81

Chương 81

Có một đội như thế này đóng quân ở gần, mùi của mỗi thành viên đều khác biệt, rất phức tạp, lại thường bắt đầu mở tiệc ở cùng một nơi, ăn sung sướng. Đây là cảm nhận của động vật xung quanh đối với nhóm của Lộ Bạch, rất tò mò cũng rất cảnh giác. Kẻ không đủ mạnh thì sợ trở thành bữa ăn, còn kẻ đủ mạnh thì muốn hưởng lợi.

Động vật hoang dã thực sự không bao giờ có nơi ăn cố định, điều này khá nguy hiểm đối với chúng. Có một nơi ăn cố định trong rừng có nghĩa là có thể thoải mái cho những kẻ săn mồi nhìn chằm chằm vào mình, giáng cho mình một đòn chí mạng bất cứ lúc nào.

Lộ Bạch thực ra khá sợ hãi nên hôm nay cậu phải có biện pháp phòng ngừa. "Ăn nhanh lên." Trước khi thực hiện các biện pháp phòng ngừa, họ phải ăn cho hết thịt có mùi máu nồng nặc.

Phú Quý nghiêng đầu, hì hà hì hục thưởng thức con linh dương Kudu mà anh báo hoa đã săn được. Không cần Lộ Bạch nhắc, tự nó cũng biết mình phải ăn thật nhanh, vì chỉ khi vào bụng thì nó mới là của mình.

Nhưng thực tế, mùi thu hút các loài thú hoang khác không chỉ có mùi thịt mà còn là mùi trái cây, rau củ. Một bầy khỉ nhắm tới vườn rau của Lộ Bạch, suy cho cùng vào tháng 4, nhiều loại trái cây trong rừng vẫn còn chưa chín, đều rất xanh, trong khi vườn rau của Lộ Bạch lại có những quả cà chua đỏ và dưa lê thơm phức. Dưa lê chín tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, bọn khỉ thèm quá, chúng định trộm dưa từ vườn rau của Lộ Bạch trong lúc người và cục lông xù ở nơi cắm trại không để ý.

Nhân viên cứu hộ thức dậy sau giấc ngủ trưa, muốn hái một trái dưa lê để thỏa cơn thèm, nhưng thấy những quả dưa lê chín đã biến mất. Dưa đâu? Lộ Bạch lập tức nhìn về phía báo hoa đang ngủ trên nóc xe, không, anh báo hoa không phải loại thích ăn vụng, nếu đối phương muốn ăn, sẽ ăn trước mặt cậu. Sự chú ý đổ dồn về phía Phú Quý tội nghiệp từng phải lang thang, nó dường như vừa mới thức dậy, đang đứng lên ngáp, vẻ ngây thơ và ngây ngô thật đáng yêu, cho dù nó có ăn dưa thật thì cũng không ai trách được.

"Thì ra mày thích ăn dưa lê à?" Lộ Bạch tiến lại gần chạm vào nó, trong lòng dịu lại: "Vậy tao hái thêm một trái nữa cho mày ăn."

Ngày dưa được đưa tới thì chưa chín, Lộ Bạch hứa với khán giả là sẽ báo cho họ trước khi cắt ra ăn, để đánh giá xem dưa lê này có ngon không. Hôm nay cuối cùng cũng đến lúc ăn rồi, mặc dù Phú Quý là đã thử đầu tiên.

"Xin lỗi mọi người, trái dưa lê đã chín hẳn mà tôi để ý hôm qua hình như đã bị Phú Quý ăn trước rồi, hôm nay chúng ta sẽ ăn trái nhỏ hơn một chút." Lộ Bạch ngồi xổm trước cây dưa, vỗ nhẹ vào trái dưa nhỏ màu trắng thơm tho rồi hái trước mặt nhiều người.

Trên bề mặt dưa lê có một chút đất, Lộ Bạch phải rửa thật kỹ bằng nước sạch rồi cắt thành nhiều miếng. Báo hoa vẫn chưa ngủ đủ giấc, có vẻ không mấy hứng thú với dưa, ngẩng đầu lên ngửi rồi nằm xuống ngủ tiếp. Phú Quý rất thích ăn, vì dưa này nhiều nước, vị ngọt vừa phải, động vật hoang dã không dễ gì ăn được loại dưa này. Ăn xong phần của mình, bé sư tử trắng nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch và miệng cậu.

"...!" Phú Quý ăn xong rất nhanh, có vẻ như nó thực sự rất thích, Lộ Bạch sao có thể nhẫn tâm một mình tiếp tục thưởng thức dưa, cậu ăn hết phần thịt dưa thật nhanh, đưa phần vỏ vẫn còn khá dày cho nó.

Phú Quý không ghét chút nào, nó nhặt ngay vỏ dưa lên, kẹp vào giữa hai bàn chân rồi bắt đầu nhai.

Cảnh tượng quen thuộc này gợi lại cho khán giả khu bình luận thật nhiều ký ức.

Bình luận: A a a, đây không phải là Then Cửa của mùa hè năm ngoái sao?

Bình luận: Ha ha trước có một chú gấu thích ăn vỏ dưa hấu, sau có một sư tử thích ăn vỏ dưa lê, cục lông xù của Lộ Bạch thực sự rất dễ chăm sóc.

Bình luận: Nói bậy! Rõ ràng là báo hoa nuôi Phú Quý! Báo đen và sư tử nuôi gấu!

Bình luận: Cư dân mạng chỉ đang nói những điều vô nghĩa.

Vì vẻ mặt vui vẻ của Phú Quý khi nhận được vỏ dưa tội nghiệp quá nên khán giả khu bình luận trêu chọc nó, cũng giống như họ đã trêu chọc Then Cửa. Mặc dù họ biết rằng bé sư tử trắng đó rất có thể là hình thú của ai đó, nhưng họ không nghĩ Lộ Bạch cho nó ăn vỏ dưa có gì sai, dù sao thì Lộ Bạch cũng không biết sự thật.

Là mẹ của Julien, Vương hậu Flora rất khó chịu, con nó thích ăn dưa lê thì họ có đủ khả năng cung cấp, không cần phải ăn vỏ dưa nhân viên cứu hộ để thừa lại đúng không? Muốn bao nhiêu cũng có thể giải quyết trong vài phút! Vương tử Julien đã sống cuộc sống xa hoa từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ ăn đồ ăn thừa của người khác nên Vương hậu Flora cảm thấy không thoải mái cũng dễ hiểu. Nhưng chỉ có vậy thôi, sau khi bị Samuel đối xử lạnh nhạt lần trước, bà không dám nói thêm lời nào nữa.

Cuộc sống của động vật rất đơn giản đến nỗi tẻ nhạt, tóm lại là ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi đi săn, bắt con mồi về ăn tiếp. Báo hoa ngủ dậy muộn, đến tối mới tỉnh dậy, sau đó bắt đầu đi vòng quanh chân Lộ Bạch.

"Mày muốn làm gì? Uống nước không?" Vuốt ve cái cổ to của nó xong, Lộ Bạch rót nước cho hai cục lông xù.

Lộ Bạch ở nơi cắm trại mãi cũng chán, bèn mang ống nhòm đi cùng. Trước đó, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng vườn rau của mình sẽ gặp nguy hiểm, cho đến khi trở về sau chuyến đi, cậu mới phát hiện dưa lại ít hơn, thậm chí ít hơn rất nhiều.

"..." Đầu óc Lộ Bạch đột nhiên cứng đờ, hóa ra dưa không phải do Phú Quý trộm, cũng không liên quan gì đến Phú Quý. Sau khi tỉnh táo lại, cậu xoa xoa bé sư tử trắng phải gánh tội thay, xin lỗi nó: "Xin lỗi, hiểu lầm mày mất rồi."

Để tìm ra kẻ trộm dưa, nhân viên cứu hộ đã lắp camera gần đó, lần sau ra ngoài quay lại, phát lại video thì mới phá án, kẻ trộm là một bầy khỉ.

Sau khi xem toàn cảnh quá trình "phạm tội" của khỉ với vẻ mặt nghiêm trọng, Lộ Bạch đã cắt video ra đăng lên kênh livestream, bày tỏ sự bất lực của mình. "Việc trong rừng sao có thể gọi là ăn trộm?" Cậu còn có thể làm gì khác.

Lúc đầu khán giả kênh livestream thấy khá thông cảm với cậu, vì tất cả những trái dưa ngon đều bị trộm mất, chỉ còn lại mấy trái nhỏ bằng trái trứng trông rất tội nghiệp, nhưng khi nghe cậu nói vậy thì lập tức bật cười.

Bình luận: Đúng đúng đúng, chúng ta không thể tiêu chuẩn kép, khỉ ăn trộm dưa và báo hoa ăn trộm cá sấu có gì khác nhau không? Không có!

Bình luận: Mọi người đều lấy mà không hỏi [đầu chó][ đầu chó]

Bình luận: Khỉ ăn hết dưa bằng khả năng của mình mà, ha ha ha, nhân viên cứu hộ nên hào phóng hơn đi.

Lộ Bạch dĩ nhiên là hào phóng, cậu còn có thể làm gì khác? Ấy? Mà đúng là có cách.

Một, Lộ Bạch chụp ảnh màn hình làm bằng chứng gửi cho cấp trên, nói rằng hàng dự trữ bị thiệt hại, cần gửi lô hàng khác.

Cấp trên: "Được..."

Hai, đăng ký xin một chú chó máy biết cử động để giúp cậu tuần tra vườn rau và nơi cắm trại, nhằm ngăn chặn việc hàng dự trữ bị thiệt hại thêm.

Cấp trên: "Được..."

Lãnh đạo của Khu bảo tồn ra lệnh một tiếng, trái cây và rau quả tươi tiếp tục được giao đi, về phần chó máy... Anh lướt qua trung tâm mua sắm trực tuyến, thời đại liên sao ấy mà, có vô số công cụ giúp nuôi con, thú cưng chạy máy là một trong số đó, chúng cũng có thể dùng để giám sát. Vì vậy, loại thú cưng cơ khí này trông rất dễ thương, hoàn toàn khác với chó máy bằng kim loại mà Lộ Bạch tưởng tượng.

Samuel chọn ra ba bốn con, gửi hình cho Lộ Bạch: "Cậu thích con nào?"

Lộ Bạch: "..."

Lộ Bạch chớp mắt: "Ngài... Con chó máy tôi muốn là để canh cửa, có con nào hung dữ hơn không? "

Samuel im lặng, sau đó anh dựa theo miêu tả của Lộ Bạch, cuối cùng tìm được một con chó máy đáp ứng yêu cầu, nó đeo một vòng gai tỏa ánh sáng lạnh trên cổ, trông rất hung dữ.

Lộ Bạch rất hài lòng với chú chó máy uy nghi hung dữ của mình, cậu nhanh chóng thiết lập chương trình nó nhậm chức.

"Thành viên mới của chúng tôi, là một chú chó máy thông minh, có nó, chúng tôi không còn phải lo lắng về việc đồ của mình bị phá hỏng nữa." Lộ Bạch đứng bên cạnh giới thiệu: "Đẹp trai không?" Cậu lại nói: "Thân vương Samuel tìm cho tôi đấy, chú chó này thật ngầu."

Vẻ mặt vô cùng mãn nguyện của Lộ Bạch đã thành công làm vui lòng nhiều người, khiến họ bất giác vui theo niềm hạnh phúc của cậu.

Tuy nhiên, khi nhìn vào chú chó máy có tạo hình nguyên thủy đơn giản thô bạo đó, khán giả kênh livestream cảm thấy muốn mù mắt. "Ôi trời ơi, cái kiểu thẩm mỹ chết chóc này... Tôi không muốn làm fan của Điện hạ nữa, a a a."

Samuel: ???

Samuel nghĩ, thẩm mỹ của Lộ Bạch cũng chẳng có gì sai, nhìn lâu rồi vẫn thấy vừa xấu vừa dễ thương phải không? Đồ mình dùng thì mình thích, vậy thôi.

Hai cục lông xù lúc đầu khá sợ con chó kim loại, há? Cái thứ xấu xí này là gì vậy?? Nhưng rồi chúng nhanh chóng phát hiện ra rằng thứ xấu xí này không hề đáng sợ, nó giống như xe địa hình vậy. Một báo một sư tử nhanh chóng vứt bỏ sự thù địch với thành viên mới, ba cặp mắt đều theo dõi chó máy làm việc, cũng khá là thích thú.

Bình luận: [đầu chó] Nước biết khi nào cá khóc, nhưng ai biết chó phải chịu nhiều áp lực công việc?

Bình luận: Chó: Bạn có thể không tin, nhưng một con báo một con sư tử thêm một con người đang giám sát tôi làm việc (Tôi thảm quá)

Từ khi có chú chó máy chăm chỉ đến nơi cắm trại, dưa không còn bị mất nữa.

Những cơn mưa đầu mùa hè luôn đến vừa nhanh vừa lớn, những hạt mưa lớn rơi xuống vườn rau, gió thổi những cây rau yếu ớt nghiêng ngả. Lộ Bạch trốn trong xe, bé sư tử trắng cũng trốn theo, còn báo hoa thì ở trên nóc xe, có dù che... Lộ Bạch xắn quần cao hơn một khúc, nhìn mưa dầm dề, và con mương không kịp thoát nước, tiếc nuối vì đào mương quá nông. Chó máy cuối cùng cũng được nghỉ ngơi vì trời mưa, dưới sự điều khiển của Lộ Bạch, nó ngồi xổm dưới dù nơi cậu thường nấu ăn, cùng mọi người chờ mưa tạnh.

Trong trí nhớ của bé sư tử trắng, tình huống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, có lúc nó ẩn nấp trong hang động, có lúc không kịp tìm chỗ tốt trú mưa thì sẽ bị ướt sũng. Nó chưa bao giờ không phải sợ mưa to và gió lớn như bây giờ, vì có người che chở cho mình. Khi chờ mưa tạnh, nó có thể nằm trong ổ ngủ một giấc ngon lành, có thể dựa vào nhân viên cứu hộ chờ thời tiết quang đãng. Nếu trời mưa cả ngày thì sẽ luôn phải chịu đói, nhưng bây giờ bọn họ có một nhân viên cứu hộ thích tích trữ đồ ăn, nghe nói thịt trong tủ giữ tươi có thể ăn hai bữa, ăn ít thì có thể ăn ba bữa. Không biết khi nào mưa to mới tạnh, Lộ Bạch chỉ chia cho chúng 1/3 số thịt, còn cậu ăn lương khô. Những ngày như thế này trong rừng đã rất hạnh phúc rồi.

Những động vật khác bị mưa cầm chân chỉ có thể đi ngủ với cái bụng đói, nhiều con thậm chí còn không có ổ khô để ở. Ví dụ, một con diều hâu chân lông cái mới xây tổ mới trên cành cây, vừa đẻ vài trứng, khi mưa đến, nó dang rộng đôi cánh để bảo vệ những quả trứng dưới cơ thể, trong khi bản thân nó thì chịu đựng gió mưa. Những con chim trĩ đỏ làm tổ trên mặt đất còn tệ hơn, sống ở tầng trệt luôn có nguy cơ bị ngập lụt cao hơn so với sống ở tầng cao, nhà của chúng bị ngập lụt luôn rồi. Nhưng không trĩ đỏ thấy chua chát gì, sống ở tầng cao vẫn sẽ bị ướt, và còn có nguy cơ ngã chết. Những loài chim biết bay: Ngã ngã ngã ngã chết? Có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.

Một trận mưa đã rửa sạch khu rừng, sau khi mưa tạnh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cây cối xanh tươi, vạn vật lại tràn đầy sức sống. Sau khi mọi người sống sót, ai cần dọn nhà thì dọn nhà, ai cần ra ngoài tìm thức ăn thì ra ngoài tìm thức ăn. Là một địa chủ có lương thực dư dả cũng không thể ngồi đó miệng ăn núi lở được, nên sau khi mưa tạnh, cục lông xù trong nhà địa chủ cũng ra ngoài kiếm thức ăn.

Cảnh tượng quái dị một con báo hoa dẫn theo một bé sư tử trắng vụng về đi bộ qua khu rừng đã thu hút vô số ánh mắt tò mò. Đối với hai người hàng xóm kiêu ngạo mới này, mọi người dường như đều giữ thái độ chờ đợi và quan sát, không có hành động hấp tấp nào. Hôm nay hai tên này lại đang đi về phía lãnh địa của báo hổ, nếu Lộ Bạch ở đó, nhất định sẽ thắc mắc báo hổ là gì?

Thực ra báo hổ chính là báo đốm châu Mỹ trên trái đất, nhưng thực chất loại mãnh thú này không phải là báo, cũng không phải là hổ, chúng trông rất giống báo hoa, nhưng đốm của chúng có màu sắc đậm hơn báo hoa, nếu như hình xăm của báo hoa tươi tắn tinh tế thì hình xăm của báo đốm lại giống như một ông trùm xã hội đen, thân hình cũng to lớn hơn một chút.

Báo hoa không có ý định tiến vào lãnh địa của báo đốm, nó chỉ lần theo mùi hương của con mồi, đi dọc theo biên giới. Chúng đang theo dõi một con lừa hoang la hét ồn ào, có lẽ con lừa hoang này đã lạc mất bạn, đang dùng tiếng kêu của mình để thu hút bạn đồng loại hoặc để đồng loại đáp lại. Nhưng không may là nó lại đi lầm hướng, vào hang ổ của mãnh thú.

Có vẻ như mãnh thú đang để mắt đến lừa hoang ồn ào này không chỉ có một, báo đốm thường sống sâu trong lãnh địa cũng mò đến theo tiếng động. Con trăn đá đói lâu ngày cũng bị tiếng kêu của lừa hoang thu hút, tìm đến săn mồi. Cơ thể khổng lồ của nó trượt trên đá và nền đất, tạo ra âm thanh sột soạt, đó là cách trăn đá sử dụng cơ bắp để di chuyển cơ thể. Trăn ra đi săn mồi vào thời điểm này chắc chắn là một con trăn đực. Bởi vì vào thời điểm này trong năm, những con trăn đá cái đang ấp trứng trong hang, sẽ không ra ngoài săn mồi dù cho rất đói. Con mồi mà trăn ăn phải mất một thời gian để tiêu hóa rồi chúng mới có thể di chuyển tự do, vì vậy nhịn đói trong thời gian ấp trứng là cái giá mà trăn cái phải trả. Nhưng thỉnh thoảng chúng cũng ra ngoài để tắm nắng, mặc dù chúng là loài máu lạnh, nhưng ấp trứng lại cần nhiệt độ cơ thể, chúng phải ra ngoài tắm nắng, hấp thụ nhiệt bằng cơ thể, rồi lại tiếp tục quấn quanh trứng của mình.

Báo hoa ngửi thấy mùi hôi thối của trăn trong không khí thì dừng lại, tư thế thận trọng của nó là để nhắc nhở bé sư tử trắng phía sau, có trăn. Thật ra nó cũng không sợ thứ dài thoòng này. Chiến đấu với trăn, báo hoa có thể dễ dàng cắn nát hộp sọ của trăn, cắn văng cả não ra ngoài, thứ mà báo hoa đề phòng là con báo đốm đang tiến đến từ một nơi khác... Nó ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng ở đằng xa, hít mũi như thể đang do dự. Nhưng không có gì phải sợ cả, báo hoa khẽ khụt khịt ra hiệu cho Phú Quý đi theo.

Sau khi hoàn thành công trình thoát nước ở vườn rau tại nơi cắm trại, nhân viên cứu hộ nhìn giờ, cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu rồi mà báo hoa và bé sư tử trắng vẫn chưa trở về, khiến cậu lo lắng không yên. Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Bạch bèn lái xe địa hình ra ngoài.

Sâu trong rừng, ba lộ mãnh thú về cơ bản đều biết đến sự tồn tại của nhau, chỉ có con lừa hoang đang hét kia là không.

Tuy trăn đói đã lâu, nhưng nó lại kiêng kỵ báo, dù có giết được con lừa hoang này cũng không nuốt được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn báo hoa giành mất... Thế nhưng đúng lúc báo hoa cắn vào cổ lừa hoang, con trăn đá vốn đang lùi lại đột nhiên lao tới, dường như muốn một mũi tên trúng hai đích.

Báo hoa vừa cắn chặt vào cổ lừa hoang đang giãy dụa, vừa phát ra tiếng gầm gừ đe dọa giận dữ từ cổ họng, tiếng động lớn khiến tất cả chim chóc và thú vật trong rừng phải chạy tán loạn. Nhưng điều này dường như không làm con trăn đá đang đói khát sợ hãi. May mắn là tiếng gầm nhẹ của báo hoa không chỉ để dọa trăn đá, dưới sự xúi giục của nó, bé sư tử trắng đối đầu với trăn đá.

Nếu con người có thể dịch được lời thoại của báo hoa, có lẽ nội dung sẽ như thế này: Cái thứ dài dài này có gì đáng sợ, xử nó.

Bé sư tử trắng chưa từng đánh trăn, nhưng nó tin tưởng vào phán đoán của báo hoa, báo hoa nói có thể đánh tức là có thể đánh.

Ưu thế lớn nhất của trăn là lực quấn siết đáng kinh ngạc, nhưng chỉ cần không bị nó quấn lấy thì thực ra không có gì đáng sợ. Đúng là sức sát thương của Phú Quý không mạnh, nhưng nó lại nhanh nhẹn và linh hoạt, nói thẳng ra là chỉ cần xoay tròn cũng đủ khiến con trăn choáng váng.

Lúc này, báo hoa đã cắn chết con lừa hoang, lừa hoang vừa chết, bước tiếp theo là giết trăn.

Trăn đá đang giằng co với bé sư tử trắng thì phát hiện báo hoa đã rảnh tay để đánh mình, vảy của nó dựng đứng lên ngay lập tức, vì nó biết rằng mình không thể chiếm ưu thế trước một con báo hoa trưởng thành.

Trăn và báo hoa xông vào vật lộn, báo đốm lười biếng liếc nhìn con lừa hoang dưới đất, cùng bé sư tử trắng đang canh giữ lừa hoang. Nó liếm răng nanh sắc nhọn, ánh mắt sắc lạnh, dường như muốn làm gì đó.

Bé sư tử trắng nhạy bén ngay lập tức nhận ra sự có mặt của báo đốm, nó vội đứng dậy, nhe răng khè mạnh để bảo vệ con mồi của mình. Đồng thời, nó còn dùng âm thanh để nhắc nhở báo hoa, rằng ở đây có một... ế, con báo trông giống hệt chú này.

Báo hoa: Phì! Khác xa tám đời.

Báo đốm trưởng thành cường tráng hơn hẳn bé sư tử trắng, nó nhảy xuống từ trên cây, đánh giá khả năng chiến đấu của bé sư tử trắng.

Chưa từng thấy cảnh tượng như vậy trong đời, bé sư tử trắng cảm thấy lo lắng là chuyện bình thường, nó chỉ có thể dùng tiếng gầm lớn hơn để vũ trang cho bản thân, tất nhiên cũng là để cầu cứu.

Báo hoa đang bận dùng móng vuốt để dạy trăn cách cư xử, tranh thủ thời gian gầm hai tiếng trả lời sư tử con, nhưng chú ý vẫn ở người trên trăn. Hai tiếng đó có lẽ có nghĩa là: Báo đốm là cái thá gì, xử nó!

Sư tử con bối rối, nhìn vóc dáng của mình, rồi nhìn vóc dáng của báo đốm: Ông chú thật sự không lừa tôi chứ, tôi thật sự có thể đánh nó à? Mặc dù không chắc chắn nhưng chẳng hiểu sao lại tin tưởng rằng điều đó là có thật. Khí thế của bé sư tử trắng bỗng tăng vọt cả một cấp, nó nhe nanh ra để đe dọa báo đốm đang tiến đến, hạ thấp vai để cho đối thủ thấy nó đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến.

Tên tuổi của sư tử vẫn khá vang dội, con báo đốm này tạm thời chưa dám tấn công bừa bãi. Chính khoảnh khắc do dự này đã khiến nó đánh mất cơ hội tốt nhất.

Xe địa hình của Lộ Bạch từ xa chạy tới, vì cậu nhìn thấy cảnh đối đầu giữa bé sư tử trắng và báo đốm từ khoảng cách 50 mét nên mới tăng tốc lao tới.

Vật thể khổng lồ kỳ lạ này khiến báo đốm hơi sợ.

Sự xuất hiện của Lộ Bạch đã làm Phú Quý phấn chấn tinh thần hơn, nó đột nhiên cảm thấy mình không chỉ có thể dọa báo đốm chạy mà còn có thể đánh bại báo đốm.

Khoảnh khắc nhìn thấy bé sư tử trắng lao tới cắn con báo, Lộ Bạch biết rằng điều mình lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Tam quan của bé sư tử trắng đã bị báo hoa bóp méo hoàn toàn! Nếu không thì tại sao nó lại đi đánh một con báo đốm đã trưởng thành chứ?! Bản thân nó chỉ mới hơn một tuổi!

"..." Lộ Bạch bị dọa muốn phát điên, nhất thời không thể lên tiếng được.

Lúc này, một chuyện càng thêm kinh khủng đã xảy ra, báo hoa sau khi giải quyết xong con trăn thì lập tức quay người, chạy nhanh về phía báo đốm.

Báo đốm đang đối đầu với sư tử con thì suýt bị báo hoa cắn trúng, tình hình này khiến nó hoảng loạn. Cho nên dưới cú sốc x3, báo đốm nhất định sẽ cụp đuôi bỏ chạy, không còn kết cục nào khác.

Nhìn báo đốm bỏ chạy, báo hoa liếm nanh của mình, như thể đang tiếc vì răng của mình không cắn trúng bộ lông của báo đốm. Bé sư tử trắng cũng giống như nó, thản nhiên liếm môi, có lẽ đang nghĩ: Báo đốm cũng bình thường thôi, lần sau gặp lại sẽ xử nó luôn.

"..." Lộ Bạch im lặng, đây không phải là hướng dẫn quan niệm đúng đắn, tuyệt đối không phải.

Sau khi giành được chiến thắng, bé sư tử trắng do dự giữa Lộ Bạch và con mồi, có lẽ chỉ một giây, rồi chạy đến phía Lộ Bạch không chút do dự.

Nhân viên cứu hộ dở khóc dở cười, chỉ có thể khen từng đứa một rồi chia con mồi cho chúng. Hành động này thực sự là kiêu ngạo. Cướp con mồi của báo đốm và trăn ngay biên giới lãnh địa của chúng, xong còn ăn tại chỗ. Không biết hai cục lông xù này có chột dạ không, chứ Lộ Bạch vẫn hơi sợ, sau khi cho chúng ăn xong thì vội vã quay về.

Ăn xong một miếng thịt lớn, Phú Quý trở về nơi cắm trại, đi một vòng quanh vườn rau với ý định mà ai cũng rõ ràng. Đi một hồi, thấy Lộ Bạch không nhúc nhích, nó liền đi tới, cằm tựa vào trên ngực Lộ Bạch nghỉ ngơi trên ghế lười, mắt đảo liên hồi.

Lộ Bạch bỏ nón của mình xuống, nghiêm túc nói với nói: "Hôm nay không có dưa chín, mày đã ăn hết dưa chín rồi."

Phú Quý nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ: Không tin đâu.

Sau một hồi giằng co, Lộ Bạch phải đứng dậy đi tìm dưa: "Được rồi, được rồi." Cậu chọn qua chọn lại trong vườn rau một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một trái dưa tương đối chín, cắt cho Phú Quý ăn.

So với dưa hấu thì dưa lê vẫn còn quá nhỏ, nghĩ đến dưa hấu, Lộ Bạch sờ cằm.

"Thân vương Samuel, bây giờ có dưa hấu không?"

Mỗi ngày, có rất nhiều người đến gặp Samuel vì nhiều vấn đề khác nhau, hầu hết đều liên quan đến các vấn đề quốc gia. Tin nhắn của Lộ Bạch như một luồng gió mới, Ngài Thân vương gần đây bận rộn với công việc quốc gia đến mức nhức đầu, đã bỏ qua một đống công việc quân sự đang chờ mình xử lý, nhấp vào tin nhắn không quan trọng này trước, thực hiện ngay lập tức.

"Có."

Samuel mất tập trung một lúc, xử lý đơn xin của Lộ Bạch, sau khi toàn bộ thế giới tinh thần bị dưa hấu thanh lọc, anh mới quay lại xem xét những công việc quân sự làm dây thần kinh căng lên kia, trông chúng có vẻ không còn đáng ghét như lúc đầu nữa.

---

Lời tác giả:

Quần chúng trong rừng: Chúng tôi không muốn làm hàng xóm với con sư tử điên khùng này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro