85
Chương 85
Cục lông xù duy nhất không có mong muốn trả thù rồng Komodo mạnh mẽ có lẽ là Phú Quý, thiên thần hòa bình trắng tinh này liếm sạch chậu cơm của mình, sau đó trông mong nhìn Lộ Bạch. Đôi mắt xanh biếc của nó quá đẹp, cộng thêm chút rụt rè e thẹn trên nét mặt, trông nó thật giống một cậu bé mới lớn, khiến người ta cảm thấy vô cùng thanh tú sạch sẽ, lại thêm khí chất văn chương. Bé sư tử trắng nhìn Lộ Bạch như vậy không phải vì lý do phức tạp nào cả, chỉ là nó đã ăn thịt no rồi, muốn ăn chút dưa hấu cho đỡ thèm.
Lộ Bạch chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết Phú Quý đang nghĩ gì, và cậu luôn vui vẻ đáp ứng những yêu cầu của nó: "Được, hôm nay mọi người đều sợ hãi, chúng ta ăn một trái dưa hấu để bình tĩnh lại."
Cả sư tử bự và sư tử con đều là những người hâm mộ trung thành của dưa hấu, trước khi sư tử bự đến, Lộ Bạch và sư tử con ăn một trái là đủ, giờ có sư tử bự lại hơi thiếu.
"Nè, cho mày vỏ dưa." May mắn là nhân viên cứu hộ rất rộng rãi, chỉ ăn hai miếng rồi nhường phần còn lại cho Phú Quý. Bé sư tử trắng thích ăn dưa hấu nằm bên chân Lộ Bạch gặm vỏ dưa say sưa. Lộ Bạch làm vậy không cần suy nghĩ nhiều, tôn trọng hay gì gì đó, ngay cả đồ dư mà bé sư tử trắng đã từng ăn, nếu cần thiết phải ăn thì cậu cũng không chê.
Tuy nhiên, theo quan điểm của một số người, đây không phải là cách làm hay, họ cho rằng Lộ Bạch không nên đưa phần vỏ dưa thừa cho động vật.
Bình luận của người xem: Nếu muốn cho thì sao không cho dưa hấu chưa ăn? Dù sao dưa hấu cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, làm thế này cảm giác không hay đâu.
Bình luận của người xem khác: Ăn phần ngọt nhất trước khi đưa cho sư tử con, mặc dù tôi biết cậu không có ý gì khác, nhưng với người khác thì vẫn không đẹp mắt.
Trong số nhiều bình luận lướt qua, hai bình luận này nổi bật hơn cả, vì các bình luận khác đều cảm thán cuộc sống tốt đẹp của cục lông xù ở đây, những cục lông xù khác thì làm gì có quyền được ăn trái cây sau bữa ăn!
Họ càng bối rối khi nhìn thấy hai bình luận bất thường này. Cái gì cơ? Như thế này cũng bị chỉ trích sao? Lộ Bạch chỉ ăn hai miếng dưa hấu, phần còn lại cho cục lông xù ăn hết, không phải Lộ Bạch nên bắt đầu ăn từ trên xuống sao, chẳng lẽ ăn ngược từ vỏ dưa lên? Xin lỗi cho nói thẳng, đúng là có vấn đề!
Bình luận: Mỉm cười, ý tôi là những người có nhiều ý kiến đó, đúng vậy, các người đó, sao các người không mua một xe tải đầy dưa hấu gửi qua? Như vậy cả Lộ Bạch và cục lông xù đều có đủ dưa hấu ăn, không đưa thì đừng phàn nàn.
Bình luận: Khùng hả, cục lông xù có dưa hấu ăn là tốt rồi, có nhân viên cứu hộ nào mà kiên nhẫn cắt thịt và dưa hấu cho chúng mỗi bữa ăn chứ, nhân viên cứu hộ khác trong Khu bảo tồn có cần vất vả vậy không?
Bình luận: Nhân viên cứu hộ chúng ta ăn hai miếng dưa hấu ngọt nhất thì sao? Bé sư tử trắng vui vẻ ăn những gì cậu ấy để lại đó, thì sao?
Vương hậu Flora vốn đã có ý kiến như vậy từ lâu cũng muốn nhân cơ hội này bày tỏ ý kiến của mình, nhưng bà còn chưa gõ xong đoạn bình luận đã thấy người trong khu bình luận điên cuồng bảo vệ Lộ Bạch, ai dám can thiệp vào lúc này? Sợ quá, sợ quá. Bà không dám ra mặt nữa!
Đôi khi tâm tư của con người lại mâu thuẫn đến vậy. Mặc dù biết Lộ Bạch đã giúp Chasel và Julien rất nhiều, Vương hậu Flora vẫn có ý kiến về Lộ Bạch, cho rằng cậu không đủ hoàn hảo. Bà không dám nói với Samuel về tâm trạng này, vì anh sẽ không hiểu được cảm xúc của một người mẹ như bà.
Chỉ có bệ hạ Beavis an ủi: "Julien sẽ sớm quay lại thôi, em hãy kiên nhẫn." Lộ Bạch hiện là nhân vật có tiếng tăm ở Khu bảo tồn, được em trai Thân vương của ông bảo vệ chặt chẽ, người khác không dám hỏi đến, ngay cả bệ hạ cảm thấy không ổn cũng không thể làm gì.
Em gái của gấu đen Then Cửa, Daria, là một người hâm mộ Lộ Bạch, cau mày khi thấy những người đó chỉ trích Lộ Bạch: "Hồi đó Lộ Bạch cũng cho gấu ăn vỏ dưa, nhưng khu bình luận không ai nói là xấu cả." Vì vậy, cô bé thực sự nghi ngờ những người lên tiếng đó có phải là thành viên gia đình của bé sư tử trắng hay không? Chỉ có người thân trong gia đình mới nhạy cảm như vậy. Lúc đó cả nhà họ đều rất biết ơn Lộ Bạch, không ai trách Lộ Bạch vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Daria khinh thường nói: "Phong cách kén chọn này hẳn là xuất phát từ giới quý tộc, thậm chí là những gia tộc đứng đầu." Gia đình mẹ của Flora là một trong những gia đình quý tộc hàng đầu.
Louis nói: "...Chúng ta cũng là quý tộc."
"Ha ha." Daria khoanh tay nói: "Nhưng cả gia đình chúng ta đều thích xem anh ăn vỏ dưa, anh trai ạ." Không có Lộ Bạch, Louis không có gì mà ăn ấy chứ, sao những người đó không nghĩ đến vấn đề này? Ồ, tất nhiên, họ có thể nghĩ rằng thà không ăn thực phẩm có được theo cách này còn hơn, đúng là phong thái quý tộc!
Lộ Bạch không biết gì về chuyện ồn ào bên ngoài, cậu còn đang bận, trong khi những cục lông xù ăn no rồi ngủ trưa, cậu tranh thủ trở lại vùng nước nông đó. Sinh vật lạ xuất hiện trên sông trước đó vẫn còn trong tâm trí cậu, nó có thể là gì? Khi Lộ Bạch có thắc mắc, cậu sẽ vô thức hỏi Samuel luôn giải đáp mọi vấn đề cho cậu: "Tôi muốn hỏi, ngài có biết dưới con sông lớn trong rừng nhiệt đới có loài vật nào mà ngay cả cá sấu cũng sợ không?"
Cậu nghĩ sẽ mất một thời gian nữa mới nhận được phản hồi, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
"Có thể là một con cá mập bò mắt trắng."
Lộ Bạch ngạc nhiên, thật ra cậu không biết tất cả mọi loài động vật, đặc biệt là các loài sống dưới nước, vì rất ít khi gặp phải.
"Nhưng cá mập không phải là sinh vật biển sao?" Phản ứng đầu tiên của Lộ Bạch là điều này không khoa học.
Samuel: "Ừ, nhưng nó là một trong số ít loài cá mập có thể sống ở nước ngọt, sông nước ngọt là nơi săn mồi lý tưởng cho nó." Cá sấu, rắn nước và rùa đều là những thức ăn của cá mập bò mắt trắng.
Lộ Bạch ngạc nhiên: "Thì ra là vậy." Sau đó, cậu thật lòng khen ngợi: "Không ngờ ngài lại hiểu biết nhiều về sinh vật dưới nước như vậy."
"Cũng tạm." Samuel không nói với Lộ Bạch rằng thật ra anh không cố gắng tìm hiểu về tất cả các loài sinh vật dưới nước, chỉ vì Lộ Bạch đang trong rừng mưa, anh mới bổ sung kiến thức về rừng mưa. Anh Lộ Bạch: "Bờ nước nguy hiểm, cậu nên nhanh chóng quay về."
Ban đầu định gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ, Lộ Bạch liền thắc mắc hỏi: "Khả năng miễn dịch với động vật Sao Thần Vương của tôi chỉ có tác dụng với sinh vật trên cạn thôi sao?"
Cậu gần như quên mất liệu sinh vật dưới nước có được nhắc đến trong lớp học trước đó không, hầy da, một điều quan trọng như vậy mà quên!
"Không, cũng có hiệu quả đối với các sinh vật dưới nước."
"Vậy thì tốt." Sau khi thở phào, Lộ Bạch sửng sốt, nếu là như vậy, đối phương vì sao lại bảo cậu rời khỏi bờ... sợ mình sẽ chết đuối sao? Nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ như không có cách giải thích nào khác. Lộ Bạch nói: "Kỹ năng bơi lội của tôi khá tốt."
"??" Samuel dừng lại vài giây, không biết vì sao chủ đề lại chuyển sang vấn đề này, nhưng anh vẫn tự nhiên tiếp tục nói: "Ừ, Trạm cứu hộ có hồ bơi được trang bị đầy đủ." Lộ Bạch muốn bơi thì lúc nào cũng có thể quay lại. Anh có vẻ sợ Lộ Bạch bơi ngoài trời nên dặn thêm: "Nước bên ngoài rất bẩn, không thích hợp để bơi."
"Đúng vậy." Đúng là vậy thật, Lộ Bạch nghĩ đến báo hoa, thở dài: "Báo hoa thích uống nước sông." Thật là đáng lo.
Tiếp theo, Lộ Bạch ngồi trên bãi cát câu được câu chăng trò chuyện với cấp trên, những chú rùa nước ngọt đủ mọi kích cỡ từ từ bò ngang qua cậu, tạo nên một khung cảnh hài hòa và ấm áp.
Lúc này, một con sư tử con trắng tinh lặng lẽ đi tới gần Lộ Bạch, ngồi xổm bên cạnh mà Lộ Bạch không hề hay biết. Đến khi Lộ Bạch phát hiện ra bé sư tử trắng, thì đã hơn mười phút từ khi nói chuyện xong với cấp trên, quay lại thấy nó làm cậu giật mình.
"Phú Quý." Cậu hồi phục tinh thần, sờ đầu Phú Quý: "Sao không ngủ nữa?"
Phú Quý ngồi cạnh Lộ Bạch, rồi nhanh chóng tựa đầu vào chân cậu ngủ thiếp đi. Hóa ra nó là quấn người. Đúng vậy, con sư tử con lang thang này luôn tìm cơ hội để đến gần cậu, khi có mọi người xung quanh, sư tử con thường chỉ đứng một bên quan sát, ngoan ngoãn đến nỗi ai thấy cũng phải đau lòng.
Lộ Bạch đã nhận ra tình hình này từ lâu, bé sư tử trắng không bao giờ muốn làm bạn đồng hành của mình thất vọng, báo hoa muốn nó làm gì thì nó làm cái đó, dù tính cách ban đầu của nó không phải là như vậy. Trên thực tế, mọi chuyện không nhất thiết phải như thế này.
"..." Lộ Bạch nghĩ ngợi, cúi đầu hôn lên bé sư tử trắng đang không tự tin, thì thầm động viên nó: "Mày rất tốt rất tốt, cứ là chính mình, sẽ không ai ghét mày đâu." Cậu hy vọng bé sư tử trắng biết điều đó.
Khi mặt trời lặn, Lộ Bạch ngủ cùng bé sư tử trắng trên bãi cát cho đến tối, khi thức dậy thì thấy bầu trời đầy những đám mây đầy màu sắc.
Bé sư tử trắng trẻ con đang chơi với rùa trên bãi cát, Lộ Bạch nhìn lại thì thấy đó là những chú rùa con mới nở, đang bò ra khỏi bãi cát thành từng đàn, chuẩn bị xuống nước. Mùa này thực sự là giai đoạn sống còn đối với những chú rùa con, một nửa số rùa nhỏ này có thể sống sót đến tuổi trưởng thành đã là rất tốt rồi. Gần đó đã có một đàn chim lớn đang chờ đợi như hổ rình mồi, khi thấy thời cơ thích hợp, chúng sẽ lao xuống bắt một con rùa nhỏ. Hôm nay nhờ Phú Quý có mặt, những chú rùa nhỏ này hóa ra lại là trong họa có phúc, hầu hết chúng đều bò xuống nước một cách an toàn.
Sau một giấc ngủ ngon, sư tử bự và báo hoa cũng ra bãi cát, nhưng không đến tìm Lộ Bạch ngay. Bãi cát mà, đó là hộp đựng cát mèo tự nhiên đấy, báo hoa và Trường Thọ đều tự tìm cho mình một chỗ để đi vệ sinh. Nhìn báo hoa đào cát từ xa, Lộ Bạch mừng rỡ, đây là lần đầu tiên cậu thấy báo hoa làm việc này, lập tức muốn ghi lại! Thế nhưng còn chưa kịp lấy máy quay ra, Lộ Bạch đã bắt gặp ánh mắt nheo lại của báo hoa, dường như là đang cảnh cáo.
"Khụ..." Xin lỗi vì đã làm phiền, Lộ Bạch lập tức quay sang bên sư tử bự, dùng máy quay ghi lại mọi động tác đào hố của Trường Thọ.
Đều là động vật họ mèo, Trường Thọ có vẻ không bận tâm đến việc bị theo dõi! Thấy Lộ Bạch nhìn mình, nó càng vui mừng hơn! Càng đào sâu hơn. Nhân viên cứu hộ dễ dàng ghi lại biểu cảm từng sợi râu đều đang cố gắng hết sức của sư tử bự.
Vì Lộ Bạch muốn chụp vài bức hình của cá mập bò mắt trắng, hiện tại không có điểm đến nào khác nên cậu quyết định ở lại đây vài ngày. Nếu sau vài ngày vẫn chưa chụp được, thì lập kế hoạch khác. Còn những cục lông xù đang có ý đồ xấu dường như cũng thích dừng chân tại đây, quả thực là cơn ác mộng đối với cá sấu của dòng sông này.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã là đầu tháng 5, Phú Quý vào rừng từ tháng 3, sẽ rời khỏi khu rừng trong vài ngày nữa. Báo đen bước vào thời kỳ hình thú vào đầu tháng 5, chỉ trùng với bé sư tử trắng vài ngày. Về mặt lý thuyết, khả năng họ gặp nhau trong rừng là rất nhỏ, bởi vì mãnh thú sẽ bài xích lẫn nhau, ngoài ra báo đen là một kẻ cô độc, thích dành hết tâm trí để ẩn náu, sẽ không xuất hiện trong những ngày đầu sau khi tỉnh dậy.
Trên thực tế, trước khi vào thời kỳ hình thú, Adonis cũng giống như sư tử bự, đã đấu tranh giành quyền hạ cánh ở một địa điểm nào đó. Dựa trên nhiều cân nhắc khác nhau, Samuel đã đồng ý với đơn xin của Adonis. Anh hy vọng báo đen xuất hiện có thể bù đắp cho tiếc nuối khi bé sư tử trắng ra đi.
Báo đen bình tĩnh thanh lịch lần đầu tiên bước đi trong một môi trường như rừng mưa, thế nhưng xung quanh không có vẻ gì là đáng sợ đối với nó, nó dường như có thể xử lý mọi chuyện một cách dễ dàng. Nó đi theo mùi của Lộ Bạch bằng con đường ngắn nhất, đồng thời cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc của sư tử. Tuy nhiên, nó thực sự không thích mùi của báo hoa xa lạ trong đội, bởi vì mùi giống đực mà đối phương cố ý tỏa ra quá mức ngang ngược, đầy dục vọng kiêu ngạo.
Là một mãnh thú rất giỏi ẩn nấp, báo đen có thể lẻn đến gần đối thủ mà không bị phát hiện. Khi báo hoa phát hiện ra nó, nó đã nằm trong bóng tối nhìn chằm chằm vào báo hoa một lúc lâu, thái độ kiên định không né tránh đó dường như cho báo hoa thấy nó có thực lực mạnh đến thế nào. Có lẽ ngay cả tiếng động nhỏ nhất vừa rồi cũng là do nó cố ý tạo ra để thu hút báo hoa.
Quả nhiên, báo hoa kiêu ngạo đã quen đột nhiên bị báo đen theo dõi làm cho nghi ngờ đời báo, nheo mắt hồi lâu không nhúc nhích. Đột nhiên báo đen đứng dậy, quay người bước sâu hơn vào rừng mưa, cái đuôi dài của nó còn ngoắc ngoắc phía sau. Bộ lông đen tuyền và mượt mà của mèo bự ngay lập tức tạo thêm bầu không khí bí ẩn cho khu rừng mưa này.
Bị khiêu khích à?
Báo hoa do dự một lát, ánh mắt lướt qua nơi cắm trại yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trên xe của Lộ Bạch. Báo đen hùng mạnh là một mối nguy hiểm tiềm ẩn không thể nghi ngờ là, vậy là kể cả khi không có gì chắc chắn, nó vẫn đứng dậy, không chút do dự đi theo...
Bình thường, Lộ Bạch không bao giờ mơ khi ngủ trưa, nhưng hôm nay vào buổi trưa cậu lại mơ một giấc mơ kinh hoàng, giật mình tỉnh dậy. Điều đáng ngạc nhiên là cậu đã quên mất nội dung giấc mơ.
Lộ Bạch không nói nên lời, đứng dậy đi vệ sinh, phát hiện báo hoa không có ở trong nơi cắm trại, tên này đi đâu rồi? Động vật họ mèo trưởng thành thường lười biếng vào ban ngày, không di chuyển nếu có thể, cũng sẽ không rời đi nếu không có việc gì khác.
Lộ Bạch gãi tóc hét lớn: "Anh báo hoa..." Cậu cũng cần tranh thủ tìm một nơi thuận tiện để đi vệ sinh gần đó. Nhưng mà cậu đi một hồi lại nghe được tiếng cục lông xù đánh nhau, tần số âm thanh quen thuộc này hiển nhiên chính là anh báo hoa. Có thú hoang dám đấu với báo hoa à? Lộ Bạch bối rối, nhặt một cành cây dưới đất rồi chạy đến giúp. Nhân tiện, phải xem ai là kẻ táo bạo này!
"Anh báo hoa, tao tới giúp mày đây!" Làm người cổ vũ thôi!
Lộ Bạch chạy đến hiện trường, lập tức sửng sốt ngây người, báo đen toàn thân bóng loáng đột nhiên đập vào mắt trông rất quen thuộc.
"Trứng Đen..." Lộ Bạch gọi tên Trứng Đen ngay tại chỗ, nhưng tại sao lại là Trứng Đen? Rõ ràng đây là rừng mưa. Phải mất bao lâu thì nó mới tới được đây? Khi nghĩ đến những vấn đề này, Lộ Bạch lại đau đầu, thậm chí còn nghi ngờ con báo đen này không phải là Trứng Đen.
Lộ Bạch sửng sốt nhìn thấy Trứng Đen ngồi xổm xuống nhìn mình, ánh mắt quen thuộc nói cho cậu biết đây chắc chắn là Trứng Đen. Thực sự là cuộc hội ngộ kỳ diệu. Cậu bật cười, thả cành cây trên tay xuống, chạy về phía Trứng Đen: "Trứng Đen!"
Báo đen vốn điềm tĩnh kín đáo cũng đứng dậy, bước đi uyển chuyển về phía Lộ Bạch, trong mắt lóe lên ánh sáng ấm áp. Lúc Lộ Bạch ôm nó, nó cũng rất vui mừng cọ vào tai Lộ Bạch bày tỏ niềm vui và nỗi kích động khi được đoàn tụ.
"Tuyệt vời, tao không ngờ lại gặp mày ở đây." Lộ Bạch vừa nói vừa ôm mặt báo đen lên hôn mấy cái, cười nói: "Trường Thọ cũng ở đây!" Người duy nhất còn thiếu trong đội nhỏ này là Then Cửa, cậu rất vui khi được đoàn tụ như thế này.
Báo đen cũng rất vui, nó vừa liếm láp thái dương Lộ Bạch vừa liếc nhìn báo hoa đang ngồi xổm gần đó với vẻ cảnh giác, vì Lộ Bạch đến quá nhanh nên chúng vẫn chưa xác định được người chiến thắng.
Tuy nhiên, qua trận chiến vừa rồi, báo hoa đã biết được thực lực của báo đen, hiển nhiên không thể dễ dàng đánh bại được. Báo hoa giơ chân lên liếm những sợi lông đen trên đó, có lẽ trên móng của báo đen cũng có rất nhiều lông của nó.
"Hai đứa vừa mới đánh nhau à?" Lộ Bạch ôn lại chuyện cũ với báo đen xong mới nhớ lại vấn đề đau đầu vừa rồi, cậu nói: "Chúng ta đều là bạn, từ nay về sau phải sống hòa bình." Câu này chủ yếu là nói với báo hoa, dù sao cậu cũng nghĩ là báo hoa gây chuyện trước.
Bằng chứng về sức mạnh và việc báo đen là người quen cũ của Lộ Bạch khiến báo hoa mất hứng thú với báo đen rất nhanh, nó đứng dậy lười biếng bước về nơi cắm trại, để lộ vẻ mặt không vui rõ ràng.
Thôi được, Lộ Bạch ôm trán, xem ra đại ca này lại lại lại tức giận rồi! Mà lúc này cậu không thể để lại báo đen ở lại để đi an ủi báo hoa được, nên đành phải đưa báo đen về trước.
Sư tử bự Trường Thọ và báo đen là người quen cũ, khi Trường Thọ nhìn thấy báo đen rõ ràng là sửng sốt mất một lúc, như thể đang tự hỏi có phải mình chưa tỉnh ngủ, nhận lầm báo không? Sau khi xác nhận đúng là Trứng Đen, Trường Thọ vui vẻ nhiệt tình chạy đến cọ báo đen, dường như nó cũng rất nhớ người bạn đã từng cùng mình tung tăng trên đồng cỏ.
Điều khiến Lộ Bạch vui mừng hơn nữa là báo đen vốn lạnh lùng kín đáo lại đáp lại Trường Thọ, dường như chưa bao giờ quên Trường Thọ. Còn nhớ lần đầu gặp nhau, chúng đã đánh nhau dữ dội, khi đó cậu thậm chí còn ngã xuống hố, bị trẹo chân. Bây giờ chỉ trong chớp mắt, một năm đã trôi qua. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bé sư tử trắng không quen biết báo đen, nó sợ hãi trốn bên cạnh báo hoa nhìn ra, đây cũng là chuyện bình thường, Lộ Bạch không vội vã gì cả, chỉ cần cùng nhau ăn vài bữa cơm là mèo bự sẽ quen nhau thôi.
So với sự cảnh giác của báo hoa, thái độ của báo đen đối với bé sư tử trắng không có gì bất ổn, có lẽ cũng giống như thái độ đối với Then Cửa, chỉ coi bé sư tử trắng như một cái miệng để nuôi!
Sau khi báo đen đến, xung đột nội bộ và bè phái nhanh chóng xuất hiện. Đến giờ cơm, báo hoa một mình dẫn bé sư tử trắng đi săn, ăn hết con mồi bắt được rồi mới trở về.
Lộ Bạch im lặng: "..." Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ lại thì thấy không có gì sai cả.
Sư tử bự đói bụng cũng không có ý định chờ đồ ăn miễn phí nên quyết định đi săn, trước khi lên đường còn rủ Lộ Bạch đi cùng. Đối mặt với sự chia rẽ nội bộ này, Lộ Bạch rất nhức đầu, cuối cùng cậu cũng hiểu được tại sao trong một ký túc xá 6 người lại có tới 10 nhóm WeChat, chuyện là như vậy đấy.
"Chúng mày đi đi, tao ở lại đây." Lộ Bạch chắc chắn không thể để mâu thuẫn này tiếp tục leo thang nên ở lại cùng báo hoa và bé sư tử trắng.
Thấy Lộ Bạch không đi theo báo đen và sư tử bự, đôi mắt báo hoa lóe lên vẻ hoang mang một lúc, rồi quay đi đầy kiêu hãnh, tập trung rửa mặt.
"Có vết máu ở đây nè, tao giúp mày." Lộ Bạch biết mình sai nên đối xử với báo hoa rất tốt, sau khi rửa mặt còn xoa bóp chân cho nó.
Cục lông xù rất dễ dỗ, chẳng mấy chốc báo hoa đã kêu gừ gừ, khoe cái bụng mềm mại với bộ lông hoa văn tuyệt đẹp với Lộ Bạch, khi Lộ Bạch chạm vào, nó nhìn Lộ Bạch với ánh mắt rực lửa. Một lúc sau, có chuyện ngượng ngùng xảy ra, Lộ Bạch lẩm bẩm: "Xuân qua rồi, sao còn thế này chứ." Nhưng chỉ trong chốc lát, dù sao thì cũng không đúng mùa, báo hoa như vậy không phải là muốn duy trì nòi giống, có thể đó chỉ là phản ứng ngắn hạn do ảnh hưởng bên ngoài.
Vuốt lông cho báo hoa một hồi, Lộ Bạch nói: "Được rồi, phải hòa thuận với đồng đội nha, báo đen tốt tính rất đáng tin cậy, chúng ta có thể tin tưởng nó."
Sau khi Lộ Bạch an ủi, khi sư tử bự và báo đen ngoạm con mồi trở về, bầu không khí trong nơi cắm trại rõ ràng đã khác hẳn. Sau đó Lộ Bạch lưu trữ một phần con mồi đã qua chế biến, sáng hôm sau cho tất cả cục lông xù ăn.
Tiếp đến nữa, lần đi săn tiếp theo phải nhắc nhở tất cả là mang con mồi mình bắt được về, không được xử lý riêng. Phải biết rằng cùng nhau ăn con mồi bắt được là cách dễ nhất để tăng cường mối quan hệ, sau vài ngày lặp lại quá trình này, cục lông xù sẽ phát triển được ý thức công nhận bạn bè. Một khi cục lông xù chấp nhận bạn bè, tình cảm của chúng sẽ không thay đổi nhiều, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.
"Có điểm bất thường nào trong dữ liệu của sư tử trắng không?" Trung tâm giám sát đã đưa bé sư tử trắng vào danh sách quan tâm trọng điểm cách đây một tuần, nhưng các hình thú khác đều có dấu hiệu chuyển biến, chỉ riêng bé sư tử trắng vẫn không có gì.
Các nhân viên cũng bối rối: "Vẫn chưa."
Vài giáo sư khoa học hành vi động vật làm việc tại Trạm cứu hộ đã lấy dữ liệu của vương tử Julien đi phân tích. Kết quả sau đó được gửi đến cho Samuel xem xét. Họ đồng ý rằng lý do tại sao vương tử vẫn chưa biểu hiện bất kỳ dấu hiệu biến đổi nào có thể là vì ý thức con người của cậu ta không muốn thức tỉnh.
Lại nói, trước khi vào rừng, mỗi con người đều dành thời gian để đánh giá tâm lý và tư vấn, bất kỳ trạng thái tiêu cực nào xảy ra sau đó đều sẽ ảnh hưởng đến quá trình chuyển đổi tiếp theo. Vương tử có một cố vấn tâm lý riêng, các nhân viên của Trạm cứu hộ không nắm rõ dữ liệu của cậu ta, nhưng Samuel thì rõ ràng, anh biết các giáo sư đã đúng, tình trạng của Julien rất nghiêm trọng. Nó thậm chí có thể xóa sổ ý thức của con người...
Đây là một trong những lý do, lý do khác là ảnh hưởng của hình thú. Mọi người đều có thể thấy Julien thích cuộc sống trong rừng. Mỗi ngày, cậu ta đi theo ba con mèo bự trưởng thành tự do tự tại khắp nơi, cuộc sống như vậy còn vui hơn làm một vương tử nhiều. Đây cũng là lý do tại sao ý thức của con người không muốn thức tỉnh.
Thật là một đứa trẻ bướng bỉnh, Samuel nghĩ.
"Ta hiểu rồi, có cách nào đánh thức nó dậy không?" Samuel hỏi các giáo sư, hy vọng nhận được giải pháp.
"Có thưa Thân vương." Các giáo sư đưa ra giải pháp nhất quán một cách đáng ngạc nhiên: "Nên tìm một người rất gần gũi với vương tử, hoặc một người mà vương tử thực sự muốn có được, để khơi dậy mong muốn được trở thành con người một lần nữa."
"Đúng vậy, tốt nhất là người yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro