Phiên ngoại 2-2
Cho dù Hạ Chí không hiểu tình sự như thế nào nhưng nghe thấy lời này cũng biết hôm nay mình trốn không thoát, hắn quay đầu sang một bên, nhắm hai mắt lại.
"Thật đáng yêu." Lục Mông mặc kệ phản ứng của hắn, lo chơi dương vật trắng nõn của hắn: "Màu sắc này e là đến phụ nữ cũng chưa từng chơi phải không?"
"Ưm..." Hạ Chí kêu rên một tiếng, ngoại trừ cái này thì không có phản ứng gì, nhưng lông mi không ngừng rung động lại tiết lộ tâm trạng bất an của hắn.
Giây tiếp theo, hắn liền kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì dương vật của hắn bị một nơi ấm áp, ẩm ướt bao vây.
"Phân lượng không tồi đâu!" Lục Mông mạnh mẽ liếm láp mào gà của Hạ Chí, hai tay bao lấy tinh hoàn của hắn xoa bóp qua lại.
"Đừng mà a....mau phun ra...ưm a..." Hạ Chí dùng đôi tay bị trói lại đẩy trán Lục Mông, nhưng dương vật bị Lục Mông hút lấy hình như mang đi tất cả sức lực của hắn, lực đạo kia chỉ có thể bị Lục Mông xem như một loại tình thú.
"Rất cứng đấy, phía trước đã bắt đầu chảy nước, bị người đàn ông gặp mặt lần đầu tiên đùa bỡn sướng như vậy sao?" Lục Mông vừa liếm láp vừa châm chọc.
"Không, không phải a...ưm a...hô ưm..." Hạ Chí mở to mắt, cố gắng muốn để mình duy trì tỉnh táo, nhưng khoái cảm quá mãnh liệt làm thân thể hắn cầm lòng không đạu bắt đầu vặn vẹo, khoé mắt hắn thậm chí chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý.
"Đĩ đực, đợi lát nữa nếu em cũng có thể vặn hăng hái như vậy, tôi sẽ rất vui vẻ." Lục Mông nhẹ nhàng dùng răng ma sát lỗ chuông ở đỉnh côn thịt, khiến cho Hạ Chí lớn tiếng rên rỉ hơn nữa.
"Ưm a...không được...quá a..." Theo một cái thâm hầu, giọng của Hạ Chí lại cao hơn vài phần, hai chân bất giác kẹp chặt phần eo của Lục Mông, thở hổn hển bắn ra.
Bắn liên tiếp vài phát Hạ Chí mới ngừng lại được, hắn thất thần ngẩng đầu, cả người đều rơi vào trong dư vị cao trào, đến Lục Mông dùng miệng truyền tinh dịch mình vừa mới bắn ra vào miệng hắn cũng không hề do dự nuốt xuống.
"Bé ngoan." Lục Mông cười nhét ba ngón tay vào trong miệng Hạ Chí: "Liếm cho tốt, lập tức khiến cho em càng thoải mái."
Hạ Chí vẫn đang mê mang ngoan ngoãn làm theo, biết trong thân thể bị cắm dị vật vào mới phản ứng lại: "Ưm a...lấy ngón tay của anh ra!"
"Chậc chậc, sướng rồi liền trở mặt không nhận người sao? Vừa mới bắn cũng không ít đâu, đĩ đực dâm đãng!" Lục Mông tiếp tục dùng ngón tay khai thác hậu huyệt đóng chặt của Hạ Chí, không hề có ý dừng lại.
"Câm miệng!" Hạ Chí vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng lại không có cách nào phản bác, người vừa kêu dâm và cũng bắn ở trong miệng đối phương quả thật là mình, mình còn ăn...tưởng tượng đến đây, Hạ Chí cảm thấy một trận buồn nôn.
"Câm miệng? Em đang nói mình sao? Cái miệng nhỏ này của em quả thật đóng rất chặt, nhưng cũng không quan trọng." Lục Mông đã cắm hoàn toàn ngón trỏ của mình vào, sau khi kiểm tra vài cái lại cho thêm ngón giữa: "Tôi đối với em vẫn là rất có kiên nhẫn."
Bởi vì ngón tay đã bị liếm ướt, hơn nữa vừa rồi Lục Mông cố ý để một ít tinh dịch phun ở phần đáy chậu của Hạ Chí, cho nên cắm hai ngón tay vào hậu huyệt cũng không phải vô cùng khổ sở, nhưng Hạ Chí lại biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Buông tôi ra!" Hạ Chí giãy giụa mãnh liệt, sức lực lớn làm ngoan tay cắm vào trong thân thể hắn cũng bị trượt ra.
"Em muốn kêu thì kêu đi!" Lục Mông cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đè Hạ Chí lại, côn thịt kiên quyết theo lỗ nhỏ còn chưa khép kín hoàn toàn cắm vào: "Cửa phòng họp không khoá, em có thể gọi hết mọi người tới, để cho bọn họ nhìn xem Hạ tổng của chúng ta là đồ đê tiện bị đàn ông thao làm thế nào!"
Tiếng kêu đột nhiên im bặt, Hạ Chí bịt chặt miệng, hiển nhiên hắn cũng hiểu cách tốt nhất bây giờ là không làm gì cả.
"Vừa mềm vừa chặt, cái miệng phía dưới của Hạ tổng cũng thật biết hầu hạ đàn ông!" Lục Mông ghé vào bên tai Hạ Chí nói, Hạ Chí chỉ nỗ lực cắn môi, không có một chút âm thanh nào.
Rất nhanh Lục Mông liền phát hiện điểm không đúng, ông chỉ cắm qua lại vài cái mà thôi, lỗ nhỏ vốn nên là huyệt xử nam này liền phân bố ra rất nhiều dâm dịch, vách động ướt nóng cũng bao chặt lấy ông, cái này không giống huyệt xử nam, ngược lại như là đĩ đực quen bị thao!
Một cảm giác phẫn nộ vì bị lừa gạt dâng lên, Lục Mông hung hăng cắm nam căn cực đại vào sâu trong thân thể Hạ Chí: "Đừng giả vờ, cái mông dâm đãng này của em đã sớm không biết bị bao nhiêu đàn ông thao nát rồi phải không!"
Thân thể Hạ Chí bỗng nhiên căng thẳng, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái, làm cho Lục Mông chắc chắn với suy đoán của mình.
Con mồi mình nhìn trúng cũng tốn không ít sức vậy mà bị người khác nhanh chân đến trước, hơn nữa nhìn qua cũng không phải một hai người, điều này làm cho trong lòng Lục Mông cực kỳ không thoải mái: "Đấy mới là bộ dạng thật của em phải không, Hạ tổng! Em chính là đĩ dâm vô cùng cơ khát!"
Hạ Chí vẫn ngậm chặt miệng, những côn thịt bỗng nhiên thao vào một điểm ở sâu trong huyệt của hắn làm hắn cầm lòng không đậu mà kêu dâm một tiếng: "Hô a..."
"Em quả nhiên thích như vậy, bị thao mông liền sướng như vật sao?" Tay Lục Mông phủ lên cánh mông của Hạ Chí, bóp nhẹ: "Em xem huyệt dâm này của em hút chặt dương vật lớn của tôi, e là đến con đĩ kinh nghiệm phong phú cũng kém hơn em đấy!"
"Ưm a...sâu quá a..." Hạ Chí đã hoàn toàn không thèm để ý lời của Lục Mông, trong đầu đều là côn thịt không ngừng thao hắn, còn có hình ảnh mình trước kia bị mấy người đàn ông vây quanh không ngừng thọc vào rút ra: "Tuyệt quá...côn thịt đàn ông...thật thoải mái..."
"Tiện nhân! Có phải mỗi ngày em đều ảo tưởng hình ảnh bị người khác thao không?" Lục Mông rất rõ ràng hậu huyệt chặt chẽ như vậy hẳn là rất lâu rồi không sinh hoạt tình dục: "Mấy tên đàn ông của em không cần em sao? Là vì huyệt dâm này quá nát nên không muốn cắm nữa à?"
"Đừng...đừng lấy đi!" Hạ Chí cố gắng buộc chặt hậu huyệt, đôi tay bị trói buộc cũng vòng lấy cổ Lục Mông: "Thao em a...dùng sức thao chết đĩ dâm đi..."
"Như em mong muốn!" Ngón tay Lục Mông bấm thật sâu vào trong mông thịt trắng nõn, eo dùng sức kích thích, mỗi một lần thọc vào rút ra đều chuẩn xác nghiền ào điểm mẫn cảm nhất của Hạ Chí, không bao lâu, hai người cùng nhau bắn ra.
Lục Mông lấy khăn tay ra lau khô côn thịt của mình: "Hạ tổng, nếu thích bị thao như vậy trước đó còn giả vờ làm gì?" Lục Mông cười lạnh một tiếng, sửa sang lại quần áo của mình đi ra ngoài.
"Đúng rồi, hợp đồng liền theo tiêu chuẩn của các em, coi như là phí vất vả đi!" Nói xong, Lục Mông cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, để lại một mình Hạ Chí mặt không biểu cảm thu thập đục dịch hai người bắn khắp nơi.
"Gần đây tâm trạng của chủ nhân hình như không tốt lắm?" Ninh Đô mang lên một ly trà, ngoan ngoãn dựa vào trên sô pha bên kia, cậu là một trong những người ở Lục gia lâu nhất, tuy rằng chỉ là nam bảo mẫu, nhưng quyền lợi không khác gì quản gia trong nhà.
"Không có gì." Lục Mông nhận lấy trà, nhấp một ngụm. Bí thư nói cho ông, Hạ Chí cũng không đi nói về chuyện hợp đồng kia, hai công ty cũng không hợp tác. Cái này cũng không kỳ quái, bởi vì người kia nhìn có vẻ có thể sẽ làm được chuyện này. Rốt cuộc trước kia hắn từng xảy ra chuyện gì?
"Vậy là tốt rồi." Rõ ràng nhìn ra Lục Mông có tâm sự, Ninh Đô vẫn thuận theo tâm ý ông hỏi: "Giáo viên Tiếng Anh trước đó của cậu chủ nhỏ gần đây định di dân đến nước Mĩ, vì vậy từ chứ, cho nên em tìm một sinh viên tới thay thế."
Lục Mông cũng không để Lục Sơ đến trường học mà là mời tới các giáo viên khác nhau ở nhà dạy anh.
"Chuyện này cậu quyết định là được rồi." Lục Mông vẫn rất tin tưởng Ninh Đô.
"Là một cậu trai rất đáng yêu!" Lời của Ninh Đô có tính nhắc nhở rất mạnh: "Hẳn là rất nhanh thôi cậu ấy sẽ tới."
"Vậy sao?" Khoé miệng Lục Mông lộ ra một nụ cười, gần đây ông quả thật cần phải thả lỏng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro