50

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi

Dịch: Mặc Thủy

Chương 50

Thượng Dương thực sự cảm thấy mình rất háo sắc, đôi khi nảy sinh nỗi lo rằng "làm thế này hằng ngày không tốt cho sức khỏe đâu nhỉ?", trong vòng chưa đầy ba giây đã bị ý tưởng "cứ háo sắc hết lần này đã rồi ngày mai sẽ cai!" nhấn chìm. Tình trạng này cứ tiếp diễn ngày này qua ngày khác, cái chính là vì sức khỏe của anh vẫn ổn, thế là chẳng những không hề thay đổi, thậm chí còn háo sắc hơn.

Sau khi thức dậy, đánh răng rửa mặt, anh lục trong vali tìm một bộ quần áo dày hơn để thay.

Kim Húc đã sửa soạn xong, đứng một bên chờ, sẵn tiện ngang nhiên nhìn ngắm cơ thể vẫn quấn trong áo khoác của anh. Thượng Dương luôn không keo kiệt khen Kim Húc vóc dáng đẹp mặt điển trai, nhưng thật ra tỷ lệ vòng eo và chân của anh khá hoàn hảo, mặc quần áo thì gầy nhưng cởi ra thì vẫn săn chắc, hơn nữa còn có làn da vừa trắng vừa mịn, toàn thân được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, lượng mỡ vừa phải, vừa linh hoạt vừa mềm dẻo, thắt lưng cũng mạnh bất ngờ, lại còn thích khoe mẽ, thường chủ động yêu cầu những phương thức vận động có thể khoe trọn thắt lưng rất khỏe của mình.

"Hôm nay em phải dán thêm vài miếng chườm nóng nữa." Thượng Dương nói: "Anh muốn không? Anh có vẻ không sợ lạnh."

Kim Húc hoàn hồn, không nghe rõ câu hỏi của anh, hỏi lại: "Muốn gì?"

"Không có gì." Thượng Dương đắp miếng dán giữ ấm lên người rồi khen: "Lại nghĩ đến công việc rồi à? Tốt lắm."

"Không có, không phải..." Nhưng Kim Húc ngại không dám nói là mình đang suy nghĩ xem Thượng Dương xoay eo thế nào, liền nói: "Em xong chưa? Anh gọi Viên Đinh cùng đi."

Ba người gặp nhau, cùng đi ăn sáng đơn giản.

Viên Đinh cũng đã liên lạc với một đồng nghiệp địa phương vừa mới làm quen ngày hôm qua, người kia tăng ca suốt đêm, vất vả lắm mới tiến triển một chút, nhưng không nhiều.

"Công ty thuyền đã thu gom toàn tư liệu của các thuyền đã có mặt trên hồ đêm hôm trước, bao gồm cả thuyền lớn, thuyền nhỏ, thuyền chạy bằng sức người và thuyền máy, gửi hết toàn bộ cho cơ quan công an. Tối qua sau khi chúng ta về, họ đã kiểm tra tất cả các camera giám sát trên thuyền, không tìm thấy cảnh quay đáng ngờ nào."

Theo quy định quản lý du lịch, trên thuyền phải lắp đặt camera, khi đêm xuống, vì lý do an toàn, các cơ quan chức năng đã nghiêm cấm chèo thuyền trên hồ, nên nghi phạm không thể dùng thuyền chèo đưa thi thể vào hồ rồi phi tang.

Nạn nhân là nam giới trưởng thành, kích thước thi thể chắc chắn rất nổi bật, nếu đóng vai khách du lịch mang theo lên thuyền sẽ cần một chiếc vali lớn hoặc vật chứa khác, điều này cũng sẽ gây chú ý, sau đó ném một vật rất lớn xuống hồ sẽ gây ra nhiều tiếng ồn, lại bị người khác chú ý, càng không thể thoát khỏi camera. Khả năng này cũng đã bị loại trừ.

Kim Húc hỏi: "Chắc phải có thuyền của nhân viên trên hồ, dọn rác trên mặt hồ và tuần tra đảm bảo an toàn, đã kiểm tra tất cả chưa?"

Viên Đinh đáp: "Đã kiểm tra, những con thuyền này đều do doanh nghiệp quản lý, thông tin nhân sự chỉ cần nhìn qua là rõ ràng, không phát hiện ra bất thường."

"Còn nhân viên trên các thuyền du lịch thì sao?" Thượng Dương hỏi tiếp: "Nếu nghi phạm là người trên thuyền ở cả ngày thì rất quen thuộc với thuyền và hồ nước, có nhiều không gian để hành động hơn du khách."

Viên Đinh đáp: "Họ cũng đã nghĩ đến khả năng này, đã sàng lọc thông tin cá nhân của các nhân viên làm việc trên thuyền một lần, không tìm thấy bất kỳ người nào đáng ngờ. Ông anh trong đội điều tra này nói qua điện thoại rằng họ định ban ngày sẽ đi gặp chủ thuyền, vừa tìm hiểu thông tin chi tiết, vừa kiểm tra các thuyền luôn. Các xe chở rác trong chùa cũng phải kiểm tra từng cái một."

Thượng Dương không nghĩ ra được vấn đề nào khác nữa, điều anh nghĩ đến thì cảnh sát hình sự địa phương có thể đã nghĩ ra sớm hơn, cũng đã thực hiện công việc đó trước rồi. Anh hỏi Kim Húc vẫn im lặng lắng nghe: "Anh không có ý tưởng nào sao?"

"Có." Kim Húc lên tiếng.

Thượng Dương và Viên Đinh đều vểnh tai lên, muốn biết hắn nghĩ gì.

Kim Húc lại nói: "Viên Đinh, ăn xong cậu đến Cục công an thành phố một mình trông chừng đi, tôi dẫn Thượng Dương đi làm việc khác."

Thượng Dương: "?"

"Được." Viên Đinh biết bọn họ sẽ không lười biếng trong giờ, làm việc, càng không làm bừa, nên không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Nếu có người ở Cục công an thành phố hỏi các anh đi đâu, em phải trả lời thế nào?"

Kim Húc đáp: "Nói chúng tôi bỏ trốn rồi."

Thượng Dương: "..."

Viên Đinh cười ha ha.

Kim Húc cũng cười, nói: "Sao cũng được, cậu muốn nói gì thì nói."

"Được, em đi trước đây." Viên Đinh đã no, muốn đi làm ngay nên cầm áo khoác lướt đi như một cơn gió.

Thượng Dương hài lòng nói: "Nhóc Viên Đinh quả nhiên đã lớn rồi, ngày càng giống chuyên viên cục điều tra hình sự tài giỏi." Rồi anh hỏi Kim Húc: "Lãnh đạo, anh định dẫn em đi làm gì?"

Kim Húc cũng đùa với anh: "Đoán xem, nếu đoán đúng thì cho em làm lãnh đạo."

"Em đoán..." Thượng Dương nói: "Anh muốn điều tra vụ án phó giáo sư chết vì đau tim, anh còn chưa từ bỏ, muốn đến hiện trường xem xét phải không?"

Kim Húc hơi ngạc nhiên nói: "Quả nhiên là chủ nhiệm Thượng, rất thông minh."

Thượng Dương nói: "Anh bớt đi, em không phải đồ ngốc. Nếu có bất cứ việc gì cần phải làm sau lưng cảnh sát địa phương thì chỉ có cái này thôi. Trước tiên nói rõ, anh không thể ỷ vào chức danh tổ giám sát mà muốn làm gì thì làm."

"Có em canh chừng, anh cũng không dám đâu." Nhưng sau đó Kim Húc giải thích: "Không có giấu cảnh sát địa phương, sáng nay anh hỏi chi đội trưởng hình sự xin địa chỉ cụ thể, tức là nói trước với anh ta rồi."

Sáng nay hắn nói chuyện điện thoại trong phòng tắm lâu như thế, quả nhiên không chỉ hỏi Điền Dung về tiến độ điều tra.

Thượng Dương hỏi: "Chi đội trưởng không nói gì à? Cái anh muốn kiểm tra là vụ án cũ của người ta đấy."

Vài lần gặp chi đội trưởng, anh có thể nhận ra người này không nhỏ mọn.

Kim Húc đáp: "Anh ta cũng luôn cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám, năm đó đã nghi ngờ, điều tra nhiều lần nhưng không phát hiện ra điều gì, chỉ có thể cho khép lại vụ án với kết luận chết tự nhiên, thật ra mấy năm qua anh ta cũng thường tự hỏi liệu có phải có sơ sót gì không. Người trực tiếp xử lý vụ án này là Hoàng Kiến Bình chứ không phải anh ta, bằng chứng bề ngoài cho thấy đó là lên cơn đau tim, anh ta không thể cứ nhắc đi nhắc lại, làm vậy cứ như là cố tình gây khó dễ cho Hoàng Kiến Bình."

"Hiểu rồi." Đơn vị công an cũng là chỗ làm việc, vẫn có những mối quan hệ tế nhị tại nơi công sở, cần phải được xử lý cẩn thận, Thượng Dương nói: "Chủ yếu là vì vụ án đã kết thúc, lúc đó không có vấn đề gì, không tìm ra lỗi lầm nào."

Vụ án có thể giải quyết gọn gàng dứt khoát vào thời điểm đó, giờ đã hơn sáu năm trôi qua, quay lại hiện trường liệu có thể tìm ra được điều gì không?

Hai người đi taxi đến khu dân cư nơi xảy ra vụ án. Trên đường đi, Thượng Dương trò chuyện với anh tài xế một lúc, được biết ngày trước thì đó là khu dân cư mới xây dựng, giá nhà đất tương đối đắt đỏ, sau vài năm, khu dân cư cũ đi, giá nhà lại càng đắt hơn.

Khi đến cổng khu dân cư, họ xuống xe, bị nhân viên bảo vệ chặn lại yêu cầu quẹt thẻ. Kim Húc xuất trình giấy tờ, rồi nhờ bảo vệ đưa đến khu nhà nơi phó giáo sư kia từng ở.

Nhân viên bảo vệ là công việc có tính lưu động cao, anh chàng này chắc chắn chưa vào làm việc ở khu dân cư năm đó, nghe nói hai cảnh sát đến đây để điều tra một vụ án, anh ta còn rất bối rối: "Có lộn không vậy? Khu dân cư này chưa bao giờ xảy ra vấn đề an ninh công cộng, thậm chí trộm cắp cũng không, công ty quản lý tài sản chúng tôi đã hoạt động 20 năm, hoàn toàn không có lỗ hổng nào trong công tác an ninh."

Ba người đi vào khu dân cư, hướng về phía khu nhà đó. Để chứng minh lời mình nói là thật, anh bảo vệ ra hiệu giới thiệu hệ thống camera gắn khắp mọi nơi trong khu dân cư, đội ngũ bảo vệ túc trực 24/24, đúng giờ sẽ đi tuần tra. Công ty quản lý bất động sản lâu đời này đã phục vụ các chủ sở hữu nhà từ khi khu nhà ở được bàn giao. Nói cách khác, các biện pháp an ninh hiện tại chỉ có thể nghiêm ngặt hơn so với sáu năm trước.

Khi đến khu căn hộ đó, họ quẹt thẻ để vào tòa nhà nơi phó giáo sư kia ở. Vừa bước vào là có camera lắp ở hành lang hướng thẳng ra cửa ra vào, phía trên cửa thang máy cũng có camera giám sát, trong thang máy có hai cái nữa. Camera giám sát tại những địa điểm này là thiết bị tiêu chuẩn trang bị trong các khu dân cư thành thị, sáu bảy năm trước tất nhiên cũng đã có.

Kim Húc bước tới cầu thang, ngước lên nhìn thì thấy chiếc camera ở góc rẽ, hắn hỏi: "Mỗi tầng đều có camera giám sát phải không?"

Anh bảo vệ đáp: "Mỗi tầng dưới tầng bảy đều có, nhưng các tầng trên không có, bình thường cũng không ai ở các tầng trên leo cầu thang, nếu thang máy gặp sự cố, chúng tôi sẽ đến sửa chữa ngay, không ảnh hưởng đến việc đi lại của cư dân."

Kim Húc đang cân nhắc gì đó. Thượng Dương không nghĩ ra điểm đáng nghi, phó giáo sư sống ở trên tầng 20, ngay cả khi không có camera ở hành lang các tầng trên, nghi phạm cũng không thể bay qua tầng bảy rồi leo cầu thang vào nhà phó giáo sư, vẫn phải đi vào qua cửa chính của tòa nhà, vậy tất nhiên sẽ bị camera giám sát ghi lại.

Thông tin do chi đội trưởng cung cấp đã chỉ rõ, khi đó thời điểm phó giáo sư tử vong là vào sáng sớm, cảnh sát đã kiểm tra tất cả các camera giám sát từ buổi sáng của ngày trước khi xảy ra vụ án cho đến ngày sau ngày nạn nhân tử vong, không tìm ra bất kỳ người nào đáng ngờ ra vào.

Cùng với anh bảo vệ, họ đi lên tầng nơi có nhà của phó giáo sư. Chủ nhà này đã chuyển đi cách đây vài năm sau vụ việc, gia đình của nạn nhân không muốn sống ở nơi đau lòng này để nhìn cảnh nhớ người, nhưng vì gia chủ đột tử nên theo phong thủy, ngôi nhà có những đặc tính của nhà ma, gia đình lại không muốn hạ giá bán, dẫn đến việc vẫn chưa bán được nhà, hiện đang bỏ trống.

Nhưng rõ ràng Kim Húc không định vào nhà xem, hắn chỉ quan sát hành lang bên ngoài cửa. Mỗi tầng có ba căn hộ, đều là loại cỡ lớn, chỉ có một cánh cửa ở hành lang bên ngoài lắp camera phía trên, có vẻ như chủ nhà đó tự lắp, có nghĩa là không có camera chung nào ngoài hành lang, nên tất nhiên không quay được cảnh người khả nghi xâm nhập vào nhà.

Cửa chống trộm nhà nạn nhân trang bị khóa vân tay, đây là loại khóa khá thời thượng cách đây sáu bảy năm. Kim Húc từng làm việc ở cấp cơ sở nên hiểu quá rõ, với loại khóa cửa vân tay kiểu cũ này, chỉ cần dùng một thiết bị có cuộn dây Tesla bên trong để can thiệp vào mạch khóa cửa, là hệ thống khóa sẽ khởi động lại, tự động mở khóa, loại khóa này trước đây từng được khá nhiều tên trộm ưa chuộng.

Kim Húc lại mở cửa cầu thang bộ, nhìn xuống hành lang cầu thang. Trên dưới tầng này đều không có camera, tòa nhà này có hơn 30 tầng, nhà của nạn nhân nằm ở độ cao khoảng 2/3 tòa nhà, muốn lên lên tới nóc tòa nhà chỉ cần leo hơn 10 tầng nữa.

Anh bảo vệ chẳng hiểu gì, thậm chí còn không biết đây là vụ án gì. Đồng nghiệp đang gọi anh ta qua điện đàm, anh ta đi sang một bên trả lời, rồi nhìn về phía Kim Húc và Thượng Dương, hạ giọng thì thầm, có lẽ muốn hỏi đồng nghiệp cũ chuyện gì đã xảy ra với chủ hộ trong khu nhà này.

"Anh nghĩ có khả năng này không?" Thượng Dương rất cố gắng động não để góp ý cho Kim Húc: "Nghi phạm trèo từ nóc tòa nhà bên cạnh lên nóc tòa nhà này bằng một dụng cụ nào đó, như thang cứu hỏa, rồi đi xuống hành lang, vào nhà nạn nhân."

Môi Kim Húc giật giật, hắn nói: "Có lý đấy."

Thượng Dương: "...Cười thì cười đi."

Kim Húc đành phải nói: "Khoảng cách giữa hai tòa nhà ước tính khoảng 17 mét, tội phạm mà cảnh sát Trung Quốc chúng ta đang phải đối mặt không thể là Captain America chứ?"

"Không thể." Thượng Dương vẫn nghiêm túc đáp: "Em chỉ có thể đưa ra giả thuyết vô lý này thôi, không nghĩ ra được khả năng nào khác... Hoặc có thể nào là do phó giáo sư này lớn tuổi rồi, tự nhiên lên cơn đau tim rồi chết không? Thật ra không có ai hù dọa cả?"

Anh nói vậy là đã hơi nản lòng rồi.

"Cũng có thể." Kim Húc lúc này cũng không có ý tưởng nào rõ ràng, lông mày hơi nhíu lại, hắn vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.

"Đừng nghe em nói lung tung." Thượng Dương cảm thấy không nên làm như vậy nên đổi giọng, động viên hắn: "Anh cứ suy nghĩ lại, xem xét kỹ hơn, em là tên ngốc, không có ích gì, anh cứ thong thả, em chờ anh được rồi."

Lúc này, hành lang rất yên tĩnh. Kim Húc đứng cạnh cửa cầu thang bộ, nghe thấy tiếng rung nhẹ của thang máy chạy lên xuống vọng lại.

Kim Húc: "..."

Thượng Dương nhận ra hắn đã nghĩ ra gì đó qua những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, vậy là lập tức nín thở một lúc, không dám lên tiếng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn.

Kim Húc im lặng, suy nghĩ hơn một phút rồi quay sang hỏi bảo vệ: "Anh bạn, các anh kiểm tra phòng máy thang máy bao lâu một lần?"

"Nửa tháng, đây là quy định của quốc gia." Anh bảo vệ đã nghe đồng nghiệp cũ kể qua điện đàm về chuyện chủ nhân của ngôi nhà này đột tử lúc đêm khuya vài năm trước, mơ hồ cảm thấy mình có thể đang gặp phải một vụ án lớn, anh ta hồi hộp nói với hai cảnh sát: "Vào ngày 1 và ngày 15 hàng tháng, chúng tôi tiến hành kiểm tra phòng máy thang máy đúng giờ."

Phòng máy thang máy nằm trên nóc nhà, Kim Húc nghi ngờ nghi phạm trốn trong phòng máy thang máy trước khi xảy ra vụ án, đêm khuya xuống lầu vào nhà dọa người? Thượng Dương không hiểu rõ lắm, dù trốn ở đâu thì cũng phải đi vào qua cửa chính mà?

Kim Húc dường như đọc được suy nghĩ của anh nên nói: "Lời em nói vừa rồi nhắc nhở anh, cứ thong thả, chờ là được rồi."

Thượng Dương: "..."

Anh chưa kịp hiểu hết, Kim Húc đã nói với người bảo vệ: "Dẫn chúng tôi đi xem phòng máy thang máy."

Phòng máy thang máy hiện nay chắc chắn khác biệt so với sáu bảy năm trước, đến xem thật ra cũng không được gì, Kim Húc giống như chỉ muốn xác nhận lại ý tưởng của mình. Khi thấy phòng máy đủ có chỗ cho một người di chuyển tự do, hắn đã xác nhận rằng phỏng đoán của mình là đúng.

Thượng Dương lúc này cũng sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói: "Anh nghi ngờ rằng nghi phạm trốn trong phòng máy thang máy từ mấy ngày trước đó?"

Sau khi ẩn náu ở đây vài ngày, chọn một đêm khuya để xuống nhà phó giáo sư, sau khi phó giáo sư chết thì trốn thoát thành công... không đúng.

"Không đúng." Thượng Dương nói: "Camera giám sát không ghi lại được hắn đi ra... A!"

Anh hít một hơi thật mạnh vào, ngay lập tức hiểu ra nghi phạm đã làm như thế nào.

Kim Húc nói: "Đúng vậy, sau khi phó giáo sư đó chết, hắn đã trở về đây, trốn thêm ít nhất ba ngày rồi mới đi."

Sau vụ án, cảnh sát cũng nghi ngờ về cái chết của phó giáo sư, hồ sơ vụ án nêu rõ các điều tra viên đã kiểm tra các đoạn video giám sát từ ngày trước khi xảy ra vụ việc và ngày hôm sau, không phát hiện bất kỳ người nào đáng ngờ. Bởi vì nghi phạm đã vào tòa nhà trước đó vài ngày, trốn trong phòng máy thang máy chắc chắn không có ai ghé qua trừ ngày 1 và ngày 15, chờ phó giáo sư chết, hắn trở về phòng máy tiếp tục trốn, ba ngày sau cảnh sát kết thúc vụ án với nguyên nhân cái chết tự nhiên, lúc đó hắn mới đi ra.

Thế nhưng, đây chỉ là lợi dụng chênh lệch về thời gian chứ không phải là phương thức gây án cao tay lắm, tại sao các điều tra viên lại không tìm thấy manh mối nào?

Trừ khi...

Thượng Dương thực sự không muốn nghĩ theo hướng đó: "Trưởng phòng Hoàng... anh ta?"

Biểu cảm của Kim Húc cũng toát lên vẻ bất nhẫn hiếm thấy. Dù đây chính là hướng mà hắn vẫn luôn nghi ngờ, đến giờ phút này hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối và đau đớn khó tả trước một sai lầm không thể cứu vãn mà Hoàng Kiến Bình có thể đã mắc phải trên cương vị là cảnh sát hình sự kỳ cựu đã làm công tác điều tra hình sự hơn 20 năm.

"Anh ta nói rằng vụ án không thể phá được, nghi phạm không thể bắt được, rất có thể là do anh ta cố tình không phá án." Kim Húc nói: "Thậm chí còn thả người đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro