Ngoại truyện 9: Nuôi chó (1)

Edit: Phong Nguyệt

"Như vậy là được rồi chứ?"

"Chắc là không có vấn đề gì đâu."

Bùi Dương trải tấm lót vệ sinh cho chó trên ban công, chuồng cũng đã mua xong.

Hôm nay họ sẽ đi đón chú chó Border Collie, con mà Phó Thư Trạc đã đặt trước từ mấy tháng trước.

Vì phải nằm viện phẫu thuật, cộng thêm cần thời gian dài để hồi phục nên họ vẫn chưa đi đón nó được, mấy hôm nay mới rảnh rỗi để chuẩn bị chuyện này.

May mà ông chủ cửa hàng thú cưng dễ tính, giúp họ nuôi bốn tháng, Phó Thư Trạc trả thêm phí huấn luyện, nhờ đối phương huấn luyện một số kỹ năng cơ bản.

Bùi Dương: "Có phải bây giờ nó đã lớn lắm rồi không?"

Phó Thư Trạc: "Cũng bình thường, được chín ký rưỡi."

Bùi Dương kinh ngạc: "Chước Chước cũng được năm ký rưỡi rồi."

Chú mèo trắng đang liếm lông ngơ ngác ngẩng đầu: "Meo~"

Mấy tháng nay thức ăn của nó quá tốt, cân nặng tăng liên tục, từ hơn bốn ký tăng thẳng lên năm ký rưỡi, lúc dẫm lên đùi người ta hệt một ngọn núi nhỏ.

"Chước Chước là mèo trưởng thành, chó mới được bốn tháng." Phó Thư Trạc cúi người bế Bùi Dương lên, "Đi thôi, người ta đang đợi chúng ta."

Bùi Dương thấy hơi căng thẳng, thứ mà cậu hằng mong ước khi còn nhỏ... Cuối cùng cũng có thể có được, tuy bây giờ đã không còn mong muốn mãnh liệt như lúc trước, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ.

Phó Thư Trạc lái xe đến cửa hàng thú cưng, cách hơi xa một chút, ở một quận khác, đi đi về về mất gần hai tiếng.

Bùi Dương xoắn xuýt hỏi: "Nó đã lớn như vậy rồi, có khi nào không thân với chúng ta nữa không?"

Phó Thư Trạc nắm vô lăng: "Không đâu, Border Collie rất thông minh, dù sao chúng ta cũng có thời gian, có thể chơi với nó nhiều hơn."

Bùi Dương: "Ừm."

Ông chủ cửa hàng thú cưng cũng là học trò cũ của Tề Hợp Nguyệt, tên là Phùng Tiềm, bằng tuổi bọn họ, nhưng theo lời Tề Hợp Nguyệt, chắc là nhỏ hơn bọn họ một khóa.

Phùng Tiềm không chỉ đích thân ra đón bọn họ mà còn mua trà sữa cho bọn họ, ngoại hình miễn cưỡng tạm được, nhưng lại vuốt tóc ra sau, vô cùng dầu mỡ, cười cũng cực kỳ nịnh nọt, rõ ràng là không có ý tốt.

Trên đây đều là đánh giá cá nhân của Phó Thư Trạc.

Phùng Tiềm nhìn Bùi Dương, mỉm cười đưa tay ra: "Chào cậu, tôi là Phùng Tiềm."

Tay Bùi Dương vừa đưa ra được một nửa, chưa chạm vào Phùng Tiềm, đã bị Phó Thư Trạc chặn lại và nắm lấy: "Chào cậu."

"..." Phùng Tiềm thản nhiên thu tay về: "Chúng ta đi xem chó trước nhé?"

"Được!" Bùi Dương rất vui vẻ, nói xong còn quay sang hỏi Phó Thư Trạc, "Có phải nên mua thêm ít thức ăn cho chó ở chỗ ông chủ không? Nhỡ nó kén ăn thì sao?"

Phó Thư Trạc vui vẻ nhếch khóe miệng: "Ừ."

Phùng Tiềm: "..."

Chú chó Border Collie này thật sự đánh trúng tim Bùi Dương, bộ lông của nó là màu trắng vàng kết hợp, cười lên giống như thiên sứ, cái mũi hồng pha đen.

"Nó tên là gì?" Bùi Dương hỏi.

"Mèo Con." Phùng Tiềm nhìn Phó Thư Trạc, mỉm cười.

"... Một con chó tại sao lại gọi là Mèo Con?" Bùi Dương véo Phó Thư Trạc một cái, "Anh đặt à?"

Phó Thư Trạc: "Đúng vậy, tên đầy đủ là Phó Mèo Con."

"Tại sao lại họ Phó?"

"Không phải Chước Chước họ Bùi sao?"

"..." Lúc này Bùi Dương mới nhớ ra, mỗi lần đến bệnh viện thú y đều điền vào phiếu khám bệnh cho Chước Chước là "Bùi Chước Chước".

Bùi Dương rất muốn đổi tên, nhưng chú chó đã nhận tên này mất rồi.

Cậu không cam lòng gọi một tiếng: "Mèo Con?"

Chú chó Border Collie đang chơi bóng ở đằng xa lập tức chạy vèo đến: "Gâu!"

"..." Tuyệt vọng quá.

Tâm trạng Bùi Dương phức tạp vô cùng, nhất thời không biết nên tức giận vì Phó Thư Trạc cố tình đặt tên cho chó giống tên mình, hay là nên ghen tị vì chó cướp mất biệt danh mà Phó Thư Trạc dành cho mình.

Song cậu không biết, Phó Thư Trạc mặt ngoài bình tĩnh lúc này cũng thấy hơi hối hận, nếu biết ông chủ cửa hàng thú cưng là Phùng Tiềm, hắn sẽ không đặt tên cho chó là Mèo Con.

Nghĩ đến việc Phùng Tiềm đã gọi chú chó này là "Mèo Con" hơn bốn tháng, chưa biết chừng trong đầu còn nghĩ đến Bùi Dương, Phó Thư Trạc chỉ muốn xách dao đến tìm Phùng Tiềm.

Tính Phó Mèo Con rất tốt, hơi nghịch nhưng rất khỏe mạnh, xương cốt tốt, độ bóng của lông cũng ổn, có vẻ Phùng Tiềm nuôi cũng không tệ.

Ngoài ra, nó đã học được một số kỹ năng cơ bản, Phùng Tiềm biểu diễn cho họ xem: "Mèo Con, ngồi xuống."

Phó Mèo Con ngoan ngoãn ngồi xuống: "Gâu!"

"Lấy cho tao gói giấy."

Phó Mèo Con khịt khịt mũi chạy vòng vòng, cuối cùng cũng ngậm một gói khăn giấy dưới bàn trà ở đằng xa mang đến.

"Mèo Con—"

"Được rồi!" Bùi Dương hít sâu một hơi, "Phùng... Ông chủ Phùng, chắc cũng được rồi đấy, cậu lấy cho chúng tôi ít thức ăn cho chó trước nhé?"

Cậu có chút đau răng, bình thường nghe Phó Thư Trạc gọi Mèo Con thì tim đập thình thịch, nhưng nghe người khác gọi thì tim chỉ muốn ngừng đập.

Phùng Tiềm không biết biệt danh riêng tư của họ, lấy cho bọn họ một túi thức ăn mà những chú chó trong cửa hàng thường ăn: "Loại này không phải thức ăn cao cấp, nhưng công thức tốt, giá cả cũng rất phải chăng, hai người cho nó ăn loại này trước, muốn đổi thì tốt nhất đợi nó thích nghi với môi trường mới một thời gian."

"Vắc xin đã tiêm đủ, tẩy giun cũng đã làm rồi, sau này cố gắng mỗi tháng làm một lần."

"Nó rất thích ăn vặt, bình thường có thể cho nó ăn một ít như phần thưởng, tốt nhất đừng ăn quá nhiều."

Phùng Tiềm dặn dò rất nhiều điều cần lưu ý, Bùi Dương ghi nhớ từng điều một.

Phùng Tiềm mỉm cười: "Thêm phương thức liên lạc đi, như vậy cũng tiện liên lạc sau này, nếu sau này cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."

"À... Không cần đâu nhỉ?" Bùi Dương rất tự nhiên quay sang hỏi Phó Thư Trạc, "Hai người chắc là đã có phương thức liên lạc rồi đúng không?"

Phó Thư Trạc cong môi: "Có."

"... Vậy cũng được." Phùng Tiềm dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: "Tính Mèo Con rất tốt, cũng rất thông minh, nhưng hơi nghịch ngợm, mong hai người kiên nhẫn hơn, mới đến nhà mới không thích nghi cũng là chuyện bình thường, chơi với nó nhiều một chút, dần dần nó sẽ nhận chủ."

"Còn nữa, nhu cầu vận động của nó rất lớn, nhất định phải dẫn ra ngoài dắt đi dạo, nếu không nó sẽ cắn phá đồ đạc trong nhà đấy."

Mắt Bùi Dương tối sầm lại, đột nhiên có chút lo lắng cho bộ ghế sofa mấy chục nghìn tệ của mình... Tình yêu dành cho chú chó lập tức giảm xuống 1 điểm.

Đùa thôi, trừ 1 điểm thì vẫn còn 99 điểm.

Bùi Dương vẫn hỏi thêm một số điều cần lưu ý, nhưng không lâu sau, Phùng Tiềm đã giao chú chó Border Collie đeo dây dắt cho bọn họ: "Tuy Border Collie thường không cắn người, nhưng khi ra ngoài dắt đi dạo nhất định phải đeo dây dắt cẩn thận, dù sao cũng là chó cỡ trung bình lớn."

"Vâng, cảm ơn."

"Gâu!" Phó Mèo Con dường như biết bọn họ là chủ nhân mới của mình, tự động nhảy lên xe, còn bám vào cửa sổ xe sủa với Phùng Tiềm hai tiếng như đang chào tạm biệt.

Phùng Tiềm thoáng do dự: "Border Collie có thể nhớ người lâu hơn những loài chó khác... Ví dụ như Husky, trong vòng hai tháng dẫn nó đi tắm có thể đến những cửa hàng thú cưng khác, nếu mỗi tuần đều đến chỗ tôi, có thể nó sẽ không dễ dàng thiết lập mối quan hệ chủ - thú cưng với hai cậu."

Kết quả Phó Mèo Con quay đầu lại cọ vào lòng Bùi Dương: "Gâu!"

Phùng Tiềm: "..."

Hừ, chẳng phải là vừa rồi hai người này mua cho nó một đống đồ ăn vặt và đồ chơi sao? Đồ chó hám giàu.

Để chơi với người bạn mới trong nhà, Bùi Dương ngồi ở ghế sau, Phó Mèo Con quả thật rất hiếu động, cứ bám vào cửa sổ xe nhìn đông nhìn tây.

Nhưng dù sao về nhà cũng mất một tiếng, Phó Mèo Con không bao lâu đã mệt, nó còn chê sàn xe, nhất định phải nằm lên ghế, còn phải gác đầu lên đùi Bùi Dương, hai chân cũng ngoan ngoãn đặt ngay ngắn.

Bùi Dương: "... Không phải nó rất nhận chủ sao?"

Phó Thư Trạc liếc nhìn kính chiếu hậu: "Có thể là nó biết chỗ Phùng Tiềm không ở được lâu."

Trước đây trong giới nuôi thú cưng có câu, chó là chó, Border Collie là Border Collie.

Trên đường về rất thông thoáng, song tâm trạng Phó Thư Trạc lại không được thông thoáng cho lắm.

Bùi Dương toàn tâm toàn ý chơi với chó, Phó Mèo Con còn cực kỳ biết cách chiếm tiện nghi, nằm lên đùi vẫn chưa đã, còn bò dậy muốn được bế, khiến Bùi Dương luống cuống tay chân.

Bùi Dương né tránh cái lưỡi to của Phó Mèo Con: "Cứu mạng- Mày là yêu tinh làm nũng à?"

Phó Thư Trạc dừng đèn đỏ, mỉm cười quay đầu lại: "Còn liếm nữa thì tối nay ngủ chuồng chó."

Phó Mèo Con lập tức nằm xuống, sủa nịnh với Phó Thư Trạc: "Gâu!"

Theo lý mà nói, để Phó Mèo Con thích nghi, ban đầu cho ngủ chuồng chó là tốt nhất, nhưng Phó Mèo Con biểu hiện rất tốt, có vẻ không cần thiết.

Kết quả vừa về đến nhà, bọn họ biết mình đã sai.

"Phó Mèo Con! Quay lại!!"

Vốn thấy chủ nhân về nhà, Chước Chước vui vẻ chạy ra đón, nào ngờ vừa nhìn thấy chú chó to bên cạnh bọn họ, lập tức hóa thành một bóng trắng vụt đi mất.

Phó Mèo Con cứ như tám đời chưa từng gặp mèo, điên cuồng vẫy đuôi đuổi theo, Bùi Dương kéo cũng không kéo lại được.

"Meo!!!"

Phó Thư Trạc nghiêm giọng: "Mèo Con nằm xuống!"

Chú chó Border Collie lập tức phanh gấp nằm im tại chỗ, chỉ là mắt vẫn nhìn theo Chước Chước không rời, không ngừng vẫy đuôi.

Bùi Dương ngơ ngác: "Giờ phải làm sao?"

"Nốt vào chuồng chó để chúng làm quen với nhau đã."

Phó Mèo Con miễn cưỡng chui vào chuồng, ánh sáng trong mắt biến mất, nằm bò trên tấm thảm nhìn Bùi Dương mãi.

"..." Bùi Dương chớp chớp mắt, "Hình như hơi đáng thương."

"Em nhìn anh xem, có phải còn đáng thương hơn không?" Phó Thư Trạc đưa tay ra, trên mu bàn tay có một vết thương sưng lên, là do vừa rồi Chước Chước bị dọa sợ, vô tình cào phải, nhưng không bị rách da.

"Anh nói trễ tí thì nó lành luôn rồi." Bùi Dương vui muốn chết, "Thổi thổi cho anh nhé?"

"Thổi đi." Phó Thư Trạc lạnh lùng nói.

Bùi Dương giả vờ thổi hai hơi, liếc mắt lại thấy mèo trắng vừa rồi sợ toát mồ hôi đang lặng lẽ đến gần chuồng chó.

Nó đi hai vòng quanh chuồng chó- Ơ, hình như thật sự không ra được.

Vậy là nó duỗi cái móng vuốt trắng hồng của mình ra, thò vào chuồng chó sờ mó, sau đó xoay người bỏ chạy.

Phó Mèo Con: "Gâu! Gâu!"

Có một thì sẽ có hai, phát hiện chó không đuổi theo được, Chước Chước hoàn toàn yên tâm, bạo gan vòng lại, tiếp tục trò cũ.

"Gâu!"

Border Collie nhìn nó với ánh mắt u ám.

Có chuồng ngăn cách, Chước Chước hoàn toàn thả lỏng, thỉnh thoảng lại chạy đến vồ hai cái, thậm chí còn nằm bên cạnh liếm mông, một chân sau giơ cao, vô cùng quyến rũ.

Bùi Dương: "... Nó hèn thật."

Phó Thư Trạc: "Mèo giống chủ."

Bùi Dương không phục: "Nó là con trai anh."

Phó Thư Trạc: "Nó họ Bùi."

Bùi Dương cãi không lại hắn, đảo mắt liền lấy điện thoại của Phó Thư Trạc: "Em vẫn nên thêm bạn với Phùng Tiềm, sau này có việc gì liên lạc cũng tiện- Ơ kìa!!"

Phó Thư Trạc trực tiếp đè Bùi Dương xuống ghế sofa: "Hai người có thể có chuyện gì mà phải liên lạc? Hửm?"

Bùi Dương không chỉ không tức giận mà mắt còn cười híp lại: "Ghen thật à? Em còn chẳng quen cậu ta... Hửm? Chẳng lẽ hồi cấp ba cậu ta đã từng tiếp xúc với em?"

Phó Thư Trạc không muốn nói lắm, bèn giữ im lặng.

Bùi Dương không chịu, vùng vẫy lật Phó Thư Trạc lại đổi vị trí, cậu ngồi lên eo Phó Thư Trạc, cúi người ấn yết hầu Phó Thư Trạc, giả vờ uy hiếp: "Nói, rốt cuộc là chuyện gì?"

Phó Thư Trạc chậm rãi mở miệng: "Cầu xin anh đi."

Bùi Dương tặc lưỡi, mạnh miệng gớm. Nhưng ai bảo cậu cưng chiều người ta chứ: "Cầu xin anh."

Phó Thư Trạc: "Cậu ta từng viết thư tình cho em hồi cấp ba."

Bùi Dương kinh ngạc: "Sao em không thấy?"

Tuy cậu nhận được không ít thư tình, nhưng nếu có con trai viết chắc chắn sẽ ấn tượng sâu sắc.

"Em rất muốn xem à?" Phó Thư Trạc sờ gáy cậu, "Xin lỗi, anh tự ý tịch thu rồi."

"..."

Bùi Dương có chút vui vẻ, thì ra Phó Thư Trạc đã ghen từ sớm. Cậu vừa định thưởng cho một nụ hôn thì nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng "tách" rất nhỏ.

"Meo!!!" Một bóng trắng vụt qua bên cạnh bọn họ.

"Mẹ kiếp, Phùng Tiềm không nói nó còn biết mở khóa chuồng chó!"

Hết ngoại truyện 9

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro