100

Chương 100

Hành động thân mật kéo dài quá lâu, khiến đôi môi ít khi được chạm vào của Lộ Bạch hơi tê, về mặt thị giác cũng thấy đỏ ửng lên, nhưng thực ra Samuel cũng không quá đáng. Không nỡ cũng không dám.

Đôi mắt của thủ phạm tối lại, anh nheo mắt, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau qua viền môi của đối phương: "Xin lỗi." Lần sau anh sẽ chú ý hơn.

Là người bị thúc giục bắt đầu một mối quan hệ, Lộ Bạch thì thầm: "Không có gì." Sau đó, cậu lui về chỗ ngồi của mình, dựa vào ghế, nhìn ra cửa sổ với đôi mắt thẫn thờ. Cậu không cảm thấy không phản cảm với nụ hôn của Samuel.

"Em mệt rồi, ngủ một giấc đi." Samuel nói, vuốt tóc Lộ Bạch bằng đầu ngón tay, rồi nghiêm túc cất cánh.

So với Lộ Bạch đang ngượng ngùng không biết phải làm sao thì Samuel, dù cũng mới lần đầu biết yêu, lại tỏ ra bình tĩnh đến mức khiến người ta phải tự hỏi liệu anh có phải là người dày dạn kinh nghiệm tình trường hay không. Lộ Bạch không biết là tính cách Samuel như vậy, cho dù trước đó có bị cậu hấp dẫn, nhưng nếu Lộ Bạch không biểu lộ "thích" thì anh cũng sẽ giấu đến hết đời, đồng thời vẫn tiếp tục đối xử tốt với Lộ Bạch.

Lộ Bạch mặt nóng bừng, nghĩ đến hiểu lầm của mình và nụ hôn vừa rồi, cậu thật muốn ngất đi... Cậu quyết định giữ kín chuyện này, không bao giờ kể với ai. Nghĩ ngợi đủ điều, Lộ Bạch ngủ thiếp đi trên ghế phó lái.

Máy bay vào đúng lộ trình, bật chế độ lái tự động, Samuel quay đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lộ Bạch, dường như vẫn có thể thấy vẻ e thẹn trên đôi lông mày hơi cau của người kia. Vì vậy, thật khó để tưởng tượng ra một người nhút nhát như cậu phải mất bao lâu để có đủ can đảm thể hiện tình yêu của mình.

"..." Samuel tự đưa mình vào tình cảnh đó, vậy thì đòi hỏi phải thực sự thích mới dám làm, suy cho cùng, anh là một người rất nghiêm túc, sẽ không làm bất cứ điều gì khi chưa suy nghĩ thấu đáo. Nghĩ rằng Lộ Bạch thích mình như vậy, Samuel khẽ cong môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ trạm trung chuyển bay về không xa, máy bay dừng ở sân đậu máy bay của Khu bảo tồn, Lộ Bạch vừa mới thức giấc.

"Đến nơi chưa?" Cậu nhìn quanh, nhưng quyết không nhìn Samuel, tự tháo dây an toàn rồi vội vã rời khỏi chỗ ngồi: "Em đi lấy vali."

"Tôi giúp em lấy." Phía của Samuel đi ra sẽ gần hơn, anh lấy được trước cậu.

"Cảm ơn..." Thế là Lộ Bạch hai tay trống không, cảm thấy rất không ổn!

Sau đó, những người đồng nghiệp họ gặp trên đường vẫn chào hỏi hết sức tự nhiên, như thể coi hình ảnh này là điều hiển nhiên. Vẻ tự nhiên của họ cũng khiến Lộ Bạch thoải mái hơn rất nhiều.

Samuel đưa Lộ Bạch về căn hộ của cậu. Lộ Bạch đã không ở trong căn hộ này một thời gian dài, vừa mở ra thì một mùi hương đã quên từ lâu ập vào mặt. Không lâu trước đây, mũi Lộ Bạch trở nên nhạy cảm hơn xưa nhiều, cậu phải lấy tay che mũi ho khan: "Khụ khụ."

"Em đã lâu không trở về." Thấy vậy, Samuel cũng không kéo vali vào nhà: "Nơi này không thích hợp để ở, đi theo tôi." Anh nắm tay Lộ Bạch dẫn ra ngoài.

Lộ Bạch lại bước vào thang máy, sau khi bình tĩnh lại, vẻ mặt cậu bỗng cứng đờ, bởi vì cậu đã nghĩ đến việc Samuel sẽ đưa mình đi đâu... nhưng có phải là quá nhanh không? Đúng lúc đang định nói không cần phải phiền thì giọng Samuel vang lên: "Nếu chỉ ở ngắn ngày thì khách sạn sẽ phù hợp hơn."

"Khụ khụ..." Lộ Bạch tự ảo tưởng lập tức bị sặc, hóa ra người ta không đòi ở cùng mình. Nhưng cậu chỉ nhìn Samuel một cái... đưa bạn trai mình đến ở khách sạn, hành vi này có thể nói là quá nghiêm túc.

"Nghỉ ngơi một lát? Tối nay đi ăn với em, hay là em đói rồi?" Vào phòng, Samuel hỏi Lộ Bạch.

"Hiện giờ chưa đói." Lộ Bạch vội vàng lắc đầu.

"Được rồi, tôi còn có chút việc phải xử lý." Samuel xem giờ, sau đó quay lại nhìn Lộ Bạch, giọng điệu dịu dàng có lẽ chỉ dành cho bạn trai: "Em nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi sẽ đến thăm em."

Lộ Bạch vội đáp: "Được thôi."

Samuel gật đầu, sau đó thản nhiên bỏ đi... Thực ra là để Lộ Bạch có không gian riêng tư, anh không muốn tạo ra quá nhiều áp lực.

"..." Còn lại một mình, Lộ Bạch ngồi xuống chiếc giường êm ái, cả người đờ đẫn, rồi má nóng bừng lên, cảm thấy da cũng đang tăng nhiệt độ. Nhưng vậy cũng tốt, đối phương không phải là loại người thích bám dính, Lộ Bạch vẫn thích phong cách tương tác như vừa rồi.

Cậu nằm xuống với khuôn mặt đỏ bừng, ngủ một giấc, nhưng không ngủ được nhiều vì cứ vô thức duy trì trạng thái phấn khích. Điều này là do sự phát triển đột ngột của một mối quan hệ, nhưng cũng cũng liên quan đến việc phải làm tiếp theo. Khi nghĩ đến những vấn đề nghiêm trọng, Lộ Bạch trở nên nghiêm túc, ép buộc bản thân nghỉ ngơi, chỉ khi cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể tiến hành bước nhảy không gian.

Đến giờ ăn tối, Samuel đến phòng Lộ Bạch như đã hứa, muốn đưa cậu đi ăn. Lúc này Lộ Bạch vừa mới tỉnh dậy, vẫn cuộn tròn trong chăn nằm nướng... Samuel nhướng mày, nhưng không nói gì, thậm chí còn kéo một chiếc ghế gần đó lại ngồi xuống, tỏ ra có thể đợi.

"Ngài đợi một lát..." Lộ Bạch ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy thay quần áo. Trong gương phòng tắm, Lộ Bạch thấy má mình in dấu đỏ bừng vì ngủ. Nghĩ đến Samuel tràn đầy năng lượng, Lộ Bạch nhe răng, rõ ràng ai cũng tiêu hao năng lượng như nhau, nhưng Samuel lại cứ thoải mái như không.

"Xin lỗi, để ngài chờ lâu." Lộ Bạch nhanh chóng sửa soạn rồi đi ra, cậu mặc một bộ đồ mùa hè màu sáng, trông rất trẻ trung năng động.

Đối phương cứ gọi ngài, Samuel hơi nheo mắt lại, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại mới chỉ là bắt đầu, Lộ Bạch không quá thân mật với anh cũng là điều dễ hiểu.

"Không sao đâu." Anh ra hiệu về phía cửa, nhường Lộ Bạch đi trước.

Sau cả một buổi chiều bình tĩnh lại, Lộ Bạch đã ổn hơn nhiều, tức là... đã chấp nhận sự thật rằng mình có bạn trai, không còn quá e dè trước mặt Samuel nữa.

"Em muốn ăn gì?" Samuel đứng cạnh Lộ Bạch, dáng người vẫn thẳng tắp, không nắm tay, không ôm eo hay có bất kỳ cử chỉ nào của người yêu.

"Em sao cũng được." Lộ Bạch sờ tai.

Hành động của cậu khiến ánh mắt Samuel hướng sang, vành tai cậu dần chuyển sang màu đỏ dưới ánh nhìn của Samuel.

Ngài Thân vương nhìn cậu bằng ánh mắt rực lửa, khi ra khỏi thang máy, anh theo bản năng vòng tay qua vai Lộ Bạch dắt cậu ra ngoài.

"Thân vương Samuel, Lộ Bạch." Một đồng nghiệp tình cờ gặp mặt lên tiếng chào họ.

"Xin chào." Lộ Bạch vội đáp.

Hai bên đi ngang qua nhau, giây tiếp theo, người đồng nghiệp bước vào thang máy còn gãi đầu, ủa? Hình như vừa thấy Thân vương Samuel đang ôm vai Lộ Bạch! Nhưng nghĩ lại thì điều này không phải là bình thường sao? Nếu đi cùng Lộ Bạch thì có lẽ anh ta cũng vậy thôi, dù sao Lộ Bạch cũng thấp hơn mà.

Lộ Bạch nằm không cũng trúng đạn, không ngờ hình tượng của mình lại thấp bé đến thế! Lòng cậu chỉ nghĩ đến cục lông xù, đã bắt đầu hỏi về Khu bảo tồn.

"Thân vương Samuel, Trứng Đen và báo hoa ở trong rừng có ổn không?"

Bây giờ đã là tháng 8, báo đen đã ra khỏi rừng, trong đội ban đầu chỉ còn sót lại một mình báo hoa. Samuel suy nghĩ rồi quyết định nói sự thật: "Ngoại trừ báo hoa, tất cả bọn họ đều rời khỏi khu rừng."

Lộ Bạch đương nhiên biết "bọn họ" là đang ám chỉ ai. Nghĩ đến đây, cậu nhìn Samuel với vẻ mặt kỳ lạ: "Ừm... ba tháng ngài biến mất lúc trước, cũng là trở thành động vật sao?"

Còn Trưởng trạm Dave, tất cả họ đều bặt tăm trong khoảng ba tháng.

Sau khi bị bạn trai nhỏ vạch trần, Samuel chỉ có thể giả vờ vô cảm, ngầm thừa nhận, anh phát hiện mình không có khả năng nói dối Lộ Bạch.

Lộ Bạch mím môi cười, nghĩ đi, sẽ trở thành cục lông xù, vậy thì rất tốt.

"Em hiểu rồi." Lộ Bạch im lặng một lúc. Trong lúc chờ đồ ăn được mang ra, cậu thực sự tò mò, háo hức nhìn về phía đối diện: "Vậy ngài là gì?"

Samuel đang cầm nước chuẩn bị uống, nghe vậy thì các ngón tay anh nắm chặt, hơi cứng.

Lộ Bạch phấn khởi đoán: "Chắc là mãnh thú phải không?" Tuy không biết quy tắc biến hình của người Sao Thần Vương là gì, nhưng hình thú của mỗi người chắc chắn sẽ có mạnh có yếu. Thân vương Samuel rất mạnh, hình thú của anh ít nhất cũng phải đạt tới trình độ mãnh thú.

Samuel không phủ nhận, dưới ánh mắt tò mò của Lộ Bạch, anh lẩm bẩm đáp lại rồi tiếp tục uống nước.

"Nó là gì? Hổ hay sư tử?" Lộ Bạch nghĩ ngợi rồi tự đoán như đang chơi trò giải mật mã: "Không, ngài đã xuất hiện cùng lúc với Trường Thọ, ngài nhất định không phải là Trường Thọ." Cậu không để ý rằng cấp trên suýt nữa bị sặc vì bị mình đoán trúng, giờ đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lẫm.

"Nghĩ lại thì, lúc ngài đi vắng, em gặp một con hổ trắng trên núi tuyết, em đã gửi cho ngài đấy." Lộ Bạch nói một hồi, đột nhiên mắt cậu trợn to: "Ngài có phải là con hổ trắng đó không?"

Samuel: "..." Trong chốc lát, anh cảm thấy ngay cả chiến đấu trên chiến trường cũng không căng thẳng như vậy, anh hạ giọng hỏi ngược lại: "Em hy vọng tôi là gì?"

Lộ Bạch sử dụng kỹ năng mới rất thuần thục, lần này cậu cũng quan sát đối phương như thường lệ, nhưng vẫn không thấy gì cả. Có vẻ như kỹ năng mới không phải lúc nào cũng hiệu quả. Nếu đối tượng đang cảnh giác, nó sẽ không có tác dụng.

"Quên đi. Nếu ngài không muốn tiết lộ thì em không hỏi thêm nữa." Lộ Bạch nghĩ đi nghĩ lại, đối phương hẳn đang cảnh giác vì không muốn bị phát hiện, cậu mà thăm dò thêm nữa thì rất vô lễ: "Bữa tối đến rồi, chúng ta ăn thôi."

Mặc dù Lộ Bạch chủ động kết thúc chủ đề là chuyện tốt, nhưng Samuel lại không vui, cả bữa tối đều có vẻ nặng nề.

Là thủ phạm phá hỏng bầu không khí, Lộ Bạch ăn một hồi rồi đặt dao nĩa xuống, xin lỗi vì mình nói lời không phải: "Xin lỗi, em không nên hỏi."

Ngay khi Lộ Bạch xin lỗi, lòng Samuel thắt lại, anh cũng đặt dao nĩa xuống, giải thích: "Không phải không nên hỏi." Anh chỉ thấy ngượng thôi.

"Ừm." Lộ Bạch vẫn còn hơi áy náy, thầm quyết định lần sau không hỏi nữa.

"Tôi chỉ sợ em sẽ buồn thôi." Samuel nói: "Tôi chỉ còn một lần biến hình cuối cùng."

Thì ra là vậy? Thực sự không có điều gì là không nên hỏi sao? Nhưng Lộ Bạch nghĩ lại, rồi vẫn lấy hết can đảm giải thích suy nghĩ của mình: "...Nói cách khác, em sẽ không thể tiếp xúc với hình thú của ngài lần cuối, cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa?"

Samuel sửng sốt, giọng điệu như thể từ bỏ giãy giụa: "Không phải, em đã tiếp xúc với nó rồi."

Chớp chớp mắt, Lộ Bạch cũng không nói gì, chỉ nhìn người kia.

Sĩ quan chinh chiến lâu năm dù đã nhìn thấu thủ đoạn của Lộ Bạch nhưng vẫn không thể cưỡng lại được mà sa vào bẫy của cậu, gật đầu.

Tuy rằng không nói gì, nhưng Lộ Bạch dường như đã hiểu, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc: "Bông Xù?"

Samuel: "..." Vành tai lập tức chuyển sang màu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro