90

Chương 90

Phú Quý là biệt danh của bé sư tử trắng, nếu trực tiếp giới thiệu người bên cạnh là Phú Quý thì cũng tương đương với việc để lộ việc Lộ Bạch đã biết bí mật của Sao Thần Vương. Trước khi "vấn đề di trú" được giải quyết, tự phơi bày mình là điều không khôn ngoan, Lộ Bạch hiểu rõ điều này. Thế là Lộ Bạch bịa ra một cái tên, nói rằng tên người kia là Peter, sẽ là trợ lý tạm thời của mình.

Ngay khi Lộ Bạch nói xong câu này, không chỉ khu bình luận của kênh livestream trở nên điên cuồng, mà ngay cả hai người bên cạnh cũng đột nhiên nhìn cậu, vẻ mặt như bị điện giật... vừa đau vừa sướng.

Peter?! Nhưng nghĩ lại thì thấy đây có vẻ là phong cách thường thấy của Lộ Bạch, nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả... phải không!

Bình luận: Ha ha ha ha ha ha! Peter cái quỷ gì! Đây là cái tên Lộ Bạch đặt cho vương tử à?

Bình luận: Tôi ngây thơ nghĩ rằng Lộ Bạch chỉ đặt tên cho cục lông xù thôi kìa.

Bình luận: Có lẽ không phải là Lộ Bạch đặt tên... Ờ thì, phong cách này chắc chắn là của cậu ấy, không còn nghi ngờ gì nữa.

Bình luận: Vương tử Peter, ngài khỏe không, ha ha ha cười chết mất, vấn đề không phải ở đó, vấn đề là làm sao ngài lại trở thành trợ lý tạm thời của Lộ Bạch? Cậu ấy có biết địa vị cao quý của ngài không?

Bình luận: Có vẻ như Lộ Bạch không biết Peter là vương tử.

Có lẽ khán giả thường bị Lộ Bạch hành hạ nên lần này họ nhanh chóng chấp nhận cái tên mới rất dân dã đó, gọi thẳng vương tử là Peter. Còn về việc làm trợ lý, họ có rất nhiều ý tưởng! Đã tưởng tượng đến đoạn Julien là một fan trung thành của Lộ Bạch, để được gần gũi hơn với thần tượng mà không ngần ngại sử dụng quyền lợi của mình, đuổi theo đến tận rừng!

So với Chasel thường xuyên lộ diện, Julien rất kín tiếng, được biết đến là người ít nói, ngay cả khi xuất hiện trước công chúng cũng không thấy nói nhiều. Mà vương tử xuất hiện trên kênh livestream của Lộ Bạch hôm nay có vẻ rất khác so với trước đây?

Julien vẻ mặt dịu dàng, chân thành cười nói: "Đúng vậy, tôi muốn làm trợ lý cho Lộ Bạch, sau này mong chỉ bảo tôi nhiều hơn."

Bình luận: A a a, trợ lý?! Ngày nào cũng gặp?!

Bình luận: Các chị em mơ đẹp đấy, nghĩ Lộ Bạch sẽ live hàng ngày phải không?

Bình luận: Cầu xin Lộ Bạch live hàng ngày! Không phải là thèm nhan sắc của vương tử, tôi chỉ muốn ngắm nhìn thiên nhiên.

Bình luận: Muốn ngắm nhìn thiên nhiên x2!

Điều đáng ngạc nhiên là phản ứng chung của công chúng trước sự việc này không hề tiêu cực. Trong suy nghĩ của họ, Julien có lẽ chỉ là một fanboy nhỏ bé theo đuổi thần tượng của mình, một đặc ân mà chỉ vương tử mới có được. Có ai mà không muốn chứ? Thật kỳ lạ, mọi người không ghen tị với Lộ Bạch có thể tiếp xúc với vương tử, mà là vương tử có thể vào rừng giúp Lộ Bạch.

Trong video, ba người đã đi đến mép nước, Julien cũng giống như một trợ lý thực thụ, cậu ta làm mọi việc. Việc rửa sạch những con dao đẫm máu đó làm cho người ta nhìn mà hoảng hốt. Lộ Bạch dạy cậu ta cách rửa, làm sao cho nhanh hơn tiện lợi hơn... mặc dù cậu không chắc kiến ​​thức này có hữu ích hay không.

Con trai chơi dao là chuyện bình thường, nếu quay ngược lại 10, 20 năm thì đó là thời kỳ mà người dân Sao Thần Vương sùng bái sức mạnh vũ lực nhất, hầu như ai cũng muốn trở thành chiến binh. Julien cũng vậy, chẳng qua là vì tình trạng thể chất của cậu ta không cho phép, cha mẹ cậu ta cũng không tán thành, khả năng cậu ta trở thành một người lính là rất nhỏ.

"..." Nhìn Lộ Bạch đang nghiêm túc dạy bảo mình thật cẩn thận, Julien cảm thấy lo lắng, càng thích lại càng thấy bất an.

"Bây giờ đã muộn rồi." Lộ Bạch nói: "Mấy lát bánh mì vừa rồi không đủ no phải không? Hay là chúng ta nướng thịt với mâm xôi đỏ cho bữa trưa hôm nay?"

"Cậu/anh quyết định." Hai chú cháu vương thất đồng thanh đáp.

Lộ Bạch sửng sốt, rồi gật đầu, họ quay lại nơi vừa hái mâm xôi đỏ càn quét một phen.

Sau khi về nơi cắm trại, ba cục lông xù đã ăn no vẫn ở chỗ thường ngày nghỉ ngơi, thấy bọn họ trở lại cũng chỉ lười biếng nâng mí mắt lên. Dù sao cũng là buổi trưa, đám lông xù không thích hoạt động ban ngày này không muốn di chuyển nhiều.

Lộ Bạch: "Nướng thịt thì trước tiên phải đốt lửa than..." Khi trở về nơi cắm trại, cậu bắt đầu bận rộn, rõ ràng là một chuyên gia về BBQ, cậu hỏi: "Ai sẽ chịu trách nhiệm kiếm củi"

"Để tôi?" Người lên tiếng là Samuel, anh có nhiều kinh nghiệm tác chiến thực địa, biết phải chuẩn bị gì cho một bữa tiệc nướng ngoài trời, đã chủ động xắn tay áo lên.

"Được." Lộ Bạch nhìn một phần cánh tay rắn chắc hở ra của đối phương, lòng thấy ghen tị.

Julien chưa từng tham gia chuyện như thế này bao giờ, bối rối hỏi: "Tôi phải làm sao? Lộ Bạch."

"Đến đây, tôi sẽ dạy cậu cách chế biến thức ăn?" Lộ Bạch nói.

"Được." Julien rất vui khi có việc để làm, cậu ta không ngờ chú mình lại tham gia, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ! Được đi dã ngoại trong rừng cùng chú và một người mà mình thấy thân thiết là một cảm giác rất hạnh phúc.

Samuel cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tổ chức tiệc nướng trong rừng, nhưng vì Lộ Bạch đã gợi ý nên anh không có lý do gì để phá hỏng cuộc vui.

Ba người cùng làm việc, quầy thịt nướng nhanh chóng được dựng lên, miếng thịt mỡ xen nạc với độ dày vừa phải, nướng trên vỉ nướng tỏa ra mùi thơm lừng, khi gần chín thì phết một lớp nước sốt thịt nướng lên trên, cuối cùng chấm vào nước sốt mâm xôi đỏ chua ngọt là có thể thưởng thức.

Dù sao thì trông nó cũng rất ngon miệng.

Khán giả xem livestream: Nấu ăn/đặt đồ ăn mang về ngay! Cùng tổ chức tiệc online.

Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, người nào cũng không còn ăn mặc chỉnh tề, lại hơi đổ mồ hôi.

Samuel cũng vậy, anh không còn vẻ gọn gàng như lúc ban đầu nữa, bây giờ xắn tay áo, mở cổ áo, thỉnh thoảng uống một miếng nước lạnh mà Lộ Bạch đưa cho, tóc hơi rối, khiến những khán giả kênh livestream đang xem phải gào thét. Nếu như lúc đầu ngài Thân vương là một sĩ quan gương mẫu, tỉ mỉ và tiết chế thì giờ đây lại là một học sinh lười biếng, không hề quan tâm đến điểm số. Vấn đề là trong cả hai trường hợp, đều có người ưa thích.

Lộ Bạch: "Cái này chín rồi, Thân vương Samuel, ngài nếm thử trước đi." Lộ Bạch gắp một miếng thịt nướng, chấm vào nước sốt rồi bỏ vào đĩa của người kia.

"Cảm ơn." Samuel nói. Anh không thể hiện ra có hứng thú với món thịt nướng hay không, tóm lại là Lộ Bạch đưa thì ăn hết.

Tuy nhiên Lộ Bạch cảm thấy rằng cấp trên tham gia chẳng qua là nể tình chăm sóc cho họ thôi, không phải là thích ăn đồ nướng. Ở bên những người như vậy là thoải mái nhất, ngay cả khi họ không thích những kế hoạch mà mọi người lập ra, họ vẫn sẽ giúp đạt được mục tiêu.

Vương tử ăn đồ nướng khá là vui vẻ, không khí ở đây rất tuyệt, thịt nướng Lộ Bạch làm thì rất ngon. Nhưng... sau khi chứng kiến ​​những gì cậu ta đã làm hôm nay, gia đình chắc hẳn đang rất tức giận, đúng không?

Quả nhiên, buổi dã ngoại còn chưa kết thúc, Samuel đã nhận được điện thoại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, cuối cùng nói: "Được, tôi sẽ quay lại ngay."

Lộ Bạch nghe vậy thì cảm thấy có lỗi, còn không phải sao? Cấp trên bận rộn như vậy mà còn kéo người ra đây làm đồ nướng, lãng phí nửa ngày, sao có thể như vậy được...

Lộ Bạch nói: "Nếu có việc gì thì ngài về nhanh đi, chậm trễ công việc thì không tốt. Còn nữa... còn có vấn đề giấy tờ." Vì đang livestream nên cậu không thể nói đến con chip.

"Ừ." Samuel gật đầu với cậu, xem ra có việc gấp thật.

Nụ cười của Julien lặng lẽ biến mất, cậu ta cảm thấy cuộc gọi này hẳn có liên quan đến mình.

Samuel: "Tôi tạm thời đưa cậu ta đi."

"Được." Sau khi suy nghĩ một lúc, Lộ Bạch cầm số mâm xôi đỏ còn lại lên nói: "Trong rừng còn nhiều lắm, hay là ngài mang về ăn?"

Julien nghĩ rằng chú mình chắc chắn không nhận, nhưng không có gì, cậu ta thích ăn! Đúng lúc cậu ta định nhận thì thấy Samuel đón lấy món quà từ tay Lộ Bạch rất tự nhiên: "Ừ, chúng tôi đi trước, cậu chú ý đến an toàn."

Vương tử bị nhìn một cái, vội vã chạy theo, quay lại nói: "Lộ Bạch, gặp lại sau! Tôi sẽ quay lại."

"Được, tạm biệt." Lộ Bạch gật đầu, ra hiệu cho họ đi nhanh, đừng lãng phí thêm thời gian nữa.

Sau khi nhìn hai vị khách đi rồi, Lộ Bạch từ từ dọn dẹp đống bừa bộn. Cảm giác dọn dẹp sau khi tiếp khách thật sự khá là vui sướng, Lộ Bạch đang trong tâm trạng tốt. Hóa ra con người vẫn cần một chút tương tác bình thường với nhau.

Sau khi lên máy bay, Julien vô cùng lo lắng hỏi chú mình: "Người vừa liên lạc với chú, là mẹ con phải không?"

Samuel liếc nhìn cậu ta: "Không, là công việc."

Nghe vậy, vương tử thở phào thật mạnh, thế thì tốt quá. Nhưng cậu ta đã vui mừng quá sớm.

Samuel mở tin nhắn mới nhất nhận được, nói bằng giọng làm cho người nghe phải tuyệt vọng: "Mẹ con đã liên lạc với chú, nhờ chú đóng gói con đưa trở lại trường."

Julien tỏ vẻ tuyệt vọng: "..." Biết ngay mà.

"Cho dù có cho con ở lại trong rừng, sắp tới Lộ Bạch cũng không có thời gian chăm sóc con nữa." Samuel bình tĩnh nói: "Việc này liên quan đến Lộ Bạch, sắp tới chắc cậu ấy sẽ rất bận rộn."

"Là việc gì?" Julien hỏi.

Chú của cậu ta đảo mắt đáp lại, rõ ràng là chuyện không thể thảo luận với cháu trai. Việc Julien biến thành người trong rừng hiện tại chỉ có những người ở Trạm cứu hộ mới biết, nên cuộc gọi vừa rồi không liên quan gì đến cậu ta.

Nhưng Vương hậu Flora đã thấy trên kênh livestream là Julien đã vượt qua giai đoạn hình thú một cách an toàn, đây là điều bất ngờ lớn nhất. Tiếp theo là một cú sốc lớn, thằng bé Julien bướng bỉnh này lại đòi trở thành trợ lý của Lộ Bạch trong rừng, muốn chết sao?

"Chị không đồng ý để thằng bé ở lại trong rừng." Samuel nhận được vài tin nhắn, tất cả đều truyền tải thông điệp này. Ngoài ra còn phàn nàn rằng Julien không liên lạc với gia đình ngay sau khi tỉnh dậy, khiến mọi người rất lo lắng.

Qua livestream, Flora phát hiện thì ra không phải là Julien không thích cười hay không thích nói nhiều, trước mặt Lộ Bạch, cậu ta rất dễ thương ngoan ngoãn, thậm chí còn sợ không thể lấy lòng Lộ Bạch... Là một người mẹ, Flora cảm thấy vô cùng buồn bực. Điều đáng ngạc nhiên là Julien không những không liên lạc với bà ngay khi tỉnh dậy mà còn rảnh rỗi vào rừng gặp Lộ Bạch. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng Samuel lại phớt lờ họ như thường lệ, không hề thảo luận với họ, Flora rất bất lực, cảm thấy Samuel đã đi quá xa.

"Bệ hạ, từ khi Lộ Bạch đến đây, anh có thấy hành vi của Samuel rất bất thường không?" Ngài Thân vương vốn luôn nghiêm túc bắt đầu có một số động thái đáng lo ngại.

Beavis bình thường không liên lạc nhiều với em trai mình, nhưng cũng không bị mù. Là người đứng đầu một hành tinh, ông phải cân nhắc nhiều điều, Khu bảo tồn chỉ là một trong số đó. Khi có xung đột lợi ích giữa vợ và em trai, Beavis thường đứng ra hòa giải, ông cười nói: "Samuel quả thật là tin tưởng Lộ Bạch, nhưng Lộ Bạch cũng đủ năng lực để tin tưởng, đúng không?"

Bệ hạ lập tức chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề, suy cho cùng, hàng loạt hành vi bất thường của Samuel đều do cùng một lý do gây ra, đó là Samuel rất tin tưởng Lộ Bạch. Từ một đứa con bình thường của vương thất trở thành một Thượng tướng sáu sao, trong suốt hành trình của mình, Samuel chưa bao giờ tỏ ra phụ thuộc vào bất kỳ ai. Tất nhiên, cũng có thể là thời thế đã thay đổi, bây giờ là thời đại hòa bình.

"Anh muốn để mặc cho Julien ở lại trong rừng à?" Flora hỏi.

Beavis cười khổ. Đương nhiên là không thể, quyết định ở lại trong rừng của Julien quả thực rất tùy tiện, nhưng ông lại không thể can thiệp vào quyết định của Samuel. Quốc vương và Vương hậu khác nhau, Vương hậu đưa ra ý kiến với Samuel, đó là sự quan tâm của người mẹ dành cho con mình, nếu Quốc vương đưa ra ý kiến với Samuel sẽ gây ra tác động lớn. Vì vậy, Beavis không bao giờ chỉ trỏ hành động của em trai mình, nhưng ông cũng không hoàn toàn bỏ qua vấn đề lần này.

"Lát nữa Samuel sẽ quay lại gặp anh." Beavis đang nghĩ đến chuyện quan trọng khác, ông nói với vợ: "Đừng quá lo lắng về Julien, cứ tiếp tục như thế thì nó sẽ ghét em đấy."

Flora giật mình, hoang mang bối rối trước lời nói của chồng, bởi vì bà đột nhiên nhớ ra rằng Julien có vẻ chưa bao giờ thích mình.

"..." Nhưng bà có làm gì sai không? Phải biết rằng Julien đã suýt chết yểu, nó trưởng thành là nhờ bà chăm sóc chu đáo, bà có làm gì sai không?

Trạm cứu hộ, Samuel yêu cầu Dave đưa Julien đến chỗ bộ phận y tế để cấy chip con, sau đó đưa cậu ta về bên Lộ Bạch. "Ta ra ngoài một lúc, buổi tối sẽ quay lại."

Dave: "Tôi biết rồi!" Tự hỏi, từ khi nào thì Thân vương Samuel lại có thói quen báo cáo hành tung của mình cho anh ta? Nói cách khác, đây không phải là nói cho anh ta nghe. Nhạy bén như anh ta tất nhiên là có nhận thức rõ ràng về bản thân.

Quả nhiên, khi Dave đích thân hộ tống vương tử về rừng, Lộ Bạch đã hỏi: "Thân vương Samuel lại đi công tác à?"

Dave liền nói: "Không phải công tác, chỉ ra ngoài một lúc, sẽ quay lại vào buổi tối."

Dave rất háo hức được ghé thăm nơi cắm trại của Lộ Bạch, nhưng lại nhanh chóng bị hình thú Trường Thọ của Thái tử dọa sợ, vội vàng bỏ chạy. Quả thực không phải ai cũng giống như Thân vương Samuel, có thể ngồi xuống cùng thú hoang mà không hề biến sắc.

Julien quay lại để cấy con chip giám sát, cũng thuận tiện lấy lại máy liên lạc của mình, khi trở về khu rừng mới nhớ ra mình vẫn chưa liên lạc với gia đình. Tất nhiên nội dung nói chuyện với gia đình không thể để cho Lộ Bạch nghe được, nên cậu ta lấy cớ đi vệ sinh.

Lộ Bạch liền sắp xếp: "Báo hoa đi với Phú Quý đi." Sau đó, cậu mỉm cười giải thích với Julien: "Đây là cách con đi vệ sinh trong rừng, đừng ngại, sau này cậu sẽ quen thôi."

"Được." Julien cảm thấy có lỗi vì đã nói dối, nhưng có một số điều phải giữ bí mật với Lộ Bạch trong lúc này.

Đi cùng báo hoa đến một nơi xa hơn, cục lông xù tìm được nơi tốt nhất để Phú Quý đại tiện, sau đó trèo lên cây giám sát Phú Quý đi vệ sinh. Tuy nhiên, Phú Quý không muốn đi vệ sinh, Phú Quý ngồi xổm trong bụi cỏ liên lạc với mẹ mình.

"Julien? Bây giờ con đang ở đâu?" Cuối cùng cũng liên lạc được với con trai, Flora thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Mẹ không cho phép con ở lại trong rừng, ở đó quá nguy hiểm, con quay lại ngay." Nghĩ đến lời chồng, bà nói thêm: "Nếu muốn trải nghiệm cuộc sống trong rừng, con có thể đến khu rừng khác, có những người chuyên nghiệp hướng dẫn."

Julien vốn muốn xin lỗi Flora, nghe xong lời của bà thì liền nhíu mày, phản bác lại: "Lộ Bạch rất chuyên nghiệp."

Đúng vậy, Flora đồng ý rằng Lộ Bạch rất chuyên nghiệp, không mắc lỗi nào trong hơn một năm. Nhưng bất kể là Chasel, Julien, hay Samuel, cũng như những tinh anh của Đế quốc từng được Lộ Bạch chăm sóc đều như bị ma nhập, đều tự hào về Lộ Bạch, đây có thực sự là hiện tượng tốt không?

Đó chỉ là một người ngoài hành tinh thôi!

Đế quốc không cho phép bất cứ người ngoài hành tinh nào giành được lòng tin của giới tinh hoa Đế quốc, đây là sự thật. Dù có làm tổn thương tình cảm của con trẻ thì cũng phải có biện pháp, chẳng hạn như giam giữ Lộ Bạch hoặc để Lộ Bạch và người thân gia nhập Sao Thần Vương. Về mặt người thân, Flora là muốn đề phòng Lộ Bạch, còn Samuel thì lo Lộ Bạch sẽ cảm thấy cô đơn, hai người không cùng chung một tư duy.

"Nhưng cậu ta không có nhiệm vụ chăm sóc con, Julien, đừng tự ý như vậy." Flora nói, bệ hạ đã quyết định chuyện này rồi, sớm muộn gì Julien cũng sẽ trở về, cho nên bà không muốn nói thêm gì nữa: "Tất cả những gì mẹ làm chỉ vì mong con được bình an mạnh khỏe, nếu vì vậy mà con ghét mẹ hoặc thậm chí xa lánh mẹ, mẹ cũng sẽ không hối hận."

Cuộc gọi kết thúc tại đây.

Julien hít một hơi thật sâu, không khí trong rừng khiến cậu ta cảm thấy khá hơn một chút, nhưng ngực vẫn còn ngột ngạt. Không biết ai có thể hiểu được cảm giác này, mọi thứ xung quanh đều là gánh nặng đối với cậu ta, tiêu hao dần hạnh phúc và kỳ vọng của cậu ta khi là một con người, thật sự rất đáng buồn.

Khi Lộ Bạch tìm thấy Julien, cậu ta đang ngồi ôm đầu gối dưới gốc cây, xung quanh không có mùi hôi thối gì.

"Sao vậy? Táo bón à?" Lộ Bạch bước tới bên cạnh ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta.

"..." Khi một người đang hờn dỗi, vẻ mặt của họ sẽ vô cùng kiêu ngạo, nhưng nếu có người nhẹ nhàng hỏi thăm thì bờ kè chống lũ trong lòng họ sẽ sụp đổ ngay lập tức. Bờ kè trong lòng vương tử đã sụp đổ, cậu ta dựa đầu vào vai Lộ Bạch: "Lộ Bạch, tôi muốn được tự do như anh."

Lộ Bạch sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Cậu nghĩ tôi có tự do sao?"

Julien gật đầu.

"Không có tự do." Lộ Bạch liền tính toán cho cậu ta: "Về công việc, tôi ký hợp đồng 10 năm, chất lượng công việc hoàn toàn do sếp quyết định, ra ngoài và nội dung công việc đều có nhiều hạn chế; về hôn nhân, tôi vẫn chưa kết hôn, tôi cần kiếm tiền để mua nhà cưới vợ, trong tương lai sẽ phải chịu nhiều hạn chế, chẳng hạn như thế chấp mua nhà mua xe hay mẹ vợ... tôi tự do sao?"

Người lớn làm sao có thể có tự do? Trẻ con thời nay ngây thơ quá. Học tiểu học thì thầy cô lừa nói lên trung học sẽ tốt thôi, lên trung học lại bị thầy cô lừa nói vào đại học sẽ dễ dàng hơn thôi, sau khi tốt nghiệp thì bị cha mẹ lừa nói sau khi kết hôn mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng thực ra, mỗi giai đoạn đều khó khăn như nhau.

Vương tử nói với giọng khao khát: "Như vậy không phải là tuyệt vời sao?" Cậu ta có thể sống một cuộc sống bình thường như vậy.

Lộ Bạch suy nghĩ một lát rồi kết luận: "Nhà cậu chắc hẳn rất giàu." Nếu không, làm sao có thể nuôi ra một cậu ấm thế này.

Vương tử: "..."

Hai người có khoảng cách giàu nghèo quá lớn ở bên nhau một lúc, Lộ Bạch xoa đầu cậu nhóc lớn xác: "Đừng nghĩ quá nhiều. Cuộc sống không phải là vấn đề lớn, sống ở hiện tại còn tốt hơn bất cứ điều gì khác." Ví dụ như bây giờ: "Mùa rụng lông đã đến, hôm nay chúng ta sẽ chải lông cho cục lông xù, tôi phụ trách Trường Thọ và Trứng Đen, còn cậu là báo hoa."

Julien vừa rồi còn không vui, sau khi nói chuyện với Lộ Bạch vài câu, cậu ta thấy mình vui vẻ hẳn lên: "Được." Lộ Bạch thực sự là một người kỳ diệu.

"Anh không tính toán gì cho tương lai sao?" Vương tử ỷ vào thân hình cao lớn của mình, vòng tay qua vai Lộ Bạch, cậu ta thích kiểu tiếp xúc thân mật này.

Lộ Bạch lắc đầu nói: "Ở quê tôi có câu người tính không bằng trời tính, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, vậy tại sao phải suy nghĩ nhiều thế? Cứ làm khi đến lúc thôi."

Hầu hết những người bình thường đều như vậy, chỉ một số ít là phi thường.

Lộ Bạch tìm được dụng cụ chải lông, gọi Phú Quý đến cùng làm. Khi thời tiết nóng bức, lông tơ mùa đông của các cục lông xù phải rụng xuống, nếu không có tác động từ bên ngoài, chúng sẽ cọ mình vào cây. Thật lạ, Trường Thọ và báo đen không có lông tơ, chỉ báo hoa mới có. Sau đó nghĩ lại, có lẽ liên quan đến việc báo hoa là động vật thuần hoang dã.

"Trường Thọ và Trứng Đen cũng có thể biến thành người, có lẽ cậu quen bọn họ ấy chứ." Lộ Bạch lẩm bẩm một mình.

Phú Quý nghe vậy tay run lên, đừng hỏi, cậu ta không muốn nói dối.

-

Sau khi rời khỏi Trạm cứu hộ, Samuel liên tục nhận được tin nhắn từ bên ngoài, Oliver và Louis đều hỏi anh, chuyện gì đã xảy ra với Julien? Tại sao lại đưa cậu ta đi gặp Lộ Bạch? Ngoài mất cân bằng về mặt tâm lý, họ còn lo lắng hơn, liệu có chuyện gì xảy ra không?

Hiện tại ngài Thân vương đang bận rộn, không có thời gian để chú ý đến tin nhắn, anh đang ở trong phòng làm việc của Beavis thảo luận công việc. Là việc liên quan đến Lộ Bạch.

Từ thái độ né tránh của Samuel, Oliver có một suy đoán không hay, có thể bí mật của hình thú cuối cùng đã bị Lộ Bạch vô tình biết được? Tuy anh ta rất muốn Lộ Bạch ở lại, nhưng cũng không vui được, vì anh ta biết rõ Lộ Bạch rất yêu quê hương mình.

"Hy vọng không phải vì lý do này..." Quân đoàn trưởng dịu dàng luôn hy vọng Lộ Bạch ở lại gấp sách lại, lẩm bẩm một mình. Anh ta biết rằng mình không có tâm trí để làm bất cứ điều gì trước khi có được câu trả lời chính xác.

Thực ra, Samuel không hề né tránh câu hỏi, chỉ là lúc này anh đang rất bận. Beavis kể với anh rằng đồng minh của họ, Quốc vương Godwin của Sao Thiên Minh gần đây đã mắc một căn bệnh lạ, thường không thể kiểm soát bản thân, có những hành động... tổn thương những người xung quanh. Gặm cắn, cấu xé, không có chút lý trí nào. Beavis nghĩ rằng việc người bạn cũ Godwin của mình mất kiểm soát trong thời gian ngắn rất giống hiện tượng hóa thú. Nhưng điều này là không thể, người Sao Thiên Minh không có huyết thống người thú, nếu không Godwin đã không công khai cầu cứu ông. Với tư cách là đồng minh, Beavis không muốn Godwin trao lại quyền lực cho thế hệ tiếp theo quá nhanh, điều này sẽ không mang lại lợi ích gì cho ông.

"Hay là em dẫn Lộ Bạch và một đội y tế đi xem thử." Beavis đau đầu nói: "Godwin có quá nhiều con trai, đứa nào cũng muốn thừa kế ngai vàng của ông ấy, bây giờ ông ấy không tin tưởng bất kỳ ai nữa."

Thậm chí có khả năng căn bệnh kỳ lạ mà ông ta mắc phải cũng là do vương tử nào đó gây ra. Nếu không tuyệt vọng, Godwin vô cùng sĩ diện sẽ không bao giờ nhờ Beavis giúp đỡ.

Beavis vẫn đang suy nghĩ khi nhận được yêu cầu giúp đỡ, tình cờ trong rừng lại xảy ra chuyện thế này, vì vậy ông nghĩ đến việc để Lộ Bạch tạm thời rời khỏi khu rừng, sử dụng khả năng đặc biệt của mình để kiểm tra tình hình của Godwin, nhất cử lưỡng tiện. Vương hậu suy nghĩ theo cảm tính, bà có tâm lý ghen tị với Lộ Bạch, nhưng Beavis phải có tư duy của Quốc vương, ông không thể có bất kỳ định kiến ​​cá nhân nào đối với Lộ Bạch, vì như vậy thì quá nhỏ nhen, ông luôn cân nhắc đến tình hình chung.

"Godwin không thể chết. Nếu có thể, càng phải cứu ông ấy."

Godwin là người có tài năng và tầm nhìn lớn trong chính trị, nhưng đời sống riêng tư của ông ta thì quá hỗn loạn, con ngoài giá thú và tình nhân nhiều không đếm xuể, đây là hậu quả của việc quá buông thả bản thân.

Samuel hiểu rất rõ tình hình hiện tại, anh gật đầu: "Em muốn đưa Oliver đi cùng." Họ đưa Lộ Bạch đến Sao Thiên Minh vẫn còn nguy hiểm.

Beavis sửng sốt, nói: "Nếu cậu ấy đồng ý." Oliver sau khi xuất ngũ không muốn quay lại Quân đội nữa, mà Đế quốc cũng không ép buộc anh.

Samuel liếc nhìn bệ hạ như muốn nói gì đó.

"Ờ, cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý." Sau đó Beavis mới nhận ra, rồi nói đầy ẩn ý: "Nếu anh đến Sao Thiên Minh, em và Oliver chưa chắc đã thèm đi cùng."

"Vậy thì em sẽ sắp xếp." Samuel chỉ lờ đi vấn đề quá hiển nhiên đó, không nể mặt anh trai chút nào mà ngầm thừa nhận.

Còn chuyện Lộ Bạch phát hiện ra bí mật, trong thời điểm mấu chốt này, Samuel quyết định coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sẽ giải quyết sau khi mọi chuyện ổn thỏa. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro