Edit: Phong Nguyệt
Cứ tưởng đêm nay sẽ khó ngủ, nhưng trong phòng ngủ rất nhanh đã vang lên tiếng thở đều đều.
Mấy ngày trước Phó Thư Trạc đi công tác, Bùi Dương vốn đã ngủ không ngon, cuối cùng người cũng đã về, lại giải quyết xong một chuyện lo lắng, tâm trạng căng thẳng của Bùi Dương lập tức thả lỏng, nằm xuống không lâu đã đi gặp Chu Công.
Phó Thư Trạc cẩn thận rút tay ra, bật đèn ngủ màu ấm áp ở đầu giường, tra cứu hơn một tiếng đồng hồ về những điều cần lưu ý khi đăng ký kết hôn, mặc quần áo gì, cần mang theo giấy tờ gì,...
Người luôn tin tưởng khoa học như hắn còn nhìn xem ngày mai có tốt không, không tốt cũng không xấu, bình thường.
Hầu hết mọi người đều sẽ chọn một số ngày hoàng đạo để đăng ký kết hôn, hoặc những ngày có ý nghĩa kỷ niệm như 520, Thất tịch, nhưng hắn và Bùi Dương không đợi được nữa.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Bùi Dương lo được lo mất, sao hắn lại không lo lắng kéo dài quá lâu Bùi Dương sẽ hối hận chứ?
...
Nửa đêm, Bùi Dương trở mình, không sờ thấy hơi ấm quen thuộc lập tức tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của cậu là Phó Thư Trạc hối hôn bỏ trốn trong đêm, đến hành lang mới phát hiện Phó Thư Trạc đang ở trong phòng sách, tay vẫn luôn cầm chuột tra cứu gì đó trên máy tính.
Bùi Dương mím môi, không làm phiền hắn.
Sáng hôm sau, Bùi Dương tâm trạng phức tạp đi vào phòng sách xem lịch sử duyệt web của Phó Thư Trạc, phát hiện toàn là những thứ liên quan đến nhẫn và đám cưới.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tai lặng lẽ đỏ lên, lúc này cậu mới nhận ra- Cậu đã cầu hôn Phó Thư Trạc thành công.
Tuy không có nhẫn, không có hoa, không có lời thề non hẹn biển, nhưng Phó Thư Trạc đã đồng ý với cậu, hôm nay đi đăng ký kết hôn.
Phải ăn một bữa sáng ngon lành một chút, ngày quan trọng phải bắt đầu hoàn hảo từ buổi sáng.
Bùi Dương chiên hai miếng bò bít tết, lại chiên một quả trứng, quả trứng đầu tiên bị vỡ lòng đỏ, Bùi Dương để sang một bên cho nguội rồi ăn, sau đó chiên một quả khác.
Đồng thời còn làm thêm một phần mì trộn dầu hành, cậu và Phó Thư Trạc đều không thích ăn mì Ý.
Mở tủ lạnh ra, Bùi Dương lại rơi vào trạng thái xoắn xuýt, cà phê hay sữa đây?
Ừm... Cà phê đi, ắt hẳn tối qua tên khốn nào đó không ngủ ngon, phải tỉnh táo một chút.
Có nên gọi chuyên gia trang điểm đến nhà không nhỉ? Trang điểm sơ qua một chút sẽ trông có tinh thần hơn.
Bùi Dương bỗng nhiên hơi hối hận, tối qua quá kích động, bây giờ mới cảm thấy đăng ký kết hôn nhanh như vậy thật là vội vàng, không có tí chuẩn bị nào cả.
"Ting-" Chuông cửa vang lên.
Phó Thư Trạc không biết đang làm gì trong phòng ngủ, Bùi Dương đi xem, phát hiện là nhân viên của một thương hiệu đồ lót nam mang đến cho bọn họ một hộp quà màu đỏ.
"Anh Phó đặt ạ, phiền anh ký nhận."
"Được, cảm ơn."
Bùi Dương không biết Phó Thư Trạc mua gì, đóng cửa lại, nói to: "Đồ anh mua đến rồi!"
Phó Thư Trạc lập tức đi ra, Bùi Dương phát hiện trên người hắn mặc không phải bộ đồ đã thay lúc sáng sớm, còn thắt cà vạt.
Bùi Dương lập tức vui vẻ: "Anh làm gì vậy? Đi gặp đối tác?"
Phó Thư Trạc suy nghĩ một chút: "Quả nhiên vẫn quá cứng nhắc, vậy thay một bộ khác nhé?"
Bị đẩy vào phòng, Bùi Dương mới phát hiện trên giường toàn là quần áo, rõ ràng Phó Thư Trạc đã thử từng bộ một.
Cậu thoáng do dự, nghĩ đến việc phải có thời gian chuẩn bị: "Hay là, chúng ta đổi ngày khác..."
"Không được." Phó Thư Trạc véo miệng cậu, "Nói mà không giữ lời à, mèo con?"
Bùi Dương đỏ mặt, ấp úng nói: "Chủ yếu là chúng ta chưa chuẩn bị gì..."
Phó Thư Trạc: "Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo người và giấy tờ là đủ rồi."
Thấy Phó Thư Trạc không muốn đổi ngày, không hiểu sao Bùi Dương lại vui vẻ nhếch khóe miệng, cầm hộp quà trong tay hỏi: "Anh mua gì vậy?"
"Quần lót."
"...?"
Bùi Dương mở ra xem, phát hiện Phó Thư Trạc vừa mua hai chiếc quần lót màu đỏ, là màu đỏ thuần.
Phó Thư Trạc nghiêm túc nói: "Anh tra rồi, ai cũng nói ngày đăng ký kết hôn tốt nhất nên mặc đồ lót màu đỏ, điềm lành."
Bùi Dương cực kỳ phản đối: "Quê mùa quá, em không mặc."
"Ngoan, anh mặc với em."
"Sao anh không tiện thể mua thêm tất, người ta mặc cả bộ mà." Bùi Dương kêu lên.
"Tất cũng tính là đồ lót à?" Phó Thư Trạc hoàn toàn không có kinh nghiệm, lập tức cầm điện thoại lên gọi, "Bây giờ mua còn kịp không..."
"Không kịp rồi, sao anh đột nhiên mê tín thế-"
Phó Thư Trạc miễn cưỡng cúp điện thoại: "Vậy được, thay quần lót vào."
Bùi Dương chậm rãi di chuyển về phía cửa, nhưng bị Phó Thư Trạc nhìn thấu ý đồ bỏ chạy, ôm ngang eo cậu lại, Bùi Dương níu lấy khung cửa như níu lấy thành trì cuối cùng của mình: "Không, em không mặc! Quê mùa quá!"
"Nghe lời, chỉ mặc một ngày thôi."
Phó Thư Trạc tách tay Bùi Dương ra, bế cậu ném xuống giường, kéo mạnh cạp quần cậu xuống: "Quê mùa hay không ngoài anh ra sẽ không có ai nhìn thấy."
Bùi Dương phẫn uất nhìn hắn: "Cầm thú."
Phó Thư Trạc mỉm cười: "Cảm ơn đã khen."
Cuối cùng hai người mặc áo sơ mi cùng màu, không thể quá cứng nhắc, nhưng cũng không thể quá thoải mái, áo sơ mi trở thành lựa chọn tốt nhất.
Bùi Dương: "Lúc anh Trình chụp ảnh cưới mặc sườn xám, chồng anh ta mặc trường bào, cũng rất đẹp."
Anh Trình là một trong những người hợp tác của bọn họ, lớn hơn bọn họ vài tuổi, cũng giống như bọn họ, cùng bạn trai nắm tay nhau vượt qua bao sóng gió đến bây giờ, hai năm trước đã đăng ký kết hôn.
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Em muốn mặc sườn xám cũng được."
Bùi Dương: "Hừ."
Phó Thư Trạc lục tung tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng tìm ra một bộ đồ đôi: "Nếu không muốn mặc áo sơ mi thì bộ này thế nào? Chụp ảnh cưới mà, không cần quá nghiêm túc."
Hai người thay đồ xong xoay vài vòng trước gương, đều cảm thấy rất xứng đôi.
"Nhanh ăn sáng đi, sắp nguội rồi."
May mà mì chưa bị nát, bọn họ ăn xong trong chớp mắt, cả hai đều có chút sốt ruột.
Tài xế đã sớm đợi ở dưới lầu, anh ta cứ tưởng đến công ty như mọi hôm, nào ngờ vừa nhấn ga đã nghe thấy sếp nhà mình nói: "Đến cục dân chính."
Tài xế ngẩn người: "Sếp và sếp Bùi..."
"Hôm nay đăng ký kết hôn."
Tài xế lập tức vui vẻ chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng!"
Cục dân chính cách đó không xa, càng đến gần Bùi Dương càng căng thẳng, chân không tự chủ được mà run lên.
Thậm chí cậu còn có cảm giác không chân thật, hành trình yêu đương mười năm với Phó Thư Trạc cuối cùng cũng sắp vẽ nên một dấu chấm tròn viên mãn.
Sau dấu chấm tròn, sẽ chào đón một câu chuyện hoàn toàn mới.
Phó Thư Trạc xuống xe trước, quay đầu lại thấy Bùi Dương cười xấu hổ: "Chân em hơi mềm."
Phó Thư Trạc vui đến mức không chịu được, cúi người vào xe bế cậu xuống.
Bùi Dương vịn vào cánh tay hắn, nghiêm túc nói: "Anh để em bình tĩnh lại một chút."
Nghỉ ngơi mười phút, Bùi Dương mới thả lỏng hơn, lần đầu tiên đi tiếp khách bàn chuyện hợp tác cũng không căng thẳng như vậy.
Phó Thư Trạc nắm tay cậu, hiếm khi do dự: "Bùi Dương, vào trong rồi sẽ không có thuốc hối hận đâu, bây giờ em muốn rút lui vẫn còn kịp, nhưng sau khi đăng ký kết hôn rồi còn muốn chạy, anh..."
Bùi Dương ghét nhất là cái vẻ bình tĩnh phân tích cho cậu nghe rõ ràng mọi chuyện của Phó Thư Trạc, đã đến cửa rồi còn bảo cậu suy nghĩ cho kỹ, phiền chết đi được.
"Anh có đi không? Bỏ lỡ hôm nay thì sau này anh đừng hòng đăng ký kết hôn với em." Tính cách kiêu ngạo của mèo con lại nổi lên.
Phó Thư Trạc khẽ tặc lưỡi: "Đi, ai rút lui người đó là chó."
Thủ tục đăng ký kết hôn đơn giản hơn bọn họ tưởng tượng, nộp giấy tờ, xác minh thân phận, hai bên đọc và ký vào tờ khai, chụp ảnh và tuyên thệ.
Giữa chừng còn bị hỏi có cần kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân không, Bùi Dương và Phó Thư Trạc nhìn nhau, từ chối rất ăn ý.
Đối phương còn muốn nói gì đó, tai Bùi Dương hơi đỏ, nói với vẻ khoe khoang nho nhỏ: "Chúng tôi ở bên nhau từ năm mười tám tuổi, không có ai khác."
Lời tuyên thệ không xa lạ, ít nhiều gì cũng đã xuất hiện trong phim truyền hình hoặc điện ảnh, nhưng khi Bùi Dương đọc vẫn có chút run rẩy.
Lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia bảo cậu và Phó Thư Trạc lại gần nhau một chút, không biết là do nóng hay do căng thẳng, lòng bàn tay cậu toàn là mồ hôi, Phó Thư Trạc thì rất tự nhiên luồn vào các kẽ tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
"Hai người cười lên nào."
"Được, OK-"
Một tiếng "tách" nhẹ, hai người bọn họ ở tuổi hai mươi tám đã được lưu giữ lại trong khoảnh khắc này.
Lúc rời đi, bên ngoài nắng chói chang, Bùi Dương cầm hai quyển sổ đỏ lật đi lật lại hồi lâu, chụp trái một tấm phải một tấm, mãi mới chọn được một tấm ưng ý- Hai người cùng cầm giấy chứng nhận kết hôn, chụp một tấm dưới ánh nắng, chiếc nhẫn trên tay tỏa sáng lấp lánh.
Chiếc nhẫn được mua từ năm tốt nghiệp đại học, đeo đến tận bây giờ.
"Cùng đăng lên vòng bạn bè."
Phó Thư Trạc ừ một tiếng, vừa đăng lên vòng bạn bè vừa đăng ảnh và trạng thái lên tài khoản Weibo công khai của hắn.
Như vậy, dù không phải bạn bè, tất cả những người trong ngành quan tâm đến bọn họ, bao gồm cả người qua đường, đều sẽ biết chuyện họ đã đăng ký kết hôn.
Sau đó, điện thoại như nổ tung, tin nhắn ting ting ting không ngừng.
Tề Hợp Nguyệt: Chúc mừng.
Trình Diệu gửi tin nhắn thoại: "Hôm qua anh còn nói với thầy Tề rằng sao hai đứa bây vẫn chưa đăng ký kết hôn, kết quả là đã đăng ký rồi, vậy khi nào thì uống rượu mừng đây?"
Hứa Khoang: Tiền mừng cưới của tao cuối cùng cũng có thể đưa ra ngoài rồi!
Tên họ Trịnh: Ôi chao ôi, Dương Dương nhà chúng ta cuối cùng cũng gả mình đi rồi, chúc mừng chúc mừng, toại nguyện rồi nhé.
Vương Khởi Giai: [Đối phương đã chuyển khoản 66666.00 tệ]
...
Bùi Dương trả lời từng người một, ngược lại lạnh nhạt Phó Thư Trạc.
"Em không xem anh à?"
"Đợi em trả lời tin nhắn xong đã."
Hai người còn phải đến công ty một chuyến, hôm nay chắc chắn là không đi làm, nhưng phải đến báo tin vui. Trong nhóm chat lớn của công ty đã tràn ngập lời chúc mừng, vì đăng ký kết hôn quá đột ngột, tiền mặt lì xì chuẩn bị không nhiều, phát ở cục dân chính rồi cho tài xế thì không còn mấy cái.
Phó Thư Trạc lười trả lời tin nhắn, thẳng thừng phát 52 bao lì xì liên tiếp trong nhóm chat lớn.
Ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Dương đang nhìn hắn với vẻ u ám: "Anh là thần tài à?"
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Ngày đặc biệt, đối xử đặc biệt."
Bùi Dương cũng chỉ nói đùa thôi, sau khi Phó Thư Trạc phát xong cậu cũng phát mấy cái, nhưng tiếc tiền, không phát nhiều như vậy.
Hai người lại mời mọi người uống trà sữa, bàn giao xong công việc rồi rời đi.
Nhưng thật sự đến thế giới hai người, bọn họ lại không biết nên làm gì, nửa năm nay vẫn luôn bận rộn công việc, rất thiếu thời gian dành cho nhau.
"Xem phim, đi ăn?"
"Được."
Lịch trình hẹn hò rất bình thường, nhưng vì quyển sổ đỏ còn nóng hổi, tất cả đều trở nên khác thường.
Ăn tối xong, bọn họ lại đến bờ sông nắm tay nhau tản bộ, đã quá lâu rồi không cùng nhau ngắm cảnh yên bình như vậy, Bùi Dương đón gió đêm, cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
Điều duy nhất khiến cậu áy náy và buồn bã là có lẽ ba mẹ cậu sẽ không chúc phúc.
Phó Thư Trạc cũng nghĩ đến chuyện giống cậu: "Ngày mai chúng ta cùng nhau về nhà xem sao?"
Tự mình nói cho hai bậc phụ huynh biết chuyện bọn họ đã kết hôn dù sao cũng tốt hơn là để họ biết từ người khác.
Trên đường về nhà, Bùi Dương phát hiện đường đi không đúng: "Không về nhà à?"
Phó Thư Trạc cong môi: "Sao vậy? Em kết hôn không vào động phòng à?"
Bùi Dương đỏ mặt: "Ở nhà là được rồi mà."
Phó Thư Trạc: "Chúng ta đi trải nghiệm vài điều mới mẻ."
Một tiếng sau, mắt cá chân đeo lắc bạc của Bùi Dương bị Phó Thư Trạc nắm trong tay: "Cục cưng..."
Bùi Dương nôn khan một tiếng: "Nhanh, đổi phòng!"
"..."
Bùi Dương nuốt nước bọt: "Ai lại nghĩ ra cái giường nước này chứ, chóng mặt thế này làm sao làm được?"
Phó Thư Trạc bất lực cười: "Tuân lệnh."
Hết ngoại truyện 8
Đoạn này chắc tính tuổi âm, chứ tính sau hai đứa cũng phải quen nhau từ năm 17 cơ :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro