3

5.

Tay nghề nấu ăn của cậu hàng xóm hơn xa mong đợi của Trang Nam. Đến khi anh được ăn thì cháo đã nguội vừa miệng, đậu hũ và cải muối cũng ngon, trứng chiên vàng ươm nằm trong chiếc đĩa trắng trông như một mặt trởi nhỏ vừa lên.

Lâm Ôn làm xong bữa sáng thì tìm một cái cớ để trốn vào phòng mình. Trang Nam dở khóc dở cười, không biết có nên mở miệng dạy dỗ cậu hàng xóm này cần phải đề phòng người lạ hay không. Nhưng bữa sáng này lại thoải mái dễ chịu hơn từ trước đến giờ. Trang Nam với cái bụng đói cồn cào và động tác tao nhã quét sạch thức ăn mà Lâm Ôn chuẩn bị cho mình.

Lâm Ôn trốn trong phòng lén lút đánh giá người lạ, chờ khi anh ăn xong thì mới dám ra. Cậu đưa áo khoác đã xếp gọn gàng và mấy món đồ lặt vặt khác ra: "Của, của anh đây."

Căn phòng rất ấm áp, thoang thoảng mùi thơm nhẹ cùng với mùi thức ăn còn sót lại. Trang Nam rất muốn được ở lại thêm, nhưng nghĩ lại thì chắc hẳn cậu hàng xóm sẽ không chịu được, anh chỉ đành mặc áo khoác vào, nhận đồ của mình. Sau đó, anh vứt bỏ sự quyết đoán lạnh lùng trên bàn đàm phán, nói bằng thái độ ôn hòa lịch sự: "Lâm Ôn."

Đã lâu không có ai gọi tên mình, cậu thanh niên lúng túng không đáp.

Trang Nam vội vàng an ủi cậu: "Tối qua đã làm phiền cậu, rất cảm ơn cậu đã giúp tôi. À, đồ ăn cậu nấu rất ngon."

Lâm Ôn lắc đầu thật chậm, nhưng từ chối nói chuyện.

Thấy cậu im lặng, Trang Nam biết là mình không nên ở lại nữa. Anh rất muốn được xoa đầu cậu thanh niên để bày tỏ thiện ý và lòng biết ơn của mình, nhưng sau cùng vẫn phải kiềm chế, chỉ nói câu cảm ơn đơn giản rồi rời khỏi căn nhà ấm cúng.

Cánh cửa đằng sau đóng lại, gió rét mùa đông ngoài hành lang lập tức ùa đến.

Cách một cánh cửa, Trang Nam nghĩ, cậu hàng xóm nhát gan của mình chắc đã thở phào nhẹ nhõm.

.

6.

Sự xuất hiện của Trang Nam chỉ là khúc nhạc đệm.

Sau khi tiễn người lạ đi, Lâm Ôn tiếp tục co mình trong cái vỏ ốc của cậu, sống những ngày trốn tránh thế giới bên ngoài. Cậu có rất nhiều công việc, nhưng viết tiểu thuyết trên mạng, vẽ truyện tranh, chơi game cũng khác, ngoài ra cậu còn viết được vài phần mềm nhỏ, thu nhập rất khá. Chỉ cần cậu không mắc phải bệnh nặng hay tai nạn gì, cả đời này sẽ trôi qua trong yên bình như vậy.

Cậu rất sợ anh hàng xóm sẽ tìm đến để tỏ lòng biết ơn, nhưng căng thẳng mất mấy ngày cũng chưa thấy Trang Nam xuất hiện.

Cậu vừa thả lỏng vừa thấy hơi bất mãn, sao cái người này lại như thế chứ. Rồi sau khi bất mãn, cậu lại thấy được an ủi, xem ra hàng xóm mới rất biết điều, thấy cậu không thích giao tiếp với người khác thì cũng không đến làm phiền. Suy nghĩ của Lâm Ôn rất linh hoạt, chẳng bao lâu sau cậu đã ném hàng xóm ra sau đầu.

Vài ngày trôi qua, nhiệt độ của thành phố A lại giảm xuống. Người đi làm và đi học sáng nào cũng phải trải qua dằn vặt đau khổ, trốn trong chăn mắng chửi.

Lâm Ôn xác định thời gian nộp bản thảo với biên tập xong thì thấy cũng đã muộn lắm rồi. Cậu bất chợt nhớ đến Trang Nam ở đối diện. Người làm nghề như anh chắc là buổi tối ra ngoài, đến đêm khuya mới về nhà? Người làm nghề này chắc là từng có một quá khứ mà ít người biết đến? Cậu còn chưa có linh cảm gì về nhân vật chính cho cuốn sách tiếp theo, hay là... thử đào sâu vào những người làm nghề như Trang Nam xem sao?

Cậu suy nghĩ lung tung một lúc rồi cầm túi rác lên đi xuống nhà. Khi cậu trở về, tiếng bước chân vang lên đều đặn, đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên.

Trang Nam đang khoanh tay đứng dựa vào trước cửa nhà cậu. Trời ngày càng lạnh, anh cũng đã quấn khoăng quàng cổ rồi, trông như vừa đi làm về. Nét mặt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi, đôi chân dài bắt chéo vào nhau, nửa gương mặt hướng về phía Lâm Ôn có đường nét rất dịu dàng, trông như bức tượng điêu khắc. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay lại. Ánh sáng rọi lên gương mặt anh, chiếu vào đáy mắt, sau cùng biến thành một nụ cười rực rỡ chói lóa: "Cậu Lâm, tôi còn tưởng cậu không có nhà."

Trang Nam như vậy, có thể là, đầu bảng?

Lâm Ôn lơ đãng rất không hợp lúc. Cậu ngơ ngác nhìn anh, do dự hỏi: "Anh...lại quên mang chìa khóa à?"

Trang Nam vừa mới hoàn thành một hạng mục quan trọng, lại đón tiếp một vị khách lớn. Ngày hôm trước về công ty anh đã cho thư kí cũ nghỉ việc, đến giờ chưa tìm thấy người mới, phải vật lộn với công việc cả một tuần. Hàng ngày anh đều phải làm việc đến tối muộn, tổ hạng mục thậm chí muốn hộc máu, ai cũng không còn thời gian và tinh thần để nghĩ đến chuyện khác. Hôm nay cuối cùng cũng có thể thả lỏng, khi tan làm cấp dưới còn oán thán: "Sếp ơi, hay là anh dứt khoát ném mọi người vào trong máy ép trái cây, vắt kiệt giọt máu cuối cùng luôn đi."

Trang Nam đương nhiên cũng mệt mỏi, định bụng về nhà ngủ bù, nhưng bất chợt lại nhớ đến cậu hàng xóm mà mình còn chưa đến cảm ơn. Nghe Lâm Ôn nhỏ giọng hỏi vậy, anh vô thức phì cười.

Đèn hành lang lại tối đi, anh vỗ vỗ tay, đứng lúc hoạt động tay chân sắp đông cứng. Anh đưa thứ đang cầm trong tay ra: "Gần đây hơi bận, không mua được bữa sáng rồi, chỉ có thể mời cậu ăn bữa khuya thôi. Cậu có ngại cùng ăn một bữa không?"

Lâm Ôn rất muốn từ chối, nhưng khi thấy nét mặt tiều tụy của người đàn ông kia, một suy nghĩ bỗng nhiên hiện ra trong lòng: Hơi bận... Có thể là gặp phải khách hàng nào khó chơi? Tuy rằng làm nghề này, nhưng chắc chắn cũng rất mệt.

Lâm Ôn cố bỏ qua sự thương hại đang dân lên, linh hoạt tránh khỏi ánh mắt của Trang Nam: "Anh khách sáo, không cần đâu."

Cậu có thể đáp lời người khác một câu đã là hiếm có, nhưng khi nghĩ đến Trang Nam có thể đã đứng trước cửa chờ mình rất lâu, lại lắp bắp nói thêm: "Tôi, không đói, anh Trang làm việc vất vả, anh ăn đi."

Trang Nam đắn đo một lúc mới bước đến trước mặt Lâm Ôn, đưa bữa khuya đã đóng gói mang về sang cho cậu. Cái túi vẫn còn đang nóng.

"Đừng căng thẳng." Anh cúi người xuống, muốn cho Lâm Ôn nhìn vào mắt mình, rồi nói bằng giọng thành khẩn: "Ngày hôm đó rất lạnh, coi như cậu đã cứu mạng tôi rồi, tôi muốn chân thành cảm ơn cậu."

Lâm Ôn quyết không ngẩng lên, từ đầu đến cuối vẫn tránh ánh mắt anh. Cơ thể cậu gồng cứng.

"Cậu nhận đi."

Trang Nam không dám đến quá gần. Anh nhanh chóng tránh ra một bên, vừa cười vừa chúc ngủ ngon rồi mở cửa nhà mình đi vào.

Đèn hành lang lại tắt.

Lâm Ôn mở cửa nhà, qua lại nhìn thoáng qua bảng số nhà đối diện. Cửa nhà A2402 và A2401 lặng lẽ đối diện nhau.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp được một người chu đáo như vậy, anh thậm chí không nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ trước tính cách quái dị này. Chờ khi đèn lại tắt lần nữa, cậu mới thì thầm lời chúc ngủ ngon, rồi đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro