82
Chương 82
Thấy tháng 5 sắp đến, Lộ Bạch vẫn nghĩ đến Trường Thọ phải sang Khu bảo tồn bên cạnh để "an ủi" đàn sư tử cái. Tháng 7 năm ngoái nói là sau chín tháng sẽ trả lại, bây giờ gần đến thời hạn rồi phải không?
"Chào Thân vương Samuel, tôi muốn hỏi Trường Thọ ở bên đó ổn chứ? Khi nào thì nó có thể quay lại?" Sau khi nhận được dưa hấu tươi ngon, Lộ Bạch tranh thủ lúc cảm ơn sếp thì hỏi luôn.
Samuel giật mình, nói qua loa: "Mọi chuyện vẫn ổn, nửa tháng nữa là có thể đón về rồi."
Lộ Bạch gật đầu: "Được rồi, có bao nhiêu sư tử con?" Cậu không hỏi chi tiết, nhưng thực ra vẫn luôn nhớ mong.
Samuel: "..." Anh không ngờ Lộ Bạch lại kiên trì với sư tử con như vậy, cậu có một con sư tử trắng nhỏ trong tay còn chưa đủ sao?
"Khoảng... hai ba mươi con." Samuel nói, cầu nguyện đối phương đừng hỏi đến báo đen, bởi vì thực sự không có con nào.
Miệng Lộ Bạch lập tức há ra hình chữ O: "!!" Hai ba mươi con, Trường Thọ lợi hại như vậy sao? Con cháu Trường Thọ có đến tận hai ba mươi đứa, không thể diễn tả được sự phấn khích của nhân viên cứu hộ, mặc dù biết mình không thể có được những con sư tử con đó, nhưng khi tưởng tượng ra cảnh tượng cả một rừng cục lông xù, cậu lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc này Lộ Bạch đang đi tuần ta cùng hai cục lông xù, dù sao thì muốn định cư ở đây, họ cũng phải xác định lãnh thổ, đây cũng là một trong những kỹ năng sinh tồn mà báo hoa phải dạy cho bé sư tử trắng. Trước đây bé sư tử trắng từng lang thang và ẩn nấp từ nơi này đến nơi khác, không biết cảm giác kiểm soát lãnh thổ của mình là như thế nào, không bị đuổi là điều mà nó đủ tư cách để cân nhắc.
Sau khi nhận được tin vui, Lộ Bạch ngồi trên xe tận hưởng làn gió, bật livestream, phát trực tiếp như thường lệ, nếu cứ tiếp tục như thế này, thời lượng phát sóng của cậu sẽ sớm bắt kịp các streamer chuyên nghiệp.
Khán giả nghĩ: Nghiêm túc à?
Nhân viên cứu hộ đeo kính râm trên mặt, miệng ngậm đồ ăn vặt, cậu cũng không phải tự mình điều khiển xe địa hình, hai tay rảnh rỗi, ăn một gói que cay cho đỡ thèm vậy.
"Tôi có tin tốt cho tất cả mọi người." Lộ Bạch đã thành thạo thậm chí còn không chào hỏi khi bắt đầu nữa, chỉ nói thẳng vào chủ đề: "Mọi người có nhớ Trường Thọ đã được đưa đi Khu bảo tồn khác vào tháng 7 năm ngoái... để kết hôn không?"
Hầu như mọi người đều chú ý đến cách diễn đạt tao nhã của nhân viên cứu hộ, nhưng dù nó có tao nhã đến đâu thì ý nghĩa vẫn như vậy. Khán giả kênh livestream đều biết đó là cái cớ Khu bảo tồn bịa ra lừa Lộ Bạch thôi. Có phải là bị lộ rồi không?!
Không ngờ Lộ Bạch lại nói: "Ha ha, nửa tháng nữa Trường Thọ sẽ về."
Khán giả nghĩ: Ừm ừm, có phải là vì thời kỳ hình thú hàng năm lại đến rồi không?
"Thân vương Samuel nói Trường Thọ đã có hai ba mươi con sư tử con trong Khu bảo tồn bên cạnh, tôi vui lắm."
Khán giả kênh livestream: ???
Trường Thọ chính chủ: ???????
"Đó là điều tôi muốn nói, theo mọi người... chuyện gì đang xảy ra ở đó? Tôi tự hỏi liệu tôi có cơ hội đến đó giao lưu không?" Lộ Bạch rất nghiêm túc, ngay cả khi làm việc ở vườn thú lúc trước, cậu cũng có cơ hội đến thăm các vườn thú khác để giao lưu.
Khán giả kênh livestream cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn hoảng loạn, phản ứng khá mạnh: Không, Lộ Bạch không thể có ý tưởng nguy hiểm này.
Bình luận: Đây là Khu bảo tồn lớn nhất! Những nơi khác không có gì để giao lưu!
Bình luận: Cục lông xù của một Khu bảo tồn lớn thế này không đủ để cậu chơi sao? Còn nghĩ đến cục lông xù của Khu bảo tồn khác sao?
Bình luận: Lộ Bạch tin tôi! Cục lông xù trong Khu bảo tồn này là những cục lông xù giỏi nhất mà cậu từng gặp rồi!
Nạn nhân tội nghiệp Chasel vẫn chìm đắm trong tin tức rằng mình đã có 20 hoặc 30 đứa con, không thể hoàn hồn.
Hôm nay tình cờ Adonis cũng đang xem livestream, thực ra mọi người đều xem, nhưng chỉ có mình anh ta là có quyền lợi dụng chức vụ của mình để giao lưu với Lộ Bạch: "Lộ Bạch, cậu muốn sang Khu bảo tồn bên cạnh để chơi với sư tử con hay là để giao lưu?"
Lộ Bạch chột dạ, nhưng may mắn là cậu đeo kính râm nên không bị lộ đôi mắt đang đảo liên hồi: "Tất nhiên là để giao lưu rồi."
Nhưng mà, khán giả kênh livestream thấy tai Lộ Bạch đỏ ửng lên, thời tiết trong rừng hẳn không nóng như vậy chứ? Bất cứ ai tinh mắt cũng có thể thấy Lộ Bạch đang nói dối, nhưng không ai cho rằng lời nói dối đó là đáng ghét, ngược lại họ thấy thật dễ thương. Đúng vậy, dù sao thì họ cũng không phải là người bị hi sinh. Hai ba mươi con sư tử con, chậc chậc, thế thì phải bao nhiêu lần!
Trường Thọ: Má nó.
"Hôm qua trời mưa, vài con sông chảy xiết hơn, cây cũng đổ xuống nữa, tôi đi ngược dòng sông để xem có con vật nào bị mắc kẹt không..." Lộ Bạch vừa nói vừa nhìn xung quanh bằng ống nhòm.
Trong một môi trường như thế này, hẳn phải có nhiều hà mã và voi sống gần nguồn nước, vì chúng đủ nặng để di chuyển về phía trước trong dòng nước chảy xiết. Những dòng sông êm đềm ẩn chứa nhiều nguy hiểm hơn, những động vật ăn cỏ ai không chịu được dòng chảy dữ dội sẽ chọn cách vượt sông ở đoạn sông chảy chậm, nhưng sẽ có nguy cơ bị cá sấu tấn công.
Khi quan sát dòng nước, Lộ Bạch không thấy hà mã và voi, mà chỉ thấy một đàn rái cá trôi xuôi dòng, cậu nói: "Không biết đàn rái cá này định đi đánh ai, tôi chúc đối thủ của chúng may mắn."
Báo hoa và bé sư tử trắng cũng đã thấy đàn rái cá, báo hoa biết rất rõ thứ này rất dữ dằn, mùi vị lại rất khó ăn, nó cũng không có hứng thú nên không phản ứng gì.
Phú Quý tò mò nhìn theo, dường như muốn làm gì đó, nhưng báo hoa dẫn đầu đã bỏ đi, đàn em chỉ đâu đánh đó như nó không thể bị bỏ lại, chỉ có thể quay người nhanh chóng đi theo. Sư tử trắng chạy vụt qua trước ống kính, sau những ngày được ăn uống đầy đủ, nó không còn là con sư tử lang thang gầy gò trước kia nữa. Động vật họ mèo thường được công nhận là tăng cân nhanh nhưng cũng giảm cân nhanh, Phú Quý bây giờ ăn uống tốt, ngày nào cũng chạy nhảy cùng báo hoa, cơ bắp rất chắc khỏe, cảm giác như đã lớn hơn rất nhiều. Đặc biệt những ai chú ý đến nó sẽ thấy nó thực sự đã rất khác biệt.
Bình luận: Nghe nói công việc trước kia của Lộ Bạch là chăn nuôi? Tui tin rồi.
Bình luận: Ha ha ha, rõ ràng là công lao của anh báo hoa, không ai thấy Phú Quý rất nghe lời báo hoa à, báo hoa đi đến đâu thì nó theo đến đó.
Bình luận: Nói thật chứ, mối quan hệ của chúng thực sự rất tốt, lớn nuôi nhỏ lớn lên, nhỏ nuôi lớn về già, bé sư tử trắng lớn lên, không được quên ơn của báo hoa!
Một bé sư tử trắng lang thang đang vật lộn để sinh tồn bỗng nhiên một ngày nọ gặp nhân viên cứu hộ, cùng một báo hoa sẵn sàng nuôi nó, trong chớp mắt, nó đã có cả thế giới, thế giới này trở nên đáng sống.
Những người quen với Julien có thể thấy rằng Julien đã trở nên năng động hơn, hãy nhìn những bước chân hoạt bát kìa, nhiều sức sống biết bao, cả người toát ra tự tin và mùi của ánh nắng. Vương tử tôn quý của họ phải như vậy mới đúng.
"Phú Quý!"
"..." Lộ Bạch đặt cho vương tử cái tên thật là ngớ ngẩn! Vương tử điện hạ của Đế quốc không thiếu tiền cũng chẳng thiếu tôn quý... đủ lắm rồi!
Không biết chuyện gì xảy ra đằng trước, bỗng nhiên hai cục lông xù chạy mất tăm. Cây cối rậm rạp đến nỗi ngay cả ống nhòm cũng không nhìn xuyên qua được, Lộ Bạch phải tăng tốc để tới đó. Tuy nhiên, trước khi đến gần, cậu dường như nghe thấy... tiếng kêu pha lẫn sự tức giận và lo lắng.
Mấy ngày nay trời mưa rất to, có những nơi bị sập hoặc trong trạng thái sắp sập, động vật dễ bị lún xuống. Nạn nhân ngày hôm nay là hai mẹ con voi phương Nam sống trong lùm cây bụi, chúng có kích thước tương đối nhỏ, người trên trái đất gọi chúng là voi châu Á. Voi mẹ rơi xuống hố, voi con đơn độc đã trở thành mục tiêu của đàn sói. Cả voi ma mút vùng cao nguyên và voi rừng rậm phương Nam đều là loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Thấy báo hoa và bé sư tử trắng có vẻ muốn giành miếng bánh, giành lấy voi con trong miệng đàn sói, Lộ Bạch lo lắng.
Khán giả kênh livestream cũng hồi hộp, chuyện gì đang xảy ra thế? Có phải là đại hỗn chiến không?!
Tiếng kêu đau buồn và lo lắng của voi mẹ đủ khiến da đầu người nghe phải ngứa ran.
Trước sự xuất hiện của báo hoa và sư tử, sau khi cân nhắc hai lựa chọn, đàn sói đành phải nhả miệng voi con ra.
Báo hoa quả thật là tấn công để cướp thức ăn, ngoài ra, nó còn muốn độc chiếm lãnh thổ này nên việc xua đuổi những con sói rừng phương Nam nhỏ hơn mình rất nhiều là điều không thể tránh khỏi. Nếu hành động một mình, có thể báo hoa sẽ do dự một lúc, nhưng từ khi Phú Quý đi theo, Lộ Bạch phải thừa nhận rằng hai cục lông xù này ngày càng ngông cuồng. Có vẻ như ngay cả báo hoa cũng đồng ý rằng tương lai của bé sư tử trắng đầy hứa hẹn. Nó phóng trước gầm lên, sau đó nhanh chóng cắn con sói gần nhất. Được báo hoa cổ vũ, bé sư tử trắng hung hăng nhe nanh ra, bắt đầu vật lộn với hai con sói.
Khán giả kênh livestream xem mà ngây người, một con báo hoa và một bé sư tử trắng chẳng lớn bao nhiêu chạm trán với mười mấy con sói, ngay cả màn dạo đầu cũng không có, cứ thế lao vào đánh nhau sao? Đây là chuyện bình thường ở cái khu rừng chết tiệt này à?
Tất nhiên là không! Không có chuyện mãnh thú đánh nhau mà như thế này, ít nhất cũng có vài dấu hiệu trước, nếu không thể đạt được thỏa thuận thì mới đánh nhau.
Rồi đến Phú Quý, ấn tượng của khán giả về nó vẫn chỉ là bé vô gia cư nghèo khổ được nhặt về, lúc đó thậm chí còn không có thức ăn bỏ vào miệng, chết đói đến nơi, sao giờ lại thành thế này? Điều gì khiến cho sư tử con ngoan ngoãn thay đổi nhanh đến vậy!
Phần lớn khán giả đang theo dõi cuộc chiến đều tập trung vào chiến trường, không để ý đến hành động của Lộ Bạch.
Lộ Bạch nhân lúc cục lông xù đánh nhau dữ dội, nhanh chóng cắt cành cây đổ gần đó, trải lên lớp bùn đã sụp xuống để giải cứu voi mẹ.
Có cành cây và lá cây nâng đỡ, voi mẹ nặng nề sẽ không bị mắc kẹt nữa. Nó ngay lập tức giơ đôi chân khỏe mạnh của mình lên, loạng choạng bước ra khỏi vũng bùn...
"Nào! Quấn chặt cành cây này vào!" Lộ Bạch ấn một cành cây gần đó về phía voi mẹ, dù biết rằng điều này có thể là vô nghĩa, nhưng cứ thử xem!
Tội nghiệp cho cái cây, may mắn là nó đủ kiên cường, không bị voi nhổ bật gốc. Có lẽ cái cây đã phát huy được chút tác dụng, voi mẹ cuối cùng cũng trèo ra khỏi hố bùn, voi con sợ hãi cũng có chỗ dựa vững chắc. Lộ Bạch ngồi bệt xuống dưới gốc cây, mệt chết đi được, tay cậu cũng phồng rộp lên, người ướt đẫm vì nước trên cây. Voi mẹ vội vàng dẫn voi con ra khỏi nơi nguy hiểm, khi đi ngang qua Lộ Bạch thì dừng lại lại một chút, nhẹ nhàng đưa cái vòi dài của mình ra.
"Được rồi, tạm biệt, đi nhanh lên." Lộ Bạch cũng sốt ruột, giơ tay sờ vào vòi voi, bảo nó nhanh chóng rời đi. Đây là lần đầu tiên cậu cầm chân cục lông xù nên hơi lo lắng, nói thẳng ra, giờ cậu là kẻ phản bội. Cục lông xù nghĩ rằng cậu cùng nhóm với chúng, nhưng thực chất cậu chỉ là điệp viên được bên thứ ba cử đến... Ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhân viên cứu hộ tự bịa ra mình một câu chuyện giang hồ phiêu lưu ký đau xé lòng chỉ trong vài giây.
Hai bên cục lông xù đánh nhau là để tranh giành đồ ăn, đánh một hồi nhìn xung quanh, đồ ăn đã không còn nữa, cả hai bên đều sửng sốt.
Ngọn lửa chiến tranh bị dập tắt ngay, đàn sói cụp đuôi bỏ chạy, bỏ lại báo hoa và bé sư tử trắng ngơ ngác, nhìn Lộ Bạch với vẻ nghi ngờ. Hai đứa có vẻ như đang hỏi: Này, con voi con lớn của tôi đâu?
Lộ Bạch thực chất là một gián điệp rất bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của cục lông xù, vẻ mặt như muốn nói tao cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Voi con chạy đâu mất rồi? Có phải là vô lý không! Người ta còn nguyên vẹn tứ chi thì cớ gì không chạy?
Lộ Bạch: "Hể? Không lẽ hai đứa nghĩ tao có thể một mình chặn được hai con voi sao?"
Cục lông xù: "..."
Xem ra là không có gì để nói, Lộ Bạch ngước nhìn bầu trời, tự khen ngợi sự thông minh của mình.
Khu bình luận: Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Khán giả chắc đang chết vì cười. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhân viên cứu hộ đang cố gắng duy trì ảo tưởng rằng họ là một hội à?
Bình luận: Buồn cười quá, Lộ Bạch, sao cậu không làm điệp viên đi?
Bình luận: Hai cục lông xù chiến đấu dữ dội ở tuyến đầu, để lại hậu phương cho cậu phòng thủ, nhưng thực ra cậu lại thả cho chiến lợi phẩm đi, ha ha ha ha.
Bình luận: Vỗ tay, đây thực sự là một màn kịch hay.
Thức ăn cho cả ngày hôm nay của gia đình ba người bị Lộ Bạch thả đi mất, báo hoa nhìn Lộ Bạch bất lực, đi đến bờ sông uống nước, vì đánh lộn một trận xong khát khô cả cổ rồi.
Bé sư tử trắng nhạy cảm tinh tế hơn, đi tới bên Lộ Bạch, cúi đầu dùng lưỡi liếm hai bên thái dương thấm nước của Lộ Bạch, tựa hồ muốn an ủi cậu, không có gì, bất kể anh vô dụng đến mức nào, chúng tôi cũng không khinh thường anh, báo hoa sẽ bắt con mồi khác về thôi.
Đương nhiên, những điều trên chỉ là tưởng tượng của Lộ Bạch, cục lông xù sẽ không nghĩ nhiều như vậy, có lẽ nó chỉ đến để chơi với cậu thôi.
"Không sao đâu, tao không buồn." Lộ Bạch mỉm cười, xoa xoa bé sư tử trắng. Nhân lúc báo hoa đi vắng, cậu còn tranh thủ phàn nàn về anh báo hoa đôi chút: "Phú Quý, mặc dù tao biết mày rất có năng lực, nhưng tao vẫn hy vọng mày có thể cẩn thận hơn, đừng quá bốc đồng, tránh đánh nhau được thì cứ tránh, không nên học theo anh báo hoa." Cậu thở dài: "Anh báo hoa điên, đó là bản tính, nhưng mày thì khác, lúc mới đến đây mày ngoan biết bao nhiêu." Và còn rất thận trọng, không tiết lộ nơi ở của mình cho đến khi không còn lựa chọn nào khác.
Bé sư tử trắng nghiêm túc nghe cậu cằn nhằn, nhưng không biết có lọt tai hay không, thật là đáng lo.
Lộ Bạch phàn nàn rất nhiều, không ngừng nói chuyện với Phú Quý, rồi còn nói với khán giả: "Ầy, mục đích ban đầu khi để anh báo hoa dẫn dắt Phú Quý chỉ là để một tiền bối mạnh mẽ dạy cho Phú Quý cách sinh tồn, học hỏi điểm mạnh của nhau để bù đắp điểm yếu." Cậu nhìn bé sư tử trắng: "Có vẻ như đã dạy ra một bản sao của anh báo hoa."
Hình ảnh được Lộ Bạch miêu tả sống động quá, khán giả kênh livestream không nhịn được cười: Bản sao của anh báo hoa? Ha ha ha ha!
Bình luận: Bản sao của anh báo hoa cũng hay mà, anh báo hoa vẫn còn sống khỏe mạnh đến giờ này cho thấy cách sinh tồn đó rất có ích!
Bình luận: Nhân viên cứu hộ hãy thư giãn, cục lông xù có phúc của cục lông xù, bé sư tử trắng tính cách mạnh mẽ mới không bị bắt nạt, đúng không?
Sau khi cười xong, mọi người bắt đầu an ủi Lộ Bạch.
Mọi lời an ủi đều vô ích, vì Lộ Bạch cũng không thấy gì, cậu cằn nhằn xong thì báo hoa uống nước trở về, dẫn mọi người tiếp tục đi.
Báo hoa dọc đường vẽ dấu, bé sư tử trắng bắt chước học theo, rồi nhìn Lộ Bạch từ cửa sổ, ánh mắt như muốn hỏi: Mọi người đều tè rồi, sao không xuống tè?
Tất nhiên, kiểu giao tiếp này chỉ có thể được hiểu bằng trí tưởng tượng của người xem trên kênh livestream. Họ đang nói đùa trên khu bình luận kênh livestream, cười lăn cười bò, trong khi nhân viên cứu hộ hoàn toàn không biết gì.
Báo hoa dẫn Phú Quý và Lộ Bạch đi vạch ra một vùng lãnh địa rộng lớn, trong lãnh địa bao gồm cả con sông này, đúng là đồ vô lại, nó thích thì tự nhận là của mình, ngay cả Lộ Bạch cũng không chịu nổi, vì một con sông lớn như vậy nên được coi là đất công. Xét cho cùng, nhiều loài động vật phụ thuộc vào nước để sinh tồn, chẳng hạn như cá sấu.
Cá sấu: Đã chết, bớt cue!
Hai cục lông xù giờ đã có lãnh thổ riêng nghiễm nhiên cũng có hy vọng sống tốt, sáng sớm nay chúng đã ra ngoài tuần tra. Trong lúc báo hoa đi vắng, Lộ Bạch thầm than phiền về việc Bảo báo hoa chiếm đoạt lãnh thổ, nói rằng nó thực sự có phần hống hách.
Bình luận: Báo hoa có biết cậu nghĩ vậy không?
Bình luận: Nhân viên cứu hộ thật vô tâm, người ta đã cố gắng rất nhiều để giúp cậu nuôi con, nhưng cậu lại lén lên live phàn nàn!
Lộ Bạch chắc chắn không phải là người vô tâm, cậu than phiền không có ý nghĩa gì khác, chỉ trò chuyện sau giờ làm việc thôi, thường nhắc đến báo hoa với khán giả không phải vì thích báo hoa sao? Hiển nhiên là cậu cũng sợ khán giả hiểu lầm nên nói một hồi còn không quên giải thích: "Tôi nói báo hoa như vậy không phải vì tôi không thích nó, mà vì tôi thích nó nên tôi cứ nói đến nó."
Tuy nhiên, dù cậu không giải thích thì khán giả cũng không hiểu lầm, họ đã quá hiểu mối quan hệ giữa Lộ Bạch và báo hoa, khi một người cần, người kia lập tức giúp đỡ, tình bạn thần tiên gì thế này!
Bình luận: Được rồi, được rồi, cho dù cậu không nói, tôi cũng biết mối quan hệ của các cậu rất tốt, tôi là người ngoài cuộc sao dám nghi ngờ mối quan hệ của các cậu?
Bình luận: Nhân tiện, trong số rất nhiều cục lông xù, Lộ Bạch thích đứa nào nhất nhỉ?
Câu hỏi này được đặt rất hay, ngay lập tức đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trong khu bình luận, mọi người đều muốn biết Lộ Bạch thích cục lông xù nào nhất. Là sư tử, hổ hay là sói? Đúng rồi, cả báo đen, báo đen cũng rất nổi bật.
Bình luận: Từng nghĩ phải là hổ trắng lớn, nhưng giờ không chắc nữa!
Bình luận: Không phải là Trắng Bự sao? Lộ Bạch nói rằng muốn ở bên Trắng Bự mãi mãi. Tội nghiệp nhân viên cứu hộ, nếu thời kỳ hình thú không chia cắt họ, có lẽ bây giờ vẫn đang sống hạnh phúc bên Trắng Bự.
Bình luận: @admin, có thể giúp chúng tôi hỏi câu hỏi này không? Thực sự rất muốn biết!
Nhiều người xem trước đây đã gọi admin trong khu bình luận nhưng không nhận được phản hồi.
Nhưng lần này, Dave thích xem trò vui quyết định thỏa mãn sự tò mò của họ, suy cho cùng, anh ta nghĩ rằng những người liên quan cũng sẽ quan tâm.
Có một bình luận được quản trị viên ghim, Lộ Bạch nhìn vào, đọc khẽ: "Khán giả hỏi cậu, cậu thích cục lông xù nào nhất?"
Khi nghe giọng này đọc lên câu này, rất nhiều người đều dựng tai lên, đúng vậy, bọn họ quả thực rất quan tâm.
Lộ Bạch bật cười: "Thích cục lông xù nào nhất? Tôi thích hết mà."
Khán giả lại hỏi: Có gì đặc biệt không?
Qua trao đổi của Dave, Lộ Bạch lại nhìn câu hỏi, suy ngẫm: "Đặc biệt hơn? Anh báo hoa rất đặc biệt, đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi có ấn tượng rằng nó rất đáng tin cậy."
Về cơ bản, mọi người đều đồng ý: Xét cho cùng, đã giúp cậu nuôi ba đứa con.
Dave: Phì...
Nuôi ba đứa con là cái quỷ gì?
Vậy chỉ có báo hoa là đặc biệt thôi sao?
Trên thực tế, mọi người đều nhận thấy thời gian báo hoa xuất hiện không chỉ giới hạn trong ba tháng, điều này chứng tỏ báo hoa là thú hoang tự nhiên, hóa ra Lộ Bạch thích nhất là thú hoang tự nhiên. Lộ Bạch làm thế thì các cục lông xù khác biết phải làm sao.
Một lúc sau, Lộ Bạch lại nói: "Bông Xù cũng rất đặc biệt."
Bông Xù? Phải rồi, khán giả đều biết Bông Xù hẳn là hình thú của ai đó, nhưng người này là ai thì không ai đoán được! Người có thể trở thành hổ trắng lớn phải là người rất mạnh mẽ, nhưng sau khi đếm hết các ứng cử viên trong Đế quốc, không có nhiều người phù hợp điều kiện.
Dave cũng rất quan tâm đến việc hổ trắng lớn được nhắc đến, bèn hỏi: "Đặc biệt thế nào?"
Lộ Bạch lắc đầu: "Tôi không thể giải thích được, tôi chỉ cảm thấy nó có một câu chuyện, rất bí ẩn và hấp dẫn, nhưng cũng rất nguy hiểm." Nói tóm lại, nó khiến người ta không muốn khám phá, để không gây hại cho chính mình.
Đến lúc này, Dave không hỏi thêm nữa, vì anh ta sợ Lộ Bạch sẽ nói ra điều gì đó thái quá, tình hình sẽ khó mà giải quyết!
Samuel hơi nhướng mày khi nghe Lộ Bạch đánh giá về bản thân mình, nhưng nói đó là đánh giá về anh cũng không chính xác, phải là đánh giá về hổ trắng. Chỉ có thể nói rằng giác quan của Lộ Bạch rất nhạy bén, quả thực có một câu chuyện đằng sau hổ trắng, nhưng câu chuyện này sẽ không bao giờ được ai biết, vì những người biết nó đã không còn nữa.
Trong nửa tháng tiếp theo, khán giả kênh livestream đã được chứng kiến bản sao của anh báo hoa có nghĩa là gì. Nguyên nhân chính là do báo hoa ngày nào cũng dắt bé sư tử trắng ra ngoài, Lộ Bạch không thể làm gì được. Hai cục lông xù này khiêu khích tất cả những mãnh thú khác trong lãnh địa, đôi khi không phải để cướp đồ ăn, mà chỉ để đánh nhau.
"..." Nhân viên cứu hộ gián điệp của Khu bảo tồn không nói nên lời. Thực ra, điều cậu mong muốn nhất là khu rừng bình yên, giảm thiểu thương vong và tai nạn không đáng có, cân bằng số lượng từng loài vật. Tất nhiên, tình huống này không thể xảy ra được, nên cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng sẽ không có con thú hoang nào mới đến khu vực này nữa, vì nếu có, chúng sẽ bị bắt nạt mất!
Thái tử Chasel sắp đến ngày vào rừng, mỗi ngày đều ngồi canh chừng nhân viên cứu hộ và em trai, hắn và Julien có một tháng thời kỳ hình thú trùng nhau, thế là hắn đã chân thành bày tỏ với chú mình rằng mình muốn tham gia vào nhóm nhỏ này.
Phải đi cùng sư tử trắng và báo hoa là Lộ Bạch đã đau đầu lắm rồi, Samuel liếc Chasel: "Gia nhập vào thì có thể áp chế được báo hoa và sư tử trắng không?" Nếu có thể giảm bớt gánh nặng cho Lộ Bạch, anh có thể sắp xếp.
Chasel: Áp chế? Không không không, không phải vậy, Ngài Thái tử chớp chớp mắt thầm nghĩ, là muốn cùng hai đứa kia quậy phá thì có. Tuy nhiên tuyệt đối không thể nói điều này trước mặt chú.
"Đúng vậy, con nghĩ mình có thể đưa Julien trở về đúng đường." Chasel nói.
Samuel có thể nghi ngờ mọi thứ ngoại trừ tình cảm của Chasel dành cho Julien, nên anh tin những gì Chasel nói.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý: "Chú sẽ sắp xếp cho con."
"Cảm ơn chú."
Ngài Thái tử nói, bắt đầu mong chờ đến ngày được gặp lại em trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro