2
3.
Trang Nam tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ. Tối qua là tiệc mừng công, tất cả mọi người đều vận hết công lực để chuốc rượu anh, đến tàn tiệc thì anh gần như không còn mấy ý thức.
Cũng may là sự cảnh giác còn sót lại giúp anh giữ mình, không làm bậy với thư kí trong xe... Tình yêu công sở là cần phải ngăn cấm, hôm nay phải cho người này nghỉ việc thôi.
Anh không mở mắt ra, tay chân duỗi dài thoải mái trên giường. Phòng rất ấm, giường rất mềm làm người nằm chỉ muốn vùi mình vào trong. Chăn dày nhẹ như bông trên người, làm anh thoải mái muốn làm biếng. Trong không khí có một mùi hương hòa quyện của sữa tắm và dầu gội đầu thoang thoảng như có như không.
Khoan đã.
Như có một tia sét giáng thẳng xuống đầu, Trang Nam mở mắt ra.
Đập vào mắt anh là một căn phòng xa lạ. Trong phòng có vài cái kệ sách to đùng, làm cho không gian phòng vốn rộng rãi giờ trở nên thiếu không gian. Rèm thật dày che kín cửa sổ không một khe hở. Đồ dùng trong phòng nhìn như vừa đủ, chủ nhân căn phòng dường như mắc phải chứng OCD nặng, đồ đạc bị nhồi đầy vào rồi sắp xếp gọn gàng vừa đúng ở ranh giới của sự "chật chội". May mắn là màu sắc căn phòng rất ấm áp cũng rất sáng sủa, không mang lại cảm giác bị đè nén.
Một phần kí ức còn sót lại hiện lên. Đêm qua cô thư kí đưa anh về đến hầm gửi xe bên dưới thì sáp lại đòi hôn, còn muốn vượt quá giới hạn. Anh đẩy cô ta ra kịp thời, mắng cho một trận rồi vội vàng chạy lên nhà. Chút sức lực cuối cùng đã bị dùng hết, mãi đến khi đứng trước cửa nhà, anh mới phát hiện ra mình bỏ chìa khóa nhà ở dưới xe.
Trang Nam ốn chỉ định ngồi ngoài cửa một lúc cho lại sức rồi trở xuống lấy chìa khóa, ai ngờ đâu lại ngủ quên đi mất. Chìa khóa tất nhiên không thể tự động bay lên để mở cửa cho anh, nên nơi này chắc chắn không phải là nhà anh.
Cửa phòng bị đẩy ra, thứ xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt anh là một bàn tay trắng trẻo thon dài.
Sau đó là thanh niên trong bộ đồ ngủ bằng vải cotton thò đầu vào. Gương mặt thanh tú, hàng chân mày hơi cau lại, đôi mắt màu hổ phách ôn hòa đang toát lên vẻ căng thẳng. Khi thấy Trang Nam đã ngồi dậy, cậu vô thức rụt người lại, cụp mắt xuống rồi lí nhí nói:"Anh, anh Trang, anh, anh tỉnh rồi... Bữa sáng, đã xong rồi, ở ngoài phòng ăn...phòng tắm ở bên tay trái."
Cậu dường như không quen nói chuyện với người khác, lúng túng cứ như mình không phải là chủ nhà, so ra thì Trang Nam làm khách còn tự nhiên hơn cậu. Âm thanh của cậu càng lúc càng thấp: "Hay là, anh muốn về nhà trước?"
Trang Nam yên lặng ngồi đó, kiên nhẫn nghe cậu lắp bắp nói hết câu, lòng thầm hiểu nên chỉ mỉm cười: "Cảm ơn, nếu không ngại thì tôi ăn trước xong mới đi được không?"
.
4.
Sống một mình, không thích ra ngoài, sợ giao tiếp.
Nhưng dịu dàng thiện lương đến bất ngờ.
Trên đây là ấn tượng của Trang Nam về cậu hàng xóm mà anh chỉ mới gặp lần thứ hai.
Tuy cậu đưa ra lựa chọn "có muốn về nhà không", nhưng đến khi Trang Nam rửa mặt vệ sinh xong xuôi đi ra, cháo trắng và thức ăn kèm bày sẵn trên bàn đã chứng minh rằng chủ nhà chuẩn bị trước bữa sáng ngay từ khi anh còn chưa tỉnh.
Trang Nam bình thường toàn lái xe thẳng đến công ty, sau đó ăn bữa sáng kiểu Tây do thư kí mua về. Đã lâu rồi anh không được thưởng thức một bữa ăn chu đáo như thế này, nét mặt thể hiện sự thỏa mãn khó chê giấu. Tuy anh đã đói đến mức đau cả dạ dày, nhưng vì chủ nhà không có mặt, anh chỉ nhìn quanh rồi không ăn trước. Anh lần theo tiếng động đến nhà bếp, nhìn thấy thanh niên đang đứng quay lưng về phía mình, tay cầm chảo chiên trứng.
Nghe thấy tiếng bước chân, động tác trôi chảy của Lâm Ôn liền khựng lại. Cậu không quay đầu, cổ vô thức rụt lại, cứ như muốn che giấu hết mỗi tấc da thịt lộ ra ngoài. Bị thu hút vì động tác của cậu, Trang Nam lại càng chú ý đến phần da bên ngoài, trắng xanh gần như người bệnh nặng đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.
"...Anh Trang, anh đi, ra phòng ăn trước, chờ một chút."
Lâm Ôn nhắm chặt mắt. Cậu sợ trạng thái phải ở chung phòng với người khác, mãi sau mới ép cơn hoảng loạn xuống được, run giọng nói: "Tôi, tôi đã ăn rồi, chiên trứng cho anh."
Dây thần kinh của cậu dường như đã căng lên đến mức có thể đứt ngay lập tức.
Trang Nam tưởng như mình đang nhìn thấy một chú sóc nhỏ chuẩn bị rơi khỏi cành cây rất mảnh bất cứ lúc nào. Anh không đành lòng, vội vàng đồng ý rồi quay lại phòng ăn ngồi, không hiểu sao lại thấy rất mới lạ. Từ thời đi học đến khi đi làm, anh chỉ cần dựa vào ngoại hình xuất sắc là đủ để trở thành đối tượng trong mơ của cả nam lẫn nữ, trước nay chưa từng thấy ai như cậu hàng xóm này... Cứ như anh là mãnh thú không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro