Chương 251 PN

Tặng cho 2 bạn: AnhBaoMai và mThi239

251

Đầu xuân sau, Bắc Mạc khiển sứ thần tới Đại Hoàn.

Trong triều đang thiếu nhân lực, Phương Gia Di, Giang Hoài Thanh, Hạ Thừa Vũ và những người biểu hiện tốt đều lưu lại kinh thành, được bổ nhiệm chức vụ, Phương Gia Di vào Hồng Lư Tự nhậm chức.

Sau khi sứ thần Bắc Mạc đến dịch quán, nhìn thấy Phương Gia Di cùng các quan viên Hồng Lư Tự tiến đến, trước mắt tối sầm.

Thẩm Úc trong hoàng cung cùng Thương Quân Lẫm bàn luận việc này.

"Bắc Mạc sứ thần đã đến kinh thành rồi?" Thẩm Úc pha trà ngon, đưa tới trước mặt Thương Quân Lẫm.

Trong cung vừa nhận trà mới, trời xuân ấm áp, Thẩm Úc cùng Thương Quân Lẫm ngồi trong đình ngoài trời thưởng thức trà mới, hưởng ánh mặt trời.

"Đã đến, giờ này chắc đã vào ở dịch quán." Thương Quân Lẫm nhấp ngụm trà.

"Bắc Mạc tân quốc quân phái người tới giao hảo, nghe nói đồng hành còn có thành viên hoàng thất." Thẩm Úc cầm chén trà của mình, nhấp một ngụm, hương trà nhè nhẹ.

"Là một đôi song sinh, tuổi còn nhỏ, nói là đến Đại Hoàn giao lưu học tập, thực chất là đảm đương con tin, vị tân vương Bắc Mạc, với hoàng thất Bắc Mạc không có nhiều thân tình, cũng rất thức thời."

Cùng sứ thần Bắc Mạc đến, còn có một phong quốc thư của tân đế Bắc Mạc, nội dung gần như là cúi đầu xưng thần với Đại Hoàn.

Nội dung quốc thư Thẩm Úc cũng xem qua, từ đó không khó thấy vị tân đế Bắc Mạc này không có nhiều tình cảm với Bắc Mạc, so với Bắc Mạc, hắn thân thiết với Đại Hoàn hơn, dễ hiểu thôi, trên người hắn chảy một nửa dòng máu Đại Hoàn, hơn nữa từ nhỏ gặp nhiều khó khăn, hắn oán hận Bắc Mạc.

"Bắc Mạc có một vị quân vương như vậy, đối với Đại Hoàn là điều tốt."

Triều thần cũng thảo luận chuyện này, họ biết nội dung quốc thư, không hiểu rõ nội tình thì cảm thấy thái độ của tân đế Bắc Mạc rất kỳ lạ.

"Vị hoàng đế Bắc Mạc này có âm mưu gì không? Quốc thư nơi nơi đều thiên hướng Đại Hoàn, hắn viết vậy là để hạ thấp sự cảnh giác của chúng ta?"

"Tóm lại, nên cẩn trọng hành sự, hai vị thành viên hoàng thất bệ hạ có nói sao?"

"Song sinh, lại là huynh muội, Bắc Mạc nói là ngưỡng mộ Đại Hoàn, muốn học văn hóa Đại Hoàn, thực chất là đưa con tin, nên làm gì thì phải hỏi bệ hạ."

Thẩm Úc ở Ngự Thư Phòng bồi Thương Quân Lẫm phê duyệt tấu chương, quyền lợi hạ phóng cho Nội Các, nên mỗi ngày Thương Quân Lẫm phải phê ít đi, gần đây nhiều nhất vẫn là về Bắc Mạc.

Thương Quân Lẫm lặng lẽ chia sẻ quyền lợi với Thẩm Úc, Thẩm Úc tưởng rằng đại thần sẽ làm ồn ào, không ngờ liên tiếp nhiều ngày yên lặng, làm Thẩm Úc nghĩ Thương Quân Lẫm đã áp tin tức xuống.

Sau mới biết, thực sự không mấy người phản đối. Thương Quân Lẫm nói sẽ xử lý tốt chuyện này, và quả thực đã không làm những việc này ảnh hưởng tâm tình của Thẩm Úc.

Thẩm Úc lật tấu chương, thấy một vị đại thần đề xuất an bài người Bắc Mạc thế nào, đặt trước mặt Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ có tính toán gì không?"

"Không phải nói đến học tập sao, vừa lúc, đưa đi học viện là được, nếu họ hiểu biết về Đại Hoàn quá ít, có thể đi học vỡ lòng trước."

Kinh thành học vỡ lòng đã bắt đầu tiếp nhận học sinh, mọi người không ngờ là, ngoài báo danh cho con em mình, còn có không ít đại nhân báo danh, đưa hai vị hoàng tử hoàng nữ đi học vỡ lòng, cũng không sao.

Tại dịch quán, sứ thần Bắc Mạc sau khi giao tiếp với Phương Gia Di, dặn dò các sứ thần khác ở kinh thành Đại Hoàn phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động, không được đắc tội quan viên Đại Hoàn, đặc biệt là vị Phương đại nhân.

"Sao lại vậy?" Có người không hiểu.

"Tóm lại sẽ không hại các ngươi, Phương đại nhân trước kia ở Túc Bắc, các ngươi hiểu chưa?"

Nhắc đến đây, biểu tình mọi người lập tức thay đổi, vị Phương đại nhân ở Túc Bắc đã để lại bóng ma lớn cho họ, đến nỗi không ai ở Bắc Mạc không biết.

"Đại nhân nói đúng, chúng ta nhất định sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không làm chuyện không nên làm."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Chúng ta đại diện cho Bắc Mạc, phải chú ý ngôn hành cử chỉ, không phạm lỗi."

Ý kiến rất nhanh đạt thành nhất trí.

Sứ thần Bắc Mạc quá mức "nghe lời", quan viên Đại Hoàn còn không thích ứng kịp, những quan viên từng tiếp đón sứ thần Bắc Mạc trước đây càng cảm thấy giật mình, khi đó, người Bắc Mạc cao ngạo, đâu giống bây giờ, không dám gây chút nhiễu loạn.

Khi đưa ra ý kiến của bệ hạ về việc đưa hai hoàng tử hoàng nữ Bắc Mạc đi học vỡ lòng, tưởng sẽ chọc đối phương bất mãn, không ngờ đối phương dễ nói chuyện.

Rời đi, quan viên vẫn có cảm giác không thực.

Hai hoàng tử hoàng nữ Bắc Mạc bị đưa tới Đại Hoàn là một đôi song sinh huynh muội, mười lăm tuổi, ở Bắc Mạc sống không tốt, dáng người nhỏ bé hơn bạn đồng trang lứa.

Họ không có quyền lên tiếng, trong đội ngũ sứ thần chỉ như linh vật, tồn tại không cao.

Tin tức truyền đến hoàng cung, Thẩm Úc nói: "Bắc Mạc tân đế cũng rất có ý tứ, đem những người có khả năng ảnh hưởng tới ngôi vị hoàng đế của mình gửi đến Đại Hoàn, vừa biểu lộ thái độ với Đại Hoàn, lại giảm bớt tai họa ngầm, một công đôi việc."

Thương Quân Lẫm: "Hơn một năm nội loạn, Bắc Mạc hoàng thất suy tàn, những người tranh giành đều đã chết trong loạn, còn lại không thành uy hiếp, nếu không, người Bắc Mạc đã không phụng một người có nửa dòng máu Đại Hoàn làm chủ, đôi song sinh này sống sót, chỉ vì ở Bắc Mạc, song sinh được coi là điềm xấu."

Thẩm Úc: "Bệ hạ gặp hai người đó chưa?"

Thương Quân Lẫm: "Chưa, A Úc hỏi làm gì?"

Thẩm Úc: "Có chút tò mò, những người sống sót dưới ác ý bao quanh, không biết sẽ thế nào."

Thương Quân Lẫm: "Hai ngày nữa, triều đình sẽ tổ chức một yến hội, A Úc lúc đó sẽ thấy họ."

Hai ngày sau, Thẩm Úc gặp đôi song sinh.

Họ học cung đình lễ nghi cơ bản, hành lễ với Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm theo đúng nghi lễ Đại Hoàn. Hai người này, dung mạo đều rất xuất sắc, dù gầy nhưng lại có phong thái thanh nhã.

Sứ thần trình lên lễ vật từ Bắc Mạc, rất phong phú. Khi rời đi, họ cũng mang theo một phần đồ vật từ Đại Hoàn, đây là giao dịch giữa Bắc Mạc tân đế và Túc Bắc quân.

Như Thẩm Úc đã nói, người Đại Hoàn đến Bắc Mạc sẽ mang theo văn hóa Đại Hoàn, dần dần Bắc Mạc sẽ thiên hướng về Đại Hoàn.

Khi họ nói Đại Hoàn ngôn ngữ, viết Đại Hoàn tự, nhận đồng Đại Hoàn văn hóa, họ và người Đại Hoàn còn khác nhau gì?

"Bệ hạ nghĩ, tân đế Bắc Mạc biết chúng ta tính toán không?"

"Hắn biết," Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc vào lòng, "Hắn viết một phong thư khác cho trẫm, nói mong muốn tương lai trở lại Đại Hoàn với thân phận người Đại Hoàn, mang theo thi cốt của mẫu thân."

Thẩm Úc: "Mẫu thân hắn sao lại đến Bắc Mạc?"

Thương Quân Lẫm: "Bị cướp từ Túc Bắc, năm đó, người Bắc Mạc công tiến Túc Bắc, cướp không chỉ vật tư, còn có nhiều người Túc Bắc, nữ tử chiếm đa số."

Thẩm Úc: "Có bệ hạ, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

Thương Quân Lẫm nâng cằm Thẩm Úc: "Tin tưởng trẫm vậy sao?"

"Bệ hạ hiện tại đã làm được, không phải sao?"

Đại Hoàn ngày càng cường thịnh, các quốc gia xung quanh đối với Đại Hoàn cũng thay đổi thái độ, không dám như trước, ý đồ xé thịt từ Đại Hoàn, vì nếu động thủ, sẽ đối diện với Đại Hoàn thiết kỵ.

Không chỉ không dám động thủ, một số tiểu quốc gia thậm chí chủ động xin che chở, tự nguyện trở thành nước phụ thuộc của Đại Hoàn, để tránh bị quốc gia khác ức hiếp.

Thẩm Úc tin rằng, bản đồ Đại Hoàn sẽ không ngừng mở rộng dưới tay Thương Quân Lẫm.

Trước khi mùa hạ đến, thân thể Thẩm Úc hoàn toàn hồi phục, Ngô thái y cáo lão, Cố thái y thuận lợi tiếp nhận chức vụ, không ai dám nói gì.

"Bệ hạ, ta muốn mở chữa bệnh từ thiện ở dân gian, giúp đỡ người nghèo khổ." Sau khi khỏi bệnh, Thẩm Úc muốn làm điều gì đó.

Dù ở kinh thành, vẫn có nhiều người không đủ tiền xem bệnh, huống hồ các nơi xa xôi. Thẩm Úc từng chịu đau đớn vì bệnh tật, biết sinh bệnh khó chịu thế nào, sống lại một đời, hắn thoát khỏi bệnh tật, nhưng còn nhiều người, bệnh không nặng nhưng không đủ tiền chữa trị.

"A Úc muốn làm gì, cứ làm đi."

Cuối cùng, Thẩm Úc tự mình bỏ tiền, mở các trạm chữa bệnh từ thiện khắp Đại Hoàn. Gần kinh thành, từ Thái Y Viện thái y xem bệnh, xa hơn, Thẩm Úc tự bỏ tiền, mời các đại phu mỗi quý dành hai ngày chuyên chữa bệnh từ thiện cho bá tánh.

Trong hai ngày đó, tiền xem bệnh và dược liệu đều do Thẩm Úc chi trả.

Nhiều bá tánh nghèo khổ bị bệnh tật hành hạ được cứu chữa, họ cảm kích Thẩm Úc, tự lập trường sinh bài trong nhà, nguyện trời cao phù hộ quân hậu khỏe mạnh, cùng bệ hạ tốt đẹp.

Nguyên bản chỉ ở Công Bộ tổ chức khảo thí phạm vi mở rộng, Thương Quân Lẫm lập một bộ môn mới trong triều, Cách Vật Cục, độc lập với triều đình, chỉ phụ trách nghiên cứu chế tạo tân sự vật, từ các nơi tuyển chọn người tài giỏi vào đó, phát huy sở trường.

Cách Vật Cục tồn tại, sẽ làm Đại Hoàn dẫn đầu thế giới về khoa học kỹ thuật trong tương lai.

Mọi người tin tưởng, dưới sự thống trị của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, Đại Hoàn sẽ ngày càng tốt.

Thương Quân Lẫm càng biết, tất cả những biến đổi này đều do Thẩm Úc mang đến.

Thẩm Úc mang đến kỳ tích cho hắn và Đại Hoàn.

Biết Thương Quân Lẫm suy nghĩ, Thẩm Úc ôm cổ hắn: "Bệ hạ nghĩ ta lợi hại vậy sao?"

"A Úc vốn dĩ rất lợi hại." Thương Quân Lẫm ôm người vào lòng.

"Nếu không có bệ hạ nhìn xa, tin tưởng ta, ta dù có năng lực cũng không phát huy được, tất cả công lao phần lớn là của bệ hạ, nhiều việc ta chỉ nói, chân chính thực hiện là bệ hạ." Thẩm Úc nghiêm túc nói.

Trải qua hai đời, Thẩm Úc rõ ràng hơn ai hết, sự tin tưởng vô điều kiện này quý giá thế nào.

"Trẫm tin A Úc, A Úc cũng tin trẫm, trẫm và A Úc nên ở bên nhau."

"Đúng vậy." Thẩm Úc nằm trong lòng Thương Quân Lẫm chậm rãi gật đầu, trên đời này, không ai hiểu hắn, nhân nhượng hắn, chịu đựng hắn như Thương Quân Lẫm.

"Có thể ở bên bệ hạ, thật tốt." Thẩm Úc nhẹ lẩm bẩm.

"Vậy A Úc muốn luôn luôn ở bên trẫm." Thương Quân Lẫm ôm chặt người trong lòng.

"Hảo!"

Thẩm Úc ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi Thương Quân Lẫm: "A Lẫm vĩnh viễn thuộc về ta, ta cũng vĩnh viễn thuộc về A Lẫm."

Họ thuộc về nhau, cho đến vĩnh hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro