săn có thể sẽ đuổi theo bạn tình của mình. Vào thời khắc then chốt này, thái độ của những cục lông xù với những gì xảy ra xung quanh sẽ thay đổi ở một mức độ nhất định, Lộ Bạch không muốn làm phiền chúng nên không ở lại đây lâu.

Sau khi có xe, cậu lái xe theo một tuyến đường mới, đây là nhiệm vụ mới nhận được, cấp trên muốn cậu đi theo dõi một con sư tử mới lên một tuổi. Con sư tử đực này rời đàn từ khi còn nhỏ, lang thang một mình. Trong rừng không có nhiều sư tử con, nhưng bảo ít thì cũng không ít, lúc đầu Lộ Bạch không hiểu tại sao sư tử con này lại được chú ý ở độ tuổi còn nhỏ như vậy? Phải đến khi gặp nhau sau này, cậu mới hiểu được mọi chuyện.

Vào mùa xuân ấm áp, cỏ cây xanh tươi, cây cối trong rừng lại tươi tốt, khoác lên mình bộ quần áo xanh mượt mà. Đã lâu lắm rồi Lộ Bạch không ở trong tình trạng bên mình không có một cục lông xù nào, những khán giả theo dõi livestream của cậu cũng vậy, ai nấy đều đang bàn tán không biết khi nào sẽ được gặp cục lông xù tiếp theo.

Lộ Bạch nói với họ: "Bây giờ tôi đi tìm sư tử con, không biết khi nào mới tìm được."

Ai cũng quen thuộc với sư tử rồi, không có gì mới mẻ, Trường Thọ xuất hiện đầu tiên đã đủ đẹp trai rồi, hẳn không còn con sư tử nào khác lọt vào mắt họ nữa. Lộ Bạch cũng nghĩ vậy, khán giả chắc đã chán xem sư tử rồi. Nhưng đây là nhiệm vụ, cậu không thể đảo lộn thứ tự ưu tiên, bất kể khán giả có xem hay không, cậu vẫn một lòng lái xe về phía tọa độ mà Max đã cho, thỉnh thoảng xuống xe, đứng trên nóc xe dùng ống nhòm dò tìm.

Mặc dù là mùa xuân, nhưng ánh mặt trời đã rất gắt, nhân viên cứu hộ vẫn vũ trang đầy đủ, đeo kính râm để chống nắng, cậu đứng trên nóc xe vừa xem vừa lẩm bẩm: "Tôi thích làm việc vào tháng 3 và tháng 4, không lạnh không nóng."

Nói xong, cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo ngậm vào, khán giả nghe thấy tiếng cậu nhai kẹo, thỉnh thoảng trước mắt lại vụt qua đủ loại động vật, nhân viên cứu hộ lại dừng lại nhìn một chút! Động vật đáng yêu biết bao nhiêu! Nhưng Lộ Bạch chỉ một lòng nghĩ đến con sư tử trong nhiệm vụ, không màng đến những loài động vật đáng yêu khác, quá ngầu, đây có phải là sự khác biệt giữa một cựu binh và một tân binh không? Đúng thế, là sự khác biệt giữa một cựu binh và một tân binh.

Lộ Bạch giờ đã không còn là Lộ Bạch hễ thấy một chú thỏ dễ thương là không thể bước đi nữa, cậu là Lộ Bạch bước qua hàng ngàn cục lông xù nhưng chưa từng dính một cọng lông nào.

"Không tìm thấy nó, có vẻ như chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước." Lộ Bạch ỷ mình gầy gò, chui qua cửa sổ trời trở về xe, thấy tọa độ cách đó không xa, nhưng đối phương cũng đang di động.

Hai vợ chồng trong vương thất xem livestream tìm sư tử con hồi hộp lo lắng không thôi, đây là năm thứ hai Julien ở trong rừng, hoàn cảnh của Julien rất đặc biệt, cậu ta là một con sư tử trắng. Trong năm đầu tiên, đúng như dự đoán, Julien đã gặp khó khăn, thể trạng vẫn cứ không tốt.

Sư tử con đực sống một mình không có khả năng cạnh tranh cao, phải rất cẩn thận để sống sót qua hai hoặc ba năm đầu tiên, vì vậy năm đầu tiên hầu như chỉ có thể nhặt thức ăn thừa để tồn tại. Mặc dù sư tử thuộc họ mèo chi báo, nhưng chúng không ghét xác thối, đôi khi thậm chí còn ăn cả phân động vật, hành vi này có thể gần giống với họ chó, là loài động vật họ mèo cẩu thả nhất trong mắt nhiều người.

Nhưng sư tử trắng Julien có vẻ không muốn làm như vậy, nó luôn giữ mình sạch sẽ, không ăn đồ ăn thừa tìm thấy trên đường, vì vậy mà luôn bị đói. Ngoài ra, sư tử trắng có đặc điểm là màu sắc quá nổi bật khi sống ở vùng ôn đới và cận nhiệt đới, nên nó cứ luôn phải ẩn núp. Điểm độc đáo này không mang lại lợi ích gì cho Julien mà chỉ mang lại vô vàn nguy hiểm. Cũng may, mùa xuân là mùa có nhiều cơ hội, thỉnh thoảng nó cũng có thể gặp may, bắt được một con động vật ăn cỏ cỡ nhỏ.

Nơi các đàn động vật ăn cỏ tụ tập cũng là nơi săn mồi của mãnh thú, sư tử trắng Julien không bao giờ mạo hiểm vào đó, nó trốn trong hang động hoặc trong hốc cây vào ban ngày, chỉ ra ngoài vào buổi tối. Bé sư tử trắng không cao to lắm đi giữa bụi cỏ, cây cối mọc um tùm vào mùa xuân gần như nhấn chìm nó...

Một con heo rừng có bướu mẹ cùng con nó đang kiếm ăn gần đó, theo sau là bảy tám con non đã đủ tháng.

Bé sư tử trắng nằm bất động trong bụi cỏ gần đó, nó đang chờ đêm đến, mặc dù bây giờ đã đói khát. Nó bất động đã tạo cơ hội cho Lộ Bạch tìm thấy nó.

Tiếng động của xe địa hình làm heo rừng có bướu mẹ giật mình, nó lập tức dẫn đàn con bỏ đi. Hướng bọn chúng chạy vừa vặn đi qua bụi cỏ nơi sư tử trắng ẩn núp, không thể nghi ngờ, đây là cơ hội săn mồi tốt nhất của sư tử trắng.

Nhưng phía trước có sói, phía sau có hổ, bất kể là răng nanh sắc nhọn của heo rừng có bướu mẹ, hay là nguy hiểm không biết đột nhiên tới gần kia đều khiến sư tử trắng lựa chọn từ bỏ cơ hội săn mồi.

Cuộc đi săn bắt đầu trước khi trời tối là quá nguy hiểm đối với sư tử trắng, nên nó nhanh chóng ẩn núp.

Tọa độ cho thấy nó ở gần đó, nhưng Lộ Bạch không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của sư tử trắng. Tất nhiên cậu không bao giờ ngờ rằng bé sư tử trắng sẽ trèo vào hốc cây, nằm trên đó lạnh lùng nhìn cậu đi xung quanh. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro