Ngoại truyện 11: Kết
Edit: Phong Nguyệt
Phải ba năm sau Bùi Dương mới thực sự ngừng thuốc.
Uống thuốc lâu dài vốn gây gánh nặng rất lớn cho cơ thể, nhưng may mắn là Phó Thư Trạc luôn cùng cậu đi du lịch khắp nơi, kiên trì luyện tập, bỏ rượu bỏ thuốc lá, ngủ sớm dậy sớm, không tiêu thụ những thực phẩm gây gánh nặng cho cơ thể, nhờ vậy mà nhìn cậu không khác gì người bình thường.
Khi có hy vọng chữa khỏi, Bùi Dương trở nên vô cùng keo kiệt, không muốn bất kỳ ai khác xuất hiện bên cạnh Phó Thư Trạc.
Họ đã trải qua quá nhiều thứ, Phó Thư Trạc phải là của cậu, chỉ có thể là của cậu thôi.
Vì vậy là một người mê ăn uống, Bùi Dương trở nên vô cùng hợp tác, bảo ăn gì thì ăn nấy, những thứ không nên ăn đều cai hết, thực đơn của hai người chưa bao giờ thống nhất đến thế.
Ngày tái khám cuối cùng, sau khi Bùi Dương hoàn thành một loạt xét nghiệm, Thang Tri Minh xem xong thì giãn mày ra: "Chúc mừng. Các chỉ số đều bình thường, cậu có thể ngừng thuốc rồi."
Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm, phản ứng đầu tiên là muốn chia sẻ với Phó Thư Trạc, dù Phó Thư Trạc đang ở ngay bên cạnh cậu. Nhưng cậu vừa quay người đã thấy Phó Thư Trạc lảo đảo ngồi phịch xuống ghế.
Bùi Dương hoảng hốt: "Không khỏe chỗ nào à?"
"Không sao." Phó Thư Trạc kéo eo cậu và ôm chặt, áp mặt vào bụng cậu, "Vui quá, hơi chóng mặt."
Mắt Bùi Dương cay cay, đưa tay luồn vào tóc Phó Thư Trạc, nhẹ nhàng vuốt ve: "Xin lỗi nhé... đã khiến anh lo lắng suốt thời gian qua."
Thang Tri Minh đứng sau lưng bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng cũng biết đôi vợ chồng này không dễ dàng gì, bèn nhường phòng làm việc cho họ: "Hai người cứ ăn mừng đi, tôi đi ăn cơm đây."
Cửa khẽ đóng lại.
Phó Thư Trạc không thể kìm nén được nữa, đỡ gáy Bùi Dương rồi ấn người ngồi xuống đùi mình, hôn một cách mạnh mẽ.
"Ưm——" Đây là phòng làm việc của bác sĩ mà!
Bùi Dương giãy giụa tượng trưng một chút rồi mặc cho Phó Thư Trạc muốn làm gì thì làm. Tuyệt đối không phải vì cậu cũng muốn hôn đâu, chỉ vì không thoát ra được!
Bùi Dương gần như không thở nổi, nóng đến mức bắt đầu đổ mồ hôi, song vì tin tưởng Phó Thư Trạc nên vẫn không giãy giụa: "Lên xe... ưm."
Hai từ vừa mới thốt ra lại bị chặn lại.
Đợi đến khi môi sắp sưng lên, Phó Thư Trạc mới cho cậu không gian để thở. Trán hai người tựa vào nhau, mũi chạm mũi, hơi thở phả lên môi đối phương.
Họ đều nhìn thấy những thứ giống nhau trong mắt nhau, Phó Thư Trạc từ từ mỉm cười: "Lên xe hôn nhé?"
"Ừm..."
Khi ra ngoài, Thang Tri Minh đang nói chuyện với y tá ở quầy phục vụ, Bùi Dương không dám nhìn vào mắt bác sĩ, môi suýt bị hôn rách, bác sĩ tinh mắt thế chắc chắn nhìn thấu ngay.
Phó Thư Trạc nói: "Chúng tôi đi đây."
Thang Tri Minh tay đút túi, gật đầu: "Lái xe cẩn thận, hy vọng sau này không gặp lại ở bệnh viện nữa."
"Nhất định." Phó Thư Trạc cười một tiếng.
Thang Tri Minh nhìn theo hai người rời đi, có chút cảm khái. Từ khi Bùi Dương được chẩn đoán đến nay đã gần bốn năm, tình cảm của họ vẫn như lúc ban đầu, thậm chí còn hơn cả trước kia.
Đối với tình trạng yêu đương và kết hôn chóng vánh của người trẻ hiện nay, không rời không bỏ, sống bên nhau trọn đời gần như đã trở thành một truyền thuyết cổ xưa.
Nhưng Phó Thư Trạc thực sự đã làm được, trong tình trạng sự nghiệp tài sản đều đầy đủ, xung quanh toàn là cảnh xa hoa, có thể trái ôm phải ấp vậy mà hắn vẫn cưỡng lại được mọi cám dỗ, kiên định bảo vệ người mà mình đã chọn từ thuở thiếu niên.
Y tá bên cạnh nói: "Anh Phó thật hiếm có, anh Bùi cũng vậy, họ đều không quên sơ tâm."
Thang Tri Minh sững người, rồi mỉm cười: "Cô nói đúng."
Sự kiên trì và cống hiến một phía từ trước đến nay đều khó kéo dài, có thể có được một người bạn đời tốt như vậy, chứng tỏ đối phương xứng đáng.
·
"Anh đừng phát điên..." Bùi Dương ngửa cổ lên, bị Phó Thư Trạc đè lên lưng ghế hôn, tay chân tê dại bủn rủn, muốn giãy giụa, lại không nỡ.
"Sếp Bùi cho phát điên không?"
Bùi Dương nuốt nước bọt, hoảng hốt: "Đây là bãi đỗ xe, lúc nào cũng có người đi qua, cửa sổ xe này không che được tầm nhìn... về nhà anh muốn làm gì cũng được."
Thấy Phó Thư Trạc không nói gì, Bùi Dương ngượng ngùng tức giận gọi: "Chồng à."
Phó Thư Trạc bật cười: "Anh đâu dám động vào em trong xe, em không cần eo mình nữa à?"
"..." Đồ khốn.
Người lái xe hôm nay không phải tài xế, vì họ vừa mới đi du lịch ở nước ngoài về không lâu, tài xế đã chuyển sang cho Tần Nam Sam dùng rồi.
"Trưa ăn gì?"
"Lâu rồi không ăn cá nướng."
"Anh tưởng em muốn ăn tôm hùm đất."
"Giữa trưa ai ăn tôm hùm đất?" Bùi Dương trợn mắt nhìn hắn.
Bây giờ là tháng Năm, thời tiết đã dần trở nên nóng, Bùi Dương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bốn năm trước cũng vào khoảng thời gian này cậu được chẩn bệnh, lòng đầy tuyệt vọng.
Ba năm trước vào thời điểm này cậu đã mất trí nhớ, tưởng mình xuyên vào trong sách, trong lòng toàn là mối tình tay tư rối rắm, Phó Thư Trạc rõ ràng đã đoán được vẫn cố tình mời gọi cậu 'ngoại tình'.
Bốn năm... gần một nghìn năm trăm ngày đêm, vượt qua không dễ dàng.
Nếu Phó Thư Trạc có một lần nghĩ "thôi vậy", họ đã không có ngày hôm nay.
"Chút nữa đi xem phim nhé?"
"Không về nhà bầu bạn với thằng con lớn ngoan xinh yêu của em à?"
Bùi Dương khẽ tặc lưỡi: "Tiền đồ đâu, ghen với chó."
Phó Thư Trạc: "Ai đó đã ghen với con mèo chưa từng xuất hiện suốt mười bảy năm, còn không nói cho anh biết nữa?"
"... Anh nói bậy."
Phó Thư Trạc nghiêng đầu nhướn mày với cậu: "Anh có bằng chứng, bản thảo của 《Kiêu ngạo》 vẫn còn ở chỗ anh đấy."
Bùi Dương: "..."
Khi viết cuốn sách đó, lòng cậu quả thật đầy chua xót, để không quên đi, cũng để dù có quên vẫn có thể có thứ để nhớ lại, cậu đã ép mình nhớ lại từng chút một trong mười bảy năm qua, ghi chép lại tất cả, tự nhiên cũng viết ra rất nhiều lời trong lòng chưa từng nói ra.
Nào ngờ, nó lại trở thành cái cớ để Phó Thư Trạc nắm thóp.
"Nếu không có nó, anh đã không biết sếp Bùi yêu anh nhiều đến vậy." Phó Thư Trạc trêu chọc.
Một câu tán tỉnh rất bình thường, nhưng Bùi Dương lại hiểu ra được một vài điều mà trước đây chưa từng hiểu ra, im lặng không đáp lời. Có lẽ những năm trước khi viết 《Kiêu ngạo》, Phó Thư Trạc cũng không có nhiều cảm giác an toàn, giống như cậu vậy, đều không rõ trong lòng đối phương còn lại bao nhiêu tình yêu, bao lâu sẽ chán, bao lâu sẽ chia tay.
Sau khi bị bệnh, Phó Thư Trạc hẳn là càng dày vò hơn, hắn yêu sâu đậm, cũng hối hận khôn cùng. Phó Thư Trạc sẽ cảm thấy cái chết của Tô Bội Nhan đã thúc đẩy bệnh tình của Bùi Dương, có lẽ trong vô số ngày đêm ấy, hắn đều suy nghĩ việc mình tiếp tục giữ Bùi Dương lại rốt cuộc là tốt hay xấu.
Có lẽ Bùi Dương vốn không muốn gặp lại hắn nữa, bởi vì nhìn thấy hắn sẽ nhớ đến mình có lỗi với ba mẹ vì mười bảy năm qua, và chuyện mẹ bị bệnh mà phải ra ngoài tìm mình.
Phó Thư Trạc ôm lấy những tâm sự này, chưa từng nói ra lấy một lần.
"Tối qua anh nằm mơ."
"Mơ gì vậy?" Bùi Dương hoàn hồn.
"Mơ thấy khi em được chẩn đoán bệnh, lừa anh ly hôn, một mình chạy đến viện điều dưỡng ở, gầy đến không ra hình người."
"Không ra hình người là như thế nào..."
Bùi Dương hơi áy náy, lúc đó cậu thật sự đã sắp xếp như vậy, nhưng tên khốn này không chịu ly hôn.
Phó Thư Trạc giảm tốc độ xe chờ đèn đỏ, hồi tưởng rất lâu, rồi mới dùng mu bài chống cằm, nghiêng mắt cười: "Gầy như con mèo."
"Em mặc một bộ đồ thú bông hình mèo, nhưng có thể thấy được em rất gầy."
"Em mặc đồ thú bông làm gì?"
"...Quên rồi." Phó Thư Trạc thật sự không nhớ ra, hình ảnh trong mơ rất rời rạc, nhưng khiến người ta khó chịu, sáng nay khi hắn mở mắt ra, tay chân vẫn tê cứng khó cử động, tim đập loạn xạ.
"Vậy anh có tìm thấy em không?"
"Tìm thấy." Đèn xanh bật lên, Phó Thư Trạc lại nắm vô lăng, "Em không chịu về với anh, nói anh đang bắt ép em."
"... Rồi sao nữa?" Thật là quá đáng.
"Sau đó anh đã hiện thực hóa tội danh đó, trói em lại, dùng dây xích khóa em ở nhà, cưỡng ép em. Lần nào em cũng khóc lóc gọi tên anh, nhưng lại coi anh là người khác."
Thật là một mối tình bi ai, Bùi Dương cạn lời: "Phần sau anh nhớ rõ ghê."
Phó Thư Trạc cong môi: "Cảm ơn lời khen."
Bùi Dương im lặng một lúc, ngượng ngùng an ủi: "Đó chỉ là mơ thôi, em đã khỏe rồi."
Phó Thư Trạc ừm một tiếng: "Anh biết- Không cần phải trói em nữa."
"Sao nghe giọng anh có vẻ tiếc nuối vậy?"
"Sao có thể chứ?"
Hai người cười đùa xuống xe, quán cá nướng ở tầng năm của trung tâm thương mại, bên cạnh là rạp chiếu phim, bây giờ mua vé, ăn xong vừa lúc có thể xem một bộ phim.
Bùi Dương vẫn hơi lo lắng, mở camera theo dõi phòng khách nhà: "Hy vọng ghế sofa của em vẫn còn nguyên vẹn... Chết tiệt!"
"Con chó chịch* ghế sofa à?" Phó Thư Trạc bình tĩnh gỡ xương cá.
*Chỗ này đồng âm nha mọi người
"... Anh có thể văn minh một chút không?"
"Được rồi, thằng con lớn ngoan xinh yêu của em đã làm chuyện tốt gì?"
Bùi Dương mặt không cảm xúc xoay màn hình điện thoại về phía hắn, trong ống kính, Phó Mèo Con đang giơ móng chó, vươn miệng chó cắn xé gì đó ——
Đó có vẻ là bức tranh ghép siêu to đã để sau ghế sofa nhà họ sáu bảy năm, là ảnh chụp chung của họ dưới hoàng hôn bên bờ biển, lúc đó phải mất cả tháng mới ghép xong, giờ đây lại trở thành một đống rác.
Phó Thư Trạc lập tức đen mặt: "Tối nay hầm thịt chó!"
Bùi Dương vội vã gọi điện cho dì giúp việc, dì giúp việc là người được thuê hai năm trước, vì họ thường xuyên du lịch ở bên ngoài, nhà dễ bị bụi bặm nên đã thuê một người giúp việc đến một lần mỗi tuần, bình thường đều ở nhà Tần Nam Sam.
Hôm nay vừa hay dì giúp việc sẽ đến, bên kia vừa kết nối Bùi Dương đã vội vàng hỏi: "Cô đến rồi ạ?"
Cậu giải thích tình hình, bảo dì nhanh chóng dọn sạch những mảnh ghép vỡ trên đất, tránh một mèo một chó ăn nhầm.
Cúp điện thoại, Bùi Dương giả vờ an ủi: "Cái cũ không đi cái mới không đến, ghép lại một cái mới."
"Để thằng con lớn ngoan xinh yêu của em đi ghép."
"Ơ kìa, so đo gì với trẻ con??"
"Quy đổi theo tuổi người, năm nay nó đã sắp ba mươi, cũng nên hiểu chuyện rồi, ngày mai thu dọn hành lý lăn ra ngoài tự lực cánh sinh đi."
Bùi Dương vui không thể tả, không ngờ Phó Thư Trạc lại quan tâm đến bức tranh ghép đó như vậy. Bùi Dương cũng đau lòng, nhưng nghĩ lại, mấy năm nay họ cũng chụp không ít, có thể đặt làm lại một bộ tranh ghép siêu to để ghép lại.
"Coi như là khởi đầu mới."
Phó Thư Trạc đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với Bùi Dương, thì thầm vài câu.
Mặt Bùi Dương lập tức đỏ lên: "Nó phạm lỗi tại sao em phải gánh chịu!"
"Con hư tại ba."
"Em không có đứa con này, anh cứ ném nó ra ngoài tự lực cánh sinh đi."
"Nó còn chưa hiểu chuyện, lỗi lầm cần người lớn gánh chịu thay."
Bùi Dương thầm mắng: "Biến thái."
Phó Thư Trạc vui vẻ chấp nhận.
Bộ phim sau bữa ăn cũng không tệ, tuy là phim tình cảm, nhưng đã thể hiện được những điều mới mẻ chưa từng có trước đây, một quan điểm tình yêu hoàn toàn mới, không còn sướt mướt giả tạo như phim trước đây nữa.
Lúc hết phim, họ lại vô tình gặp được một người quen, Bùi Dương gọi: "Ê Trình!"
Người này tên đầy đủ là Trình Nhã Tâm, lớn hơn Bùi Dương một chút, cũng là một trong những đối tác của họ, cô không thích người ta gọi chị nên bảo họ gọi như vậy.
Trình Nhã Tâm hơi ngạc nhiên khi thấy hai người họ: "Hai người còn nhớ đường về à?"
Phó Thư Trạc nhìn quanh cô: "Cô đi một mình à?"
Trình Nhã Tâm gật đầu: "Không thì cậu nghĩ sao?"
Bùi Dương: "Tiểu Thụ thế nào?"
"Vẫn khỏe, chỉ là đến tuổi nổi loạn, không nghe lời lắm." Trình Nhã Tâm cùng họ đi ra ngoài, "Ở trường chơi với mấy đứa trẻ hư, có xu hướng bị dụ dỗ, mấy hôm trước còn lấy trộm tiền mặt tôi để ở nhà đi bar."
Bùi Dương kinh ngạc: "Nó mới mười lăm tuổi thôi mà? Sao vào được?"
"Quản lý quán bar là anh của bạn nó." Trình Nhã Tâm trông không có vẻ buồn lắm, chỉ hơi ngậm ngùi, "Trước đây tôi không tin vào cái gì gọi là di truyền, bây giờ lại thấy cấm có sai, có lẽ cái gen xấu thật sự khó thay đổi."
"..." Bùi Dương nhất thời không biết nói gì.
Năm Trình Nhã Tâm và chồng cô kết hôn, vừa hay là thời kỳ "lạnh nhạt" nhất trước khi cưới của cậu và Phó Thư Trạc, nói thật lòng, lúc đó cậu rất ghen tị với Trình Nhã Tâm.
Cô mặc sườn xám xinh đẹp chụp ảnh cưới, mặt đầy hạnh phúc nói với cậu và Phó Thư Trạc: "Hai người cũng phải bền lâu nhé."
Nhưng cô đã tin nhầm người.
Người đàn ông đã bên cô từ thuở thiếu niên, cùng nhau vượt qua bao sóng gió hơn mười năm cuối cùng vẫn phản bội cô, lao đầu vào vòng tay trẻ trung ấm áp khác.
Đối với tình trạng hôn nhân đại chúng hiện nay mà nói, có lẽ phản bội mới là điều bình thường.
"Thực ra tôi chưa từng nói với hai người, hồi anh ấy còn trẻ cũng giống Tiểu Thụ vậy, bất cần đời, dựa vào khuôn mặt đẹp trai để tán tỉnh khắp nơi. Sau đó chúng tôi ở bên nhau, có lẽ vì áp lực khởi nghiệp quá lớn, anh ấy hồi tâm lại... nhưng chỉ được mười hai năm."
"Bản tính khó đổi... Gần đây chị mới biết từ bạn bè cũ rằng, thực ra lúc đó anh ấy đã nuôi hai người ở bên ngoài, một người biết bản thân mình là thứ ba, người kia không biết tình hình, cô gái đó đến giờ vẫn tưởng anh ấy độc thân thật, là do bản thân cô ấy không đủ tốt nên mới bị vứt bỏ."
Phó Thư Trạc nhăn mày: "Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ vấp ngã."
Trình Nhã Tâm lạnh lùng nói: "Đều không liên quan đến chúng tôi nữa, Tiểu Thụ... Tôi sẽ cố gắng hết sức, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu sau này nó giống bố nó, thì tôi chỉ có thể nói quan hệ mẹ con của chúng ta đến đây thôi."
Hôm nay Trình Nhã Tâm còn có việc, họ hẹn cuối tuần gặp nhau.
Khi chia tay, Bùi Dương nhìn bóng dáng cô đơn của cô thở dài: "Tiếc quá."
Phó Thư Trạc lại không nghĩ vậy: "Không có gì đáng tiếc cả, ít nhất trong hơn mười năm đã nhìn ra đối phương là người như thế nào, chưa tới mức tốn thời gian cả đời, cô ấy đã trải nghiệm hôn nhân rồi, bây giờ ở một mình có thể sống tốt hơn."
Bùi Dương: "Ừm..."
Biết là vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơn mười năm của Trình Nhã Tâm không đáng.
Phó Thư Trạc nắm tay cậu: "Đi thôi, về nhà hầm thịt chó."
Bùi Dương: "Ác độc."
Phó Thư Trạc ồ một tiếng đầy ẩn ý: "Suýt quên, con hư tại ba, em phải chịu thay nó."
“Em không đồng ý!” Thình lình nhắc tới vấn đề đáng ghét này, Bùi Dương thiếu chút nữa xù lông.
"Đồ anh mua sẵn rồi."
"... Anh đã ủ mưu lâu rồi phải không?"
"Sao có thể gọi là ủ mưu được, đây là để chúc mừng mèo nhà anh hồi phục." Phó Thư Trạc vui vẻ nói.
"Chỉ một mình anh chúc mừng thôi." Bùi Dương nhìn hắn chằm chằm.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống bãi đỗ xe, kéo dài bóng hai người, nhuộm lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
Đối với họ, không rời không bỏ, sống bên nhau trọn đời không phải là truyền thuyết cổ xưa, mà là điều đương nhiên, vốn phải như vậy.
Hết
Còn 3 ngoại truyện nữa (Nếu ly hôn, nếu bệnh tình trở nặng), giấc mơ mà Phó Thư Trạc nhắc đến cũng nằm trong số này luôn, nhưng đều là tuyến if nên mình không edit nha, ai muốn đọc có thể lên wiki đọc nha.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận chương này và hẹn gặp lại ở những dự án sau. 😉
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro