87-Hết

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi

Dịch: Mặc Thủy

Chương 87

Gần nửa đêm, Kim Húc gọi điện cho Chu Ngọc, hỏi động cơ của Lý Nam là gì.

"Cậu ta không chịu nói." Chu Ngọc hỏi cung suốt cả đêm, bắt đầu cảm thấy hơi bực mình vì Lý Nam cứng đầu, giọng điệu của cô đã thậm chí có vẻ giận dữ, cổ họng cũng đã hơi khàn: "Miệng đứa trẻ này quả thật rất khó cạy."

Kim Húc nói: "Chờ hỏi được rồi, lúc nào tiện thì báo cho tôi biết. Vợ tôi muốn biết."

Chu Ngọc nhân cơ hội nói: "Ngày mai chúng tôi lại thẩm vấn, hay là đội trưởng Kim đến chi viện đi? Anh là chuyên gia thẩm vấn nổi tiếng mà."

"Ngày mai..." Kim Húc không đồng ý ngay mà nói: "Rất có thể sẽ có trợ thủ đến."

Sáng hôm sau, đúng như Kim Húc mong đợi, Lật Kiệt từ Bạch Nguyên đến tỉnh lỵ.

Hai thầy trò gặp nhau, chỉ biết nhìn nhau trong im lặng, mỗi người đều cảm xúc lẫn lộn. Kim Húc hỏi: "Cô ở nhà vẫn chưa biết sao?"

"Đã nói rồi. Cô ấy vẫn còn ở lại thôn, trên đó mỗi người một nhiệm vụ, không thể bỏ đi." Lật Kiệt bực bội vò mái tóc ngắn của mình rồi nói: "Trong số bao nhiêu đứa con của các gia đình được hỗ trợ, đứa mà cô ấy quý nhất là Lý Nam, vài ngày trước còn nói với tôi rằng chờ vài năm nữa Lý Nam vào công ty hàng không vũ trụ, phải giới thiệu bạn gái cho nó, chờ nó cưới vợ thì phải cho nó một bao lì xì lớn... Than ôi."

Kim Húc im lặng lắng nghe. Hắn đã từng nghe vợ của Lật Kiệt nói những lời tương tự, chỉ là "Tiểu Kim" trong câu nói đó vài năm sau đã trở thành "Lý Nam".

Hắn đưa Lật Kiệt đến gặp Chu Ngọc, giải thích mối quan hệ giữa Lật Kiệt và Lý Nam. Hắn đề nghị để Lật Kiệt thẩm vấn Lý Nam, làm một biên bản lời khai đầy đủ, điền vào những chỗ còn trống.

Chu Ngọc hiểu ý của hắn, Lý Nam đã mười sáu tuổi, không có cách nào thoát khỏi trách nhiệm hình sự, cách duy nhất để được hưởng mức khoan hồng tối đa là tích cực hợp tác với cảnh sát. Nhưng Lý Nam không chịu nói ra động cơ gây án, thái độ cố chấp vô lý này chỉ làm tổn thương chính mình.

"Tôi tìm cấp trên lấy ý kiến đã." Chu Ngọc nói.

"Đừng tìm Cổ Phi." Kim Húc nói: "Cậu ta cũng là người Bạch Nguyên, để cậu ta phê duyệt thì không nên." Điều này cũng là nghĩ cho Cổ Phi, nếu cấp trên cho rằng làm vậy không ổn, thì cả Cổ Phi cũng sẽ bị liên lụy.

"Được." Chu Ngọc đồng ý rồi đi.

Về tình, về lý, về quy định, việc này không có gì là vượt giới hạn. Cấp trên nhanh chóng chấp thuận đơn xin của Chu Ngọc, cho phép Lật Kiệt tham gia công tác thẩm vấn "vụ án Thường Á Cương". Họ cũng nhượng bộ một chút, đồng ý cho Kim Húc dự thính, dù sao thì vụ án này vốn là trách nhiệm của cơ quan An ninh nội địa.

Lý Nam bị đưa vào phòng thẩm vấn, khi nhìn thấy Lật Kiệt, phản ứng đầu tiên của cậu ta là quay người bỏ chạy, cậu ta không sợ đối mặt với cảnh sát Lật, nhưng lại xấu hổ khi đối mặt với "chú Lật" như cha chú trong nhà. Hai cảnh sát đưa cậu ta vào chặn cậu ta lại, cố đưa cậu ta đến ghế thẩm vấn, nhưng cậu ta chống cự. Lý Nam vẫn giữ được bình tĩnh suốt cả đêm bị Chu Ngọc tra hỏi lúc này lại vừa bật khóc vừa cố gắng thoát khỏi cảnh sát, nói rằng: "Là tôi làm, bắn tôi đi, đừng hỏi nữa!"

Chu Ngọc tỏ vẻ không nhẫn tâm, muốn nói gì đó, rồi nhìn sang Kim Húc và Lật Kiệt, cả hai đều có vẻ mặt giống nhau. Cô không thân với Lật Kiệt, trước đây đã từng thấy cách Kim Húc thẩm vấn nghi phạm, lúc đó Kim Húc tỏ ra rất thoải mái, như thể có moi được gì từ cuộc thẩm vấn hay không đều được, không quan trọng, chứ không hề lạnh lùng, cứng ngắc, nghiêm khắc như hôm nay.

"Lý Nam." Lật Kiệt lên tiếng: "Đề nghị cậu hợp tác với chúng tôi, ngồi xuống."

Gương mặt Lý Nam đẫm nước mắt, mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc, toàn thân run rẩy. Nhưng sau khi Lật Kiệt nói xong, cậu ta không còn chống cự nữa, được cảnh sát dẫn đến "mời" vào ghế thẩm vấn. Cậu ta vẫn khóc nhưng không chịu nhìn lên, dường như chỉ cần không nhìn vào mắt Lật Kiệt thì có thể coi như Lật Kiệt không có ở đây, Lật Kiệt vẫn chưa biết gì cả.

Lật Kiệt hỏi vài câu, nhưng Lý Nam không ngẩng đầu, không nói gì, giả vờ câm điếc, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy, nhỏ xuống chiếc quần sẫm màu, vải đã ướt đẫm.

Lật Kiệt im lặng một lúc, lấy điện thoại ra, tìm một đoạn video đã ghi lại từ trước, nhấn nút phát.

"Lý Nam, lâu quá rồi không gặp, cô Trương đây..." Khi âm thanh trong video vang lên, Lý Nam đột nhiên run rẩy dữ dội hơn, tiếng khóc rỉ ra từ đôi môi mím chặt. Vợ của Lật Kiệt nhẹ nhàng khuyên nhủ, thuyết phục cậu ta nghe lời cảnh sát: "Ba mẹ con và cô đều đang đợi con trở về" ...Lý Nam không thể nhịn được nữa, òa khóc nức nở. Có những đứa trẻ chỉ cư xử như trẻ con trước mặt cha mẹ và người thân yêu thương mình.

Khi Lý Nam đã bình tĩnh lại một chút, Lật Kiệt lại hỏi, cậu ta lặp lại những gì đã nói với Chu Ngọc tối qua. Nhưng lần này cậu ta mô tả chi tiết rõ ràng hơn, tường thuật đầy đủ hơn về những gì đã xảy ra.

"Tại sao lại làm thế?" Lật Kiệt hỏi.

"Tại..." Lý Nam lại mắc kẹt ở vấn đề này.

Chu Ngọc có chút lo lắng, nếu cậu ta lại không chịu nói thì phải làm sao. Lúc này, Kim Húc mới lên tiếng lần đầu tiên, hỏi thẳng Lý Nam: "Có phải vì Thường Phong có bạn gái không? Cậu ghen à? Cậu thích Thường Phong sao?"

Lý Nam: "..."

Lật Kiệt không can thiệp, anh ta rất hiểu ý Kim Húc, vì những câu hỏi của hắn không tiện để Lật Kiệt hỏi.

Kim Húc hỏi tiếp: "Chính cậu đã tung tin đồn ở trường, nói Trình Diên Khải bắt nạt cậu, lại còn là hành vi bắt nạt mang tính chất tục tĩu, không phải để Thường Phong thương hại sao? Để Thường Phong trở thành thần bảo hộ của cậu trong trường, đồng thời mượn mối quan hệ của Thường Phong để cậu cũng có thể được mọi người yêu thích. Đúng không?"

Lý Nam nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, nói: "Tôi ghét Trình Diên Khải, hắn cười tôi trông giống con gái."

"Vì chuyện này mà cậu vu khống cậu ta tuột quần mình à?" Kim Húc hỏi: "Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến cậu ta không?"

Lý Nam thừa nhận, nhưng nói rằng: "Tôi tự hại mình ngàn lần, chỉ có thể làm hắn thiệt thòi trăm lần. Hắn vốn là một tên côn đồ, không quan tâm bị người ta nói mình làm chuyện xấu như vậy."

Kim Húc nói: "Nhưng Thường Phong lại đi đánh Trình Diên Khải vì cậu."

Lý Nam vẫn chỉ nhìn Kim Húc, không chịu nhìn sang Lật Kiệt bên cạnh lần nào. Cậu ta nói với Kim Húc: "Để tôi đính chính lại, Thường Phong không đánh nhau vì tôi, cậu ta tự nhận mình là trùm của lớp, cậu ta sẽ đứng ra bảo vệ bất kỳ bạn học nào bị bắt nạt, không phải vì tôi đặc biệt."

Không biết cậu ta cố tình nói thế hay thực sự nghĩ vậy. Câu này thật ra có nhiều phần là giả, Thường Phong đúng là tự nhận làm thủ lĩnh của lớp, có tình có nghĩa theo kiểu hơi trẻ con, nhưng Thường Phong ít khi đánh nhau với người khác.

"Khi cậu nói thế, hình như cậu rất thất vọng." Kim Húc hỏi: "Cậu không đặc biệt với cậu ta, điều này làm cậu thất vọng sao? Đây có phải là động cơ của cậu không?"

Lý Nam tỏ vẻ ấm ức, cho đến lúc này cậu ta mới chịu nhìn Lật Kiệt, như muốn giải thích với Lật Kiệt, giọng nói lớn hơn, nhưng đích đến lại là nhắm về phía Kim Húc: "Đừng nói là vì tôi không nam tính nên chú nghĩ tôi thích con trai, tôi thích Thường Phong chứ hả? Tôi không giống chú..."

"Nói năng đàng hoàng." Lật Kiệt lên tiếng.

"Tôi không thích con trai." Lý Nam như bị nhấn nút tạm dừng, cậu ta kìm nén cảm xúc một chút trước khi tiếp tục: "Tôi ghét Thường Phong, tôi chỉ muốn thấy cậu ta đau khổ sau khi mất cha, nên sau khi mua điện thoại mới, tôi đã liên lạc với cậu ta, đến gặp cậu ta ngay lập tức, chỉ để xem cậu ta thê thảm như thế nào. Những gì tôi nói với cảnh sát khác ngày hôm qua đều là sự thật."

Cảnh sát khác, tức là Chu Ngọc, cô không nhịn được hỏi: "Nếu cậu ghét cậu ta, sao không giết cậu ta luôn đi? Tại sao lại ra tay với cha cậu ta?"

Lý Nam nghiến răng, hai tay nắm chặt mép ghế thẩm vấn, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi cả lên trên mu bàn tay.

"Vì..." Lý Nam nói: "Thường Phong cười nhạo cha mẹ tôi."

Các cảnh sát: "..."

Lý Nam kể: "Trước khi học kỳ này bắt đầu, gia đình ba người chúng tôi đã lên tỉnh trước hai ngày, tôi đã đưa ba mẹ đi tham quan thành phố, đi chơi cho biết. Gia đình tôi chịu cảnh khó khăn về tài chính trong nhiều năm, cuối cùng đã thoát khỏi mọi gánh nặng lớn, đây là một việc rất đáng mừng. Trước khi ba mẹ về, tôi phải quay lại trường. Tôi đã đưa ba mẹ đến trường xem, tôi muốn ba mẹ đến thăm trung tâm máy bay mô hình gần trường, sau này có thể tôi sẽ chế tạo máy bay, vì vậy tôi muốn họ xem trước, cho ba tôi sờ thử xem máy bay trông như thế nào."

Tham quan xong trung tâm máy bay mô hình, Lý Nam muốn dẫn cha mẹ đến trường xem thử, trải nghiệm nơi mình đang học tập và sinh sống. Nhưng cha mẹ cậu ta không muốn đi, xét cho cùng thì họ sợ rằng ngoại hình không hoàn hảo của mình sẽ làm xấu mặt Lý Nam, thậm chí khiến Lý Nam bị bắt nạt, bị xa lánh.

Từ nhỏ, Lý Nam có thừa những trải nghiệm tương tự, từ lâu đã trở nên vô cảm với chúng. Sau khi đến môi trường mới, cậu ta rất tự tin về ngôi trường mới và bạn học mới. Bởi vì ở đây, cậu ta đã đạt được thành công chưa từng có trong giao tiếp xã hội, có được rất nhiều tình bạn và tình yêu.

Lý Nam khoe với ba mẹ rằng mình có người bạn tốt nhất ở trường này, bạn bè sẽ không để người khác kỳ thị hay bắt nạt mình. Nhưng cuối cùng cha mẹ cậu ta vẫn không dám, họ chỉ chào tạm biệt Lý Nam ở góc phố trước trường. Họ tạm biệt nhau ở lối vào ga tàu điện ngầm. Cha mẹ đến ga tàu để bắt tàu về nhà, còn Lý Nam một mình quay lại trường.

"Kỳ nghỉ đông vừa kết thúc. Tôi nhớ bạn bè của mình." Lý Nam cụp mắt xuống, nhưng có thể thấy rõ từ bên ngoài là hàm răng đang nghiến chặt, cậu ta nói: "Tôi thực sự rất vui khi được gặp lại họ."

Vừa nói vài lời với các bạn cùng lớp thì Thường Phong từ bên ngoài bước vào, mọi người bắt đầu ồn ào. Thường Phong cười nói rằng mình vừa gặp một chuyện lạ, tất cả các bạn trong lớp, kể cả Lý Nam, đều hỏi: Cái gì? Nói nhanh lên!

"Chuyện lạ" mà Thường Phong vừa gặp, chính là cậu ta đã nhìn thấy một đôi vợ chồng ở ga tàu điện ngầm: "Nam thì bị mù, nữ thì cao chưa đến một mét, họ đang nắm tay nhau, nhìn từ phía sau trông cứ như cha con... Nghĩ mà xem, người đàn ông này cũng thật là nặng đô, nghĩ mà xem, các cậu nghĩ mà xem... nhưng nhìn mặt người phụ nữ thì khá đẹp đó... nếu như thật sự sinh ra một đứa bé, thì thật là xui xẻo, cao một mét, lại còn mù nữa, làm sao mà sống sót được?"

Ha ha ha ha ha ha ha!

Đám nam sinh cười đùa, rồi chủ đề chuyển sang chuyện vợ chồng mà con trai tuổi mới lớn tò mò nhất, rồi lại quay trở lại, rồi tiếp tục đi xa hơn nữa.

Mỗi từ, mỗi câu như một cái cưa, cưa lên từng tấc da thịt của Lý Nam, thành một mớ hỗn độn đẫm máu.

Đây là một câu chuyện cười vô cùng bình thường trong cuộc sống của Thường Phong 16 tuổi, nói xong là cậu ta quên mất rồi, sau đó lấy máy chơi game mà cha mình vừa mua ra, hào phóng chia sẻ với các bạn trong lớp.

Cậu ta không nhận ra, cũng không nghĩ rằng, người bạn thân đứng cạnh mình lúc này lại căm hận cậu ta, hận nghiến răng nghiến lợi.

"Cậu ta tự tin, hào phóng, mọi người đều thích cậu ta, phần lớn là vì cậu ta có một người cha tốt, ba cậu ta đẹp trai như cậu ta, làm việc trong một đơn vị mà tất cả chúng tôi đều muốn vào, cậu ta thường khoe khoang ba mình tài giỏi như thế nào, chỉ để khiến chúng tôi phải hâm mộ. Nếu không có ba, cậu ta sẽ khoe khoang cái gì đây, lấy cái gì để mọi người vây quanh cậu ta, lấy đâu ra tự tin để chế giễu người khác. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta cười như ngày hôm đó nữa, tôi muốn cậu ta không bao giờ nói ra lời chế giễu ba mẹ tôi nữa."

Lý Nam nói: "Giết cậu ta có ích gì, tôi muốn xem trò hề của cậu ta."

Cậu ta nói những lời khiến người nghe lạnh gáy, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn.

Đúng như Kim Húc nói, Lý Nam còn quá nhỏ, mới tròn 16 tuổi sau Tết Nguyên đán. Cậu ta vẫn chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm về bản thân và các quyết định của mình, cảm xúc mất kiểm soát đã thao túng cậu ta như một con quỷ, khiến cậu ta phạm phải tội ác không thể cứu vãn, ván đã đóng thuyền, linh hồn ngây thơ non nớt quay lại trong sợ hãi và hối hận.

Kim Húc nói: "Tôi còn một câu hỏi cuối cùng, cậu suy nghĩ rồi trả lời tôi."

Lý Nam gật đầu.

"Hai tuần trước khi xảy ra vụ án, Thường Á Cương đưa Thường Phong đi ăn tối, nghe nói cũng dẫn cậu đi cùng, lúc đó cậu đã lên kế hoạch giết Thường Á Cương, phải không?" Sau khi Lý Nam gật đầu xác nhận, Kim Húc liền hỏi: "Lúc đó cậu có để ý quan sát Thường Á Cương không? Thường Á Cương có làm gì khác thường không?"

Lật Kiệt và Chu Ngọc cùng sửng sốt, lòng vẫn hiểu hắn đang hỏi gì, tại sao lại hỏi như vậy. Nhưng Lý Nam chưa chắc đã phát hiện ra hành vi của Thường Á Cương khác thường ở đâu.

Nhưng Lý Nam suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời khiến họ ngạc nhiên: "Ông ta và nữ quản lý nhà hàng đó rõ ràng là quen nhau, nhưng nhất định giả vờ không quen biết cô ta trước mặt Thường Phong."

"Sao lại nói thế?" Chu Ngọc vội hỏi.

"Nữ quản lý đó xịt nước hoa, một mùi hương mà trước đây tôi chưa từng ngửi thấy." Lý Nam đáp: "Ba của Thường Phong nói rằng ông ta đi nhà vệ sinh, ra khỏi phòng riêng một chuyến, khi trở về thì trên người có mùi nước hoa đó. Tôi nghĩ có lẽ ông ta không muốn Thường Phong biết rằng ông ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài." Cậu ta nghĩ Thường Á Cương và người kia có quan hệ tình nhân với nhau nên mới che giấu Thường Phong.

Kim Húc nói: "Được, cảm ơn cậu, Lý Nam."

Lý Nam không hiểu, ánh mắt nhìn hắn ngơ ngác.

Sau khi thẩm vấn, Chu Ngọc đã nhận được biên bản đầy đủ, cũng báo cáo với cấp trên rằng nghi phạm vị thành niên này đã thú nhận tội lỗi và có thái độ ăn năn hối cải.

Tối hôm đó, ba đội viên dưới tay Kim Húc, cũng chính là ba người để xảy ra lỗi khi theo dõi Thường Á Cương lúc trước, đến một nhà hàng trong thành phố giả làm khách hàng ăn uống, nhân cơ hội tiếp xúc với nữ quản lý bị nghi có quan hệ cá nhân với Thường Á Cương. Sau nhiều ngày theo dõi và điều tra, họ xác nhận nữ quản lý này cũng là thành viên của tổ chức gián điệp bí mật mà Thường Á Cương tham gia. Chồng cô ta đang làm nhân viên hậu cần tại sở nghiên cứu của một công ty năng lượng hàng không vũ trụ, đang trên bờ vực bị vợ "xúi giục", nếu cơ quan An ninh nội địa chậm hơn một bước, người này rất có thể đã bắt đầu một hoạt động phạm tội.

Phát hiện tình cờ của Lý Nam đã đóng vai trò nhất định trong việc phá án. Khi phiên tòa bắt đầu sau vài tháng nữa, cơ quan tư pháp có thể xem xét liệu đây có được coi là biểu hiện lập công hay không.

Đây là câu chuyện sau này.

Còn vài ngày sau, Kim Húc kể lại một việc cho Thượng Dương nghe qua cuộc gọi video.

"Thường Phong đòi gặp Lý Nam?" Thượng Dương đã biết những diễn biến trước đó, tưởng rằng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng khi nghe tin này, anh lại kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao?"

Buổi tối Kim Húc không có việc gì làm nên sang nhà Cổ Phi chơi, ôm theo một cái máy pha cà phê cũ về. Hắn đang cố pha một tách cà phê theo hướng dẫn, điện thoại đặt trên giá đỡ gần đó, Thượng Dương có thể nhìn thấy anh chàng đẹp trai pha cà phê đang phát sóng trực tiếp.

"Chu Ngọc kể lại cho Cổ Phi nghe, Cổ Phi kể lại cho anh nghe, anh kể lại cho em nghe." Trai đẹp giơ bột cà phê mới xay ra: "Lấy luôn nửa gói cà phê của Cổ Phi, không ngờ cũng rất thơm."

Thượng Dương chỉ có một chiếc ấm pha cà phê Moka, không nỡ bỏ tiền ra mua loại máy pha cà phê giá mấy ngàn này, bây giờ nhìn thấy cũng hơi thèm, nhưng lại ngại không dám nói ra, nên chỉ nói: "Máy này cũng không tệ, sao cậu ta lại không dùng nữa?"

"Cậu ta vừa mua một cái hoàn toàn tự động, nâng lên hẳn một cấp đấy." Kim Húc nói thẳng: "Anh sẽ thử xem có dùng được không, dễ dùng thì ngày mai gửi cho em, anh không thích uống thứ này."

Thượng Dương lập tức mở cờ trong bụng, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, anh lại hỏi: "Nói tiếp đi, Thường Phong nghĩ thế nào mà lại đòi gặp Lý Nam? Có gặp được không?"

Kim Húc đáp: "Gặp rồi, cậu ta không muốn tin đó là Lý Nam, khăng khăng đòi đích thân hỏi, cả hai đều là trẻ con, Lý Nam cũng chưa bị bắt giữ, vẫn đang ở trong Cục cảnh sát thành phố, Chu Ngọc phất tay chấp thuận."

Cơ quan cảnh sát không nói cho Thường Phong biết thân phận của Thường Á Cương, người cũng chết rồi, không nên để gia đình bị liên lụy.

Còn về cảnh tượng Thường Phong gặp Lý Nam, Chu Ngọc kể cho Cổ Phi, Cổ Phi lại kể cho Kim Húc.

Hai đứa trẻ đều đỏ mắt, ngồi đối diện nhau mười phút, nhưng vẫn im lặng, mãi đến khi cảnh sát thúc giục rằng thời gian đã hết mới chịu nói hai câu.

Thường Phong hỏi: "Vợ ơi, tại sao vậy?"

Lý Nam đáp: "Đừng gọi tôi như thế, ghê tởm."

Hết giờ gặp, Lý Nam bị cảnh sát đưa đi, Thường Phong vừa phẫn nộ vừa buồn bã, vừa khóc vừa đi ra khỏi Cục cảnh sát thành phố.

Thượng Dương: "..."

"Hết biết rồi." Kim Húc lại bị cái máy pha cà phê làm khó, hắn hơi nghiêng người, áp mặt vào camera điện thoại, hỏi: "Bị kẹt à? Tại sao dừng rồi, anh phải nhấn tiếp vào đâu?"

Thượng Dương hướng dẫn hắn cách làm, cái máy pha cà phê mới ít nhất 90% này bắt đầu phát ra tiếng ong ong.

Suy nghĩ một lúc, Thượng Dương nói: "Em nghĩ động cơ của Lý Nam có thể có một phần đúng như cậu ta nói, do không thể chịu đựng được việc cha mẹ mình bị Thường Phong chế giễu, ngoài ra có thể cậu ta thực sự... có tình cảm không thể nói ra với Thường Phong, việc Thường Phong có bạn gái đã làm tăng thêm lòng căm hận của cậu ta đối với Thường Phong."

"Chu Ngọc cũng có suy nghĩ như em." Kim Húc nói: "Cổ Phi không nghĩ vậy, Cổ Phi cho rằng Lý Nam là thẳng, ghét bị Thường Phong gọi là vợ, ghê tởm là thật."

Thượng Dương hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"

Kim Húc đáp: "Anh không biết, anh đã qua cái tuổi đó rồi, khả năng đồng cảm lại kém, không biết trẻ con đang nghĩ gì."

"Anh bớt đi." Thượng Dương bảo: "Đội trưởng Lật còn gọi điện nhắc nhở em phải chú ý đến cảm xúc của anh, người ta lo anh sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện của Lý Nam."

Kim Húc hỏi: "Em đã nói gì?"

"Em đã nói là anh từng giải tỏa rồi, hiện đang ổn định." Thượng Dương dùng giọng điệu nói đùa, nhưng thực ra anh cũng hơi lo lắng, cách xa quá, Kim Húc ở nhà một mình, nửa đêm cô đơn liệu có mất ngủ hay gặp ác mộng không.

Kim Húc kể: "Hồi bằng tuổi Lý Nam, anh cũng nghĩ đến chuyện... giết bọn họ cho xong."

Thượng Dương: "..."

"Nhưng lớn lên anh muốn làm cảnh sát." Kim Húc cười với anh, nói: "So với lý tưởng của anh, bọn họ chẳng là gì cả."

Trái tim treo cao của Thượng Dương cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, anh nói: "Đừng uống cà phê đó, cẩn thận mất ngủ. Ngày mai gửi máy cho em, gói cho chặt lại, thêm vài lớp bọt nữa."

Vào cuối tháng, các tổ công tác của cơ quan An ninh nội địa phối hợp chặt chẽ, một lưới bắt gọn cả đường dây tội phạm chuyên bán bí mật nhà nước phân bố tại các đơn vị liên quan như doanh nghiệp hàng không vũ trụ, sở nghiên cứu và khoa hàng không vũ trụ của các trường cao đẳng, đại học trên địa bàn thành phố, số lượng hơn mười đối tượng.

Đội của đội trưởng Kim dẫn đầu trong chiến dịch thu lưới, không chỉ sửa chữa được sai lầm trước đó mà còn có biểu hiện xuất sắc. Đây là thành quả trên một chiến tuyến bí mật, không thể công khai khen thưởng, nhưng cuối cùng khen thưởng nội bộ cũng giúp họ lấy lại danh tiếng, không còn phải cúi đầu xấu hổ nữa. Kim Húc và các đội viên của mình nở mày nở mặt, có thể ngạo nghễ đi khắp tòa nhà văn phòng cơ quan An ninh nội địa vài ngày liền.

Ngoài ra còn có một khúc nhạc đệm nhỏ. Các đội viên tận mắt chứng kiến, đội trưởng Kim kiêu ngạo nhất sau khi nhận được một cuộc điện thoại liền lập tức thôi kiêu ngạo, đứng nghiêm, rồi tạm nghỉ, nghiêm túc chào hỏi với đầu bên kia: "Chào thủ trưởng." Không biết đối phương nói gì nhưng vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ đặc sắc, sau khi cúp máy, hắn còn suýt nữa lộn nhào tại chỗ. Cuộc gọi này là từ ba của Thượng Dương, chúc mừng hắn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Kỳ nghỉ tết Thanh Minh, Thượng Dương báo cáo đơn vị cho đơn vị biết mình có chút việc gia đình phải đi xa một chuyến. Đúng lúc anh cũng không có việc gì gấp, thế là anh bèn thu dọn hành lý, vội vã đi Tây Bắc. Kim Húc đón anh ở sân bay, đưa cả anh lẫn hành lý lên xe, lái xe từ sân bay ra tỉnh lộ rồi phóng nhanh về quê nhà của Kim Húc ở Bạch Nguyên.

Cha của Kim Húc là Kim Học Vũ qua đời tròn 20 năm, theo phong tục địa phương thì phải tổ chức lễ cúng tròn năm. Tận dụng thời gian rảnh rỗi này, hắn còn phải xây lại phần mộ của cha mẹ.

Một vài họ hàng thân tộc và hàng xóm từng gần gũi với gia đình hắn cũng đến giúp, Kim Húc giới thiệu Thượng Dương với họ, nói là bạn học kiêm đồng nghiệp. Chỉ có hai người họ hàng huyết thống gần của Kim Húc đến, nhìn từ cách họ tương tác với nhau thì biết không thân với Kim Húc, có lẽ ngày xưa khi hắn khổ sở thì họ lờ hắn đi, bây giờ nghe về tình hình hiện tại của Kim Húc, đại khái là có ý đến đây để cầu cạnh. Thượng Dương không thích họ, thậm chí không thèm chào hỏi.

Hết sửa sang phần mộ, tổ chức lễ cúng, lại đến tiếp đãi người thân và bạn bè, cả ngày đều bận rộn. Đến tối, cả hai trở về thành phố Bạch Nguyên, gặp lại đồng nghiệp cũ của Kim Húc. Vào ngày lễ tết, cảnh sát ở cơ sở rất bận rộn, thậm chí không có thời gian để ăn một bữa cơm, chỉ ôn chuyện qua loa rồi giải tán, vẫn phải quay lại làm việc.

Họ nghỉ tại khách sạn trong thành phố một đêm. Ngày hôm sau, Kim Húc đưa Thượng Dương lên núi ở quê, thăm cha mẹ đang ngủ ở đó rồi mới lên đường. Xe không thể đi xa hơn nữa, dừng lại giữa đường lên núi, hai người cùng nhau đi đến phần mộ, cùng nhau lễ. Kim Húc nói chuyện với cha mẹ một lúc, Thượng Dương im lặng lắng nghe, đặt tay lên vai hắn, ấn nhẹ an ủi.

Sau một hồi lâu, họ rời khỏi ngôi mộ, đi xuống sườn núi nơi đậu xe. Trên núi vào tháng 4, cỏ xanh mượt, hoa nở rộ, gió núi mát mẻ.

"Vừa rồi em muốn nói gì với anh?" Kim Húc hỏi: "Có phải là chuyện gì không nên nói trước mặt ba mẹ anh không?"

Thượng Dương vẫn còn hơi do dự, nhưng đã bị phát hiện thì cũng khó lấp liếm cho qua, cuối cùng vẫn nói: "Vụ án mà anh tham gia cùng cục điều tra hình sự trước khi rời Bắc Kinh, liên quan đến bạn học Triệu... bạn học Tỉnh của em."

Ánh mắt Kim Húc nhìn anh rõ ràng là đã đoán được anh muốn nói gì, hắn hỏi: "Ai nói với em vậy?"

"Là đồng chí Ngô nói với em, cũng chỉ quan tâm anh thôi." Thượng Dương đáp: "Đồng chí Ngô kể với em rằng nghi phạm trong vụ án đó, cái tên cựu kiểm sát viên đó, đã hỏi anh một câu hỏi khi anh thẩm vấn y."

Kim Húc đút một tay vào túi, tay kia hái một bông hoa nhỏ nở trên đường núi, quấn cuống hoa vào ngón tay rồi nói: "Khi y đang điều tra mối quan hệ của bạn học Tỉnh thì phát hiện ra em, nghĩ rằng em hiền lành cả tin, định lừa em trở thành người thi hành của y."

Thượng Dương sửng sốt nói: "Có chuyện như vậy sao? Đồng chí Ngô không nói như vậy."

"Chắc là anh ta nói với em, nghi phạm đó đã điều tra lý lịch của anh, đúng không?" Kim Húc đáp: "Đang yên đang lành tự nhiên điều tra một cảnh sát quèn đến từ Tây Bắc như anh làm gì, chẳng phải vì lúc đó anh ở bên cạnh em, y muốn lợi dụng em, cho nên sẵn tiện chú ý đến anh đó sao."

Thượng Dương: "..."

Đồng chí Ngô có giấu giếm anh đôi chút, nhưng điều đó cũng dễ hiểu. Ngay sau đó không lâu thì Kim Húc rời Bắc Kinh trở về làm việc. Trong một cuộc họp, đồng chí Ngô tình cờ ngồi cạnh Thượng Dương, trong giờ nghỉ giải lao, anh ta bèn hỏi thăm Thượng Dương sau vụ án đó, Tiểu Kim cảm xúc của có bất ổn gì không.

Thượng Dương còn tưởng anh ta muốn hỏi xem Kim Húc có buồn vì không được ghi công phá án hay không. Ai ngờ đồng chí Ngô lại nói việc khác.

Nghi phạm vốn là kiểm sát viên nhưng đã xa rời lý tưởng pháp quyền để trở thành tội phạm, bị Kim Húc tra hỏi, bị chọc đúng chỗ đau nên nóng máu lên, quay sang cắn ngược Kim Húc, hỏi hắn một câu: "Cha của cậu, Kim Học Vũ, để truy bắt kẻ giết người mà đi trong tuyết suốt hai ngày hai đêm, vì vậy mà bị đông cứng một ngón tay, tàn tật suốt đời. Khi những người khác được thăng chức lên cảnh sát chính quy, ông ấy thậm chí còn không thể có được chỉ tiêu cho cảnh sát bán chuyên trách, vợ bị bệnh không có tiền để chữa trị, vài năm sau bản thân bị bệnh cũng chỉ có thể nằm ở nhà chờ chết, đến chết vẫn là nhân viên ngoài biên chế. Đồng chí Kim, cậu chưa bao giờ căm ghét thế giới bất công này sao?"

"Lão Ngô nói khi đó anh không trả lời." Thượng Dương nói: "Mọi người có mặt đều có hơi... lo lắng tâm trạng của anh sẽ bị ảnh hưởng."

Anh không đi sâu vào chi tiết hơn. Tất nhiên, các lãnh đạo không chỉ lo lắng tâm trạng của Kim Húc bất ổn, mà còn lo lắng liệu trải nghiệm như vậy có ảnh hưởng đến sự nhiệt tình và lòng trung thành của Kim Húc hay không. Dĩ nhiên Thượng Dương biết điều đó sẽ không xảy ra, nhưng anh không thể trả lời câu hỏi này thay Kim Húc, vì anh không thể trở thành đại bàng thay Kim Húc.

Kim Húc dùng ngón tay nghịch bông hoa dại, thản nhiên nói: "Lúc đó, anh còn đang bận nghĩ tại sao y lại nhắm vào anh, sau đó lại nghĩ, là vì nhắm vào em trước, anh ngứa mắt, không muốn để ý đến y."

Thượng Dương: "..."

"Tháng trước..." Kim Húc lại kể: "Trước khi Lý Nam bị bắt chính thức, vợ thầy lên tỉnh, anh đã cùng cô ấy đến gặp Lý Nam một lần, cái thằng nhóc con này, sắp phải vào tù mà vẫn dám cãi anh. Anh đã tử tế nói với cậu ta rằng Thường Phong thật sự là người tốt bụng và có nghĩa khí, đến bây giờ vẫn không biết cậu ta đã bịa ra câu chuyện bị côn đồ bắt nạt, cũng không biết là chính cậu ta đã tung tin đồn trong trường, Thường Phong coi trọng chuyện này, còn thay cậu ta cố giấu chuyện xấu hổ này, cảnh sát hỏi thế nào cũng không chịu nói là chuyện cậu ta bị tuột quần."

Thượng Dương nói: "Thường Phong quả thật là đứa trẻ ngoan."

Kim Húc nói tiếp: "Em đoán xem Lý Nam nói thế nào, thế giới tử tế với Thường Phong, tất nhiên Thường Phong là người tốt bụng, sự khác biệt giữa cậu ta và Thường Phong cũng giống như..."

Hắn chỉ vào Thượng Dương và mình rồi nói: "Giống như anh và em, cậu ta nói vừa nhìn đã biết em tốt bụng, còn mềm lòng, cậu ta không sợ em, muốn gần gũi em. Còn anh thì khác hẳn, có khí thế tàn nhẫn và vô tình, số phận chưa bao giờ đối xử tốt với anh."

Thượng Dương dở khóc dở cười nói: "Tại sao đứa trẻ này lại như vậy? Đọc những loại sách súp gà gì thế?"

"Chỉ là tỏ ra mạnh mẽ trước mặt vợ thầy thôi, giả vờ ổn, mạnh miệng, nhưng không thể cãi lại cô ấy, chỉ có thể nhắm vào anh." Kim Húc nói: "Cậu ta nói sai rồi, anh không bị đối xử tệ, số phận đã rất tốt với anh, anh sẽ luôn biết ơn số phận, để anh trải qua nỗi đau cay đắng nhất rồi lại trao cho anh hạnh phúc ngọt ngào nhất."

Hắn đưa tay ra, ngang ngược nắm lấy tay Thượng Dương. Không ngờ đây lại là một lời tỏ tình.

"..." Thượng Dương nói: "Anh cũng nên bớt xem súp gà lại, bớt nói lời chua chát vô nghĩa đó đi."

"Không có đọc." Kim Húc đáp lại: "Tìm thấy trên Baidu thôi, để dành khi em đến hỏi anh, anh có thể đưa ra câu trả lời thật êm tai. Biết ngay là mấy lãnh đạo trên cục điều tra hình sự không biết giữ miệng."

Thượng Dương thầm nghĩ, sao lúc đó không nói mấy câu êm tai cho lãnh đạo nghe?

"Không thể nói miệng, phải cho họ thấy thành tích của anh." Kim Húc lại kiêu ngạo, rất tự tin về danh tiếng của mình trong ngành, nếu hỏi tự tin của hắn đến từ đâu, thì nó có liên quan đến cuộc điện thoại với ba của Thượng Dương.

Hai người đi bộ đến sườn núi, thấy một con bướm vàng đậu trên mui xe hơi dừng ở đó.

Hôm qua là ngày Thanh Minh phải đi tảo mộ nên ngọn núi này khá náo nhiệt, hôm nay xung quanh không có ai, chỉ có hoa cỏ và gió núi, thậm chí không thấy bóng người. Lần trước, Thượng Dương đã đến thôn cách đây chỉ vài trăm mét. Nơi đó từng có nhà của Kim Húc, nhưng dân trong thôn đã chuyển xuống núi, chỉ còn lại thôn làng đổ nát, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết của cảnh nghèo đói cùng cực.

"Em thường cảm thấy..." Thượng Dương cảm khái nói, xen lẫn chút áy náy của một người bạn đời: "So với những gì anh đã mất, những gì em có thể cho anh rất ít, thật sự quá ít."

Kim Húc lại cười, nói: "Thế thì anh tay không bắt được cừu rồi."

Hắn kéo tay Thượng Dương lên trước mặt mình, lấy bông hoa đã quấn rất lâu trên ngón tay mình ra, quấn lên ngón áp út của Thượng Dương. Bông hoa nhỏ giống như viên ngọc trên chiếc nhẫn, ở đúng vị trí.

Hai người nhìn nhau cười, Thượng Dương cố ý nói bằng giọng điệu chơi xấu: "Cái gì chứ, em muốn kim cương lớn."

"Đi làm không được đeo trang sức." Kim Húc không quan tâm, nói: "Đại đại đi."

Thượng Dương giả vờ định lấy bông hoa xuống, Kim Húc lại nói: "Ở đây không thiếu cái này, anh lại hái một bông đẹp hơn."

Vì thế Thượng Dương không đụng vào hoa nữa, không nhịn được xòe bàn tay ra nhìn, rồi hỏi Kim Húc: "Của anh đâu?"

Kim Húc đi sang một bên giật vài cọng cỏ đuôi chó.

Thượng Dương: "..."

Nhưng Kim Húc không quấn nó quanh ngón tay mà xoắn mấy cọng cỏ đuôi chó lại với nhau, cuối cùng biến chúng thành hình một con vật nhỏ, ngắt đi một nửa "đuôi", vặn "tai" xuống, trở thành "cừu non".

"Cho em, chơi đi." Kim Húc đưa cho anh.

"Chơi cái đầu anh." Thượng Dương nhận thì vẫn nhận, nhưng mắng thì cứ mắng: "Chẳng giống làm lễ gì cả."

Chờ khi Kim Húc tự đeo cho mình một chiếc nhẫn hoa, Thượng Dương mới hài lòng, nắm tay hắn tuyên bố: "Được, kết hôn rồi."

Kim Húc: "..."

"Thế này là làm lễ à?" Kim Húc không biết nói gì nữa, đành nói: "Nếu em nói sớm là muốn kết hôn, thì anh... anh đã đi mua nhẫn kim cương thật rồi." Hắn vừa nói, màu đỏ vừa từ mặt lan đến cổ, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thượng Dương bật cười, nói: "Không đáng đâu, hoa đẹp lắm mà."

Kim Húc nói: "Vậy thì... lễ một cái đi."

Hai người theo thuyết vô thần lạy trời lạy đất với vẻ mặt nghiêm trang nhưng động tác vô cùng tùy tiện, sau đó lại trịnh trọng cúi lạy về phía mộ cha mẹ Kim Húc. Sau đó, hai người trợn mắt nhìn nhau.

"Sao lại qua loa thế?" Thượng Dương hỏi: "Có phải quá qua loa không?"

Kim Húc đáp: "Không qua loa, động phòng thôi."

Thượng Dương: "..."

Kim Húc nhìn quanh một lúc, chỉ vào một chỗ rồi nói: "Lần trước hình như ở dưới gốc cây kia."

Thượng Dương: "..."

Nhưng vì thời tiết tháng 4 trên núi rất lạnh, nên cuối cùng phải từ bỏ cái cây mà Kim Húc yêu thích, quay vào xe chơi.

Trước kính chắn gió, một chú "cừu non" bện từ cỏ đuôi chó đứng trên cả bốn chân. Lúc đầu nó khá oai phong, nhưng một lúc sau, vì quá nhẹ nên nó nghiêng ngả nằm vật xuống, một lúc sau nữa, nó lăn khỏi mui xe, không biết lăn đi đâu mất.

Hai chiếc nhẫn hoa được tháo ra cẩn thận, chồng lên nhau một cách trang trọng, đặt trên mui xe, dưới ánh mặt trời.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro