Chương 25: Năm Mới Một Mình
Không biết tại sao, rõ ràng điều kiện ở trong thôn hoàn toàn khác với nơi này, không có thịt và cũng chẳng hề có đồ ăn ngon như vậy, nhưng thực ra cậu lại có chút nhớ nhung thôn làng...
Tiếp tục ngồi im lặng ở trên giường trong chốc lát, lúc này Hà Ngưu Ngưu mới từ trên giường đứng lên, hít sâu hai hơi, vỗ vỗ lên mặt, tự nói với chính mình, hôm nay là Ba Mươi Tết, không nên chán nản như vậy, thật ra cũng chẳng sao cả... Năm nay bà nội đã qua đời, nếu như cậu vẫn ở trong thôn thì không phải cũng chỉ có một mình thôi sao... Tuy rằng hôm nay cậu hơi thất vọng một chút vì không thể ở bên cạnh Khúc Phi, nhưng ngày tháng sau này của bọn họ vẫn còn rất dài, nhất định sẽ có cơ hội...
Sau khi tự khích lệ chính mình như vậy, tâm tình chán nản mới trở nên tốt hơn một chút, sau đó cậu đi tới sân sau thấy rau trồng trong nhà kính rốt cuộc cũng đã nảy mầm và mọc lá, chỉ mới tưới rau một lúc mà bụng đã bắt đầu kêu lên ùng ục, giữa trưa vốn chỉ ăn qua loa một chút, hiện tại thật sự là có chút đói, cho nên cậu vội vàng cho hai con gà nhốt ở trong góc ăn, rồi trở lại phòng bếp, mở hai cánh cửa lớn của tủ lạnh ra, bên trong đủ thứ nguyên liệu nấu ăn chói mắt, trước khi Khúc Phi rời đi đã cố ý dặn dò cậu, không được nhịn ăn, tất cả đồ ăn trong phòng bếp đều là chuẩn bị cho cậu, muốn ăn gì thì ăn đó.
Hôm nay là giao thừa, tuy rằng chỉ có một mình nhưng không thể cứ như vậy mà bỏ qua phong tục bao năm, Hà Ngưu Ngưu lấy thịt và nguyên liệu nấu ăn khác ra, nấu cho mình ba món, còn hầm một con cá, thậm chí còn rửa một giỏ trái cây, dự định buổi tối vừa thức đêm xem phim vừa chờ đón năm mới, lúc đó có thể chậm rãi thưởng thức, theo phong tục ở quê cậu đêm ba mươi tết không được ngủ, mà phải đợi đến mười hai giờ bắt đầu nấu sủi cảo có bọc nhân tiền xu, đường và táo đỏ, sau đó người một nhà ngồi bên nhau ăn sủi cảo... Mặc dù trong trí nhớ của cậu mỗi năm chỉ có bản thân và bà nội cùng nhau ăn Tết, nhưng khi đó, vẫn là một trong ký ức đẹp đẽ nhất của cậu...
Sau khi nấu cơm xong, nhìn đồ ăn bày biện trên bàn vẫn đang bốc khói nóng nghi ngút, Hà Ngưu Ngưu cầm đũa lên, tràn đầy chí khí động viên chính mình, "Hiếm khi một mình mà được ăn nhiều món ăn như vậy, hôm nay mình nhất định phải ăn hết toàn bộ!"
Chỉ là Hà Ngưu Ngưu đã đánh giá quá cao lực chiến đấu của bản thân, đồ ăn trên bàn mới chỉ ăn được một chút, cậu đã cảm thấy không nuốt trôi, không còn cách nào, chỉ có thể chán nản lần nữa đem đồ ăn từ phòng ăn quay trở lại phòng bếp, dự định đến bữa sau sẽ hâm nóng lại để ăn.
Cậu ôm gối ôm ngồi ở trên ghế sô pha xem phim, có thể là vì một mình xem phim thực sự không có ý nghĩa gì, Hà Ngưu Ngưu nghiêng đầu một cái, vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mông lung đột nhiên nghe thấy "Bùm" một tiếng, làm cho Hà Ngưu Ngưu chợt bừng tỉnh, vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy pháo hoa bay ngập trên bầu trời.
Lúc này, Hà Ngưu mới mơ hồ phát hiện ra mình đã ngủ thiếp đi, ánh mắt vô thức nhìn lên đồng hồ treo tường, hóa ra chỉ còn mười mấy phút nữa là đến mười hai giờ, cậu vội vàng từ trên ghế sô pha nhảy xuống, đến phòng bếp lấy sủi cảo mấy ngày trước đã chuẩn bị từ trong tủ lạnh ra, mở bếp ga, nấu nước, cho sủi cảo vào nồi.
Bưng sủi cảo nóng hôi hổi đặt lên trên bàn, mấy viên sủi cảo đều trắng mềm ánh nước, thoạt nhìn có vẻ rất ngon miệng, lúc trước mỗi khi vào khoảng thời gian này, Hà Ngưu Ngưu đều hy vọng có thể ăn trúng sủi cảo nhân tiền xu nhiều hơn một chút, bởi vì theo phong tục trong thôn, nếu ăn càng nhiều sủi cảo nhân tiền xu, vậy thì năm nay có thể kiếm càng nhiều tiền, đương nhiên là cậu hy vọng có thể kiếm được tiền, để bà nội có thể sống cuộc sống tốt hơn, mà năm nay, mặc dù bà nội không còn, nhưng cậu vẫn kỳ vọng như cũ, bởi vì cậu đã có Khúc Phi, cậu muốn cho Khuất Phi một cuộc sống tốt hơn...
Tiếng chuông đồng hồ treo tường vang lên, pháo hoa vốn thưa thớt bên ngoài cũng nổ rộ nhiều hơn, hai tay Hà Ngưu Ngưu nâng bát sủi cảo lên, cười nói, "Bà nội, tuy rằng không có bà bên cạnh, nhưng con sống vẫn rất vui vẻ... Bà an tâm, nơi này thứ gì cũng có, Khúc Phi đối với con cũng rất tốt... Bà ở Thiên Đường cũng phải nhớ ăn sủi cảo... Con ăn đây..."
Cầm đũa lên, gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng, "Rắc" một tiếng, âm thanh răng đụng phải vật thể cứng phát ra, Hà Ngưu Ngưu buông chén xuống, từ trong miệng phun ra đồng tiền xu, cậu cong môi, không ngờ rằng năm nay vận may của mình lại tốt như vậy...
"Xoạch, xoạch..." Thanh âm giọt nước rơi trên bàn ăn, "Xoạch, xoạch..." Càng ngày càng nhiều...
Hà Ngưu Ngưu trừng lớn mắt, nhìn thấy những giọt nước đọng ở trên bàn, cậu sờ lên mặt, ẩm ướt một mảnh, hóa ra mình khóc...
Hà Ngưu Ngưu vội vàng đưa tay dùng tay áo lau mặt mình, thế nhưng cho dù cậu lau như nào, nước mắt đều không có dấu hiệu muốn ngừng, lúc đầu từ việc chỉ rơi nước mắt dần dần đã biến thành khóc nức nở, muốn dừng cũng không dừng được, cuối cùng Hà Ngưu Ngưu cũng không kìm nén nữa, nhắm mắt lại bắt đầu gào khóc lên, "Bà nội... Con rất nhớ bà... Bà nội..."
"... Bà nội... Bà có thể trở về không... Trở về với con... Con không muốn một mình... Con không muốn ăn Tết một mình... Không muốn ăn sủi cảo một mình..."
"Bà nội... Con thật sự rất nhớ bà... Bà nội..."
"..."
[Các nàng đừng để bản thân cô đơn quá lâu nhé, cho dù không muốn nhưng hãy cố gắng mở lòng, cuộc sống này vốn còn nhiều điều tốt đẹp lắm, nếu không một khi cô đơn quá lâu sẽ dễ có quyết định sai lầm trong các mối quan hệ🥰]
Cậu đã vô cùng mong đợi được ăn Tết bên cạnh Khúc Phi, thật sự vô cùng vô cùng mong đợi, cậu muốn cùng Khúc Phi ngồi đối diện nhau ăn sủi cảo, muốn cùng anh ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ... Muốn sau này vào mỗi một dịp năm mới đều có anh ở bên...
Lúc Khúc Phi trở về đã thấy Hà Ngưu Ngưu ghé cả người lên trên bàn cơm ngủ say, chóp mũi đỏ rực, đôi mắt nhắm chặt thoạt nhìn mí mắt có chút sưng phù, xem ra đã khóc rất dữ dội mới có thể để lại dấu vết như vậy, mà trước mặt cậu trên bàn ăn vẫn còn đặt một chén sủi cảo đã nguội lạnh.
Bộ dáng thảm hề hề này khiến lông mày Khúc Phi không khỏi nhíu chặt lại, hắn có thể đoán được tại sao Hà Ngưu Ngưu lại khóc lợi hại như vậy, vốn là Tết đoàn viên nhưng Hà Ngưu Ngưu chỉ có một mình ngồi ở trên bàn ăn lớn như vậy, nghĩ đến bộ dáng cậu cô đơn bưng bát sủi cảo, hắn đã cảm thấy trái tim như bị thít chặt.
Đưa tay lên, động tác nhẹ nhàng chạm vào mặt Hà Ngưu Ngưu.
Hà Ngưu Ngưu cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên mặt, từ trong mơ màng dần dần tỉnh lại, cậu rất vất vả mới mở được mắt ra, đêm qua khóc cực kỳ lâu, sau đó khóc đến mệt mỏi, lại cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi đôi mắt vẫn còn đỏ bừng đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Khúc Phi, Hà Ngưu Ngưu có chút kinh ngạc, giống như chưa kịp phản ứng, dừng một chút, lúc này mới cảm thấy không thể tin được, thử mở miệng, "Khúc, Khúc Phi?"
Khúc Phi cười, "Sao vậy Ngưu Ngưu, ngủ một mình mà sợ hãi thành như vậy? Khóc mắt đều sưng rồi?"
Hà Ngưu Ngưu cũng cảm thấy bộ dáng mình khóc một đêm khẳng định chẳng tốt đẹp gì, cảm giác có chút mất mặt, mặt cũng đỏ, "Mới, mới không phải... Một người đàn ông trưởng thành như em... Đi ngủ một mình sao có thể sợ hãi..."
"Ồ?" Khúc Phi nhíu mày, ý cười nơi khóe mắt càng sâu, "Vậy thì tại sao lại khóc thành như vậy? Để tôi thử suy nghĩ xem... Chẳng lẽ là bởi vì nhớ tôi?"
"..." Hà Ngưu Ngưu mím môi không nói lời nào, mặt càng trở nên đỏ hơn, cậu đúng là nhớ Khúc Phi...
Chỉ là dường như cậu quên đi chuyện quan trọng nào đó, sau đó đột nhiên kịp phản ứng, Hà Ngưu Ngưu ngẩng đầu nhìn Khúc Phi, "Khúc, Khúc Phi, sao anh lại trở về rồi? Không phải anh nói mùng Mười mới có thể trở về sao? Hôm nay mới mùng Một nha..."
"Bởi vì tôi không buông bỏ được Hà Ngưu Ngưu nhà chúng ta đó..." Khúc Phi đưa tay ôm eo Hà Ngưu Ngưu, thuận thế đem cậu ôm sát vào trong ngực, vùi mặt vào cần cổ của Hà Ngưu Ngưu, có chút tham lam ngửi mùi hương dễ chịu trên người cậu, "Tôi trở về nhà vẫn luôn lo lắng em ăn tết một mình có lẽ rất tịch mịch, hại tôi cơm tất niên ăn cũng không ngon, phải sớm chạy về..."
Nghe Khúc Phi nói như vậy, Hà Ngưu Ngưu nói không cảm động là giả, vốn cho rằng phải hai ngày nữa mới có thể nhìn thấy Khúc Phi, hiện tại lại cứ vậy mà xuất hiện ở trước mặt cậu, cậu thật sự vui vẻ đến không chịu được, đưa tay dùng sức ôm lấy Khúc Phi, giọng mũi rất nặng, "Khúc Phi, cám ơn anh..."
"Ngưu Ngưu ngốc, tại sao em lại khóc rồi?" Khúc Phi mỉm cười dùng tay áo lau nước mắt cho Hà Ngưu Ngưu, "Vừa rồi không phải còn nói mình là người đàn ông trưởng thành hay sao? Mỗi ngày khóc sướt mướt giống như đứa nhỏ, không biết tôi sẽ đau lòng sao?"
Hà Ngưu Ngưu dứt khoát đem mặt vùi vào trong ngực Khúc Phi, cọ cọ giống như động vật nhỏ, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, nhỏ giọng nói, "Khúc Phi, anh thật tốt..."
Khúc Phi đưa tay yêu thương sờ lên mái tóc mềm mại của Hà Ngưu Ngưu, "Ngưu Ngưu, em cũng rất tốt..."
Bầu không khí ngọt ngấy dính người, kế đó hôn môi nồng nhiệt và làm tình trở nên đương nhiên.
Sau khi lăn qua lộn lại, Hà Ngưu Ngưu từ trong chăn chui ra, gương mặt đỏ rừng rực, chóp mũi còn mang theo mồ hôi, bờ môi cũng hơi sưng. [21+ của tau đâu.-.]
Mặc dù bị Khuất Phi giày vò rất lâu, chân eo đều đau nhức không chịu được, nhưng tâm tình của cậu lại trở nên vô cùng tốt.
Hiện tại đã là buổi chiều, hai người "Vất vả" cả buổi trưa, tiêu hao không ít thể lực, nhưng Khúc Phi vẫn yêu thích không buông tay như cũ, đem Hà Ngưu Ngưu ôm sát vào trong ngực sờ qua sờ lại, đúng lúc này bụng Hà Ngưu Ngưu phát ra âm thanh, "Ục ục ục."
Khúc Phi mỉm cười cúi đầu nhìn cậu, "Ngưu Ngưu đói rồi?"
Hà Ngưu Ngưu hơi có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật gật đầu, "Ừm..."
Dù sao sáng sớm cậu không ăn cơm, giữa trưa cũng không ăn cơm, hơn nữa còn cùng Khúc Phi lăn lộn ở trên giường lâu như vậy, nhất định là sẽ đói.
Khúc Phi theo thói quen muốn gọi quản gia chuẩn bị đồ ăn, đứng lên mới nhớ tới người hầu trong nhà đều về nhà ăn tết, bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, hắn cầm điện thoại di động lên, "Chúng ta đặt thức ăn ngoài nhé... Ngưu Ngưu muốn ăn gì?"
"Đặt thức ăn ngoài? Không, không cần phiền toái như vậy đâu..." Hà Ngưu Ngưu từ trên giường đứng lên, "Trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn... Đúng, trong tủ lạnh còn có sủi cảo lúc trước em đã chuẩn bị..."
"Sủi cảo?" Khúc Phi nhíu mày.
"Ừm, chính tay em gói... Vốn là muốn sau tết để mọi người ăn cùng nhau... Cho nên gói rất nhiều..."
Khúc Phi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Hà Ngưu Ngưu, dường như có thể nghĩ được bộ dáng hưng phấn và mong đợi lúc cậu chuẩn bị sủi cảo... Cậu thật sự rất đơn thuần, thứ gì cũng đều không hiểu, trong lòng chỉ nhớ nhung chút đồ vật đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro