Phiên ngoại 1-5
Miếng vải đen che mắt vẫn luôn không bị cởi xuống, Tống Lễ bị hai huynh đệ huyết khí phương cương đùa bỡn hai canh giờ, lúc bắt đầu còn luôn lo lắng đề phòng, sợ bị nhận ra, dù sao hai vị này đều là quan tứ phẩm, cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng vẫn là không ít.
Nhưng rất nhanh hắn đã không thể quản những việc này, mất đi thị giác làm hắn trở nên càng mẫn cảm, lúc cây côn thịt thứ hai cắm vào, hắn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng mỗi một sợi gân xanh trên côn thịt nóng rực, hậu huyệt giống như sắp bị xé rách làm Tống Lễ vẫn luôn chịu đựng không hé răng nhịn không được vùi đầu ở trên vai ca ca bắt đầu mơ hồ kêu dâm.
"Ưm a...căng quá a...muốn chết...huyệt dâm sắp bị đại côn thịt căng rách..."
Chờ lúc Chu Hưng trở về, Tống Lễ đã bị thao đến mơ hồ, hai người trẻ tuổi vốn dĩ chính là người tập võ, hơn nữa không biết thân phận của Tống Lễ, xuống tay không biết nặng nhẹ, làm cho toàn thân Tống Lễ đều xanh xanh tím tím.
Tống Lễ nửa quỳ rạp trên mặt đất, trên miếng vải đen đã bị tinh dịch làm ướt, tiểu huyệt phía sau bị cắm đến sưng lên không ngừng co rút, thỉnh thoảng có đục dịch màu trắng bị huyệt thịt mấp máy bài trừ ra.
Chu Hưng bế Tống Lễ lên, đi đến phòng của mình, vẻ mặt rất sung sướng.
Kế tiếp từng có mấy ngày Chu Hưng đều sẽ vào cung đi tìm Tống Lễ, dẫn hắn chơi đủ kiểu, cả người trở nên càng dâm đãng, cũng sẽ không bày ra dáng vẻ của Hoàng thượng nữa, chỉ cần côn thịt cắm vào chính là một con chó cái ngoan ngoãn nghe lời, Chu tướng quân cũng vô cùng vừa lòng với thành quả mấy ngày nay của mình.
"Hôm nay chơi cái gì?" Tống Lễ theo thường lệ trần trụi thân thể, trước mắt bị một miếng vải màu hoàng kim che lại.
"Ta sai người tìm một chút thứ tốt." Chu Hưng ôm Tống Lễ vào trong ngực, một thân quan phục to rộng của hắn dường như bịt kín Tống Lễ.
Tống Lễ gật đầu không lên tiếng, chỉ là dùng đầu cọ cọ cằm Chu Hưng lấy lòng, cũng không hỏi muốn đi đâu.
Chu Hưng rất nhanh đã tới nơi, đẩy cửa lớn ra, dẫm lên từng bậc thang, đưa Tống Lễ tới một nơi rất cao.
"Nơi này là đâu? Hô ưm..." Tống Lễ còn chưa hỏi xong đã bị đại côn thịt của Chu Hưng xỏ xuyên, hắn theo thói quen ôm lấy bả vai của Chu Hưng, hai chân kẹp chặt eo Chu Hưng, đón ý nói hùa thọc vào rút ra mà rên rỉ lên: "Sâu quá...chủ nhân thật lợi hại...lại dùng thêm chút lực..."
Chu Hưng đặt Tống Lễ ở trên một cái ghế, bắt đầu mạnh mẽ thao làm: "Chó cái, ngươi đoán xem hiện tại chúng ta đang ở đâu?"
"Hô ưm...côn thịt của chủ nhân thô quá...sướng quá a..." Tống Lễ nghe xong Chu Hưng nói, vươn tay sờ soạng ghế dựa phía sau một chút, cho dù nhìn không thấy, nhưng hoa văn hình rồng quen thuộc làm hắn trừng lớn hai mắt: "Đây là!"
"Không sai, chính là nơi Hoàng thượng thượng triều, nơi đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của quốc gia." Chu Hưng nở nụ cười tà ác: "Nhưng bây giờ Hoàng thượng tôn quý nhất của chúng ta đang mở rộng đùi nằm ở trên long ỷ cầu tướng quân của hắn tới thao hắn!"
Nếu là Tống Lễ của mấy ngày trước, chắc chắn sẽ vừa thẹn vừa giận ra lệnh hắn ta dừng lại, nói không chừng còn muốn trị tội, nhưng Tống Lễ bây giờ sau khi nghe xong lời này lại càng hưng phấn hơn, không chỉ có dâm thuỷ chảy càng nhiều, đôi tay còn ấn ở trên eo Chu Hưng, tăng thêm lực độ mỗi lần côn thịt tiến vào huyệt dâm.
"Đúng vậy...trẫm ra lệnh cho Chu tướng quân nhanh tới thao long huyệt của trẫm...hô a...đúng...chính là như vậy...lại mạnh một chút..."
"Long huyệt cái gì? Rõ ràng là huyệt dâm không thể rời khỏi đại côn thịt!" Xưng hô của Tống Lễ biến hoá làm Chu Hưng cũng hưng phấn lên, hắn ta vừa tăng mạnh lực thao làm, vừa tiếp tục dùng lời nói vũ nhục tiểu Hoàng đế hưng phấn đến đỏ cả mặt này: "Sao hôm nay Hoàng thượng không vào triều sớm?" "Ưm a...huyệt dâm bị cắm thật thoải mái...bởi vì...bởi vì huyệt dâm quá dâm...muốn bị thao...cho nên mới huỷ bỏ buổi triều hôm nay..." Tống Lễ nói theo tâm ý của hắn ta, hôm nay hắn quả thật đã huỷ bỏ triều sớm, nhưng nguyên nhân hiển nhiên không phải vì cái này.
Chu Hưng rõ ràng bị hắn lấy lòng, côn thịt tìm đúng chỗ mẫn cảm cọ xát qua lại, giống như phải cọ nát chỗ đó: "Nói cho Hoàng thượng một bí mật, thật ra bây giờ trong Kim Loan Điện này có không ít văn võ bá quan đang đứng đấy! Mọi người đều mở to hai mắt nhìn bộ dạng ngô hoàng phát dâm!"
Sắc mặt Tống Lễ bất biến thở hổn hển, loại trò chơi này mấy ngày nay hắn chơi với Chu Hưng không ít lần, tỷ như ở trên núi giả của Ngự Hoa Viên làm hắn, nói dối là Thái Hậu ở trong đình cách đó không xa đang nhìn bọn họ, mới đầu Tống Lễ còn bị doạ đến muốn chết, nhưng qua vài lần sẽ không mắc mưu nữa, còn dần dần xem đó trở thành một loại lạc thú.
"Bọn họ muốn nhìn thì để cho bọn họ nhìn...ưm a...rất thích đại côn thịt..để cho bọn họ biết...trẫm chính là một tao hoá thích bị thao ở trước mặt người khác..." Những lời này đương nhiên cũng là Chu Hưng dạy, Chu Hưng thích nhìn hắn lấy thân phận Hoàng đế tự hạ mình.
"Hoàng thượng cũng thật dâm!" Chu Hưng thay đổi tư thế, làm Tống Lễ ngồi ở trên người mình, đưa lưng về phía mình, ôm eo hắn lên xuống kịch liệt: "Ha, côn thịt của Tả thừa tướng ở phía trước đã nhếch lên rồi! Người ta đã hơn 50 tuổi vậy mà còn bị Hoàng thượng câu dẫn đến cương lên, Hoàng thượng cũng thật có bản lĩnh!"
"Đại côn thịt thao tao hoá thật thoải mái...hô hô...lại dùng lực một chút...sắp bị thọc chết rồi..." Đôi tay Tống Lễ ấn ở trên long ỷ, chuyển động eo lên xuống, căn bản không để ý đến lời của Chu Hưng.
"Ngô hoàng từ bi, Tả thừa tướng đã là người lớn tuổi như vậy rồi, Hoàng thượng có phải nên đi an ủi một chút hay không?" Đôi tay của Chu Hưng sờ lên ngực Tống Lễ, dùng sức nắm hai điểm nhỏ hồng nhạt.
"Ưm ưm...đi, đi...vú, vú bị niết thật thoải mái...lại dùng sức một chút..." Một tay Tống Lễ nhịn không được cũng sờ lên đầṳ ѵú của mình, vê nắn điểm kia, tinh tế xoa bóp.
"Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy" Chu Hưng đột nhiên ôm Tống Lễ đứng lên, từng bước một đi xuống phía dưới: "Ta đây liền thay Tả thừa tướng cảm tạ bệ hạ."
Động tác của Chu Hưng làm côn thịt lập tức cắm vào chỗ sâu nhất trong huyệt dâm, làm Tống Lễ hét lên.
Hai người rất nhanh đã đi xuống dưới, Chu Hưng đứng yên ở đằng trước.
"Sâu quá a...hô hô...sắp bị cắm chết..." Khoái cảm của Tống Lễ tích luỹ đến mức nhất định, đang muốn lên cao trào, vải che trước mắt đột nhiên bị cởi xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện văn võ bá quan làm Tống Lễ sợ tới mức cả người đều ngây dại, nhưng nam căn phía trước lại thành thật bắn ra, bắn toàn bộ dịch trắng đục vào trên người Tả thừa tướng râu tóc bạc trắng đứng ở đằng trước.
So với Tống Lễ khiếp sợ, quan viên cả triều cũng kinh ngạc không kém. Lâm triều hôm nay vốn dĩ bị huỷ bỏ, nghe nói là thân thể Hoàng đế không khoẻ, các quan lại chuẩn bị rời đi lại bị Chu tướng quân phái người ngăn cản, nói là Hoàng thượng lát nữa liền đến, ai cũng không ngờ rằng Hoàng thượng sẽ đi ra như vậy.
Toàn thân Tống Lễ trần trụi bị ôm vào điện Kim Loan, các quan lại đều sợ ngây người, rất nhiều người cho dù chưa nhận ra Hoàng đế, nhưng vải che mắt của thiếu niên trong lòng Chu tướng quân là màu vàng chói lọi thêu ngũ trảo kim long! Tất cả mọi người ngơ ngác đứng ở đó, không dám thở gấp.
Bọn họ nhìn tiểu Hoàng đế mới vừa đăng cơ không lâu bị Chu tướng quân ôm đặt lên long ỷ, bị đè ở trên long ỷ thao làm, tiếng nước cùng tiếng thân thể va chạm vô cùng dâm mĩ, còn có dâm ngôn lãng ngữ của Tống Lễ, một đám không chỉ là chịu kinh hách, người có định lực kém một chút côn thịt đã lập tức dựng thẳng lên.
Rồi sau đó Chu tướng quân lại thay đổi động tác, làm tiểu Hoàng đế dường như là ngang nhiên bại lộ nơi bí ẩn nhất của thân thê ở trước mặt đủ loại quan lại, cho dù mắt bị vải che nhưng bộ dạng dâm đãng kia của Tống Lễ đã gợi lên tính dục của tất cả mọi người, lão thừa tướng cũng không ngoại lệ.
Lúc Chu Hưng nói ra để Tống Lễ đi an ủi thừa tướng, Hoàng đế còn rên rỉ đồng ý, nhìn hai người đi từng bước tới gần mình, lão thừa tướng kích động mà suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Mà lúc vải che mắt của Tống Lễ bị rớt xuống, lão thừa tướng nhìn ánh mắt khiếp sợ của tiểu Hoàng đế cùng tinh dịch bắn ở trên người mình, đầu nổ tung, thật sự hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu! Đưa thừa tướng đại nhân đến chỗ ngự y!" Bên miệng Chu Hưng treo một nụ cười trào phúng, nhìn thừa tướng cho dù té xỉu côn thịt vẫn đứng thẳng bị hai thị vệ đưa đi, lại nhìn về phía Tống Lễ ở trong lòng: "Vậy bây giờ Hoàng thượng nên tới an ủi các công thần luôn vất vả cần cù từ khi ngài đăng cơ tới nay chứ nhỉ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro